[Edit] Lục Đại Nhân Không Muốn Hòa Ly - Điền Tịch

Discussion in 'Truyện Drop' started by Trịnh Ngọc Bích, Nov 27, 2023.

  1. Trịnh Ngọc Bích Hãy sống mỗi ngày thật tuyệt!

    Messages:
    2
    Chương 10: Thiên Chính Đế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương kim hôm nay bị kinh hãi không nhẹ, ở trên đường lật đật đi hầu phủ, thấy Tô thị bùm một tiếng quỳ xuống.

    Tô thị bị hắn hù nhảy dựng, nói: "Hoang mang rối loạn, thành bộ dáng gì!"

    "Thái thái, khoản tiền lúc trước xảy ra vấn đề." Trương kim nói.

    Tô thị cả giận: "Bị quan phủ bắt được? Ta bình thường nhắc ngươi nhiều lần cẩn thận, đều là gió thoảng bên tai?"

    "Không phải, là chúng ta lấy lãi suất thấp hơn so với nhà khác, tiểu nhân nhất thời vô ý bị nhà khác bắt được lấy mất tiền. Tuy nói tìm người hòa giải, nhưng là người kia muốn cho tiểu nhân một bài học, giữ bạc của chúng ta nửa tháng." Trương kim khóc nói.

    Tô thị nghe nói tiền bạc còn có thể trở về, thả lỏng một nửa tâm, sau đó lông mày dựng ngược, cả giận nói: "Tốt, đây là người xảo quyệt nào, vậy mà đem chủ ý đánh tới trên đầu ta?"

    "Thái thái nguôi giận, đều là lỗi của tiểu nhân, thái thái không cần chọc tức thân thể. Ta đã cùng mấy huynh đệ ngày thường giao hảo nói qua, chờ tiền bạc đem về rồi, hảo hảo thu thập người kia một phen." Trương kim nhìn Tô thị sắc mặt dần dần dịu đi, nói ra: "Chỉ là có một việc hiện giờ cần thái thái suy nghĩ, đó là này tiền bạc ngày sau liền phải dùng đến, các khoản bạc khác đang cho vay sợ là nhất thời chưa đòi lại được."

    "Ngươi hỏi ta, ta hiện giờ có cái chủ ý gì?" Tô thị cả giận nói. Nàng ngày thường cực kỳ tiết kiệm, bạc đều là bị nàng suy nghĩ biện pháp để sinh lợi tức, chuẩn bị cho nhi tử ngày sau sử dụng, chưa từng có thời điểm dư giả. Đồ dùng ăn mặc vật đều có hạn mức, hiện giờ nếu như là thế chấp trang sức, qua vài ngày nữa là đại thọ lão thái thái rất dễ bị người có tâm phát hiện..

    "Ta cùng mấy huynh đệ thương lượng qua, có thể cầm một sốp thứ không dùng đến trong phủ, tỷ như khế ước bán thân nhóm những tiểu nha đầu kia, lấy trước đến tạm giải quyết, xoay vòng qua hai ngày thu về liền bù vào." Trương kim nói ra biện pháp tốt chính mình lúc trước suy nghĩ, hắn là biết rõ chi tiết tính tình Tô thị, hiện giờ đây là biện pháp duy nhất.

    Tô thị nhíu nhíu mày, thật lâu sau, nghĩ không ra cái chủ ý khác, chỉ phải đồng ý. Tam phòng vú già tuy nhiều, đại đa số vẫn là thuộc sở hữu hầu phủ, chưởng quyền ở Đại phòng chỗ đó, số nàng có thể khống chế là có hạn. Nàng trong lòng biết tuy Trương Kim thề son sắt nhưng vẫn có chút mạo hiểm, khế ước bán thân dùng tờ nào cần phải châm chước. Tâm phúc của mình không thể giao ra, Triệu Nhược gần đây cùng chính mình hơi có ly tâm, vạn không thể vào lúc này càng thêm xa cách, nha hoàn nhi tử có người thỏa đáng chính mình nhìn trúng, cũng không được, nghĩ tới nghĩ lui, liền đem khế ước bán thân vài tiểu nha đầu của các di nương cho Trương Kim.

    Trương kim nhận lấy, tìm kiếm vài cái không phát hiện Đỗ Quyên, khó xử: "Phía trên này số lượng bạc còn chưa đủ."

    Tô thị nói: "Như thế nào không đủ?"

    "Này tuy là tử khế, có thể dùng nó cầm bạc nhưng bọn họ muốn nhiều hơn để bảo đảm, cần phải so với bình thường nhiều một chút." Trương Kim nói: "Đây là tiểu nhân cùng bọn hắn quan hệ không tệ, mới đồng ý."

    Tô thị đành phải lại lấy mấy tấm ra, nàng lấy đến khế ước bán thân của Đỗ Quyên do dự một chút, liền đưa ra ngoài, uy hiếp nói: "Ta cho ngươi biết, chuyện này ngươi cần phải hảo hảo làm xong cho ta. Tức phụ nữ nhi ngươi đều sống dưới tay ta, nếu dám sinh ra tâm tư, ta muốn ngươi hảo hảo xem."

