Chương 21
Hội trại 26/3 khép lại, nhưng dư âm của nó vẫn còn vương vấn trong lòng mỗi học sinh. Những tiếng cười, ánh lửa bập bùng, câu hát vang lên giữa đêm tối, và cả những giọt mồ hôi đổ xuống cho từng trò chơi đồng đội.. tất cả như những nét chấm phá rực rỡ trong bức tranh tuổi học trò.
Sáng hôm sau, lớp học lại trở về không khí quen thuộc – bảng trắng, phấn viết, những hàng ghế ngay ngắn và tiếng giảng bài đều đều vang lên. Nhưng có điều gì đó khác.. giống như sau một lần cùng nhau trải qua một hành trình, các bạn trong lớp dường như thân thiết hơn. Không còn những ánh mắt dè chừng, cũng không còn khoảng cách giữa những người từng ngần ngại bắt chuyện.
Hà An cũng cảm nhận được điều đó. Cô nhận được nhiều lời chào hơn mỗi sáng bước vào lớp. Một vài bạn gái còn rủ cô đi căn-tin cùng, hỏi han chuyện học, chuyện hội trại. Mọi thứ diễn ra thật nhẹ nhàng, không ồn ào, nhưng ấm áp.
Duy chỉ có Khanh – cậu bạn đồng diễn cùng cô trong vở kịch – vẫn giữ sự im lặng vừa đủ. Không lạnh nhạt, cũng chẳng quá gần. Mỗi lần ánh mắt họ tình cờ gặp nhau, chỉ là một cái gật đầu khẽ, một ánh nhìn hiểu ngầm, không ai nói gì thêm.
Trong lòng Hà An, cảm xúc về Khanh là thứ cô không định hình rõ. Cô trân trọng sự giúp đỡ của cậu, biết ơn vì những giờ học phụ đạo, và cảm phục sự điềm đạm, tinh tế ở Khanh. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó. Hà An tự nhắc mình rằng, cô vẫn còn một con đường rất dài để bù đắp lại những lỗ hổng kiến thức – điều mà cô không thể lơ là.
* * *
Những ngày sau hội trại, lịch học quay về guồng quay cũ. Hà An bắt đầu nhận ra một điều đáng mừng – cô không còn sợ môn Toán và Vật Lý như trước nữa. Những khái niệm từng khiến cô rối bời, giờ đây khi được giảng lại bởi thầy giáo và cả Khanh trong những buổi học kèm, đã dần trở nên rõ ràng hơn.
Một buổi chiều, sau giờ tan học, Hà An ở lại thư viện trường để ôn lại bài giảng. Ánh nắng cuối ngày xuyên qua những khung cửa sổ lớn, tạo thành vệt sáng vàng nhạt trên trang vở.
Khanh bước vào, trên tay là một cuốn sách dày cộp. Cậu lặng lẽ ngồi xuống bàn đối diện cô. Không lời chào, không hỏi han. Nhưng chỉ vài phút sau, Hà An đẩy tập vở sang phía cậu.
> "Bài này.. tớ chưa hiểu lắm, đặc biệt là đoạn áp dụng định luật II Newton. Cậu chỉ giúp tớ nhé?"
Khanh nhìn cô, đôi mày hơi nhíu lại rồi gật đầu. Cậu cầm bút, vẽ lại sơ đồ lực, giải thích từ bước phân tích vật thể đến khi đặt công thức. Giọng nói của Khanh trầm, đều và kiên nhẫn.
Hà An chăm chú nghe, gật đầu liên tục, ánh mắt sáng lên từng chút.
> "Tớ hiểu rồi.. Cảm ơn cậu."
Khanh chỉ mỉm cười, không đáp lại. Nhưng nụ cười đó khiến tim Hà An khẽ rung lên một nhịp rất nhẹ.
* * *
Cuối tuần, lớp tổ chức một buổi sinh hoạt tại nhà cô giáo chủ nhiệm – một người luôn tận tình và gần gũi. Mục đích là tổng kết hội trại, đồng thời đề cử những học sinh xuất sắc trong đợt hoạt động Đoàn vừa qua để chuẩn bị gửi danh sách lên trường.
Buổi sinh hoạt diễn ra trong không khí thân mật. Cô chủ nhiệm ngồi giữa phòng khách, vừa uống trà vừa mỉm cười khi nghe học sinh kể chuyện hội trại.
> "Cô rất vui vì lớp mình đoàn kết và nhiệt huyết đến thế. Mỗi trò chơi, mỗi tiết mục đều có dấu ấn riêng. Đặc biệt là vở kịch của các em – cô đã rơi nước mắt khi xem phần Minh Khai bị kết án. Diễn xuất của Khanh và Hà An thật sự xúc động."
Lúc ấy, nhiều ánh mắt quay sang Hà An. Cô hơi lúng túng, cúi đầu cười nhỏ. Khanh thì chỉ khẽ nghiêng đầu cảm ơn cô giáo.
Một bạn trong lớp giơ tay phát biểu:
> "Em đề cử bạn Hà An và bạn Khanh là đoàn viên tiêu biểu. Vì sự cố gắng trong học tập và hoạt động vừa rồi!"
Cả phòng vỗ tay hưởng ứng. Hà An ngẩng đầu, bất ngờ, nhưng ánh mắt cô ánh lên một chút bối rối. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ được đề cử, nhất là khi bản thân vẫn còn nhiều điều phải học. Nhưng trong lòng lại có một niềm vui âm ỉ – sự nỗ lực của cô đã được ghi nhận.
* * *
Đêm về, Hà An ngồi bên bàn học, đèn vàng rọi xuống từng trang sách. Ngoài cửa sổ, gió thổi nhè nhẹ, những tán cây lấp lánh ánh đèn đường.
Cô mở điện thoại, nhắn tin cho Khanh: "Cảm ơn cậu, vì đã luôn giúp tớ."
Tin nhắn được gửi đi. Nhưng hồi lâu, vẫn chưa có hồi âm. Hà An không đợi. Cô đặt điện thoại xuống, tiếp tục bài học đang dở. Nhưng trong lòng, có một cảm giác ấm áp lạ thường.
Vài phút sau, điện thoại sáng màn hình. Một dòng chữ hiện lên:
"Không có gì. Tớ chỉ giúp người xứng đáng được giúp thôi."
Hà An nhìn tin nhắn, mỉm cười. Cô không trả lời. Có lẽ, mọi thứ vẫn cứ để như thế này – lặng lẽ, mập mờ, và đủ gần để cảm nhận, đủ xa để không vướng bận..
Sáng hôm sau, lớp học lại trở về không khí quen thuộc – bảng trắng, phấn viết, những hàng ghế ngay ngắn và tiếng giảng bài đều đều vang lên. Nhưng có điều gì đó khác.. giống như sau một lần cùng nhau trải qua một hành trình, các bạn trong lớp dường như thân thiết hơn. Không còn những ánh mắt dè chừng, cũng không còn khoảng cách giữa những người từng ngần ngại bắt chuyện.
Hà An cũng cảm nhận được điều đó. Cô nhận được nhiều lời chào hơn mỗi sáng bước vào lớp. Một vài bạn gái còn rủ cô đi căn-tin cùng, hỏi han chuyện học, chuyện hội trại. Mọi thứ diễn ra thật nhẹ nhàng, không ồn ào, nhưng ấm áp.
Duy chỉ có Khanh – cậu bạn đồng diễn cùng cô trong vở kịch – vẫn giữ sự im lặng vừa đủ. Không lạnh nhạt, cũng chẳng quá gần. Mỗi lần ánh mắt họ tình cờ gặp nhau, chỉ là một cái gật đầu khẽ, một ánh nhìn hiểu ngầm, không ai nói gì thêm.
Trong lòng Hà An, cảm xúc về Khanh là thứ cô không định hình rõ. Cô trân trọng sự giúp đỡ của cậu, biết ơn vì những giờ học phụ đạo, và cảm phục sự điềm đạm, tinh tế ở Khanh. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó. Hà An tự nhắc mình rằng, cô vẫn còn một con đường rất dài để bù đắp lại những lỗ hổng kiến thức – điều mà cô không thể lơ là.
* * *
Những ngày sau hội trại, lịch học quay về guồng quay cũ. Hà An bắt đầu nhận ra một điều đáng mừng – cô không còn sợ môn Toán và Vật Lý như trước nữa. Những khái niệm từng khiến cô rối bời, giờ đây khi được giảng lại bởi thầy giáo và cả Khanh trong những buổi học kèm, đã dần trở nên rõ ràng hơn.
Một buổi chiều, sau giờ tan học, Hà An ở lại thư viện trường để ôn lại bài giảng. Ánh nắng cuối ngày xuyên qua những khung cửa sổ lớn, tạo thành vệt sáng vàng nhạt trên trang vở.
Khanh bước vào, trên tay là một cuốn sách dày cộp. Cậu lặng lẽ ngồi xuống bàn đối diện cô. Không lời chào, không hỏi han. Nhưng chỉ vài phút sau, Hà An đẩy tập vở sang phía cậu.
> "Bài này.. tớ chưa hiểu lắm, đặc biệt là đoạn áp dụng định luật II Newton. Cậu chỉ giúp tớ nhé?"
Khanh nhìn cô, đôi mày hơi nhíu lại rồi gật đầu. Cậu cầm bút, vẽ lại sơ đồ lực, giải thích từ bước phân tích vật thể đến khi đặt công thức. Giọng nói của Khanh trầm, đều và kiên nhẫn.
Hà An chăm chú nghe, gật đầu liên tục, ánh mắt sáng lên từng chút.
> "Tớ hiểu rồi.. Cảm ơn cậu."
Khanh chỉ mỉm cười, không đáp lại. Nhưng nụ cười đó khiến tim Hà An khẽ rung lên một nhịp rất nhẹ.
* * *
Cuối tuần, lớp tổ chức một buổi sinh hoạt tại nhà cô giáo chủ nhiệm – một người luôn tận tình và gần gũi. Mục đích là tổng kết hội trại, đồng thời đề cử những học sinh xuất sắc trong đợt hoạt động Đoàn vừa qua để chuẩn bị gửi danh sách lên trường.
Buổi sinh hoạt diễn ra trong không khí thân mật. Cô chủ nhiệm ngồi giữa phòng khách, vừa uống trà vừa mỉm cười khi nghe học sinh kể chuyện hội trại.
> "Cô rất vui vì lớp mình đoàn kết và nhiệt huyết đến thế. Mỗi trò chơi, mỗi tiết mục đều có dấu ấn riêng. Đặc biệt là vở kịch của các em – cô đã rơi nước mắt khi xem phần Minh Khai bị kết án. Diễn xuất của Khanh và Hà An thật sự xúc động."
Lúc ấy, nhiều ánh mắt quay sang Hà An. Cô hơi lúng túng, cúi đầu cười nhỏ. Khanh thì chỉ khẽ nghiêng đầu cảm ơn cô giáo.
Một bạn trong lớp giơ tay phát biểu:
> "Em đề cử bạn Hà An và bạn Khanh là đoàn viên tiêu biểu. Vì sự cố gắng trong học tập và hoạt động vừa rồi!"
Cả phòng vỗ tay hưởng ứng. Hà An ngẩng đầu, bất ngờ, nhưng ánh mắt cô ánh lên một chút bối rối. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ được đề cử, nhất là khi bản thân vẫn còn nhiều điều phải học. Nhưng trong lòng lại có một niềm vui âm ỉ – sự nỗ lực của cô đã được ghi nhận.
* * *
Đêm về, Hà An ngồi bên bàn học, đèn vàng rọi xuống từng trang sách. Ngoài cửa sổ, gió thổi nhè nhẹ, những tán cây lấp lánh ánh đèn đường.
Cô mở điện thoại, nhắn tin cho Khanh: "Cảm ơn cậu, vì đã luôn giúp tớ."
Tin nhắn được gửi đi. Nhưng hồi lâu, vẫn chưa có hồi âm. Hà An không đợi. Cô đặt điện thoại xuống, tiếp tục bài học đang dở. Nhưng trong lòng, có một cảm giác ấm áp lạ thường.
Vài phút sau, điện thoại sáng màn hình. Một dòng chữ hiện lên:
"Không có gì. Tớ chỉ giúp người xứng đáng được giúp thôi."
Hà An nhìn tin nhắn, mỉm cười. Cô không trả lời. Có lẽ, mọi thứ vẫn cứ để như thế này – lặng lẽ, mập mờ, và đủ gần để cảm nhận, đủ xa để không vướng bận..