Bạn được aodaivinhtan mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
483 ❤︎ Bài viết: 602 Tìm chủ đề
Giữa bom đạn chiến trường, có một người con gái trẻ tuổi mang ánh mắt kiên cường, dáng đứng hiên ngang trước bão lửa.

Chị là Võ Thị Tần – người Tiểu đội trưởng đã dẫn đầu chín đồng đội của mình, giữ vững con đường chiến thắng bằng chính tuổi xuân và máu đỏ quê hương.

Dưới đây là bài thơ lục bát dài viết về Võ Thị Tần – Tiểu đội trưởng mười cô gái Ngã ba Đồng Lộc, người chị cả kiên trung, dũng cảm, bất khuất.​

Tưởng nhớ Tiểu đội trưởng Võ Thị Tần


(Người chị cả anh hùng của mười bông hoa Đồng Lộc)

- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ lục bát

* * * ^^^ * * *


Giữa bom đạn, chị hiên ngang,

Tiếng hô "xung kích" giữa làn khói bay.

Đường chưa thông, chị chưa ngơi,

Tuổi hai mươi hóa sáng ngời niềm tin.

* * *

Tóc còn vương bụi chiến chinh,

Mắt trong như suối, lòng mình sắt son.

Đồng Lộc nắng đỏ hoàng hôn,

Tên chị hóa giữa linh hồn quê hương.

* * *

Mười cô nay ngủ giữa sương,

Chị Tần vẫn đứng dặm trường gọi ta.

"Đường thông rồi nhé, nước nhà

Mai sau nhớ giữ sơn hà yên vui."​

Hơn nửa thế kỷ đã qua, nhưng tên Võ Thị Tần vẫn ngân vang giữa đất trời Đồng Lộc.

Chị đã ra đi, nhưng ánh sáng từ trái tim người Tiểu đội trưởng ấy vẫn soi mãi con đường hòa bình cho bao thế hệ Việt Nam hôm nay và mai sau.​
 
483 ❤︎ Bài viết: 602 Tìm chủ đề
Cây ổi biết cười

- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ lục bát

* * * ^^^ * * *


Lam Kinh đất tổ linh thiêng,

Rồng bay mở cõi, hiển linh giữa đời.

Trăm năm gió thổi thảnh thơi,

Bên lăng Lê Thái một thời oai phong.

* * *

Có cây ổi nhỏ ven sông,

Ông xưa dâng trồng, gửi lòng tri ân.

Nắng mưa đắp ủ bao lần,

Thân cong dáng rồng, lá run nụ cười.

* * *

Khách về lăng cũ ghé chơi,

Chạm tay gốc ổi, nghe trời trong xanh.

Tựa như tiếng gọi của anh,

Lê Lợi hiển thánh hiền lành chở che.

* * *

Ai qua dừng bước lắng nghe,

Tiếng cười gió thoảng, hương quê dịu dàng.

Cây ổi chẳng nói nên sang,

Mà mang huyền sử Việt Nam giữa đời.

* * *

Nay cây vẫn đứng giữa trời,

Cười cho hậu thế nhớ lời tiền nhân.

Lam Sơn gió hát xa gần,

Ổi nay còn đó - sáng ngần đất thiêng.​
 
Chỉnh sửa cuối:
483 ❤︎ Bài viết: 602 Tìm chủ đề
Trên mảnh đất Đức Lạng, nơi sông Ngàn Sâu uốn quanh, Trà Sơn lộng gió, có một cô gái nhỏ bé nhưng kiên cường, sống trọn nghĩa tình và lòng dũng cảm. Nguyễn Thị Nhỏ – từ những ngày thơ dại trong lều tranh, đến lúc xung phong trên tuyến đường Trường Sơn, đã để lại dấu ấn bất tử về nghị lực, tình chị em và tinh thần hy sinh vì Tổ quốc. Bài thơ này ghi lại câu chuyện đời thường mà phi thường, tôn vinh hình ảnh một người anh hùng liệt sĩ Việt Nam.​

Nguyễn Thị Nhỏ

Tưởng nhớ Anh hùng liệt sĩ Nguyễn Thị Nhỏ

- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * * ^^^ * * *


Đức Lạng chiều gió nhẹ,

Bán sơn địa nghèo khó.

Ngàn Sâu xanh bến nước,

Trà Sơn gió qua ngàn.

* * *

Nhỏ sinh trong nghèo khó,

Cha mẹ khuất núi rồi.

Chị Miên mới bảy tuổi,

Nuôi em sớm côi cút.

* * *

Lều tranh che gió bụi,

Chõng tre sát cửa nhà.

Nhỏ nằm run bóng tối,

Sợ chuột, sợ tiếng ma.

* * *

Chị đi mót khoai lúa,

Gánh nước khắp đầu thôn.

Ai thương cho củ sắn,

Để cho đỡ đói lòng.

* * *

Chân chó ninh trong nồi,

Cho em thêm sức chạy.

Nhỏ tập đi từng bước,

Ngã đứng dậy hăng say.

* * *

Ngày tháng thêm cứng cáp,

Đêm chị dắt qua hiên.

Lớn lên trong vất vả,

Tình chị sáng như đèn.

* * *

Rồi chị theo anh Hùng,

Nhưng vẫn lo em nhỏ.

Anh đi vào chiến trận,

Tin dữ về, xót xa.

* * *

Mỹ gieo bom miền Bắc,

Đường mười lăm rực trời.

Nhỏ xin vào xung kích,

San lấp suốt đêm dài.

* * *

Đồng Lộc vùng lửa đạn,

Đất nổ dưới chân đi.

Nhỏ học từng con chữ,

Mơ viết thư người thương.

* * *

"Giờ mà thương ai đó,

Viết thư chắc vui nhiều."

Nhỏ cười nghiêng mái tóc,

Mắt hồng trong buổi chiều.

* * *

Chiều hai tư tháng bảy,

Bom rơi xé núi đồi.

Nhỏ cùng chị Tần đã,

Hóa vào đất quê hương.

* * *

Thư gửi chị còn dở,

Thư gửi người chưa ghi.

Tên Nhỏ thành mây trắng,

Trên Ngàn Sâu thầm thì.

* * *

Đức Lạng chiều gió thổi,

Trà Sơn đứng nghiêng trời.

Tên cô gái nhỏ bé,

Sáng mãi một đời người.​

Nhìn về Đồng Lộc, về những con đường sỏi đá từng in dấu chân Nhỏ, lòng người không khỏi xót thương nhưng cũng ngập tràn tự hào. Dẫu nhỏ bé về hình thể, Nguyễn Thị Nhỏ lớn lao trong tấm lòng và nghĩa khí. Tên em – như Ngàn Sâu chảy mãi, như Trà Sơn đứng hiên ngang – sẽ sáng mãi trong ký ức thế hệ mai sau. Bài thơ 5 chữ này, từng câu từng chữ, là nén tâm hương tưởng nhớ cô gái dũng cảm ấy, để mọi người không bao giờ quên hình ảnh và cuộc đời của Nhỏ.​
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back