    Trương kim vội nói không dám, cầm khế ước bán thân chờ gặp mặt Triệu Ngưng..

    Tra xong hai manh mối, Lục Vân Kỳ theo thường lệ tiến cung yết kiến Thiên Chính Đế, thượng tấu Minh Kính Tư sự vụ mấy ngày nay.

    Thiên Chính Đế là một người đa nghi, làm cận thần, Lục Vân Kỳ sớm đã nhìn thấu tính tình của hắn, liền thường xuyên lại đây báo cáo, khiến hắn biết chi tiết mọi việc, thỏa mãn ham muốn khống chế đối với triều đình của hắn.

    Thiên Chính Đế nghe xong Lục Vân Kỳ sở tấu, gật đầu: "Khanh làm việc trẫm yên tâm. Mấy ngày nữa trẫm sẽ đi một lần Pháp Hoa Tự, khanh sớm an bài người đi canh chừng."

    "Rõ." Lục Vân Kỳ đáp.

    "Chỉ là trước mắt còn có một chuyện, ta nghe nói khanh ngày ấy không có cùng thê tử lại mặt? Tuy nói là công vụ bề bộn, có một số việc cũng nên làm đủ cấp bậc lễ nghĩa. Nếu để cho các Ngự sử biết, vài đạo sổ con tham tấu là chuyện nhỏ, khó tránh khỏi làm cho người ta nghị luận ngươi đối với mối hôn sự có oán hận, ngược lại khiến trẫm khó có thể biện hộ cho ngươi." Thiên Chính Đế giọng nói mười phần ôn hòa, nhưng nói lời nói không lưu tình chút nào.

    Lục Vân Kỳ vội đáp: "Thần nóng lòng điều tra án ám sát ngày hôm đó, dù sao ngày ấy là ngày thần thành thân, nhất thời sốt ruột bỏ quên cái khác, kính xin bệ hạ thứ tội."

    Lời này khiến Thiên Chính Đế trong lòng dễ chịu: "Mà thôi, ta biết ngươi, chỉ là trẫm phiền chán những ngự sử kia. Trung Tĩnh Hầu phủ lão phu nhân lập tức sắp mừng thọ, ngươi là cháu rể chắc chắn phải tham dự."

    "Rõ." Lục Vân Kỳ đáp.

    Thiên Chính Đế còn muốn phân phó vài câu, chợt nhíu mày, nói: "Ngươi lui xuống trước đi."

    Nhìn Lục Vân Kỳ cúi đầu cáo lui, Thiên Chính Đế mới kêu: "Nhanh, đem cao an thần cho trẫm."

    Hầu hạ ở một bên, Lý Hữu Đức nhìn ra Thiên Chính Đế phát bệnh cũ, sớm chuẩn bị xong, thoa cao an thần lên hai bên thái dương Thiên Chính Đế, Thiên Chính Đế nhắm mắt lại, chờ hiệu quả.

    Từ bên ngoài sau khi trở về, Triệu Ngưng ở trong phủ làm quần áo như cũ.

    Đỗ Quyên nhìn xem bộ y phục đã xong một nửa, dự đoán thước tấc là quần áo nam tử, trong lòng có suy đoán, hỏi: "Cô nương y phục này là làm cho cô gia sao?"

    "Ừ." Triệu Ngưng nói.

    Đỗ Quyên gật đầu nói: "Ta ngày ấy nhìn cô gia không cảm thấy dọa người như vậy, hắn tốt xấu vẫn để ý an nguy của cô nương."

    "Người rất tốt." Triệu Ngưng cười nói, việc trên tay vẫn liên tục.

    Vừa mới đi đến trong viện đang muốn gõ cửa, Lục Vân Kỳ dừng lại bước chân, do dự một chút, xoay người rời đi.

    Ngày kế đó là sinh thần lão phu nhân Trung Tĩnh Hầu, Triệu Ngưng mới ra cửa phủ đã nhìn thấy Lục Vân Kỳ đứng ở phía trước.

    "Ta với ngươi cùng đi." Lục Vân Kỳ thái độ xa cách lạnh lùng.

    Triệu Ngưng cười cười, nói ra: "Vâng."
     
    Phuongphuong57500 and LieuDuong like this.
  2. Trịnh Ngọc Bích Hãy sống mỗi ngày thật tuyệt!

    Messages:
    2
    Chương 11: Cùng dự tiệc Hầu phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho dù giọng nói hắn lạnh lùng như thế nào, Triệu Ngưng tựa hồ không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Thân thiện thái độ đó ngược lại khiến Lục Vân Kỳ càng thêm mê hoặc. Mấy ngày nay hắn cho người nhìn chằm chằm Triệu Ngưng xuất hành, nhưng ngoại trừ hai lần trước trùng hợp gặp bên ngoài, lại không có ra khỏi cửa. Lòng nghi ngờ của hắn không khỏi tiêu giảm đi vài phần.

    Đến cửa Trung Tĩnh Hầu phủ, Lục Vân Kỳ nhìn phía cửa xe ngựa, đang nghĩ có nên bước đến nâng lên hay không, liền nhìn thấy Triệu Ngưng đã vịn tay nha hoàn bên người bước xuống.

    Lục Vân Kỳ yên lặng thu hồi ánh mắt. Hai người cùng nhau đi vào Trung Tĩnh Hầu bên phủ, Triệu Ngưng tự đi hậu viện, Lục Vân Kỳ đi tiền đường.

    Trung Tĩnh Hầu Triệu Thành Thuận mang theo con cháu đứng ở cửa đón khách, ngược lại làm ra một mặt đầy ý cười ấm áp: "Hiền chất đến a, mời vào."

    Lục Vân Kỳ vẻ mặt lạnh lùng, hơi hơi làm lễ vãn bối, vừa mới vào cửa, tân khách nguyên bản đang nói chuyện đều yên lặng, lão đại nhân ngày ấy bị nửa cánh tay suýt nữa dọa choáng váng cũng có mặt, lúc này sắc mặt tái nhợt.

    Vừa mới ngồi xuống Nhữ Dương Vương Trần Triện xa xa nhìn Lục Vân Kỳ liếc mắt một cái, trong mắt mang theo chán ghét.

    Từ sau khi Minh Hiến Thái tử qua đời, đông cung bỏ trống, Nhữ Dương Vương là hoàng tử lớn tuổi nhất, tiếng nói trong triều thần rất cao. Ba năm trước đây triều thần thỉnh lập Thái tử, tất cả mọi người cho rằng Nhữ Dương Vương sẽ làm chủ Đông cung, ai ngờ Lục Vân Kỳ trình lên chứng cứ Nhữ Dương Vương tại thời điểm tổ chức nghi lễ tế Minh Hiến Thái tử ở bên ngoài vui đùa.

    Mọi người đều biết Minh Hiến Thái tử mất sớm là việc khiến hoàng đế trong lòng đau xót nhất, mấy năm nay lục tục không ít người vì chuyện liên quan Minh Hiến Thái tử mà vào nhà tù. Cho đến hiện giờ, hàng năm ngày giỗ hoàng đế đều mệnh lệnh cho các thần tử đến tế điện.

    Thiên Chính Đế biết được tin tức quả nhiên giận dữ, lúc này cách chức Nhữ Dương Vương là quốc công, thẳng đến năm nay hết giận, lại gia phong vương vị.

    Nhữ Dương Vương cứ như vậy đối với Lục Vân Kỳ ghi hận trong lòng, mọi người đều biết, không ít người lặng lẽ hướng phương hướng này nhìn lại.

    Lục Vân Kỳ bước vào, Nhữ Dương Vương không phụ sự mong đợi của mọi người mở miệng nói: "Lục đại nhân khó được cũng dự tiệc."

    "Điện hạ." Lục Vân Kỳ thái độ lãnh đạm cùng hắn vấn an.

    "Ta nghe nói hôm trước Lục đại nhân vẫn chưa cùng phu nhân cùng hồi môn, kinh thành trong lúc nhất thời có người đồn đãi, Lục đại nhân là đối với hôn sự phụ hoàng ban cho này bất mãn. Nếu như là việc này bị phụ hoàng biết, sợ là sẽ mất hứng. Không nghĩ đến hôm nay đại nhân vậy mà lại đến." Nhữ Dương Vương khóe miệng chứa mỉm cười, giọng nói lại như đang nhìn ra trò hay.

    Lục Vân Kỳ bình tĩnh nói: "Ta hôm qua cùng bệ hạ giải thích qua việc này, điện hạ biết bệ hạ phản ứng sao?"

    Ở đây đều là huân quý, bình thường không thiếu có người phỏng đoán thánh ý, nhưng chưa từng ai công khai nhìn lén thánh ý, Nhữ Dương Vương bị Lục Vân Kỳ vừa hỏi, trong lúc nhất thời không tìm được từ thích hợp.

    Nhữ Dương Vương bên người ngồi là thứ phụ Tiết Nghĩa Sơn, nghe vậy mỉm cười nói: "Điện hạ bất quá là vì đại nhân lo lắng mà thôi."

    Thân là gia chủ Triệu Thành Thuận phản ứng kịp, dẫn Lục Vân Kỳ đi về phía một cái bàn khác nói: "Hiền chất ngồi bên này."

    Mới vừa rồi thời điểm Nhữ Dương Vương gây chuyện, Triệu Thành Thuận không nói gì, hiện giờ Nhữ Dương Vương trên lời nói chịu thiệt, hắn ngược lại mới có phản ứng. Lục Vân Kỳ quét mắt nhìn hắn một thoáng, tiếp tục đi về phía trước.

    Nhữ Dương Vương nhìn thân ảnh Lục Vân Kỳ đi xa dùng lực nắm chặt nắm tay, ngồi ở một bên, thứ phụ Tiết Nghĩa Sơn thấp giọng nói: "Vương gia an tâm một chút chớ nóng."

    "Tự nhiên." Nhữ Dương Vương kiềm chế xuống cuồn cuộn cảm xúc, giọng căm hận nói: "Hắn bất quá là một con chó phụ hoàng ta nuôi."

    Lục Vân Kỳ không nhìn thái độ kiêng kị của đám người ở giữa sân, sau khi ngồi xuống liếc nhìn một vòng mọi người trong bữa tiệc, nhìn Triệu Thành Thuận ở trước mặt Nhữ Dương Vương nhất nhất cung kính, đối với thủ phụ Hạ Sung thì thân thiện, ngay cả Tiết Nghĩa Sơn từ trước không quen thuộc, hắn đều cùng người ta cao hứng hàn huyên vài câu.

    Xem ra chuyện tứ hôn đưa tới phản ứng không nhỏ trong triều đình, thậm chí khiến các phe phái đều có một phen biến hóa. Lục Vân Kỳ buông rèm mắt suy nghĩ.

    Triệu Ngưng vào hầu phủ nội viện, gặp qua Tam thái thái Tô thị.

    Tô thị tâm tình tuy không tốt, đối mặt với Triệu Ngưng ngược lại là sắc mặt ung dung. Triệu Ngưng thấy nàng thần sắc có loại cảm xúc khẩn trương, suy đoán hôm nay có phải hay không sẽ phát sinh sự tình gì.

    "Ngũ cô nãi nãi trở về." Đại thái thái Lưu thị lần đầu nhìn Triệu Ngưng, cười hỏi.

    Tô thị cười đến có vài phần miễn cưỡng, nói ra: "Bá mẫu ngươi hỏi ngươi đó."

    "Đại thái thái." Triệu Ngưng tiến lên cùng nàng vấn an.

    "Nhanh ngồi đi." Lưu thị thái độ mười phần khách khí, nhưng cũng không muốn cùng Triệu Ngưng nhiều lời. Mọi người nghe vậy sôi nổi nhìn về phía Triệu Ngưng, ánh mắt đầy đánh giá, thấy nàng tinh thần mười phần, tựa hồ ở Lục phủ không nhận tra tấn, trong lòng cảm thấy tò mò.

    Nhưng vô luận tò mò như thế nào, đều không ai dám biểu hiện ra dị thường.

    Triệu Ngưng không khỏi đối với lời bình xét về Lục Vân Kỳ ở kinh thành có một nhận thức mới, đến tột cùng là kém đến thế nào, đại đa số người mới thấy nàng có thể sống được đã là sự tình ghê gớm a. Đang nghĩ tới, có người đưa tin: "Nhữ Dương Vương phi đến."

    Một vị nữ tử trẻ tuổi quần áo hoa lệ được một đám người vây quanh đi đến. Mọi người sôi nổi tiến lên hành lễ vấn an, trong lúc nhất thời chúng tinh phủng nguyệt, Nhữ Dương Vương phi thái độ từ đầu đến cuối nhàn nhạt, tựa hồ là xem trọng bất cứ ai trong bữa tiệc, nhưng không có một người dám bộc lộ bất mãn.

    Một phen hàn huyên, mọi người mới vừa lần nữa ngồi xuống. Triệu Ngưng nhìn thấy Trung Tĩnh Hầu phủ Tam cô nương Triệu Nhu cùng nguyên Ngũ cô nương Triệu Nhược lần lượt đi ra.

    Trong bữa tiệc ngồi đều là thế gia thường lui tới cùng Trung Tĩnh Hầu phủ, phần lớn nhận biết Triệu Nhu, nhưng cũng không biết Triệu Nhược, Lỗ quốc công phu nhân hỏi: "Đây là vị cô nương nào đây?"

    Lưu thị cười nói: "Đây là nữ nhi của ta, mấy năm trước thân thể không tốt, vẫn luôn ở trong đạo quan, hiện giờ tuổi lớn mới đón về."

    "Ta còn tưởng phu nhân chỉ có một nữ nhi là Nhu cô nương đâu. Nguyên lai còn có một cô con gái xinh đẹp như vậy." Lỗ quốc công phu nhân cười nói. Thế gia đại tộc thường xuyên có chút việc ngấm ngầm xấu xa, đột nhiên nhiều ra con trai, nữ nhi cũng không tính là sự tình gì.

    Lưu thị lại thở dài: "Nương nàng hầu hạ hầu gia nhà chúng ta từ nhỏ, tính tình vô cùng tốt, đáng tiếc đi sớm, hiện giờ đem nữ nhi nàng nuôi lớn, ta cũng xem như báo đáp được nàng."

    Trong bữa tiệc mọi người đều biết đây là vị thứ nữ, sôi nổi khen: "Gặp phu nhân mẹ cả hiền hòa, nàng ở dưới suối vàng có biết, tất là xúc động rơi lệ."

    Trong lúc nhất thời mọi người ca tụng, chỉ có Tô thị cùng Triệu Nhược sắc mặt cực kỳ khó coi, Triệu Nhược sắc mặt tái nhợt, cơ hồ muốn rơi lệ.

    "Ngươi.." Tô thị sắc mặt giận dữ.

    Lưu thị lo lắng hỏi: "Tam đệ muội đây là thế nào, ngày đại hỉ đôi mắt như thế nào lại đỏ?"

    Tô thị phản ứng kịp, hôm nay là sinh thần lão thái thái, như thế nào cũng không thể nháo lên, bằng không đó là một tội danh bất hiếu. Nàng đè nén lửa giận, nói ra: "Không cẩn thận bụi bay vào mắt, Đại tẩu không cần lo lắng."

    Lưu thị cười nói: "Người một nhà, làm sao lại nói hai nhà."

    Mọi người nhìn ra được hai chị em dâu này hình như có chút không hòa thuận, đang muốn chuyển hướng câu chuyện, nhắc tới chuyện bên ngoài, bên kia Nhữ Dương Vương phi hừ lạnh một tiếng, như là khinh thường, "Thân là thứ nữ, nên nhận thức rõ ràng thân phận của bản thân."

    Trong bữa tiệc không thiếu có phu nhân xuất thân thứ nữ, nghe vậy khó tránh khỏi không vui. Lưu thị nguyên là muốn cho mẹ conTô thị xấu hổ, mắt nhìn tình hình không ổn, tựa hồ đem không ít khách quý chọc mất hứng. Nàng vội để người mang tới danh sách các vở diễn, hai tay dâng lên: "Thỉnh Vương phi chọn xuất diễn."

    Nhữ Dương Vương phi cũng không đưa đẩy, chọn xuất diễn, trên sân khấu lập tức vô cùng náo nhiệt hát lên.

    Thật vất vả chịu đựng được đến khi ăn cơm, trong bữa tiệc không khí quỷ dị, Triệu Ngưng cảm thấy không thú vị, tìm cái cớ đi thay quần áo, đi dạo ở hầu phủ hậu viện.

    Mùa thu trong hoa viên không có cái gì đẹp mắt, khắp nơi đều là cây cối lá vàng, chỉ có mấy cây thường thanh thụ điểm xuyết, mới lộ ra không có tẻ nhạt như vậy.

    Chuyển qua nơi hai hòn giả sơn, cách đó không xa có người đang nói cái gì, Triệu Ngưng theo tiếng nhìn qua, chính là vị vương phi chúng tinh phủng nguyệt kia, đang cùng với một vị cô nương mặc váy dài màu xanh nói gì đó. Chẳng qua xa xa nhìn, hai người sắc mặt đều không tốt lắm, hình như là cãi nhau..
     
    LieuDuong and Mạnh Thăng like this.
    Last edited: Dec 21, 2023
  3. Trịnh Ngọc Bích Hãy sống mỗi ngày thật tuyệt!

    Messages:
    2
    Chương 12: Tiền bà tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhữ Dương Vương phi xuất thân Trung Nghị Bá phủ, tên gọi Thái Viện, lúc này đang nhìn một cô nương dung nhan tương đối giống nàng nhưng càng hơn nàng ta ba phần nhan sắc, cười lạnh nói: "Thật không nghĩ đến hôm nay ở trong hầu phủ lại nhìn thấy Lục muội muội."

    "Đại tỷ tỷ. Thái thái nói hôm nay có thể ra ngoài nên cho ta đến bên này nhìn một cái." Trung nghị bá phủ Lục cô nương Thái Xu nhỏ giọng hành lễ nói.

    "Bất quá là cùng ngươi khách khí, ngươi ngược lại là làm thật." Thái Viện cười lạnh nói. Vị muội muội này của nàng từ nhỏ sinh ra bộ dạng tốt, vài năm nay trưởng thành dung mạo càng đẹp, nàng luôn luôn không thích thứ thiếp thất sinh ra như thế rêu rao, huống chi phụ thân của nàng cố ý lợi dụng dung mạo vị muội muội này mưu một cửa hôn nhân tốt, mới để cho mẹ cả mang theo ả đi ra ngoài.

    Thái Xu trong lúc nhất thời mặt đỏ lên, không có nói cái gì nữa.

    Thái Viện thấy nàng như thế, càng là khí tức dâng lên, nói ra: "Ngươi liền ỷ vào sinh ra có vài phần tướng mạo hồ mị, khắp nơi rêu rao, cũng không nhìn một chút xuất thân chính mình, có nhân gia nào dòng dõi tương đối chịu cưới ngươi đâu."

    Thái Xu chỉ cúi đầu thừa nhận lửa giận của tỷ tỷ như vô số lần từ khi hiểu chuyện.

    Thái Viện thấy thế không cảm thấy thoải mái, ngược lại cảm thấy khó chịu lại hoảng sợ, nhất thời khó thở đẩy Thái Xu một phen, Thái Xu thình lình không đứng vững, ngã xuống đất.

    "Lục cô nương!" Tiểu nha hoàn Ngư Nhi bên cạnh Thái Xu hô: "Vương phi, người không thể như vậy."


    "Ngươi là cái thá gì! Nàng không cẩn thận ngã ngươi còn muốn vạ đến trên người ta hay sao? Người tới, vả miệng." Thái Viện lớn tiếng quát.

    "Đại tỷ tỷ." Thái Xu bận bịu ôm lấy Ngư Nhi, muốn bảo vệ nàng.


    Đứng ở đàng xa Triệu Ngưng tại nhìn thấy Thái Xu bị đẩy ngã, lập tức đi lên, hô: "Vương phi nương nương."

    Thái Viện quay đầu xem người tới cũng không quen biết, không có đem nàng để vào mắt, đứng ở một bên nữ quan nhanh chóng ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu. Thái Viện trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, thần sắc kiêu ngạo thu liễm một chút, ngoài miệng vẫn là nói: "Phu nhân là nghĩ muốn chỉ giáo ta sao?"

    "Chỉ giáo không dám nhận." Triệu Ngưng nói ra: "Chỉ là cùng đến quý phủ làm khách, nếu như là có phân tranh, thân là chủ gia cũng không thể làm ngơ đứng nhìn xem, tự nhiên là muốn hòa giải."

    "Ta đây nếu không muốn hòa giải?" Thái Viện hỏi.

    "Hôm nay tân khách rất nhiều, kính xin vương phi bao dung." Triệu Ngưng nhắc nhở.

    Thái Viện nghe vậy khẽ nhíu mày, nàng hiểu được ý tứ Triệu Ngưng, hôm nay phàm là có một chút hành động khác người, đều sẽ bị truyền đi. Nhữ Dương Vương gần đây mới vừa ở có chút mặt mũi trước mặt hoàng đế, không thể vì chút tức giận nhất thời gây ra đường rẽ.

    "Có đạo lý là mọi nhà có nỗi khó xử riêng. Phu nhân nếu yêu lo chuyện bao đồng, không bằng quản chuyện thúc bá huynh đệ nhà mình tham tấu Lục đại nhân." Thái Xu cười lạnh sau khi nói xong, không đợi Triệu Ngưng phản ứng, cao ngạo đắc ý mà dẫn mọi người đi.

    "Phu nhân hôm nay vì ta đắc tội Đại tỷ tỷ, có hay không liên lụy đến ngươi." Thái Xu khẩn trương hỏi.

    "Không có gì." Triệu Ngưng biết Nhữ Dương Vương vốn đã cùng Lục Vân Kỳ trở mặt, hiểu được rằng mình coi như lấy lòng bọn họ cũng sẽ không hiệu quả, trên mặt mũi không qua được cũng không có cái gì.

    Thái Xu vẫn là không yên lòng, rũ mắt suy nghĩ một lát, liếc nhìn làn váy phía sau mình trong lúc nhất thời hoa dung thất sắc, nước mắt rơi xuống.

    Triệu Ngưng trong lúc nhất thời không biết xảy ra chuyện gì, bận bịu đưa lên tấm khăn, nhẹ giọng nói: "Đây là thế nào?"

    "Làn váy bị cắt qua, vải này là thái thái lúc trước thưởng ta, hiện giờ ta mặc một lần liền hỏng rồi, thái thái chắc chắn mất hứng." Thái Xu trong lòng càng là lo lắng, nếu như thái thái mất hứng, khả năng sẽ giận chó đánh mèo di nương nàng.

    Triệu Ngưng cúi người nhìn trong chốc lát an ủi: "Chuyện nào có đáng gì? Ngươi trước cùng ta đi chỗ ở của ta, cho người khâu vội, bảo đảm nhìn không ra."

    Thái Xu không có biện pháp khác, vội hỏi: "Kia làm phiền phu nhân. Dám hỏi phu nhân xưng hô như thế nào?"

    "Ta gọi Triệu Ngưng, là cô nương trong phủ này." Triệu Ngưng đáp.

    "Ngài là Lục phu nhân?" Thái Xu hỏi. Lúc trước hôn sự Lục Vân Kỳ cùng nữ nhi Trung Tĩnh Hầu phủ truyền ra ồn ào huyên náo, nàng cũng nghe nói qua.

    "Đúng." Triệu Ngưng nhìn xem Thái Xu không có giống người khác bộc lộ thần sắc sợ hãi cùng xa cách, chỉ là nhấc váy theo mình đi, trong lòng thả lỏng.

    Một đường đi tới sân Tam phòng, Triệu Ngưng đến gian phòng mình ở trước kia, phân phó Đỗ Quyên: "Lấy châm tuyến lại đây."

    Đỗ Quyên bận bịu tìm kiếm, Triệu Ngưng mời Thái Xu ngồi xuống, so sánh màu sắc vải chọn loại chỉ đang muốn động thủ khâu, Thái Xu kinh ngạc ngăn lại nói: "Phu nhân muốn đích thân khâu cho ta?"

    "Ân. Này chất vải có chút hiếm lạ, chỗ bị rách là dùng nhiều chỉ màu dệt thành, nếu như là muốn nhìn không phát hiện ra, nhất định phải chọn màu thật giống, là một việc cẩn thận." Triệu Ngưng chậm rãi nói.

    "Làm như vậy không được." Thái Xu càng thêm sợ hãi, nàng từ nhỏ nén giận quen, không có thói quen có người đối với nàng tốt như vậy; trong lúc nhất thời đứng ngồi không yên.

    Triệu Ngưng thấy nàng khẩn trương, không hề kiên trì tự mình động thủ, mà là phân phó Đỗ Quyên, tinh tế nói một phen. Đỗ Quyên việc may vá vốn là không tệ, lại có Triệu Ngưng nhiều lần chỉ điểm, tất nhiên là vừa nghe liền hiểu, lúc này khâu lên.

    Thái Xu rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, thấy nàng nói được như thế rõ ràng, nhân tiện nói: "Tỷ tỷ việc may vá tốt như thế, ta một chút cũng không biết."

    "Trong nhà có ma ma dạy tốt mà thôi." Triệu Ngưng cười nói.

    "Ta cũng muốn học, ngày sau cũng xem như có tay nghề phòng thân, đáng tiếc ma ma trong nhà không chịu dạy ta." Thái Xu thở dài.

    Nhớ tới vừa rồi nhìn thấy Thái Xu cùng vị tỷ tỷ vương phi kia hình như không hợp, Triệu Ngưng đoán được Thái Xu ở trong nhà thân phận địa vị, trong lòng khe khẽ thở dài, nói ra: "Như là muốn học, về sau sẽ có cơ hội." Triệu Ngưng không nói nàng đến dạy, tuy nàng không để ý thân phận của Lục Vân Kỳ nhưng triều dã mọi người đều là kiêng kị, làm sao có thể hứa hẹn với nữ nhi quan lại cùng Lục gia lui tới đâu.

    Nói chuyện vài câu, Đỗ Quyên đã khâu xong quần áo, Thái Xu nhận lấy nhìn lên, kín kẽ, nhìn không ra trước có dấu vết tổn hại, vui vẻ nói: "Đa tạ tỷ tỷ."

    "Việc nhỏ mà thôi. Đi thôi, chúng ta đi ra đã lâu, quay lại tại chỗ ngồi đi." Triệu Ngưng nói.

    Thái Xu gật đầu đáp ứng, Triệu Ngưng cùng nàng đi một đoạn đường, đến cửa viện tách ra, Thái Xu có điểm lưu luyến không rời, hai người trở lại trong bữa tiệc ngồi xuống.

    Yến hội tan, Triệu Ngưng trở lại trên xe ngựa, không có nhìn thấy Lục Vân Kỳ, suy đoán hắn là bận rộn công vụ đi, tất nhiên là lý giải. Trở lại Lục phủ, nàng không giống như ngày thường tiếp tục làm quần áo, mà là mang theo Đỗ Quyên cùng đi phòng bếp nhỏ, hấp một ít bánh quy xốp.

    Đem bánh quy xốp tỉ mỉ xếp vào trong hộp đồ ăn, Triệu Ngưng tìm được Tiền bà tử làm quần áo ở dưới mái hiên, tiến lên phía trước nói: "Đây là làm bộ đồ mới cho đại nhân?"

    "Vâng." Tiền bà tử đối với nàng cũng không lạnh nhạt như trước, nhưng là cũng không thân thiện.

    Triệu Ngưng dễ thân nói: "Ta làm điểm tâm, làm nhiều chút, vừa lúc mời ma ma nếm thử."

    "Vô công bất hưởng lộc, lão bà tử không tốt nhân thưởng." Tiền bà tử sớm đã ngửi thấy mùi hương, trên mặt thản nhiên nói.

    "Ta gần đây ở Lục phủ được ngài chiếu cố nhiều, sớm nghĩ cảm tạ ngài, hiện giờ đưa ngài chút bánh quy xốp không đáng giá gì." Triệu Ngưng tâm thái vô cùng tốt, tiếp tục khuyên nhủ. Nàng luôn luôn là người tính tình cứng cỏi, quyết định cái gì liền đi làm, vô luận ở giữa gặp được cái khó khăn gì cũng sẽ không thay đổi ý tưởng của nàng.

    "Nguyên chuyện là ta phải làm." Tiền bà tử suy đoán Triệu Ngưng có lẽ là có chuyện muốn hỏi nàng, chỉ là làm bộ như không biết, đón ánh mặt trời tiếp tục châm tuyến.

    Triệu Ngưng gặp Tiền bà tử như thế lãnh đạm.

    Tuy cảm giác bất đắc dĩ, may mà sớm có chuẩn bị, cũng không cảm thấy thất lạc. Nàng cúi đầu nhìn trong giỏ châm tuyến có một cái Tây Dương mắt kính, suy đoán hẳn là của Tiền bà tử, hỏi: "Ma ma vì sao không đeo cái kính này làm châm tuyến, chẳng lẽ là hỏng rồi?"

    "Kính ngược lại là tốt, chỉ là không thích hợp ta đeo." Tiền bà tử đáp.

    Triệu Ngưng hỏi: "Vì sao?"

    Tiền bà tử không có giấu nàng: "Mang nó lên đầu thì ngứa."

    Triệu Ngưng cầm lấy thấu kính, nhìn xem chất liệu gọng kính, trong lòng nhìn ra: "Có lẽ là có vấn đề ở gọng kính."

    "Gọng kính có vấn đề?" Tiền mụ mụ không hiểu nói.

    Triệu Ngưng nhìn nhìn giỏ đồ, tìm ra một cuộn sợi bông làm hài đệm, tỉ mỉ ở chân gọng quấn quanh một vòng, nói: "Ngài như vậy đeo thử xem."

    Tiền bà tử nhận lấy đeo lên, mắt trái nháy mắt rõ ràng rất nhiều, cứ như vậy khâu quần áo một hồi lâu, nàng nói ra: "Đúng là thật sự không ngứa."

    Triệu Ngưng đáp: "Ta biết một ít thợ rèn, bọn họ cùng ta nói có người trời sinh đối một số kim loại gì đó cảm thấy không thoải mái, thông thường nghĩ biện pháp ngăn cách liền tốt rồi."

    Tiền bà tử nghe vậy gật đầu, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.

    Triệu Ngưng lại nhìn chiếc kính trong chốc lát, thử hỏi: "Vật này là đại nhân đưa ngài à?"

    Tiền bà tử gật đầu, Triệu Ngưng lại nói: "Đại nhân cùng ngài thật là thân hậu a."

    Tiền bà tử nhìn Triệu Ngưng nói: "Phu nhân có chuyện gì không ngại nói thẳng."

    Triệu Ngưng lúng túng cười cười, nói ra: "Ta hôm nay đi ra ngoài nghe nói đường đệ đại nhân lại muốn tham tấu đại nhân, liền nghĩ hỏi một chút đến tột cùng là do duyên cớ nào." Tự lần trước nghe Lục gia cô cô nói, nàng liền vẫn luôn để ở trong lòng, chỉ là khi đó cùng Tiền bà tử không quen không có người hỏi. Hôm nay lại nghe Nhữ Dương Vương phi nhắc tới, rốt cuộc không kềm chế được tò mò.

    Tiền bà tử cười lạnh một tiếng, không có nói rõ duyên cớ, chỉ là hỏi: "Phu nhân như thế nào biết việc này đâu?"

    Đây là muốn nàng biểu lộ trung thành, Triệu Ngưng thành tâm thực lòng nói: "Ta không biết bọn họ đến cùng tham tấu là nội dung gì, nhưng ta tin tưởng đại nhân là người tốt. Nếu như là thân thích có hiểu lầm, ta tự nhiên là nghĩ cách hóa giải, nếu là bọn họ không có hiểu lầm, chỉ vì xem đại nhân không vừa mắt, ta ngày sau gặp bọn họ, tự nhiên sẽ không nhường nhịn."

    Tiền bà tử nghe vậy thở dài, nói ra: "Đây là chuyện tử đời trước. Ta một hạ nhân khó mà nói gì, đại nhân chắc hẳn cũng không muốn nói, ta chỉ cùng phu nhân nói một câu, ngày sau như là ở bên ngoài gặp gỡ, cách xa bọn họ liền tốt, không cần liên lạc, thân thích này nói đến cùng cũng không có ý tứ."

    Nghe được Tiền bà tử thanh âm phiền muộn như thế, Triệu Ngưng trong lòng hiểu được hôm nay ước chừng hỏi không ra cái gì, lược ngồi trong chốc lát, liền cáo từ rời đi.

    Tiền bà tử buông việc may vá trong tay, đưa mắt nhìn Triệu Ngưng rời đi, lời nói mới nói kia vô luận có bao phần thật, nhưng có thể nói như thế, nàng đối với Triệu Ngưng cảm giác liền tốt hơn nhiều. Ít nhất nàng cũng để tâm.

    Một tiếng thanh âm rất nhẹ đánh gãy suy nghĩ Tiền bà tử, như là tiếng mở nắp đậy vật gì, Tiền bà tử cúi đầu nhìn hộp đồ ăn Triệu Ngưng mang đến bị một bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra, lấy ra một mảnh bánh quy xốp, để vào trong tay. Đó là chỉ là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, có vẻ do ít khi ra nắng, cả người trắng sáng như băng tuyết, nàng nếm nếm bánh ngọt, không nói gì, chỉ là lại lấy một khối.

    Tiền bà tử thấy thế hiền hòa cười cười, nói ra: "Ăn ngon liền ăn nhiều một chút."

    Tiểu cô nương kia như cũ không nói gì, chỉ là cúi đầu, lặng lẽ ăn.
     
    LieuDuong likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...