- Xu
- 5


- Kiếm tiền
- gà mờ không kính đã kiếm được 1400 đ
Người giao hàng lau mồ hôi trên trán, nheo mắt nhìn những con số địa chỉ đã bong tróc. "Bốn mươi hai.. Bốn mươi bốn.. Chết tiệt." Anh ta tắt máy, để tiếng ồn ào ẩm ướt của Sài Gòn nuốt chửng sự im lặng. Túi hàng của anh ta đổ sụp xuống ghế nhựa nứt nẻ như một người bạn đồng hành mệt mỏi.
"Gói hàng cho Nguyễn Văn Bảo?" anh ta gọi về phía cửa ra vào đang mở. Một bà lão bước ra, tay ôm chặt chiếc áo dài bạc màu. Mắt bà mở to nhìn gói hàng-một hộp các tông cũ nát được dán kín bằng băng dính ố vàng, đóng dấu *1975*. "Không thể nào," bà thở dài. "Lô hàng đó đã bị thất lạc khi trực thăng rời khỏi Tân Sơn Nhất."
Người giao hàng dịch chuyển người. Hơi ẩm bám chặt vào áo anh ta. Anh ta đã từng thấy những chuyến hàng kỳ lạ trước đây-những lá thư gửi đến những ngôi chùa bị bom phá hủy, những lọ thuốc có niên đại trước cả khi ông bà anh ta ra đời-nhưng sự run rẩy trong giọng nói của người phụ nữ làm da anh ta như bị điện giật. Bà ta lướt ngón tay trên vết mực nhòe. "Cúc áo đồng phục của anh trai tôi," bà ta thì thầm. "Ông ấy đã gửi chúng vài ngày trước.." giọng cô nghẹn lại. Chiếc hộp bỗng nặng trĩu, chất chứa hàng thập kỷ xa vắng.
Bên trong, những chiếc cúc áo sáng bóng màu đồng thau xỉn màu bên cạnh một bức ảnh gấp gọn. Một người lính trẻ cười toe toét, tay khoác vai một người phụ nữ trông giống hệt vị lão thành trước mặt. Ánh mắt của người đưa thư dừng lại ở chiếc đồng hồ đeo tay của người lính-một mẫu đồng hồ kỹ thuật số bằng nhựa rẻ tiền đang nhấp nháy *00: 00*. Anh biết chiếc đồng hồ đó. Ông nội anh đeo chiếc đồng hồ đôi, được nhặt từ một quầy hàng ở chợ năm 1986. Sự trùng hợp này cuộn lên trong ruột anh như dây đàn.
Khi người phụ nữ khóc thầm, tay ôm chặt bức ảnh, điện thoại của người đưa thư rung lên. Ứng dụng điều phối nhấp nháy, hiển thị một nhiệm vụ mới: Lấy Mô-đun ổn định thời gian. Địa điểm: Ngõ sau nhà hàng Quán Ăn Ngon. Thời gian: 14: 30, ngày 30 tháng 4 năm 1975. Máu anh lạnh ngắt. Nhà hàng cách đó ba dãy nhà. Nhưng ngày.. Ngày đó là ngày Sài Gòn sụp đổ. Chiếc đồng hồ trong ảnh giờ nhấp nháy nhanh hơn, những con số biến thành những vạch ngang điên cuồng. Anh đút nó vào túi, lớp nhựa đột nhiên lạnh ngắt trên đùi. Quá khứ không chỉ mới ùa về - mà nó đang dần tan biến.
"Gói hàng cho Nguyễn Văn Bảo?" anh ta gọi về phía cửa ra vào đang mở. Một bà lão bước ra, tay ôm chặt chiếc áo dài bạc màu. Mắt bà mở to nhìn gói hàng-một hộp các tông cũ nát được dán kín bằng băng dính ố vàng, đóng dấu *1975*. "Không thể nào," bà thở dài. "Lô hàng đó đã bị thất lạc khi trực thăng rời khỏi Tân Sơn Nhất."
Người giao hàng dịch chuyển người. Hơi ẩm bám chặt vào áo anh ta. Anh ta đã từng thấy những chuyến hàng kỳ lạ trước đây-những lá thư gửi đến những ngôi chùa bị bom phá hủy, những lọ thuốc có niên đại trước cả khi ông bà anh ta ra đời-nhưng sự run rẩy trong giọng nói của người phụ nữ làm da anh ta như bị điện giật. Bà ta lướt ngón tay trên vết mực nhòe. "Cúc áo đồng phục của anh trai tôi," bà ta thì thầm. "Ông ấy đã gửi chúng vài ngày trước.." giọng cô nghẹn lại. Chiếc hộp bỗng nặng trĩu, chất chứa hàng thập kỷ xa vắng.
Bên trong, những chiếc cúc áo sáng bóng màu đồng thau xỉn màu bên cạnh một bức ảnh gấp gọn. Một người lính trẻ cười toe toét, tay khoác vai một người phụ nữ trông giống hệt vị lão thành trước mặt. Ánh mắt của người đưa thư dừng lại ở chiếc đồng hồ đeo tay của người lính-một mẫu đồng hồ kỹ thuật số bằng nhựa rẻ tiền đang nhấp nháy *00: 00*. Anh biết chiếc đồng hồ đó. Ông nội anh đeo chiếc đồng hồ đôi, được nhặt từ một quầy hàng ở chợ năm 1986. Sự trùng hợp này cuộn lên trong ruột anh như dây đàn.
Khi người phụ nữ khóc thầm, tay ôm chặt bức ảnh, điện thoại của người đưa thư rung lên. Ứng dụng điều phối nhấp nháy, hiển thị một nhiệm vụ mới: Lấy Mô-đun ổn định thời gian. Địa điểm: Ngõ sau nhà hàng Quán Ăn Ngon. Thời gian: 14: 30, ngày 30 tháng 4 năm 1975. Máu anh lạnh ngắt. Nhà hàng cách đó ba dãy nhà. Nhưng ngày.. Ngày đó là ngày Sài Gòn sụp đổ. Chiếc đồng hồ trong ảnh giờ nhấp nháy nhanh hơn, những con số biến thành những vạch ngang điên cuồng. Anh đút nó vào túi, lớp nhựa đột nhiên lạnh ngắt trên đùi. Quá khứ không chỉ mới ùa về - mà nó đang dần tan biến.