Bài viết: 18 

Chương 10: Xui mười kiếp mới làm hàng xóm của các người!
Vì phải sửa sang lại nhà, tạm thời cậu hàng xóm Lương Vĩnh Kỳ phải qua nhà hai người bọn họ ở nhờ một thời gian, thế là cậu hàng xóm ấy bắt đầu chuỗi ngày tiếp theo đầy ắp những bất ngờ quái dị.
Ban đầu, vì ở nhờ nên bọn họ xếp cho mình một phòng ngay bên cạnh, thậm chí còn có thể ăn cơm cùng bàn và sinh hoạt chung với họ, nên cũng thấy ấm áp trong lòng, nhưng suy nghĩ ấy ngay lập tức dập tắt vào những ngày sau đó.
Ngày thứ ba..
Lương Vĩnh Kỳ nằm trên giường oán giận xoa xoa cục u to tướng trên đầu.
Nhớ lại vào lúc chiều, khi cậu mở cửa bước vào nhà, lập tức có một dị vật bay đến phang thẳng vào đầu.
Vương Hạo Phong cười lớn chạy vòng vòng trong phòng khách, còn Diệp Lạc Hoa đang điên cuồng cầm đống đồ dùng ném cái tên dở hơi kia vì cái tội dùng cái nồi nấu canh đi nấu sữa uống, đã vậy còn không chịu rửa, còn làm cháy cả đáy nồi.
Lương Vĩnh Kỳ có vài lần muốn can ngăn họ, nhưng lần nào cũng lãnh đủ, vì vậy chọn cách tốt nhất là nên mặc kệ đi.
Lương Vĩnh Kỳ thở dài nằm trên giường, bắt đầu lắng tai nghe một chút, xác định không có cái âm thanh ám muội thính giác người nghe của hai người phòng bên cạnh làm ra, mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ 7..
Lương Vĩnh Kỳ vào nhà tắm rửa mặt đánh răng xong xuôi, không ngờ vừa mở cửa ra liền thấy một thứ giáng xuống, kinh nghiệm lâu ngày ở với họ, theo bản năng nhanh tay kéo cánh cửa vào đỡ, một tiếng "KOONG!" Vang lên ngay sau đó.
Diệp Lạc Hoa cầm cái chảo ngước nhìn: "A, tớ đánh nhầm mất, may là không trúng cậu. Mà Kỳ Kỳ, cậu thấy tên thần kinh kia chạy đâu rồi không?"
Lương Vĩnh Kỳ mặt khinh bỉ chỉ ra sau lưng Diệp Lạc Hoa, có một tên nào đó đang rón rén đi ra ngoài cửa: "Tên thần kinh cậu nói đó phải không?"
Diệp Lạc Hoa phóng cái chảo về phía hắn: "Vương Hạo Phong anh lăn vào đây cho tôi, mau dọn đống rác đồ ăn anh giấu giường gầm giường cho tôi! Đã giấu tôi ăn khuya lại còn bày bừa nữa!"
Cậu hàng xóm đỡ trán nhìn hai người họ, có lẽ nếu ở lâu ở đây, mình sẽ mất mạng vào một lúc nào đó.
Nhưng bù lại, họ cũng cho cậu biết thế nào là cuộc sống khi có người khác bên cạnh, được ăn cùng một bữa cơm, cùng nhau đùa giỡn, một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Và một điều nữa, chính là chứng kiến trực tiếp cảnh tượng bọn họ cãi nhau chí choé, người đuổi ta chạy, trong lòng cũng trở nên vui vẻ.
Vừa nghĩ xong, Lương Vĩnh Kỳ đạp phải vỏ chuối mà Vương Hạo Phong vứt dưới đất, té một cái thật mạnh xuống đất, sức chịu đựng cơn giận cũng tới giới hạn, liền hét lên: "Xui mười kiếp mới làm hàng xóm của các người!"
Ngay sau đó, một đống quần áo bẩn từ trên trời sập xuống đầu Lương Vĩnh Kỳ.
Diệp Lạc Hoa chạy đến bới đống đồ kéo Lương Vĩnh Kỳ ra, lo lắng hỏi: "Kỳ Kỳ, cậu có sao không?"
Lương Vĩnh Kỳ khóc không ra nước mắt, cầm tay Diệp Lạc Hoa nói: "Sống ở đây một thời gian, tớ cũng hiểu lí do vì sao ngày nào nhà cậu cũng ầm ĩ rồi, quả nhiên cậu sống thật không dễ dàng gì a.."
Ông trời ơi mau để nhà sửa nhanh lên để con thoát khỏi cái ách thống trị này đi..
Ban đầu, vì ở nhờ nên bọn họ xếp cho mình một phòng ngay bên cạnh, thậm chí còn có thể ăn cơm cùng bàn và sinh hoạt chung với họ, nên cũng thấy ấm áp trong lòng, nhưng suy nghĩ ấy ngay lập tức dập tắt vào những ngày sau đó.
Ngày thứ ba..
Lương Vĩnh Kỳ nằm trên giường oán giận xoa xoa cục u to tướng trên đầu.
Nhớ lại vào lúc chiều, khi cậu mở cửa bước vào nhà, lập tức có một dị vật bay đến phang thẳng vào đầu.
Vương Hạo Phong cười lớn chạy vòng vòng trong phòng khách, còn Diệp Lạc Hoa đang điên cuồng cầm đống đồ dùng ném cái tên dở hơi kia vì cái tội dùng cái nồi nấu canh đi nấu sữa uống, đã vậy còn không chịu rửa, còn làm cháy cả đáy nồi.
Lương Vĩnh Kỳ có vài lần muốn can ngăn họ, nhưng lần nào cũng lãnh đủ, vì vậy chọn cách tốt nhất là nên mặc kệ đi.
Lương Vĩnh Kỳ thở dài nằm trên giường, bắt đầu lắng tai nghe một chút, xác định không có cái âm thanh ám muội thính giác người nghe của hai người phòng bên cạnh làm ra, mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ 7..
Lương Vĩnh Kỳ vào nhà tắm rửa mặt đánh răng xong xuôi, không ngờ vừa mở cửa ra liền thấy một thứ giáng xuống, kinh nghiệm lâu ngày ở với họ, theo bản năng nhanh tay kéo cánh cửa vào đỡ, một tiếng "KOONG!" Vang lên ngay sau đó.
Diệp Lạc Hoa cầm cái chảo ngước nhìn: "A, tớ đánh nhầm mất, may là không trúng cậu. Mà Kỳ Kỳ, cậu thấy tên thần kinh kia chạy đâu rồi không?"
Lương Vĩnh Kỳ mặt khinh bỉ chỉ ra sau lưng Diệp Lạc Hoa, có một tên nào đó đang rón rén đi ra ngoài cửa: "Tên thần kinh cậu nói đó phải không?"
Diệp Lạc Hoa phóng cái chảo về phía hắn: "Vương Hạo Phong anh lăn vào đây cho tôi, mau dọn đống rác đồ ăn anh giấu giường gầm giường cho tôi! Đã giấu tôi ăn khuya lại còn bày bừa nữa!"
Cậu hàng xóm đỡ trán nhìn hai người họ, có lẽ nếu ở lâu ở đây, mình sẽ mất mạng vào một lúc nào đó.
Nhưng bù lại, họ cũng cho cậu biết thế nào là cuộc sống khi có người khác bên cạnh, được ăn cùng một bữa cơm, cùng nhau đùa giỡn, một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Và một điều nữa, chính là chứng kiến trực tiếp cảnh tượng bọn họ cãi nhau chí choé, người đuổi ta chạy, trong lòng cũng trở nên vui vẻ.
Vừa nghĩ xong, Lương Vĩnh Kỳ đạp phải vỏ chuối mà Vương Hạo Phong vứt dưới đất, té một cái thật mạnh xuống đất, sức chịu đựng cơn giận cũng tới giới hạn, liền hét lên: "Xui mười kiếp mới làm hàng xóm của các người!"
Ngay sau đó, một đống quần áo bẩn từ trên trời sập xuống đầu Lương Vĩnh Kỳ.
Diệp Lạc Hoa chạy đến bới đống đồ kéo Lương Vĩnh Kỳ ra, lo lắng hỏi: "Kỳ Kỳ, cậu có sao không?"
Lương Vĩnh Kỳ khóc không ra nước mắt, cầm tay Diệp Lạc Hoa nói: "Sống ở đây một thời gian, tớ cũng hiểu lí do vì sao ngày nào nhà cậu cũng ầm ĩ rồi, quả nhiên cậu sống thật không dễ dàng gì a.."
Ông trời ơi mau để nhà sửa nhanh lên để con thoát khỏi cái ách thống trị này đi..
Chỉnh sửa cuối: