1 người đang xem
Bài viết: 22 Tìm chủ đề
57 0
Lá rơi vào câu hát

Tác giả: Võ Duy Ngà

Thể thơ: Thể thơ tự do


Có những ngày đời như con sống lặng

Nước vẫn trôi, mà bờ cứ xa dần

Mình là chiếc lá xoay vòng theo gió

Chẳng biết bến nào

Cũng chẳng hỏi bao giờ gần.

Đã từng gom cả thanh xuân vào túi

Mở ra chỉ thấy vài mảnh vụn niềm tin

Có người qua, để lại mùi hương cũ

Như mưa đầu mùa

Chạm đất, rồi tan vào xanh im.

Thấy mình lớn khi tập quên một thứ

Nhưng hóa ra

Quên lại giống nhớ sâu

Những vết sẹo ngủ yên dưới da thịt

Dạy ta biết yêu những ngày bình thường.

Cuộc đời như quán nhỏ bên đồi gió

Kẻ đến, người đi, ly trà vẫn ấm hơi

Ta ngồi lại

Nhấp từng giọt nắng cuối

Nghe tiếng thời gian chảy giữa tiếng đời trôi.

Bài thơ này tôi viết để lưu lại những ký ức khó quên của cuộc đời, những lần cố gắng cho tương lai, gặp gỡ những con người mới và lại kết thúc bằng lần tiệc tàn, người cũng ra đi. Ai trong chúng ta cũng sẽ không ít lần trải qua những giây phút này nhưng hãy xem đời là cuộc hành trình cống hiến tươi đẹp, ta sinh ra để sống, để trải nghiệm, để cống hiến hết sức mình khi còn có thể để khi ra đi ta không vì những phiền muộn níu kéo.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back