

Không Đợi Được Lúc Thiên Thần Đến
Tác giả: MIEACHO
Thể loại: Tự truyện, Đoản
Link thảo luận – góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Bài Viết Của MIEACHO
Tác giả: MIEACHO
Thể loại: Tự truyện, Đoản
Link thảo luận – góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Bài Viết Của MIEACHO
Gió lạnh về rồi,
Cậu bé co ro trong góc tường.
Đừng hỏi vì sao cậu có mặt ở nơi đây, đừng hỏi cậu từ đâu đến nơi này. Bộ quần áo rách rưới và khuôn mặt lấm lem, đôi chân nhỏ bé run run trên nền đá lạnh lẽo. Chẳng ai biết cậu ngồi đó từ bao giờ. Hình như là rất lâu rồi, lâu đến nỗi chẳng ai còn nhận ra sự xuất hiện của cậu. Nếu một ngày cậu không ở đây nữa, liệu rằng sẽ có người nhận ra?
Hoa nở rồi,
Từ cái nụ hoa nhỏ nhỏ đã trở thành bông hoa đỏ rực. Lạnh nên bông hoa co rút lại. Và phải chăng vì lạnh mà bông hoa phai chút sắc màu?
Cậu bé thương xót nhìn bông hoa ủ rủ. Ngón tay gầy gò đưa lên miệng. Một dòng máu nóng đỏ tươi chảy xuống, tưới lên những cánh hoa.
Đẹp! Đẹp lắm!
Bông hoa thật rực rỡ!
Tiếng cười, dòng máu chảy, và giọt nước mắt đang rơi.
Mất rồi!
Ai đó đã hái bông hoa mất rồi!
Chàng trai đã cài nó lên mái tóc của cô gái. Cô gái cười rất rạng rỡ.
* * *
Dưới ánh nắng, có cậu bé ngồi một mình ngắm nhìn nụ hoa. Không biết cậu nghĩ gì, đôi mắt trẻ con long lanh mong đợi.
Dưới ánh trăng, có cậu bé nằm một mình bên cạnh nụ hoa. Không biết cậu nghĩ gì, thỉnh thoảng lại cười một mình.
Ngày đông lạnh lẽo, có cậu bé ngồi một mình, bên cạnh chẳng còn bông hoa. Không biết cậu nghĩ gì, cũng chẳng thấy cậu làm gì.
* * *
Chuột con bị lạnh mà chạy khắp nơi tìm hơi ấm.
Cậu bé thấy vậy ôm chuột con vào lòng. Cơ thể cậu rất ấm, nhưng chuột con có biết đâu bên ngoài da thịt cậu đã đông cứng lại vì lạnh.
Hóa ra, cũng có ai đó đến bên cậu.
Họ đến vì điều gì, biết rồi cậu có nỡ đẩy họ ra không?
Không! Cả đời này cậu chỉ mong có ai đó bên cạnh mình, vì thứ gì cũng được. Miễn là, cậu còn có thứ họ cần, họ vẫn sẽ ở lại, cậu sẽ không một mình.
Họ cho cậu một chút hơi ấm, cậu liền moi tim mình ra.
Đã bao lần lời nói bật ra trong vô thức: "Có ai ở đây không?"
Chẳng có ai trả lời, chẳng có ai quay lại.
Không phải họ ở ngay trước mắt cậu sao?
Bụi hoa vẫn bên cạnh cậu, thứ cậu hằng ao ước thì ra vẫn luôn ngay bên cạnh, chỉ cần với tay ra là có thể bắt lấy. Vậy mà bấy lâu nay cậu cứ đi tìm mãi. Đến lúc chạm được vào lại chẳng thể giữ nỗi một chút.
"Bụi hoa, ta có thứ gì mà ngươi cần không?"
Nó ấp úng:
"Mình cần máu tim của cậu để nở ra những bông hoa"
Đầu cậu vẫn thẳng, chỉ có ánh mắt là vô thức hướng xuống:
"Được"
Tim cậu vẫn nóng, máu cậu vẫn đỏ. Nhưng lòng ngực cậu đã trống rỗng.
Cơ thể nhẹ bỗng như muốn bay lên.
Cậu vẫn còn luyến tiếc:
"Không có hoa.. cậu có thể sống không?"
Chuột con đi rồi!
Vì cơ thể cậu chẳng còn hơi ấm nữa, lạnh ngắt.
* * *
Có bông hoa rực rỡ giữa bầu trời lạnh lẽo.
Ai đó đã hái nó xuống và mang đi mất.
Chàng trai cài bông hoa lên mái tóc của cô gái, cô cười rất rạng rỡ.
Nhưng cậu bé đi rồi, bụi hoa cũng héo tàn rồi.
* * *
"Bé con, ta sẽ mang ngươi đi"
Là nói với cậu sao?
Gã ta là ai? Sẽ mang cậu đến nơi nào?
Cậu không hỏi, liền đi theo gã, chỉ thấy cảm kích vô cùng. Nhưng cậu biết không, gã là thần chết, sẽ mang cậu xuống địa ngục.
Thiên thần không kịp đến.
Nếu cậu có dù chỉ là một chút do dự, có lẽ cậu sẽ được lên thiên đàng. Nhưng cậu không đợi được, vậy là liền bị đẩy xuống địa ngục.
* * *
Giá như..
Chàng trai hái hoa kia chịu nhìn lấy cậu một cái,
Chuột con ngước lên và chạm vào đôi mắt cậu,
Bông hoa nhìn thấy lồng ngực trống rỗng của cậu,
Và nếu thiên thần xót thương cậu, đến nhanh hơn một chút,
Có phải không cậu sẽ không thèm khát chút hơi ấm đó. Và có phải không cậu sẽ có thêm đôi cánh trắng.
Giá như..
Cậu không có mặt trên thế giới này, cậu sẽ không phải trải qua những nỗi đau đó. Nhưng cậu sẽ chẳng thể nhìn thấy bông hoa nào đẹp đến vậy.
Cậu không hối tiếc.
Chỉ là..
Giá như..
Trên đời này..
Đừng có hối tiếc..
Hết
Chỉnh sửa cuối: