Hoá thân vào những que diêm kể lại câu chuyện theo diễn biến truyện ngắn Cô bé bán diêm - Văn mẫu

Thảo luận trong 'Học Online' bắt đầu bởi Cute pikachu, 6 Tháng chín 2021.

  1. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,898
    I. Dàn ý (Kể chuyện sáng tạo)

    1. Mở Bài


    Giới thiệu về nhân vật kể chuyện: Que diêm xưng tôi và giới thiệu về mình: Đêm giao thừa, trời rét mướt, trong khi mọi người đang quây quần sum họp đầm ấm và hạnh phúc trong những mái nhà rực rỡ ánh đèn thì chúng tôi - những que diêm vẫn nằm trong bao và trên giỏ của cô bé bán diêm

    2. Thân Bài

    - Que diêm giới thiệu về hoàn cảnh của mình và cô bé bán diêm: Là một trong những chiếc que diêm được cô chủ nhỏ mua về từ một tiệm tạp hóa trong thành phố.

    - Que diêm kể về những việc đã được chứng kiến, được nghe từ cô bé bán diêm.

    + Trong đêm giao thừa, tiếng rao bán diêm của cô chủ vang vọng mãi trên các đường ph. Trời rét buốt mà cô đầu trần, chân đất, cô lạnh cóng.

    + Thế mà không ai mua chúng tôi cả. Lý do thật dễ hiểu, không ai đi ra trời lạnh như thế này trong đêm 30 chỉ để mua diêm cả. Càng về đêm, trời càng lạnh, cô chủ chắc cũng như chúng tôi, đang co ro trong bộ áo mỏng manh.

    + Tôi nghe văng vẳng tiếng nhạc Giáng sinh, tôi ngưởi thấy mùi thơi của ngỗng quay sực nức khắc phố và cả tiếng mọi người vui vẻ chúc nhau năm mới khi cô bé đi qua những con phố.

    - Que diêm kể lại việc đã chứng kiến những hành động của cô bé bán diêm

    + Thỉnh thoảng tôi cảm thấy cô dừng chân rất lâu ở một nơi chốn nào đó. Có thể đó là một cửa hàng với những cây thông trang trí thật đẹp.

    + Cô chủ nhỏ của chúng tôi như có vẻ như đói lắm rồi, cô nép vào những tòa nhà để nép mình trước những cơn gió lạnh. Cô bật cháy chúng tôi, từng que diêm một. Rồi cô đốt hết các que còn lại trong một bao.

    + Khi quẹt đến que diêm cuối cùng của bao, cô bé đã ngã xuống nền tuyết giá lạnh. Trước khi vụt tắt tôi vẫn thấy trên môi cô bé hé nở một nụ cười. Nụ cười của hạnh phúc. Chắc hẳn cô chủ đang mơ một giấc mơ đẹp trong đêm đông. Một đêm giáng sinh- noel thật là an lành.

    - Cô bé chết nhưng đã để lại suy ngẫm cho những người lớn rằng sống phải có hoài bảo, trong mọi hoàn cảnh khắc nghiệt đến như thế nào thì cũng không được bỏ cuộc hay trong những giấc mơ trẻ thơ thương xót cho một tâm hồn bé không có nhiều điều kiện tốt.

    3. Kết Bài

    Cảm nhận của que diêm về cô bé bán diêm: Trước khi chính mình bị vụt tắt, tôi đã nhìn thấy nụ cười trên môi của cô bé, đó là một nụ cười hạnh phúc, chắc hẳn cô hạnh phúc hơn bao giờ hết vì đã được mãi mãi ở bên cạnh người bà thân yêu của mình, mãi mãi rời xa cái giá lạnh, đói khát và những trận đánh của cha.

    II. Bài văn mẫu: Hóa thân vào những que diêm để kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm

    Đêm giao thừa năm ấy, trời rất rét và buốt. Đã mấy ngày liền tuyết rơi liên miên, như hối hả trước thềm năm mới để kết thúc năm cũ. Tôi vẫn cùng cô bé lang thang ngoài đường phố để đi bán chúng tôi. Trong khi mọi người đang quây quần sum họp đầm ấm và hạnh phúc trong những mái nhà rực rỡ ánh đèn thì chúng tôi - những que diêm vẫn nằm trong bao và trên giỏ của cô bé bán diêm. Tôi cứ thầm cầu mong sao cô bé muốn bán hết chúng tôi - những bao diêm, cho khách qua đường để mang tiền về cho cha cô kịp lúc giao thừa.

    Trong bóng tối và giá lạnh, tôi và những que diêm khác trong giỏ đã cùng với cô bé đầu trần chân đất ấy đi lang thang dọc phố. Mặc cho những bông tuyết rơi đầy trên mái tóc hoe vàng xõa ngang vai cô bé, mặc cho gió thổi lạnh thấu xương. Có khi gió thổi mạnh quá, cô bé còn run lên bần bật. Nhưng thật buồn khi suốt cả ngày cũng chẳng có ai trong số những bao diêm chúng tôi được bán đi.

    Bạn tôi được cô bé đựng trong chiếc giỏ cũ kỹ, còn tôi được cô bé cầm trong tay. Cô bé cố kiếm một nơi có nhiều người qua lại. Nhưng trời rét quá, khách qua đường đều rảo bước rất nhanh, chẳng ai đoái hoài đến lời chào hàng của cô. Suốt ngày cô chẳng bán được gì cả và chẳng ai bố thí cho chút đỉnh. Bụng đói, người lạnh cóng mà cô bé vẫn phải lang thang trên đường đi bán diêm chứ không dám về nhà.

    Hé mắt nhìn qua kẽ hở ở vỏ bao, tôi thấy các cửa sổ đã sáng đèn. Đêm giao thừa nên mùi ngỗng quay thơm lừng, tỏa ra từ các căn nhà ấm cúng đó. Bé vẫn biết hôm nay là giao thừa nhưng không dám về nhà, chắc bố sẽ đánh đòn vì cả ngày chưa bán được lấy một xu, với lại ở nhà nào có hơn gì, chỉ có mỗi cái mái dột nát mặc cho gió rít. Tôi thương cô bé vô hạn, muốn hét to để mọi người xung quanh biết, Để mua chúng tôi giúp cô bé. Tôi thấy cô buồn lắm, đôi lúc mắt còn ngấn lệ. Chắc hẳn cô chủ của chúng tôi đang nhớ bà nội lắm, bởi quãng thời gian có bà là những tháng ngày đầm ấm. Từ khi Thần Chết đến cướp bà đi, cuộc sống của cả gia đình đã tiêu tán, cô phải chui rúc ở một xó tối tăm, suốt ngày nghe tiếng chửi rủa của cha cô.

    Đói, mệt và giá lạnh nên cô bé cùng chúng tôi ngồi nép trong một góc tường, giữa hai ngôi nhà, một cái xây lùi lại chút. Cô thu đôi chân sát vào người bởi ngay chúng tôi cũng cảm thấy trời mỗi lúc càng rét hơn. Cô không dám về nhà, mà tôi cũng nghĩ dù cô bé có về nhà cũng chẳng khác hơn ở đây là bao, nơi cha con cô ở là gác sát mái nhà, những vách hở khiến gió vẫn thổi rít vào trong. Hé nhìn qua bao diêm, tôi thấy bàn tay cô bé đang cứng đờ, rồi bỗng nhiên tôi nghe tiếng cô thì thầm với chính mình trong giọng nghẹn ngào: Bà nội ơi, con nhớ bà nhiều lắm, Giá bà còn sống thì đêm nay con lại được đón nô-el trong ngôi nhà ấm cúng của gia đình mình rồi.

    Nghe những lời thì thầm của cô bé tôi xót xa vô cùng mà chẳng thể làm gì được. Tôi chỉ mong cô hãy bật diêm mà sưởi, ít ra chúng tôi cũng có thể giúp cô đỡ lạnh ".

    Rồi cô thì thầm: Chà! Giá quẹt một que diêm mà sưởi cho đỡ rét chút nhỉ? Giá mình có thể rút một que diêm ra quẹt vào tường mà hơ ngón tay nhỉ? Thấy cô lưỡng lự chần chừ một lúc nhưng rồi cô đã quyết định lấy từ trong đống diêm chúng tôi ra một bao, rút một que quẹt vào tường. Cuối cùng cô bé cũng nghe chúng tôi đánh liều lấy một trong số chúng tôi quẹt lửa. Anh bạn diêm của tôi bén lửa thật là nhạy. Hình như anh cũng rất thương cô bé nên muốn đem sức sống của mình giúp bé sưởi ấm. Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần bước đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt Tôi nhìn thấy cô bé hơ đôi tay bé nhỏ trên que diêm sáng rực như than hồng, ánh sáng kỳ dị ấy khiến cô bé như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng, lửa cháy trong lò trông vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng vậy. Thế nên cô huơ đôi bàn tay lên trên ngọn lửa, cô cảm thấy dễ chịu. Với thời tiết khắc nghiệt tuyết phủ kín mặt đất, gió bấc vun vút mà được ngồi hàng giờ như thế, trong đêm đông rét buốt, trước một lò sửa thì khoái biết bao. Cô bé vừa duỗi chân ra thì lửa vụt tắt và lò sưởi không còn nữa, trên tay cô bé là que diêm đã tàn hẳn, vẻ mặt cô bần thần và bất giác nhớ nhiệm vụ cha giao đi bán diêm, cô biết chắc về nhà sẽ ăn mắng thôi.

    Tôi cố sức cổ vũ cô:" Quẹt diêm mà sưởi ấm nữa đi, cô chủ ơi! ". Không biết cô có nghe thấy lời thôi không, nhưng cô cũng đáng liều quẹt tiếp que diêm thứ hai, diêm lại cháy sáng rực. Ánh sáng đẹp đến nỗi tôi cũng tưởng bức tường trước mặt mình biến thành tấm rèm bằng vải màu, nhìn thấu vào trong một ngôi nhà, trong đó có bàn ăn đã dọn sẵn trải khăn trắng tinh. Trên bàn toàn bát đũa quý giá và cả một con ngỗng quay, điều kì diệu là con ngỗng đó nhảy ra khỏi đĩa mang theo cả dao ăn, phuốc-sét cắm trên lưng tiến về phía chúng tôi..

    Rồi que diêm vụt tắt; trước mặt cô bé chỉ còn là những bức tường dày đặc và lạnh lẽo. Thực tế đã thay thế cho mộng mị: Chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào cả, mà chỉ có phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa, gió bấc vi vu và mất người khách qua đường quần áo ấm áp vội vã đi đến những nơi hẹn hò, hoàn toàn lãnh đạm với cảnh nghèo khổ của cô bé bán diêm.

    Mỗi khi diêm được đánh lên, tôi để ý thấy cô vui hẳn lên, có lúc có reo thầm. Bởi thế mà cô nhanh tay quẹt que diêm thứ ba. Cô bé reo lên thích thú" Một cây thông Noel! Trong ánh mắt như đang cười cùng tiếng reo vui sướng của cô, tôi đoán cô tưởng như mình đang đứng trước một cây thông nô-el đẹp với hàng trăm ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi. Rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức tranh bày trong các tủ kính cũng hiện ra đẹp tuyệt vời. Cô bé vui sướng quá nên đưa đôi tay về phía cây thông nô-en, nhưng que diêm lại vụt tắt. Tất cả các ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời..

    Khi que diêm vừa tắt cô lại hụt hẫng như trước. Lúc này phố xá đã vắng tanh và lạnh ngắt không còn tiếng bước chân qua lại nữa. Trong tiếng thở dài của cô, chúng tôi dường như biết được điều cô đang suy nghĩ. Cô nghĩ rằng những trận đòn không thể tránh được khi trở về nhà như những hôm trước rồi cũng sẽ đến. Chúng tôi thường xuyên chứng kiến điều đó nên không quá khó để nhận ra qua nét mặt của cô gái tội nghiệp. Thở dài một hơi, cô lại quẹt tiếp một anh bạn thứ tư của chúng tôi. Que diêm vừa sáng thì mắt cô lại ánh lên một niềm vui mới. Khuôn mặt cô đỏ hồng rạng rỡ. Dường như lần này tôicảm thấy như anh bạn của tôi cháy lâu hơn và có ánh sáng đẹp hơn. Khi ánh sáng xanh từ anh bạn tôi bừng cháy thì cô bé bỗng cười và reo lên:

    - Bà ơi! Bà cho cháu đi theo với! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Nô-en lúc nãy. Cháu xin bà, đừng bỏ cháu ở đây! Trước kia, khi bà chưa về với Thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng hạnh phúc biết bao. Dạo ấy, bà đã từng bảo cháu rằng nếu ngoan ngoãn, cháu sẽ được gặp bà. Bà ơi! Cháu van bà, bà xin với Thượng đế cho cháu được về với bà! Chắc Người không từ chối đâu!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    * * * Bài tiếp theo: Soạn bài Trợ từ, Thán từ - Ngữ Văn 8 - Có bài tập vận dụng tích hợp Văn bản

    Chúc các em học tốt. Pikachu!
     
    mientrantt, SUNMEII, Kiệt18 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...