Bài viết: 1 

Chương 10:
Lý Văn Khôi tay chân nhanh nhẹn nên một lúc đã làm xong, anh gấp bạt lại rồi để một góc sân bê tông được lợp mái. Anh ra vườn rau hái mấy trái dưa leo, ớt đem để vào cái thau nhỏ nhất ở trong sân giếng. Tiếp theo anh cho nồi thịt lên bếp ga hâm lại, trong thời gian chờ đợi anh rửa dưa leo, cắt khúc rồi trộn với ớt, tỏi, muối, bột ngọt. Anh trộn xong cũng là lúc nồi thịt sôi lên. Tắt bếp ga, anh múc một bát nhỏ thịt đem ra bàn ăn đã bày sẵn đĩa dưa leo trộn. Rút phích cắm của nồi cơm điện, Lý Văn Khôi xới cơm bắt đầu ăn trưa.
Đem bát đĩa ra thau ngâm nước, Lý Văn Khôi đợi đến khi ăn xong bữa tối sẽ rửa luôn một lần.
Anh ra ngoài sân bê tông được lợp mái tôn lấy ba bao vỏ trấu cho vào không gian rồi di chuyển đến giữa mảnh đất đã thu hoạch bắp thả ba bao vỏ trấu ra, đổ vỏ trấu thành một đống lớn rồi châm lửa cho vỏ trấu cháy từ từ. Nếu đốt quá nhanh, vỏ trấu sẽ thành tro và không còn chất dinh dưỡng nữa. Nếu đốt cho vỏ trấu cháy từ từ thì vỏ trấu sẽ cháy thành than, than là phân bón rất tốt cho cây. Ba bao vỏ trấu ấy cũng là ba bao vỏ trấu cuối cùng mà anh có. Lý Văn Khôi vào nhà lấy tiền, mặc nguyên bộ đồ lao động lái xe ba gác ra khỏi nhà đi mua vỏ trấu. Dẫu sao cũng là chốn nông thôn, anh lại là dân lao động, ăn mặc như vậy cũng chẳng có gì lạ, cũng chẳng phải là đi chơi hay đâu đó, không cần phải ăn mặc đẹp.
Cách nhà của Lý Văn Khôi khoảng 2, 5 km có một bác là chủ của một đại lý cà phê và tiêu, có thể nói là giàu nhất vùng. Bác này cũng có bán gạo sỉ và lẻ. Gạo của bác này chính là mua lúa về rồi xay ra gạo mới đem bán. Mà khu vực xay gạo của bác này cũng không nhỏ, mỗi ngày có từ tám đến mười người làm việc ở chỗ xay gạo này.
Lý Văn Khôi đến đây mua vỏ trấu, sẵn tiện mua một bao gạo năm mươi cân và một bao lúa về. Đằng nào gạo ở nhà anh cũng chỉ còn khoảng hai cân, lúa cho gà cũng chỉ còn một ít, hôm nay không mua thì vài bữa nữa cũng phải tới đây mua.
Chất đầy chiếc xe ba gác, trả tiền xong, Lý Văn Khôi liền lái xe về. Anh dỡ các bao trấu xuống phần sân bê tông được lợp mái, lúc bưng lên thì có mấy anh làm ở chỗ bác kia bưng giúp, bây giờ lại chỉ có mình anh dỡ xuống nên hơi lâu. Bưng bao gạo vào nhà bếp sau đó quay lại xe, dựng bao lúa sang cạnh bao hạt bắp.
Vào bếp lấy ly nước uống giải khát, Lý Văn Khôi lấy cái ghế gỗ nhỏ cao bằng gang tay ra ngoài sân giếng nhìn về phía vườn rau nhà mình. Thầm nghĩ hai ngày nay anh tiêu nhiều tiền hơn cả số tiền dùng để mua thức ăn của mấy tháng trước cộng lại. Đương nhiên phần tiêu tiền này chủ yếu là do mua cây giống. Tuy có hơi tốn kém thật nhưng nghĩ đến tác dụng của nó trong mạt thế, Lý Văn Khôi lại có thể lấy lại tinh thần nhanh chóng. Hơn nữa những thứ anh phải tiêu xài còn nhiều nữa nên phần nhỏ này vẫn chưa tính là gì.
Lý Văn Khôi ra vườn rau, hai luống rau đã được thu hoạch hết. Hiện tại anh cũng nên trồng lứa rau mới. Cầm mấy gói hạt giống rau trên tay, anh lại suy nghĩ nên trồng cây gì. Trên tay anh là túi hạt giống của rau xà lách, cải bẹ xanh, cải bẹ vàng, cần tây, củ cải, ngò rí, mồng tơi.
Hai luống rau cũng khá dài, anh nghĩ muốn trồng một luống xà lách, luống còn lại trồng một ít mồng tơi, cải bẹ vàng, ngò rí và cần tây. Riêng mồng tơi anh trồng ít nhất, bởi ăn không kịp thì cũng không thể bán. Rau mồng tơi khi lên được khoảng ba mươi cm thì Lý Văn Khôi sẽ ngắt phần ngọn của cây, để cây ra phần mầm non hơn và cây tập trung nuôi lá, như vậy lá sẽ luôn luôn xanh non. Có người trồng cây mồng tơi thường cho cây leo lên bờ rào, trước khi anh cũng làm thế, kết quả là hái lá được một thời gian thì lá mồng tơi trở nên già và không ngon nữa, sau đó muốn nhổ cây đi cũng gặp nhiều phiền phức khi dây mồng tơi chạy loạn xạ ở mắt lưới. Ngắt phần ngọn cây, mồng tơi sẽ ra chồi mới và lá sẽ to và non xanh, nhìn rất ngon mắt. Tuy nhiên có một lần ăn không hết, anh đem lên chợ bán thì chẳng ai dám mua những bó mồng tơi của anh vì nhìn lá to và mơn mởn quá, họ nghĩ là phun thuốc kích thích nên không dám mua. Mà công nhận lá mồng tơi anh trồng to thật, có lá còn to hơn bàn tay anh mà. Cái này cũng chỉ có chính anh trồng thì anh biết, ngoại trừ than vỏ trấu và nước thì chẳng có gì nữa.
Rút kinh nghiệm lần đó, Lý Văn Khôi chỉ trồng năm hạt mồng tơi thôi. Huống chi bây giờ anh sống một mình, cho dù anh thích ăn rau thật nhưng cũng đâu thể ngày nào cũng ăn một lượng lớn rau mồng tơi trong nhiều ngày liên tục.
Đem bát đĩa ra thau ngâm nước, Lý Văn Khôi đợi đến khi ăn xong bữa tối sẽ rửa luôn một lần.
Anh ra ngoài sân bê tông được lợp mái tôn lấy ba bao vỏ trấu cho vào không gian rồi di chuyển đến giữa mảnh đất đã thu hoạch bắp thả ba bao vỏ trấu ra, đổ vỏ trấu thành một đống lớn rồi châm lửa cho vỏ trấu cháy từ từ. Nếu đốt quá nhanh, vỏ trấu sẽ thành tro và không còn chất dinh dưỡng nữa. Nếu đốt cho vỏ trấu cháy từ từ thì vỏ trấu sẽ cháy thành than, than là phân bón rất tốt cho cây. Ba bao vỏ trấu ấy cũng là ba bao vỏ trấu cuối cùng mà anh có. Lý Văn Khôi vào nhà lấy tiền, mặc nguyên bộ đồ lao động lái xe ba gác ra khỏi nhà đi mua vỏ trấu. Dẫu sao cũng là chốn nông thôn, anh lại là dân lao động, ăn mặc như vậy cũng chẳng có gì lạ, cũng chẳng phải là đi chơi hay đâu đó, không cần phải ăn mặc đẹp.
Cách nhà của Lý Văn Khôi khoảng 2, 5 km có một bác là chủ của một đại lý cà phê và tiêu, có thể nói là giàu nhất vùng. Bác này cũng có bán gạo sỉ và lẻ. Gạo của bác này chính là mua lúa về rồi xay ra gạo mới đem bán. Mà khu vực xay gạo của bác này cũng không nhỏ, mỗi ngày có từ tám đến mười người làm việc ở chỗ xay gạo này.
Lý Văn Khôi đến đây mua vỏ trấu, sẵn tiện mua một bao gạo năm mươi cân và một bao lúa về. Đằng nào gạo ở nhà anh cũng chỉ còn khoảng hai cân, lúa cho gà cũng chỉ còn một ít, hôm nay không mua thì vài bữa nữa cũng phải tới đây mua.
Chất đầy chiếc xe ba gác, trả tiền xong, Lý Văn Khôi liền lái xe về. Anh dỡ các bao trấu xuống phần sân bê tông được lợp mái, lúc bưng lên thì có mấy anh làm ở chỗ bác kia bưng giúp, bây giờ lại chỉ có mình anh dỡ xuống nên hơi lâu. Bưng bao gạo vào nhà bếp sau đó quay lại xe, dựng bao lúa sang cạnh bao hạt bắp.
Vào bếp lấy ly nước uống giải khát, Lý Văn Khôi lấy cái ghế gỗ nhỏ cao bằng gang tay ra ngoài sân giếng nhìn về phía vườn rau nhà mình. Thầm nghĩ hai ngày nay anh tiêu nhiều tiền hơn cả số tiền dùng để mua thức ăn của mấy tháng trước cộng lại. Đương nhiên phần tiêu tiền này chủ yếu là do mua cây giống. Tuy có hơi tốn kém thật nhưng nghĩ đến tác dụng của nó trong mạt thế, Lý Văn Khôi lại có thể lấy lại tinh thần nhanh chóng. Hơn nữa những thứ anh phải tiêu xài còn nhiều nữa nên phần nhỏ này vẫn chưa tính là gì.
Lý Văn Khôi ra vườn rau, hai luống rau đã được thu hoạch hết. Hiện tại anh cũng nên trồng lứa rau mới. Cầm mấy gói hạt giống rau trên tay, anh lại suy nghĩ nên trồng cây gì. Trên tay anh là túi hạt giống của rau xà lách, cải bẹ xanh, cải bẹ vàng, cần tây, củ cải, ngò rí, mồng tơi.
Hai luống rau cũng khá dài, anh nghĩ muốn trồng một luống xà lách, luống còn lại trồng một ít mồng tơi, cải bẹ vàng, ngò rí và cần tây. Riêng mồng tơi anh trồng ít nhất, bởi ăn không kịp thì cũng không thể bán. Rau mồng tơi khi lên được khoảng ba mươi cm thì Lý Văn Khôi sẽ ngắt phần ngọn của cây, để cây ra phần mầm non hơn và cây tập trung nuôi lá, như vậy lá sẽ luôn luôn xanh non. Có người trồng cây mồng tơi thường cho cây leo lên bờ rào, trước khi anh cũng làm thế, kết quả là hái lá được một thời gian thì lá mồng tơi trở nên già và không ngon nữa, sau đó muốn nhổ cây đi cũng gặp nhiều phiền phức khi dây mồng tơi chạy loạn xạ ở mắt lưới. Ngắt phần ngọn cây, mồng tơi sẽ ra chồi mới và lá sẽ to và non xanh, nhìn rất ngon mắt. Tuy nhiên có một lần ăn không hết, anh đem lên chợ bán thì chẳng ai dám mua những bó mồng tơi của anh vì nhìn lá to và mơn mởn quá, họ nghĩ là phun thuốc kích thích nên không dám mua. Mà công nhận lá mồng tơi anh trồng to thật, có lá còn to hơn bàn tay anh mà. Cái này cũng chỉ có chính anh trồng thì anh biết, ngoại trừ than vỏ trấu và nước thì chẳng có gì nữa.
Rút kinh nghiệm lần đó, Lý Văn Khôi chỉ trồng năm hạt mồng tơi thôi. Huống chi bây giờ anh sống một mình, cho dù anh thích ăn rau thật nhưng cũng đâu thể ngày nào cũng ăn một lượng lớn rau mồng tơi trong nhiều ngày liên tục.