Xin chào! Ngay từ nhỏ mình đã mang tâm hồn của một bà cụ rồi. Nếu mà nói chính xác ra thì như kiểu tiểu thư khuê các ngày xưa. Không sai một ly, không đi một bước. Hồi nhỏ thì không có gì không ổn, ăn no ngủ kĩ, chỉ mỗi tội mình cho rằng chơi mấy trò con nít là trẩu nên mấy trò Uuuuuu hay kéo co gì đó. Mình không bao giờ tham gia. Mình thích đọc truyện. Ở một mình riết, cảm giác ở một mình cũng không có tệ lắm. Tính của mình, sai gì sửa đó. Lần đầu có người yêu, thì nó đá mình đi theo con khác. Hồi đó đau khổ dữ dội, mình nghĩ do mình vô tâm. Lần hai, mình ráng thay đổi quan tâm, vẫn bị đá. Kết thúc xong lần hai mình nhận ra bản thân có tánh ỉ lại liền tiếp tục nỗ lực thay đổi. Ngày trước mặt mũi và tâm hồn nghiêm túc lắm. Mẹ hay bảo nhìn con đủ chúng nó sợ rồi. Thế là tổn thương quyết tâm thay đổi. Hiện tại, mặt lúc nào cũng hihi.. Chọc chỗ nào chết chỗ đó.. Hiện tại, chỉ cần ỉ lại ai một tí là da gà dựng đứng, giống như sợ mà cũng không phải sợ. Mình không có thói quen kể lể nỗi buồn hay niềm vui. Kể việc mình vui thì sợ vui quá hóa buồn, thông minh bị thông minh hại. Còn kể việc mình buồn thì sợ xấu hổ, đôi lúc còn cảm thấy không ai hiểu mình, nằm viết một câu chuyện hoặc đọc truyện một hồi là hết. Nhiều khi nhìn bạn bè vui cũng nói, buồn cũng nói, hâm mộ cực kì mà để bản thân làm thì làm không được. Đã vài năm không có người yêu rồi, yêu thì sợ ỉ lại, không yêu thì chúng nó cứ cười. Mẹ nện cả xấp thiệp cưới vào mặt hỏi người yêu đâu nữa? Bạn bè nói "lắm mối tối nằm không?" Cầu tư vấn.
Cái này thuộc về tính cách của mỗi con người rồi, bảo thay đổi sẽ rất khó. Anh thì cũng chẳng khác gì em, lên mạng có thể không cần biết ai là ai thích gì thì viết đó nhưng ngoài đời a chỉ có thể chia sẻ được những gì suy nghĩ trong lòng với 1 vài người, phải nói là rất thân thiết thì ms nói chuyện được, nhưng đã nói chuyện được thì lại cực kỳ thoải mái, thậm chí nói gì mọi người phải nghe đó, có năng khiếu làm lãnh đạo :D Tuy nhiên với người lạ hoặc chưa được thân quen thì dường như lại không muốn nói, gặp con gái thì lại càng không biết nói gì Trước giờ yêu đương tán tỉnh ai tất cả đều là lên mạng, chưa bao giờ tán ai ngoài đời
Bạn nên nghe nhiều nhạc nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể để tâm trạng thoải mái nhất cơ thể. Nếu bạn muốn tập tính cởi mở Thì lúc đầu nên tập cởi mở trò chuyện với mẹ bạn, khi vui khi buồn hãy tâm sự với mẹ của bạn dần dần đến bạn bè của bạn rồi cứ như vậy tiến tới từ từ bạn sẽ giống như mọi người xung quang thôi. Mà bạn thích đọc truyện á thế đọc truyện ủng hộ mình với hihi. Chúc bạn mau thành công.
Ừ, tính cách mình giống bạn, thích lên mạng viết nhưng không thích nói nhiều, tuy rằng đôi khi chỉ cần có người hỏi theo chủ đề mk cx sẽ nói ra, nhưng sau khi xả xong liền quên, muốn bạn trai mk lại không thích, nếu bạn muốn có bạn trai thì mk sẽ ủng hộ bạn, chứ mk thật sự không bk khuyên như nào, tại mỗi người một ý kiến a, xem sở thích của bạn như nào liền làm như thế ấy, nghe nhạc cx là một ý kiến hay.
Tính cách của mình cũng vậy, bên ngoài thực sự chẳng muốn giao tiếp với người lạ, không muốn va chạm bất kì chuyện gì hết đặc biệt dính vào tình yêu vớ vẩn. Hihi Nếu rảnh bạn cứ đọc thử: Bình tĩnh khi ế, mạnh mẽ khi yêu nha
Có thể ở một phần nào đó chúng ta giống nhau, nhưng không hẳn. Bạn thích im lặng bởi vì bạn không tin tưởng người khác lẫn chính bản thân mình. Còn tôi im lặng vì đơn giản là tôi thích vẻ đẹp của nó, chậm rãi lắng đọng^^. Có lẽ bạn đã bị tổn thương quá sâu nên mới không tin tưởng để chia sẻ cho một ai nữa, nhưng ý chí của bạn rất đáng để khâm phục. Mỗi lần bạn cảm thấy bản thân mình quá ỷ vào người khác thì bạn sẽ nói: ' Không được, phải mau thay đổi thôi'. Thay đổi để không phải tổn thương, thay đổi để bản thân mình không phải lạc lỏng giữa dòng người, thay đổi để dung nhập vào cuộc sống.. ở đây thì tôi thấy mình được đồng cảm với bạn. Cố gắng nỗ lực thay đổi, người ta nói tôi dữ dằn? Được, tôi sẽ vui vẻ. Người ta bảo tôi ít nói? Được, tôi sẽ nói nhiều hơn một chút. Cứ vậy đó, nên có người đã nói với tôi: ' Em cứ để ý lời người khác như vầy à, người ta nói gì thì sửa đó. Không thấy mệt àh?"(tất niên đó là một người mà tôi có chút tin tưởng) thì tôi bảo là không. Tính tôi như vậy. Thật ra ở một mình vẫn tốt lắm, có thể im lặng lắng nghe bản thân mình, sau khi sắp xếp cảm xúc xong xuôi thì có thể treo một bộ dáng tươi cười đi gặp người rồi. Không ai có thể làm tổn thương ta nữa. Với lại thay vì dành thời gian cho người yêu thì sao bạn không dành thời gian cho gia đình mình nhỉ? Bởi vì tôi thấy, giải tỏa nỗi phiền muộn không đáng có thì chỉ nên một mình mình đối mặt, xong việc thì có thể vô ưu vô lo vui vẻ bên gia đình. Mãi mãi là một đứa con gái không bao giờ lớn trong lòng cha mẹ. Như vậy không phải tốt hơn sao?