Chương 20: Thực hiện nguyện vọng giúp một con ma
Ngày hôm sau,
Ôn Mục thức dậy, mở mắt ra nhìn xung quanh, chỉ nhớ đây là căn hộ của Cố Lâm Chương, lúc liếc nhìn đồng hồ đã quá mười giờ.
"Mẹ, mẹ tỉnh chưa?" Con ma nhỏ nói với giọng nhẹ nhàng.
"Dậy rồi, Tây Bảo, con dậy sớm như vậy?" Ôn Mục sờ sờ bụng và nói.
"Tây Bảo? Mẹ đang gọi con hả?" Con ma nhỏ bối rối hỏi.
"Ừm, mẹ đã đặt cho con một biệt danh, Tây Bảo, con có thích nó không?" Ôn Mục e ngại hỏi.
"Hả?" Con ma nhỏ ngơ ra.
"Niềm vui của tình yêu, kho báu của mẹ." Ôn Mục giải thích.
"Mẹ, con thích Tây Bảo, có nghĩa là mẹ thích con sao?" Nhóc con hỏi một cách không chắc chắn.
"Đương nhiên, con là con yêu của mẹ, làm sao mẹ có thể không thích con."
"Mẹ, con rất yêu mẹ." Con ma nhỏ khuấy động trong bụng sau khi nói.
Ôn Mục nhìn bụng mình phình ra hết lần này đến lần khác, không khỏi mỉm cười nói: "Đúng rồi, tiểu ma, cha con đặt cho con một cái tên, Cố Nam Xuyên."
"Con tên là Cố Nam Xuyên? Oa, con đã có một cái tên rồi." Con ma nhỏ khuấy động vì vui sướng.
"Cốc cốc"
Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
"Ra ngay đây, mẹ đoán cha con đang ở bên ngoài." Ôn Mục vội vàng mặc áo khoác mở cửa, còn nhìn thật ngốc nghếch.
Cửa mở ra, Cố Lâm Chương đứng bên ngoài mặc một bộ quần áo hiện đại, quần âu và áo sơ mi trắng, tóc cắt ngắn gọn gàng, điều này làm nổi bật khí chất lạnh lùng của anh.
"Anh.. Làm sao anh ăn mặc như thế này?" Ôn Mục sửng sốt.
"Tiện lợi hơn, anh sợ em ở trong nhà sẽ chán, cho nên anh sẽ đưa em ra ngoài ăn tối." Cố Lâm Chương nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại ở bụng cô.
Ôn Mục nắm lấy tay anh ấy và đặt nó lên bụng rồi nói: "Tây Bảo thức dậy rất sớm, con nhớ cha rất nhiều đó."
"Cha, con đói, con muốn ăn thứ cha cho con lần trước, con rất thích." Con ma nhỏ hét lên vui vẻ khi biết cha đã đến.
"Tôi cũng đói bụng, đợi tôi trở về phòng thay quần áo và ra ngoài ăn."
Ôn Mục nói sau đó lại ngập ngừng hỏi: "Lần trước anh cho nó ăn gì vậy?"
"Huyết khí và linh lực của anh." Cổ Lâm Chương nói.
"Nếu anh cho nó, anh sẽ không có vấn đề gì chứ?" Ôn Mục lo lắng hỏi.
"Không sao, tu luyện một thời gian sẽ ổn, chỉ còn hai tháng nữa nó đã ra đời rồi." Cố Lâm Chương giải thích.
Ôn Mục nhìn Cố Lâm Chương, thấy anh không có gì khó chịu nên cũng không lo lắng nữa.
Ôn Mục quay về phòng thay quần áo, sau khi cô thay quần áo xong, Cố Lâm Chương đi tới: "Anh sẽ cho tiểu ma ăn trước."
"Ồ" Ôn Mục vừa nói vừa nhấc quần áo lên để lộ cái bụng phình to ra, chỉ thấy Cố Lâm Chương giơ tay lên bụng cô, truyền một tia sáng đỏ vào bụng, cô cảm thấy một tia hơi ấm, thân thể không khỏi cảm thấy thoải mái hơn.
Sau một lúc, Ôn Mục cảm giác bụng không còn động đậy nữa, dường như con ma nhỏ đã ăn no và tìm một tư thế thoải mái để ngủ rồi.
"Không sao đâu." Cố Lâm Chương nói.
"Ồ, đi thôi, tôi đói quá!" Ôn Mục kéo áo xuống và nói.
"Đây là lần đầu tiên anh ra ngoài vào ban ngày sao?" Sau khi ăn xong, trên đường trở về, Ôn Mục quay sang nhìn Cố Lâm Chương bên cạnh hỏi.
Rất nhiều phụ nữ và cô gái trẻ đi ngang qua thường xuyên nhìn Cố Lâm Chương, dù sao Cố Lâm Chương quá nổi bật, khí chất lạnh lùng.
"Ừm!" Cố Lâm Chương thấy trên đường rất nhiều người, đưa tay ra kéo Ôn Mục vào lòng mình, sợ cô sẽ bị người khác va chạm. Ôn Mục nhìn sang bàn tay rắn chắc đang đặt trên vai mình, không khỏi nở nụ cười mỉm.
Khi vừa về tới cổng khu nhà, Ôn Mục thấy một người đàn ông sắc mặt tiều tụy đang xây một cái lều nhỏ dưới tầng, đặt rất nhiều vòng hoa và giỏ hoa xung quanh nó. Ôn Mục nhanh chóng nhắm mắt lại khi nhìn thấy những thứ này, nhưng trùng hợp, cô vô tình thấy một bức ảnh của người mất trong lều, đó là một cậu bé rất trẻ.
Ôn Mục nổi da gà, túm lấy quần áo của Cố Lâm Chương: "Cố Lâm Chương, tôi sợ, chúng ta nhanh đi đi."
Ôn Mục vừa nói vừa nhanh chóng kéo Cố Lâm Chương đi nhanh qua.
"Mẹ, mẹ đừng sợ, còn có cha ở đây mà." Con ma nhỏ thức dậy, vừa ngáp vừa nói.
"Tiểu ma à, có vẻ con rất sùng bái cha con nhỉ?" Ôn Mục không khỏi có chút ghen tị.
"Này, Cố Lâm Chương, nhìn con của anh xem, nó hết lòng sùng bái anh. Dựa theo những lời nói của nó, người mẹ như tôi thật sự rất vô dụng." Ôn Mục trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của Cố Lâm Chương bên cạnh.
"Đó không phải cũng là con của em à?" Ánh mắt lạnh lùng của Cố Lâm Chương lộ ra một chút ý cười.
Ôn Mục ngơ ra, nhìn nụ cười của anh, không thể không hỏi: "Anh đang cười hả?"
Cố Lâm Chương lập tức lấy lại bình tĩnh, đi về phía trước.
"Này, Cố Lâm Chương, thật đấy, sao anh lại cười thế?" Ôn Mục vừa đuổi theo vừa nói.
Không ai nhận thấy rằng có một cậu bé trong suốt đang nhìn họ từ phía sau.
"Cố Lâm Chương, tôi buồn ngủ rồi." Khi về đến nhà, Ôn Mục vừa ngáp vừa nói, sau đó nhìn Cố Lâm Chương.
"Có chuyện gì à?" Cố Lâm Chương ngồi trên ghế sofa hỏi.
"Tôi sợ, vừa thấy chuyện dưới lầu tôi không dám ngủ một mình, anh có thể ngủ cùng tôi không?" Ôn Mục thấp giọng hỏi, còn hứa hẹn: "Đừng lo, tôi ngủ rất thành thật, tôi sẽ không làm gì cả."
Sau khi nói xong, Ôn Mục đỏ mặt ngước mắt lên nhìn Cố Lâm Chương, cảm thấy thẹn thùng với những điều mình vừa nói.
Cố Lâm Chương nhìn chằm chằm cô, đứng dậy đi về phía phòng ngủ: "Đi thôi."
Ôn Mục nằm im trên giường, nhìn thấy Cố Lâm Chương đang ngồi ở phía bên kia, cầm một cuốn sách để đọc.
"Cố Lâm Chương, tôi thích anh mặc như vậy, để tôi cảm thấy anh cũng là con người giống như tôi." Ôn Mục ngáp dài và nói, nhưng càng nói thì giọng càng nhỏ xuống.
Cố Lâm Chương xoay qua nhìn cô đã chìm vào giấc ngủ, chậm rãi nhìn xuống bụng cô, nhặt chăn bông bên cạnh lên đắp cho cô, sau đó lại cầm sách lên đọc.
Lúc Ôn Mục thức dậy, không thấy Cố Lâm Chương trong phòng, cô đi ra phòng khách nhìn xung quanh nhưng cũng không thấy ai.
"Tây Bảo, con thức chưa?" Ôn Mục sờ sờ bụng hỏi.
"Mẹ, cha con ra ngoài rồi, để con nói cho mẹ biết." Con ma nhỏ nói.
"Con đói bụng không?"
"Mẹ, con không đói, cha cho con ăn trước khi đi rồi." Nhóc con trả lời.
"Vậy được rồi, để mẹ gọi dì Chi Chi để dì ấy mang đến một ít đồ ăn." Ôn Mục vừa nói vừa cầm điện thoại lên.
"Chi Chi, khi nào cậu về, mang cho tớ một ít đồ ăn nhé!"
"Tớ đang ở nhà ăn, tớ sẽ mang đồ ăn về cho cậu ngay, chờ tớ. À, đúng rồi, Cố Lâm Chương có ăn cùng không?" Thẩm Chi trả lời điện thoài từ bên kia.
"Anh ấy không có ở nhà, không cần mang cho anh ấy. Tớ đói bụng rồi, cậu trở về sớm một chút nhé!"
"Được rồi, tớ về ngay đây." Đầu bên kia cúp điện thoại.
"Mẹ, có một anh trai nhỏ nhợt nhạt ở góc bên phải." Con ma nhỏ nói với giọng trầm.
"Hả?" Ôn Mục hét lên kinh hãi, lùi lại vài bước trong sợ hãi và hỏi: "Cậu là ai?"
"Dì ơi, cháu là cậu bé mà dì vừa nhìn thấy ở dưới lầu." Cậu bé nói.
"Cậu bé dưới lầu?" Ôn Mục nhìn vào góc bên phải, nơi không có gì và hỏi: "Lúc nảy tôi có thấy cậu bé nào hả?"
"Mẹ, đó là anh trai đã chết ở dưới lầu nằm trong lều màu trắng ấy." Con ma nhỏ nhắc nhở.
"Cậu.. Làm thế nào mà cậu đến được đây?" Ôn Mục sợ hãi hỏi.
"Dì, con muốn dì giúp con." Cậu bé thì thầm, khóc.
"Làm sao ta có thể giúp cậu, cậu là ma, cậu nên đi đầu thai."
"Dì ơi, làm ơn, chỉ có dì nghe thấy con nói."
"Mẹ, mẹ giúp anh ấy đi, anh ấy khá đáng thương." Con ma nhỏ nói khi nhìn cậu bé.
"Nói cho ta biết, ta có thể giúp cậu như thế nào?" Ôn Mục ngồi xuống từ xa.
"Con tên là Trương Nguyên Triết, năm nay con mười lăm tuổi, mấy ngày trước con đi chơi với bạn học, trên đường trở về con lên cơn đau tim nên không qua khỏi. Con muốn dì giúp con nói chuyện với bố mẹ, để họ không buồn, con biết mình sẽ không sống lâu, con chỉ có thể là con trai của họ mười lăm năm. Bởi vì kiếp trước con là một chú chó hoang, lúc đó bố mẹ con mở một cửa hàng bánh mì, mỗi ngày họ nhìn thấy đều cho con một ít bánh để ăn. Những con chó hoang khác thấy như vậy nên đã cắn chết con, trước lúc chết con luôn nghĩ muốn gặp lại cặp vợ chồng đó một lần để cảm ơn. Không ngờ sau khi con chết, con lại được đầu thai vào làm con của họ, nhưng con lại bị bệnh tim từ nhỏ. Con luôn nhớ được mọi thứ ở kiếp trước, con biết rằng con cũng chỉ có thể ở bên họ mười lăm năm, để báo đáp lại ân tình của kiếp trước, con không muốn họ buồn vì con." Cậu bé nói với khuôn mặt dịu dàng.
"Nhưng dì nói thì họ có tin hay không, dù sau những thứ này đều rất khó tin."
