Truyền thuyết Suối Cá Thần Cẩm Lương


Ngày xưa, vùng Cẩm Lương (Thanh Hóa) là một thung lũng nhỏ, quanh năm khô hạn, mùa màng thất bát, dân tình khổ cực. Trên núi Trường Sinh, có một hang đá sâu hun hút, bên trong tối tăm và đầy gió lạnh.

Một hôm, có chàng trai làng đi rừng, thấy một con rắn khổng lồ bị đá đè ngang lưng, máu chảy ra, thoi thóp. Chàng động lòng thương, dùng sức đẩy tảng đá lớn, cứu con rắn thoát chết. Rắn bò đi, ngoái đầu nhìn chàng như tỏ lòng biết ơn.

Vài ngày sau, trời bỗng kéo mây, mưa rào trút xuống, nước từ hang núi đổ ra thành suối, tưới mát đồng ruộng. Lạ thay, trong suối xuất hiện hàng đàn cá lớn, thân óng ánh xanh bạc. Người làng chưa kịp bắt thì chàng trai nghe tiếng vọng từ hang:​

"Ta là thần núi, mang nước về cho dân.

Cá trong suối là con cháu của ta, hãy bảo vệ chúng, chúng sẽ mang bình an, no đủ đến muôn đời."

Từ đó, suối chưa bao giờ cạn, cá bơi nhiều vô kể, thân hình to lớn nhưng không sợ người. Dân làng lập miếu thờ thần và truyền đời cấm bắt cá. Ai trót phạm đều gặp điều chẳng lành, nên đàn cá vẫn sinh sôi và được coi là linh vật của vùng.​

Bản Trường ca 5 chữ – Suối Cá Thần Trường Sinh

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ


* * *^^^***


Suối trong như ánh ngọc

Trường Sinh tựa mây xanh

Núi che bao đời lặng

Nước chảy mãi long lanh.

* * *

Ngày xưa làng khô hạn

Đất nứt tựa môi khô

Dân gieo hạt chẳng nảy

Nhìn trời mãi hững hờ.

* * *

Chàng trai đi rừng sớm

Nghe tiếng thở hằn đau

Một con rắn mắc nạn

Lưng máu thấm rừng sâu.

* * *

Chàng dồn bao sức lực

Đẩy tảng đá khổng lồ

Rắn bò đi thong thả

Ngoái đầu mắt ươm mơ.

* * *

Vài hôm mây tụ lại

Mưa đổ trắng sườn non

Nước từ hang tuôn chảy

Ruộng đồng bỗng xanh rờn.

* * *

Lạ thay suối lấp lánh

Đàn cá tự đâu về

Thân dài, vảy sáng bạc

Bơi chen giữa lời thề.

* * *

Tiếng vọng ra từ núi:

"Ta là thần Trường Sinh

Cá này là con cháu

Ban lúa gạo, yên bình.

* * *

Ai yêu thì giữ lấy

Ai hại sẽ gặp nguy

Cá này là cá thánh

Không được phép sân si."

* * *

Từ đó làng ấm no

Mùa vàng trải triền đồi

Trẻ con bên suối hát

Người già uống nước cười.

* * *

Nước trong soi trời biếc

Mây ghé xuống vuốt rêu

Cá bơi quanh chân khách

Như hiểu chuyện bao điều.

* * *

Ai xa về cũng ghé

Thắp nén nhang trong miếu

Nghe chuyện xưa lưu dấu

Ngậm ngùi thương nghĩa nhiều.

* * *

Đêm trăng vàng phủ núi

Cá rẽ sóng như hoa

Suối ngân câu huyền thoại

Vang tận phía quê xa.

* * *

Người ơi, đừng quên nhé

Ân cứu giúp thuở nào

Tình thương gieo giữa núi

Hóa suối cá dạt dào.

(Khấn nguyện)

Thần ơi, xin phù hộ

Cho lúa chín vàng bông

Cho dân thoát đói nghèo

Cho nước dòng không cạn.

* * *

Giữ cá tròn no đủ

Giữ suối mãi trong veo

Giữ tình làng vẹn nghĩa

Như xưa chẳng phai màu.

* * *

Nguyện lòng không sát hại

Không tham của núi rừng

Chỉ xin bầu nước mát

Cho muôn kiếp an khang.

* * *

Trường Sinh còn xanh mãi

Như lòng dân thuở đầu

Suối cá ngời linh khí

Vạn đời vẫn bền lâu.​
 
Tôi sống với các nốt nhạc

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ


* * *^^^***


raw


Dây đàn rung giấc mơ,

Trống dồn như nhịp thở,

Bản nhạc trải đường xa,

Dắt tôi qua lối hẹp.

* * *

Ánh đèn vàng rơi xuống,

Như sương phủ vai gầy,

Tiếng hát vang trong gió,

Kéo tôi về tuổi xanh.

* * *

Sai một nốt cũng quý,

Vì nhớ mới thành quen,

Đúng một lần càng nhớ,

Thêm yêu tiếng ngân dài.

* * *

Người ta hay hỏi tôi:

"Âm nhạc cho anh gì?"

Tôi cười – cho hơi thở,

Cho lý do thức dậy.

* * *

Khán phòng rồi sẽ vắng,

Ánh sáng rồi cũng tàn,

Nhưng nốt nhạc vẫn sống,

Trong tim người lặng nghe.

* * *

Tôi sống như bản nhạc,

Không công thức, rập khuôn,

Cứ để lòng dẫn lối,

Giữa thời gian, lãng quên.

* * *

Nốt đơn dù bé nhỏ,

Vẫn lay động lòng người,

Im lặng cũng là tiếng,

Chạm vào sâu bên trong.

* * *

Từng phách trống vang lên,

Gửi theo gió bay xa,

Thanh xuân hòa cùng nhạc,

Chơi trọn một đời ca.

* * *

Guitar cũ bên cửa,

Dây rỉ sét thời gian,

Nhưng âm thanh chưa tắt,

Như lửa cháy không ngừng.

* * *

Âm nhạc là nhà tôi,

Nơi trú ngụ tâm hồn,

Dẫu vắng ai bên cạnh,

Tôi vẫn hát không ngừng.

* * *

Dòng nhạc chảy không ngừng,

Qua thung lũng, qua đồi,

Gửi vào hồn bao khát,

Gieo mầm xanh cuộc đời.

* * *

Có lúc buồn cũng hát,

Để vơi bớt nỗi đau,

Nốt trầm vang tiếng lòng,

Thắp sáng lên hy vọng.

* * *

Cảm xúc là nhạc cụ,

Tay tôi khẽ chạm vào,

Mỗi phút giây vang vọng,

Tạo nên đời bất tận.

* * *

Dù bão giông dập vùi,

Âm nhạc vẫn bên tôi,

Giữ lửa trong trái tim,

Cho ngày mai sáng tươi.

* * *

Tôi sống cùng nốt nhạc,

Không dừng, không ngừng nghỉ,

Mỗi bài ca cuộc đời,

Là lời tôi gửi trao.​
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back