

Xin chào!
Ngay từ nhỏ mình đã mang tâm hồn của một bà cụ rồi. Nếu mà nói chính xác ra thì như kiểu tiểu thư khuê các ngày xưa. Không sai một ly, không đi một bước.
Hồi nhỏ thì không có gì không ổn, ăn no ngủ kĩ, chỉ mỗi tội mình cho rằng chơi mấy trò con nít là trẩu nên mấy trò Uuuuuu hay kéo co gì đó. Mình không bao giờ tham gia.
Mình thích đọc truyện.
Ở một mình riết, cảm giác ở một mình cũng không có tệ lắm.
Tính của mình, sai gì sửa đó. Lần đầu có người yêu, thì nó đá mình đi theo con khác. Hồi đó đau khổ dữ dội, mình nghĩ do mình vô tâm.
Lần hai, mình ráng thay đổi quan tâm, vẫn bị đá. Kết thúc xong lần hai mình nhận ra bản thân có tánh ỉ lại liền tiếp tục nỗ lực thay đổi.
Ngày trước mặt mũi và tâm hồn nghiêm túc lắm. Mẹ hay bảo nhìn con đủ chúng nó sợ rồi. Thế là tổn thương quyết tâm thay đổi.
Hiện tại, mặt lúc nào cũng hihi.. Chọc chỗ nào chết chỗ đó..
Hiện tại, chỉ cần ỉ lại ai một tí là da gà dựng đứng, giống như sợ mà cũng không phải sợ.
Mình không có thói quen kể lể nỗi buồn hay niềm vui. Kể việc mình vui thì sợ vui quá hóa buồn, thông minh bị thông minh hại. Còn kể việc mình buồn thì sợ xấu hổ, đôi lúc còn cảm thấy không ai hiểu mình, nằm viết một câu chuyện hoặc đọc truyện một hồi là hết.
Nhiều khi nhìn bạn bè vui cũng nói, buồn cũng nói, hâm mộ cực kì mà để bản thân làm thì làm không được.
Đã vài năm không có người yêu rồi, yêu thì sợ ỉ lại, không yêu thì chúng nó cứ cười.
Mẹ nện cả xấp thiệp cưới vào mặt hỏi người yêu đâu nữa?
Bạn bè nói "lắm mối tối nằm không?"
Cầu tư vấn.
Ngay từ nhỏ mình đã mang tâm hồn của một bà cụ rồi. Nếu mà nói chính xác ra thì như kiểu tiểu thư khuê các ngày xưa. Không sai một ly, không đi một bước.
Hồi nhỏ thì không có gì không ổn, ăn no ngủ kĩ, chỉ mỗi tội mình cho rằng chơi mấy trò con nít là trẩu nên mấy trò Uuuuuu hay kéo co gì đó. Mình không bao giờ tham gia.
Mình thích đọc truyện.
Ở một mình riết, cảm giác ở một mình cũng không có tệ lắm.
Tính của mình, sai gì sửa đó. Lần đầu có người yêu, thì nó đá mình đi theo con khác. Hồi đó đau khổ dữ dội, mình nghĩ do mình vô tâm.
Lần hai, mình ráng thay đổi quan tâm, vẫn bị đá. Kết thúc xong lần hai mình nhận ra bản thân có tánh ỉ lại liền tiếp tục nỗ lực thay đổi.
Ngày trước mặt mũi và tâm hồn nghiêm túc lắm. Mẹ hay bảo nhìn con đủ chúng nó sợ rồi. Thế là tổn thương quyết tâm thay đổi.
Hiện tại, mặt lúc nào cũng hihi.. Chọc chỗ nào chết chỗ đó..
Hiện tại, chỉ cần ỉ lại ai một tí là da gà dựng đứng, giống như sợ mà cũng không phải sợ.
Mình không có thói quen kể lể nỗi buồn hay niềm vui. Kể việc mình vui thì sợ vui quá hóa buồn, thông minh bị thông minh hại. Còn kể việc mình buồn thì sợ xấu hổ, đôi lúc còn cảm thấy không ai hiểu mình, nằm viết một câu chuyện hoặc đọc truyện một hồi là hết.
Nhiều khi nhìn bạn bè vui cũng nói, buồn cũng nói, hâm mộ cực kì mà để bản thân làm thì làm không được.
Đã vài năm không có người yêu rồi, yêu thì sợ ỉ lại, không yêu thì chúng nó cứ cười.
Mẹ nện cả xấp thiệp cưới vào mặt hỏi người yêu đâu nữa?
Bạn bè nói "lắm mối tối nằm không?"
Cầu tư vấn.
Last edited by a moderator: