Bài viết: 437 

Truyền thuyết Suối Cá Thần Cẩm Lương
Ngày xưa, vùng Cẩm Lương (Thanh Hóa) là một thung lũng nhỏ, quanh năm khô hạn, mùa màng thất bát, dân tình khổ cực. Trên núi Trường Sinh, có một hang đá sâu hun hút, bên trong tối tăm và đầy gió lạnh.
Một hôm, có chàng trai làng đi rừng, thấy một con rắn khổng lồ bị đá đè ngang lưng, máu chảy ra, thoi thóp. Chàng động lòng thương, dùng sức đẩy tảng đá lớn, cứu con rắn thoát chết. Rắn bò đi, ngoái đầu nhìn chàng như tỏ lòng biết ơn.
Vài ngày sau, trời bỗng kéo mây, mưa rào trút xuống, nước từ hang núi đổ ra thành suối, tưới mát đồng ruộng. Lạ thay, trong suối xuất hiện hàng đàn cá lớn, thân óng ánh xanh bạc. Người làng chưa kịp bắt thì chàng trai nghe tiếng vọng từ hang:
"Ta là thần núi, mang nước về cho dân.
Cá trong suối là con cháu của ta, hãy bảo vệ chúng, chúng sẽ mang bình an, no đủ đến muôn đời."
Từ đó, suối chưa bao giờ cạn, cá bơi nhiều vô kể, thân hình to lớn nhưng không sợ người. Dân làng lập miếu thờ thần và truyền đời cấm bắt cá. Ai trót phạm đều gặp điều chẳng lành, nên đàn cá vẫn sinh sôi và được coi là linh vật của vùng.
Bản Trường ca 5 chữ – Suối Cá Thần Trường Sinh
Sáng tác: Thành Đô
Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ
* * *^^^***
Suối trong như ánh ngọc
Trường Sinh tựa mây xanh
Núi che bao đời lặng
Nước chảy mãi long lanh.
* * *
Ngày xưa làng khô hạn
Đất nứt tựa môi khô
Dân gieo hạt chẳng nảy
Nhìn trời mãi hững hờ.
* * *
Chàng trai đi rừng sớm
Nghe tiếng thở hằn đau
Một con rắn mắc nạn
Lưng máu thấm rừng sâu.
* * *
Chàng dồn bao sức lực
Đẩy tảng đá khổng lồ
Rắn bò đi thong thả
Ngoái đầu mắt ươm mơ.
* * *
Vài hôm mây tụ lại
Mưa đổ trắng sườn non
Nước từ hang tuôn chảy
Ruộng đồng bỗng xanh rờn.
* * *
Lạ thay suối lấp lánh
Đàn cá tự đâu về
Thân dài, vảy sáng bạc
Bơi chen giữa lời thề.
* * *
Tiếng vọng ra từ núi:
"Ta là thần Trường Sinh
Cá này là con cháu
Ban lúa gạo, yên bình.
* * *
Ai yêu thì giữ lấy
Ai hại sẽ gặp nguy
Cá này là cá thánh
Không được phép sân si."
* * *
Từ đó làng ấm no
Mùa vàng trải triền đồi
Trẻ con bên suối hát
Người già uống nước cười.
* * *
Nước trong soi trời biếc
Mây ghé xuống vuốt rêu
Cá bơi quanh chân khách
Như hiểu chuyện bao điều.
* * *
Ai xa về cũng ghé
Thắp nén nhang trong miếu
Nghe chuyện xưa lưu dấu
Ngậm ngùi thương nghĩa nhiều.
* * *
Đêm trăng vàng phủ núi
Cá rẽ sóng như hoa
Suối ngân câu huyền thoại
Vang tận phía quê xa.
* * *
Người ơi, đừng quên nhé
Ân cứu giúp thuở nào
Tình thương gieo giữa núi
Hóa suối cá dạt dào.
(Khấn nguyện)
Thần ơi, xin phù hộ
Cho lúa chín vàng bông
Cho dân thoát đói nghèo
Cho nước dòng không cạn.
* * *
Giữ cá tròn no đủ
Giữ suối mãi trong veo
Giữ tình làng vẹn nghĩa
Như xưa chẳng phai màu.
* * *
Nguyện lòng không sát hại
Không tham của núi rừng
Chỉ xin bầu nước mát
Cho muôn kiếp an khang.
* * *
Trường Sinh còn xanh mãi
Như lòng dân thuở đầu
Suối cá ngời linh khí
Vạn đời vẫn bền lâu.
Ngày xưa, vùng Cẩm Lương (Thanh Hóa) là một thung lũng nhỏ, quanh năm khô hạn, mùa màng thất bát, dân tình khổ cực. Trên núi Trường Sinh, có một hang đá sâu hun hút, bên trong tối tăm và đầy gió lạnh.
Một hôm, có chàng trai làng đi rừng, thấy một con rắn khổng lồ bị đá đè ngang lưng, máu chảy ra, thoi thóp. Chàng động lòng thương, dùng sức đẩy tảng đá lớn, cứu con rắn thoát chết. Rắn bò đi, ngoái đầu nhìn chàng như tỏ lòng biết ơn.
Vài ngày sau, trời bỗng kéo mây, mưa rào trút xuống, nước từ hang núi đổ ra thành suối, tưới mát đồng ruộng. Lạ thay, trong suối xuất hiện hàng đàn cá lớn, thân óng ánh xanh bạc. Người làng chưa kịp bắt thì chàng trai nghe tiếng vọng từ hang:
Một hôm, có chàng trai làng đi rừng, thấy một con rắn khổng lồ bị đá đè ngang lưng, máu chảy ra, thoi thóp. Chàng động lòng thương, dùng sức đẩy tảng đá lớn, cứu con rắn thoát chết. Rắn bò đi, ngoái đầu nhìn chàng như tỏ lòng biết ơn.
Vài ngày sau, trời bỗng kéo mây, mưa rào trút xuống, nước từ hang núi đổ ra thành suối, tưới mát đồng ruộng. Lạ thay, trong suối xuất hiện hàng đàn cá lớn, thân óng ánh xanh bạc. Người làng chưa kịp bắt thì chàng trai nghe tiếng vọng từ hang:
"Ta là thần núi, mang nước về cho dân.
Cá trong suối là con cháu của ta, hãy bảo vệ chúng, chúng sẽ mang bình an, no đủ đến muôn đời."
Cá trong suối là con cháu của ta, hãy bảo vệ chúng, chúng sẽ mang bình an, no đủ đến muôn đời."
Từ đó, suối chưa bao giờ cạn, cá bơi nhiều vô kể, thân hình to lớn nhưng không sợ người. Dân làng lập miếu thờ thần và truyền đời cấm bắt cá. Ai trót phạm đều gặp điều chẳng lành, nên đàn cá vẫn sinh sôi và được coi là linh vật của vùng.
Bản Trường ca 5 chữ – Suối Cá Thần Trường Sinh
Sáng tác: Thành Đô
Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ
* * *^^^***
Suối trong như ánh ngọc
Trường Sinh tựa mây xanh
Núi che bao đời lặng
Nước chảy mãi long lanh.
* * *
Ngày xưa làng khô hạn
Đất nứt tựa môi khô
Dân gieo hạt chẳng nảy
Nhìn trời mãi hững hờ.
* * *
Chàng trai đi rừng sớm
Nghe tiếng thở hằn đau
Một con rắn mắc nạn
Lưng máu thấm rừng sâu.
* * *
Chàng dồn bao sức lực
Đẩy tảng đá khổng lồ
Rắn bò đi thong thả
Ngoái đầu mắt ươm mơ.
* * *
Vài hôm mây tụ lại
Mưa đổ trắng sườn non
Nước từ hang tuôn chảy
Ruộng đồng bỗng xanh rờn.
* * *
Lạ thay suối lấp lánh
Đàn cá tự đâu về
Thân dài, vảy sáng bạc
Bơi chen giữa lời thề.
* * *
Tiếng vọng ra từ núi:
"Ta là thần Trường Sinh
Cá này là con cháu
Ban lúa gạo, yên bình.
* * *
Ai yêu thì giữ lấy
Ai hại sẽ gặp nguy
Cá này là cá thánh
Không được phép sân si."
* * *
Từ đó làng ấm no
Mùa vàng trải triền đồi
Trẻ con bên suối hát
Người già uống nước cười.
* * *
Nước trong soi trời biếc
Mây ghé xuống vuốt rêu
Cá bơi quanh chân khách
Như hiểu chuyện bao điều.
* * *
Ai xa về cũng ghé
Thắp nén nhang trong miếu
Nghe chuyện xưa lưu dấu
Ngậm ngùi thương nghĩa nhiều.
* * *
Đêm trăng vàng phủ núi
Cá rẽ sóng như hoa
Suối ngân câu huyền thoại
Vang tận phía quê xa.
* * *
Người ơi, đừng quên nhé
Ân cứu giúp thuở nào
Tình thương gieo giữa núi
Hóa suối cá dạt dào.
(Khấn nguyện)
Thần ơi, xin phù hộ
Cho lúa chín vàng bông
Cho dân thoát đói nghèo
Cho nước dòng không cạn.
* * *
Giữ cá tròn no đủ
Giữ suối mãi trong veo
Giữ tình làng vẹn nghĩa
Như xưa chẳng phai màu.
* * *
Nguyện lòng không sát hại
Không tham của núi rừng
Chỉ xin bầu nước mát
Cho muôn kiếp an khang.
* * *
Trường Sinh còn xanh mãi
Như lòng dân thuở đầu
Suối cá ngời linh khí
Vạn đời vẫn bền lâu.
Sáng tác: Thành Đô
Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ
* * *^^^***
Suối trong như ánh ngọc
Trường Sinh tựa mây xanh
Núi che bao đời lặng
Nước chảy mãi long lanh.
* * *
Ngày xưa làng khô hạn
Đất nứt tựa môi khô
Dân gieo hạt chẳng nảy
Nhìn trời mãi hững hờ.
* * *
Chàng trai đi rừng sớm
Nghe tiếng thở hằn đau
Một con rắn mắc nạn
Lưng máu thấm rừng sâu.
* * *
Chàng dồn bao sức lực
Đẩy tảng đá khổng lồ
Rắn bò đi thong thả
Ngoái đầu mắt ươm mơ.
* * *
Vài hôm mây tụ lại
Mưa đổ trắng sườn non
Nước từ hang tuôn chảy
Ruộng đồng bỗng xanh rờn.
* * *
Lạ thay suối lấp lánh
Đàn cá tự đâu về
Thân dài, vảy sáng bạc
Bơi chen giữa lời thề.
* * *
Tiếng vọng ra từ núi:
"Ta là thần Trường Sinh
Cá này là con cháu
Ban lúa gạo, yên bình.
* * *
Ai yêu thì giữ lấy
Ai hại sẽ gặp nguy
Cá này là cá thánh
Không được phép sân si."
* * *
Từ đó làng ấm no
Mùa vàng trải triền đồi
Trẻ con bên suối hát
Người già uống nước cười.
* * *
Nước trong soi trời biếc
Mây ghé xuống vuốt rêu
Cá bơi quanh chân khách
Như hiểu chuyện bao điều.
* * *
Ai xa về cũng ghé
Thắp nén nhang trong miếu
Nghe chuyện xưa lưu dấu
Ngậm ngùi thương nghĩa nhiều.
* * *
Đêm trăng vàng phủ núi
Cá rẽ sóng như hoa
Suối ngân câu huyền thoại
Vang tận phía quê xa.
* * *
Người ơi, đừng quên nhé
Ân cứu giúp thuở nào
Tình thương gieo giữa núi
Hóa suối cá dạt dào.
(Khấn nguyện)
Thần ơi, xin phù hộ
Cho lúa chín vàng bông
Cho dân thoát đói nghèo
Cho nước dòng không cạn.
* * *
Giữ cá tròn no đủ
Giữ suối mãi trong veo
Giữ tình làng vẹn nghĩa
Như xưa chẳng phai màu.
* * *
Nguyện lòng không sát hại
Không tham của núi rừng
Chỉ xin bầu nước mát
Cho muôn kiếp an khang.
* * *
Trường Sinh còn xanh mãi
Như lòng dân thuở đầu
Suối cá ngời linh khí
Vạn đời vẫn bền lâu.