Chương 2
[BOOK]Sau khi Độc Cô Nhất Phương rời đi, Tô Triết thiếp đi một ngày. Sau khi tỉnh dậy hắn cho người mang bút mực đến. Thiết kế cho bản thân một cái thô sơ xe lăn, giao cho phụ thân tiện nghi của hắn đi cho người làm ra, đến hiện tại, qua nhiều lần chỉnh sửa hắn mới có thể tự mình lăn xe ra cửa phòng. Bánh xe bằng gỗ, khá thô sơ, làm hắn lăn đi vài mét cũng gần như kiệt lực
"Còn sống là tốt rồi, vào một gia đình coi như không tệ, chỉ tiếc cho tiểu nữ hài kia, còn nhỏ như vậy"
Sau khi tỉnh dậy nhờ dung hợp ký ức của nguyên chủ, hiểu rõ mọi việc, thì ra nguyên chủ cũng không chết chỉ là bị 1 đặc thù nào đó của bản thân phong ấn tại trên lưng hắn, hóa thành một cái mặt người trên lưng hắn, nếu nhìn không kỹ còn ngỡ là hình xăm. Nói cách khác hai linh hồn tồn tại trong nhất thể, chỉ là linh trí của tên kia không thể tự chủ mà bị hắn điều khiển thôi. Rốt cuộc tiêu hóa sạch ký ức nguyên chủ khiến hắn tự tin hơn, nhưng cũng không dám cho người hầu phục thị, sợ mặt người trên lưng bị phát hiện, cũng không tiện giải thích.
Đồng thời trong đầu hắn như tồn tại một cánh cửa, nhiều tầng chồng lên cao như hình dạng quỷ môn quan. Hắn có cảm giác chỉ cần hắn hiến tế linh hồn tên thư sinh này cổng sẽ mở ra, cánh cửa có khắc ba từ Chân Võ Môn màu đỏ, theo ý niệm nào đó sau cánh cửa truyền lại, bên kia cất chứa một thế giới khác nhưng chỉ là người thế giới này có thể vào, trừ hắn ra, đúng, là trừ hắn ra, nếu vào được có thể chỉ là linh hồn hắn, thân xác này là chất môi giới, phải luôn bảo trì ở lại, không thể xuyên qua. Hiện tại hắn chưa dám thử nghiệm, dù sao cũng là trên linh hồn và cơ thể, nếu có thêm chút đảm bảo sẽ an tâm hơn
Tô Jộ lúc này vẫn ở phía sau đẫy xe cho hắn, thấy con trai có vẻ mệt nhọc, nên bảo
"Triết nhi, vào nghĩ ngơi chút đi. Con chỉ mơi khỏe lại thôi, đừng quá sức."
Tô Triết vừa suy nghĩ vừa trả lời
"Không sao, phụ thân nói người gọi Vương thúc đến đây, con có việc cần nhờ, mấy hôm nay khổ cho người, người nghỉ sớm đi"
Vương thúc hắn nói tên là Vương An Phong là huynh đệ kết nghĩa với phụ thân hắn, biết chút công phu, là một bất nhập lưu võ giả, là tiêu sư mở tiêu cục, nhờ giao tế không tệ cũng xem như cường hào của thôn. Hắn đối với nguyên chủ rất coi trọng, còn có ý định sang năm hắn đỗ đạt sẽ gả con gái cho. Coi như gắn kết thêm quan hệ hai nhà. Thân sẽ thêm thân
"Được rồi, phụ thân đi nghỉ, con nghĩ ngơi cho khỏe đi" nói rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng
Tô Triết biết hiện tại mình ngay cả bình thường người cũng không bằng. Tùy tiện thử nghiệm hiến tế rất nguy hiểm, Vương an Phong coi như là một người có võ công cao nhất mà hắn có thể tìm được lúc này
Sau hai canh giờ. Một người trung niên nhân xuất hiện, hắn chưa đến nhưng tiếng nói đã truyền vào trong phòng
"Tô tiểu tử tỉnh rồi à, thúc đến thăm ngươi đây"
Cửa phòng mở ra đứng trước mặt Tô Triết là một gã râu quai nón đại hán, cơ thể to lớn, nhìn qua là biết có công phu trong người, Tô Triết biết tên hán tử này là tu luyện ngoại công phu. Tuy chưa nhập phẩm như sức chiến đấu không kém gì mới nhập tam lưu võ giả, ngoại công nhập phẩm rất khó
"Đa tạ thúc thúc quan tâm, ta đã ổn nhiều rồi, hôm nay nhờ gia phụ mời người đến đây thật ra là có chuyện muốn nhờ"
Sắc mặt tuy có hơi trắng bệch, nhưng lễ phép có thừa, Tô Triết chấp tay cuối đầu trịnh trọng nói
"Hiền chất yên tâm là được, trong khả năng giúp được ta đều có thể giúp, chỉ là ta cũng có chuyện muốn nói riêng với hiền chất, Tô huynh ngươi không ngại chứ"
Nói rồi hắn xoay qua nhìn Tô hộ mĩm cười
"Không ngại không ngại, ta cũng chợt nhớ có việc cần làm. Ta đi trước" Tô Hộ mĩm cười khoát tay bỏ đi
Vào phòng, sau khi khép cửa lại Vương An Phong đứng chấp tay sau lưng, con ngươi lạnh nhạt quét về phía Tô Triết nói
"Ta bảy ngày trước đã nhập phẩm. Có vài chuyện hiểu rõ hơn cha của ngươi. Nói. Ngươi đã làm gì đắc tội với Độc Lang bang thiếu chủ, mau tự mình đi dập đầu quỳ xuống tạ lỗi với hắn, ít ra có thể cứu Tô gia, hắn đã tung tin cảnh cáo tất cả võ giả cả phủ Sài châu, không ai được phép nhúng tay Tô gia sự. Cho nên, ta cũng không thể, cũng là không dám giúp ngươi hay cha ngươi."
Tô Triết không nói, hay nói đúng hơn là đang suy nghĩ, việc này hắn thật không rõ, theo trí nhớ tên mệnh yểu này đâu có tiếp xúc với bang phái giang hồ, Độc Lang bang thiếu chủ muốn giết một tiểu nhân vật như hắn thì cần gì phải dùng độc. Đánh chết tại chỗ cũng là được.
Linh quang chợt hiện
Hắn hiểu, là tên đó, nếu là nguyên chủ có lẽ bây giờ cũng chưa nhận ra, nhưng hắn lại khác.
Nguyên lai khi vào thành Sài chấu, nguyên chủ đã gặp một tên tiểu tử, không. Nói đúng hơn là một tên nữ cải nam trang tiểu nữ tử, do tên ngốc đó vụng về không nhận ra thôi, không biết phải nói người ngốc có ngốc phúc hay nguyên chủ xui xẻo, anh anh em em quan tâm cô nương người ta. Tuy rằng được thiếu nữ tâm nhưng lại mất đi tính mạng, còn liên lụy Tô gia sắp lâm họa diệt môn
Vì sao hắn chắc chắn là chuyện, cũng dễ hiểu, hồng nhan là họa, trên đầu chữ sắc có con dao, mọi oan khuất hay xung đột trên đời đều khó thoát khỏi vì phụ nữ mà ra, tên thiếu chủ không tại chổ đánh chết hắn chắc cũng là có điều cố kỵ thiếu nữ kia, hoặc là muốn từ từ chơi chết chính mình, dù sao suy nghĩ của những kẻ giang hồ cũng không phải người bình thường như hắn có thể rõ, Ở đất Sài châu này, Độc Lang bang là một trong hai bang phái lớn, xem như là thổ hoàng đế.
"Thế nào, sao không trả lời ta, tiểu tử ngươi thật quá to gan, nếu không phải khi xưa ta bị thương sắp chết, gia gia ngươi cứu ta, cho ta miếng cơm ăn, có nơi lưu lại không phải đi lưu lạc nên ta và phụ thân ngươi mới kết bái với nhau, gia gia ngươi giờ cũng đã chết, ân tình theo đó cũng chẳng còn, ta hôm nay nói với ngươi những lời này cũng không uổng ngươi 24 năm qua gọi ta là thúc thúc"
Vương An Phong hững hờ nói đánh gãy Tô Triết suy nghĩ.
Cũng phải, cũng phải, một bát cơm tính gì ân tình, nhiều năm qua quan hệ hai nhà cũng không đến mức người khác bỏ mạng giúp mình, cây đỗ bầy khỉ tan thôi. Huống chi mình không phải cây, người ta càng không phải khỉ.
Thấy Vương An Phong quay người rời đi, Tô Triết cắn răng bất kể nhân nghĩa hiến tế linh hồn nguyên chủ về phía chân võ môn đồng thời nắm lấy tay Vương An Phong. Giữa tính mạng vị thúc thúc này và tính mạng cả gia đình mình, cần gì phải lựa chọn
Nhân nghĩa lưỡng nan toàn. Tất cả vì tính mạng[/BOOK]