Tản văn Mùa đông năm nay Bạn chợt đến chợt đi tôi đâu biết? Như bầu trời chợt nắng chợt mưa Nhưng sao đi mà không nói gì. Để cả chiều đông tôi vẫn đợi! Bạn à! Tôi vẫn ngồi nghe mưa khi không còn tiếng họa mi hót, tôi vẫn nghe tim mình ấm nóng thổn thức theo tiếng tí tách rơi rơi bên hiên nhà. Mùa đông năm nay vẫn vậy, mùa đông năm nay vẫn lạnh hơn mùa hè năm ấy, bạn có thấy không. Tôi vẫn yêu những điều nhỏ bé giản đơn xung quanh mình, vẫn chắt chiu những hạnh phúc nho nhỏ mỗi ngày để thấy mình thật thản nhiên và hạnh phúc dẫu thế giới này có lúc không công bằng với tôi như ngày bạn vì buổi chiều mưa mà giận hờn tôi. Cái lúc người ta cứ bằng mọi giá để bước vào thế giới của tôi là lúc trong tôi đọng lại bóng hình của một người xa lạ cũng chẳng thể là bạn. Cuộc sống là một tiếng vọng, những gì bạn và tôi mang đến cho thế giới thì thế giới sẽ trao trả lại cho tôi cho bạn, vì thế chúng mình cứ mãi cách xa. Ngoài kia những hạt mưa vẫn vội vã đuổi theo nhau dưới màu trời đen tối. Nhưng tôi tin, ngày mai mặt trời sẽ nó rạng, những tia sáng ấm áp bắt đầu được nhen lên trên ngọn đồi phía xa, đâu đây bên bước chân tôi đi những tia nắng nhỏ xinh đang chiếu xuống lá non lấp lánh dù đã có lúc cuộc sống của một người lữ khách như tôi còn hoang hoải chông chênh. Cũng như tôi, như bạn chúng ta không ngại dấn thân thay đổi, không ngại vấp ngã để mở lối đón nhận trải nghiệm mới để tích lũy năng lượng tích cực cho mỗi ngày. Cái ngày tôi định buông bỏ mọi thứ, là ngày một người bất cần như bạn vẫn biết cố gắng để theo đuổi đam mê, tôi đã vì thế mà chưa từng bỏ cuộc để kiến tạo bản thân và lắng nghe chính mình. Chúng ta đã từng rã rời vì gắng gượng chịu đựng những thứ vượt quá giới hạn, ẩn hiện trong cái cố gắng của bạn là những nỗ lực của tôi. Có những chuyện vui, cả hai cùng tạo tiếng cười, có những chuyện buồn, cả hai cùng chia sẻ đó là điều ta trân quý. Ngày ấy, ngoại nói cuộc sống như mặt trời ngả về Tây, phú quý cũng chỉ như sương trên lá, điều đọng lại trong mỗi người là gì mới quan trọng. Bạn bảo điều đọng lại trong ạn là tôi, điều đọng lại trong tôi là niềm tin và hy vọng. Tôi nhớ có lần bạn nói đã đi dưới mưa thì cũng sẽ ướt thôi ngay cả khi đang che ô hay mặc áo mưa, vậy chúng ta cứ vui vẻ tận hưởng cơn mưa đi như đang gậm nhấm niềm hạnh phúc. Chúng ta đã đi dưới mưa để ướt nhòe niềm tin và hi vọng. Sau này, tôi thích câu nói đó và làm theo, bây giờ tôi vẫn yêu mưa, vẫn đi dưới mưa nhưng không có hàng xà cừ xanh mát, cũng không có bạn để bước thong dong. Heo may qua rồi bên đó giờ có lạnh lắm không? Mùa đông năm nay vẫn lạnh hơn mùa hè năm ấy. Mùa hè năm ấy, chúng mình những kẻ xa lạ cùng tìm về nơi ánh sáng lung linh của ngày mới, cùng lơ ngơ hồn nhiên như cây cỏ, cùng lo lắng vun vén trong im lặng và yêu thương những điều không hoàn hảo. Họa mi vẫn hót trong mưa dịu êm. Mùa hè hôm ấy trăng mờ mờ giăng giăng qua từng ô của sổ, gió lay lay từng nhánh tường vi nhỏ, ánh điện vụng về soi rõ lối ta đi trong ngả rẽ chia xa. Những mùa cây thay lá cứ lối tiếp nhau qua. Chúng mình như sao hôm sao mai nhẹ nhàng quay trong vòng xoay của đất trời. À không, chúng mình như chim như cá ở hai miền khác biệt. Bây giờ chúng mình xa lạ trong chính mình. Con đường bạn đi không còn dấu chân của trái tim cỏ hoa, những lối tôi qua chẳng thể tìm thấy chút phong trần trong bước chân phiêu lãng, chúng mình giờ đi về phía không nhau. Chúng mình bây giờ mê mải trần trụi giữa dòng đời cho ngấm vị mặn chát chua của cuộc sống, và rồi trần trụi dưới cơn mưa để gột rửa những bụi bẩn hoen ố của thời gian tìm về thanh lọc tấm thân thơm. Chẳng còn ai cốc vào vầng trán rô bướng của tôi mà than hoài ngốc nghếch, chẳng ai lang thang nơi phố thị tìm cho tôi cuốn sách mình yêu thích, cũng chẳng ai ngồi nghe tôi đọc những vần thơ, chẳng ai chở tôi đi lang thang trên con đường bằng lăng để tìm thi hứng. Những tháng ngày mưa dầm dài lê thê, tôi lại ngồi viết cho bạn, viết cho mùa hè năm ấy. Những trang chữ tôi viết cho bạn chưa bao giờ là đủ bởi cứ sợ sau này chẳng thể được gặp lại nhưng cũng chẳng thể quên đi dẫu thời gian có bội nghĩa vong ơn.