Tản Văn Khúc Nhạc Mưa Rơi - Vu Quân Công Tử

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Nguyên, 30 Tháng năm 2024.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Khúc Nhạc Mưa Rơi

    Tác giả: Vu Quân công tử

    Thể loại: Tản văn, tự sự, hồi kí

    Cuộc thi Nét bút tuổi xanh - Tuần thứ mười

    Chủ đề: Mưa​

    [​IMG]

    Không biết tự bao giờ tôi đã rất thích mưa. Mưa về trên tán lá tiêu xanh từng chùm chín mọng, cây trái trong vườn vươn mình tốt tươi, lũ trẻ con nô đùa chạy nhảy dưới cơn mưa tắm táp kèm gió rít, trong đó có tôi.

    "Tụi bây ơi trời chuyển cơn mưa rồi."

    Gió mây vần vũ xám đen, gầm trời thấp như tựa hồ vươn tay là chạm tới.

    Cả đám trong xóm rủ nhau ra cái sân gạch tàu vừa mới lót hồi đầu tháng trước lấy vài ba cục gạch ống bốn chặn đường thoát nước lại, đợi cho mưa ngập đủ rồi đầm mình bơi bơi. Reo vui thích chí.

    Dàn tóc tiên đu mình leo chèo bên bệ lan can đóng rêu rong cũng phải híp mắt cười, rung rinh đón từng giọt mưa mát lạnh trong lành.

    Bãi đất trống mới gieo hạt vào năm ngày trước đã nảy mầm sau trận mưa lớn đêm qua. Lùa bò khỏi chuồng dẫn chúng đi ăn cỏ, cỏ non xanh mơn man, chúng phe phẩy chiếc đuôi dài thích thú, gặm cỏ non ngon ngon.

    Quang quác..

    Ô kìa có con chim lớn bay ngang nền trời xanh thẳm, chiếc lông xanh rì rớt xuống bãi cỏ non. Tôi cúi người nhặt lấy đem về cất cẩn thận vào trong chiếc hộp gỗ. Có lẽ là chim quý, chả biết nó là chim gì, chiếc lông mới mượt mà đẹp đẽ làm sao.

    Lần theo mấy ụ chanh tôi và ông anh trai còn tìm được khá nhiều nấm mối nhú đầu, háo hức nhổ đầy cả một cái nón lá.

    "Anh ba, chỗ này về nấu chung với rau đay ngon phải biết."

    "Mày đứng đây canh bò đi, bên kia có chùm bọt chín, tao qua đó hái cho."

    Biết tôi thích ăn chùm bọt, anh ba một lát sau hái về đầy cả cái mũ lưỡi trai. Nhờ cái trời đang vào tháng mưa hai anh em đầu trần cũng không sợ bị cảm, còn hái được cả đám nấm mối và mấy bụi lá sâm.

    Chiều lùa bò về chuồng tôi đem nấm mối và lá sâm đưa cho mẹ, tối tới có bữa nấm xào mướp, nấm nấu lá đay ngon ngọt vô cùng. Tôi ăn những ba bát cơm, sâm mẹ vò để đông qua đêm sáng mai mới có thể ăn được. Ôi quý giá thay những thức quà của thiên nhiên.

    Tôi tự hỏi nếu một ngày nào đó không còn nhìn thấy những giọt mưa rơi nữa thì thế gian này sẽ đi về đâu, chắc có lẽ không còn sinh vật nào tồn tại. Biết ơn làm sao những giọt mưa rơi, hoa lá vui mừng tán thưởng, dế nhủi dạo bản nhạc du dương, vì yêu quý muôn loài chắc nàng mưa sẽ không bao giờ biến mất.

    Vui xiết bao những khi mưa về mùa màn bội thu, lòng người phơi phới, nhà nhà đem thùng phuy ra ngoài mán xối và mái hiên hứng mưa rơi, dòng nước mát mẻ trong lành dùng cho sinh hoạt. Tạ ơn đất cùng trời.

    Mùa mưa giầm nơi vùng quê nghèo hẻo lánh thưa thớt dân cư, nhà cách nhà với hàng bao thửa ruộng dài gần đôi ba cây số, tôi và bà chị cao kều ngồi chung cái võng dù đòng đưa qua lại, nghêu ngao bài ca vừa mới nghe được ở chương trình dạy nhạc trong cái ti vi trắng đen 14 inch cũ mèm vừa mới chép ra.

    "Chị hát trước đi, em không biết giọng."

    "Ờ, vậy chú ý nghe nè."

    "Em lắng nghe tiếng hè về trên tán lá phượng hồng, từng chùm hoa hồng đôi má. Ve ngân nga trong lá và mây trong xanh cao quá. Bao cánh hoa hé môi cười tươi nghiêng nghiêng gió đùa."

    "Em lắng nghe tiếng hè giọt mưa tí tách trong vườn, giục mầm xanh, chồi non mới. Cho tương lai phơi phới đời tô thêm trang sách mới, cho bước chân chúng em tỏa muôn phương bay khắp trời.."


    "Lốp bốp, lốp bốp. A ha ha hay quá, giờ tới lượt em." Tôi vỗ tay lộp bộp.

    "Em lắng nghe tiếng hè về trên tán lá phượng hồng.. Hơ.. sao quên mất tiêu rồi, chị đưa giấy đây em coi lại với."

    "Ôi ôi cái con nhỏ ngốc này sao học hoài mà chả thuộc gì cả, sắp tới tụ trường vào lớp một rồi biết phải làm sao?"

    "Thì chị dạy em học. Em cũng biết rành mặt chữ rồi chứ bộ, chỉ tại hơi kém nhớ thôi, với cả ngày đầu chị đưa em đến trường rồi ở lại với em nhé. Em sợ người lạ lắm."

    "Ờ ờ, chị biết rồi, đương nhiên ngày đầu phải ở lại với em, ở trước cổng trường có bà thím bán xôi lá chuối ngon lắm, mai chị mua cho gói."

    Mắt tôi ánh sáng long lanh: "Em ăn xôi màu xanh, chị mua màu xanh nha." Màu của màu trời và biển, màu của hi vọng ước mơ.

    "Ờ ờ, chị biết rồi, học tiếp nè."

    Con bé nhát gan nói thì nói thế nhưng nào có đâu chỉ ngày đầu, nhiều ngày sau đó chị tôi đều phải đứng ngoài cửa sổ ngay cạnh chỗ tôi ngồi, không nhìn thấy chị tôi lại mếu. Khổ thân bà chị già đi học cùng tôi.

    Cám ơn chị đã theo tôi tới trường!

    Chị đã qua tuổi đoàn, em hôm nay vào đội.

    Khăn quàng đỏ thắm phấp phới tung bay.

    Suốt năm tháng ấu thơ đơn sơ hoài mộng, mùa chôm chôm chín rộ tôi trở lại mái nhà xưa. Sân gạch tàu khô ran đầy cát lẫn đất bồi vương đọng. Chiếc võng dù không còn, cây cột chôn hơn mấy tấc đứng chơ đó như trụ chống trời gãy đổ bơ vơ.

    Bờ tường vẽ hoa mẫu đơn cùng công chúa Hoài Ngọc bằng thứ vôi đỏ vẫn còn đó không hề phai nhạt, có chăng mỗi trận mưa về đều làm cho bao hình ảnh trẻ con hiện rõ hơn thôi.

    Ba cây khế bà ngoại mang hạt giống lên trồng giờ đã cao rợp phủ qua nóc tôn rỉ sét. Thoạt nhìn từ xa chả khác gì ngôi nhà nhỏ nhắn ẩn giật chốn rừng sâu.

    Côn trùng đêm về rả rích.

    Suốt năm tháng mưa hoài mưa ru tôi vào say trong giấc nồng, chăn ấm nệm êm khúc nhạc cây mưa dạo lên muôn ca từ bất tận, có bản nhạc nào tuyệt vời đến thế chăng?

    Vạn nẻo đường tương lai chờ phía trước, tạm biệt quê nghèo hẻo lánh gia đình tôi chuyển lên thị thành.

    Giọt nước mắt tuôn rơi yêu xiết bao từng bờ tường ngọn cỏ, từng chiếc ghế cái bàn, từng cuốn truyện Đôraemon, Siêu nhân Lócke, Siêu quậy Teppi và Đai dũng sĩ. Có cha mẹ yêu thương, có anh chị em vây quanh bạn bè cùng trang lứa chơi cùng. Tuổi thơ tôi đẹp biết bao nhiêu.

    Vẫy tay chào căn nhà thời thơ ấu, cảm ơn mi che chở tau suốt năm tháng ấu thơ.

    Quay lưng đi khẽ nhìn bầu trời xa thẳm, để lại đó bao kỉ niệm thân thương không bao giờ phai nhạt. Dù cho đến tận đâu, mãi mãi vẫn nhớ về.

    Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn.

    (Chế Lan Viên - Người đi tìm hình của nước)
     
    Blog Radio, Dương2301, CaoSG22 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2024
  2. CaoSG Sang năm một sắc trời vàng

    Bài viết:
    433
    Chào bạn, trước tiên xin chúc mừng bạn đã hoàn thành tuần thi thứ Mười, dù không đạt giải cao nhất, nhưng Ban tổ chức hy vọng sẽ tiếp tục theo dõi và đạt giải cao trong những tuần thi sau. Ngoài chấm điểm, Ban giám khảo còn có một vài nhận xét/góp ý về bài viết của bạn như sau:

    Giám khảo 1:

    Bài tản văn của bạn rất thú vị, rất sinh động. Khi đọc từng dòng bạn viết, bao nhiêu kỉ niệm ấu thơ ùa về. Nó chân thực và hồn nhiên biết bao.

    Nói về mưa là nói về hoài niệm. Với tôi, chẳng có thứ gì hạnh phút bằng những cơn mưa thời thơ ấu. Bây giờ đã lớn, đã có thể đi đây đó khắp nơi nhưng góc chái bếp, nhà quê xóm nhỏ, cơn mưa chiều lất phất liệu có còn?

    Cảm ơn bạn đã mang cả bầu trời thơ ấu về lại trong tôi. Tuy nhiên, tôi cũng đóng góp cho bạn ít lỗi vặt ở bài viết nhé!

    Ví dụ mấy câu đầu tiên:

    Gió mây vần vũ xám đen, gầm trời thấp như tựa hồ vươn tay là chạm tới.

    => Từ" "như" "và" "tựa hồ" "là đồng nghĩa nên trong câu này bạn chỉ chọn một thôi nha

    => Gió mây vần vũ xám đen, gầm trời thấp tựa hồ vươn tay là chạm tới.

    => Gió mây vần vũ xám đen, gầm trời thấp như vươn tay là chạm tới.

    Ví dụ tiếp theo:

    Dàn tóc tiên đu mình leo chèo bên bệ lan can đóng rêu rong cũng phải híp mắt cười, rung rinh đón từng giọt mưa mát lạnh trong lành.

    => Leo trèo mới đúng chính tả nha bạn.

    Đôi lời đóng góp. Chúc tác phẩm của bạn đạt giải cao^^

    Giám khảo 3: hay bị nhằm lẫn giữa gi và d (mưa giầm, ẩn giật) thay vì phải là (mưa dầm, ẩn dật), nội dung thực tế, đời thường, gần gũi
     
  3. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Dạ mình xin cám ơn sự đóng góp chân thành từ các BGK ạ.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...