Ngoại truyện: Mảnh ghép thời gian Cuộc thi viết "Nét bút tuổi xanh" Tác giả: Thư viện ngôn từ Một chiếc vòng cổ cổ đại, một lời nguyền ngàn năm, và một câu chuyện tình yêu vượt thời gian. Khi khoa học và huyền bí giao thoa, điều gì sẽ xảy ra? Hãy cùng khám phá trong ngoại truyện "Mảnh ghép thời gian" của Mị Châu - Trọng Thủy.
Chương 1: Gặp gỡ định mệnh tại bảo tàng Bấm để xem Mị Châu, một nhà khảo cổ học trẻ tuổi, đang say mê nghiên cứu về một chiếc vòng cổ cổ đại tìm thấy trong một ngôi mộ cổ ở vùng đồng bằng Bắc Bộ. Ngôi mộ cổ nằm sâu trong lòng một khu rừng già ở vùng đồng bằng Bắc Bộ, được bao quanh bởi những truyền thuyết bí ẩn về một vương quốc cổ đại đã bị chìm vào quên lãng. Ngôi mộ được xây dựng bằng những khối đá hoa cương đen bóng, trên đó khắc đầy những hoa văn hình học phức tạp. Ở đây, cô đã vô tình phát hiện được một chiếc vòng cổ rất đặc biệt. Chiếc vòng cổ được làm từ một loại hợp kim quý hiếm, ánh lên màu xanh lục huyền bí dưới ánh đèn. Trên bề mặt vòng cổ, những hoa văn hình xoắn ốc và hình mắt lưới đan xen nhau, tạo thành một bản đồ sao tinh xảo. Cô phát hiện chiếc vòng cổ nằm gọn trong lòng một chiếc hộp bằng gỗ quý, được đặt ngay dưới đầu lâu của một vị vua cổ đại. "Những hoa văn này.. chúng quá phức tạp, tôi chưa từng thấy bất kỳ một hoa văn nào tương tự. Liệu đây có phải là một loại mật mã, hay một bản đồ dẫn đến một kho báu nào đó?" Mị Châu nghiền ngẫm hồi lâu lên tiếng. Mọi người xung quanh thấy vậy phá lên cười: "Mị Châu, cô đang quá mộng mơ rồi. Có thể những hoa văn này chỉ đơn giản là một biểu tượng trang trí của người xưa thôi." Mị Châu thấy vậy quyết tâm "Tôi sẽ chứng minh cho các người thấy, chiếc vòng cổ này đang ẩn chứa một bí mật vĩ đại." Xong xuôi mọi việc ở khu khai quật, MỊ Châu liền về phòng nghiên cứu. Cô đặt chiếc vòng cổ lên bàn làm việc, ánh đèn chiếu vào những viên đá quý óng ánh, làm nổi bật những hoa văn kỳ lạ. Cô đưa tay vuốt nhẹ lên bề mặt vòng cổ, cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại cổ xưa. "Có gì đó rất đặc biệt ở chiếc vòng cổ này," Mị Châu thầm thì, "Tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ đang ẩn chứa bên trong." Cô nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào những hình ảnh mà chiếc vòng cổ gợi lên. Bỗng nhiên, trước mắt cô hiện lên một khung cảnh hoang tàn, những ngôi nhà đổ nát, những người lính chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cô, nhưng đồng thời cũng khơi dậy trong lòng cô một niềm khao khát khám phá sự thật. Bảo tàng Lịch sử Quốc gia.. Trong không gian tĩnh lặng của bảo tàng, ánh đèn spotlight chiếu rọi xuống chiếc vòng cổ cổ đại, làm nổi bật những hoa văn kỳ lạ trên bề mặt. Mị Châu, trong tà áo dài truyền thống màu trầm, đang say sưa trình bày về những phát hiện mới nhất của mình. Giọng nói truyền cảm của cô cuốn hút sự chú ý của mọi người. "Thưa quý vị, thưa các bạn, tôi xin trân trọng giới thiệu với quý vị một phát hiện khảo cổ học mới nhất.." Mị Châu vừa nói vừa đưa tay chạm nhẹ lên chiếc vòng cổ. "Thật ấn tượng! Những hoa văn này quá tinh xảo." - một người phụ nữ lớn tuổi trầm trồ. Bất chợt, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau: "Xin lỗi vì đã ngắt lời cô, nhưng những hoa văn trên chiếc vòng cổ này rất giống với một bản đồ cổ mà tôi từng nghiên cứu." Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người vừa lên tiếng. Đó là một người đàn ông trung niên, dáng người cao lớn, đôi mắt sâu thẳm. Anh thường mặc những bộ vest lịch lãm, toát lên vẻ trí thức và uyên bác. Anh là một người đam mê lịch sử, luôn tò mò và muốn khám phá những điều mới lạ. Anh thông minh, nhạy bén và có một trí nhớ tuyệt vời. Bên cạnh đó, anh cũng rất khiêm tốn và hòa đồng. Mị Châu bất ngờ khi nhận ra đó là Chuyên gia khảo cổ học Trọng Thủy vừa mới về nước. Trong khán phòng, Trọng Thủy lắng nghe Mị Châu trình bày với vẻ mặt say mê. Đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên sự tò mò và háo hức. Anh đã nghiên cứu rất nhiều về lịch sử Việt Nam, và anh tin rằng chiếc vòng cổ này sẽ mang đến cho anh những khám phá mới mẻ. Câu hỏi của anh khiến cả phòng lặng đi. Mọi người nhìn nhau với vẻ mặt đầy lo lắng.
Chương 2: Khám phá bí ẩn Bấm để xem Kể từ lần gặp gỡ định mệnh tại bảo tàng, cô luôn cảm thấy một sự liên kết kỳ lạ với anh. Dáng vẻ ấy cứ ám ảnh cô, gợi lên những ký ức mơ hồ. Cô không thể lý giải tại sao. Cơ hội nghiên cứu chiếc vòng cổ cổ xưa chính là cơ hội để cô gặp lại anh. Mị Châu khẽ chạm vào chiếc vòng cổ, cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại cổ xưa. "Em cảm thấy có một năng lượng rất mạnh mẽ từ nó," cô nói, ánh mắt lấp lánh. Trọng Thủy gật đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào chiếc vòng. "Có thể nó chứa đựng một câu chuyện bí ẩn nào đó," "Chúng ta sẽ sử dụng mọi công cụ hiện đại để giải mã bí ẩn này. Biết đâu, chúng ta sẽ tìm ra được câu trả lời cho những câu hỏi đã tồn tại hàng ngàn năm". Anh trầm ngâm ngắm nhìn không chớp mắt. Mị Châu và Trọng Thủy sử dụng máy quét 3D để tạo ra một mô hình 3D chi tiết của chiếc vòng cổ. Họ phát hiện ra những hoa văn, chữ viết cổ xưa mà chưa ai giải mã được. Tiếp theo, họ lấy mẫu DNA từ chiếc vòng cổ và so sánh với các mẫu DNA trong cơ sở dữ liệu. Kết quả bất ngờ cho thấy chiếc vòng cổ có liên quan đến một dòng dõi hoàng tộc cổ đại. Đó cụ thể là từ thời Âu Lạc của An Dương Vương. Phát hiện này khiến hai người họ kinh ngạc. Làm thế nào cũng không ngờ rằng chiếc vòng này lại có niên đại lâu như vậy được mà để hậu thế có thể vô tình tìm thấy. "Có khi nào chiếc vòng này được dùng trong hoàng tộc không? Cô xem. Nhìn từ kiểu dáng đến màu sắc sau khi quét 3D đều trông rất tinh xảo. Người dân bình thường sẽ không dùng đến mà giống như đồ trong cung đình" Sau khi nghe lời phân tích của Trọng Thủy, Mị Châu cũng cảm thấy như vậy. Đột nhiên, ánh mắt cô thấy phía bên ngoài có người đang nghe trộm. Cô nháy mắt với Trọng Thủy và rón rén đi ra ngoài. Nhưng khi vừa mở cửa liền không thấy ai cả. Trọng Thủy nghi hoặc trong lòng. "Có vẻ như chúng ta đang bị ai đó theo dõi." "Cô hãy chú ý an toàn khi nghiên cứu chiếc vòng này. Tôi nghĩ có người đang muốn nhắm đến nó. Có lẽ nó ẩn chứa bí mật nào đó mà có kẻ muốn chiếm đoạt" Mị Châu gật đầu. Không hiểu sao với lời nói của Trọng Thủy cô hoàn toàn tin tưởng. Cô đem những phát hiện của mình ghi chép lại và mang qua Triệu giáo sư – chuyên gia về văn hóa cổ đại, để tìm hiểu thêm thông tin. Với sự giúp đỡ của Triệu giáo sư, Mị Châu và Trọng Thủy dần giải mã được những chữ viết cổ xưa trên chiếc vòng cổ. Họ khám phá ra một bí mật động trời về một kho báu bị chôn vùi hàng ngàn năm. "Mị Châu, tôi nghĩ em nên suy nghĩ cẩn thận trước khi công bố tin này ra ngoài. Đây mới chỉ là những suy đoán cảu chúng ta vẫn chưa được xác thực. Nếu tin này bị rò rỉ ra ngoài sẽ gây nên một hồi tranh luận không đáng có" Triệu giáo sư đẩy gọng kính, mái tóc tắng lưa thưa lộ vầng trán cao vì làm việc quá sức ôn tồn giải thích. Sau khi suy xét, cả Mị Châu và Trọng Thủy đều tán thành ý kiến của Triệu giáo sư. Khi tất cả chưa có xác thực thì không nên bứt dây động rừng. "Những ghi chép này cứ để chỗ tôi đi, tôi sẽ bảo quản và tranh thủ tìm thêm tư liệu. Hy vọng sớm ngày xác định được để hậu thế được biết đến" Nghe những lời này, Mị Châu và Trọng Thủy tuy không muốn nhưng cũng không thể chối từ.
Chương 3: Tình yêu vượt thời gian Bấm để xem "Em không ngờ tên của chúng ta đặc biệt thật đó. Mẹ em kể rằng năm xưa lúc sinh em ra, tên Mị Châu là bà nội em nhất quyết đòi đặt á. Còn anh?" Trọng Thủy cười như có như không, nhìn về phía xa xăm đượm buồn nhẹ nhàng trả lời cô "Anh vốn tên chỉ một chữ" Trọng "nhưng vì sau này ba mẹ anh ly hôn. Anh ở với mẹ, vì quá uất ức do ba anh bỏ ơi nên mẹ anh thêm chữ" Thủy ' vào sau tên anh để nhấn mạnh "Trọng nghĩa Thủy chung" cũng như một lời nhắc nhửo với anh " Mị Châu nghe vậy thoáng ngỡ ngàng rồi vội vàng xin lỗi. Trọng Thủy lắc đầu tỏ vẻ không sao " Tên của chúng ta đặc biệt vậy có khi nào đó là định mệnh để gặp nhau không? " Mị Châu lấy hết can đảm để hỏi, ánh mắt chờ mong nhìn đối phương. Trọng Thủy cũng rất bất ngờ trước độ gan dạ của cô gá trước mắt. Mị Châu là một nhà khảo cổ trẻ, tính cách hoạt bát, năng động, thông minh và rất tinh quái. Trước khi gặp cô, anh cứ nghĩ nhà khảo cổ nào chắc cũng cổ hủ hay trầm lắng, tẻ nhạt giống như anh. Nhưng khi gặp cô rồi, anh mới thấy cuộ sống của mình nó vô vị đến mức nào. Kể từ lần đó, dáng vẻ ấy, nụ cười ấy khiến anh hằng đêm đều bất giác nhớ lấy. Cả trong nhớ anh vẫn mơ hồ thấy dáng vẻ ấy nhưng khung cảnh lại hoàn toàn xa lạ. Hình như anh vừa gặp đã yêu cô rồi. Nhưng