Sau khi nghe câu chuyện của cậu bé, Ôn Mục thật sự cảm động nên nếu có thể giúp được thì cô sẵn sàng giúp.
"Dì, dì đưa con về nhà, con có một hộp sắt dưới gầm giường, trong đó có một cuốn nhật ký. Dì chỉ cần đưa cuốn nhật ký này cho cha mẹ con, họ sẽ tin sau khi đọc nó." Cậu bé nói.
"Mẹ, chúng ta hãy giúp anh trai, thật đáng thương." Con ma nhỏ cũng xúc động.
"Được rồi, vậy con đưa ta đến nhà con đi." Ôn Mục nói và đứng dậy bước đi.
Ôn Mục đi theo cậu bé đến nhà cậu ấy. Sau khi đến, cậu bé chỉ vào cánh cửa trước mặt cô.
"Dì, đây là nhà của con."
Ôn Mục gõ cửa, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi mở cửa ra, với đôi mắt đỏ và sưng, giọng khàn khàn hỏi: "Cô tìm ai?"
"Đây là cha con." Giọng nói của một cậu bé phát ra bên tai Ôn Mục.
"Xin chào, anh là cha của Trương Nguyên Triết phải không?" Ôn Mục hỏi.
Khi người đàn ông nghe thấy điều này, mắt anh ta sáng lên và anh ta nói khàn khàn: "Cô biết con trai tôi, cô là ai?"
Sau đó, một người phụ nữ bước ra khỏi nhà, tóc rối bời, mắt đỏ bừng được người khác đỡ đến.
"Anh có thể cho tôi vào không?" Ôn Mục ôm bụng hỏi.
"Xin mời vào." Người đàn ông nói.
Ôn Mục đi vào, thấy rất nhiều người trong nhà, ngồi trên ghế sofa và khóc, đó có lẽ là người thân, ông bà của cậu nhóc.
"Ừm, anh có thể đưa tôi đến phòng Trương Nguyên Triết được không? Tôi có một điều muốn nói với anh và vợ anh." Ôn Mục quay sang nhìn người đàn ông và người phụ nữ.
Người đàn ông giúp người phụ nữ đưa cô vào một căn phòng, cô thấy phòng rất sạch sẽ, có lẽ ba mẹ cậu nhóc rất thương cậu.
"Có một cái hộp sắt dưới gầm giường, anh có thể lấy nó ra không?" Ôn Mục chỉ vào gầm giường.
Người đàn ông và người phụ nữ nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt: "Cô là ai?"
"Anh cứ lấy nó ra đi, anh sẽ hiểu." Ôn Mục nói.
Người đàn ông lấy ra một hộp sắt từ dưới gầm giường, sau đó người phụ nữ giật lấy ôm nó vào lòng và khóc, cậu bé đứng bên cạnh cũng khóc theo khi nhìn cha mẹ mình như thế.
"Có một cuốn nhật ký trong đó, là con trai anh đã nói với tôi. Anh và vợ anh sẽ hiểu mọi chuyện sau khi đọc xong, con trai anh nhờ tôi chuyển lời đến cho hai người, nó rất vui khi được làm con trai của hai người, nó mong hai người đừng đau buồn nữa." Ôn Mục cất lời.
Sau khi nói xong, Ôn Mục quay người bước đi, khi cô vừa bước ra cửa, người đàn ông đuổi theo và nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe: "Cảm ơn cô, mặc kệ làm thế nào cô biết được, nhưng tôi biết cô không có ý đồ xấu. Cô có thể giúp tôi nói với con trai tôi, đừng lo lắng, chúng ta sẽ sống tốt, để nó không lo lắng, hãy đi đầu thai."
Ôn Mục quay sang nhìn cậu bé, thấy cậu bé đang mỉm cười nhìn cha mình, cô gật đầu: "Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp anh chuyển lời cho cậu ấy."
Ôn Mục xoay người và đi xuống cầu thang, khi vừa đi được mấy bước thì vẫn nghe thấy tiếng khóc đau lòng từ trên lầu vọng xuống.
Sau khi đi khỏi đó, Ôn Mục nhìn vào hư không: "Chuyện đã làm xong cho con, con nên nhanh đi đầu thai."
Cậu bé mỉm cười và vẫy tay: "Cảm ơn dì, cảm ơn em trai."
Sau đó thì cậu bé từ từ tan biến.
Ôn Mục thức dậy, mở mắt ra nhìn xung quanh, chỉ nhớ đây là căn hộ của Cố Lâm Chương, lúc liếc nhìn đồng hồ đã quá mười giờ.
"Mẹ, mẹ tỉnh chưa?" Con ma nhỏ nói với giọng nhẹ nhàng.
"Dậy rồi, Tây Bảo, con dậy sớm như vậy?" Ôn Mục sờ sờ bụng và nói.
"Tây Bảo? Mẹ đang gọi con hả?" Con ma nhỏ bối rối hỏi.
"Ừm, mẹ đã đặt cho con một biệt danh, Tây Bảo, con có thích nó không?" Ôn Mục e ngại hỏi.
"Hả?" Con ma nhỏ ngơ ra.
"Niềm vui của tình yêu, kho báu của mẹ." Ôn Mục giải thích.
"Mẹ, con thích Tây Bảo, có nghĩa là mẹ thích con sao?" Nhóc con hỏi một cách không chắc chắn.
"Đương nhiên, con là con yêu của mẹ, làm sao mẹ có thể không thích con."
"Mẹ, con rất yêu mẹ." Con ma nhỏ khuấy động trong bụng sau khi nói.
Ôn Mục nhìn bụng mình phình ra hết lần này đến lần khác, không khỏi mỉm cười nói: "Đúng rồi, tiểu ma, cha con đặt cho con một cái tên, Cố Nam Xuyên."
"Con tên là Cố Nam Xuyên? Oa, con đã có một cái tên rồi." Con ma nhỏ khuấy động vì vui sướng.
"Cốc cốc"
Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
"Ra ngay đây, mẹ đoán cha con đang ở bên ngoài." Ôn Mục vội vàng mặc áo khoác mở cửa, còn nhìn thật ngốc nghếch.
Cửa mở ra, Cố Lâm Chương đứng bên ngoài mặc một bộ quần áo hiện đại, quần âu và áo sơ mi trắng, tóc cắt ngắn gọn gàng, điều này làm nổi bật khí chất lạnh lùng của anh.
"Anh.. Làm sao anh ăn mặc như thế này?" Ôn Mục sửng sốt.
"Tiện lợi hơn, anh sợ em ở trong nhà sẽ chán, cho nên anh sẽ đưa em ra ngoài ăn tối." Cố Lâm Chương nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại ở bụng cô.
Ôn Mục nắm lấy tay anh ấy và đặt nó lên bụng rồi nói: "Tây Bảo thức dậy rất sớm, con nhớ cha rất nhiều đó."
"Cha, con đói, con muốn ăn thứ cha cho con lần trước, con rất thích." Con ma nhỏ hét lên vui vẻ khi biết cha đã đến.
"Tôi cũng đói bụng, đợi tôi trở về phòng thay quần áo và ra ngoài ăn."
Ôn Mục nói sau đó lại ngập ngừng hỏi: "Lần trước anh cho nó ăn gì vậy?"
"Huyết khí và linh lực của anh." Cổ Lâm Chương nói.
"Nếu anh cho nó, anh sẽ không có vấn đề gì chứ?" Ôn Mục lo lắng hỏi.
"Không sao, tu luyện một thời gian sẽ ổn, chỉ còn hai tháng nữa nó đã ra đời rồi." Cố Lâm Chương giải thích.
Ôn Mục nhìn Cố Lâm Chương, thấy anh không có gì khó chịu nên cũng không lo lắng nữa.
Ôn Mục quay về phòng thay quần áo, sau khi cô thay quần áo xong, Cố Lâm Chương đi tới: "Anh sẽ cho tiểu ma ăn trước."
"Ồ" Ôn Mục vừa nói vừa nhấc quần áo lên để lộ cái bụng phình to ra, chỉ thấy Cố Lâm Chương giơ tay lên bụng cô, truyền một tia sáng đỏ vào bụng, cô cảm thấy một tia hơi ấm, thân thể không khỏi cảm thấy thoải mái hơn.
Sau một lúc, Ôn Mục cảm giác bụng không còn động đậy nữa, dường như con ma nhỏ đã ăn no và tìm một tư thế thoải mái để ngủ rồi.
"Không sao đâu." Cố Lâm Chương nói.
"Ồ, đi thôi, tôi đói quá!" Ôn Mục kéo áo xuống và nói.
"Đây là lần đầu tiên anh ra ngoài vào ban ngày sao?" Sau khi ăn xong, trên đường trở về, Ôn Mục quay sang nhìn Cố Lâm Chương bên cạnh hỏi.
Rất nhiều phụ nữ và cô gái trẻ đi ngang qua thường xuyên nhìn Cố Lâm Chương, dù sao Cố Lâm Chương quá nổi bật, khí chất lạnh lùng.
"Ừm!" Cố Lâm Chương thấy trên đường rất nhiều người, đưa tay ra kéo Ôn Mục vào lòng mình, sợ cô sẽ bị người khác va chạm. Ôn Mục nhìn sang bàn tay rắn chắc đang đặt trên vai mình, không khỏi nở nụ cười mỉm.
Khi vừa về tới cổng khu nhà, Ôn Mục thấy một người đàn ông sắc mặt tiều tụy đang xây một cái lều nhỏ dưới tầng, đặt rất nhiều vòng hoa và giỏ hoa xung quanh nó. Ôn Mục nhanh chóng nhắm mắt lại khi nhìn thấy những thứ này, nhưng trùng hợp, cô vô tình thấy một bức ảnh của người mất trong lều, đó là một cậu bé rất trẻ.
Ôn Mục nổi da gà, túm lấy quần áo của Cố Lâm Chương: "Cố Lâm Chương, tôi sợ, chúng ta nhanh đi đi."
Ôn Mục vừa nói vừa nhanh chóng kéo Cố Lâm Chương đi nhanh qua.
"Mẹ, mẹ đừng sợ, còn có cha ở đây mà." Con ma nhỏ thức dậy, vừa ngáp vừa nói.
"Tiểu ma à, có vẻ con rất sùng bái cha con nhỉ?" Ôn Mục không khỏi có chút ghen tị.
"Này, Cố Lâm Chương, nhìn con của anh xem, nó hết lòng sùng bái anh. Dựa theo những lời nói của nó, người mẹ như tôi thật sự rất vô dụng." Ôn Mục trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của Cố Lâm Chương bên cạnh.
"Đó không phải cũng là con của em à?" Ánh mắt lạnh lùng của Cố Lâm Chương lộ ra một chút ý cười.
Ôn Mục ngơ ra, nhìn nụ cười của anh, không thể không hỏi: "Anh đang cười hả?"
Cố Lâm Chương lập tức lấy lại bình tĩnh, đi về phía trước.
"Này, Cố Lâm Chương, thật đấy, sao anh lại cười thế?" Ôn Mục vừa đuổi theo vừa nói.
Không ai nhận thấy rằng có một cậu bé trong suốt đang nhìn họ từ phía sau.
"Cố Lâm Chương, tôi buồn ngủ rồi." Khi về đến nhà, Ôn Mục vừa ngáp vừa nói, sau đó nhìn Cố Lâm Chương.
"Có chuyện gì à?" Cố Lâm Chương ngồi trên ghế sofa hỏi.
"Tôi sợ, vừa thấy chuyện dưới lầu tôi không dám ngủ một mình, anh có thể ngủ cùng tôi không?" Ôn Mục thấp giọng hỏi, còn hứa hẹn: "Đừng lo, tôi ngủ rất thành thật, tôi sẽ không làm gì cả."
Sau khi nói xong, Ôn Mục đỏ mặt ngước mắt lên nhìn Cố Lâm Chương, cảm thấy thẹn thùng với những điều mình vừa nói.
Cố Lâm Chương nhìn chằm chằm cô, đứng dậy đi về phía phòng ngủ: "Đi thôi."
Ôn Mục nằm im trên giường, nhìn thấy Cố Lâm Chương đang ngồi ở phía bên kia, cầm một cuốn sách để đọc.
"Cố Lâm Chương, tôi thích anh mặc như vậy, để tôi cảm thấy anh cũng là con người giống như tôi." Ôn Mục ngáp dài và nói, nhưng càng nói thì giọng càng nhỏ xuống.
Cố Lâm Chương xoay qua nhìn cô đã chìm vào giấc ngủ, chậm rãi nhìn xuống bụng cô, nhặt chăn bông bên cạnh lên đắp cho cô, sau đó lại cầm sách lên đọc.
