Xuyên Không Ký Chủ Tỷ Tỷ Không Phải Người! - Bánh Bao Out

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bánh bao out, 7 Tháng bảy 2022.

  1. Bánh bao out

    Bài viết:
    8
    Chương 10: Luyến máu (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vũ Y bước chân sáo đi dạo trên phố lớn, cô ghé mắt lên nhìn trời, tươi cười đi sang một con đường khác.

    Thật đói a.

    Vũ Y sờ lên bụng, quay chân dự định ăn mì ở quán lúc trước, vừa mở cửa ra liền định quay đầu chạy.

    "Y Y!"

    "..."

    Vũ Y quay chậm đầu lại nở một nụ cười miễn cưỡng.

    "Hì, anh."

    Sao anh trai ta lại ở đây còn có cả tên gia hỏa Khương Ngự nữa chứ.

    Bổn cô nương sắp bị bắt về lại rồi, không muốn về đâu a, phải làm sao phải làm sao!

    Mặc Thực đi lại nắm cổ tay Vũ Y sợ cô chạy đi nữa.

    "Em đi đâu, về nhà với anh."

    Vũ Y thu lại nụ cười, tỏ vẻ chững chạc mà nói.

    "Em không về, cha mẹ và em gái đều rất ghét em."

    Mặc Thực nghe vậy cũng lựa lời nói giúp cha mẹ Mặc một chút.

    "Cha mẹ chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, họ nuôi em từ nhỏ đến giờ mà sao lại ghét em được."

    "Anh, họ vứt em ở ngoại ô vào đêm khuya anh biết không?"

    Vũ Y bày ra nụ cười miễn cưỡng, đáy mắt có chút mất mát.

    Mặc Thực nghe vậy sựng người lại, hắn không biết chuyện này, hôm nay hắn mới biết Vũ Y không có đi chơi nên vẫn chưa kịp điều tra kỹ chuyện gì cả.

    Mặc Thực vẫn đứng người nắm cổ tay Vũ Y, Khương Ngự đi lại gỡ tay Mặc Thực ra rồi quăng chìa khóa qua.

    "Để em ấy ở chỗ tôi, muốn thì qua thăm."

    Mặc Thực nhìn Khương Ngự, mấp môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dẫu sao ở với tên này vẫn tốt hơn là để em hắn ở một mình, tên này biết là em gái hắn cũng sẽ không làm gì đâu.

    Vũ Y nhìn nhìn hai người đàn ông trước mắt.

    Ta bị định chỗ rồi? Nhưng ở với bé c, đành chịu thiệt vậy.

    Vũ Y cũng mặc, lại ngồi xuống gọi hai tô mì, hai người đàn ông kia cũng ngồi xuống bàn cô.

    Lúc chờ mì lên, Vũ Y cầm điện thoại mới mua chọt chọt, lúc sau lại ngẩng đầu qua nói chuyện với Mặc Thực.

    "Anh ơi."

    "Sao vậy?"

    Vũ Y biết Mặc Thực vẫn không tin cha mẹ Mặc sẽ đối với cô như vậy, muốn Mặc Thực cùng mình làm một chuyện. Mặc Thực nghe xong lưỡng lự hồi lâu rồi cũng đồng ý.

    Nói xong hai tô mì cũng vừa lên, Vũ Y vừa thấy đã sáng mắt, chăm chú ăn mì.

    Khương Ngự nhìn cô gái nhỏ đang ăn, một lúc sau lại gọi tây phục đen lại, lát sau tây phục đen đem về một đôi giày thể thao.

    Khương Ngự đưa giày thể thao qua cho Vũ Y.

    "Mang vào."

    Vũ Y liếc nhìn giày quyết quay đầu mặc kệ.

    Mang giày cái gì, không mang a!

    [Ký chủ không mang sao? ]

    Phiền phức lắm a.

    [..] Mang giày mà phiền gì chứ?

    Mặc Thực thấy Vũ Y cự tuyệt mang giày liền một tràng giáo huấn, cuối cùng Vũ Y bĩu môi đành mang vào.

    Lúc ăn xong Mặc Thực có việc rời đi trước, Vũ Y về cùng Khương Ngự

    Cô mang giày khó chịu giãy giãy hai cái, đi đứng cũng chậm hơn nhiều, mãi vẫn chưa đến chỗ đỗ xe.

    Khương Ngự nhìn qua vừa lúc chạm vào mắt cô gái nhỏ cũng đang nhìn hắn, hai ánh mắt giao nhau giữa không trung.

    Vũ Y linh hoạt tiến một bước cầm vạt áo của Khương Ngự lắc nhẹ.

    "Cõng tôi đi."

    Khương Ngự kéo vạt áo ra, lạnh lùng từ chối: "Không."

    Vũ Y cũng không buồn gì, liền cười khì khì vừa nói vừa kéo giày ra: "Hì hì, vậy tôi không đi giày nữa đâu."

    Vũ Y cởi xong chạy nhanh về phía xe Khương Ngự rồi nhảy vào ngồi nghiêm chỉnh.

    Khương Ngự đi đến nhìn cô gái đang cười nghịch cọng cỏ, mấp môi muốn nói rồi lại thôi.

    Trong xe yên tĩnh đến lạ, Khương Ngự nhìn sang cô gái đang tựa vào cửa kính xe để ngủ.

    Thiếu nữ thanh thoát với hàng lông mi dài nhắm chặt, trên khuôn mặt thập phần yên tĩnh đến đáng yêu, cổ váy trượt xuống vai áo lộ ra xương quai kết hợp với lọn tóc đen rơi trên váy hết sức tinh tế.

    Khương Ngự bất giác đưa tay đến bên mặt Vũ Y, xe thắng gấp, hắn vươn tay định đỡ cô lại không kịp, Vũ Y đập vào đầu không nhẹ liền tỉnh giấc.

    Cô quay đầu qua nhìn người đàn ông đang ngồi thẳng tắp bên kia một chút.

    Vũ Y xoa xoa mái tóc đen rối thành tơ, đưa bàn chân lên nhìn.

    Lòng bàn chân dính vài vết đỏ màu máu.

    "Sao vậy?"

    "Hì, vết thương nhỏ ấy mà, anh quan tâm tôi à."

    Vũ Y cười tươi như hoa, kéo khuôn mặt nhỏ lại gần Khương Ngự.

    Vết thương này do cô dẫm lên mảnh thủy tinh vỡ, khi nãy có lẽ lỡ khứa vào đâu đó nên lại chảy máu rồi.

    Khương Ngự trầm mặc bắt lấy chân Vũ Y, lấy khăn tay và nước rửa sơ qua một lần.

    Tiểu gián, ta bắt đầu cảm thấy hình như ở bên hắn cũng khá tốt a?

    [Chắc ký chủ đang dần thích tên này rồi.]

    Gián béo cười cười tỏ vẻ khoái chí

    Thích?

    Cô chưa từng làm mấy cái nhiệm vụ kỳ quái này, thật không hiểu sao lại gọi là thích?

    Vũ Y phẩy gián béo sang một bên, mỉm cười nhìn chằm chằm vào người đang xử lí vết thương cho cô.

    Khương Ngự làm xong vừa quay người lên đã bắt gặp ánh mắt Vũ Y, bỗng chốc không khí có chút xấu hổ..

    Cảnh sắc ngoài xe liên tục thay đổi, cuối cùng dừng lại trên một biệt thự quỷ dị nơi hoang vu.

    May mà có người làm đi qua đi lại không ta còn tưởng đây là biệt thự bỏ hoang ấy chứ.
     
  2. Bánh bao out

    Bài viết:
    8
    Chương 11: Luyến máu (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Ngự xuống xe trước, Vũ Y vừa nhìn ra đã thấy bàn tay hắn luồn qua người cô, ôm lên đi vào trong, Vũ Y ngạc nhiên nhưng không phản kháng, cười cười quơ cọng cỏ nhỏ.

    "Cảm ơn anh nha."

    Người làm nhìn thiếu gia ôm một cô gái vào, trên khuôn mặt hoàn toàn không lộ vẻ ngạc nhiên.

    Hai người vừa vào cửa, người hầu ngay lập tức thay đổi sắc mặt, bật chế độ hóng hớt.

    "Một cô gái!"

    "Tôi cũng thấy!"

    "Chúng ta sắp có đại thiếu phu nhân rồi!"

    "Quá hoang đường, hôm nay tôi sẽ mua mười tờ sổ xố!"

    Quản gia bên trong thấy đại thiếu gia đưa một cô gái về có chút kinh ngạc, ánh mắt ông dò xét cô gái trước mắt.

    "Sắp xếp cho cô ấy."

    "Tôi muốn ở với anh cơ.."

    Vũ Y vừa cười nói vừa ôm chặt cổ Khương Ngự, hơi thở nóng phả lên người hắn có chút ngứa ngáy.

    "Không biết xấu hổ! Nhanh lên!"

    Lời sau là nói với quản gia, quản gia nhanh chóng sắp xếp, tầm năm phút sau đã chuẩn bị xong, Vũ Y buông Khương Ngự xuống nhảy chân sáo vào phòng mà quản gia chuẩn bị.

    Khương Ngự cũng đi nhanh vào phòng mình, đóng sầm cửa lại.

    Khương Ngự đi nhanh vào phòng tắm, nhìn thân dưới của mình đang phản ứng, bực bội mắng thầm.

    Không có tiền đồ!

    Vũ Y bên đây nhìn phòng cho khách mới chuẩn bị, đây một căn phòng cho khách rất lớn dùng cho nhiều người cùng ở, cô hài lòng ngồi trên giường lớn, cầm hộp y tế để gần đó xử lí lại vết thương trên chân. Cô thuần thục băng bó vết thương, nhìn qua nhìn lại thấy khá đẹp.

    Vũ Y nhìn lướt qua liền đánh giá.

    Hoàn mỹ.

    Vũ Y kéo thanh tiến độ ra xem.

    Tiến độ 8%

    Cô nhìn thanh tiến độ.

    Chậm vậy sao?

    Vũ Y suy suy nghĩ nghĩ vài phút liền mặc, nằm bệt ra giường lớn, co trong chăn ấm mà lướt điện thoại.

    Cô lướt nhìn tin nhắn tới, nhiệm vụ của tổ chức sát thủ vừa gửi cho cô.

    Vũ Y kinh hỉ bật dậy nhận nhiệm vụ.

    Cô vừa bước ra khỏi phòng đã thấy quản gia đang đi lên.

    "Tiểu thư định đi đâu à?"

    Vũ Y cười nhẹ thành thật với quản gia.

    "Tôi đi làm nhiệm vụ a, lát nữa nói với Khương Ngự như vậy giúp tôi nha."

    Vũ Y nói xong nhanh chân rời đi.

    Quản gia đứng đó không biết có nên chặn tiểu thư lại để nói với thiếu gia trước không nhưng nhớ lại hình như thiếu gia cũng không bảo phải giữ cô ấy lại.

    Đến tối Khương Ngự mới ra khỏi phòng, nhìn quanh một hồi rồi kéo quản gia lại hỏi.

    "Vũ Y đâu?"

    Quản gia ngơ ngác Vũ Y là ai, là cô gái khi nãy phải không?

    Quản gia tự bổ não một hồi, ghép Vũ Y và cô gái váy trắng là cùng một người.

    Quản gia bắt chéo tay trả lời lại: "Cô ấy nói đi làm nhiệm vụ."

    "Nhiệm vụ?"

    "Vâng."

    Khương Ngự sắc mặt tối sầm cầm điện thoại lên gọi trợ lí, trợ lí bên kia tra nhanh liền gửi cho Khương Ngự một tệp tư liệu.

    Khương Ngự nhìn tư liệu nhiệm vụ có chút tức giận.

    Nhiệm vụ cấp A: Tiêu diệt tổ chức PM..

    Người đảm nhận: Mặc Vũ Y

    Đây chỉ là một tổ chức nhỏ nhưng một người sao có thể làm được, tên duyệt nhiệm vụ này ở tổ chức sát thủ chắc chắn có ý kiến hoặc thâm thù.

    Khương Ngự gọi cho trợ lí thân cận đi điều tra xem ai đã thông qua nhiệm vụ này.

    Hắn lo lắng bật định vị lên xem, chấm xanh lúc này vậy mà hiển thị đang ở ngay biệt thự.

    Cánh cửa biệt thự mở ra, cô gái mang chiếc váy trắng nhảy chân sáo đi vào, hương thơm hoa hồng cực đậm xộc lên mũi.

    Vũ Y vừa vào đã thấy Khương Ngự đang đen mặt đứng đó, mỉm cười tươi tắn nghiêng mặt hỏi hắn.

    "Anh sao vậy?"

    Khương Ngự không đáp nhìn cô từ trên xuống dưới, bên mũi vẫn thoáng đậm mùi hoa hồng.

    Xác thực cô không có vết thương nào thì yên tâm hơn một chút.

    Hử?

    Sao hắn lại thấy yên tâm?

    Vũ Y thấy Khương Ngự cứ yên tĩnh nhìn mình, đi lại trước mặt hắn đẩy vào phòng ăn.

    "Đi ăn, em đói."

    Quản gia phía sau định lên tiếng.

    "Tiểu t.." Quản gia đang định mở miệng, ánh mắt Vũ Y đã liếc qua chứa ý cảnh cáo.

    Khương Ngự thấy kì quái định hỏi, lại bị một loạt thao tác của Vũ Y làm hoa mắt, ngồi yên ăn tối rồi cũng quên đi.

    Vũ Y ăn xong nhanh liền từng bước lên phòng mình.

    Cô vừa vào phòng liền thở phào, quay người nhìn vào trong gương, trên lưng cô có một vết đạn đang rỉ máu không ngừng.

    [Ký chủ cầm máu nhanh lên, cơ thể này phế là sẽ khó khăn lắm đó!]

    Gián béo gấp muốn chết, ký chủ nhà nó vẫn chần chừ ngắm vết thương.

    Vũ Y mỉm cười cầm dao phẩu thuật, khử trùng sơ qua rồi tiến hành tự phẫu, khi làm xong cô nhìn qua nhìn lại vết thương vẫn còn chảy máu, vui vẻ đánh giá.

    "Thật đẹp a!"

    * * *

    Lát sau, quản gia cùng vài người làm đưa rất nhiều váy màu trắng lên cho cô, sắp xếp một phòng trang phục toàn màu trắng rồi rời đi.

    Vũ Y thay một chiếc váy ngủ trắng ngà bước ra ngoài ban công.

    Ánh trăng chiếu sáng phát họa nên khuôn mặt thanh tao của cô gái, mái tóc đen dài và váy trắng phất bay trong gió nhìn có chút rợn người. Đáy mắt Vũ Y cong lên nhìn về phía bệnh viện nơi xa, đó là bệnh viện mà Mặc Thường Kỳ đang ở.

    [Ký chủ đang nghĩ gì vậy? ]

    "Đừng gọi ta là ký chủ, gọi tỷ tỷ."

    [Tỷ tỷ ký chủ đang nghĩ gì vậy? ]

    "..."

    Từ từ mi sẽ biết thôi.
     
  3. Bánh bao out

    Bài viết:
    8
    Chương 12: Luyến máu (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối đó Khương Ngự suy tư về câu nói của quản gia lúc ăn cơm.

    Quản gia: "Ngài có vẻ rất quan tâm Mặc tiểu thư."

    Lúc ấy Khương Ngự không đáp lời, về phòng lại nghi hoặc.

    Hắn đúng là có vẻ không quan tâm Vũ Y lắm, chỉ có đối xử với cô hơi khác một chút, suy nghĩ hơi khác một chút, quan tâm cô nhiều hơn người khác một chút, lo cho cô một chút.. Rất nhiều cái một chút.

    Cái suy nghĩ này làm cho mặt lạnh Khương Ngự giật nảy mình.

    Không phải!

    Chắc do cô là em gái của Mặc Thực nên mình mới đối tốt với cô ấy hơn một chút!

    Phải!

    Chắc chắn là vậy!

    Bị suy nghĩ phá tung não, Khương Ngự nhanh chóng vào giường, cố nhắm mắt.

    * * *

    Sáng hôm sau Vũ Y đã tỉnh giấc từ rất sớm, cô vào phòng thay đồ toàn màu trắng như tang lễ, thoải mái vui vẻ mà chọn một bộ váy duyên dáng.

    Vũ Y cầm trên tay chiếc di động và cọng cỏ nhỏ, cười tươi như hoa mà chạy ra phòng ăn.

    Cô vừa xuống đã nhìn thấy Khương Ngự mắt gấu trúc đang cà bàn phím làm việc, tròng mắt đỏ tươi đầy gân máu.

    Vũ Y xoay người ngồi vào ghế, chóng tay nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc mà hỏi.

    "Mắt anh sao vậy?"

    "Ăn sáng."

    "Bị đau mắt sao? Vậy tôi phù phép cho nó hết đau nha."

    Vũ Y hỏi xong không thèm chờ phản ứng của Khương Ngự, cô đứng lên đặt nụ hôn nhẹ lên mí mắt hắn rồi cười ngây ngốc.

    "Hì hì, hết đau hết đau."

    "Ấu trĩ."

    Khương Ngự vẫn mặt lạnh ngồi yên tựa hồ không lay chuyển, hắn cầm muỗng cháo thong thả đút vào miệng.

    Vành tai Khương Ngự không theo khống chế mà đỏ lên, Vũ Y mắt nhắm mắt mở cười đến sặc.

    "Khụ khụ.."

    Thấy ly nước được đưa trước mặt, Vũ Y nhanh chóng phơ tay hớp một ngụm nước lớn. Nước thấm qua yết hầu làm cổ cô đỡ hơn nhiều.

    Vũ Y khôi phục xong lại cười tươi như hoa, mom men hớp cháo nguội.

    Quản gia cầm đôi dép thỏ trắng đặt dưới chân cô.

    "Tiểu thư, cẩn thận bị cảm."

    Vũ Y gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng vẫn không thèm mang dép vào, người kia bất đắc dĩ biết không khuyên được nên cũng đành mặc cô.

    Ting.

    Điện thoại vừa kêu lên Vũ Y đã liếc qua mấy giây xem thử rồi lại cúi đầu ăn cháo.

    Cháo ngon hơn, ta mới không quan tâm tới tin nhắn rác rưởi này đâu.

    Ting.

    Ting.

    Ting.

    Khương Ngự hoài nghi nhìn chằm chằm điện thoại của cô, Vũ Y vẫn như cũ đút cháo vào miệng ăn.

    Reng.

    Di động của Vũ Y đang reo lên không ngừng.

    Cho đến tận khi ăn xong muỗng cháo cuối cùng, cô mới bắt máy.

    "Anh ạ, chuyện gì vậy anh?"

    Đầu bên kia bắt máy, là Mặc Thực.

    "Em gái, em bên đó có tốt không? Thoải mái không? Thiếu gì không? Tên kia không làm gì em chứ? Em.."

    "Được rồi được rồi, em gái anh xinh đẹp rạng ngời, ăn ngon ngủ kĩ, một chút cũng không hề khó chịu a!"

    Hai anh em hàn huyên một lúc, Mặc Thực mới nói việc chính.

    "Anh đã thử nói với cha mẹ, cha mẹ.."

    Mặc Thực đang nói đứt khúc giữa chừng, ngừng lời một lúc lâu, Vũ Y ngơ ngác hỏi đầu dây bên kia

    "Sao vậy anh?"

    "Cha mẹ thật sự vẫn ở bệnh viện với Mặc Thường Kỳ kia."

    Tất nhiên là vẫn rồi, chuyện nguyên chủ bị cho ra rìa đậm rõ như ban ngày mà tên anh trai này lúc trước vẫn nói giúp cha mẹ Mặc trước mặt nguyên chủ.

    "A.."

    Vũ Y thu liễm lại nụ cười tươi, bất giác diễn ra một cảnh như bị vứt bỏ.

    Khương Ngự nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt, lòng ngực thấm thoát có chút không vui, hắn cảm thấy vài phần đầy khó chịu.

    Khương Ngự nghe được chuyện gì trên tin tức từ cuộc trò chuyện, hắn lên mạng xem thử.

    Trên đầu trang web của Mặc gia, tin tức sắp tới sinh nhật của nhị tiểu thư Mặc Thường Kỳ vô cùng náo nhiệt, một chút nhắc đến đại tiểu thư Mặc gia cũng không có.

    Mặc Thực bất giác như hụt một nhịp, điều chỉnh lại trạng thái rồi nói tiếp.

    "Anh đã dọn ra ngoài cắt đứt liên hệ với Mặc gia, nếu không em muốn thì dọn qua chỗ anh ở đi."

    Vũ Y đang mở loa ngoài, lời nói khi nãy của Mặc Thực cũng lọt vào tai Khương Ngự.

    Cô nhìn qua Khương Ngự bên kia, người kia vẫn một mặt lạnh băng không chút động đậy.

    Vũ Y cười thầm trong lòng, bày ra vẻ thật sự sẽ đi, cô chính là muốn xem tên này sẽ biểu hiện thế nào.

    "Vậy ạ, vậy em sẽ.."

    Khương Ngự nghe được một nửa liền đứng phắt dậy, nắm chặt lòng bàn tay rồi lên thẳng thư phòng.

    Vũ Y nhìn một loạt thao tác của hắn, cười khì khì nói tiếp.

    "Em thích ở đây ạ, ở đây rất tốt a."

    "Thế à.. Vậy em đưa cho tên nhóc kia nghe máy một chút."

    "Được ạ!"

    * * *

    Khương Ngự ngồi trong thư phòng với đống suy nghĩ tạp nham, hắn không muốn cô đi nhưng lại không có lí do để bắt cô ở lại.

    Thời gian hắn gặp cô quá ngắn chính là liên hệ cũng không có. Khi nãy nghe cô nói như vậy có lẽ sẽ đi khỏi đây sớm thôi.

    Khương Ngự trong lòng chính là loạn thành một cục.
     
  4. Bánh bao out

    Bài viết:
    8
    Chương 13: Luyến máu (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn không hiểu tại sao thời gian ngắn vậy mà hắn lại để ý cô như thế.

    Cốc.. cốc.

    "Khương Ngự, Khương Ngự"

    Tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi của Vũ Y liên tiếp vang lên.

    Khương Ngự trầm tư đứng trước cửa phòng.

    Nên mở hay không? Cô ấy chắc chắn muốn nói chuyện chuyển đi, nếu cô ấy nói thì phải làm sao?

    Một lúc sau Vũ Y ngừng gọi, Khương Ngự cũng không thấy động tĩnh, vươn tay định mở cửa.

    Két.. tạch.

    Vũ Y vừa mở khóa cửa, đập vào mắt đã là hình bóng khuôn mặt của người đàn ông, Khương Ngự bên trong cũng đứng hình.

    Lúc nãy hắn khóa trái cửa, cô mở như thế nào?

    Khương Ngự đứng hình một chút liền bình tĩnh lại, nhìn vào chiếc nhẫn nhỏ trên ngón trỏ của cô, trên chiếc nhẫn có hình dạng của chiếc chìa khóa.

    Vũ Y thu tay lại bước vào thư phòng, chưa kịp cất lời đã bị Khương Ngự chặn họng trước.

    "Em định rời đi?"

    Vũ Y ngước nhìn hắn, trong con ngươi hắn chứa đầy lãnh ý, Vũ Y cười khì khì đẩy chiếc điện thoại qua.

    "Anh trai em muốn nói chuyện với anh a."

    Nói xong cô tuyệt không quan tâm, đi lại chiếc sofa lớn nhún nhún, hai mắt sáng lấp lánh.

    Ừnm, thoải mái a, còn mềm hơn cả giường của ta.

    Khương Ngự cầm chiếc điện thoại còn đang dở cuộc gọi, ngơ ngác nghe máy.

    "Chuyện gì?"

    Khương Ngự nắm chặt tay, lấy cái tư thế chuẩn bị nghe Vũ Y sẽ chuyển đi mà bắt máy.

    "Em gái tôi ở chỗ cậu. Nói trước con bé còn nhỏ, cậu không được làm gì con bé, bảo vệ con bé, không được để con bé chịu ủy khuất. Con bé thích gì cậu phải mua hết, tiền cứ báo lại cho tôi, con bé bị dị ứng tôm, cậu.."

    Mặc Thực hét vào điện thoại, căn dặn một đống lời hệt như cha mẹ già, Khương Ngự nghe đến sững người, lát sau mới đáp lại một tiếng.

    Nghe máy xong trong đầu Khương Ngự vẫn vang lên câu đầu tiên mà Mặc Thực nói.

    Cô sẽ ở lại!

    Khương Ngự nhìn qua cô gái đang nằm cảm thụ trên sofa mềm mại, mái tóc đen nhánh rũ rượi trên làn da trắng nõn, khuôn mặt tươi cười như nắng mùa xuân, hắn bước từng bước đến bên cô.

    Vũ Y thấy Khương Ngự đến, nằm quơ quơ cọng cỏ chọc vào mặt hắn cười khúc khích.

    "Em không đi?"

    "Không đi a, anh muốn em đi sao?"

    Vũ Y thu cỏ về, bĩu môi tỏ vẻ bực bội.

    Khương Ngự không đáp, nghe cô nói xong liền rời khỏi thư phòng, hắn vừa ra khỏi cửa, trên mặt có chút ý cười nhưng rất nhanh liền biến mất.

    Vũ Y nhìn theo bóng lưng người vừa đi ra, rất nhanh từ trên sofa êm ái mà ngủ.

    Đến lúc Khương Ngự trở lại Vũ Y đã sớm đang mơ một giấc mơ đẹp, hắn cũng không nỡ gọi cô dậy cứ thế đặt đôi dép xuống bên sofa, đắp cho cô tấm chăn rồi rời khỏi phòng.

    * * *

    Vũ Y cứ thế nằm lì trong biệt thự suốt một quãng thời gian dài, cứ thích là sẽ chạy vào thư phòng nằm trên sofa ngủ, Khương Ngự cũng mặc cô làm gì.

    Thời gian này Vũ Y cũng không được giao một nhiệm vụ nào của tổ chức sát thủ, rảnh đến phát chán.

    * * *

    Tổ chức sát thủ.

    Một người đàn ông lạnh tanh ngồi trên ghế, ánh mắt hắn tỏa ra sát khí nhìn chằm chằm vào người thảm thương đang run dưới đất, kế bên hắn cũng có một người đang ngồi, sát khí nhìn tên dưới đất cũng không kém hắn là bao.

    Một tây phục đen ném tờ giấy đến trước mặt tên đang run dưới đất kia.

    "Mày duyệt?"

    Tên kia cầm tờ giấy lên nhìn, sắc mặt trắng bệt như bị rút hết máu.

    "Ph.. phải, tôi chỉ.."

    "Một người có thể làm nhiệm vụ này?"

    "Tôi.."

    "Mày không biết quy tắc khi duyệt nhiệm vụ?"

    Tên dưới đất khiếp sợ nhìn khẩu súng đen đang chạm vào đầu hắn.

    Tên dưới đất vốn là theo lời một sát thủ có tiếng trong tổ chức, sát thủ này vốn sẽ đứng nhất trong kỳ khảo ngạch vừa rồi nhưng không biết từ đâu lại nhảy ra một cô gái vượt mặt lại trở thành đứng hạng thứ hai, lời đàm tiếu rằng hắn thua nữ nhân vô cùng sốc nổi nên mới muốn cho cô một bài học.

    Từ lúc đại lão tìm người duyệt nhiệm vụ, hắn vốn ở đây cũng biệt dấu đi lại còn tìm người xóa hết vết tích một một lần nữa, tại sao thời gian lâu như vậy lại bị phát hiện?

    Mặc Thực cười cười định bóp cò, ngay lúc đó Khương Ngự cầm cổ tay Mặc Thực lại.

    "Đừng bắn."

    Mặc Thực nghi hoặc nhìn qua Khương Ngự, hắn vậy mà nói giúp người khác à?

    Tên kia rung rẩy nghe vậy liền nhìn qua phía Khương Ngự, ánh mắt cầu cứu như thể người này là hi vọng sống cuối cùng của hắn.

    "Buông tay, hắn đụng vào em gái tôi."

    Mặc Thực lạnh căm nhìn Khương Ngự, Khương Ngự thả lỏng tay.

    "Chết quá dễ dàng, không nên."

    Sát khí trên người Khương Ngự lại càng đậm hơn, tên dưới đất nghe được lời phát ra chết lặng, vậy mà lại quá dễ dàng?

    Trước khi đến đây hắn đã bị đánh đến thế còn quá dễ dàng?

    Mặc Thực cũng buông súng xuống, trên khoé môi cong lên nụ cười nhạt.

    "Đừng!"

    Hai tây phục đen giữ chặt tên dưới đất, kéo lê ra bên ngoài.

    Mặc Thực vỗ vai Khương Ngự.

    "Vẫn là cậu nham hiểm."

    Trong phòng lạnh chỉ còn lại hai người Khương Ngự và Mặc Thực.

    "Cậu nghĩ xem sao lại vậy, thời gian trước vẫn không tra ra mà giờ lại tra được rồi?"

    Khương Ngự yên lặng không đáp, chính hắn cũng không biết lâu như vậy tại sao lại có dấu vết.

    * * *
     
  5. Bánh bao out

    Bài viết:
    8
    Chương 14: Luyến máu (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại


    [Nhiệm vụ nhánh phụ hoàn thành: 20000 đã được chuyển vào không gian của ký chủ.]

    [A, tỷ tỷ quá giỏi, ta chính là không tìm sai người. Tỷ nhìn xem nhìn xem, tuyệt vời không, kích thích không? ]

    Vừa nói gián béo vừa đẩy ra một màn hình lớn, bên trên là hình ảnh một xác người đầy máu me, vết thương xen máu đỏ thẫm trên cơ thể hết sức dọa người.

    Vũ Y nhìn màn hình lớn ngắm nghía, đưa cọng cỏ nhỏ chạm vào màn hình, híp nhẹ mắt có chút thất vọng.

    "Nhìn thật là.. Không đẹp như ta tưởng a."

    * * *

    Đến khuya, Vũ Y loay hoay đi vào bếp, cô đang rất đói.

    Khi sáng cô nói với quản gia cô muốn nghĩ ngơi không cần gọi cô ra ăn, bởi nên bây giờ trong bụng cô không có một hạt gạo.

    Vũ Y vừa đi tới đã nghe thấy tiếng nói chuyện cùng bóng người ngồi trên bàn ăn, khi cô nhìn kỹ lại thì chính là Khương Ngự.

    Vũ Y cười tươi như đứa trẻ, lén chạy đến sau Khương Ngự, vòng tay qua ôm cổ hắn.

    Khương Ngự bị chạm vào bất giác buông điện thoại xuống cơ hồ muốn bẻ gãy cánh tay này, tay hắn nắm chặt vào cổ tay người kia dùng sức lớn.

    "A, anh làm em đau!"

    Khương Ngự nghe thấy giọng Vũ Y liền thả lỏng tay, kéo cô lại xem cổ tay vừa bị nắm.

    Cổ tay cô hằn vết tay đỏ vô cùng rõ ràng, Khương Ngự chau mày lấy hộp y tế thoa thuốc lên tay cô.

    Mà lúc này người được thoa thuốc kia lại nhìn người đàn ông đang thao tác trước mặt không chớp mắt.

    Người đàn ông trước mắt cô nhẹ nhàng, ân cần mà thoa thuốc, trên từng vết thuốc lộ rõ vẻ cẩn thận và kiên nhẫn..

    Vũ Y bất giác muốn đưa tay chọc vào mặt Khương Ngự, người đàn ông phát giác được liền né tránh ngón tay cô.

    "Đừng nghịch."

    Vũ Y bĩu môi bất mãn, cánh tay đang thoa thuốc cũng thu lại đi thẳng vào bếp.

    Không cho chơi thì thôi, ta đi kiếm đồ ăn!

    Khương Ngự khẽ chau mày lại, nhìn theo hướng Vũ Y đang đứng, hắn tiến đến chỗ Vũ Y kiên quyết bắt cô mang dép rồi cầm tay cô lại thoa thuốc xong.

    "Em đói, anh nấu cho em ăn đi."

    Vũ Y nhìn quanh phòng bếp không có nỗi miếng thức ăn nào, đành cầm vạt áo Khương Ngự mè nheo mà lắc.

    "..."

    "Ra trước đi."

    Vũ Y nghe vậy vui vẻ nhảy ra bàn ăn phất đôi dép đi, nhìn Khương Ngự từ xa.

    Khương Ngự không biết làm mấy cái đồ ăn phứt tạp, một đợt thao tác nấu ra hai tô mì gói.

    Hắn bưng mì ra rồi trộn đều cho Vũ Y, sau mới đưa đến trước mắt cô.

    Vũ Y nhìn hai tô mì khói bay nghi ngút, ánh mắt phát sáng ăn ngay lập tức.

    Thơm quá! Thơm quá!

    Trễ một phút một giây thì ta sẽ chết đói!

    Khương Ngự nhìn hai bên má đang phồng ra của cô gái nhỏ, khoé môi nhẹ cong lên.

    Vũ Y ăn hết hai tô mì lớn, no căng tròn thỏa mãn sờ sờ bụng mình.

    "Ngon không?"

    "Ngon! Nhưng lại hơi dai, vẫn là mì ở tiệm mì kia ngon hơn a.."

    Vũ Y nhìn như tiếc nuối với hai tô mì lớn, trong mắt lấp la lấp lánh nhớ đến tô mì thơm phức ở tiệm mì.

    Khương Ngự nhìn cô trầm tư một lát.

    Vũ Y ăn no muốn ngủ, mệt lã người chẳng muốn động đậy, cô dơ hai tay nũng nịu.

    "Hì hì, anh cõng em đi, em muốn ngủ."

    Khương Ngự bất đắc dĩ chiều cô, lúc trước còn kháng cự còn giờ như đã quen.

    Hắn ôm một cục lớn ở trước ngực, trên tay cầm đôi dép thỏ trắng đi lên tầng trên.

    Quản gia nhìn đã thành thục, cầm tấm chăn mới giặt khi chiều đặt trên sofa rồi lẳng lặng rời khỏi phòng, lúc đi vẫn không quên đóng cửa.

    Vũ Y hài lòng ngồi trên sofa, kéo tấm chăn dày lên định ngủ, Khương Ngự nhìn sofa chỉ nằm được một người, bất giác hỏi cô.

    "Em muốn đổi sofa mới không? Sáng mai tôi cùng em đi mua."

    Vũ Y nghiêng mắt lên nhìn hắn, nở ra một nụ cười tươi rói.

    "Đổi a."

    Sao lại không chứ!

    Cái này nhỏ quá không thể lật người, ảnh hưởng đến giấc ngủ của bổn cô nương!

    Khương Ngự giật mình nghe Vũ Y nói.

    Sao hắn lại hỏi vậy, như này..

    Nhưng dù sao cũng đã nói.

    Hắn vươn tay kéo chăn lên cho cô, Vũ Y thoải mái mà chìm vào giấc ngủ.

    * * *

    Sáng hôm sau, Khương Ngự cùng Vũ Y đến trung tâm mua sắm, trang bị phụ kiện che chắn thiết yếu, dẫu sao cũng là một người mang danh "đã chết" và một người bị đuổi khỏi gia tộc, bây giờ xuất hiện ở đây còn không phải kỳ quan à.

    Vũ Y cùng Khương Ngự song bước đi vào nơi bán sofa.

    Cô vừa vào liền tiến đến chỗ một chiếc sofa, ngồi nhún mấy cái rồi lại đổi sang cái khác.

    Vũ Y chọn sofa lâu còn hơn con gái dạo phố mua quần áo, Khương Ngự vẫn một lòng kiên nhẫn chờ cô chọn.

    Đến cùng Vũ Y vừa lòng hai chiếc sofa, một chiếc khá lớn màu xám tro và một chiếc vừa đủ nằm màu trắng.

    "Anh thấy cái nào được hơn a?"

    Vũ Y kéo tay áo Khương Ngự, nghiêm túc nhìn vào hai chiếc sofa.

    Khương Ngự nhìn sang cô gái nhỉ, còn chưa kịp mở lời thì Vũ Y đã nói tiếp.

    "Hay mua cả hai đi, cái màu trắng để phòng của em nha."
     
  6. Bánh bao out

    Bài viết:
    8
    Chương 15: Luyến máu (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vũ Y nghiêng đầu cười khì khì, kéo tay Khương Ngự đi thanh toán, Khương Ngự nhìn chiếc sofa màu xám cũng xem như hài lòng.

    Lúc về Vũ Y đi vệ sinh một lát, vừa ra đã thấy người kia đáy mắt chứa ý cười nghe điện thoại.

    Khoé mắt Vũ Y nhìn theo cũng thoáng giương lên đôi chút.

    Vũ Y vỗ vai: "Về thôi, em muốn ngủ.."

    Cô chạy lại, vừa nói vừa quét cọng cỏ nhỏ qua phần cổ của Khương Ngự.

    Khương Ngự khượng lại một chút liền tắt điện thoại, hắn nhìn xuống chân cô đang trống không rồi lại nhìn đôi giày trên tay Vũ Y, lắc đầu thở dài.

    "Sao không mang giày vào?"

    "Hì, khó chịu a."

    [Tỷ à, thân là người bình thường thì nên mang giày vào nha.]

    Ta cũng không phải là người bình thường đâu a.

    [..] Phải ha! Ký chủ nhà nó có khi còn không phải người ấy chứ!

    Gián béo suy nghĩ gì một lúc lại lên một đề nghị.

    [Vậy ký chủ tỷ tỷ không vứt luôn giày đi đỡ phải cầm? ]

    Nếu không phải giày anh trai nguyên chủ tặng thì ta cũng vứt rồi ấy!

    Khoang đã, sao mi lại xúi giục ta làm chuyện kì lạ rồi? Không phải ngươi theo chủ nghĩa làm người bình thường à?

    A! Ngươi thay đổi!

    Vũ Y cười gian tà nhìn gián béo, gián béo nghe xong giật nảy lên, cầm hai sợi râu dài của nó kéo xuống.

    Hệ thống: [..] A! Virut! Chắc chắn dính virut!

    Gián béo chạy nhanh vào không gian của nó.

    Khương Ngự nhìn cô gái nhỏ trước mắt, bất đắc dĩ dang rộng tay ra một khoảng trống.

    Vũ Y thấy thế vui vẻ liền nhảy vào lòng Khương Ngự, cô dựa đầu vào cổ hắn, vòng tay ôm chặt.

    Khoé mắt người kia bất giác lộ mấy phần nuông chiều.

    Khương Ngự một tay cầm đôi giày giúp cô, một tay giữ chắc cục nhỏ mềm đang bám trên người mình, bước từng bước. Người qua đường không khỏi cảm thán, nhìn một nam một nữ ân ân ái ái rời đi.

    Hai người sau khi về đến biệt thự, lát sau sofa cũng giao tới. Nhìn sofa to lớn mềm mại, Vũ Y liền nhảy thẳng lên rồi gọi Khương Ngự lại.

    "Anh có thiệp dự sinh nhật của em gái không? Nếu có cho em đi được không?"

    Vũ Y kéo vạt tay áo, tỏ vẻ muốn thiệp mời, Khương Ngự nhìn theo một lát rồi đáp ứng cô.

    "Ừ, nhưng em phải đi cùng tôi."

    "Được a!"

    Vũ Y bàn xong chuyện liền quay người nhắm mắt ngủ, Khương Ngự lại không rời đi, hắn nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt.

    Lát sau hắn mới ra khỏi phòng, gọi cho thư ký sắp xếp thiệp mời.

    Vũ Y thoát được ánh mắt cũng thở phào.

    Má ơi dọa người! Tự nhiên lại đi nhìn bổn cô nương xinh đẹp như ta ngủ lâu đến vậy làm gì?

    [Lúc nãy ta cảm thấy hắn muốn ăn tỷ tỷ..]

    Vũ y: "..."

    Đáng sợ a! Nhưng mà ta.. thích..

    Hệ thống gián khiếp sợ nhìn ký chủ nhà nó gian tà cười khì khì, nhìn là biết suy nghĩ không lương thiện gì. Chuồn thôi, chuồn thôi.

    * * *

    Hai ngày sau đã đến sinh nhật của Mặc Thường Kỳ, do lần này cô ta bị thương vừa khỏi, cha mẹ Mặc đặc biệt làm một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt lớn cho cô ta.

    Mặc Thực có chuyện phải về Mặc gia, vừa vào đã thấy cha mẹ Mặc bận bịu sắp xếp bữa tiệc, một chút nhớ đến Vũ Y cũng không có.

    Cha mẹ Mặc không những không làm đám tang cho Vũ Y mà còn âm thầm rút tên cô ra khỏi hộ khẩu, hệt như họ chưa từng có đứa con này.

    Bên ngoài chỉ thấy đại tiểu thư lúc nhỏ cũng chưa từng thấy Vũ Y bây giờ, Mặc Thực nghe quản gia nói, đến lúc sinh nhật cha mẹ Mặc sẽ giới thiệu Mặc Thường Kỳ là đại tiểu thư.

    Mặc Thực cũng không thèm quan tâm, dẫu sao em gái hắn vẫn chưa chết mà còn đang sống rất tốt.

    Hắn có chút bức bối xong tuyệt ngó lơ, đi thẳng đến phòng nội tổ mẫu.

    "Nội, nội gọi con có gì không?"

    "Cháu trai đến rồi à, lại đây với nội nào."

    Nội tổ mẫu vui vẻ phẩy tay gọi Mặc Thực lại, Mặc Thực đi đến bên cạnh bà.

    Trên khuôn mặt nội tổ mẫu có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn lên vẻ tao nhã, từng cử chỉ đều tạo nên khí chất của một quý phu nhân.

    Hàn huyên hồi lâu, nội tổ mẫu vào việc chính.

    Nội tổ mẫu đưa ra hai chiếc hộp nhỏ đặt lên bàn, hai chiếc hộp có cùng một kiểu dáng chỉ có điều hoa văn khác một chút.

    Nội tổ mẫu kéo tay Mặc Thực lại đưa chiếc hộp thêu phượng vào tay hắn rồi cười dặn dò.

    "Nội cũng không còn ở sống được bao lâu, cái hộp này là vòng cổ cho cháu dâu Mặc gia, cái này nội cho con chính thì nội vẫn muốn tận mặt xem cháu dâu hơn nhưng có lẽ nội chờ không được nữa rồi."

    Nói đến sau nội tổ mẫu có chút buồn, Mặc Thực đến giờ vẫn chưa có cô gái nào kề bên bà cũng không biết có sống được đến khi gặp cháu dâu không.

    Mặc Thực cầm tay nội tổ mẫu: "Nội chắc chắn sẽ chờ được mà, con cam đoan."

    Nội tổ mẫu vui vẻ cười: "Haha, mong là vậy"

    Nội tổ mẫu lại đưa thêm chiếc hộp thêu rồng cho Mặc Thực.

    "Còn cái này là cho cháu rể, mấy đứa kia muốn đưa cho Thường Kỳ nhưng nội vẫn muốn cho Vũ Y hơn.."

    Mặc Thực nghe vậy sững lại, bà không biết tin Vũ Y đã? Cha mẹ Mặc không nói sao?

    Nội tổ mẫu nhìn Mặc Thực không đáp, nghi hoặc dò hỏi.

    "Sao vậy, không phải Vũ Y đang ở chỗ con sao?"

    Chỗ hắn? Ai nói như vậy? Cha mẹ Mặc?
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười 2022
  7. Bánh bao out

    Bài viết:
    8
    Chương 16: Luyến máu (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vâng, ở chỗ con."

    Nội tổ mẫu nghe vậy cũng thở phào, vui vẻ tiễn Mặc Thực đi.

    Mặc Thực lúc về lại chạm mặt với Mặc Thường Kỳ, Mặc Thường Kỳ thấy hắn tỏ vẻ em gái ngoan.

    "Anh trai.."

    Mặc Thực né tránh cánh tay đang định nắm vào của Mặc Thường Kỳ, ánh mắt đầy sự chán ghét.

    Mặc Thường Kỳ một mặt vẫn tiếp tục diễn anh em tình thâm, một mặt lại ra vẻ như Mặc Thực đang ức hiếp cô ta.

    Cha mẹ Mặc vừa đến liền thấy một màn đứa con cưng ngã nhào trên nền đất, Mặc Thực đứng từ trên nhìn xuống một chút cũng không động.

    Mẹ Mặc chạy lại: "Con gái, con sao vậy?"

    Mẹ Mặc lo lắng đỡ Mặc Thường Kỳ dậy, hỏi han ân cần, cha Mặc hét lớn chất vấn Mặc Thực.

    "Mày làm gì em gái vậy hả?"

    "Tôi làm gì thì các người cũng thấy đó, bảo con gái của mấy người tránh tôi ra xa một chút, bị thương thì đừng trách tôi."

    "Mày!"

    Mặc Thực không chờ cha Mặc nói hết, ngó lơ rời đi, để lại Mặc Thường Kỳ giả vờ khóc lóc ở đó.

    Mặc Thực ngồi vào xe bảo tài xế lái đến biệt thự của Khương Ngự.

    * * *

    "Đẹp không?"

    Một thiếu nữ mang bộ váy dạ hội màu trắng, thiết kế bó sát cúp ngực làm lộ ra ba vòng chuẩn chỉnh, khuôn mặt trang điểm nhạt cùng với kiểu tóc uốn xoăn thả sau lưng, ánh sáng chiếu qua phất lên lấp lánh của kim tuyến nhỏ. Hết sức mê người.

    Khương Ngự ngây người nhìn thiếu nữ như tiểu yêu tinh trước mắt.

    Vũ Y liền cười ngọt ngào đi đến bên Khương Ngự, tim hắn không theo khống chế đập loạn vài nhịp.

    Vũ Y luồn tay qua cổ Khương Ngự, nhảy lên trên người hắn, cô ghé môi vào bên tai hắn đụng nhẹ.

    "Có đẹp không?"

    "Em.."

    Vũ Y lại tiếp tục ghé vào tai hắn, đầu lưỡi có chút đụng vào vành tai.

    "Em có đẹp không?"

    "Đẹp!"

    Sâu trong đáy mắt người kia vấy lên dục vọng, hắn muốn trưng bày cô gái này vào tủ kính, chỉ một mình hắn có thể chạm vào cô, cô phải là của một mình hắn.

    Tim Khương Ngự như dừng lại, bàn tay nắm chặt dính chút máu, cơn đau làm lý trí hắn tỉnh táo hơn.

    [Tỷ tỷ! Tỷ nhìn tay hắn đang chảy máu rồi kìa!]

    Mi không đi à, lỡ như có hình ảnh không thể cho trẻ con nhìn thì sao a?

    Vũ Y cười khì khì chọc vào gián béo.

    [Ta.. khi nào có hình ảnh đó thì tỷ nhớ chặn người ta đó, người ta không thể không xem được!]

    Chặn mi được à?

    [Tỷ ấn nút chặn là được a~]

    Gián béo kéo thanh tiến độ ra, bên trên có dấu ∅, nó chỉ vào cái nút đó.

    Vậy mi có thể tự mở chặn không?

    [Không a..

    Vũ Y nghe xong cười nham hiểm, gián béo như nhận ra gì đó đứng hình tại chỗ, một giây sau liền bị chặn.

    Vũ Y nhảy xuống người Khương Ngự, cầm tay hắn lên nhìn, Khương Ngự cũng không kháng cự cứ để cô nhìn như vậy.

    Thơm quá!

    Khương Ngự vẫn đang thất thần lại cảm thấy lòng bàn tay ướt át, hơi nóng truyền khắp cơ thể hắn.

    Cô gái trước mắt đang chăm chú liếm nhẹ vết máu trên tay hắn, một lát sau liền chuyển thành mút.

    Mùi máu tươi của tên này quá thơm, Vũ Y chính là muốn uống máu hắn.

    "Ưm.."

    Sợi dây lí trí cuối cùng của hắn đứt rời, Khương Ngự ôm Vũ Y đặt lên sofa, đè môi cô lại thật lâu sau mới thả ra, hắn làm xong lại giật mình đứng dậy định rời đi, Vũ Y kéo tay hắn đè lại.

    "Anh thích em không?"

    "..."

    "Thích không?"

    "Thích."

    "Anh muốn ở bên em không?"

    Vũ Y cười tươi ghé sát mặt vào mặt Khương Ngự, Khương Ngự bất giác trả lời cô, lấy tay đè cô xuống.

    "Muốn."

    "Ừm.."

    * * *

    Lát sau Vũ Y lại phải chuẩn bị lại lần nữa, Khương Ngự cũng về phòng mình, lao thẳng vào phòng tắm.

    Hắn đã nhịn không chạm vào cô nên bây giờ phải tự xử lí, một mình hắn ngồi trong phòng tắm nhớ đến khuôn mặt khi nãy của cô gái nhỏ.

    Mặc Thực đến bên ngoài biệt thự đi vào, trong biệt thự vắng tanh chỉ có mình quản gia bên trong.

    Mặc Thực đi thẳng lên phòng Vũ Y gõ cửa.

    "Em gái, em có trong đó không?"

    "Anh à, vào đi ạ."

    Mặc Thực vừa mở cửa bước vào liền thấy Vũ Y mặc một thân màu trắng, ngồi trên giường đưa tay về phía Khương Ngự.

    Khương Ngự thuận theo ôm cô lên.

    "..."

    Rầm

    Mặc Thực đóng sầm cửa lại, nghĩ nghĩ gì đó rồi lại mở ra.

    "Hai người.."

    Khương Ngự nghênh mặt, đáy mắt chứa ý cười nhạt.

    "Làm sao? Cô ấy là bạn gái tôi."

    Bạn gái?

    Ai bạn gái hắn? Em gái!

    Mặc Thực ngốc người nhìn sang Vũ Y, Vũ Y cười cười hôn nhẹ vào bên má Khương Ngự một cái.

    Hả?

    Mặc Thực đứng hình nhìn khung cảnh trước mắt, hắn không ngờ tên không gần nữ sắc này lại bắt được em gái hắn rồi.

    Tôi xem cậu là bạn tốt mà cậu lại muốn em gái tôi?

    "Anh.. Anh không đồng ý!"

    "Tôi đẹp trai, giàu có, không ngoại tình, không bê bối, ở bên nhau tôi luôn nghe lời cô ấy, cưới cô ấy về tôi hoàn toàn sẽ chuyển tài sản thành tên cô ấy, nuông chiều cô ấy. Có gì mà cậu lại không đồng ý?"

    "Cậu.. tôi."

    Mặc Thực cứng họng, đúng là tên này rất tốt, chỉ có cái công việc của hắn rất nguy hiểm nhưng hẳn hắn vẫn bảo vệ được Vũ Y đi.

    Hắn thở dài: "Được rồi, nếu cậu mà làm em gái tôi tổn thương, cậu sẽ chết với tôi!"

    Mặc Thực lời lạnh đe dọa Khương Ngự, Khương Ngự lại nghiêm túc đáp lại.

    "Cậu yên tâm."
     
  8. Bánh bao out

    Bài viết:
    8
    Chương 17: Luyến máu (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh đến có chuyện gì vậy ạ?"

    Vũ Y nghiêng người hỏi Mặc Thực, Mặc Thực cũng nhớ ra mình có đồ cần đưa nhưng sao nhìn bạn tốt của hắn thì lại có chút không muốn đưa nữa.

    Vũ Y nhìn anh trai đang cầm gì trên tay định nhảy xuống xem, Khương Ngự giữ cô lại, đeo hai chiếc dép thỏ bông vào mới cho cô xuống.

    Vũ Y đi đến bên tay Mặc Thực kéo kéo hai cái.

    "Anh ơi, gì đây ạ?"

    Mặc Thực nhìn Khương Ngự một lát, thở dài đưa cái hộp cho cô.

    "Nội tổ mẫu đưa cho em, nói là cho.. cháu rể."

    Đến hai chữ cuối Mặc Thực nhỏ giọng, Vũ Y nghe thế liền cầm chiếc hộp nhỏ mở ra, bên trong là một cặp vòng cổ đính thạch anh đỏ tươi.

    Vũ Y cười tươi chạy lại chỗ Khương Ngự.

    "Bé cưng, cúi xuống đi."

    Khương Ngự nhìn cô một lát rồi khụy chân xuống, Vũ Y vui vẻ đeo vòng cổ lên cho hắn.

    "A, thật đẹp nha."

    Đuôi mắt Vũ Y cong lên làm người kia nhìn đến thất thần.

    Vũ Y đưa chiếc hộp cho Khương Ngự, chỉ vào vòng cổ trong hộp, ý muốn hắn đeo vào cho cô.

    Khương Ngự cầm vòng cổ lên, kéo tóc Vũ Y sang một bên, phần lưng trắng nõn lộ ra, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt

    Không được, phải đổi váy, lộ quá nhiều!

    Khương Ngự đeo xong vòng cổ buông tay ra, Vũ Y quay lại nhìn vành tai người kia đang đỏ lên, đáy mắt hiện lên ý cười.

    "Khụ.. em gái, anh cũng về đây."

    Mặc Thực nhìn cảnh đôi nam nữ ân ân ái ái, cuối cùng quyết định ra về, mới vừa quay đầu liền nghe Khương Ngự lên tiếng.

    "Chúng ta cũng nên đi thôi."

    Mặc Thực quay lại nhìn Khương Ngự và Vũ Y, một người mang tây phục, một người mang lễ phục chắc chắn là đi dự tiệc.

    Tiệc sao?

    "Em định đi đâu vậy?"

    "Dự sinh nhật em gái a."

    "Mặc Thường Kỳ?"

    Mặc Thực nghi hoặc nhìn em gái.

    Vũ Y cười đùa: "Anh có tham gia không? Có muốn đi với em không?"

    Mặc Thực vốn là không muốn đi nhưng giờ em gái hắn muốn đi thì lại khác, hắn không muốn em gái chịu uất ức nào.

    Mặc Thực ngồi vào xe Khương Ngự, cùng Vũ Y đến tiệc sinh nhật.

    * * *

    "Con gái cưng của phu nhân đây sao, giống phu nhân thật xinh đẹp nha."

    "Hôhô, chị quá khen rồi."

    Trong bữa tiệc, Mặc Thường Kỳ cùng cha mẹ Mặc chào hỏi khách khứa.

    Mặc Thường Kỳ cũng không phải tuyệt sắc mỹ nhân gì, chỉ có điều cô ta trang điểm cộng thêm y phục sang trọng mới nhìn ra xinh đẹp hơn người bình thường một chút.

    Mặc Thường Kỳ nghe lời khen của khách tham dự lại thêm không có Mặc Vũ Y, vui vui vẻ vẻ mà tận hưởng bữa tiệc.

    Lát sau, cô ta thấy một anh chàng đẹp trai đi tới, vơ tay mời rượu, mẹ Mặc thấy con gái ngượng ngùng cũng lui ra cho cô ta không gian riêng với vị thiếu gia kia.

    Vị thiếu gia dỗ cô ta đến vui vẻ, cô ta cũng nghĩ như mình đã tìm được tình yêu đích thực.

    Cạch.

    Cửa phòng tiệc mở ra, một thiếu nữ váy trắng thanh tao bước vào, một bên tay khoác trên một người đàn ông dung mạo mỹ miều, bên còn lại là cũng một người đàn ông vào cùng, tuấn tú tựa minh tinh.

    Ba người mỹ nam, mỹ nữ vô cùng bắt mắt.

    Ánh nhìn của mọi người dồn dập đổ về phía họ.

    "Mỹ nhân!"

    "Ai vậy? Đẹp quá!"

    "Cô gái ở giữa thật xinh đẹp."

    "Hai người đi cùng cũng rất đẹp nha."

    "Tôi cản thấy khá quen mắt.."

    "Tôi biết! Người đi cạnh chính là đại thiếu gia Mặc gia, Mặc Thực."

    "Còn người cô ấy khoác tay hình như là Khương Ngự."

    "Khương Ngự?"

    "Đại thiếu gia Khương gia, nghe nói bồi dưỡng ở nước ngoài. Cậu ta về rồi sao?"

    Đám người xôn xao bàn tán, cha mẹ Mặc thấy ồn ào cũng đến xem thử, ai mà ngờ lại thấy con gái nuôi đã chết đang đi cùng hai đại thiếu gia.

    Mẹ Mặc trắng mặt lui về sau, đụng phải cha Mặc đang đứng đó vẻ mặt ẩn lo âu cũng không hơn bà bao nhiêu.

    "Ông.. nó còn sống sao? Sao nó đi chung với Mặc Thực và Khương Ngự?"

    "Làm sao tôi biết."

    Mặc Thường Kỳ thấy Vũ Y đến lại chiếm mất spotlight của cô ta, cô ta bực bội quay qua nhìn vị thiếu gia đang nói chuyện với cô ta.

    Vị thiếu gia này vậy mà tuyệt không quan tâm đến Vũ Y lại cứ đang nhìn chằm chằm vào Mặc Thường Kỳ.

    Mặc Thường Kỳ thấy vậy ngại ngùng, càng thêm tin tưởng vị thiếu gia mới quen này.

    Vũ Y cùng Khương Ngự đầu tiên là đến chào hỏi nội tổ mẫu.

    "Cháu gái."

    Nội tổ mẫu hàn huyên một lúc, thấy dây chuyền trên cổ hai đứa, vui vui vẻ vẻ nắm tay hai đứa đặt lên nhau rồi mới rời đi.

    Người xung quanh nghe một tiếng cháu gái của tổ mẫu Mặc cũng sững người, lát sau có mấy người nhìn kỹ dung mạo cô gái này mới thấy có mấy phần giống Mặc phu nhân.

    Vũ Y hàn huyên xong với nội tổ mẫu, đi một chút liền bị đụng vào, cô gái kia ngã vào lòng Vũ Y.

    Mặc Thực cùng Khương Ngự định đẩy cô gái kia ra liền bị Vũ Y chặn lại.

    "Chị."

    "Em gái nhỏ!"

    Vũ Y nghiêng đầu cười thích thú: "Sao chị lại ở đây vậy ạ, chị cũng tham dự buổi tiệc hôm nay sao?"

    "Chị.. aaaa.."

    Cát Nhã còn chưa nói xong liền bị một người đàn ông kéo ra.

    Người đàn ông cười lịch sự: "Xin lỗi, bạn gái tôi đi lung tung, làm phiền rồi."

    "Không phải, buông tôi ra!"

    Người đang trong lòng lại bị kéo ra, nụ cười trên mặt Vũ Y dần dần thu lại.
     
  9. Bánh bao out

    Bài viết:
    8
    Chương 18: Luyến máu (18)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Do một số nguyên nhân nên từ chương này trở đi có lẽ cách hành văn sẽ có chút khác biệt.

    Cốt truyện từ chương này cũng có một số nội dung khá kinh dị, yêu cầu 18+!

    * * *

    Mặc Thực nhìn cô gái váy đỏ khá quen mắt, tiến lên kéo Cát Nhã ra phía sau.

    "Vị tiểu thư này đã nói không phải."

    Người đàn ông kia hung hăn nhìn một cái lại liền nở nụ cười lịch sự: "Cô ấy đang cãi nhau với tôi ấy mà, đúng không?"

    "A"

    Người đàn ông cầm cổ tay Cát Nhã nắm mạnh, Vũ Y còn chưa lên Mặc Thực đã đá tên kia ra xa, hai tây trang đen từ đâu ra tóm hắn lại rồi đi mất.

    Vũ Y thâm sâu nhìn Mặc Thực, cô cảm thấy người anh này có gì đó.. ừm vẫn chưa nghĩ ra là có gì.

    "Chị?"

    "Cát Nhã?"

    Cát Nhã vẫn còn hoảng sợ đang được Vũ Y ôm, Khương Ngự nhìn vào có chút khó chịu.

    Cát Nhã nghe giọng nói có chút quen thuộc, cô ngước đầu qua nhìn.

    "Mặc Thực?"

    "Phải, em làm gì ở đây? Vệ sĩ của em đâu?"

    Mặc Thực biết cô gái này, Cát Nhã là con gái của một đối tác bên nước ngoài của hắn, nhưng sao cô lại rời nước rồi?

    "Em.. họ bắt em.. rồi.. kéo em vào đây, em.. không biết."

    "Không được vào!"

    "Chúng tôi muốn vào tìm.. A tiểu thư!"

    "A Nhân!"

    Mặc Thực nhìn cô gái vẫn còn hơi sợ đang nằm trong ngực Vũ Y, rồi nhìn tên bạn tốt của hắn sắp phát hỏa, hắn liền kéo Cát Nhã vào lòng.

    A ta nghĩ ra rồi! Chính là cái cảm giác thanh mai trúc mã!

    Mặc Thực nói với Khương Ngự vài lời, đưa Cát Nhã về trước, hắn cảm thấy không yên tâm lắm.

    "Mặc tổng."

    "Ừ, tôi đưa cô ấy về."

    "..."

    Mặc Thực cùng Cát Nhã vừa đi, cha mẹ Mặc liền tiến đến.

    "Sao.. sao con ở đây?"

    Câu đầu tiên thấy con gái mình là hỏi sao ở đây? Các người có thật đã nuôi cơ thể này không vậy?

    Vũ Y đưa tay lên cười nhẹ.

    "Sao con ở đây? Là đại tiểu thư tại sao con lại không ở đây cơ?"

    "Con.."

    Mẹ Mặc sững người nhìn thiếu nữ trước mắt, bà ta cảm thấy vô cùng xa lạ.

    Vũ Y bước lên hai bước, ghé đầu vào tai Mặc phu nhân.

    "Ồ, hay đáng ra con nên chết từ hôm bị các người vứt ngoài thành rồi?"

    "Nhưng tiếc thật nha, con lại không chết dễ thế đâu."

    "Mẹ à nhìn xem, con còn tặng cho em gái một món quà rất tuyệt đó."

    Vũ Y vừa dứt lời, xung quanh ẩn ẩn có chút ồn ào.

    Mẹ Mặc quay đầu nhìn lên.

    "..."

    "Đi, tắt nhanh!"

    "Nhanh lên!"

    Trên màn hình lớn của buổi tiệc, từng hình ảnh Mặc Vũ Y chụp ảnh khiêu dâm thời sơ trung được phát lên.

    Lát sau liền chuyển thành hai người nam nữ quấn lấy nhau, trên thân thoát y không một mảnh vải.

    Tuy không thấy rõ mặt người nam nhưng ngược lại khuôn mặt của Mặc Thường Kỳ lại hết sức rõ ràng

    "A người trên kia không phải Mặc tiểu thư sao?"

    "Đúng vậy, còn người kia là ai?"

    "Cô ta đang làm gì vậy? Còn biết xấu hổ không?"

    "Phóng đãng đến vậy."

    "Ngay tiệc có khách mà lại.."

    "..."

    Tiếng người qua người lại cách nhau không ngớt, mẹ Mặc và cha Mặc hoảng đến xém đứng không vững, vội lệnh đuổi khách.

    Mời khách đi xong mẹ Mặc định gặp Vũ Y phát hỏa, nào ngờ người ta đã sớm rời đi.

    Cha mẹ Mặc đã bịt miệng những người có thể nhưng còn những đại thế gia thì lại vô cùng khó, lời đồn nhị tiểu thư Mặc gia ăn chơi phóng đãng ngay trong tiệc mời khách đồn đại đến cực chói tai.

    Có người còn quay được lại một đoạn video phát tán trên mạng, đến lúc cha mẹ Mặc phát giác được thì đoạn video đã lan truyền rộng rãi trong giới.

    Mặc Thường Kỳ vẫn nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, qua mấy ngày nữa ba mẹ sẽ ép xuống nhưng ai ngờ qua một đoạn thời gian, cô ta phát hiện mình mang thai, cha mẹ Mặc tìm mãi không tìm được vị công tử trong buổi tiệc kia, tin đồn rộng ra chính là Mặc nhị tiểu thư không chồng đã chữa, vô giáo vô dưỡng.

    Một thời gian sau sự việc dần lắng xuống, Mặc gia bị ảnh hưởng ít nhiều nhưng cũng mấy chốc lại khôi phục, xem như một gia tộc lớn cũng chịu thiệt thòi đôi chút mà thôi.

    * * *

    Vũ Y nằm dài trên sofa xem tin tức nóng, cô lướt đến trang cuối vẫn không thấy tin tức mình muốn xem liền vứt điện thoại vào góc tường.

    Bạch.

    Điện thoại bể kính thành mảnh vụn nhỏ.

    Tiểu gián à, lâu như vậy sao mi không giao nhiệm vụ, ta sắp chán chết rồi đây này.

    Vũ Y thoáng như ủy khuất vô cùng, gián béo cũng bất lực.

    [Thật không hiểu nổi ký chủ tỷ tỷ, ký chủ người ta thì lo có nhiệm vụ phải làm, cô đây mở miệng liền đòi nhiệm vụ, người ta mới sắp bị ăn mòn đây này!]

    Gián béo đạp mạnh vào hư không, khoanh sáu chân nó thành một vòng.

    Nó cũng không thể hiểu ký chủ biến thái của nó, hở tý là gi€t người không giết thì khó chịu, nó sắp cạn nhiệm vụ của vị diện luôn rồi đấy, còn nhiều thời gian thế cơ mà.

    Còn không phải vị diện đầu ta mới dễ nói chuyện thế, vị diện sau ta cho cô chờ đến chết luôn.

    Vũ Y thở dài ngao ngán, cô vừa định về lại sofa lại nghe thấy trong không khí phảng phất mùi thơm của máu.

    Vũ Y ngẩng đầu lên vui vẻ hớn hở mà chạy xuống tầng lầu.

    Người đàn ông vừa vào cửa, cánh tay đang tí tách vết máu lớn nhỏ liền bị một người nắm chặc liếm vào, ướt át khó chịu.

    Quản gia cầm hộp y tế trên tay nhìn một màn quen thuộc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười 2022
  10. Bánh bao out

    Bài viết:
    8
    Chương 19: Luyến máu (19)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Ngự nhắm mắt cảm nhận cô gái đang uống máu mình cũng chỉ thở dài vài ba hơi.

    Khương Ngự lâu lâu khi về lại bị thương, máu thơm máu ngọt như thế Vũ Y chính là không bỏ qua được a.

    [Ký chủ, tỷ thích hắn sao lại đi uống máu hắn, lỡ đâu hắn chết thì sao? ]

    Tiểu gián thật ngốc a, chút máu này sao chết được, cùng lắm chỉ là.. ngất đi thôi nha.

    [..] Chỉ vậy thì tỷ ngắt quãng cái gì? Cái này là cả lít máu người ta đấy! Làm người đi tỷ ơi!

    Khương Ngự thả lỏng trên ghế tựa, hắn chính là đã quen rồi.

    Ban đầu hắn không lo cho bản thân, chỉ có sợ cô uống máu lỡ thật sự bị chuyện gì nhưng về sau lại như đã quen, cơ thể cô hoàn toàn rất tốt, một chút chuyển biến xấu cũng không có, mà lúc vừa hút xong còn đặc biệt có sinh lực.

    Hắn có chút thắc mắc bạn gái hắn có phải quỷ hút máu không?

    Quỷ hút máu?

    Không! Dù là quỷ hút máu thì bạn gái hắn cũng là quỷ xinh đẹp nhất!

    Vũ Y nuốt giọt máu cuối cùng vào cổ họng, dời đầu nhìn lên Khương Ngự.

    Cô nở ra một nụ cười thỏa mãn, đáy mắt ẩn như chứa thứ gì sáng lấp lánh, khoé môi dính vài vệt máu đỏ tươi.

    Vũ Y đưa lưỡi khẽ liếm sạch vành môi rồi cầm hộp y tế từ trên tay quản gia qua bắt đầu xử lí vết thương.

    Khương Ngự nhìn lại vết thương cũ một chút, vết thương dường như đã lành lại chỉ còn mơ hồ một vết sẹo đỏ.

    Hắn không biết tại sao vết thương lại lành nhanh như vậy, chỉ mới mấy ngày..

    Vũ Y xử lí xong vết thương liền nghe từ phía điện thoại bên kia của Khương Ngự vang lên.

    Khương Ngự nghe máy một lúc liền muốn đi lần nữa.

    Hắn vừa đi một bước liền bị giữ lại.

    "Anh đi căn cứ sao?"

    Khương Ngự chột dạ cố tỏ bình tĩnh.

    "Không, chỉ.. đi xử lí một số việc ở công ty."

    "Vậy cho em đi cù.."

    "Không!"

    Vũ Y còn chưa nói hết liền bị cự tuyệt, khoé mắt ướt nước, Khương Ngự liền bất giác đưa tay lên.

    Khương Ngự thở dài: "Nguy hiểm, em ngoan ngoãn ở nhà được không?"

    "Anh.. em muốn đi!"

    Cô muốn đi nhận nhiệm vụ của tổ chức nhưng tên gia hỏa này với tên anh trai kia không cho cô nhận, sợ cái gì mà nguy hiểm.

    Bổn cô nương mới không nguy hiểm! Bổn cô nương muốn kích thích!

    Vũ Y diễn mặt khóc lóc ủy khuất, Khương Ngự luống cuống không biết làm sao.

    Lúc sau Mặc Thực đi vào liền thấy một màn này, không hỏi không rằng liền bảo vệ em gái. Sau khi nghe Khương Ngự giải thích thì biến thành hai người khó xử, động loạn chân tay nhìn cô gái khóc.

    Mặc Thực bất lực: "Được rồi, em chỉ được chơi mấy tên trong phòng tối, không được nhận nhiệm vụ."

    Vũ Y liền thu lại nước mắt, cười rạng rỡ: "Được a."

    Mặc Thực có nhiều lúc nghi ngờ không biết đây có phải em gái hắn không? Chỉ trừ nhóm máu đã qua xét nghiệm huyết thống thì thật một chút giống em gái của hắn cũng không có.

    Tính tình khát máu, thay đổi thất thường?

    Em gái trong ấn tượng hắn chính là ngoan hiền còn có chút ngu ngốc ấy.

    Nhưng qua thời gian dài như vậy, xét nghiệm còn ghi cùng huyết thống thì hắn nói gì được.

    Mặc Thực cũng không phải không muốn nhận Vũ Y của bây giờ, dẫu sao giờ cô cũng tốt hơn, sẽ không chịu thiệt.

    Nhưng hắn cũng cần một cái lí do để tính cách một đêm thay đổi của em gái nhỏ hợp lí một chút chứ?

    * * *

    Tổ chức sát thủ.

    Khương Ngự một tay cầm dép, một tay giữ chặt cục mềm trên người mình.

    Đám người trong căn cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn cô gái đang cười dịu dàng với bọn họ liền có chút rùng mình.

    Vũ Y đu trên người Khương Ngự, tận khi đến phòng làm việc mới buông xuống.

    Không gian phòng khá lớn lại âm u, bốn bức tường lạnh tanh bằng kim loại.

    Vũ Y chọn một chiếc sofa, ngồi phịch lên đó cầm tệp hồ sơ Khương Ngự mới đưa cho cô.

    Cô cầm cây bút đỏ gạch gạch mấy cái liền rời phòng.

    * * *

    Trong phòng tối, tiếng la hét thảm thiết vang vọng, thiếu nữ váy trắng nhún chân từng bước tiến sâu vào bên trong, cô quay đầu qua lại nhìn vào song sắt như đang tìm gì đó.

    Lát sau, bước chân dừng lại trước khu vực có bảng cấm.

    Vũ Y nghiêng đầu nhìn tờ giấy trên tay rồi lại quay qua nhìn người bên trong song sắt.

    Vũ Y cười: "Xin chào a."

    Người phụ nữ thê lương nằm trên nền đất, quần áo nhiễm vết máu cũ mới đan xen hẳn đã bị tra tấn không ít lần.

    Người kia gắng gượng nhìn lên: "Cô là.. ai? Mặc Thực.. Khương Ngự đâu? Tôi.. muốn.. gặp bọn họ!"

    Người kia không còn chút sức lực, ánh mắt cùng hơi thở rất yếu ớt, hai bên tay chân đều bị khóa chặt nhưng vẫn cố giằng lại, vẫn còn có chút phản kháng.

    Vũ Y ngồi xuống, đưa nhẹ tay lên sườn mặt của người đối diện, người phụ nữ cố tránh đi.

    "Chị a, không phải chị muốn giải oan cho bản thân sao? Em đây giúp được chị đó."

    Người phụ nữ nhìn lên: "Cô?"

    Vũ Y mỉm cười: "Phải a."

    * * *

    Người phụ nữ tên Ninh Sư, từng là trợ thủ đắc lực bên cạnh Khương Ngự.

    Ninh Sư trung thành tuyệt đối, phụ trợ tổ chức từ lúc lập đến thành danh, sau lại vì một số chuyện gần như bị đào thải.

    Thời gian trước không hiểu sao Ninh Sư lại liên tục mắc sai lầm từ nhỏ đến lớn, lần nào cũng ảnh hưởng ít nhiều đến tổ chức.

    Chuyện lớn nhất chính là một lần bắn nhầm vào Khương Ngự dẫn đến Khương Ngự mém thì mất một cái mạng.

    Khương Ngự liền đưa cô vào phòng tối, mặc cô cố giải thích không thành cũng đành buông.

    Mà những chuyện này đều do một tay cô em gái kia của Khương Ngự làm nên, cốt chính là muốn xử trí hòn đá tâm phúc của anh trai trước để đường đi phẳng hơn một chút.

    Đến lúc Khương Ngự biết được, Ninh Sư đã bị Khương Lâm độc chết trong lao tối, kết thúc nửa đời tàn tạ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...