Bạn được Sambotbien mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
442 ❤︎ Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 18

Hôm nay mặc dù hắn có tới thăm anh nhưng anh lại vờ như mình đã ngủ. Có lẽ hắn cũng biết nên mới lẳng lặng rời đi từ sớm. Cả buổi sáng của anh hôm nay đều chìm trong không khí ảm đạm ẩm ướt của cuối đông. Giờ có lẽ bản thân anh cũng phần nào nhận ra nếu hắn cũng biến mất khỏi cuộc đời của anh thì có lẽ anh cũng chẳng sống nổi.

Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình thật nực cười. Lúc hắn nói lời yêu với anh, giá như anh đồng ý thì có lẽ cả hai giờ sẽ không phải tránh mặt nhau như thế, có lẽ anh cũng có động lực mà sống tiếp.

- Xin lỗi..

Anh sụt sùi, lẩm bẩm trong miệng nhìn tuyết rơi. Cảm giác lành lạnh này anh đã quên từ lâu và bây giờ anh chẳng cảm thấy thích thú gì cả. Ngay lúc anh thứ anh cần nhất là một hơi ấm và muốn ngửi lại mùi nước xả vải quyện với mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.

* * *

Hắn về phòng và lại cắm đầu vào công việc. Mỗi phút lơ là thì hắn đều nghĩ về anh mà đau lòng, vậy nên hắn cố gắng làm việc rồi lại đọc sách. Dù cho suy nghĩ về anh không mất đi nhưng hắn cũng bận tâm về vấn đề khác nhiều hơn, chí ít là có thể ngăn được tâm trạng tồi tệ này.

Dù gì thì ngày mai cũng là ngày phẫu thuật, chẳng nhẽ anh lại cứ tránh mặt hắn? Nghĩ thế hắn lại tức tốc chỉnh trang lại bản thân rồi đi đến phòng anh. Dù gì, bác sĩ cũng cần tư vấn với bệnh nhân mà.

Hắn gõ cửa phòng anh, bản thân anh cũng chẳng muốn giả vờ nữa, cứ ngồi im nhìn hắn bước vào.

- Bác sĩ Lưu..

Hắn nhíu mày, đặt sổ sách xuống bàn kính rồi ngồi lên ghế cạnh giường:

- Đừng khách sáo vậy.. dù gì cũng đã quen với cách gọi cũ của em rồi.

Anh gật đầu nhẹ, không nói gì. Không khí như chìm xuống thật sâu, cả hai đều khó đối mặt nhau.

- Ngày mai.. chúng ta sẽ thưc hiện ca phẫu thuật lúc hai giờ chiều.

Hắn nói, đôi mắt ấy lại nhìn thẳng vào anh như soi thấu tâm gan của anh vậy. Anh cố tình né tránh ánh mắt hắn, đầu lại gật gật.

- Em có thể nói chuyện với tôi không? Đừng né tránh tôi được không?

Anh lại quay mặt nhìn hắn, đôi mắt ấy vẫn dịu dàng nhưng lại ánh lên những tia đau khổ và chẳng biết từ đâu, một hạt lệ lăn dài trên gò má của hắn. Anh nhìn dáng vẻ ấy chẳng kìm được lòng nữa, từ hốc mắt anh cũng đã chảy ra hai hàng lệ dài, mắt đỏ ửng cả lên còn đôi môi lại bặm chặt vào nhau. Cuối cùng anh cũng nói với hắn:

- Xin lỗi..

Hắn lắc đầu, ôm lấy anh. Mùi nước xả vải hôm nay đã nhạt bớt, chỉ ngửi thấy mùi khử trùng nhưng vẫn rất thoải mái. Hơi ấm từ cơ thể hắn cứ lan tỏa đều đều vào anh, cảm giác này thật sự khó tả.

- Xin lỗi.. là lỗi của anh.

Hắn nói, đầu nghiêng xuống vai anh rồi ngay lập tức tách anh ra. Bản thân anh vẫn còn lưu luyến chút dư vị ấy nhưng cũng liền thu mình lại.

- Ngày mai có thể tôi sẽ không còn nữa.. nếu như vậy hôm nay anh hãy ở bên tôi được không? Một chút thôi cũng được..

Anh nói, tay khẽ run lên bám vào tay áo hắn.

- Nhưng xin anh.. sau hôm nay hãy coi như tôi chỉ là một bệnh nhân bình thường, không hơn không kém.

Hắn đau lòng nhưng cũng chấp nhận điều kiện của anh.

- Dù gì tôi cũng sẽ cứu em vậy nên em không phải bận tâm về điều ấy, cứ phó thác mạng sống em cho tôi.

Ngừng một chút hắn lại nói:

- Sau đó chúng ta sẽ cùng đi công viên vào mùa xuân..

Lời hứa đó hắn luôn chôn sâu trong tim, vốn dĩ luôn tưởng tượng rằng anh sẽ tỏa sáng rực rỡ như thế nào vào mùa xuân.

Anh bất ngờ trước câu nói đó của hắn, gật đầu nhẹ khóe miệng khẽ cong lên:

- Được.. xin bác sĩ hay cố gắng cứu lấy tôi. Vì tôi có hẹn với một người rất quan trọng.

Hắn bất ngờ, cũng cười với anh. Cơn gió ngoài kia khẽ vô tình quật một tràng tuyết vào cửa kính làm bắn lên tung tóe. Màn tuyết ấy vốn dĩ có thể che lấp đi sự yếu đuối kia của anh nhưng vì hơi ấm nóng của tình yêu đã làm nó tan chảy. Sự yếu đuối ấy có lẽ đã được thay thế bởi những dư âm của tình yêu mãnh liệt.

Đến tối, hắn lại trở về nhà nhưng lần này hắn đưa cả anh theo. Hắn đưa anh về đây với mục đích khiến anh cảm thấy thoải mái trước ngày làm phẫu thuật. Hắn biết tâm lí bệnh nhân luôn là thứ quan trọng, vốn dĩ còn đối với một người cũng không kém phần trong trái tim hắn. Lúc đầu anh vùng vằng từ chối và kiên quyết ở lại bệnh viện nhưng đến lúc hắn định ở lại bệnh viện thì anh lại đồng ý bởi anh không muốn thấy hắn căng thẳng để đối mặt với ca phẫu thuật phức tạp này.

Trên đường về nhà anh cứ bồn chồn không thôi. Cả hai cũng chưa xác nhận mối quan hệ gì, còn bạn bè thì cũng chưa thân thiết đến mức để đưa về nhà. Anh vốn là người rất rạch ròi trong các mối quan hệ, vậy nên lúc đi học đến lúc đi làm cũng chẳng có lấy một người bạn thân. Anh từ nhỏ tới lớn chỉ duy trì mối quan hệ xã giao không vật chất, không tình cảm chỉ cần có lợi cho mình là đủ vậy nên lúc bắt chuyện với hắn lần đầu tiên, bản thân anh cũng là suy nghĩ rất kĩ rồi.
 
442 ❤︎ Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 28

Anh vô thức bị ông kéo đi, thế nhưng lần này anh lại ngoan ngoãn đi theo. Dường như anh chẳng còn lưu luyến trần thế nữa, anh muốn đi theo ba bởi có lẽ khi nhỏ anh đã chẳng có cơ hội cùng ba dạo phố, ông cũng chẳng có cơ hội nhìn anh lớn lên, rồi kết hôn, rồi hạnh phúc bên người anh chọn. Đột nhiên trong thâm tâm anh hiện lên một người đàn ông quen thuộc, khuôn mặt dịu dàng nhưng cũng lãnh đạm vô cùng. Anh dừng lại, cố gắng mường tượng ra khuôn mặt đối phương.

- Sao vậy Thịnh Tư? Con không muốn ở với ba sao?

Phía sau anh, một bàn tay ôm lấy vai anh, dù cho vẫn chẳng thể nhìn thấy mặt nhưng lại có một cái tên đã nhảy ra trong đầu anh. Anh rút tay lại nở nụ cười hạnh phúc nói với ông:

- Ba.. con yêu ba. Câu nói này có lẽ là lần đầu cũng như lần cuối con nói với ba rồi. Dù cho ba có ở đâu thì con vẫn luôn yêu ba rất nhiều. Cả mẹ cũng rất nhớ ba nữa, và anh hai dù đã rời nhà đi không rõ tung tích nhưng anh cũng rất nhớ ba.

Anh sụt sùi, nước mắt cũng rơi lã chã:

- Nhưng con vẫn chưa thể gặp ba lúc này đâu. Mẹ đang chờ con.. và còn có một người nữa đã bước vào cuộc đời con rồi. Để khi nào rảnh rỗi, chúng con sẽ đến thăm ba được không?

Ông nhìn anh, cười nhẹ:

- Được. Người đó có phải chàng trai đang chờ con ở kia không?

Ông chỉ lại đằng sau, anh quay đầu nhìn. Lần này anh nhớ ra rồi, người đàn ông kia chính là người mà anh chọn:

- Phong..

Sau khi quay lại muốn tạm biệt ba thì ông đã biến mất. Lúc này anh đang đứng ở một khu vườn, có cây hoa anh đào nở rộ đẹp mắt. Người ấy đang đứng đó, vẫy tay gọi anh. Sau đó anh chẳng nhớ gì cả, chỉ nhớ một chuyện là hắn đã cầm chặt tay kéo anh đi rất xa rồi anh nghe thấy ai đó gọi tên mình liên hồi và mở mắt ra, anh đã tỉnh dậy, còn hắn với hàng mi ngấn lệ ôm chặt lấy anh.

* * *

Anh kể cho hắn nghe về giấc mơ kì lạ ấy, còn hắn thì chăm chú ngồi nghe anh nói. Lúc này trong mắt hắn ánh lên một tia sáng rực rỡ, đó là anh. Anh vừa dứt lời hắn đã tiếp lời anh:

- Vậy còn chuyện chúng ta.. em có câu trả lời chưa?

Anh đột nhiên nhìn hắn, gò má đỏ ửng còn miệng thì lắp bắp:

- Hừm.. chúng ta.. thì cứ như vậy thôi..

Hắn thở dài, xoa đầu anh:

- Nhưng anh muốn một vị trí để có thể làm càn a..

Hắn nhõng nhẽo nhìn anh, còn anh thì liếc mắt nhìn cửa sổ:

- Đã mùa xuân rồi sao?

Hắn biết anh đáng trống lảng nhưng cũng trả lời:

- Đúng vậy, em đã ngủ rất lâu rồi đó.

Anh nhìn hắn, tóc hắn dài hẳn ra, sắc mặt cũng tiều tụy, thân hình cũng gầy hơn. Lúc này trái tim anh đánh trống liên hồi. Hắn vì anh mà nguyện chờ đợi mãi, có lẽ bản thân cũng nên cho hắn một địa vị rồi.

Anh ôm chầm lấy hắn, dụi dụi mặt vào vai rồi thì thầm:

- Cảm ơn anh.. em yêu anh.

Hắn bất ngờ trước hành động lẫn câu nói đó của anh. Hắn không hỏi lại cũng chẳng nói gì, chỉ ôm lấy anh tận hưởng cảm giác được nâng niu báu vật của mình này.

- Anh yêu em, yêu rất nhiều, yêu đến chết đi sống lại. Thịnh Tư anh yêu em.

Hắn cứ lặp đi lặp lại, vừa nói lại vừa rơi nước mắt. Anh đã biết rằng hắn phải chịu khổ nhiều rồi, hắn còn vô cùng yêu thương anh đến mức mà nguyện giam mình trong bệnh viện để ở bên mình. Anh rướn người tới, hôn hắn một nụ hôn sâu. Cả hai cứ thế dính lấy nhau, anh nằm trên tay hắn, rúc vào ngực hắn cảm nhận sự ấm áp và khí trời mùa xuân hạnh phúc. Có lẽ đến lúc phải thực hiện lời hứa rồi, lời hứa sẽ sống một cuộc đời mới khi xuân đến.

Anh ở lại viện ba ngày để kiểm tra tổng quát à theo dõi tình hình. Đáng nhẽ phải ở lại một tuần nhưng anh nhất quyết muốn xuất viện, hắn cũng cảm thấy lo lắng nhưng vẫn chiều ý anh. Vừa bước ra khỏi bệnh viện, anh nằng nặc đòi đi bộ mặc dù hắn đã đem xe đến, tuy nhiên tính khí anh bây giờ vô cùng khó chiều, hắn lại không muốn làm anh buồn nên cũng nghe theo. Hắn đi sau anh, mãi mê ngắm nhìn cơ thể gầy gò kia, thầm nghĩ: "Bây giờ phải tẩm bổ cho em ấy thật tốt mới được." Nghĩ rồi hắn cười nhẹ, nhưng bây giờ hắn lại chẳng cảm thấy yên tâm. Có lẽ vì anh đã khỏe lại, đã có thể làm theo ý mình thích nên hắn lại càng sợ bản thân mình sẽ bị đẩy đi, sẽ mãi mãi rời xa anh.

Còn anh mãi mê ngắm nhìn những cánh hoa anh đào rơi đầy đường, tâm trạng anh lúc này vui sướng vô cùng nhưng trái tim lại thấy thiếu thiếu. Bởi sau khi tỉnh lại đến giờ, hắn chẳng mở lời với anh, chỉ ngoan ngoãn chiều ý như một chú cún con, khiến anh cảm thấy mình là kẻ xấu xa chỉ biết đòi hỏi. Tuy nhiên, anh lại chẳng dám mở lời trước, anh xấu hổ vô cùng. Từ bé tới giờ, anh chẳng trải qua mối tình nào đàng hoàng cả, mà có thì cũng là đối phương ngỏ lời trước nên thật sự bản thân có phần ngại ngùng nhưng lúng túng lại là phần nhiều.

- Này, anh suy nghĩ gì vậy?

Anh gọi hắn đang đứng đằng xa, gương mặt hớn hở nhưng cũng đáng yêu vô cùng.

Hắn chạy lại, lắc đầu mỉm cười nhẹ:

- Không có gì.

Anh đi bên hắn, cả hai khiến bầu không khí nặng nề chẳng ai nói câu gì. Hắn cứ muốn nói nhưng lại sợ đối phương từ chối, càng làm hắn tổn thương thêm. Đột nhiên anh dừng lại, nói nhỏ:

- Chúng ta..
 
Chia sẻ bài viết
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back