Title: Lời thú tội của một con đĩ Tác giả: Daisy zunk Thể loại: Truyện ngắn Văn án Lan là một con đĩ, nó là một con đĩ sành sỏi và thuần thục. Đôi khi nó tự hỏi, vì lẽ gì bản thân đến nỗi trụy lạc? Rằng trước khi trở nên hư đốn thế này, chẳng phải nó cũng từng rất ngây thơ và thuần khiết hay sao? Nó hỏi thế thôi chứ thực chất, nó biết lý do từ lâu rồi.. * * *
Phần 1 Bấm để xem Con bé tên Lan, cái tên rất đẹp, y như nó. Mẹ nó trước khi qua đời, bà gửi gắm tâm tư và nỗi nhớ thương con qua cái tên thanh thoát mà nhẹ nhàng ấy, bà mong một đời nó có thể sống hồn nhiên và sáng trong, không có chút vương cái sầu muộn, tục tĩu của trần gian. Chắc có chết đi sống lại bà cũng không ngờ, đứa con gái mà bà hết mực thương yêu và mong nhớ lại trở thành một con đĩ làm gái biết chiều chuộng những tay khách làng chơi hết mọi động tác gợi dục. Ở Lan nó có một vẻ đẹp lạ lùng. Nó đẹp lắm, không phải kiểu đẹp sắc sảo để quyến rũ đàn ông. Nó đẹp một cách mềm mại mà dịu dàng, cảm tưởng một cọng tơ hồng phất phơ hai cái má duyên dáng mới đủ để nâng niu và yêu thương nó. Lan khiến cho tất cả mọi đàn ông đều phải cúi đầu ngẩn ngơ trước nét đẹp trời cho, đều muốn cưng nựng mà quan tâm, chăm sóc. Tất nhiên hồi nhỏ thì chả ai nghĩ ngợi sâu xa về sức hút của nó, mãi đến khi bước vào nghề làm đĩ người ta mới bàn tàn, chỉ trỏ. Trên cái nét mặt ngờ nghệch và có phần tinh khiết, nếu không phải người ta biết tới cái nghề cao quý nó làm, thì chắc họ tưởng nó còn trinh thật. Và hiếm khi nào, người ta lại bắt gặp một gái đĩ nào lại có vẻ mặt thơ ngây mà không chút toan tính như thế. Có những người có lương tâm hơn chút, thì họ tỏ ra xót xa và tặc lưỡi cho một kiếp hồng nhan bạc phận, còn những người đanh đá và chua ngoa hơn thì lại bảo thương hại gì cái nỗi nó, dù gì cũng là đĩ thì sao phải tỏ ra rộng lòng mà tội nghiệp cho một con ngành thân thể nhơ nhớp, bẩn thỉu. Ai cũng chỉ trích nó, không một người nào hiểu rõ lý do mà nó nên cơ sự như giờ, người ta chẳng thèm quan tâm và cần biết nó đã trải qua những gì để rồi trụy lạc, thứ người ta biết và chỉ cần biết: Nó làm đĩ. Tuổi thơ Lan nó không trọn vẹn và đủ đầy như người ngoài vẫn nghĩ, mẹ nó bệnh mất sớm, người cha nghiện rượu chè bê bết, đến nỗi đuổi nó ra khỏi nhà chỉ vì nó ăn hại quá, chẳng giúp được cái tích sự gì. Lúc ấy, nó mới mười ba tuổi. Nó lang thang khắp các ngõ ngách, quán xá hai bên đường. Cơ cực và tủi thân. Nó khóc. Đó là lần thứ hai nó khóc đau lòng đến thế, lần đầu là khi mẹ nó mất. Sau đó là những ngày đi xin ăn, rong ruổi miệt mài đi xin một chút sự thương hại của người khác. Sáng nó đứng ở cổng chợ, mong chờ và hy vọng biết mấy ở những tờ một ngàn, hai ngàn nhàu nát. Chút ánh sáng của niềm tin từng này đủ để nó mua được một cái bánh mì không, mà hai ba ngày nay nó chưa ăn gì. Tối nó ngủ ở gầm cầu, nền đất lạnh lẽo, có mấy lần ngủ ở công viên có đèn điện sáng trưng, mới nằm được chút thì bảo vệ lại xua đuổi nó đi, bảo nhà ở đâu sao không về mà ngủ ở đây. Nó chua xót nghĩ về mẹ. Nếu mẹ còn, chắc nó cũng không phải chịu những câu chửi thề nặng nề, trách mắng đánh đập nó trong cơn bạo hành khát rượu của người cha, và nó cũng không phải chịu cảnh đầu đường xó chợ như bây giờ. Ừ, nếu mẹ nó còn, chắc hẳn mẹ nó sẽ lại can ngăn, ôm ấp, che chở nó mặc những lời quát nạt, chửi rủa tàn độc. Giá mẹ nó còn, thì hay biết mấy.. Một con bé mới mười ba tuổi, lần đầu tiên nó hiểu thế nào là chua cay, xót xa, nó thấu lắm cái lạnh rét buốt khi đôi chân trần chạm nền đất ẩm ướt, thèm lắm thứ gọi là mái ấm gia đình, khát khao biết bao cơm ngon áo đẹp, mơ lắm cái tình yêu thương ruột thịt, máu mủ.. Nó mười ba tuổi, nhưng nó đã trưởng thành mất rồi. Bé bỏng và non nớt. Đó là những gì người ta nghĩ ở cái tuổi độ bây giờ của nó. Nó như một tờ giấy trắng và sáng trong, trước cơn bão lớn và sự nghiệt ngã của dòng đời, nó chẳng thể chống trả lại sự tàn nhẫn và bất lương mà người đời tới tấp hành hạ. Một tờ giấy tinh khôi mặc người ta viết lên những điều ô nhục và tục tĩu. Ôi! Nó còn khờ dại lắm Và rồi cái ngày hôm ấy, cái ngày đau đớn ấy đến bất chợt thay đổi cả cuộc đời nó, mà cho đến mãi sau này, nó nhận ra nó chẳng thể nào quay đầu làm lại được nữa, chẳng thể chà sạch nỗi vết ô uế hằn in trên thể xác và tâm hồn. Đó là một ngày trời mưa tầm tã, nó lại tiếp tục ngẩn ngơ trên con đường dài lê thê, chắc ông trời cũng đang khóc than cho nó, ngồi co ro lại ở một xó, đôi mắt đáng thương và trong trẻo nhìn người người đi lại, ai ai cũng có cho mình một cái ô để tránh cái lạnh của thời tiết, ôm ấp bản thân, mà sao ô của nó ở đâu? Sao nó chẳng có? Nỗi buồn của nó mênh mông như vậy, liệu chiếc ô bé nhỏ kia có thể che chở nó qua miệng đời bấp bênh, gục ngã không? Hôm nay lại vậy. Nó lại ngồi nhớ mẹ và tự nhắc chính mình phải mạnh mẽ, dũng cảm hơn. Ngắm nghía bức hình cuối cùng của mẹ mà nó có, nó ngủ thiếp đi trên cái lạnh thấu xương. [..] Mệt mỏi và chán chường. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ bây giờ. Không còn tuyệt vọng và bất lực như những ngày đầu mới vào nghề, tôi chợt nhận ra cái nghề mà người đời chì chiết, cay nghiệt mà chửi rủa. Đối với tôi bây giờ cũng không phải quá ghê tởm và nhục nhã lắm! Đang miên man theo dòng hoài niệm nhớ về quá khứ, cái giọng lanh lảnh của Thủy bỗng xộc vào tai, khiến tôi rời khỏi mớ kí ức nhạt nhòa vô thức hiện lên, mà quay trở về với thực tại - Tối nay có ông khách M, hôm bữa tới quậy quán vì đòi tìm gặp chị mãi không được đấy, em nghe bảo đâu thằng cha đó mới đây có cưới cái con nào mà họ khen đẹp như hoa hậu, khiếp thật, năm nào cũng dắt một con về nhà, thỏa mãn xong rồi thì lại bỏ. Giàu mà có già hay xấu thì đằm em, em cũng chịu ấy. Mà ông già đó có vẻ thích chị lắm, chiều nó đi rồi nó lại cho tiền mà tiêu, em mà là chị em quyết dính lấy bằng được, nhiều của thì có hay so đo tính toán như mấy thằng xe ôm thèm gái mò tới đây mà còn kì kèo hai ba đồng bạc đâu, em mà gặp lại em đấm cho nhừ xương, chơi gái mà còn lắm chuyện, không có tiền thì đừng chơi - Gớm, cứ đanh đá như vậy thì ai dám lấy em - Haha, đã làm cái nghề này chị còn nghĩ có ai lấy em nữa chứ, chẳng ai chấp nhận đâu Tôi không nói gì nữa, nhìn Thủy tôi chợt xôn xao, con bé nhỏ hơn tôi có 2 tuổi mà nói chuyện cứ y như người lớn, trải đời lắm. Nhìn nó tôi lại chợt bắt gặp hình ảnh của mình vào mười ba năm trước - Này, ngày hôm nay sao mày chẳng chịu tiếp khách gì thế, hả con nhãi ranh? Mày lại đây không thì bảo, Hùng mày lấy cho tao cái cộc sắt bên kia, tao đánh nó cho bầm người Trong cái cặp mắt đầy sự giận dữ và tàn nhẫn, tôi hoảng sợ khóc òa lên. - Đ-Đừng.. đừng đánh cháu.. Cháu.. cháu.. xin lỗi.. cháu biết lỗi rồi - Tao đã bảo mà mày đâu có nghe, chó má thiệt chứ, đi toi mấy chục củ của tao, hôm nay tao không đánh mày tao không làm người mà Cơn đánh đập không còn nhân tính cứ thế mà diễn ra, nước mắt tôi trào dâng, hai tay chắp chắp lạy lạy cầu xin người phụ nữ trước mặt mà tôi thậm chí còn không biết là ai, và tại sao tôi lại phải đi làm cái chuyện ấy, hai tay tôi run rẩy, thực sự rất đau đớn và tủi thân, tôi không muốn như vậy mà, không.. không tôi không muốn bị đánh đâu, tôi làm sai khi bảo vệ bản thân trước hành vi côn đồ và cưỡng bức của bọn đàn ông đó sao? Là do tôi sai à? Đáng lẽ ra tôi nên ngoan ngoãn nghe lời hơn mới phải, như thế sẽ không bị bỏ đói, cũng chẳng bị đánh nữa phải không - Con Lan đâu rồi? Tối nay mày liệu mà nằm im nghe lời nghe chưa? Con chó này nếu mày dám làm trái ý tao một lần nữa thì đừng trách tao ác Nói rồi, đám người đó xô một gáo nước lạnh vào mặt tôi, toàn thân ướt sũng. Lại là cái giọng của người đàn bà đó vang lên: - Đem nó đi ra sau, tắm rửa cho sạch sẽ, lấy cho nó cái bộ khác mà thay, bẩn chết đi được, hôi thế này thì còn làm ăn gì, chải chuốt gọn gàng rồi tô son cho nó đi, nhợt nhạt như ma thế kia thì khách của tao chạy mất à Tôi im thin thít, chỉ khẽ lắng nghe. Không thể tin những điều mà