anh sợ nếu nói ra ngay cả bạn bè cũng không làm được. Nhưng giây phút này, nếu anh còn không nói nữa thì sẽ không còn cơ hội. " Mị Châu, thật ra.. " " Trọng Thủy, em thích anh " Trọng Thủy ngỡ ngàng. Cả hai nhìn nhau, mọi thứ xung quanh dường như dừng lại trong một khoảnh khắc. Anh nhoài người lên hôn nhẹ lên môi cô như một câu trả lời. Nắng chiều nhuộm vàng con đường hoa, những cánh hoa sứ trắng tinh khôi tỏa hương thơm ngát. Mị Châu và Trọng Thủy sánh bước bên nhau, bóng hai người kéo dài trên mặt đất. Ánh mắt của họ đan vào nhau, chứa đựng biết bao tình cảm e ấp. Trọng Thủy khẽ nắm lấy tay Mị Châu, lòng anh tràn đầy hạnh phúc." Em có biết không, em giống như một đóa hoa sứ vậy, đẹp tinh khôi và thuần khiết. " Mị Châu nghe vậy, mặt đỏ bừng lên như cánh hoa hồng. Cô cúi đầu, mỉm cười ngại ngùng. " Trọng Thủy, anh xem kia có phải Triệu giáo sư không? " Theo hướng cô chỉ, Trọng Thủy nhìn sang. Không sai, đó chính là Triệu giáo sư. Ông ấy tay dang cầm hộp gì đó giao dịch với đám Lỗ Nhất – một băng đản xã hội đen, không chuyện xấu gì không làm kể cả trộm mộ. Mị Châu giật mình khi nhận thấy chiếc hộp ông ấy đang cầm chính là chiếc hộp gỗ cô để vòng cổ hôm đó. " Trọng Thủy, anh mau nhìn ký hiệu trên chiếc hộp đó. Đó chẳng phải là chiếc hộp hôm đó chúng ta giao cho giáo sư sao? Sao ông ấy lại đem chiếc hộp đó đi giao dịch. Ông ấy là một nhà khoa học mà! " " Mị Châu khoan nóng vội, em mau đi báo việc này với phòng nghiên cứu rồi gọi công an đi. Anh sẽ canh trừng cho " " Vậy anh phải cẩn thận đó " Mị Châu lo lắng không dám làm chậm trễ thời gian vội chạy về phòng nghiên cứu báo cáo rồi gọi điện trình báo công an. " Hộp này chứa gì mà quý giá thế giáo sư? Hay là vàng, hay là đá quý? " Đám Lỗ Nhất nhìn chằm chằm vào chiếc hộp tò mò ánh mắt xăm soi chực chờ xuyên thủng chiếc hộp. Triệu giáo sư á nh mắt lảng tránh, giọng run rẩy" Các người đừng có làm gì quá đáng. Tôi chỉ muốn.. muốn có một cuộc sống tốt hơn. " Cả đám phá lên cười liền cất chiếc hộp và lôi sềnh sệch lão Triệu lên xe. Trọng Thủy thấy vậy liền chạy ra lôi Triệu giáo sư ra đằng sau bảo vệ " Các người đừng có mà quá đáng, tôi đã báo công an. Bọn bọ sẽ nhanh chóng qua đây, các người.." Chưa nói hết lời, Trọng Thủy bị một dòng chất lỏng tiêm thẳng vào tĩnh mạch rồi nahnh chóng rút ra. Anh ngỡ ngàng quay lại. Đứng sau lưng anh là Triệu giáo sư giừo đây đang cười tàn ác. Trăm triệu lần anh cũng cũng không ngờ Triệu giáo sư lại làm vậy. Lẽ nào.. Trọng Thủy dần gục xuống chìm trong bóng tối. Triệu giáo sư thấy vậy ra lệnh cho đám Lỗ Nhất mau đưa lên xe.
Chương 4: Sự thật được hé lộ Bấm để xem Lần nữa tỉnh lại, Mị Châu mơ màng với khung cảnh lạ lẫm. Thoáng thấy cổ tay đau nhức, cô ngoái lại thấy tay mình đang bị trói vào cột gỗ màu nâu đồng bên cạnh là Trọng Thủy cũng đang hôn mê. Cô dùng hết sức lay anh tỉnh lại. Trọng Thủy từ trong cơn mê dần tỉnh nhận thấy MỊ Châu bên cạnh thì hết sức ngạc nhiên "Sao em lại ở đây?" "Em nghe lời anh báo cáo về viện nghiên cứu. Khi em đang gọi trình báo công an thì thấy anh bị người ta kéo đi. Quá hoảng vội, em đã vội chạy theo thì vừa ra khỏi tòa nhà đxa gặp Triệu giáo sư. Lúc tỉnh lại thì em đã ở đây rồi." "Nghe anh, Triệu giáo sư và đám Lỗ Nhất cùng một giuộc. Anh có thể đứng ở đây cùng với em cùng là Triệu giáo sư làm á" Mị Châu bàng hoàng khi nghe những lời này từ Trọng Thủy. Triệu giáo sư là một chuyên gia có tiếng trong ngành khảo cổ. Sao ông ấy lại làm chuyện vi phạm đạo đức như thế này được? "Hai người tỉnh rồi sao?" Triệu giáo sư chắp tay đằng sau cùng đám Lỗ Nhất đi vào. Trên tay ông còn cầm chiếc vòng cổ mà bữa nọ cô vừa mói khai quật. "Triệu giáo sư, ông đây là muốn làm gì vậy? Đây là đồ khai quật mang tính lịch sử nghiên cứu. Ông lại đem đi giao dịch với bọn trộm mộ. Ông không thấy làm vậy là vô nhân tính, đi ngược lại với đạo đức nghề nghiệp sao?" Triệu giáo sư cười khẩy: "Vô nhân tính chỗ nào? Thông tin chưa công bố, chưa có ai xác nhận là đúng hay sai ai tin các ngươi chứ" Nói xong, Triệu giáo sư ngửa cổ lên cười. Cả đám đằng sau cũng cười khằng khặc vì bọn họ biết sắp trúng mánh rồi. "Ta phát hiện chiếc vòng cổ này ẩn chứa sức mạnh quay ngược thời gian. Có thể khiến ta trở về thời đó. Lúc đó ta chính là vua. Mọi vinh hoa phú quý đều sẽ về tay ta. Những nước xung quanh sẽ là thuộc địa, là nô lệ cung phụng ta.. haha" Đám Lỗ Nhất nghe đến đây không khỏi sửng sốt. Nếu vậy chẳng phải bọn họ cũng có công sẽ được phong tước, phong hầu. Đến lúc đó chỉ cần hưởng thụ ăn sung mặc sướng kẻ hầu người hạ mỹ nữ vây quanh. Nghĩ đến đây, đám kẻ đó đã thấy thèm muốn rồi. "Hóa ra đây chính là lý do ông không cho hai người chúng tôi giao chiếc vòng cổ cho ông rồi giữu bí mật. Muốn độc chiếm nên muốn giết người diệt khẩu sao. Màn kịch trên đường là do ông cố tình bày ra để dụ dô hai người chúng tôi" "Trọng Thủy ngươi cũng thông minh lắm nhưng tiếc chẳng phải vẫn vào tay ta sao. Yên tâm, ta sẽ cho hai kẻ uyên ương mệnh khổ các người chôn chung huyệt ở mộ này. Chỉ cần máu hai người hòa lẫn trên cột mộc này, con đường thời gian sẽ được mở ra.. haha" Triệu giáo sư cười lớn rồi rút dao ra cứa lên tay Mị Châu và Trọng Thủy. Máu tươi hai người họ chảy ròng ròng lên thân cột. Trọng Thủy ở dưới nền đất có vẽ sơ đồ gì đó. Máu chảy dọc theo thân gỗ rồi đi vòng xung quanh sơ đồ. Đột nhiên, sơ đồ hiện lên ánh sáng xanh đó là mắt trận. Trận pháp đã được khởi động bao bọc lấy tất cả mọi người trong đó. Gió bụi nổi lên nhưng chỉ là vòng ngoài. Bọn họ ở vòng trong như bị cuốn vào một thế giới mới. Trọng Thủy cố nắm lấy tay Mị Châu. Xung quanh hai người họ hiện lên những thước phim quay chậm. Một giọng nói trung niên của một ông lão vang lên "Ta ở đây cả nghìn năm cũng đợi được các ngươi rồi. Ta là Thần Kiếm đi theo An Dương Vương năm đó. Sau khi chiến loạn, Cổ Loa thành thất thủ. Chủ nhân ta vì không bảo vệ được thành và nhân dân nên đã tự sát. Thi thể của ông được chôn cất ở đây và ta được bồi táng theo. Linh căn của ta sắp cạn kiệt chỉ còn chút hơi tàn đợi hậu thế của ông ấy. Cuối cùng, ta cũng đợi được. Để ta kể cho các ngươi một truyện xưa: Sau nhiều lần toan tính, Triệu Đà xin cầu Hòa và ngõ lời cầu hôn con gái của An Dương Vương là Mị Châu cho con trai mình là Trọng Thủy. An Dương Vương đồng ý và cho Trọng Thủy ở rể. Mối tình cứ ngỡ là sự giao hòa của hai nước qua cơn biến loạn là tình yêu nhm màu của đôi trai tà gái sắc. Nhưng, phía sau tình yêu đó lại là một âm mưu đầy toan tính mà nàng Mị Châu không hề hay biết. Trong thời gian ở rể, Trọng Thủy đã hỏi Mị Châu vì sao Âu Lạc có thể giữ vững thành trì để chống giặc thù lớn mạnh hơn mình. Không hề suy nghĩ vì đã đặt niềm tin vào người mình thương Mị Châu tiết lộ bí mật của Âu Lạc và Trọng Thủy đã lén đánh cắp nỏ thần xin trở về nước thăm quê hương. An Dương Vương đồng ý vì cảm thông cho nỗi nhớ quê hương của chàng rể. Trước khi chia tay, Mị Châu đầy lưu luyến nhớ thương chồng. Trọng Thủy liền hỏi nếu sau này lạc mất nhau ta tìm nàng nơi đâu. Không ngại ngùng, Mị Châu liền nói" Chàng cứ theo vết lông ngỗng này mà tìm ". Không lâu sau, Triệu Đà đem quân xâm lược Âu Lạc. An Dương Vương liền dẫn Mị Châu chạy trốn. Nhưng đi đến đâu kẻ thù vẫn tìm thấy. Rùa Vàng rẽ nước hiện lên và bảo giặc sau lưng nhà vua. An Dương Vương quay lại và đau khổ nhận ra đó là Mị Châu. Gạt nước mắt, An Dương Vương rút kiếm kết liễu Mị Châu. Trọng Thủy đau khổ vì mất người chàng yêu mà cũng nhảy xuống giếng tự vẫn" "Tên Thần Kiếm kia, ngươi đang lảm nhảm gì đó. Mau tránh ra, con đường thời gian của ta. Ta phải đi" Triệu giáo sư như mất kiên nhẫn gào lên. Ông ta nhận ra ánh sáng xanh đang yếu dần nếu không nhanh mọi công sức sẽ đổ bể. "Tên họ Triệu kia, ngươi chính là chuyển thế của tên tội đồ năm đó. Lẽ nào ngươi vẫn muốn mắc lại sai lầm năm đó ngươi gây ra sao?" Thần Kiếm quay ra chỉ trích Triệu giáo sư khiến tất cả mọi người ở đó ngây dại. Triệu giáo sư cũng không tin vào tai mình. "Làm gi có con đường thời gian nào, trận pháp này chỉ là ảo ảnh cuối cùng của ta gửi lại hậu thế. Để con cháu sau này biết rõ hơn về lịch sử, về những câu chuyện còn dang dở chưa được ghi chép lại. Trả lại cho những người đi trước một câu trả lời, để hậu thế biết một đáp án. Đây là huyết thư của Trọng Thủy năm đó trước khi tự sát đã viết lại bằng chính máu của mình. Hai người các ngươi chính là chuyển kiếp của họ. Duyên phận chưa dứt. Hy vọng kiếp này hai người các ngươi được hạnh phúc. Đây có lẽ cũng là lời chúc phúc của chủ nhân ta gửi các ngươi" Nói xong, Thần Kiếm tan vào hư vô. Ánh sáng xanh biến mất. Tất cả trở về dáng vẻ ban đầu. Triệu giáo sư hoảng sợ vươn tay bắt lấy những sợi sáng cuối cùng nhưng không còn gì cả. Ông ta như phát điên lên vì những chuyện vừa rồi. "Sao có thể? Sao có thể? Tất ra những thứ ta cất công làm chỉ là cho mấy kẻ đã chết từ mấy ngàn năm trước một câu trả lời." Ông ta cứu lẩm bẩm một mình như kẻ điên còn muốn rạch thêm mấy nhát lên người MỊ Châu để tiếp tục khởi động trận pháp. Dáng tiếc, lão ta chưa kịp làm gì cảnh sát đã ập đến túm lấy lão. Sau khi được cởi trói, Mị Châu vội vàng ôm lấy Trọng Thủy nghẹn ngào khóc. Thì ra là vậy? Bọn họ chính là tiền kiếp của nhau. Bảo sao lần đầu gặp nhau lại thân quen nhưng cũng vương chút đau lòng. Dù không ai lên tiếng nhưng trong lòng họ biết, kiếp này sẽ không bỏ lỡ nhau nữa. Trân trọng từng phút giây bên nhau mới là đáng quý nhất. Triệu giáo sư và đám Lỗ Nhất bị áp giải đi nhưng luôn miệng kêu cái gì mà "xuyên không" "con đường thời gian". Mọi người xung quanh bàn tán xem là kẻ điên. Mị Châu tổ chức họp báo công bố với báo chí về phát hiện mới về chiếc vòng cổ và bức huyết thư viết tay của Trọng Thủy. Cả hội trường im lặng chỉ còn tiếng nói của Mị Châu vang lên. Ai ai cũng không ngờ sự thật lại như vậy. Và cũng quá đỗi đau lòng cho mối tình của Mị Châu – Trọng Thủy. Đứng từ xa, ánh mắt của Trọng Thủy không dời khỏi cô. Anh không còn nhứo về tiền kiếp cũng không muốn quá khứ được lặp lại. Anh chỉ mong kiếp này, anh và cô sẽ bình yên bên nhau, năm stay đi hết con đường này là đủ rồi.
Chào bạn! Trước hết, chúc mừng bạn đã hoàn thành bài event tuần 26-27-28. Sau đây là nhận xét của các giám khảo ạ. Giám khảo 1: Câu chuyện này của bạn không được đầu tư kĩ lắm. Lỗi đánh máy xuất hiện rất nhiều, sai sót những thứ không đáng nè. Về nội dung thì bạn triển khai hơi vội. Nếu đã sáng tạo nội dung thế này, câu chuyện cần có thời gian để vun đắp tình cảm cho nhân vật. Bạn hơi gấp gáp trong khâu đó nha. Nếu không xét yếu tố lịch sử thì câu chuyện vẫn ổn. Tuy nhiên, bạn đang dùng mô típ cũ kể chuyện nên thật sự không thấy điều mới lạ. Câu chuyện này vốn là bên Việt Nam mình, bạn dùng từ không phù hợp nên nó bị cấn ngay từ những đoạn đầu. Ví dụ: Triệu giáo sư => nước mình thì ai gọi thế. Đám Lỗ Nhất => cái này đúng là Trung luôn rồi bạn. Nói chung là mình sáng tạo thì mình cứ phát huy nhưng quan trọng câu chuyện phải hợp ngữ cảnh. Tôi thấy bạn hay viết truyện khuynh hướng Trung Quốc, sao bạn không chọn một truyện cổ Trung Quốc để viết ngoại truyện? Thế nó lại hay và hợp bút lực bạn hơn. Trên tinh thần tham gia, chúc bạn đạt giải cao nha! Thân ái! Giám khảo 2: Ngoại truyện của bạn rất sáng tạo, dù bối cảnh câu chuyện hoàn toàn khác nhưng vẫn làm nổi bật được những tình tiết trong truyện gốc. Cách dùng từ của bạn cũng rất phong phú và độc đáo, dù vẫn còn vài lỗi chính tả và đánh máy, nhưng mình đánh giá cao truyện của bạn. Giám khảo 3: Mở đầu ổn, cốt truyện sáng tạo nhưng mà đoạn sau triển khai chưa được tốt lắm.