Truyện Ngắn Quán Rượu Mùa Lá Rơi - Bích Khoa

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Cá Mó, 30 Tháng mười một 2018.

  1. Cá Mó

    Bài viết:
    61
    Quán Rượu Mùa Lá Rơi

    (Truyện ngắn của Bích Khoa)

    Minh có gương mặt hơi xương, mắt dài và đen như vẽ. Các đường nét trên mặt nếu phân tích cho kỹ thì không thể gọi là đẹp, nhưng lại hòa hợp một cách hiếm có. Bàn tay trắng xanh, với những móng tay cắt gọn, sạch sẽ, luôn có vẻ như đang sẵn sàng đi đến một nơi nào đó trang trọng. Dáng người cao và hơi gầy. Kiểu gầy guộc không gợi nên cảm giác yếu đuối, mà tạo sự uyển chuyển lười nhác trong từng chuyển động. Tôi nghĩ mình đã có được cái cảm giác "tình yêu từ cái nhìn đầu tiên" khi gặp anh ta, hay một cái gì tương tự như vậy, chẳng hạn, hóa chất não hay nhịp dao động sinh học tương đồng.

    Nói tóm lại, Minh đẹp. Anh mỉm một nụ cười dễ dãi và hiền lành, nụ cười của những người có cái vẻ sẵn sàng chấp nhận bạn cho dù bạn là ai, rất dễ gây thiện cảm.

    Tôi ngồi đó, trong quán rượu nhỏ vào một ngày tháng tư. Trời oi ả dù đã hơn bốn giờ chiều. Minh đặt hai ly cà phê lên bàn, một cho tôi, một cho người đàn ông ngồi trước mặt tôi, Huân, mái tóc rẽ ngôi rất gọn và đôi giày tây sáng loáng. Tôi nghe mùi nước hoa thoang thoảng. Anh ta đang cầm hồ sơ xin việc của tôi với những ngón tay lỏng lẻo, như thể người ta bóc một mẩu giấy da đẫm nước trên đầu các ngón tay.

    "Vậy là cô không thể đến trước sáu giờ".

    "Tôi có tiết ở trường đại học đến tận năm rưỡi. Mà từ đó đến đây cũng khá xa".

    "Vậy cũng được". Anh ta nói, vẻ dễ chịu. Có lẽ thật tình câu hỏi đặt ra ngay từ đầu cũng chả để làm gì.

    Minh đặt cà phê xuống xong, ngồi lại, nhìn anh ta với vẻ trìu mến không thể che giấu. Quanh cả hai tỏa ra một thứ xúc cảm vô hình nhưng lại mạnh mẽ đủ để đánh bật ánh mắt của bất cứ ai muốn thách thức bằng một cái nhìn soi mói. Hóa chất não vừa mới tiết ra của tôi ngay lập tức bị trung hòa bởi một thứ gì khác, mà tôi cũng chả biết là chất gì.

    Quán rượu bắt đầu mở cửa sau bảy giờ rưỡi. Nhưng đến tận tám giờ khách khứa mới lục tục kéo đến. Nói kéo đến chứ thực ra cũng chả có mấy người. Một quán rượu khuya nhưng không có nhạc sống. Đơn giản chỉ là điểm đến của những kẻ chán đời hoặc những cặp tình nhân chán nhau. Huân chẳng để tâm gì đến. Có vẻ như việc là chủ quán rượu và việc có trách nhiệm phải chăm lo phát triển kinh doanh là hai việc hoàn toàn chẳng liên hệ gì nhau, ít nhất là trong suy nghĩ của anh ta. Thích thì đến, ngồi uống ly cốc-tai, vờn vịt vài câu, rồi biến đi trong làn khói thuốc còn lẩn quất. Buồn thì ngồi lại, im lìm chẳng nói gì.

    Minh nhìn Huân với vẻ lơ đãng, nhưng không bao giờ rời mắt khỏi anh ta. Những khi vắng khách, cả hai ngồi trong một góc tối của quán. Minh dựa đầu trên vai anh ta dịu dàng. Tôi ngồi chống cằm nơi quầy, nghe giọng buồn không đâu của Diana Krall phát ra từ chiếc loa nhỏ. Những buổi chiều tối thế này gợi một cảm tưởng thanh thản, dù giả tạo, nhưng dễ chịu khiến không thể chối từ. Tôi vừa ngắm mưa băng qua khung cửa kính thành hàng trăm dòng chảy nhỏ, vừa thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn hai người đàn ông trong góc phòng. Bộ ba kỳ lạ yên bình trong một quán rượu nhỏ, dường như một loại ốc đảo tách biệt hẳn với mọi thứ ngoài kia.

    Phía bên đó, từng dòng người nối nhau đi, vội vàng tất bật hay từ tốn chậm rãi. Trước mắt tôi, làn mưa rơi và mưa chảy qua kính cửa làm nhòe đi những đường nét rõ ràng của từng người trong số họ.

    * * *

    Minh bảo, tôi là người làm ở đây lâu nhất từ trước đến giờ. Tôi cười khiêm tốn, cũng chẳng tự hào gì. Có lẽ chẳng qua tôi là người duy nhất chấp nhận mọi sự diễn ra ở đây một cách tự nhiên. Cũng chả hiểu tại sao. Đó là một đặc tính. Không phán xét, và không cố gắng tuyệt vọng để đạt tới một mục tiêu to lớn hay nhỏ bé nào. Không biết là đặc tính tốt hay xấu.

    Một đôi lần, khi chúng tôi cùng làm việc trong quầy bar nhỏ, khuỷu tay của tôi và Minh chạm nhau. Và tôi cảm thấy ngay chỗ va chạm ấy một cảm giác ấm nóng chạy khắp cơ thể. Da Minh mềm và êm, hoặc cũng có thể tôi chỉ tưởng tượng như vậy. Nhưng không ít lần, tôi nhận ra mình đang cố hình dung, từ những thông tin về làn da nơi khuỷu tay, đến những chỗ da nơi khác, gương mặt chẳng hạn, sẽ như thế nào? Như thể người ta cố phục hồi cấu trúc cơ thể của một con khủng long từ một mẩu xương tí xíu.

    Những ngày gương mặt Minh râu ria lởm chởm, anh có một sự kết hợp khá kỳ lạ giữa vẻ buồn bã dịu dàng và vẻ già dặn ở người từng trải. Chúng tôi thường trao đổi với nhau những câu chuyện vô hại, không đâu ra đâu, không về một người cụ thể nào. Vừa phụ tôi mắc các ly thủy tinh trên giá, Minh vừa hỏi:

    "Việc học ở trường của em thế nào?".

    Tôi nhún vai, trả lời theo kiểu tạm bợ:

    "Cũng tàm tạm".

    Anh mỉm cười.

    "Còn anh, ngoài thời gian ở quán, anh làm gì?".

    "Thì cũng tàm tạm".

    "Đó đâu phải là một câu trả lời".

    Minh lại cười nhẹ:

    "Vậy em thích một câu trả lời thế nào?".

    Tôi ngẫm nghĩ trong vài giây:

    "Ừ, có thể anh không có việc gì khác ngoài việc trông coi quán rượu". Tôi mân mê một chiếc ly trên tay. "Nhưng đại khái, anh có thể trả lời những thông tin về bản thân như người ta vẫn thường nói".

    "Tức là..".

    "Đại loại, anh thường xem gì, đọc gì, thích ăn gì, thích đi đâu..".

    "Là.. tự bạch ấy à?".

    "Đừng dùng từ đó, nghe buồn cười thế nào.. Nhưng.. đúng là thế đấy".

    Minh xoay người, tỳ hai khuỷu tay lên quầy, đầu ngửa ra sau nói nho nhỏ với một giọng bâng quơ:

    "Ờ, không có gì.. Anh chẳng làm gì đặc biệt..".

    "Không thích ăn món gì nhất à?".

    "Ờ..".

    "Không có nơi nào anh thích đến nhất à?".

    Im lặng.

    "Anh không đặc biệt thích một loại nhạc nào sao?".

    "Ờ.. không.. Anh không có sở thích gì đáng nói..".

    Dừng một chút. Minh thở dài..

    "Ờ.. Không có gì đáng kể..".

    * * *

    Có lẽ, thỉnh thoảng, trong những lúc không chủ ý, tôi hay nhìn Minh chăm chú, với một cảm giác lơ mơ. Đầu tiên, giữa chúng tôi bỗng có một khoảng cách hơi kỳ cục. Nhưng dần dần, anh đã có cái vẻ dễ chịu, vui thích khá rõ khi được một đứa con gái trẻ mê mẩn một cách không giấu diếm. Vả lại, tôi thấy cũng chả cần giấu diếm, vì tôi không mong muốn một điều gì rõ rệt. Nhiều lần Minh đặt tay lên đầu tôi, vuốt ve như vuốt ve một con chó nhỏ, và tôi thấy một cảm giác dịu dàng.

    Những lúc ấy, có lẽ mặt tôi mang một nét ngớ ngẩn thấy rõ. Khi ai đấy luôn phải bận tâm về một suy nghĩ nào đó trong đầu, thì cũng có cái vẻ không sáng suốt đó.

    Tôi không ngại lắm chuyện này. Tôi đã chứng kiến vẻ mặt đó của Minh. Nó gây ra một cảm giác vừa buồn bã vừa hả hê. Một sự pha trộn mâu thuẫn. Không thể hiểu được vì sao.

    Huân đến vào một buổi chiều trời mưa âm u, với những cơn gió mạnh, vào khoảng sau bảy giờ. Khi đó tôi vẫn đang dọn dẹp chuẩn bị mở cửa. Anh ta ló ra từ cửa chiếc xe hơi trắng vẫn thường đi, kéo theo một cô gái tả tơi vì gió. Cả hai ùa vào quán, đem theo cơn lốc ngoài trời cùng những hạt mưa lạnh buốt. Không khí ấm áp trong quán dường như cũng bị đông cứng theo họ. Một vài chiếc lá theo gió cuốn vào mỏi mệt nằm bệt lên sàn nhà, vốn vừa được lau dọn xong, một cách suồng sã và trâng tráo. Huân đảo mắt một vòng quanh quán, như thể kiểm kê tài sản, rồi thở dài, với một vẻ ủ ê mệt mỏi, ngồi phịch xuống ghế bành.

    "Minh, đem cho anh một cái gì nóng nóng".

    Im lặng. Tôi liếc nhìn Minh. Anh đang có cái vẻ mặt kỳ lạ. Tôi đành đi lấy cà phê.

    Huân có dáng vẻ của một anh chàng giàu có, với những đồ chưng diện nho nhỏ dễ ưa. Trên ngón tay anh ta lần này có thêm chiếc nhẫn vàng. Cô gái đi cùng cũng rõ là người biết phục sức. Cô khá đẹp, nhìn chúng tôi với vẻ thờ ơ, vuốt vuốt những giọt nước mưa đọng trên tóc. Mái tóc uốn đắt tiền. Cô ngồi xuống cạnh Huân, rút từ trong ví da ra đồ trang điểm để dặm lại son phấn. Vẻ chăm chút sắc đẹp có một cách thức rất trang nhã, như thể đó luôn là một việc tự nhiên giống người ta chỉnh lại cà vạt. Họ gộp lại thành một cặp tình nhân đẹp đôi.

    Minh đốt một điếu thuốc, tôi nhận thấy bàn tay anh run run.

    Huân cau mày.

    "Đừng hút. Châu không thích đâu".

    Không gian trong quán giờ đây dường như trở nên quá chật chội cho một làn khói thuốc. Tôi chạy đi mở cánh cửa kiếng.

    Một làn gió lốc ào tới, cuốn theo một trận đầy lá rơi.

    * * *

    Trời đã vào khoảng cuối tháng tám. Thành phố không có mùa thu, nên tôi không biết nên gọi đây là mùa gì. Bầu trời có một vẻ sầu muộn khó gọi tên. Không gian chìm trong màu đỏ của hoàng hôn, như thể một điều gì đang tàn úa.

    Minh có một vẻ thờ ơ, anh ngẩng nhìn trời đang tối dần.

    "Anh quên bảo với em, hôm nay mình đóng cửa sớm".

    Tôi ngẩn ra:

    "Sao thế anh?".

    Minh im lặng, không trả lời. Và tôi thì cứ ngớ ra không biết làm sao cho phải.

    "Tối nay em rảnh chứ?".

    Tôi so vai:

    "Đằng nào em chẳng phải làm việc. Em đâu có kế hoạch gì đặc biệt".

    "Ờ, phải". Minh có cái vẻ ngơ ngẩn của người vừa nhận ra một việc hiển nhiên. "Hay em ở lại. Đóng cửa đi. Anh em mình uống tí gì với nhau".

    Tôi treo bảng đóng cửa. Và anh đi pha một cái gì đó. Chẳng hề có cảm giác khác lạ. Quán cũng chỉ như những ngày vắng khách. Không gian im ắng, và tôi nghe tiếng đá lắc nghe lanh canh. Minh mở một đĩa của Keiko Lee.

    Tôi chọn cho mình một ghế nệm thật êm. Đốt cây nến vẫn để sẵn trên chiếc bàn kính. Bản nhạc nghe ngang ngang, lâu lâu giọng ca sĩ nghe như đang cười gằn một cách hằn học. Minh đem đến hai ly Margarita.

    "Em biết không? Điều hay của món này, là dù pha chế có tồi, thì lớp muối quanh miệng ly cũng có thể làm tê mất khả năng nhận biết ở đầu lưỡi".

    Tôi cầm lấy ly, hơi ngại ngùng:

    "Thế ạ?".

    "Ít ra thì anh cũng nghĩ thế".

    "Hôm nay.. dịp gì thế ạ?".

    "Sinh nhật anh".

    "À..". Tôi bối rối. Không biết nói gì hơn. Đành chăm chú quan sát cái ly. Có một màu xanh trộn lẫn trong ánh đỏ của đèn, trông khá đẹp mắt.

    Chúng tôi ngồi nhắm cốc-tai và ngắm bầu trời ngoài khung cửa. Trong bóng tối, nó dần chuyển sang một màu đỏ sẫm.

    "Chắc là sắp có cơn mưa trái mùa". Minh bình luận. Anh xoay xoay thân ly giữa hai ngón tay.

    "Anh Huân.. không tới ạ?".

    Im lặng.

    "Không.. Chắc là không".

    Minh đi lấy thêm vài chai bia. Tôi cũng không phản đối. Xong một chai, tôi cầm lấy một chai khác. Còn gì dễ chịu bằng buổi tối nghỉ việc, ngồi uống với anh. Tôi thấy vui vẻ, thoải mái, hết hẳn cảm giác bồn chồn. Sự buồn hay bất đồng gì nơi anh như một thứ chẳng ăn nhập gì đến tôi.

    "Cô gái hôm trước, hẳn là bạn gái anh Huân?".

    Minh cười nhếch môi, với một vẻ độc địa ít thấy biểu lộ:

    "Đáng gì. Trước giờ vẫn thế mà. Đến rồi đi cũng nhiều lắm".

    "Nhưng lần này có lẽ là thật".

    "Thật thế nào?".

    "Em thấy nhẫn đính hôn".

    "Đính hôn đấy?".

    "Đính hôn thật mà. Chính vì thế mà em bảo là thật đấy". Tôi cãi, đã chìm trong một tình trạng cứng đầu hoàn toàn thiếu tự chủ. Minh im lặng nhìn tôi. Rồi anh phá ra cười.

    "Lại đây cô bé".

    Minh giang cả hai tay, kéo tôi băng qua chiếc bàn. Một ly rượu ngã lăn suýt thì bể tan tành. Tôi được kéo phịch ngồi lên người anh. Tôi để mặc. Vì đã đủ uể oải và chán chường. Và vì ngồi trong lòng Minh, hẳn là cảm giác dễ chịu.

    Tôi ngồi yên, mặt áp vào ngực áo Minh. Chiếc áo sơ mi mới thay vẫn còn thoảng mùi nắng. Tôi hít đầy một cảm giác ưa thích, lảng vảng tí mùi bia, nhưng không có mùi nước hoa kia lẩn quất. Tôi tiếc là không còn đủ tỉnh táo để có thể lưu nhớ tất cả những cảm giác lúc này.

    "Em thì biết gì". Anh nói bằng một giọng lải nhải. "Mà dù có thế đi nữa, cũng sẽ chẳng có gì đặc biệt. Mọi chuyện sẽ vẫn cứ như cũ".

    "Vẫn cứ như cũ, nghĩa là..".

    "Nghĩa là không cô nào có thể xen vào giữa anh và Huân".

    "Nghĩa là..".

    "Cô vợ ấy không thay đổi điều gì hết".

    "Chắc thế à?".

    "Chắc chắn". Minh cười gằn. "Đã được thỏa thuận rồi".

    "Anh..".

    Gật đầu.

    "Được anh Huân?".

    "Đã hẳn".

    Ồ, một chuyện tình tay ba. Một người vợ đẹp, sang trọng, cộng thêm phẩm chất tuyệt vời là vô tư và hồn nhiên. Một anh người tình trái khoáy của một quý ông lịch lãm.

    "Hay lắm. Vậy ta cùng nâng ly".

    Đêm hôm ấy, tôi ngủ vùi trong lòng người đàn ông tôi yêu.

    Nhưng quán rượu ấy, căn phòng ấy, lẫn trái tim ấy, đều thuộc về một người đàn ông khác.

    * * *

    Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa, Minh vẫn không đến. Phát hoảng vì không thể lo liệu mọi việc một mình và cũng không biết nên làm sao, tôi gọi cho Huân.

    Anh ta đến nhanh như một cái chớp mắt. Gương mặt có vẻ gần như hốt hoảng. Nhưng rồi anh ta bình tĩnh ngồi vào bàn, hai tay di di thái dương.

    "Lấy cho anh ly cà phê".

    * * *

    Không còn lý do gì để ở lại đó, tôi xin nghỉ việc. Lẩn quất đâu đó, tôi thấy mình thỉnh thoảng có cảm giác muốn tìm lại Minh. Nhưng tôi không biết anh ở đâu. Trong suốt thời gian ở cạnh anh, tôi đã không bao giờ hỏi tới điều đó.

    Ngày hôm đó, khi nhìn Huân ngồi bên ly cà phê với một vẻ bình tĩnh đáng ngạc nhiên, tôi chợt nhận ra một điều: Anh ta đã ngồi lâu hơn thường lệ. Rất lâu. Khi ấy, thật lòng tôi rất tò mò muốn biết, mối quan hệ giữa hai người đã kéo dài trong bao lâu. Tôi không biết rằng Huân có hiểu được mối tình kia là độc nhất, trọn vẹn, đòi hỏi một sự chiếm hữu hoàn toàn. Và, tôi muốn kể lại cho Huân nghe cảm giác kỳ lạ mà tôi vẫn có khi ở cạnh Minh, sự tôn sùng một sinh thể đẹp đẽ trộn lẫn trong sự chán ngán một thứ đơn điệu và tẻ nhạt. Minh, cuộc đời anh ta không có gì, không làm được gì, không đáng kể gì. Anh ta không có gì đáng kể ngoài tình yêu dành cho Huân. Anh ta không muốn có điều gì đáng kể ngoài tình yêu dành cho Huân.

    Nhưng tôi đã không nói gì cả. Nó quá ngớ ngẩn để có thể nói ra thành lời.

    * * *

    Quán rượu thành ra bỏ không. Đôi lần đi ngang, tôi có dừng lại. Đứng trên bậc thềm lạo xạo đầy lá rơi, tôi dành một phút nhìn cánh cửa khóa kín. Một lần nữa, căn phòng bên trong đó lại như một thứ ốc đảo lạ lùng không cách gì xâm phạm, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Liệu sau cánh cửa, có chăng Minh đang đứng sau quầy, tay giơ cao ly Magarita, với một nụ cười dễ dãi và hiền lành, sẵn sàng đón nhận dù tôi là ai.

    Nhưng lần này, tôi đã ở phía bên kia ốc đảo.

    Truyện này đọc lâu rồi. Thấy hay nên post lên cho mọi người cùng đọc. Chắc cũng có bạn đọc rồi.
     
    doanhdoanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười một 2018
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...