người phụ nữ ấy nói lại chỉ cho một đứa trẻ mới bắt đầu cái độ tuổi dậy thì, cơ thể còn chưa thực sự trưởng thành như người lớn. Khốn nạn và tàn bạo làm sao. Người ta nỡ lòng nào đối xử với một con bé ác độc như vậy? Nó đã làm gì sai? Và đêm hôm ấy, con bé mà người ta hành hạ và điều khiển như một con rối, nó biết đau cái lần đầu. Nó lớn lên từ những cơn bạo hành và tình dục, sống trong vũng lầy của sa đọa, ô uế. Nhưng con bé ấy còn biết làm cái gì đâu? Khi mà nơi nương tựa duy nhất của nó chỉ có một, một con đường duy nhất mà nó tựa vào, chính là đám bỉ ổi các người. Lần đầu tiên, nó cảm nhận rõ được sự cay độc của thế giới. Có lẽ với một đứa trẻ như nó, bị ruồng rầy và bỏ rơi đã là một điều sai trái với thế gian mất rồi. Và từ đó, chuỗi ngày bi kịch bắt đầu Ngày thứ nhất, nó dần dà ý thức và hiểu được tận tường cái gọi là nhục dục, thể xác. Nó hiểu rằng những người đàn ông đến đây đều chỉ muốn làm chuyện ấy với nó, bất chấp cả việc đó chỉ là một cô bé mười ba tuổi. Nó học được cách nhẫn nhục và chịu đựng. Dưới con mắt của bọn dâm đãng, nó thật ngoan ngoãn biết bao, nó không la hét, đánh đập hay khóc quấy như mấy đứa trẻ con bằng tuổi, nó có một làn da căng mọng và cơ thể mềm mại, tuy thân thể chưa thực sự trưởng thành, tay nghề cũng chẳng điêu luyện như mấy con đĩ khác nhưng chính cái sự non nớt ấy mới càng làm bọn chúng thèm khát và thích thú hơn. - Bé ngoan, nằm im một chút thôi nhé! Làm xong chú cho cháu ăn kẹo, uống sữa - Cơ thể cháu đẹp quá! (còn tiếp)
Phần 2 Bấm để xem Tôi lúc ấy, chỉ biết đau về thể xác. Không hề cảm nhận được lòng tự trọng của mình cứ thế mà sụp đổ. Còn nhớ, tối về tôi nằm trong một góc mà khóc khủng khiếp, không phải là gào thét dữ dội hay điên cuồng, tôi cắn chặt răng mà khóc, đó là lần đầu tiên trong đời tôi khóc đau lòng như thế, tôi như bất lực và tuyệt vọng khi nghĩ về những chuyện bản thân phải chịu đựng. Khi nào thì tôi mới được giải thoát? Cháu có thể ăn cơm được không? Cháu đói quá.. Tôi cầu xin người đàn bà mà đã dày vò và ám ảnh tôi. Bà ta nhìn tôi rồi cười một điệu cười giả dối, nhân hậu - Được chứ con gái. Nếu con ngoan con sẽ được ăn cơm. Không phải mẹ đã nói rồi sao, thằng Bân đâu? Ra lấy cơm cho con gái tao ăn Tôi rùng rợn, da gà nổi hết cả lên khi nghe thấy từ chính miệng người phụ nữ mà suốt ngày đánh đập tôi bầm dập, thâm tím lại từ tốn, chậm rãi gọi tôi là con và bà ta là mẹ. Hẳn rồi, tôi chẳng là cái gì cả. Ngay ban đầu vốn dĩ đã thế, chỉ là một công cụ giúp bà ta kiếm tiền thôi, không phải sao? Ngày thứ hai tôi bị nhốt vào chuồng chó. Đây có lẽ là cái điều đáng sợ và khiến tôi bị tâm lí một thời gian dài. Nếu ngày nào tôi nghe lời, ngoan ngoãn chiều lòng khách thì lúc ấy sẽ được ăn cơm ngày ba bữa, bà ta cũng hành hạ nhẹ tay với tôi hơn. Bây giờ nhìn lại, chẳng hiểu sao lúc ấy tôi có thể chịu đựng được những điều ghê tởm và đau đớn như vậy. Đến bây giờ, tôi còn khâm phục chính bản thân mình vì đã có thể kiên cường tới giây phút này sống kiếp đời của một con đĩ. Nhưng tôi còn hy vọng một điều gì nhỉ, tôi đang mong chờ một phép màu nào sẽ xảy ra? Có lẽ là sự tự do và được giải thoát. Mặc dầu, dẫu biết rằng thân thể tôi giờ đã tanh hôi, bê bết mùi của dục vọng và xác thịt, nhưng đâu đó trong tâm hồn, trái tim tôi như đang muốn nói rằng tôi vẫn còn sót lại cái trinh trắng, cái lương thiện của một người con gái còn nguyên sơ. Giá mà hiện thực chỉ là một cơn ác mộng dài khốc liệt, tôi sẽ muốn tỉnh dậy ngay tức khắc, không muốn đắm chìm trong giấc mơ không lối thoát này nữa, tôi sẽ bắt đầu lại một cuộc đời mới, một con người mới. Nhưng đáng tiếc và xót xa thay, chẳng có cơn ác mộng nào đây cả, đây chính là cuộc sống của tôi, thứ cuộc đời được duy trì bằng khoái lạc và xác thịt * * * - Chị Lan! Chị Lan! Chị ơi, chị - Con bé Thủy nó lay lay tôi làm tôi giật mình đối mặt với thực tại Chị làm cái gì mà em kêu mãi không nghe thế? Sao chị thẫn thờ vậy, đang suy nghĩ gì à? - À không, không có gì đâu. Chắc chị mệt nên hơi đau đầu chút – Tôi khẽ thở dài mà trả lời - Có khách cho gọi chị đấy, phòng 58, xong việc thì chị lên gặp mẹ chút nhé, mẹ bảo muốn nói chuyện với chị. Đau đầu thì lên giường em lấy một vỉ mà uống, em mới mua tháng trước, chưa hết hạn đâu. Em đi đây – Nói rồi con bé vụt đi, chạy lại dìu bóng của một người đàn ông đứng tuổi say rượu về phòng Dạo này hình như chứng đau đầu của tôi lại tái phát, lát phải mua thêm thuốc uống thôi. Tôi bị như này cũng được 2 năm rồi, khi mệt mỏi là lại hay nhớ về kí ức xưa. Lên lấy thuốc uống tạm của con bé Thủy, tôi trang điểm lại cho gương mặt xinh đẹp và tươi tắn, thay một bộ đồ quyến rũ khác vào phòng 58. - Em đến rồi à? Anh cứ chờ em mãi đấy Người đàn ông béo ụ, mập mạp này tên Tú, ông ta là khách sộp của quán tôi. Luôn hào phóng mà bao tôi đi ăn, mua đồ cho tôi, tiêu tiền vì tôi mà không đắn đo, do dự. Có mấy hôm tôi suýt bị tóm được, bà vợ của ông ta rình xung quanh và kêu thêm mấy thằng ác ôn cầm gậy gộc đến, nhưng vì chưa có chứng cứ với lại chưa bắt được tôi nên bà ta đi về, hậm hực. Quán của chúng tôi khác với quán của mấy con đĩ mới vô làm khác, thành thục và nhanh gọn. Khách chơi xong không có một điều gì bất cẩn và thất vọng. Từ tin nhắn cho đến các cuộc giao dịch chuyển tiền, nhanh lẹ và xóa sạch tất cả. Chỉ tại không biết ông Tú có ngu hay không mà để cho đoạn tin nhắn với tôi bị lộ, làm mụ vợ ông ta nghi ngờ rồi quyết giết tôi bằng được. Nhưng điều đó tôi không quan tâm mấy, đã làm cái nghề này rồi thì còn sợ người ta bàn tán, dị nghị gì nữa? - Chụt.. chụt. Ưm, anh nhớ cái mùi hương trên cơ thể em quá, mới xa nhau có hai ngày thôi mà anh nhớ em đến phát điên rồi đây này Ông ta tiến lại gần rồi hôn tôi tới tấp, tôi cũng chẳng phản kháng mà mặc cho ông ta hành sự. Xong xuôi. - Tiền anh chuyển cho mẹ rồi nhé. 5 triệu đây, em lấy mà đi shopping - Bye cưng, mai gặp Nói bằng cái giọng điệu mà tôi đã nghe mấy tháng trời. Nhìn mấy tờ tiền năm trăm ông ta vụt xuống trên giường, tôi cười nhạt, nhặt lên. Dù sao đây cũng là chuyện mà tôi đã quen trong suốt mấy chục năm trời rồi, sao lần này tôi lại cảm thấy khó chịu như vậy nhỉ? - Mẹ, mẹ gọi con - Ôi! Con gái yêu của mẹ, con đến rồi đấy à. Ngồi đi con, ngồi đi Trong căn phòng lấp lánh nhiều đồ vật có giá trị. Người phụ nữ với khuôn mặt lạnh lùng, tàn nhẫn, mà lại phát ra thứ âm thanh quỷ quyệt, xảo trá như vậy. Thật sự rất khó nghe. Tôi lâm vào hoàn cảnh như bây giờ cũng vì bà ta, vì một người đàn bà mà tôi phải cố nén cơn buồn nôn, cung kính gọi mẹ Sau nhiều năm ròng, tôi không còn phản kháng bà ta nữa. Vì lúc ấy tôi biết, cái giây phút mà một đứa bé mười ba tuổi bị ném cho một đàn bầy thú dữ, tôi đã biết tôi sẽ chết, chết trong cái máu lạnh của đám người súc sinh, máu lạnh. Từ một nơi bỏ hoang, trông như đống phế liệu, tôi đã ngoan ngoãn và giúp bà ta gây dựng nên cuộc sống của một tú bà như ngày hôm nay. Tôi là cánh tay đắc lực, là con vật biết nghe lời chủ, và bà ta tin, một con chó mà bà ta đã bắt nuôi về từ lúc nó còn nhỏ, sẽ không thể nào xuất hiện được cái suy nghĩ phản chủ và thoát khỏi nơi đây. Bà ta đã đúng, tôi không còn mong cầu gì ở một cái cuộc sống chẳng khác nào con thú của mình. Sống như một cỗ máy được lập trình sẵn, và thỏa mãn xác thịt. Hai thứ ấy như một nhu cầu thiết yếu mà cuộc đời tôi có. Thân thể tôi giờ nhầy nhụa trong bũn lầy tanh hôi như này, liệu thoát ra và tìm cho mình một sự tự do, cuộc đời mới tôi sẽ sống tốt hơn chăng? Không. Sẽ chẳng ai yêu thương nổi một con người nhơ nhớp như tôi. Vì chính tôi, cũng chẳng yêu thương nổi chính mình - Con biết không, mẹ yêu con gái mẹ nhiều lắm! - Đừng vòng vo nữa, nói ngay vào việc chính đi – Tôi nói bằng một giọng bình thản. Những việc thế này tôi đã quá quen nhàm, dù bà ta không nói, tôi cũng có thể đoán được bà ta muốn nói điều gì - Nào, đúng là chỉ có con gái mẹ mới hiểu mẹ nhất - Tối nay con tiếp 5 người khách cùng một lúc nhé, đều là những kẻ chơi ma túy và muốn gái Vẫn với bộ mặt ác độc kia, lời nói bà ta phát ra nhẹ bẫng đến lạ, dường như ngay cả việc giết người với bà ta cũng chỉ như con muỗi đốt. Tôi gật đầu. Bà ta vui sướng, đập tay vào đùi cái bốp bốp - Chỉ cần con làm xong tối hôm nay, mẹ sẽ có một khoản tiền kha khá. Mẹ sẽ thưởng cho con gái mẹ nhiều nhất, biết ngay là sự kỳ vọng của mẹ luôn đúng mà. Đi làm việc đi con, yêu con nhiều Lười biếng mỉm cười chào bà ta lấy lệ. Tôi tuyệt vọng vô cùng. Về đến căn phòng với đồ đạc ẩm thấp xung quanh, bà ta ưu ái cho tôi một chỗ để ngủ, bốn bề phòng trơ trọi, không có sự sống, chỉ vỏn vẹn cái giường cũ, và tủ để quần áo. Đó là tất cả những gì tôi có ở đây. Nhưng nhìn ra xa hơn, có lẽ tôi còn có nhiều hơn thế.. Nằm uể oải trên chiếc giường mà không biết tôi đã từng làm tình với bao nhiêu kẻ ở đây, tôi ngán ngẩm và bất lực. Từ khi nào cuộc đời tôi lại trở nên bi đát và khốn cùng như vậy? Là tại cái ngày đó sao, cái ngày mà đáng lẽ tôi nên cầu xin người đàn ông đã ruồng rẫy và bỏ rơi tôi xin cho con ở lại. Chắc không đâu. Ít ra bây giờ tôi sống một cuộc đời dơ dáy nhưng vào lúc khó khăn nhất, người phụ nữ đó cũng đã cho tôi một con đường, một lựa chọn là làm đĩ. Còn người đàn ông mà tôi luôn gọi là cha ấy thậm chí còn không cho tôi một cơ hội được sống. Sống làm gì khi vốn dĩ tôi không hề tốt đẹp? Đó là lời mà tôi không muốn nghe từ người cha tôi hết mình kính trọng, tôn thờ. Đôi lúc tôi lại nhớ mẹ, nhớ những kỉ niệm đẹp mà hồi xưa khi mẹ tôi còn sống và tôi không đến nỗi trụy lạc như bây giờ, đã từng rất vui vẻ với nhau. Nhớ bữa cơm mẹ nấu, nhớ canh cà dưa mặn, nhớ củ khoai mà mẹ chắt chiu dành dụm cho tôi từng miếng ăn, cái mặc. Nhớ ngày còn mẹ, tôi ra đồng thả diều bên con trâu và đồng cỏ. Bình yên biết bao nhiêu! Nhiều khi tủi thân, xót xa lắm. Nhớ mẹ mà chẳng làm được gì. Tôi ở đây cuộc đời cũng không tốt hơn là mấy. Thật sự xin lỗi vì đã là mẹ thất vọng.. Con không sống được một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ như mẹ mong cầu. Con không quay đầu làm lại được nữa. Người ta không cho, không cho con mẹ ơi! Con giờ đây sao nhơ nhấp và xấu xí đến thế? Con đâu muốn vậy đâu, mẹ à (còn tiếp)
Phần 3 Bấm để xem Tôi đã nức nở khóc từ bao giờ, chỉ biết lúc đó tôi thực sự rất mệt, khi tỉnh dậy hai khóe mắt còn long lanh những giọt nước. Đến bệnh viện vì dạo gần đây tôi cảm thấy cơ thể tôi không khỏe, hay đau đầu, chóng mặt, người còn sút cân trầm trọng nữa. Định bụng khám xong sẽ mua mấy viên thuốc đau đầu bữa trước uống đã hết. Không ngờ tôi còn nhận được tin sốc hơn. - Chúc mừng, cô đã có thai! – Người bác sĩ với khuôn mặt hồ hởi nói - C.. Cái gì? C.. Có.. Có t.. h.. a.. i sao bác sĩ? - Đúng vậy, em bé đã được 4 tuần rưỡi. Chúc mừng cô – Người đàn ông nhắc lại lần nữa như để khẳng định tôi không nghe nhầm và anh ta chắc chắn thông tin mình nói là sự thật Tôi choáng váng và ngã quỵ Có.. có thai? Rõ ràng từ trước tới giờ, tôi đều sử dụng biện pháp cẩn thận và an toàn cả mà. Sao lại có chuyện đó được? Có thai? Tâm trạng tôi ngay lúc này không biết diễn tả thế nào. Vui, buồn, chua xót lẫn lộn. Suốt đường đi tôi cứ lẩm nhẩm hai từ đó, quên béng cả cơn đau đầu dữ dội ập đến Như người mất hồn, tôi thất thần vào phòng. Vậy là.. tôi.. tôi được làm mẹ rồi sao? Một câu nói mà trong suốt hai mươi bảy năm cuộc đời của tôi, ý nghĩ này lần đầu tiên xuất hiện. Tôi rưng rưng nước mắt, đưa tay ôm mặt. Cảm xúc không nói được bằng lời. Từ lâu, tôi đã quên đi cách quan tâm bản thân, nay lại có một sinh linh bé nhỏ khiến tôi phải yêu thương nhiều hơn, thực sự cảm xúc rất vỡ òa. Nhưng trái với niềm vui ngắn ngủi ấy, sự đau đớn quặn xé bất chợt thắt chặt lấy tim can tôi. Chẳng phải mẹ nó làm đĩ sao? Tôi biết nuôi nó thế nào trong khi chính bản thân tôi cũng không trong sạch? Tôi không muốn con tôi lớn lên phải sống trong xấu hổ và nhục nhã, căm giận mẹ nó vì đi làm cái nghề vứt bỏ tự trọng, nhân phẩm, mặc xác thân thể trần