Truyện Teen Mẫu Truyện Ngắn Hàng Ngày Biết Đâu

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi langtieuvu, 16 Tháng chín 2024.

  1. langtieuvu

    Bài viết:
    4
    Mẫu truyện khi tôi thu tiền quỹ

    [​IMG]

    [​IMG]

    Tôi vốn là một thủ quỷ của lớp.

    Cộc cộc

    Tiếng bước chân rõ ràng đi lên lầu của ngôi trường đại học tư lập, ngôi trường không được tính là hiện đại, nhưng mỗi phòng đều có máy lạnh, phòng không quá lớn đối với mỗi lớp, nhưng với hai mươi bảy người chính là vừa đủ.

    Trường chúng tôi học theo lớp, không giống những ngôi trường đại học khác là học theo giảng đường, nhờ vậy mà tôi dễ dàng nhớ tên mỗi người hơn.

    Âm thanh huyên náo mỗi buổi sáng của trường đại học cảm giác thật tốt.

    Đối với với mọi người cảm giác này thật tốt nhưng với tôi như là một cực hình.

    "Chừng nào mới tới lầu năm, mệt quá trời ơi luôn" tôi không ngừng thở phì phò mà leo lên lầu, với cơ thể ốm yếu gầy nhom, đây quả là cực hình.

    Mặc dù tôi có tập võ, chơi đá banh (cụ thể là thủ môn vì tôi lười di chuyển nhưng đừng vì đó mà đánh giá thấp khi tôi làm thủ môn) nhưng cái cơ thể này vẫn không mập lên nổi.

    "Đúng rồi hôm nay phải trả tiền tài liệu phải phô hôm trước, phải lên thu tiền lớp mới được" tôi thầm nghĩ trong lòng.

    Đi đến trước cửa lớp tôi mở toang cánh cửa, ập vào là khí lạnh của căn phòng khiến tôi bất giác rung lên.

    "Chào buổi sáng" người chào buổi sáng là chị Thu, chị bị mổ chân trái vì cái gì thì tôi quên rồi, có lẽ là do tủy chăng, chị lớn hơn tôi ba tuổi, do khi đi mổ chị phải nghỉ một năm để tịnh dưỡng.

    "Chào buổi sáng nha chị" tôi hớn hở chào lại.

    "Hello" ngồi kế bên là Thư cũng chào buổi sáng với tôi.

    Ngoài ra còn một số bạn khác nữa.

    Tôi vốn hòa đồng trong lớp nên mối quan hệ có tốt cũng không có xấu.

    Tôi để cặp sách lên bàn ngồi nghỉ một chút, nhớ ra là mình phải đi thu tiền quỹ đâu, nghĩ đến cảnh mọi người kêu la vì phải nộp tiền quỹ tôi lại thầm cười trong lòng.

    Mọi người kêu la được gì đâu, dù gì tôi cũng dành thơi gian đi phô rồi tranh thủ chạy qua mà, tiền vẫn phải đóng thôi.

    Mà mới sáng sớm đòi tiền cũng tội thật đấy, kệ thôi chứ sao hí hí.

    "Chị ơi đóng tiền đê, hai mươi mốt nghìn nhá." Tôi chạy lên bàn đầu chỗ chị Thu đòi tiền.

    "Ủa em, mới gặp là đòi tiền rồi" chị bật cười khi nhìn thấy tôi, trong lớp lưu truyền một câu cứ hễ thấy tôi là thấy đòi tiền.

    Chị cười cười lấy từ trong ví ra đưa cho tôi.

    "Thư ới ời ơi tiền bạn ê" đòi xong chị tôi đòi đến Thư, hết Thư lại đến người khác.

    Sau khi đòi xong tôi về lại chỗ ngồi, khẽ rút tiền từ trong ví của mình bỏ vào tiền quỹ chung.

    Ngay lập tức cảnh của mở ra, Thương bước vào cô nàng này trong lớp bình thường tôi nói chuyện chung, chơi game chung cũng nhiều a.

    Thấy Thương đi vào chị Nguyên lớn tiếng cười trêu nói.

    "Thương ơi, đóng tiền quỹ em."

    Mặt Thương có út nhăn giọng lớn tiếng (bình thường giọng của Thương cũng đã rất lớn rồi)

    "Ủa mới sáng sớm là đòi tiền

    Sao không đợi một chút nữa đòi

    Sáng chưa ăn gì hết ra gặp mày là đòi tiền rồi

    Nhìn thấy không ổ bánh mì chưa ăn nữa là đòi,

    Đòi gì mà đòi, mới sáng sớm bước vô cửa à.."

    Thương còn nói rất nhiều nhưng tôi vẫn ngồi im nhìn bạn nói hết, không một câu phản bác.

    Đợi bạn ngừng tôi nhìn thẳng mắt bạn và hỏi.

    "Nói xong chưa? Nếu xong rồi mày đóng tiền đi" tôi hỏi chặn miệng bạn ấy, ngay lập tức.

    Đối với những người nói nhiều như vậy, nếu tôi chỉ cười cười thì sao, bạn ấy sẽ tiếp tục lấn tới, nếu tôi hỏi một câu hỏi khác thì sao có thể bạn sẽ nói một câu gì đó, rồi bẻ lái sang một hướng khác thì sao.

    "Xong chưa" chính là câu tôi được dạy khi đối đầu với tình huống này, có lỗi không thì không biết nhưng đối với trường hợp này phải hỏi xong chưa.

    Nếu Thương bẻ lái, hỏi lại có khi lại không thu được tiền mà sẽ bị bạn lôi kéo sang hướng khác mất.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...