

Dắt mũi dẫn đi?
Ta xét đến đối tượng là những người tò mò, có chút niềm tin vào huyền học (nghe những câu chuyện ai đó nói). Họ có nhu cầu (tâm lý) giải hoặc, lúc này, diễn biến tâm sinh lý là hồi hộp, chờ mong, hướng tới. Thường thì hoàn cảnh gặp mặt, bầu không khí, con người ở đó đều mang đầy tính ám chỉ, tâm lý họ bị động tiếp thu những gì mà người ta sắp đặt (thầy bói).
Một vài tác động mạnh (vui, buồn, giận, tham) làm tê liệt lý trí, cảm tính trở nên mất kiểm soát. Đối tượng như bắt được cọng rơm, thấy ánh sáng cuối đường hầm, nói gì nghe nấy (mức độ tùy vào từng người, thăm dò mấu chốt ở đâu).
Cần câu đã buông xuống, cá đã cắn câu.
Vậy đó,
Một là không ăn, gặp trường hợp bói toán thì tránh xa.
Nếu có đi xem thì cảnh giác, xem hoàn cảnh, con người một trăm lần, vòng qua vòng lại, hỏi gì thì ngậm miệng, xem rồi tính.
Gặp lỡ vào tròng rồi thì nghĩ xem: "Ta có chịu được uất ức, thiệt hại này không." được thì quên đi, không thì lập mưu giả nai tìm về tổn thất (xã hội là giảng bằng chứng, ưu tiên an toàn, mưu rồi mới động).
* * *
To tiếng? Tiếng nói?
Những người mà họ kiểm soát được tính tình bản thân (hỉ nộ ái ố), tính mục đích mạnh thì không phải to tiếng làm gì. Họ đã thành công khống chế hoàn cảnh, nắm chắc tình hình.
Đối con người bình thường khó.
Ta nói về âm nhạc, âm cao thấp dài ngắn, nó có mục đích tính cả.
Những kẻ thường to tiếng, đầu tiên là gây chú ý, cảnh báo hoặc uy hiếp (thường gặp ở thế giới động vật). Âm to thì hướng, ta phải theo (trong đời sống con người chúng ta thường đi theo, nghe lời những kẻ to tiếng; ảnh hưởng số đông).
Chỉ những kẻ, quan trọng, quyền uy đối với ta thì âm điệu trầm thấp làm ta càng chú ý, sợ hãi hơn âm điệu cao (có kèm yếu tố tâm lý tiềm tàng).
Đối bậc trí giả (kẻ hiểu biết), âm cao âm thấp tùy vào từng ngữ cảnh và đối tượng. To tiếng gầm gừ chưa chắc đã giận, nhỏ nhẹ dịu dàng đã bình thường? Giận mà không phát, định xong mới làm, trường hợp cần to tiếng thì lớn hết mức, đời dựa vào diễn là vậy.
Kẻ lỗ mãng thì to tiếng nhằm tạo ưu thế, gây chú ý, hù dọa kẻ khác. To tiếng cũng tăng lòng dũng cảm, niềm tin lỗ mãng.
Hàm dưỡng! Khi ta nhận thức, khống chế bản thân, tri túc, không vì ngoại vật. Hành động, ý nghĩ của ta hòa hợp, tự nhiên (sơn băng địa liệt mà bình chân như vại).
Còn tiếp..
Ta xét đến đối tượng là những người tò mò, có chút niềm tin vào huyền học (nghe những câu chuyện ai đó nói). Họ có nhu cầu (tâm lý) giải hoặc, lúc này, diễn biến tâm sinh lý là hồi hộp, chờ mong, hướng tới. Thường thì hoàn cảnh gặp mặt, bầu không khí, con người ở đó đều mang đầy tính ám chỉ, tâm lý họ bị động tiếp thu những gì mà người ta sắp đặt (thầy bói).
Một vài tác động mạnh (vui, buồn, giận, tham) làm tê liệt lý trí, cảm tính trở nên mất kiểm soát. Đối tượng như bắt được cọng rơm, thấy ánh sáng cuối đường hầm, nói gì nghe nấy (mức độ tùy vào từng người, thăm dò mấu chốt ở đâu).
Cần câu đã buông xuống, cá đã cắn câu.
Vậy đó,
Một là không ăn, gặp trường hợp bói toán thì tránh xa.
Nếu có đi xem thì cảnh giác, xem hoàn cảnh, con người một trăm lần, vòng qua vòng lại, hỏi gì thì ngậm miệng, xem rồi tính.
Gặp lỡ vào tròng rồi thì nghĩ xem: "Ta có chịu được uất ức, thiệt hại này không." được thì quên đi, không thì lập mưu giả nai tìm về tổn thất (xã hội là giảng bằng chứng, ưu tiên an toàn, mưu rồi mới động).
* * *
To tiếng? Tiếng nói?
Những người mà họ kiểm soát được tính tình bản thân (hỉ nộ ái ố), tính mục đích mạnh thì không phải to tiếng làm gì. Họ đã thành công khống chế hoàn cảnh, nắm chắc tình hình.
Đối con người bình thường khó.
Ta nói về âm nhạc, âm cao thấp dài ngắn, nó có mục đích tính cả.
Những kẻ thường to tiếng, đầu tiên là gây chú ý, cảnh báo hoặc uy hiếp (thường gặp ở thế giới động vật). Âm to thì hướng, ta phải theo (trong đời sống con người chúng ta thường đi theo, nghe lời những kẻ to tiếng; ảnh hưởng số đông).
Chỉ những kẻ, quan trọng, quyền uy đối với ta thì âm điệu trầm thấp làm ta càng chú ý, sợ hãi hơn âm điệu cao (có kèm yếu tố tâm lý tiềm tàng).
Đối bậc trí giả (kẻ hiểu biết), âm cao âm thấp tùy vào từng ngữ cảnh và đối tượng. To tiếng gầm gừ chưa chắc đã giận, nhỏ nhẹ dịu dàng đã bình thường? Giận mà không phát, định xong mới làm, trường hợp cần to tiếng thì lớn hết mức, đời dựa vào diễn là vậy.
Kẻ lỗ mãng thì to tiếng nhằm tạo ưu thế, gây chú ý, hù dọa kẻ khác. To tiếng cũng tăng lòng dũng cảm, niềm tin lỗ mãng.
Hàm dưỡng! Khi ta nhận thức, khống chế bản thân, tri túc, không vì ngoại vật. Hành động, ý nghĩ của ta hòa hợp, tự nhiên (sơn băng địa liệt mà bình chân như vại).
Còn tiếp..