Tiếng đạo diễn Bá hô to vang vọng khắp nơi, mọi người trong phim trường im lặng đến không dám thở mạnh. Từng ánh mắt lo lắng không hẹn mà cùng nhìn về hướng chàng trai tóc nâu sậm đang đứng cách đó không xa, âm thầm dành cho anh ta một phút mặc niệm.
Bộ phim Tuấn Anh đang tham gia là một bộ điện ảnh xoay quanh chủ đề tội phạm xen lẫn yếu tố tình cảm đồng tính nam.
Tuấn Anh đảm nhận một vai chính trong phim, là một ông trùm khét tiếng mang tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn, đầu óc có hơi dở dở ương ương nhưng lại đặc biệt chung tình. Nam chính còn lại là một chàng trai thẳng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, là giám đốc một công ty buôn bán đồ cổ đã có người yêu và bị chính người yêu phản bội ngay trước ngày cưới. Anh ta mất tất cả chỉ sau một đêm, chán đời nên trực tiếp buông thả bản thân. Trong một lần say xỉn bị bọn côn đồ tấn công cướp bóc và đánh đập tàn nhẫn, anh ta cố gắng chống trả mặc dù biết bản thân có thể chết bất cứ lúc nào.
Khi đó, nhân vật của Tuấn Anh đang đứng hóng gió ở ban công biệt thự tư nhân, cậu chứng kiến hết thảy mọi việc nhưng dửng dưng với những chuyện đó đơn giản vì cậu không thích xen vào việc của người khác. Ấy thế mà, khi nhìn thấy người đàn ông kia sắp chết đến nơi nhưng vẫn cố gắng chống trả, cậu lại nổi lên hứng thú muốn tìm hiểu người ta một chút. Cuộc gặp gỡ giữa hai người bọn họ được miêu tả như một kì tích. Tuấn Anh từ trên ban công tầng hai trực tiếp nhảy xuống. Chỉ trong vòng ba tiếng đếm cậu đã đánh bay hết mấy tên nhãi nhép đang làm loạn trên địa bàn của mình, chính thức đưa người đàn ông kia về nhà.
Tiếp theo là sự kết hợp của một người đàn ông cao to, nam tính nhưng chỉ có trí thông minh và một chàng trai lạnh lùng, mảnh mai nắng mưa thất thường nhưng chỉ thích sử dụng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Cả hai ăn ý đến bất ngờ khi cùng nhau vạch ra một kế hoạch rùng rợn nhằm cướp lại công ty, đồng thời, cũng từ đó vô số bí mật ẩn náu phía sau những băng nhóm xã hội đen dần dần được hé lộ ra ánh sáng.
Tuấn Anh ngay từ đầu đã nhận ra tình cảm của mình đối với người đàn ông lạ mặt, nhưng cậu không biết cách thổ lộ, khó hơn là, làm thế nào để có thể bẻ cong một tên trai thẳng? Những tình huống dở khóc dở cười đan xen với những pha rượt đuổi, đấu đá nghẹt thở không có hồi kết. Và cảnh quay ngày hôm nay cũng là một màn dở khóc dở cười đáng ghi nhớ.
Quốc Hưng, diễn viên đóng vai nam chính còn lại bị đối thủ đánh thuốc mê và bắt cóc. Tuấn Anh hay tin điên cuồng một mình xông vào hang cọp giải cứu người trong lòng. Dẫu biết đấy chính là một cái bẫy nhưng cậu cũng không do dự hay chùn bước. Sau một hồi đánh đấm máu me đầy mình, Tuấn Anh cuối cùng cũng tìm được nơi giam giữ Quốc Hưng. Ngặt một nỗi, người đàn ông ấy tâm trí lúc này lại không được tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ dường như còn bị người ta bỏ thuốc. Anh ta nhận nhầm Tuấn Anh là "cô bạn gái hoàn hảo" trong mơ nên đã cố gắng bày tỏ tình cảm với cậu, giữ lấy cậu. Tuấn Anh ngược lại sức cùng lực kiệt cậu không thể chống trả được nữa nên trực tiếp sa vào vòng tay của anh ta. Thế là, cảnh hôn môi đầu tiên của hai người chính thức được tái hiện.
Tuấn Anh trước giờ luôn nghiêm túc trong mọi vai diễn. Chuyện cậu là người đồng tính đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có ai trong nghề phát hiện ra. Mặc dù trong mắt người khác cậu là trai thẳng nhưng khi nhận quay một bộ phim đồng tính nam, cậu lại rất nhập tâm và chuyên nghiệp. Bằng chứng là, dù cậu gián đoạn một thời gian dài nhưng khi quyết định quay lại, cậu vẫn thể hiện rất tốt vai diễn mình đảm nhận.
Ngược lại với Tuấn Anh, Quốc Hưng là một diễn viên mới nổi nhưng thẳng thật sự. Đối với những cảnh quay hành động bình thường anh ta thể hiện rất tốt. Ấy thế mà, cứ đến những cảnh thể hiện tình cảm anh ta lại liên tục mắc những sai lầm không đáng có. Cảnh hôn môi hôm nay càng tồi tệ hơn, quay nửa ngày trời, NG cả chục lần vẫn không thể qua được. Phim điện ảnh yêu cầu rất khắt khe vì thế dù cho có mất thời gian, đạo diễn vẫn kiên nhẫn hướng dẫn và tiến hành quay đi quay lại để khi lên phim mọi thứ sẽ luôn trong trạng thái hoàn hảo nhất.
"Tất nhiên." Tuấn Anh tự tin quả quyết: "Tôi có thể bắt được cảm xúc với bất kì ai. Nhưng nếu đạo diễn gặp khó khăn trong vấn đề tìm người, tôi có thể đưa ra đề cử không?"
"Cậu muốn đề cử ai?" Đạo diễn nghi ngờ.
Diễn viên đóng thế cũng phải trả cát-xê nha, nếu mời người quá nổi tiếng thì khoản này quả thật có hơi lỗ vốn. Trong khi đó, đa phần diễn viên Tuấn Anh quen biết đều là những nhân vật có máu mặt trong giới ở thời điểm hiện tại.
"Minh An thì sao?" Tuấn Anh hời hợt đưa ra một cái tên: "Cậu ta khá thân với tôi. Nếu tôi mời, có thể cậu ta sẽ không lấy tiền cát-xê."
Lúc nói ra câu này, Tuấn Anh thề với lòng cậu chỉ vì công việc không vì bản thân của mình chút nào.
Đúng! Cậu chỉ muốn Minh An có cơ hội thư giãn đôi phần trong quá trình hồi phục sức khỏe. Tất cả chỉ có vậy.
"Minh An?"
Đạo diễn Bá trợn mắt há mồm khi nghe cái tên đó phát ra.
Sau thành công của bộ phim trước đó, tên tuổi Minh An lên như diều gặp gió. Khỏi phải nói trong suốt thời gian cậu ta hôn mê đã có bao nhiêu đạo diễn và biên kịch tìm đến, nhưng ai cũng thất vọng quay về vì người muốn gặp thì chẳng thấy đâu, cậu ta biến mất như một làn gió.
Cũng có những nghi ngờ và lời đồn tung ra nhưng rất nhanh đã bị Tuấn Anh cùng công ty quản lý của hai người lên tiếng ngăn chặn.
Đạo diễn Bá rõ ràng có ấn tượng khá tốt về Minh An. Vốn dĩ bộ phim này ông ta cố tình chuẩn bị riêng để cậu ta thử sức. Muốn cậu ta dựa vào đây để giành lấy giải diễn viên chính xuất sắc nhất. Nào ngờ, không kí được hợp đồng với Minh An, ngược lại Tuấn Anh lại chủ động ngỏ ý muốn nhận vai nam chính còn lại.
Tuấn Anh cũng là một gương mặt khá nổi trội, tên tuổi của cậu ta không chỉ vang xa trong giới diễn viên mà còn cả mảng DJ lẫn tài chính.
Không vớ được Minh An nhưng lại vớ được Tuấn Anh, đạo diễn Bá vui mừng đến lệ rơi đầy mặt.
Quá trình quay phim tưởng đâu suôn sẻ, nào ngờ đến phút cuối lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Đạo diễn, chúng ta thử lại một lần nữa đi." Quốc Hưng đứng bên cạnh nghe cuộc trò chuyện của hai người nào đó liền xanh mặt: "Tôi... tôi chắc chắn sẽ làm tốt. Không... không cần diễn viên đóng thế đâu ạ."
Để Minh An đóng thế, có khi chén cơm của anh ta cũng bị người khác cướp mất.
"Anh sợ cái gì?" Tuấn Anh nhìn thẳng vào mắt Quốc Hưng cười khẩy: "Tôi đảm bảo cậu ấy chỉ đóng thế những cảnh anh không quay được. Không cướp mất vai diễn của anh đâu mà sợ."
"Tôi..."
"Được rồi, quyết định như thế đi." Đạo diễn nhanh chóng đưa ra kết luận, ông ta rất sợ Tuấn Anh sẽ đổi ý nha: "Tuấn Anh, vậy nhờ cậu mời Minh An vào đoàn nhé. Hôm nay chúng ta nghỉ tại đây, ngày mai quay tiếp."
Nói đoạn, ông ta quay sang cau mày nhìn Quốc Hưng: "Còn cậu thì sao? Diễn viên đóng thế cậu tự đề cử hay muốn đoàn phim chọn cho cậu."
"Tôi..." Quốc Hưng nghẹn họng, cậu còn có thể nói gì nữa bây giờ: "Vậy, đoàn phim chọn đi ạ. Miễn là phụ nữ, ai cũng được."
Minh An chính thức có mặt tại đoàn làm phim.
Tối hôm qua, sau khi nhận được điện thoại từ Tuấn Anh, Minh An và trợ lý Na đã tức tốc vượt hàng trăm cây số để có mặt tại trường quay trước giờ bấm máy.
Quay phim chỉ là cái cớ, nếu thật sự Tuấn Anh không gọi, Minh An cũng vì quá nhớ người yêu mà không ngại đường xá xa xôi chạy đi thăm ban.
Cốc... cốc... cốc...
Nghe tiếng gõ cửa, Tuấn Anh một thân quần áo ngủ chưa thay lười biếng đi ra đón khách. Mới hơn sáu giờ sáng, ai đến tìm cậu vào giờ này?
"Ai thế?"
Nghe tiếng hỏi vọng ra, trợ lý Na định mở miệng trả lời, Minh An liền ra hiệu cho cô bé giữ im lặng. Cậu ta muốn dành cho tên nhóc kia một bất ngờ nha.
Cạch!
Cửa mở.
Từ bên ngoài, một dáng người cao to xông đến trước mặt. Không để cho người đối diện kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Minh An trực tiếp tấn công người ta tới tấp.
"Anh... ưm..."
Tuấn Anh bị người trước mặt cắn lấy môi, hung hăng dùng lưỡi cạy mở hai khớp hàm. Đôi tay săn chắc siết lấy cậu như hai gọng kìm, không cho cậu có lấy một cơ hội phản kháng.
Trợ lý Na đứng chết trân tại cửa, cô cảm thấy thật sai lầm khi đi cùng con người vô tình này đến đây.
"Này, hai người..."
Em còn ở đây cơ mà.
Nghe giọng nói, Tuấn Anh nghiêng đầu, toan muốn đẩy người ra. Nhưng người kia mạnh quá cậu căn bản không thể xê dịch được. Bất lực, cậu giả chết không phối hợp.
"Không thích sao?" Lời nói trầm khàn vang lên, phát ra giữa hai kẽ răng người đàn ông cao to lực lưỡng: "Anh đang thử vai đấy. Sao? Như thế này có đạt chưa?"
Thử vai cái đầu anh?
Ăn nói xà lơ.
Tuấn Anh đỏ mặt liếc xéo Minh An, xấu hổ nhón chân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo của cô bé trợ lý qua bả vai cậu ta, chợt ho khan vài tiếng: "Cà Na còn đang ở đây mà."
"Nhớ đóng cửa lại giúp anh." Không quan tâm đến sắc mặt khó coi của cô nhóc, Minh An bỏ lại một câu trực tiếp kéo tay người yêu tiến thẳng vào phòng ngủ.
Phải tranh thủ thôi, hai người chỉ có ba mươi phút để tập dượt thôi đấy.
Trợ lý Na lệ rơi đầy mặt miễn cưỡng đóng ầm cánh cửa. Rõ ràng, quản lý bảo cô theo sát Minh An ra đây là có lý do cả. May có cô ở đây mà hai người còn trắng trợn như thế, không có cô bọn họ sẽ hành động phóng túng tới mức nào. Giấy không thể gói được lửa, mối quan hệ này chắc sẽ sớm ngày bại lộ thôi.
***
Phim trường.
"Tuấn Anh cậu sao thế? Tối qua ngủ không ngon à?"
Trợ lý Na nghe câu hỏi của đạo diễn trái tim đánh thịch một cái, cô nhóc lén lút trao cho hai ông thần nào đó một ánh mắt nhắc nhở, vội vội vàng vàng chạy đến giải trình.
"Ha ha! Đạo diễn chú hiểu lầm rồi, Tuấn Anh nhà cháu là vừa hóa trang xong đấy. Không phải cảnh quay hôm nay của anh ấy cần vẻ ngoài như thế sao?"
Ồ! Thì ra là hóa trang.
Đạo diễn Bá gật gù như đã giác ngộ, đoạn ông ta quay sang hướng chàng trai cao to sau lưng Tuấn Anh chào hỏi: "Minh An, lâu rồi không gặp cậu."
"Đạo diễn Bá, đã lâu không gặp." Minh An khách sáo bắt tay đáp lại.
"Ừ ừ, sau bộ phim lần trước, tìm cậu còn khó hơn lên trời. Tôi có liên hệ với quản lý của cậu nhưng lần nào cũng bị từ chối gặp mặt."
"Xin lỗi đạo diễn! Là tôi thất lễ rồi. Dạo trước tôi có việc cá nhân cần giải quyết nên ra nước ngoài một thời gian, gần đây cũng mới về nước."
"Ra là thế."
Nói đến đây, khi được Tuấn Anh nháy mắt ra hiệu, Minh An tự nhiên mở lời tiếp: "Tôi đã nghe Tuấn Anh giải thích trước tình hình. Hôm nay có mặt tại đây, thứ nhất là muốn giúp đỡ cậu bạn thân hoàn thành vai diễn, thứ hai là muốn cảm ơn đạo diễn đã giúp đỡ nhiệt tình trong bộ phim đầu tiên. Tất cả xuất phát từ tấm lòng của tôi mong đạo diễn có thể tự nhiên đối đãi."
Lời nói Minh An thốt ra kín kẽ đến không thể bắt bẻ, đạo diễn Bá hân hoan trong lòng, vui vẻ cười toe toét.
"Được được, vậy tôi không khách sáo nữa nhé. A! Nam chính Quốc Hưng của chúng ta tới rồi này. Nào! Quốc Hưng, đến đây làm quen một chút."
Quốc Hưng vừa xuất hiện tại phim trường lập tức bị đạo diễn điểm mặt. Hôm nay anh ta ăn mặc giản dị, đi cùng một cậu nhóc trợ lý mới vào nghề.
Lúc Minh An nói câu này, quả thật trong lòng cậu không suy nghĩ nhiều. Cơ mà khi lọt vào tai Quốc Hưng, anh ta lại nghĩ Minh An đang đá đểu mình. Bởi lẽ, anh ta vào nghề trước Minh An nhưng cho đến hiện tại bản thân anh ta vẫn chưa có vai diễn nào tạo nên tên tuổi. Ngay cả vai nam chính lần này, công ty anh ta cũng phải tốn không ít tiền của và công sức mới giành được cho anh ta. Vì lẽ đó, khi biết nội dung bộ phim xoay quanh chủ đề đồng tính nam, anh ta cũng không có quyền nói lời từ chối.
Quốc Hưng sắc mặt nháy mắt sa sầm, anh ta nhếch miệng cười nói một lời xin lỗi cần phải đi hóa trang, sau đó lập tức rời khỏi.
Trò chuyện thêm vài câu, mọi người cũng nhanh chóng tản ra ai làm việc nấy.
Một điều thú vị là ngoại hình của Minh An và Quốc Hưng lại có đến mấy phần giống nhau. Giống cũng đúng thôi, vốn dĩ vai nam chính này là dành cho cậu mà, vì Quốc Hưng trông giống cậu nên đạo diễn mới miễn cưỡng đồng ý nhận anh ta vào đoàn ấy chứ.
Rất nhanh, cảnh quay của Tuấn Anh và Minh An đã được chuẩn bị đâu ra đấy.
Những cảnh đánh đấm trước đó đều hoàn thành xuất sắc trong hôm qua, hôm nay cảnh tương tác của hai chàng trai bắt đầu từ phân đoạn Tuấn Anh máu me đầy mình điên cuồng chạy đi tìm người trong lòng.
Minh An quần áo xốc xếch bị trói hai tay hai chân, đôi mắt vô thần ngồi trên chiếc giường rộng lớn nhìn chăm chăm về hướng cửa chính. Dưới ánh sáng màu vàng nhạt, một chàng thanh niên dáng người mảnh khảnh, trên dưới đầy rẫy vết thương đang đứng ở đấy.
"Thì ra là bị nhốt ở đây." Tuấn Anh nhếch miệng cười nhạt, từng bước xiêu vẹo cậu chậm rãi đi vào phòng.
Cậu đi đến trước mặt người đàn ông, không nói tiếng nào dứt khoát cầm lấy con dao găm mở trói cho anh ta. Lúc sợi dây thừng bị cắt đứt cũng là lúc sức lực trong người cậu bị rút cạn. Cả người cậu nghiêng ngả, loạng choạng sa vào vòng tay người đàn ông cậu vừa cứu.
"Này..." Minh An hốt hoảng kêu lên, nháy mắt đưa hai tay đỡ lấy người đối diện.
Cả người cậu ta mềm nhũn, khuôn mặt tái nhợt trông chả khác nào một cô gái yếu đuối cần được chở che. Minh An nhịn không được xót thương. Không biết hiện tại trong mắt cậu nhìn thấy điều gì, cánh tay đang bất động bỗng nâng lên chạm nhẹ vào một bên gò má ửng hồng của đối phương.
"Là em sao?" Minh An nhìn người ta bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, phải nói muốn bao nhiêu yêu thương có bấy nhiêu yêu thương: "Đúng là em thật rồi. Anh... anh đã tìm em rất lâu rồi đấy."
Đạo diễn và những người còn lại đứng xem đều không dám thở mạnh. Hai người diễn xuất quá chân thật khiến ai nhìn thấy cũng phải thán phục không thôi.
Đạo diễn phấn khích âm thầm chỉ đạo máy quay số một bắt cận cảnh ánh mắt của Minh An. Đúng, đây chính xác là ánh mắt ông ta đang cần.
Trợ lý Na nhìn từng gương mặt si ngốc của mấy người tại trường quay, trong lòng nhịn không được than thầm. Hai người này nào có phải diễn, các người bị lừa hết rồi đấy.
Cảnh quay vẫn tiếp tục.
"Anh nói cái gì thế? Buông tôi ra."
Tuấn Anh phát hiện điểm bất thường trên người chàng trai đối diện, có chút không tình nguyện đẩy anh ta ra. Tuy cậu rất muốn có được người đàn ông này nhưng hiển nhiên cậu không muốn bản thân trở thành cái bóng của người khác.
"Anh... anh nhớ em lắm." Minh An tiếp tục nói, đôi tay cứng cáp giữ chặt lấy người ấy không buông: "Đừng đi! Đừng rời xa anh, có được không?"
"Tôi không phải, tôi..."
Những lời muốn nói bỗng im bặt khi hai đôi môi bất ngờ đan chặt lấy nhau.
Đạo diễn: "..."
Quốc Hưng: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Có phải quá nhanh rồi không?
Còn chưa đến đoạn hôn nhau cơ mà.
Tuấn Anh trợn tròn hai mắt nhìn người đối diện, những gì đang diễn ra đến cậu là người trong cuộc còn không lường trước được thì nói ai.
Vốn nghĩ lần này NG là cái chắc, nào ngờ, chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng đạo diễn kêu ngưng. Tuấn Anh nghi ngờ, thôi thì cứ bấm bụng phối hợp với Minh An cho rồi, đến đâu hay đến đó.
Chiếc giường hai người đang nằm vốn có màn che xung quanh. Trong lúc khống chế cơ thể Tuấn Anh để cậu ta nằm hẳn lên giường, không biết vô tình hay cố ý, Minh An quơ tay đụng phải màn che, nháy mắt cảnh xuân sắc bị ngăn cách bởi một lớp vải trắng xóa mờ mờ ảo ảo.
Một lần nữa đạo diễn, diễn viên và tất cả nhân viên có mặt tại trường quay đều câm nín trợn mắt há mồm.
Chả lẽ đến mức này đạo diễn còn chưa cho dừng lại? Cảnh quay trước mặt làm gì có trong kịch bản cơ chứ.
Bên trong phòng sinh, tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ vang lên không ngừng.
Tuấn Anh quằn quại nằm trên chiếc giường màu trắng, cả người khoác lên bộ đồng phục bệnh nhân. Nói như thế cũng không đúng, cậu chỉ còn mỗi chiếc áo mỏng manh, phần bên dưới đã bị ai đó cởi phăng đi mất.
Ba, bốn cô y tá rối rít chạy tới chạy lui, tiếng dao kéo cùng các dụng cụ y tế kêu vang lẻng kẻng.
Một cơn co thắt từ bụng dưới truyền lên, Tuấn Anh cơ hồ hít thở không thông, cậu dùng hai tay bấu chặt thanh sắt ở hai bên thành giường, thanh sắt dường như muốn vỡ vụn.
Những cơn co thắt ngày một xuất hiện với tần suất dày đặc, cơn này nối tiếp cơn kia khiến cho cậu đau đớn tưởng chừng như tắt thở.
"Không... làm ơn... làm ơn... đưa nó ra đi."
Tuấn Anh mất khống chế, hai tay hai chân không tự chủ được quơ quào loạn xạ. Mặc dù thân xác ngoại hình đang là con gái, nhưng sức mạnh tiềm ẩn bên trong vẫn là của một tên con trai.
Hai y tá nam nhanh chóng được điều động, bọn họ cùng nhau hợp sức, khống chế hai chân cậu vào vị trí.
"Em gái, em nghe chị nói nhé. Cố gắng hít thở đều đặn và giữ vững tinh thần. Mỗi khi cảm thấy đau em phải hít vào thật sâu bằng mũi rồi thở ra bằng miệng nhé."
"Đúng rồi, em làm tốt lắm. Vừa hít vừa nhẩm đếm trong đầu, từng nhịp đều đặn. Giỏi lắm cô gái!"
Tuấn Anh cảm giác người phụ nữ đang không ngừng kiểm tra bên trong cơ thể mình. Nhưng chút khó chịu và bức bách đó chẳng là gì so với những cơn đau liên tiếp từ bụng dưới cậu đang phải chịu đựng.
Hóa ra, mang nặng đẻ đau chính là thế này. Năm xưa khi mẹ cậu sinh cậu ra đời, có phải cũng đau đớn khổ sở như vậy không?
Tuấn Anh bật khóc, cậu đáng lẽ nên yêu thương mẹ nhiều hơn mới đúng.
"Ừ, anh đây." Minh An thỏ thẻ bên tai từng lời khe khẽ: "Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em."
"Không còn nhiều thời gian nữa. Bảo Anh em có nghe không? Hít vào thật sâu và làm lại lần cuối nhé."
Tuấn Anh yếu ớt gật đầu.
Bấu chặt vào cánh tay Minh An, Tuấn Anh chậm chạp hít vào một hơi, bên trên chiếc bụng nhấp nhô, hai y tá nam cũng hợp sức ấn xuống cùng lúc.
"Oe... oe... oe..."
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang đều không dứt, mọi người trong phòng sinh ai nấy đều thở phào.
"Chúc mừng hai em, là một bé trai khỏe mạnh."
Minh An giờ này làm gì còn tâm trí quan tâm đến bé con, cậu chàng bật khóc nức nở, hai tay ôm chầm lấy cơ thể người thương đang mềm nhũn.
"Vợ ơi, em giỏi lắm. Em làm được rồi."
Còn đâu sức lực để đáp lại lời nào, Tuấn Anh mỉm cười, an tâm khép mắt lại.