Đã gần một tháng trôi qua sau cuộc gọi điện thoại hôm ấy, mình đã nói mình muốn gặp mẹ. Ngay ngày hôm sau, mẹ đã đến nhà bác đón mình, lúc đầu bác có chút không đồng ý, nhưng khi nghe mình kể lại, bác vô cùng bực mình mà tìm đến nhà gặp ba mẹ mình mà hỏi cho ra lẽ. Mình cũng không biết sau bữa đó, ba và mẹ Tâm sẽ ra sao, nhưng mình cũng không muốn quan tâm đến nữa.
Lúc ấy, mình đã rời đi cùng mẹ, mẹ ở thành phố, mình muốn lên thành phố, mình không muốn bỏ lỡ cơ hội được học ở ngôi trường đó. Có lẽ mình sẽ sống với mẹ hoặc có lẽ sẽ không, mình có thể ra ngoài sống, mình có học bổng, ở ký túc xá của trường, chỉ cần kiếm thêm tiền ăn nữa thôi.
"Không được. Mẹ có nhà đây con cần gì vô ký túc xá ở." Mẹ mình can ngăn.
"Nhưng.." Mình nhìn về phía dượng đang cùng xem tivi với Hải, con riêng của dượng.
Mẹ mình sau khi rời đi thì tái hôn sau hai năm, mình cũng không biết điều này, mình chỉ biết mẹ đang sống ở thành phố cùng người quen. Khi lên đến thành phố, mẹ mới nói với mình. Dượng là người hiền lành ít nói, vợ cũ của dượng mất khi sinh ra Hải, Hải nhỏ hơn mình hai tuổi, là cậu bé dễ tính và rất ấm áp.
Mình không muốn gây thêm phiền phức cho mẹ. Bao năm qua, mình nhịn nhục không muốn khiến mẹ lo lắng, mẹ không dễ dàng mới có được cuộc sống hạnh phúc mình không đành lòng vì sự xuất hiện của mình mà khiến mẹ càng thêm đau khổ.
Lần này mình gọi đến mẹ, mình không muốn uổng phí những cố gắng của mình để đậu vào trường nhưng mình rất lo ngại liệu rằng mình sẽ ảnh hưởng đến gia đình nhỏ mẹ đang vùi đắp.
"Con cứ ở đây đi, đừng lo về dượng. Học hành cho tốt." Dượng nghe thấy cuộc trò chuyện của mình với mẹ mà bước vào bếp.
Nhà dượng trên thành phố không lớn chỉ một phòng khách, một phòng bếp cùng hai phòng ngủ, nên không khó để dượng có thể nghe thấy lời nói của mình dù đang ở phòng khách
"Nhưng.."
"Anh ở đây đi, anh học giỏi như vậy, có anh chỉ bài em sẽ được học sinh giỏi cho coi." Hải ôm lấy mình.
"Ừ." Mình mỉm cười đồng ý.
Thời gian trôi qua nhanh, thoáng chốc đã đến ngày nhập học, mẹ dẫn mình tới cổng trường rồi rời đi. Mình bước vào trường có chút lạ lẫm nhưng rất phấn khởi. Lớp học mới các bạn vô cùng dễ mến, mình làm quen được nhiều người.
"Tựu trường sao rồi con?" Dượng đưa mình một bịch bánh quy khi mình vừa về đến nhà.
"Dạ vui lắm ạ."
"Ừ."
"A.. a.. a.."
Miếng bánh đang ăn dở rơi xuống đất, vỡ thành từng miếng nhỏ. Mình khuỵu xuống vì cơn đau đầu dữ dội. Mấy tháng nay, thỉnh thoảng mình cũng thấy nhức đầu, đôi lúc hay quên nữa nhưng mình không mấy để ý, chỉ cho rằng có lẽ do khi trước học hành làm việc có quá nhiều áp lực chăng?
"Xin lỗi anh chị, cháu bé có khối u trong não, là khối u ác tính, tình hình rất tệ, là khối u cấp bốn, các tế bào ung thư lây lan rất nhanh, giờ bé cần nhập viện gấp nhưng với sức khỏe của bé hiện giờ, qua nhiều lần điều trị thời gian của bé có thể sẽ không còn nhiều."
Mẹ mình hoảng hốt khi nghe tin dữ, mình với mẹ mới gặp nhau đây mà phải xa nhau nữa rồi sao mà lần này có thể là vĩnh viễn. Dượng đỡ lấy mẹ mình, dìu bà đến hàng ghế bên cạnh.
Những ngày sau đó là những ngày buồn chán nhất của mình, mình nằm mãi trong bệnh viện, sau nhiều lần xạ trị và hóa trị, tóc cũng không còn. Mình tiều tụy đi hẳn.. mình vốn đã gầy, nay còn gầy hơn..
Ông trời thật biết sắp xếp. Cho mình một ngọn lửa nhỏ, rồi lại tàn nhẫn dập tắt nó đi. Mình cứ ngỡ đậu được vào trường chuyên rồi mình sẽ tiếp tục cố gắng học để đậu vào trường y, mình rất muốn trở thành bác sĩ, và giờ ước mơ không thể hóa hiện thực nữa rồi.
Ngày đó, mình bảo mẹ đẩy mình ra khu vườn nhỏ trong khuôn viên bệnh viện, nhìn những đứa trẻ chơi đùa cùng nhau, nụ cười tỏa nắng rạng rỡ.
"Mẹ biết không? Con cũng từng hồn nhiên và hay cười như vậy."
"Mẹ xin lỗi." Mẹ mình bật khóc và ôm lấy mình.
"Mẹ.. mẹ không cần phải xin lỗi. Con luôn tôn trọng quyết định của mẹ." Mình xoa xoa bàn tay đang run rẩy của bà.
"Sau này, con muốn ở một nơi thoáng mát, có cảnh đẹp, được không mẹ?"
"Được." Mẹ nghẹn ngào đáp lại.
* * *
Mình đã rời đi được hơn một tháng, ngày mình rời đi họ hàng đến rất đông, họ buồn và tiếc thương cho mình, ba mình ngày nghe tin mình bệnh có lén qua thăm mình nhiều lần, nhưng ba sợ mình nhìn thấy ba sẽ không vui. Giờ đây ba ôm di ảnh mình khóc nức nở. Có lẽ ba đang cảm thấy hối hận chăng?
Nhưng mình không oán trách ai cả, mình rời đi thật sự rất nhẹ nhàng. Mặc dù không thể theo đuổi ước mơ.. nhưng có lẽ đây chính là sự giải thoát sau bao năm chịu khổ của mình.
"Con không oán người mẹ kế đó sao?" Ông lão hỏi mình.
"Có.. Con đã từng.."
"Và giờ không còn ư?"
"Dạ phải.. Con trách sao bà ấy đối xử cay nghiệt với con, nhưng con tin nhân quả luân hồi, bà ấy sẽ bị trừng phạt thích đáng." Mình mỉm cười.
Ông lão không nói gì, lẳng lặng dò xét tương lai, sau khi mình qua đời vài năm, với bản tính ham ăn lười làm, cùng với ác danh cay nghiệt với con chồng, bà ấy sống không hề thoải mái, nợ nần chồng chất, hàng xóm khinh bỉ, họ hàng thì xa lánh. Bà bị dụ dỗ vào hội tu phi pháp, từ đó phát điên, người gặp người lánh.
"Phải con nói đúng.. Ác giả ác báo."
"Đến lúc con phải bước qua cánh cổng luân hồi rồi. Con có ước nguyện gì không?"
"Con ước kiếp sau con có một gia đình trọn vẹn." Mình mỉm cười rồi bước về phía trước.
"Được."
* * *Hoàn văn* * *