Chương 10: Xác định
Ôn Mục nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Lâm Chương, có chút sợ hãi, cúi đầu buồn bực.
"Ôn Mục, nếu lại thêm một lần nữa, cả đời này em chỉ có thể ở cạnh tôi suốt quãng đời còn lại, em đã suy nghĩ rõ ràng chưa?" Cố Lâm Chương nhìn Ôn Mục ngồi trong quan tài.
Ôn Mục nghe Cố Lâm Chương nói thế, cúi đầu suy nghĩ, nếu lại có quan hệ với Cố Lâm Chương thì thật sự sẽ khó khăn, mỗi ngày đều không được an bình, mỗi ngày đều sợ hãi.
Suy nghĩ kĩ cô ngước lên nhìn anh và hỏi: "Tôi cần ở lại đây bao nhiêu ngày với vết thương của mình?"
Ánh mắt Cố Lâm Chương tối sầm lại, nói: "Năm ngày."
"Anh sẽ ở lại với tôi chứ?" Ôn Mục thì thầm hỏi.
"Hừm!" Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.
"Nhưng tôi không quay lại, ông tôi sẽ lo lắng." Ôn Mục vội vã nói khi nghĩ đến việc ở lại quá lâu.
"Tôi đã nhờ Mạc Thành để lại một lời nhắn trong phòng thờ tổ tiên của em." Cố Lâm Chương nói.
Ôn Mục gật đầu khi nghe thấy điều đó, sau đó nhìn vào nơi ảm đạm cô đang nằm. Chưa kể, nơi này khi nằm còn cứng như thế, cô nhìn Cố Lâm Chương và buồn bã nói: "Tôi có thể không nằm trong quan tài không?"
Cố Lâm Chương nhìn quan tài, bất lực nói: "Quan tài này là mộ của tôi, nó có thể chữa trị vết thương cho em, nếu em rời khỏi nơi này, vết thương sẽ không lành."
Ôn Mục thở dài và nói: "Được rồi, nhưng anh không được rời đi."
Ôn Mục nằm xuống, vết thương sau lưng vẫn còn đau và bỏng rát, nhưng chỉ cần nằm trong quan tài, thì không còn cảm giác bỏng rát chỉ hơi đau, có cảm giác lạnh lạnh rất thoải mái, nhưng mà nó thật sự quá cứng.
Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn cô rồi bay xuống, khi thấy anh bay đi, cô vội vàng hét lên: "Đừng đi, tôi sợ."
"Tôi ở đây, em nghỉ ngơi thật tốt đi." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.
Ôn Mục nằm trong quan tài, thè lưỡi ra và nói: "Hừm, đừng có đi đó, tôi sợ," sau đó thì ngủ thiếp đi trong cơn choáng váng.
"Ưm.. Đau quá. A, Cố Lâm Chương." Ôn Mục hét lên giật mình tỉnh dậy từ trong giấc ngủ.
"Tôi ở đây." Cố Lâm Chương bay tới, lạnh lùng nhìn cô cuộn tròn người bên trong, cuối cùng không nói nữa.
Ôn Mục mở mắt ra, nhìn Cố Lâm Chương, khó khăn nói: "Cố Lâm Chương, đau quá, a.."
"Em nhịn thêm một chút, bây giờ là trăng tròn, vết thương trên lưng đang phóng thích âm độc." Cố Lâm Chương thấp giọng nói.
"A.. Nhưng tôi đau quá." Ôn Mục kêu lên trong đau đớn.
Nghe tiếng rên rỉ của Ôn Mục bên tai, Cố Lâm Chương không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, chậm rãi thăm dò thật sâu.
Ôn Mục mở to mắt kinh ngạc, nhìn đôi mắt đen láy của Cố Lâm Chương.
"Còn đau không?" Cố Lâm Chương khẽ hỏi.
Cô lắc đầu hỏi: "Là do anh mà tôi không đau, đúng không?"
Cố Lâm Chương gật đầu.
"Ưm!" Ôn Mục cau mày, nó lại bắt đầu đau.
Cố Lâm Chương thấy cô lại đau đớn, nói: "Nếu muốn mau khỏe lại, chỉ có thể.."
"Nhưng tôi không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, mỗi ngày đều phải lo lắng có thứ gì đó tìm đến mình." Ôn Mục lắc đầu trong sự đau đớn.
Cố Lâm Chương nhìn xuống môi hơi đỏ vì nụ hôn vừa rồi, ánh mắt tối sầm lại, sau đó đứng dậy nhìn cô.
Vết thương lại bắt đầu đau, cô lăn lộn trong quan tài, Cố Lâm Chương đứng bên ngoài nhìn cô rên rỉ đau đớn.
Đột nhiên, anh duỗi tay ra, liên tục truyền âm khí vào trong cơ thể Ôn Mục, dần dần bàn tay của anh càng ngày càng trở nên trong suốt.
"Cố Lâm Chương, đừng!" Ôn Mục vội lo lắng hét lên khi thấy anh như vậy.
Cố Lâm Chương không quan tâm, vẫn tiếp tục truyền âm khí sang cho cô.
Ôn Mục tức giận vươn tay nắm lấy tay anh và hét lên: "Tính mạng của anh vẫn do tôi cứu, anh truyền âm khí cho tôi như vậy, cuối cùng tôi phải cứu lại anh."
"Lần này tôi không cần em cứu." Cố Lâm Chương thấp giọng nói.
Ôn mục thở dài hét lên: "Cố Lâm Chương, anh vào đây."
Cố Lâm Chương vẫn đứng bên ngoài truyền âm khí vào, Ôn Mục ngồi dậy dùng cả hai tay túm lấy cổ Cố Lâm Chương rồi kéo xuống, nửa thân trên của Cố Lâm Chương đè lên người cô, cô nhìn anh nói: "Sau khi anh cứu tôi, cuối cùng tôi vẫn phải cứu anh, quên đi, cứ làm theo phương pháp anh nói."
"Không, tôi có cách tự cứu mình." Cố Lâm Chương lạnh lùng đứng lên.
Ôn Mục trực tiếp túm lấy Cố Lâm Chương hôn một cách lung tung.
Cố Lâm Chương đẩy Ôn Mục ra, thấp giọng hỏi: "Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Nếu làm cách này, thì trong tương lai em không thể nào rời khỏi tôi được?"
"Anh có nghĩ rằng ngay cả khi không có chuyện này, tôi vẫn có thể sống một cuộc sống yên bình à?" Ôn Mục trịnh trọng hỏi.
Cố Lâm Chương bất lực nói: "Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ bảo vệ em."
Ôn Mục gật đầu, nhắm mắt lại, Cố Lâm Chương chăm chú nhìn cô, tiếp tục tiến sâu hơn.
Khi Cố Lâm Chương chuẩn bị cởi quần áo Ôn Mục, thì nghe thấy có người đến gần.
"Cố Lâm Chương, cậu đang ở đâu? Ôn Mục, cô đỡ hơn chưa?" Mạc Thành hét lên từ xa.
"Ra ngoài." Cố Lâm Chương hét lên sắc bén, vẫy vẫy tay, nắp quan tài lập tức từ dưới đất bay lên, che lại.
Mạc Thành dừng lại, lắc đầu cười nói: "Này, Cố Lâm Chương, cậu vào trong rồi à, xin lỗi đã làm phiền." vừa dứt lời thì vội vàng bay mất.
Trong quan tài, một giọng nói yếu ớt vang lên: "Cố Lâm Chương, đau quá!"
"Không sao đâu."
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Ôn Mục mệt mỏi ngủ thiếp đi, Cố Lâm Chương cẩn thận nhìn bóng lưng cô, sau đó mặc quần áo vào đi ra ngoài.
Khi tỉnh dậy, thấy mình còn nằm trong quan tài, Ôn Mục hét gọi: "Cố Lâm Chương!"
Cố Lâm Chương bay tới, hỏi: "Còn đau không?"
Khi nghe câu hỏi này, Ôn Mục đỏ mặt lắc đầu, sau đó hỏi: "Vết thương trên lưng tôi đã lành chưa?"
"Ừm, đã tốt rồi, nếu em đã nghỉ ngơi tốt, anh đưa em về." Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn cô.
Ôn Mục ngượng ngùng gật đầu, lại nhìn quần áo của mình, rồi lại đỏ mặt.
"Ừm, đi thôi, ông nội tôi hẳn là đang vội." Ôn Mục đứng dậy, nhưng hai chân đau nhức khuỵu xuống.
Cố Lâm Chương nhanh chóng duỗi tay ra ôm lấy cô, cô ôm lấy cổ anh, liếc nhìn rồi cúi đầu xuống.
Ôn Tĩnh Kiệt liếc nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ, cháu gái vẫn chưa về nên vội vàng đi đến phòng thờ tổ tiên mở cửa, hét gọi mấy lần, nhưng không có ai lên tiếng.
Lập tức vội vàng bước vào trong, nhìn tờ giấy để trên bàn, viết: "Cháu gái của ông không sao, vài ngày nữa sẽ trở về, Cố Lâm Chương."
Khi nhìn thấy mảnh giấy này, ông có phần nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi lo lắng, và thở dài: Dường như mọi chuyện ngày càng rắc rối.
Ôn Tĩnh Kiệt lại cắm thêm một nén hương lên bàn thờ tổ tiên, thầm nói: Xin hãy phù hộ cho đứa cháu gái nhỏ Ôn Mục của con.
"Anh không đưa tôi về nhà à?" Ôn Mục nhìn Cố Lâm Chương hỏi khi thấy anh đáp xuống trước phòng thờ tổ tiên.
"Ông nội em đang ở trong phòng thờ tổ tiên." Cố Lâm Chương vừa ôm cô thấp giọng trả lời.
"Ồ!" cô gật đầu.
Cố Lâm Chương đặt Ôn Mục xuống, có chút không được tự nhiên hỏi: "Em.. Tự đi được không?"
Ôn Mục đỏ mặt, thì thầm: "Được, anh về trước đi, đừng để ông nội nhìn thấy anh."
Cố Lâm Chương nhìn cô nhưng không nói, nếu anh không muốn cho người khác thấy thì sẽ không có ai có thể nhìn thấy anh, anh dừng lại một chút nói: "Gần đây em chú ý đến thân thể của mình, nếu có gì không thoải mái thì gọi anh ngay."
Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt Cố Lâm Chương như vậy, Ôn Mục cũng Ngoan ngoãn gật đầu.
Đứng nhìn Cố Lâm Chương biến mất, cô xoay người mở cửa, thấy ông nội đang lo lắng đi tới đi lui trong đại sảnh.
"Ông nội, cháu về rồi." Cô vội vàng chạy tới.
"Cơ Cơ, con không sao chứ?" Ông cụ nhìn cô từ trên xuống dưới, lo lắng nói: "Sao cháu vẫn gặp hắn ta."
"Vừa rồi con gặp rắc rối, anh ấy đã cứu con. Chúng ta vào nhà trước đi, ông nội." Ôn Mục vừa nói vừa ôm lấy ông.
"Này, cháu không thể thoát khỏi hắn ta, đúng không? Cơ Cơ, con nói thật với ông nội đi." Ông cụ Ôn trịnh trọng hỏi.
"Ông nội, nếu đã không thể hủy bỏ nó thì cứ để vậy thôi, dù sao thì mọi thứ đã xảy ra, vậy thì hãy chấp nhận nó thôi!" Ôn Mục nói.
Ông cụ nhìn cô và thở dài bất lực, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
"Ôn Mục, nếu lại thêm một lần nữa, cả đời này em chỉ có thể ở cạnh tôi suốt quãng đời còn lại, em đã suy nghĩ rõ ràng chưa?" Cố Lâm Chương nhìn Ôn Mục ngồi trong quan tài.
Ôn Mục nghe Cố Lâm Chương nói thế, cúi đầu suy nghĩ, nếu lại có quan hệ với Cố Lâm Chương thì thật sự sẽ khó khăn, mỗi ngày đều không được an bình, mỗi ngày đều sợ hãi.
Suy nghĩ kĩ cô ngước lên nhìn anh và hỏi: "Tôi cần ở lại đây bao nhiêu ngày với vết thương của mình?"
Ánh mắt Cố Lâm Chương tối sầm lại, nói: "Năm ngày."
"Anh sẽ ở lại với tôi chứ?" Ôn Mục thì thầm hỏi.
"Hừm!" Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.
"Nhưng tôi không quay lại, ông tôi sẽ lo lắng." Ôn Mục vội vã nói khi nghĩ đến việc ở lại quá lâu.
"Tôi đã nhờ Mạc Thành để lại một lời nhắn trong phòng thờ tổ tiên của em." Cố Lâm Chương nói.
Ôn Mục gật đầu khi nghe thấy điều đó, sau đó nhìn vào nơi ảm đạm cô đang nằm. Chưa kể, nơi này khi nằm còn cứng như thế, cô nhìn Cố Lâm Chương và buồn bã nói: "Tôi có thể không nằm trong quan tài không?"
Cố Lâm Chương nhìn quan tài, bất lực nói: "Quan tài này là mộ của tôi, nó có thể chữa trị vết thương cho em, nếu em rời khỏi nơi này, vết thương sẽ không lành."
Ôn Mục thở dài và nói: "Được rồi, nhưng anh không được rời đi."
Ôn Mục nằm xuống, vết thương sau lưng vẫn còn đau và bỏng rát, nhưng chỉ cần nằm trong quan tài, thì không còn cảm giác bỏng rát chỉ hơi đau, có cảm giác lạnh lạnh rất thoải mái, nhưng mà nó thật sự quá cứng.
Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn cô rồi bay xuống, khi thấy anh bay đi, cô vội vàng hét lên: "Đừng đi, tôi sợ."
"Tôi ở đây, em nghỉ ngơi thật tốt đi." Cố Lâm Chương lạnh lùng nói.
Ôn Mục nằm trong quan tài, thè lưỡi ra và nói: "Hừm, đừng có đi đó, tôi sợ," sau đó thì ngủ thiếp đi trong cơn choáng váng.
"Ưm.. Đau quá. A, Cố Lâm Chương." Ôn Mục hét lên giật mình tỉnh dậy từ trong giấc ngủ.
"Tôi ở đây." Cố Lâm Chương bay tới, lạnh lùng nhìn cô cuộn tròn người bên trong, cuối cùng không nói nữa.
Ôn Mục mở mắt ra, nhìn Cố Lâm Chương, khó khăn nói: "Cố Lâm Chương, đau quá, a.."
"Em nhịn thêm một chút, bây giờ là trăng tròn, vết thương trên lưng đang phóng thích âm độc." Cố Lâm Chương thấp giọng nói.
"A.. Nhưng tôi đau quá." Ôn Mục kêu lên trong đau đớn.
Nghe tiếng rên rỉ của Ôn Mục bên tai, Cố Lâm Chương không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, chậm rãi thăm dò thật sâu.
Ôn Mục mở to mắt kinh ngạc, nhìn đôi mắt đen láy của Cố Lâm Chương.
"Còn đau không?" Cố Lâm Chương khẽ hỏi.
Cô lắc đầu hỏi: "Là do anh mà tôi không đau, đúng không?"
Cố Lâm Chương gật đầu.
"Ưm!" Ôn Mục cau mày, nó lại bắt đầu đau.
Cố Lâm Chương thấy cô lại đau đớn, nói: "Nếu muốn mau khỏe lại, chỉ có thể.."
"Nhưng tôi không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, mỗi ngày đều phải lo lắng có thứ gì đó tìm đến mình." Ôn Mục lắc đầu trong sự đau đớn.
Cố Lâm Chương nhìn xuống môi hơi đỏ vì nụ hôn vừa rồi, ánh mắt tối sầm lại, sau đó đứng dậy nhìn cô.
Vết thương lại bắt đầu đau, cô lăn lộn trong quan tài, Cố Lâm Chương đứng bên ngoài nhìn cô rên rỉ đau đớn.
Đột nhiên, anh duỗi tay ra, liên tục truyền âm khí vào trong cơ thể Ôn Mục, dần dần bàn tay của anh càng ngày càng trở nên trong suốt.
"Cố Lâm Chương, đừng!" Ôn Mục vội lo lắng hét lên khi thấy anh như vậy.
Cố Lâm Chương không quan tâm, vẫn tiếp tục truyền âm khí sang cho cô.
Ôn Mục tức giận vươn tay nắm lấy tay anh và hét lên: "Tính mạng của anh vẫn do tôi cứu, anh truyền âm khí cho tôi như vậy, cuối cùng tôi phải cứu lại anh."
"Lần này tôi không cần em cứu." Cố Lâm Chương thấp giọng nói.
Ôn mục thở dài hét lên: "Cố Lâm Chương, anh vào đây."
Cố Lâm Chương vẫn đứng bên ngoài truyền âm khí vào, Ôn Mục ngồi dậy dùng cả hai tay túm lấy cổ Cố Lâm Chương rồi kéo xuống, nửa thân trên của Cố Lâm Chương đè lên người cô, cô nhìn anh nói: "Sau khi anh cứu tôi, cuối cùng tôi vẫn phải cứu anh, quên đi, cứ làm theo phương pháp anh nói."
"Không, tôi có cách tự cứu mình." Cố Lâm Chương lạnh lùng đứng lên.
Ôn Mục trực tiếp túm lấy Cố Lâm Chương hôn một cách lung tung.
Cố Lâm Chương đẩy Ôn Mục ra, thấp giọng hỏi: "Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Nếu làm cách này, thì trong tương lai em không thể nào rời khỏi tôi được?"
"Anh có nghĩ rằng ngay cả khi không có chuyện này, tôi vẫn có thể sống một cuộc sống yên bình à?" Ôn Mục trịnh trọng hỏi.
Cố Lâm Chương bất lực nói: "Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ bảo vệ em."
Ôn Mục gật đầu, nhắm mắt lại, Cố Lâm Chương chăm chú nhìn cô, tiếp tục tiến sâu hơn.
Khi Cố Lâm Chương chuẩn bị cởi quần áo Ôn Mục, thì nghe thấy có người đến gần.
"Cố Lâm Chương, cậu đang ở đâu? Ôn Mục, cô đỡ hơn chưa?" Mạc Thành hét lên từ xa.
"Ra ngoài." Cố Lâm Chương hét lên sắc bén, vẫy vẫy tay, nắp quan tài lập tức từ dưới đất bay lên, che lại.
Mạc Thành dừng lại, lắc đầu cười nói: "Này, Cố Lâm Chương, cậu vào trong rồi à, xin lỗi đã làm phiền." vừa dứt lời thì vội vàng bay mất.
Trong quan tài, một giọng nói yếu ớt vang lên: "Cố Lâm Chương, đau quá!"
"Không sao đâu."
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Ôn Mục mệt mỏi ngủ thiếp đi, Cố Lâm Chương cẩn thận nhìn bóng lưng cô, sau đó mặc quần áo vào đi ra ngoài.
Khi tỉnh dậy, thấy mình còn nằm trong quan tài, Ôn Mục hét gọi: "Cố Lâm Chương!"
Cố Lâm Chương bay tới, hỏi: "Còn đau không?"
Khi nghe câu hỏi này, Ôn Mục đỏ mặt lắc đầu, sau đó hỏi: "Vết thương trên lưng tôi đã lành chưa?"
"Ừm, đã tốt rồi, nếu em đã nghỉ ngơi tốt, anh đưa em về." Cố Lâm Chương liếc mắt nhìn cô.
Ôn Mục ngượng ngùng gật đầu, lại nhìn quần áo của mình, rồi lại đỏ mặt.
"Ừm, đi thôi, ông nội tôi hẳn là đang vội." Ôn Mục đứng dậy, nhưng hai chân đau nhức khuỵu xuống.
Cố Lâm Chương nhanh chóng duỗi tay ra ôm lấy cô, cô ôm lấy cổ anh, liếc nhìn rồi cúi đầu xuống.
Ôn Tĩnh Kiệt liếc nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ, cháu gái vẫn chưa về nên vội vàng đi đến phòng thờ tổ tiên mở cửa, hét gọi mấy lần, nhưng không có ai lên tiếng.
Lập tức vội vàng bước vào trong, nhìn tờ giấy để trên bàn, viết: "Cháu gái của ông không sao, vài ngày nữa sẽ trở về, Cố Lâm Chương."
Khi nhìn thấy mảnh giấy này, ông có phần nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi lo lắng, và thở dài: Dường như mọi chuyện ngày càng rắc rối.
Ôn Tĩnh Kiệt lại cắm thêm một nén hương lên bàn thờ tổ tiên, thầm nói: Xin hãy phù hộ cho đứa cháu gái nhỏ Ôn Mục của con.
"Anh không đưa tôi về nhà à?" Ôn Mục nhìn Cố Lâm Chương hỏi khi thấy anh đáp xuống trước phòng thờ tổ tiên.
"Ông nội em đang ở trong phòng thờ tổ tiên." Cố Lâm Chương vừa ôm cô thấp giọng trả lời.
"Ồ!" cô gật đầu.
Cố Lâm Chương đặt Ôn Mục xuống, có chút không được tự nhiên hỏi: "Em.. Tự đi được không?"
Ôn Mục đỏ mặt, thì thầm: "Được, anh về trước đi, đừng để ông nội nhìn thấy anh."
Cố Lâm Chương nhìn cô nhưng không nói, nếu anh không muốn cho người khác thấy thì sẽ không có ai có thể nhìn thấy anh, anh dừng lại một chút nói: "Gần đây em chú ý đến thân thể của mình, nếu có gì không thoải mái thì gọi anh ngay."
Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt Cố Lâm Chương như vậy, Ôn Mục cũng Ngoan ngoãn gật đầu.
Đứng nhìn Cố Lâm Chương biến mất, cô xoay người mở cửa, thấy ông nội đang lo lắng đi tới đi lui trong đại sảnh.
"Ông nội, cháu về rồi." Cô vội vàng chạy tới.
"Cơ Cơ, con không sao chứ?" Ông cụ nhìn cô từ trên xuống dưới, lo lắng nói: "Sao cháu vẫn gặp hắn ta."
"Vừa rồi con gặp rắc rối, anh ấy đã cứu con. Chúng ta vào nhà trước đi, ông nội." Ôn Mục vừa nói vừa ôm lấy ông.
"Này, cháu không thể thoát khỏi hắn ta, đúng không? Cơ Cơ, con nói thật với ông nội đi." Ông cụ Ôn trịnh trọng hỏi.
"Ông nội, nếu đã không thể hủy bỏ nó thì cứ để vậy thôi, dù sao thì mọi thứ đã xảy ra, vậy thì hãy chấp nhận nó thôi!" Ôn Mục nói.
Ông cụ nhìn cô và thở dài bất lực, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
Last edited by a moderator: