Tập 18: Lập Đội (tt)
Bối cảnh: Mạt thế, hiện đại
Bối cảnh: Mạt thế, hiện đại
Tác giả: Lá Non Mọc Đầu Cành
Lâu mới gặp các bảo bối có khỏe không nè, hôm nay vào xem một chút thì ôi thật vui quá xá tuy là không thấy like nhiều nhưng lượt xem đã vượt qua 500 người rùi, chứng tỏ các bạn vẫn thích truyện ta viết nhỉ, nên ta vẫn sẽ up đều vào cuối tuần. Haha nói chung là không drop là được.
* * *
Cổ uy áp chấn nhiếp làm mọi thứ từ một đống hỗn loạn bỗng chốc yên tĩnh. Nhiệt độ hạ thấp.
Một bóng dáng màu đỏ như có như không, phiêu phù nhẹ nhàng thẳng một đường, đến gần bọn Phỉ Phỉ.
Đám người mặt mũi xanh mét, trong lòng khóc rống: 'Hết lang giờ tới hổ, người này mạnh vô cùng lần này bọn họ chết chắc muốn chạy lại chạy không được, cả người như tản núi đè áp lên vậy'.
Còn đám Phỉ Phỉ, Phi Nghị thì "Xong rồi xong rồi, thầy Ôn giận thật rồi. Đáng lẽ chúng ta không nên đùa quá trớn".
Giọng nói trong trẻo, réo rắt như suối vang lên trên đầu bọn họ, lỗ tai tất cả mọi người ở đây muốn mang thai rồi.
"Được lắm mấy đứa dám chạy xuống núi làm màu trước thời hạn làm mấy chương đầu của ta nhạt nhẽo, tẻ ngắt lần này ta phải tăng cường huấn luyện mới được".
Nói rồi Ôn Hạ tăng thêm uy áp lên nhóm học trò khiến chúng toát mồ hôi như mưa rồi quay sang đi đến bên cậu bé A Sở, phất tay một cái ánh sáng xanh lục bao phủ lên người cậu bé.
Cậu bé nhắm mắt nhận mệnh tưởng chừng mình đoán nhận cái đau đớn trên cơ thể gầy yếu của mình nhưng chờ mãi bỗng một dòng nước ấm áp chạy dọc cơ thể khiến cho cậu thoải mái. Ấm áp này giống như vòng tay của mẹ vậy thật dịu dàng, thật muốn ngủ. (tg: Khuya rồi ta cũng muốn ngủ).
"Này cậu nhóc còn không mau đứng dậy".
A Sở giật mình mở mắt ra nhìn về phía giọng nói vừa mới phát ra.
Oa thật đẹp, mình đã chết rồi sao, tiên nữ tỷ tỷ đến đoán mình sao. Cậu bé ngơ ngác nhìn Ôn Hạ trong bộ huyết y yêu diễm, ba ngàn sợi tóc xõa dài tới eo, làn da như vỏ trứng đang tỏa sáng ngay khi bây giờ là ban đêm. Dung nhan mị hoặc câu dẫn người như rơi vào ảo mộng. Đôi môi mỏng khẽ nhếch tựa tiếu phi tiếu.
Ôn Hạ lại cười nhạt: "Xin lỗi nhóc ta phải làm nhóc thất vọng rồi. Ta không phải tiên nữ tỷ tỷ mà là đại tiên ca ca nha".
Trên đầu mọi người như có một bầy quạ bay qua..
Nhìn cậu nhóc vẫn tròn xoe mắt nhìn mình, hắn không nói thêm nữa liền triệt tiêu uy áp cho tất cả mọi người. Hắn đi vòng qua A Chinh liếc nhìn hắn một cái làm cậu ta thấy xấu hổ.
"Biết sai ở đâu chưa?"
Hắn lạnh nhạt hỏi một câu, nhưng làm cho A chính cảm thấy áp lực, cậu ta ôm cánh tay còn chảy máu đứng đó cuối đầu.
"Đệ tử không nên cậy mạnh, chưa sự cho phép của thầy đã dẫn mọi người xuống núi, còn làm bản thân bị thương, làm liên lụy người khác".
Ôn Hạ nhìn lướt qua từng khuôn mặt ở đây.
"Biết thì tốt, mau thu thập hiện trường ở đây, đợi Túc Lý quay về ta có nhiệm vụ muốn giao cho mấy đứa."
Nói rồi hắn ném cho cậu ta một bình dược, dược này bọn họ quá quen thuộc, đây là dược mà bọn họ sử dụng và học trong suốt năm năm qua mỗi khi huấn luyện đến cửu tử nhất sinh nhưng người có thiên phú tốt nhất là Y Sa (Nhan Nha). Chỉ có Đại tỷ mới có thể tạo ra dược cao cấp.
Năm năm qua từng người dần trưởng thành và trở thành một người hoàn toàn khác. Bọn họ chính chắn và lạnh lùng hơn.
Hắn nhìn mấy con sói đứng đó cụp tai ngẫy đuôi thì cảm thán chỉ cần thầy ra tay thì mọi việc đều xong trong một nốt nhạc.
Đúng lúc này Túc Lý cũng về tới, từ xa hắn đã thấy bóng đỏ yêu diễm trong ánh lửa, xung quanh là mấy bóng lưng ủ rủ. Hắn chợt ngừng lại trong lòng có xúc động muốn bỏ trốn.
Ôn Hạ cũng biết Túc Lý đã trở về, còn biết là hắn định cong chân lên chuẩn bị chạy, liếc mắt ra hiệu cho Ái Đệ (Mãn Mãn).
Cô bé xuất ra một sợi dây leo nhanh chóng phóng tới quấn quanh chân của Túc Lý đang muốn nhấc chân, kéo thật mạnh trở về.
Bịch!
Mọi người chỉ nghe một tiếng vang vật nặng rớt thật lớn, sau đó là bụi bay khắp nơi.
Nhóm Phỉ Phỉ thấy Túc Lý chật vật, bọn họ không phúc hậu ôm bụng mà cười thật lớn.
"Hihi, Túc Lý ca muội không cố ý, muội chỉ là khống chế lực chưa tốt, chưa tốt thôi hà" nói xong cô bé quay lưng nén cười nhưng đôi vai run run còn nhìn rất rõ ràng.
Túc Lý chật vật bò từ dưới đất đứng dậy phủi phủi bụi trên người, mặt đen như than, hắn mím môi đứng đấy nhìn Ôn Hạ.
Ôn Hạ nhìn một màn trò đùa của bọn họ vẫn lạnh nhạt nói mục đích hôm nay. Nhưng trong mắt đậm ý cười.
"Hôm nay ta tập hợp lại muốn giao cho mấy đứa một nhiệm vụ"
Nghe đến đây cả bọn đứng ngay ngắn, nghiêm túc lắng nghe.
"Hiện tại ta muốn mở ra một chuỗi các của nhà hàng, y dược, bán trang phục cải thiện đời sống. Các ngươi hãy lập đội chiêu mộ những người có năng lực cùng nhau kết đội thám hiểm, huấn luyện họ thành các chiến binh chiến đấu."
Hắn lại đưa ra một thông tin chấn động khác.
"Hiện nay đã xuất hiện vài con zombie cấp bốn và năm chúng bắt đầu có ý thức biết tập hợp lại tạo thành một nhóm chiếm lấy địa bàn, chúng săn giết loài người. Đã có vài căn cứ quân sự bị tiêu diệt bởi những con zombie này. Bọn chúng bắt đầu giống chúng ta có dị năng"
* * *
Sẵn nói luôn chuyện của ta là chuyên môn phá vỡ quy tắc cũ, viết khác so với những hiểu biết thế giới của các writer khác. Ta hông thích lập lại một chuyện cũ, nhưng để tránh mới quá mà mọi người không chấp nhận nên ta sẽ đổi vài nét mới từ từ, giữ lại nội dung gốc.
Truyện nhẹ nhàng thôi, khi ta ác lên thì ai cũng phải sợ à. Lảm nhảm, lảm nhảm.. balabala..
Sorry m. N khi nào LN về sẽ cập nhật phần thiếu sau.
Lâu mới gặp các bảo bối có khỏe không nè, hôm nay vào xem một chút thì ôi thật vui quá xá tuy là không thấy like nhiều nhưng lượt xem đã vượt qua 500 người rùi, chứng tỏ các bạn vẫn thích truyện ta viết nhỉ, nên ta vẫn sẽ up đều vào cuối tuần. Haha nói chung là không drop là được.
* * *
Cổ uy áp chấn nhiếp làm mọi thứ từ một đống hỗn loạn bỗng chốc yên tĩnh. Nhiệt độ hạ thấp.
Một bóng dáng màu đỏ như có như không, phiêu phù nhẹ nhàng thẳng một đường, đến gần bọn Phỉ Phỉ.
Đám người mặt mũi xanh mét, trong lòng khóc rống: 'Hết lang giờ tới hổ, người này mạnh vô cùng lần này bọn họ chết chắc muốn chạy lại chạy không được, cả người như tản núi đè áp lên vậy'.
Còn đám Phỉ Phỉ, Phi Nghị thì "Xong rồi xong rồi, thầy Ôn giận thật rồi. Đáng lẽ chúng ta không nên đùa quá trớn".
Giọng nói trong trẻo, réo rắt như suối vang lên trên đầu bọn họ, lỗ tai tất cả mọi người ở đây muốn mang thai rồi.
"Được lắm mấy đứa dám chạy xuống núi làm màu trước thời hạn làm mấy chương đầu của ta nhạt nhẽo, tẻ ngắt lần này ta phải tăng cường huấn luyện mới được".
Nói rồi Ôn Hạ tăng thêm uy áp lên nhóm học trò khiến chúng toát mồ hôi như mưa rồi quay sang đi đến bên cậu bé A Sở, phất tay một cái ánh sáng xanh lục bao phủ lên người cậu bé.
Cậu bé nhắm mắt nhận mệnh tưởng chừng mình đoán nhận cái đau đớn trên cơ thể gầy yếu của mình nhưng chờ mãi bỗng một dòng nước ấm áp chạy dọc cơ thể khiến cho cậu thoải mái. Ấm áp này giống như vòng tay của mẹ vậy thật dịu dàng, thật muốn ngủ. (tg: Khuya rồi ta cũng muốn ngủ).
"Này cậu nhóc còn không mau đứng dậy".
A Sở giật mình mở mắt ra nhìn về phía giọng nói vừa mới phát ra.
Oa thật đẹp, mình đã chết rồi sao, tiên nữ tỷ tỷ đến đoán mình sao. Cậu bé ngơ ngác nhìn Ôn Hạ trong bộ huyết y yêu diễm, ba ngàn sợi tóc xõa dài tới eo, làn da như vỏ trứng đang tỏa sáng ngay khi bây giờ là ban đêm. Dung nhan mị hoặc câu dẫn người như rơi vào ảo mộng. Đôi môi mỏng khẽ nhếch tựa tiếu phi tiếu.
Ôn Hạ lại cười nhạt: "Xin lỗi nhóc ta phải làm nhóc thất vọng rồi. Ta không phải tiên nữ tỷ tỷ mà là đại tiên ca ca nha".
Trên đầu mọi người như có một bầy quạ bay qua..
Nhìn cậu nhóc vẫn tròn xoe mắt nhìn mình, hắn không nói thêm nữa liền triệt tiêu uy áp cho tất cả mọi người. Hắn đi vòng qua A Chinh liếc nhìn hắn một cái làm cậu ta thấy xấu hổ.
"Biết sai ở đâu chưa?"
Hắn lạnh nhạt hỏi một câu, nhưng làm cho A chính cảm thấy áp lực, cậu ta ôm cánh tay còn chảy máu đứng đó cuối đầu.
"Đệ tử không nên cậy mạnh, chưa sự cho phép của thầy đã dẫn mọi người xuống núi, còn làm bản thân bị thương, làm liên lụy người khác".
Ôn Hạ nhìn lướt qua từng khuôn mặt ở đây.
"Biết thì tốt, mau thu thập hiện trường ở đây, đợi Túc Lý quay về ta có nhiệm vụ muốn giao cho mấy đứa."
Nói rồi hắn ném cho cậu ta một bình dược, dược này bọn họ quá quen thuộc, đây là dược mà bọn họ sử dụng và học trong suốt năm năm qua mỗi khi huấn luyện đến cửu tử nhất sinh nhưng người có thiên phú tốt nhất là Y Sa (Nhan Nha). Chỉ có Đại tỷ mới có thể tạo ra dược cao cấp.
Năm năm qua từng người dần trưởng thành và trở thành một người hoàn toàn khác. Bọn họ chính chắn và lạnh lùng hơn.
Hắn nhìn mấy con sói đứng đó cụp tai ngẫy đuôi thì cảm thán chỉ cần thầy ra tay thì mọi việc đều xong trong một nốt nhạc.
Đúng lúc này Túc Lý cũng về tới, từ xa hắn đã thấy bóng đỏ yêu diễm trong ánh lửa, xung quanh là mấy bóng lưng ủ rủ. Hắn chợt ngừng lại trong lòng có xúc động muốn bỏ trốn.
Ôn Hạ cũng biết Túc Lý đã trở về, còn biết là hắn định cong chân lên chuẩn bị chạy, liếc mắt ra hiệu cho Ái Đệ (Mãn Mãn).
Cô bé xuất ra một sợi dây leo nhanh chóng phóng tới quấn quanh chân của Túc Lý đang muốn nhấc chân, kéo thật mạnh trở về.
Bịch!
Mọi người chỉ nghe một tiếng vang vật nặng rớt thật lớn, sau đó là bụi bay khắp nơi.
Nhóm Phỉ Phỉ thấy Túc Lý chật vật, bọn họ không phúc hậu ôm bụng mà cười thật lớn.
"Hihi, Túc Lý ca muội không cố ý, muội chỉ là khống chế lực chưa tốt, chưa tốt thôi hà" nói xong cô bé quay lưng nén cười nhưng đôi vai run run còn nhìn rất rõ ràng.
Túc Lý chật vật bò từ dưới đất đứng dậy phủi phủi bụi trên người, mặt đen như than, hắn mím môi đứng đấy nhìn Ôn Hạ.
Ôn Hạ nhìn một màn trò đùa của bọn họ vẫn lạnh nhạt nói mục đích hôm nay. Nhưng trong mắt đậm ý cười.
"Hôm nay ta tập hợp lại muốn giao cho mấy đứa một nhiệm vụ"
Nghe đến đây cả bọn đứng ngay ngắn, nghiêm túc lắng nghe.
"Hiện tại ta muốn mở ra một chuỗi các của nhà hàng, y dược, bán trang phục cải thiện đời sống. Các ngươi hãy lập đội chiêu mộ những người có năng lực cùng nhau kết đội thám hiểm, huấn luyện họ thành các chiến binh chiến đấu."
Hắn lại đưa ra một thông tin chấn động khác.
"Hiện nay đã xuất hiện vài con zombie cấp bốn và năm chúng bắt đầu có ý thức biết tập hợp lại tạo thành một nhóm chiếm lấy địa bàn, chúng săn giết loài người. Đã có vài căn cứ quân sự bị tiêu diệt bởi những con zombie này. Bọn chúng bắt đầu giống chúng ta có dị năng"
* * *
Sẵn nói luôn chuyện của ta là chuyên môn phá vỡ quy tắc cũ, viết khác so với những hiểu biết thế giới của các writer khác. Ta hông thích lập lại một chuyện cũ, nhưng để tránh mới quá mà mọi người không chấp nhận nên ta sẽ đổi vài nét mới từ từ, giữ lại nội dung gốc.
Truyện nhẹ nhàng thôi, khi ta ác lên thì ai cũng phải sợ à. Lảm nhảm, lảm nhảm.. balabala..
Sorry m. N khi nào LN về sẽ cập nhật phần thiếu sau.
Còn tiếp..
(Thiếu)
Chỉnh sửa cuối: