Con Trai Của Thần Sấm
- ✒ Sáng tác: Thành Đô -
Thể thơ 5 chữ, dài - nhiều khổ
* * *^^^* * *
Ngày xưa trời cao lắm,
Tây Nguyên rừng núi sâu.
Người chưa biết đốt rẫy,
Săn thú sống qua ngày.
* * *
Năm ấy mưa bão kéo,
Sét giăng kín vòm mây.
Một người mẹ tội nghiệp,
Thương con nhỏ đói gầy.
* * *
Bà đi trong gió lạnh,
Đào củ giữa rừng hoang.
Chợt tia sét vụt xuống,
Bà ngã giữa ánh vàng.
* * *
Khi tỉnh, mây mở lối,
Một vị thần hiện ra.
Thần Sấm nhìn trìu mến:
"Giờ người đã là ta."
* * *
Bà sợ, run mà khóc:
"Con tôi nhỏ chưa khôn.
Xin cho tôi ở lại,
Nuôi nó lớn nên người."
* * *
Thần nghe, lòng thương xót,
Mây động ánh sét vàng.
"Ta cho người một phúc,
Giữ lấy đứa con này."
* * *
Bà ôm con nức nở,
Gió nâng con lên trời.
Từ hôm ấy trong mộng,
Nghe sấm vọng đâu đây.
* * *
Rồi một hôm mang nặng,
Giữa sấm chớp đêm ngày.
Bà sinh ra cậu bé,
Con trai của thần sấm.
* * *
Bệnh nặng không qua khỏi,
Bà dặn trước khi đi:
"Khi sấm nổ con hỡi,
Hãy gọi lớn – Cha ơi!"
* * *
Cây rừng thương mà đậy,
Lá phủ kín thân bà.
Quả chín rơi bên mộ,
Nuôi con giữa rừng xa.
* * *
Cậu bé dần khôn lớn,
Giữa muông thú hiền lành.
Thần Rừng che và dạy,
Không thú dữ nào tranh.
* * *
Một chiều bên khe suối,
Cậu mò ốc, bắt cá.
Trời bỗng sầm, sét nổ,
Cậu giật mình kêu "Cha!"
* * *
Tiếng gọi vang lên núi,
Chạm tới tận mây xanh.
Thần Sấm nghe mà đáp,
Sấm rền khắp trời quanh.
* * *
Giữa rừng sâu bão nổi,
Cha hiện xuống mây vàng:
"Con trai ta đâu đấy,
Ra đây, đừng sợ cha!"
* * *
Giọng rền vang sấm dội,
Cậu bé sợ run người.
Đến khi thần dịu lời,
Mới hé đầu nhìn thấy.
* * *
Thần đưa con về động,
Gió cuốn giữa trời mây.
Cho ăn sữa bắp đầy,
Nướng thịt rừng, sưởi lửa.
* * *
Cậu lớn nhanh, khỏe tựa
Lim rừng, đá núi xanh.
Thần dạy cách đan quanh,
Biết giăng cung, bắn thú.
* * *
Chỉ tên rừng, suối cũ,
Nơi Ê-đê dựng nhà.
Nơi Ba-na gọi cha,
Nơi Mạ, Mơ sống tốt.
* * *
Thần cười vang gió núi:
"Sau này con nhớ nghe,
Giúp người khắp bốn bề,
Cho cuộc đời no ấm."
* * *
Rồi một ngày trăng lặn,
Cha trao trống, búa thiêng:
"Ta về trời, đừng phiền,
Hãy thay cha giúp chúng."
* * *
Từ đó mùa mưa xuống,
Trống nổi "thình thùng" vang.
Sấm rền giữa mênh mang,
Bắp xanh đồng trổ hạt.
* * *
Đến tháng bảy tháng tám,
Hội mừng lúa nảy bông.
Chàng trống vang cuồn cuộn,
Mưa lũ tràn khắp sông.
* * *
Khi xuân về rừng nở,
Chàng thổi kèn gọi thương.
Mây ngừng trôi, gió dừng,
Sấm thôi vang đôi buổi.
* * *
Ngủ quên bên hiên núi,
Đất khô cạn dòng sông.
Tỉnh dậy, trống lại rền,
Mưa về ru ruộng tốt.
* * *
Người Tây Nguyên kể mãi,
Giữa lửa sớm chiều rơi:
"Sấm là cha thương nhớ,
Gọi con giữa mưa rơi."