truồng cho bao người đàn ông giẫm đạp, làm nhục. Trái tim tôi như bị ai bóp chặt. Không sao thở được, nước mắt vô thức cứ giàn ra, bật không thành tiếng. Con tôi! Đứa con bé bỏng đâu có tội tình gì, tại sao người ta lại đối xử với mẹ con tôi cay đắng như vậy nhỉ? Tôi thậm chí còn không biết cha nó là ai? Người như tôi sao lại xứng đáng làm mẹ được? Nhiều ý nghĩ cùng xuất hiện bất chợt, tôi không kìm được lòng mà òa lên nức nở. Mẹ.. mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi con nhiều lắm! Nhưng chính vào lúc tâm trạng tôi đang hỗn độn, rối tung cả lên thì khi đó tôi đã đưa ra quyết định sau bao trằn trọc, đắn đo. Mà bản thân tôi thấy đó chính là điều đúng đắn và hạnh phúc nhất kể từ ngày tháng tôi bị giam cầm trong cái nghề làm gái này. Tôi sẽ nuôi lớn con tôi. Phải, tôi sẽ bao bọc và chở che nó theo cách của một người mẹ. Lần này tôi sẽ sống, sống cho tôi và cả đứa con tội nghiệp. Chịu đủ sự hành hạ và sỉ nhục của người khác rồi, tôi sẽ đứng lên để con tôi có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Mặc dầu mẹ nó có là đĩ điếm đi nữa.. Nghĩ thế nên tôi vui sướng trong lòng, tâm hồn tôi lần đầu tiên sau bao năm ròng nở nụ cười rạng rỡ. Vậy là từ nay tôi có thêm một sinh mệnh bé nhỏ để tôi bảo vệ và yêu thương. Tôi lại có thêm một ánh dương rạng ngời để tiếp tục sống. Lòng tôi hân hoan, tràn trề cái ý nghĩ tôi sẽ thoát khỏi đây, làm lại cuộc đời, bắt đầu một trang sách mới. Dù có thể sẽ khó khăn và vất vả, nhưng vì con, mẹ nhất định sẽ vượt qua được. Mẹ yêu con nhiều lắm! Tôi sẽ trốn ra khỏi cái nơi súc vật này, bằng mọi giá tôi sẽ thoát khỏi đây. Nhưng còn vụ tiếp khách tối nay? Mấy thằng vừa chơi gái vừa chơi ma túy? Lần đầu tiên trong suốt chục năm làm gái của mình, tôi cảm thấy sợ hãi và lo lắng. Nó có thể làm gì tôi cũng được. Nhưng còn đứa con trong bụng? Tôi sợ rằng nó sẽ không chịu được mất. Tôi cũng biết người đàn bà máu lạnh và tàn nhẫn đó, sẽ không dễ dàng gì bỏ qua chuyện này đâu. Tuy bà ta nói tin tưởng tôi, tôi thừa biết kiểu gì bà ta cũng sai mấy thằng đi theo dõi tôi. Đời nào có chuyện bà ta tin một con làm gái, vả lại còn bị bắt ép đi làm cái nghề này nữa chứ. Tôi trấn an bản thân, âu yếm vuốt ve đứa con đang nằm trong bụng. Con ngoan, tối nay mẹ sẽ đưa con đi. - Chị Lan, chị Lan ơi. Chị có trong đó không? – Con bé Thủy ngó đầu kêu vọng vào phòng tôi Đưa tay quệt nhanh nước mắt, tôi bình tĩnh lại, trả lời nó - Đây, chị đây. Có chuyện gì thế hở em? - Hì hì, em hết ca rồi nên đến hỏi thăm chị. Sáng nghe chị nói chị hơi mệt, đau đầu vậy giờ đã đỡ hơn chưa? Tôi xót xa đưa mắt nhìn con bé, tuy thường ngày nó độc mồm độc miệng, đanh đá thế thôi chứ thực ra cái Thủy vẫn là một đứa tốt. Vào đây nên nó bị biến dạng, tha hóa. Nó khác tôi, nó thì bị cơm áo gạo tiền cuốn vào, nó làm cái nghề này cũng là bất đắc đĩ, nó còn cha mẹ già ở dưới kia, đứa em thơ đang tuổi ăn học. Cần tiền lắm nên mới chọn cái nghề làm gái này. - À, chị cũng đỡ hơn rồi. Khiếp, bữa nay quan tâm chị gớm, có ý đồ gì hả cô nương – Tôi giả vờ làm vẻ mặt hoài nghi, hai chị em phá lên cười khúc khích - Đâu, em thương chị nhất mà. Mà chị nè.. - Chị nghe đây. Có gì thì nói đi, cứ ấp úng hoài - Tối nay á.. Tôi nghe đến tối nay thì hơi giật mình, im lặng nghe nó nói tiếp - Tối nay sao em? - Chị phải tiếp mấy đám chơi ma túy đó đúng không? Trời, sao nó biết chuyện này thế? Tôi do dự, băn khoăn không biết nên trả lời nó thế nào.. Thở dài một lượt, tôi đáp: - Ừ, sao em biết chuyện này? - Nãy mẹ sai em đi theo dõi xem chị làm gì.. Em không thể không đi, thằng Bân, thằng Hùng cứ đi theo xem em có nghe lời mẹ không.. Nên em đã nghe được mọi việc rồi. Chuyện chị.. có thai đi nữa. Nhưng em không nói gì với mẹ đâu. Chị đừng lo. Em sẽ bảo vệ mẹ con chị. Chị tin em nhé.. Tối nay.. tối nay để em đi thay cho. Em có thể chết ở đây cũng được. Nhưng còn chị thì phải sống, nhất định phải sống để không phụ lòng mong mỏi và hy vọng của em nhé. Em.. Chưa kịp để con bé nói hết câu, tôi lại khóc nữa rồi. Lần này là vì xúc động: - Xin lỗi.. xin lỗi em. Chị vô dụng quá, không thể để em đi cùng
Phần 4 (cuối) - Ơ kìa, chị khóc đấy à. Chị kiên cường lắm mà, đừng khóc, không sao đâu, có em đây mọi việc sẽ ổn thôi! - Cảm ơn em, nhưng chị nghĩ chị không làm thế được đâu.. Có lỗi với em nhiều quá - Này, chị không tin em à? Em mới là người biết ơn chị chứ. Những ngày đầu còn bước vào đây, lúc em còn chưa quen và sợ hãi, chính chị là người đã giúp đỡ em cơ mà. Lần đó chị còn đi thay em trong lúc em đang ốm nữa. Nếu không có chị chăm sóc và ân cần với em, em nghĩ chắc bây giờ mình không sống được kể từ ngày hôm đó mất. Nên, em biết ơn và yêu thương chị nhiều lắm. Chị cũng đừng trách tại sao càng ngày em càng hư thân mất nết nhé, em buồn lắm. Trước mặt bọn tay sai của bà ta, em phải giả vờ lạnh nhạt và không thân với chị thôi. Em lo lắng cho chị lắm. Em xem chị như người chị ruột thịt vậy. Nên lần này, chị nghe em, chị nhé! Chưa để tôi kịp nói gì, con bé đã ôm lấy tôi vào lòng mà vỗ về, an ủi. Nó luôn vậy, nhanh nhảu luôn ôm hết nỗi buồn phiền trong lòng. Tôi vừa khóc vừa cười, đập mạnh vào vai nó: - Cái con bé này, thích gì làm nấy nhỉ. Bây giờ lớn rồi nên không nghe chị già này nói nữa nhể - Haha, đâu. Chị em còn trẻ chán. Nói rồi tôi đánh tới tấp vào lưng nó, nước mắt lã chã rơi xuống - Ơ, đau em. Cái chị này. Nín đi, mít ướt thế không tốt cho con đâu. Không khéo sau này lớn lên nó hay khóc như chị đấy, lúc đó em sẽ chọc hoài cho nó khóc mãi không thôi. Haha Tôi vừa thương, vừa giận - Ừ, chị sẽ chờ ngày đó. Ngày chị em mình đoàn tụ. Lúc đó nhất định em phải sống tốt, thoát khỏi nơi này nhé! Cảm ơn em.. cảm ơn em nhiều lắm, Thủy! - Chị cứ cảm ơn em mãi thế, em giận bây giờ. Tất nhiên rồi. Em phải sống còn gặp lại chị, gặp lại đứa bé nhỏ này nữa chứ - Con bé xoa xoa bụng tôi, cười lên thích thú - A, nó đạp này chị. Dễ thương quá, chắc bé hóng được nhìn thấy cuộc đời lắm rồi đúng không? Khi nào được sinh ra, bé sẽ biết cuộc sống tươi đẹp lắm. Bởi vì bé luôn được chào đón với thế giới này. Bé có một người mẹ rất tuyệt vời. Một người chị rất đỗi cute Con bé nhí nhảnh nói, sự rạng ngời lấp lánh hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ. Ngay lúc này đây, tôi như được sống lại với bao khát khao, hy vọng. Trước mắt tôi là hình ảnh của một người con gái bé nhỏ, hồn nhiên, chưa từng vướng bận sầu đau. Cái độ tuổi mười mấy còn non nớt và khờ dại trước lưỡi hái đau đớn của cuộc đời. Dẫu vậy, tôi và Thủy vẫn cứ ước mơ, cứ tỏa sáng, rực rỡ bao niềm tin về một tương lai không có sự rẻ mạt, sỉ nhục, khinh bỉ. Tôi còn nhớ, giây phút ấy là khoảnh khắc mà tôi muốn thời gian trôi chậm nhất. Chầm chậm thôi để tôi được vuốt khuôn mặt, mái tóc và dáng vẻ của cô em gái tôi thương. Một phút thôi đủ để tôi ghi tạc hình bóng của con bé vào trong lòng. Tối hôm ấy, tôi trang điểm thật nhẹ nhàng, nhưng không phải là để phục vụ bọn đàn ông, mà là để bắt đầu cuộc sống mới, lật mở trang sách mới. Sửa soạn lại đồ, lòng tôi phấp khởi mừng vui. Khẽ vuốt ve đứa con trong bụng, con yêu, từ nay mẹ con chúng ta được sống rồi. * * * - Mẹ Lan ơi, mẹ Lan. Huhu con đau quá – Một đứa bé mếu máo khóc ầm lên, ngồi thụp xuống đưa hai tay ôm chân - Đây, mẹ đây. Mẹ đã bảo bao nhiêu lần rồi mà con không nghe hả Như? Chạy nhanh quá rồi ngã đấy, đưa chân mẹ xem nào. Thôi vào nhà để mẹ bôi thuốc cho, kẻo lại nhiễm trùng hết cả lên thì khổ Một người con gái với khuôn mặt nhỏ nhắn chạy ra - Nào, để chị xem nào. Chị Lan vào tắt bếp rồi nêm nồi canh giúp em với, em đang nấu dở tay. Để em sát trùng cho bé - Chị ơi, mẹ mắng em đấy – Con bé Như méc, nhìn cái Thủy như mong chờ chị nó sẽ bênh nó chằm chặp - Haha, được rồi, chị biết rồi. Cái chị này cũng thật là. Sao lại nạt con bé thế kia? Bé nó sợ, nhỉ? Con bé Như được trận cười toe toét, chịu để cho cái Thủy bồng nó vào nhà bôi thuốc Lan đứng nhìn, mỉm cười hiền hòa. Có em thật tốt, Thủy! Lặng yên quan sát hai người vừa đùa giỡn, vừa cười to, tâm trạng ngay lúc này của cô thật thoải mái, tựa như một làn gió mát thoảng qua. - Ơ, chị đứng làm cái gì đó thế? Vào tắt bếp rồi nêm canh giúp em với - Chết cha, chị quên mất. Haha Từ trong bếp vọng ra, Lan nghe tiếng thì thầm nhỏ to, rúc rích cười: - Mẹ Lan hậu đậu thật đấy, bé nhỉ - Hihi vâng ạ, chẳng bù cho Như. Như giỏi lắm chị ạ, lúc nãy khi chị đi chợ chưa về, Như tự ăn được đấy, không cần chị bé đút cho nữa đâu - Chu choa, thật á - Vâng - Xem nào, bé Như của chị lớn thật rồi, biết tự xúc ăn nữa, giỏi quá! Lát thưởng cho bé một cây kẹo mút ha? - Woaa, thích quá. Yêu chị bé nhấttttt - Ngoan, chị cũng yêu Như của chị nhắm nhắm Lan cười, khóe mắt rơm rớm niềm hạnh phúc. Chúng ta sống thật rồi, Thủy nhỉ! * * *
Chào bạn! Mình là Jenny, hôm nay ghé qua được thưởng thức tác phẩm Truyện Ngắn - Lời Thú Tội Của Một Con Đĩ – Daisy Zunk của bạn! Muốn viết xuống đôi dòng. Nếu có gì không phải, mong bạn bỏ qua nhé! Về hình thức: Bạn đã đáp ứng đầy đủ yêu cầu của diễn đàn, phần văn án rất ngắn gọn, xúc tích và toàn bộ tác phẩm đều được trình bày gọn gàng và khoa học. Về nội dung: Trên diễn đàn cũng có kha khá bài viết về "con đĩ", nhưng bài viết của bạn không hề bị lu mờ, ít nhất là với mình và mình vui vì bạn lựa chọn mảng đề tài này. Về nghệ thuật: Trước tiên mình phải nói đến phần tiêu đề của tác phẩm. Lời thú tội của một con đĩ- Chà! Đây chính là lý do mình lựa chọn đọc tác phẩm này của bạn! Con đĩ thì có những lỗi lầm gì? Đó là câu hỏi luôn thường trực trong đầu mình và mình mong chờ một lời giải thích hợp. Bao khách làng chơi đã đúc kết rằng "Đừng nghe con đĩ kể chuyện – Đừng nghe thằng nghiện giãi bày." Nhưng liệu câu nói ấy có phải là tất cả. Mình không nghĩ vậy, vì cũng giống như Lan, Thủy hay hai nhân vật Bính và Hai Liên trong tác phẩm Bỉ vỏ, những người phụ nữ ấy cũng có những khúc mắc khó giải bắt buộc họ phải dấn thân vào ngành buôn hương bán phấn. Con đĩ là có tội, chẳng lẽ những tên khách làng chơi là không có tội ư? Chỉ có cung khi đã có cầu, không có tên đểu cáng, dâm đãng thì sao có thể sinh ra một ngành thương mại tỷ đô xuyên suốt chiều dài lịch sử như thế được. Vậy nên, "quay đầu là bờ", cho dù là con đĩ, biết nhận ra lỗi sai, biết sửa sai thì cũng đều đáng được cho một cơ hội mới. Mình thích cách kể của bạn! Đầu tiên là những bâng khuâng về quá khứ, rồi đến lo âu, chán nản về hiện tại, ký ức và hiện thực cứ đan xen khiến cho không chỉ Lan mà cả người đọc đều rối bời trong đau đớn. Cá nhân mình bị chìm đắm dần bởi cốt truyện và lối kể của bạn. Nó cứ thủ thỉ, tâm tình mà cứ thế đi sâu vào những phòng tuyến yếu mềm nhất của con người – tình cảm gia đình. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho cô gái nhỏ bé như Lan phải dấn thân vào con đường không lối thoát. Với tình cảnh của một cô gái bé nhỏ, không cha, không mẹ, không chỗ nương thân, mấy ai có thể đủ sức vùng lên khỏi vũng lầy xấu xa, bỉ ổi và vô nhân đạo mang tên xã hội. Từng chi tiết tâm lí của Lan được miêu tả hết sức chân thật, đặc biệt là cách sử dụng ngôi số 1, tự xưng "tôi" để kể khiến cho mình tưởng như chính Lan là người kể chứ không phải tác giả nhập vai Lan để kể và điều đó khiến cho tác phẩm của bạn lôi cuốn hơn rất nhiều. Mình thích cái kết của bạn! Đó là một cái kết nhân đạo. Bởi sau bao biến đổi, truân truyên của kiếp hồng nhan, cuối cùng Lan cũng tìm lại được cho mình một hy vọng sống. Hình ảnh người mẹ luôn xuất hiện thường trực trong tâm trí Lan, xuyên suốt từ đầu tới cuối tác phẩm và điều đó cũng là niềm tin, là sức mạng để Lan bật lên thoát khỏi chốn lầu xanh mà tận tâm yêu thương đứa con gái bé bỏng. Có lẽ, Lan đang cố gắng dành hết những thiếu thốn ở tuổi thơ của mình để bù đắp cho Như như một lối thoát ở cả thể xác và tinh thần mình. Bất chợt nhận ra mình đã lan man quá nhiều! Một tác phẩm thực sự rất hay! Đón chờ tác phẩm tiếp theo của bạn! Chúc bạn một ngày vui vẻ!