Xin chào, bạn được minhcong051927 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Bài viết: 142 Tìm chủ đề
Chương 59: Ngân Linh đảo

Hán tử tên gọi Thiên Trú, ánh mắt tựa đao, ngước mắt nhìn quái thú khổng lồ, trong khi các thuyền viên có kẻ e sợ núp đi, có kẻ tu chân bấm tay ném bùa, lại có người phóng ra linh thú, giữa hỗn loạn tiếng gào thét đinh tai nhức óc, tiếng bùa chú va phải hải thú hung tợn, một linh thú hươu vàng chưa mọc sừng chạy dọc một bên tấn công, hán tử đã lơ lửng giữa không trung, toàn thân được ánh sáng xanh xen lẫn màu đỏ kim bao phủ, đao trong tay giơ lên cao, kiên định mà hạ xuống, một đao nặng nề mà phi thường dứt khoát chém bay một phần mang tai của hải thú khiến nó trợn mắt rống giận.

Linh thú của một tu chân giả khác trong đội thuyền viên là một cáo tinh tam đuôi màu cam nhạt, sóng vai cùng nó là nam tử tu chân vừa phóng rất nhiều bùa tấn công, thực lực không yếu, hẳn đạt hơn Phi Nhật, bên cạnh còn có ba tu chân giả khác, một nam hai nữ đều đã đạt Phi Thanh đỉnh cấp, hươu con chính là linh thú của một nữ tu chân trong đó. Các bùa choáng, trục vị, hỏa thiêu được ném ra liên tục, hỗ trợ rất lớn cho Thiên Trú hạ đao. Bốn người mặt dù không thể phi hành như Thiên Trú, nhưng tụ lại một chỗ hình thành thế trận tứ hợp, miệng niệm đồng thanh:

Hữu linh tụ - Phản trảm Sương – Huyết hải kiếm – Trảm

Một thanh đao điêu khắc hình thú linh Phù Sương hóa hình kích cỡ cao hai trượng, lưỡi đao mập mờ ánh sáng trắng loáng mắt, mang nguyên lực dồi dào quyết liệt, không chần chừ hạ xuống, chém thẳng vào đỉnh đầu của hải thú. Kết hợp cùng đao lớn đầy sát khí với ánh sáng hệ mộc đầy linh tính, áp lực khổng lồ từ phía sau hải thú mà kéo đến, hai nguồn lực chém xuống, hải thú miệng rộng đầy răng, hai mắt xanh mực lồi lên, cơ thể nhớp nhuốm trơn lẳng, phộc phộc, một tiếng rống đau đớn vút thẳng lên tận trời cao, hải thú no đòn ngã uỳnh xuống lòng biển khiến nước văng tung téo, sóng vỗ mạnh bạo đập thẳng vào khoang thuyền khiến thuyền chong chênh dữ dội, nhưng tất cả những người trên đó đều thầm thở dài nhẹ lòng.

Tử Yên nửa nằm nửa chống tay dưới mạn thuyền kinh hãi nhìn hán tử trên cao, ánh mắt sáng trong sâu sắc vui mừng không tả được:

Đại ca, huynh đã trải qua huấn luyện tàn khốc cỡ nào lại có thể phi hành tựa tu chân giả, lại ra đòn mạnh mẽ áp lực kinh người như thế. Đại ca, đại ca..

Tử Yên âm thầm thổn thức vì đối phương, nàng biết nhân giới đã lập Ngự Ma Ty truy đuổi hung thú, nhằm bảo vệ loài người, đại ca của nàng chính là một trong các phó ty, trách nhiệm trên vai nặng không tả được. Nàng càng là lau mắt mà nhìn nhóm bốn tu chân giả phía trước, quả thật thực lực không tầm thường, tuổi tác không giống đã trưởng thành từ lâu, dường như mới gia nhập chốn tu chân.

Đột nhiên lòng nàng nhói lên, chúng sinh nhân giới, bọn họ đã trả giá như thế nào suốt ba năm qua. Nàng biết yêu quái, ma thú, tà thú cứ dăm ba bữa lại xuất hiện tại mấy thành trấn, đốt nhà bắt người, ăn tươi nuốt sống, chuyện xấu xa nào cũng không bỏ qua, cho dù Ngự Ma Ty, hay các giới lùng sục, mãi vẫn không hết được. Suốt nhiều ngày tháng trôi qua, nàng luôn tự hỏi, rốt cuộc tai họa này, phải chăng từ nàng mà ra.

Lần đầu tiên nàng cúi đầu, bàn tay xanh trắng nỗi cả mạch gân bấu lấy ngực trái của chính mình, đôi mắt nàng nóng bỏng, nước mắt ngăn không được rơi xuống. Ngày Ngưng Ngữ tộc xuất hiện, nếu nàng thần trí kiên định, một đao chém hết bọn chúng, phải chăng sinh linh không đồ thán như hiện tại. Nàng ước gì hiện tại nàng có thể xông pha như bọn họ, cầm Ngưng Nguyệt đao trảm yêu trừ ma, sánh vai cùng đại ca Thiên Trú, không khiến huynh ấy phải đơn độc chiến đấu. Nhưng đáng tiếc, sức lực nàng không còn, không cách nào tiến lên được nữa. Tử Yên nghẹn ngào hít thở khó khăn, cảm giác bất lực tràn ngập khoang ngực nàng, nàng ho khẽ mấy tiếng, chịu không nỗi sự giày vò cả thể xác lẫn linh hồn.

Rất nhanh Hải thú bại dưới đao của Thiên Trú hán tử và nhóm thuyền viên tu chân, nó khổng lồ nhưng chưa đạt cấp bậc cao, càng không có nguyên lực tu pháp như đám tộc Ngưng Ngữ nên không phải uy hiếp quá lớn với Thiên Trú. Hán tử ra tay thu được thú đan, cất vào túi trữ không gian bên hông rồi đáp xuống mạn thuyền, chủ thuyền vội vàng tiến đến cảm tạ.

Chủ thuyền là một nam tử cao lớn nhưng gầy gò, trang phục dị tộc dày dặn, đầu đội vòng mã não, gương mặt không nổi bật nhưng ánh mắt lại tà tà khôn khéo, nắm trong tay đội buôn hơn hai mươi thành viên gồm cả võ giả và tu chân giả bảo vệ, bản thân hắn cũng là một võ giả, nhưng cả đám đối mặt với hải thú vẫn e sợ không nhỏ, rốt cuộc vẫn là nhờ vào hán tử đi nhờ ra tay nghĩa hiệp, chủ thuyền họ Vương, tên Chi Thanh, hơi mất tự nhiên rối rít nói:

Cảm tạ đại ân đại đức của tráng sĩ, không có người, đội thuyền của tại hạ đã bị hải thú ăn tươi nuốt sống rồi.

Vương chủ thuyền không cần khách khí, diệt trừ quái thú chính là bổn phận của Ngự Ma ty chúng ta. Hơn nữa còn nhờ thuyền viên của đội buôn giúp đỡ, nếu một mình tại hạ cũng không thể kết thúc nhanh như vậy.

A.. Ngài là đại nhân của Ngự Ma Ty, thất kính thất kính! Mấy tiểu bối tu chân kia sao dám nhận công trước ngài được.. Ha ha ha.. Nào mời vào khoang trong trò chuyện.

Nói rồi, Chi Thanh lão tử làm động tác mời Thiên Trú và nữ tử sắc tím cùng vào bên trong, hắn cho người làm thức ăn và đồ uống mang lên, chỉ là trước khi vào bên trong, Thiên Trú ngưng lại, tim đột nhiên đập mạnh, quay đầu nhìn bên cạnh, thấp thoáng một bóng dáng nữ tử vận y phục màu hồng phấn lướt qua đuôi mắt, hán tử vội hô:

Cô nương, khoan đã!

Nhưng bóng dáng ấy rời đi vội vã, không vì tiếng gọi của Thiên Trú mà dừng lại. Vương Chi Thanh cảm thấy là lạ sao Ngự Ma Ty đại nhân lại gọi tiểu thư nhà giàu ham chơi kia, y chậc chậc cười láu cá, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bên cạnh đã có một tuyệt sắc giai nhân nhưng vẫn lưu luyến bóng hồng phương xa, nhưng hắn biết tính tình của tiểu thư kia cao ngạo xa cách, vội thưa:

Đại nhân, nàng là khách trên thuyền, tiểu thư đại gia tộc vẫn là không nên chọc vào..

Thiên Trú ngưng mắt đánh giá, người đi rồi nhưng hán tử vẫn dõi theo, nghe lời của Vương Chi Thanh liền chau mày nghĩ ngợi:

Người của đại gia tộc sao? Vậy không thể là tiểu Tranh nhi. Tranh nhi, muội ở đâu?

Hán tử thở dài, buồn bực xoay người bỏ vào trong, sau đó Vương Chi Thanh cũng cho nhóm thuyền viên tu chân của mình vào cùng, mời rượu Thiên Trú nhưng hán tử uống không bao nhiêu đã về phòng nghỉ ngơi. Nói là nghỉ nhưng không thực sự như vậy, y đắm chìm trong tu luyện, nữ tử sắc tím đau lòng đứng bên cạnh hạ một màn chắn bảo vệ y. Nàng không ai khác chính là Phất Nương của Thanh Khâu, hai người họ đang trên đường đến đảo Ngân Linh, bọn họ có tin tức tiểu Tranh nhi đang điều trị nơi đó.

Trời mới biết, Thiên Trú cùng Hoài Nam công tử, đám đệ tử học viện Khánh Việt bao gồm cả sư tỷ Lãnh Quân Dao của Mộc Tranh, Phất Nương cùng Lục Nha và những bằng hữu khác, dùng ba năm thời gian tìm kiếm tung tích của Mộc Tranh và Phan Ngọc, nhưng hoàn toàn không thu được gì, ai nấy vừa bận rộn tu luyện, trảm yêu trừ ma, gia nhập Ngự Ma Ty, điều tra khắp nơi, chân không chạm đất, nhưng vẫn không tìm thấy Mộc Tranh.

Vốn dĩ lòng dạ rối bời, hi vọng dần tắt lịm trong lòng Phất Nương thì bỗng cách đây năm ngày, ở trấn A Lăng Cách, thành Nhĩ Lăng, gần bờ biển phía nam, Phất Nương vậy mà hỏi thăm được một đoàn thương nhân từ Đại Mạc xuôi xuống, nhìn thấy tiểu nương tử như tranh vẽ Mộc Tranh xuất hiện tại Ngân Linh đảo, cho nên Thiên Trú và nàng nhanh chóng tìm thuyền buôn đi nhờ đến đó, dù chỉ một chút hy vọng cũng không bỏ sót.

Nếu Tử Yên biết được đại ca và mọi người tìm nàng vất vả như vậy, nàng cũng không lẫn tránh nữa, nhưng nàng luôn luôn có dự cảm, chỉ cần nàng đi cùng mọi người, tai ương sẽ ập đến, hơn nữa hiện tại nàng đang chờ chết, gặp lại chỉ sợ không dứt khoát được, day dưa mãi như vậy, đến khi nàng thực sự nhắm mắt xuôi tay, đại ca làm sao chịu nỗi. Nàng rơi vào trầm tư chống cằm nhìn ngắm mặt nước đêm đen bên ngoài khoang thuyền.

Bất chợt vòng cổ sáng lên, chớp mắt bên cạnh Tử Yên xuất hiện nam tử lục trà, gương mặt tựa thần, trên đầu đã mọc cặp sừng nho nhỏ của loài rồng cao quý, là hóa hình của Lương Phan Ngọc, cũng là chân thân của y, đôi mắt màu lục đậm nét đã trở lại, y ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tử Yên, trầm ngâm một lúc, giọng y trầm hẳn so với trước đây:

Tiểu muội, thật sự không gặp đại ca sao?

Tam ca, muội sợ.

Nhưng ta cảm nhận được, huynh ấy rất lo cho muội.

Gặp thì đã sao, có thể thay đổi được gì?

Muội né tránh cũng không được đâu. Vận mệnh đều đã sớm bị sắp đặt, hữu duyên sẽ gặp lại, vô duyên có cầu cũng chẳng được. Nhìn đại ca cùng Phất Nương, hẳn cũng đến Ngân Linh đảo.

Tử Yên ngước nhìn gương mặt đẹp đẽ có thêm phần lãnh tình của thần thú cổ xưa trước mặt, tam ca ngày nào đã trở về chân thân, phảng phất linh khí nồng đượm, sẵn sàng bảo vệ nàng suốt đời suốt kiếp. Nàng khẽ gật đầu, nên vậy, nếu là số mệnh, nàng trốn cũng không khỏi.

Đêm đen bấu víu lấy mạn thuyền, khi tất cả mọi người sau khi chiến đấu quyết liệt với hải thú, cái mệt mỏi ập đến, khiến ai nấy đều ngủ thật say. Không ai để ý ngay phía ngoài buồng phòng của Tử Yên, một bóng dáng vận y phục dạ hành, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy đang lẳng lặng nhìn vào, đôi mắt chàng chứa đựng quá nhiều cảm xúc, đau đớn, vui mừng, vội vã nhưng bao trùm là thần sắc bất lực, vô vọng, chỉ có thể đứng nép một bên, buồn bực suy nghĩ:

Tử Yên, Dung nhi, ta tìm thấy nàng rồi!

Lúc này bên trong buồng Tử Yên, nàng đang êm đẹp ngủ, bên tai bỗng dưng nóng rát, ánh sáng lóa lên, tiểu Vũ xoay vần giữa không trung rồi nhẹ nhàng lơ lững tỏa ra hào quang trắng toát, nhỏ giọng hô:

Tiểu Tranh tỷ, tiểu Tranh tỷ..

Tử Yên mơ màng trở mình, lầm bầm trong miệng:

Tiểu Vũ ngoan, nửa đêm canh ba, muội không ngủ, cũng nên cho một người trần mắt thịt như ta ngủ chứ.

Muội lo quá, hu hu hu..

Tiếng khóc thút thít đâm thủng màng nhĩ Tử Yên, nàng bật dậy, ngơ ngác nhìn tiểu tinh linh đang khóc một bên, nàng lo lắng hỏi:

Bé con ngoan, sao lại khóc rồi?

Hu hu hu là bà bà..

Bà Bà làm sao?

Bà bà hình như bị thương rất nghiêm trọng, hu hu hu..

Cái gì?

Tử Yên hốt hoảng hô lên. Bà bà chính là lão tổ tộc Tinh linh của tiểu Vũ. Đảo Ngân Linh chính là nơi trú ẩn của tộc Tinh linh, chính xác thì tiểu Vũ chính là một chi của tộc nhân đầy bí ẩn này, tộc Hương tinh, chuyên về Trận pháp, thiên hạ khó ai địch lại. Nhưng ít ai hay biết, bọn họ còn có biệt tài trị bệnh. Trên đảo Ngân Linh có một nơi gọi là Hương Mộng địa, là nơi mọc đầy rẫy các loại dược liệu quý hiếm, phóng mắt khắp lục giới, không nơi nào sánh bằng. Không chỉ các loại cỏ cây chữa trị cho thân thể nhân giới, còn có rất nhiều loại là dùng cho các giới khác, Thần giới hay Minh giới đều không là ngoại lệ. Quý nhất chắc phải kể đến Mộc linh quả, Hỏa Linh quả hay Trầm Hương dược, Vũ Hương tiên, ngay cả Cửu Trùng Thiên cũng không trồng được, nhưng nơi này lại trồng đầy một mảnh.

Thương thế của Tử Yên chính là nhờ bà bà lão tổ của tiểu Vũ kê đơn bốc thuốc, thi triển nguyên lực điều hòa lục phũ ngũ tạng cho nàng, duy trì mạng sống le lói của nàng, nếu không cách đây ba năm, vừa đặt chân đến Ngân Linh đảo, nàng đã chết rồi. Hơn thế nữa, từ cách đây nhiều năm, nhờ một chuyến đi du sơn ngoạn thủy, nàng tình cờ đến đảo và gặp bà bà, tiểu Vũ và các tinh linh khác, cơ duyên xảo hợp khiến tiểu Vũ trở thành người bạn đồng hành một tấc không rời với nàng, cho dù là Mộc Tranh cũng được, Tử Yên cũng được, hay là Dung Nguyệt vương gia, tiểu Vũ đều kề sát bên nàng, chính là tồn tại hãm sâu nhất trong trái tim của nàng. Cho nên bà bà và Hương tinh tộc chính là nơi mà nàng yêu thương và trân quý nhất.

Vì thế, vừa nghe Tiểu Vũ khóc lóc, Tử Yên liền phóng ra ngoài, nhảy qua mạn thuyền, tìm một thuyền phụ trộm đi, phóng nhanh về phía đảo Ngân Linh, dùng sức mạnh của tam ca đẩy nhanh tốc độ, hiện tại nàng chỉ có một mong ước, Hương tinh tộc, không thể có chuyện được.

Vốn dĩ thuyền lớn phải hai ngày nữa mới đến Ngân Linh đảo, nhưng với sức mạnh thần thú đang dần khôi phục của Phan Ngọc, ngay đêm đó, Tử Yên đã trở lại Ngân Linh đảo. Thuyền cập vào bờ, gió phong vù vù thổi bay tóc và y phục của nàng, trước mặt một mảnh đen đặc đầy mùi tanh tưởi, hương thơm thuộc về hoa cỏ nơi Hương Mộng địa nay lại biến mất, nay chỉ còn trước mắt là đống đổ nát của cây cối xung quanh, Tử Yên trợn mắt chằm chằm nhìn cảnh tượng trước mặt, nàng không thốt được lời nào, tiểu Vũ tinh linh nức nở phóng đi trong không gian, hẳn là nhóc con chạy về nhà xem xét. Tử Yên run rẩy cất bước, miệng hô nhẹ:

Vân gia, đi mau!

Lão hổ màu trắng xuất hiện từ phía sau lưng nàng, hóa hình khổng lồ vươn vai gầm rú, sau đó cúi đầu cho Tử Yên leo lên, lao nhanh về phía trước, đôi mắt trong sáng nhuốm đầy tơ máu của Tử Yên không dám tin, hàng cây xanh thẳm um tùm tán lá cao ngất trời trước kia nay bị nhuốm một màu nâu trầy trụa thối mục, gãy ngã khắp nơi. Hoa lá dọc hai bên đều bị dẫm nát, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, máu tinh đã đen đặc nhuốm đầy cả khu rừng, ngay cả những loài thú hiền lành vẫn thường chạy nhảy khắp nơi vui đùa, giờ chỉ còn lại những xác thú nằm trơ trọi, thân thể bị moi hết ruột gan, mắt đăm đăm nhìn về một hướng đầy vẻ kinh ngạc. Vân Bạch vội vã chở Tử Yên chạy nhanh hết tốc lực, hướng làng Hương tinh tộc mà đi.

Chốc lát, bốn chân to lớn của Vân Bạch rốt cuộc dừng lại, khói bụi mờ mịt, ngôi làng xanh mươn mướt đầy sức sống nay đổ nát dưới đống tro tàn hiện ra trước mắt Tử Yên, nàng ngỡ ngàng xuống khỏi Vân Bạch, khó khăn bước tới, phía trước đáng lí là ngôi nhà nàng trân quý, vốn là các tinh linh bé nhỏ quây quần với nhau, bọn họ tuy nhỏ nhắn nhưng lại là tộc nhân đơn thuần trong sáng và lạc quan rực rỡ nhất, lúc nào cũng có vầng hào quang tắm mát cho mọi linh hồn cần gột rửa, nhưng hiện tại là thế nào.

Những căn nhà gỗ nhỏ xíu trên tán cây bị đổ sụp, rơi rớt dưới nền đất, nát bấy dính đầy máu tinh, thi hài của mấy chục tinh linh rải rác khắp nơi, có tinh bị móc mắt, có tinh bị giật mất cánh, có tinh bị lấy mất trái tim, ngỗn ngang nằm đó như chưa từng tồn tại, tiếng tiểu Vũ rống khóc vang vọng bên tai Tử Yến, nàng phóng mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy nhóc con đâu, càng không thấy lão bà bà. Nhưng Tử Yên đi không nổi nữa, chân nàng như chôn chặt ở đó, ngã quỵ xuống, cả cơ thể run rẩy kịch liệt, nước mắt nàng thi nhau ào ạt rơi xuống, nàng gào khóc trong vô vọng:

A.. A.. A.. Là ai.. Là ai.. A.. A.. A
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back