Lúc Ôn Mục thức dậy, không thấy Cố Lâm Chương trong phòng, cô đi ra phòng khách nhìn xung quanh nhưng cũng không thấy ai.
"Tây Bảo, con thức chưa?" Ôn Mục sờ sờ bụng hỏi.
"Mẹ, cha con ra ngoài rồi, để con nói cho mẹ biết." Con ma nhỏ nói.
"Con đói bụng không?"
"Mẹ, con không đói, cha cho con ăn trước khi đi rồi." Nhóc con trả lời.
"Vậy được rồi, để mẹ gọi dì Chi Chi để dì ấy mang đến một ít đồ ăn." Ôn Mục vừa nói vừa cầm điện thoại lên.
"Chi Chi, khi nào cậu về, mang cho tớ một ít đồ ăn nhé!"
"Tớ đang ở nhà ăn, tớ sẽ mang đồ ăn về cho cậu ngay, chờ tớ. À, đúng rồi, Cố Lâm Chương có ăn cùng không?" Thẩm Chi trả lời điện thoài từ bên kia.
"Anh ấy không có ở nhà, không cần mang cho anh ấy. Tớ đói bụng rồi, cậu trở về sớm một chút nhé!"
"Được rồi, tớ về ngay đây." Đầu bên kia cúp điện thoại.
"Mẹ, có một anh trai nhỏ nhợt nhạt ở góc bên phải." Con ma nhỏ nói với giọng trầm.
"Hả?" Ôn Mục hét lên kinh hãi, lùi lại vài bước trong sợ hãi và hỏi: "Cậu là ai?"
"Dì ơi, cháu là cậu bé mà dì vừa nhìn thấy ở dưới lầu." Cậu bé nói.
"Cậu bé dưới lầu?" Ôn Mục nhìn vào góc bên phải, nơi không có gì và hỏi: "Lúc nảy tôi có thấy cậu bé nào hả?"
"Mẹ, đó là anh trai đã chết ở dưới lầu nằm trong lều màu trắng ấy." Con ma nhỏ nhắc nhở.
"Cậu.. Làm thế nào mà cậu đến được đây?" Ôn Mục sợ hãi hỏi.
"Dì, con muốn dì giúp con." Cậu bé thì thầm, khóc.
"Làm sao ta có thể giúp cậu, cậu là ma, cậu nên đi đầu thai."
"Dì ơi, làm ơn, chỉ có dì nghe thấy con nói."
"Mẹ, mẹ giúp anh ấy đi, anh ấy khá đáng thương." Con ma nhỏ nói khi nhìn cậu bé.
"Nói cho ta biết, ta có thể giúp cậu như thế nào?" Ôn Mục ngồi xuống từ xa.
"Con tên là Trương Nguyên Triết, năm nay con mười lăm tuổi, mấy ngày trước con đi chơi với bạn học, trên đường trở về con lên cơn đau tim nên không qua khỏi. Con muốn dì giúp con nói chuyện với bố mẹ, để họ không buồn, con biết mình sẽ không sống lâu, con chỉ có thể là con trai của họ mười lăm năm. Bởi vì kiếp trước con là một chú chó hoang, lúc đó bố mẹ con mở một cửa hàng bánh mì, mỗi ngày họ nhìn thấy đều cho con một ít bánh để ăn. Những con chó hoang khác thấy như vậy nên đã cắn chết con, trước lúc chết con luôn nghĩ muốn gặp lại cặp vợ chồng đó một lần để cảm ơn. Không ngờ sau khi con chết, con lại được đầu thai vào làm con của họ, nhưng con lại bị bệnh tim từ nhỏ. Con luôn nhớ được mọi thứ ở kiếp trước, con biết rằng con cũng chỉ có thể ở bên họ mười lăm năm, để báo đáp lại ân tình của kiếp trước, con không muốn họ buồn vì con." Cậu bé nói với khuôn mặt dịu dàng.
"Nhưng dì nói thì họ có tin hay không, dù sau những thứ này đều rất khó tin."
Sau khi nghe câu chuyện của cậu bé, Ôn Mục thật sự cảm động nên nếu có thể giúp được thì cô sẵn sàng giúp.
