Bài viết: 16 



Với em thì mối tình đầu thực sự khắc sâu vào trong tim và không thể nào quên được.
Tình đầu của em là vào cuối năm lớp 8. Tụi em bằng tuổi và mối tình của tụi em kết thúc sau hơn 5 năm. Lúc đó tụi em chưa có điện thoại, quen nhau cũng chỉ qua các bức thư tình truyền tay nhau thôi. Thời ấy cũng không có đi chơi gì nhiều, chỉ có sáng cùng nhau đạp xe đến trường, chiều lại lon ton cùng nhau về nhà. Sau này được cha mẹ mua cho xe đạp điện thì hai đứa thay phiên đèo nhau đi học. Ra chơi thì xuống ghế đá ăn mì ly, ăn đá bào, kẹo kéo. Ấy vậy mà mối tình tụi em kéo dài suốt thời cấp 2, cấp 3 và cả năm nhất đại học, từ lúc đạp xe cho đến chạy xe máy luôn. Nghĩ lại mà tự mỉm cười. Dù bây giờ mỗi đứa một ngã nhưng thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm nhau, vẫn đi cafe cùng tụi bạn. Tụi em chia tay cũng rất nhẹ nhàng và bình thản, không cãi cọ, không mâu thuẫn, chỉ là không chung đường nữa nên hai đứa quyết định dừng lại.
Nếu hỏi còn tình cảm không thì chắc chắn là không. Nhưng những kỉ niệm, những khoảnh khắc trải qua cùng nhau thì em sẽ không quên. Có lẽ là do mối tình thời học sinh quá trong sáng, thuần khiết. Cũng có lẽ là do em đã yêu hết mình và người ấy cũng vậy, nên chúng em không còn gì để hối tiếc khi mối tình ấy chấm dứt. Tụi em bây giờ ai cũng có hạnh phúc và sự nghiệp riêng, không còn là những cô cậu học trò ngây thơ nữa. Chỉ thỉnh thoảng, trong khoảnh khắc nào ấy bỗng nhớ về tuổi trẻ hồn nhiên rồi mỉm cười vô thức.
Còn mọi người thì sau ạ?
Tình đầu của em là vào cuối năm lớp 8. Tụi em bằng tuổi và mối tình của tụi em kết thúc sau hơn 5 năm. Lúc đó tụi em chưa có điện thoại, quen nhau cũng chỉ qua các bức thư tình truyền tay nhau thôi. Thời ấy cũng không có đi chơi gì nhiều, chỉ có sáng cùng nhau đạp xe đến trường, chiều lại lon ton cùng nhau về nhà. Sau này được cha mẹ mua cho xe đạp điện thì hai đứa thay phiên đèo nhau đi học. Ra chơi thì xuống ghế đá ăn mì ly, ăn đá bào, kẹo kéo. Ấy vậy mà mối tình tụi em kéo dài suốt thời cấp 2, cấp 3 và cả năm nhất đại học, từ lúc đạp xe cho đến chạy xe máy luôn. Nghĩ lại mà tự mỉm cười. Dù bây giờ mỗi đứa một ngã nhưng thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm nhau, vẫn đi cafe cùng tụi bạn. Tụi em chia tay cũng rất nhẹ nhàng và bình thản, không cãi cọ, không mâu thuẫn, chỉ là không chung đường nữa nên hai đứa quyết định dừng lại.
Nếu hỏi còn tình cảm không thì chắc chắn là không. Nhưng những kỉ niệm, những khoảnh khắc trải qua cùng nhau thì em sẽ không quên. Có lẽ là do mối tình thời học sinh quá trong sáng, thuần khiết. Cũng có lẽ là do em đã yêu hết mình và người ấy cũng vậy, nên chúng em không còn gì để hối tiếc khi mối tình ấy chấm dứt. Tụi em bây giờ ai cũng có hạnh phúc và sự nghiệp riêng, không còn là những cô cậu học trò ngây thơ nữa. Chỉ thỉnh thoảng, trong khoảnh khắc nào ấy bỗng nhớ về tuổi trẻ hồn nhiên rồi mỉm cười vô thức.
Còn mọi người thì sau ạ?