"Dì, dì đưa con về nhà, con có một hộp sắt dưới gầm giường, trong đó có một cuốn nhật ký. Dì chỉ cần đưa cuốn nhật ký này cho cha mẹ con, họ sẽ tin sau khi đọc nó." Cậu bé nói.
"Mẹ, chúng ta hãy giúp anh trai, thật đáng thương." Con ma nhỏ cũng xúc động.
"Được rồi, vậy con đưa ta đến nhà con đi." Ôn Mục nói và đứng dậy bước đi.
Ôn Mục đi theo cậu bé đến nhà cậu ấy. Sau khi đến, cậu bé chỉ vào cánh cửa trước mặt cô.
"Dì, đây là nhà của con."
Ôn Mục gõ cửa, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi mở cửa ra, với đôi mắt đỏ và sưng, giọng khàn khàn hỏi: "Cô tìm ai?"
"Đây là cha con." Giọng nói của một cậu bé phát ra bên tai Ôn Mục.
"Xin chào, anh là cha của Trương Nguyên Triết phải không?" Ôn Mục hỏi.
Khi người đàn ông nghe thấy điều này, mắt anh ta sáng lên và anh ta nói khàn khàn: "Cô biết con trai tôi, cô là ai?"
Sau đó, một người phụ nữ bước ra khỏi nhà, tóc rối bời, mắt đỏ bừng được người khác đỡ đến.
"Anh có thể cho tôi vào không?" Ôn Mục ôm bụng hỏi.
"Xin mời vào." Người đàn ông nói.
Ôn Mục đi vào, thấy rất nhiều người trong nhà, ngồi trên ghế sofa và khóc, đó có lẽ là người thân, ông bà của cậu nhóc.
"Ừm, anh có thể đưa tôi đến phòng Trương Nguyên Triết được không? Tôi có một điều muốn nói với anh và vợ anh." Ôn Mục quay sang nhìn người đàn ông và người phụ nữ.
Người đàn ông giúp người phụ nữ đưa cô vào một căn phòng, cô thấy phòng rất sạch sẽ, có lẽ ba mẹ cậu nhóc rất thương cậu.
"Có một cái hộp sắt dưới gầm giường, anh có thể lấy nó ra không?" Ôn Mục chỉ vào gầm giường.
Người đàn ông và người phụ nữ nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt: "Cô là ai?"
"Anh cứ lấy nó ra đi, anh sẽ hiểu." Ôn Mục nói.
Người đàn ông lấy ra một hộp sắt từ dưới gầm giường, sau đó người phụ nữ giật lấy ôm nó vào lòng và khóc, cậu bé đứng bên cạnh cũng khóc theo khi nhìn cha mẹ mình như thế.
"Có một cuốn nhật ký trong đó, là con trai anh đã nói với tôi. Anh và vợ anh sẽ hiểu mọi chuyện sau khi đọc xong, con trai anh nhờ tôi chuyển lời đến cho hai người, nó rất vui khi được làm con trai của hai người, nó mong hai người đừng đau buồn nữa." Ôn Mục cất lời.
Sau khi nói xong, Ôn Mục quay người bước đi, khi cô vừa bước ra cửa, người đàn ông đuổi theo và nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe: "Cảm ơn cô, mặc kệ làm thế nào cô biết được, nhưng tôi biết cô không có ý đồ xấu. Cô có thể giúp tôi nói với con trai tôi, đừng lo lắng, chúng ta sẽ sống tốt, để nó không lo lắng, hãy đi đầu thai."
Ôn Mục quay sang nhìn cậu bé, thấy cậu bé đang mỉm cười nhìn cha mình, cô gật đầu: "Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp anh chuyển lời cho cậu ấy."
Ôn Mục xoay người và đi xuống cầu thang, khi vừa đi được mấy bước thì vẫn nghe thấy tiếng khóc đau lòng từ trên lầu vọng xuống.
Sau khi đi khỏi đó, Ôn Mục nhìn vào hư không: "Chuyện đã làm xong cho con, con nên nhanh đi đầu thai."
Cậu bé mỉm cười và vẫy tay: "Cảm ơn dì, cảm ơn em trai."
Sau đó thì cậu bé từ từ tan biến.
Chỉnh sửa cuối: