Bài viết: 317 

Chương 20: Công việc bí mật.
Sau khi ở chùa về, Minh đến thị trấn bên kia sông, tìm đến một quán ăn. Lần này cô về đây hình như không phải chỉ đơn giản là đi chơi, cô có đem theo cả vệ sĩ nữa, đi theo cô có tận bốn người. Cô đến quán ăn đó bằng một chiếc ô tô sang trọng nhưng dừng lại ở chỗ khá xa rồi đi bộ tới quán, khi cô bước xuống xe, ai nhìn cũng phải chú ý tới. Vào trong quán, cả quán lớn khá đông khách, ở giữa quán có ba người đàn ông ngồi cùng bàn quay mắt nhìn về phía cô. Cô nhìn về phía họ rồi nhanh chóng đi tới ngồi vào cùng bàn, trước mắt cô có ba người đàn ông ăn mặc phóng khoáng như ở nhà, quần sọt, áo thun, dép tông lào rất giống đi biển. Trong số đó, một gã mập mạp tự Ba Túc tuổi ngoài năm mươi, một gã gầy tự Sáu Sang trông già như sáu mươi, gã còn lại là một người đàn ông trẻ rất bảnh bao chừng ba mươi tuổi tên Khải Toàn. Bốn người ai cũng có một khí chất phóng khoáng rất riêng, Minh vừa ngồi vào bàn thì liền nhìn sang Khải Toàn, hỏi:
"Cả anh cũng tới đây giành mối làm ăn với tôi sao?"
Anh chàng Khải Toàn bật cười, tay cầm lấy gói thuốc lá lấy một điều ra đưa lên miệng, bật lửa đốt cháy điếu thuốc rít một hơi dài rồi phà khói ra trắng xóa, vẻ mặt ngạo mạn nói:
"Chuyện làm ăn lớn chẳng lẽ tôi không được hợp tác sao? Trái lại hôm nay tôi phải hỏi cô mới phải, cha cô không phải về rồi sao? Cha cô không tới đây bàn bạc mà để cho con nít như cô đi à?"
Minh nhếch môi cười khinh, cô khoanh tay lại, dựa lưng ra ghế:
"Công ty bây giờ do tôi làm chủ rồi, tôi không đi thì ai đi đây? Ít ra tôi cũng được cha giao công ty rồi, còn anh ba mươi tuổi đầu vẫn chưa thấy cha anh nói giao công ty lại. Chắc do anh ăn hại quá nên cha anh sợ. Mà nghe đâu có người qua hỏi cưới tôi mà cha tôi không chịu, uất ức đến phát khóc phải quỳ xuống cầu xin. Tôi vừa về nước thì nghe cha tôi kể lại, không ngờ anh thèm thuồng tôi tới mức đó. Tiếc là tôi đây không thích con chó ngu như anh."
Khải Toàn liếc mắt nhìn cô, trong ánh mắt đó có ba phần là tức giận, bảy phần lại là đau lòng, uất ức. Cô cũng chẳng kém cạnh lườm anh ta nhưng cô thì chỉ có ghét bỏ trong đôi mắt mà thôi. Cả hai vừa gặp mặt đã như có mối thù truyền kiếp rồi, nhìn ánh mắt của họ cứ như thêm một lúc nữa sẽ có đánh nhau ngay tại đây. Để tránh tình huống xấu nhất, hai người già ngồi hai bên liền vội chen vào giải vây, Ba Túc mập mạp giả vờ cười lớn chen vào giữa họ:
"Ha ha ha, đều là người cùng ngành, không cần phải khó chịu với nhau như vậy chứ! Thôi, chúng ta kêu món dọn ra ăn đi."
Sáu Sang vội tiếp lời: "Phải, phải đó, gọi món đi. Hôm nay chúng ta lâu ngày không gặp nhậu một bữa cho ra hồn rồi tính sau."
Nghe hai người lớn nói vậy hai người trẻ mới chịu nhường nhịn một chút. Ba Túc thấy vậy liền ra hiệu cho người nữ phục vụ đi lại ghi món. Toàn lúc này mới hạ giọng xuống, tay cầm quyển menu lên xem một lượt rồi nói với phục vụ:
"Lấy một phần tôm nướng, một phần ớt chuông xào, một phần cơm chiên tỏi lớn."
Phục vụ nhanh chóng ghi chép rồi nhìn sang những người khác, Minh thấy thế cũng cầm menu lên, mỉa mai Khải Toàn:
"Nghe gọi món là biết ngu rồi, ai đời nhậu mà gọi cơm chiên.. Nghe tôi gọi món đây này!.. Cho một cái lẩu hải sản đặc biệt, một phần mực nướng, một phần chân gà nướng, hai thùng bia, tạm thời bao nhiêu đó thôi. À, ghép thêm một bàn vào nữa cho rộng. Xong rồi đó, em vào trong đi."
Phục vụ viết món ăn lại thật nhanh rồi đi vào trong chuẩn bị. Chẳng bao lâu sau, họ được ghép thêm một chiếc bàn và ngồi rộng ra, bốn người ngồi ở bốn góc. Lúc này món ăn chưa được dọn lên, cả đám người họ ngồi đảo mắt nhìn nhau không nói câu nào nhưng trong ánh mắt rất có mưu đồ. Âm thanh trong quán đông người nhưng lại rất im lặng và có hơi giả tạo, Minh vừa nhìn đã biết có người sắp đặt, vừa hay vị trí ngồi lại ngay giữa quán thuận lợi việc gây sức ép. Minh bĩu môi cười họ vì họ quá xem thường cô, nét mặt của họ càng tỏ ra vui vẻ cô lại càng nhìn thấy rõ mưu mô trong đó. Nhìn thấy sự giả tạo của họ nên cô chẳng thể nào đối xử ngay thẳng được, cô vỗ tay hai cái, bốn người vệ sĩ lực lưỡng đi cùng cô khi nãy bỗng hiên ngang đi vào trong quán đứng sau lưng cô. Đám khách ăn trong quán nãy giờ đúng như cô đoán là người của ba người đàn ông kia, họ vừa thấy vệ sĩ của cô đi vào thì liền lập tức đứng dậy, trong tay còn cầm sẵn vũ khí không biết từ đâu ra. Trong quán lúc này tất cả đều đứng lên hết chỉ có duy nhất bàn ở giữa của bốn người là ngồi, bốn người nhìn nhau với vẻ ban đầu khá bất ngờ, nhưng ngay sau đó lập tức đồng thanh cười lớn, mỗi kẻ một vẻ chẳng biết là đang vui hay đang che đậy. Tiếng cười của bốn người vang lên giòn giã, thế nhưng khi một người dừng thì tất cả cũng dừng theo, họ nhìn vào mắt nhau, Ba Túc bỗng cất lời:
"Không ngờ, tất cả chúng ta đều hiểu ý nhau như vậy. Nếu đã vậy thì giao ra hết đi, đừng giấu nhau nữa."
Minh bật cười:
"Các người hợp tác lại đối phó một mình tôi mà dám mở miệng muốn tôi giao ra sao? Đùa vui thật. Một mình tôi chỉ có bốn vệ sĩ, ba người các người có hơn mười mấy người ở đây.."
Cô đang nói thì Khải Toàn đột nhiên cắt lời: "Ê, đừng nói bậy! Tôi không có hợp tác với họ, ở đây tôi chỉ có bốn người mà thôi."
Anh vừa nói dứt câu, bốn người mà anh nói liền đi tới đứng sau lưng anh ta. Sáu Sang cũng lên tiếng:
"Tôi cũng chỉ có sáu người mà thôi."
Tới bây giờ mọi thứ đã rõ, vệ sĩ đi theo của từng người lúc này đều đứng sau lưng chủ của mình, tất cả bọn họ đều âm thầm suy tính trước nhưng không ngờ lại đều gặp phải người cùng suy tính..
Không khí trong quán trầm xuống vài nhịp. Minh là người phụ nữ duy nhất ở đây nhưng cô không hề bị lép vế, ánh mắt cô rất bình thản, thuận tay lại rót bình nước để trên bàn ra ly mà uống. Uống xong, cô lại nói:
"Bốn nhà chúng ta, mỗi nhà giữ một mảnh, ba đời nay chưa từng ghép bốn mảnh lại một lần nào. Bây giờ tới đời của tôi, tôi cũng không muốn tiếp tục diễn cảnh như vậy. Đưa ra thì tôi có thể đưa, nhưng phải nói trước chia thế nào, các người nói đi."
Khải Toàn trả lời:
"Chia đều bốn phần."
Hai người Ba Túc và Sáu Sang đều gật gù đồng ý, nhưng Minh thì không tán đồng, cô nói:
"Tôi không đồng ý bốn phần bằng nhau. Nếu chúng ta họp tác với nhau, nhà của Toàn chuyên bên phục chế, bảo quản. Nhà chú Túc chuyên về mảng định giá, đấu giá. Nhà của chú Sang lại chuyên về khai quật. Nhìn đi nhìn lại chỉ có nhà tôi bà đời chuyên đi tìm cổ vật, mặc dù có tham gia mảng đấu giá nhưng mạnh nhất vẫn là xâm nhập vào hiện trường tìm kiếm. Mà dự án này của chúng ta các người cũng biết mức độ khó của nó rồi đó, tôi phải đích thân đi vào chỗ nguy hiểm chưa ai biết tới đó, nếu lở có chuyện gì thì sao đây? Cho nên, với một người quan trọng như tôi, tôi muốn chia nhiều hơn, tôi muốn mỗi người trích một phần bốn số được chia đưa tôi."
Sáu Sang liền phản ứng lại ngay: "Không lý nào cô lại nhận phần hơn cả, nếu khai quật lên thì tôi mới là người phải hưởng được nhiều hơn!"
Minh đảo mắt nhìn sang ông ta, chỉ nói duy nhất một câu liền khiến ông ta câm nín: "Không tìm ra nó ở đâu, ông khai quật kiểu gì?"
Ba người đàn ông sau đó liền im lặng một chút, họ âm thầm tự nhẩm tính phần lợi nhuận của mình. Thấy vậy, Minh liền cho người lấy ra một tờ giấy ghi sẵn bản cảm kết đặt lên bàn:
"Đồng ý thì ký tên vào."
Ba người đàn ông đảo mắt nhìn nhau, người đầu tiên quyết định ký vào chính là Khải Toàn, có lẽ do chuyên ngành của nhà họ quá phụ thuộc nên phải chọn thiệt trước mới có lợi sau. Ngay sau khi Toàn ký xong, Ba Túc cũng đồng ý ký vào, chỉ có duy nhất Sáu Sang có phận lưỡng lự, ông ta hỏi lại cô:
"Nếu cô đi tìm kiếm, tôi muốn có người của tôi đi cùng cô có đồng ý không?"
Minh không chút do dự, trả lời ngay:
"Đương nhiên có thể. Không những ông mà tất cả đều có quyền cho người của mình đi theo, giới hạn mỗi bên chỉ được cho tối đa ba người đi cùng tôi."
Nghe cô nói thế Sáu Sang cuối cùng cũng yên tâm đồng ý ký tên vào. Sau khi có tất cả chữ ký, Minh thu tờ giấy lại rồi nhét vào túi áo, ngay lập tức cô mỉm cười:
"Thế là xong rồi, bây giờ dọn đồ ra ăn uống một bữa no say coi như tiệc mừng. Sau hôm nay, một tháng sau chúng ta gặp lại ở thành phố, tới lúc đó chúng ta hãy bắt đầu hành động, còn bây giờ tôi có công việc khác phải lo rồi."
Sáu Sang liền đáp lại:
"Được, như vậy tôi cũng có thời gian kéo người tốt về để huấn luyện."
Minh: "Vậy là đồng ý hết rồi phải không? Nếu đã đồng ý thì đã thành người một nhà, cho người của mình đi khỏi đây cho thoải mái đi."
Ba người họ nghe vậy liền ra dấu cho vệ sĩ lui ra. Thức ăn nãy giờ chờ được dọn cũng đã được dọn ra, bốn người họ bằng xong công việc liền trở nên vui vẻ với nhau không rõ là đối đãi giả hay thật..
Ba tiếng sau, tiệc rượu thịt no say, cả bốn người chẳng ai là không say đến mức gục ngã. Dưới sàn là bốn thùng bia, trên bàn đồ ăn bị ăn sạch, bốn người nằm bốn góc bàn say không còn biết trời đất gì nữa. Tiệc đến đây coi như đã tàn, vệ sĩ của Toàn đảm nhận thanh toán rồi đưa chủ của mình về, ngay sau đó những vệ sĩ khác cũng làm nhiệm vụ của mình..
"Cả anh cũng tới đây giành mối làm ăn với tôi sao?"
Anh chàng Khải Toàn bật cười, tay cầm lấy gói thuốc lá lấy một điều ra đưa lên miệng, bật lửa đốt cháy điếu thuốc rít một hơi dài rồi phà khói ra trắng xóa, vẻ mặt ngạo mạn nói:
"Chuyện làm ăn lớn chẳng lẽ tôi không được hợp tác sao? Trái lại hôm nay tôi phải hỏi cô mới phải, cha cô không phải về rồi sao? Cha cô không tới đây bàn bạc mà để cho con nít như cô đi à?"
Minh nhếch môi cười khinh, cô khoanh tay lại, dựa lưng ra ghế:
"Công ty bây giờ do tôi làm chủ rồi, tôi không đi thì ai đi đây? Ít ra tôi cũng được cha giao công ty rồi, còn anh ba mươi tuổi đầu vẫn chưa thấy cha anh nói giao công ty lại. Chắc do anh ăn hại quá nên cha anh sợ. Mà nghe đâu có người qua hỏi cưới tôi mà cha tôi không chịu, uất ức đến phát khóc phải quỳ xuống cầu xin. Tôi vừa về nước thì nghe cha tôi kể lại, không ngờ anh thèm thuồng tôi tới mức đó. Tiếc là tôi đây không thích con chó ngu như anh."
Khải Toàn liếc mắt nhìn cô, trong ánh mắt đó có ba phần là tức giận, bảy phần lại là đau lòng, uất ức. Cô cũng chẳng kém cạnh lườm anh ta nhưng cô thì chỉ có ghét bỏ trong đôi mắt mà thôi. Cả hai vừa gặp mặt đã như có mối thù truyền kiếp rồi, nhìn ánh mắt của họ cứ như thêm một lúc nữa sẽ có đánh nhau ngay tại đây. Để tránh tình huống xấu nhất, hai người già ngồi hai bên liền vội chen vào giải vây, Ba Túc mập mạp giả vờ cười lớn chen vào giữa họ:
"Ha ha ha, đều là người cùng ngành, không cần phải khó chịu với nhau như vậy chứ! Thôi, chúng ta kêu món dọn ra ăn đi."
Sáu Sang vội tiếp lời: "Phải, phải đó, gọi món đi. Hôm nay chúng ta lâu ngày không gặp nhậu một bữa cho ra hồn rồi tính sau."
Nghe hai người lớn nói vậy hai người trẻ mới chịu nhường nhịn một chút. Ba Túc thấy vậy liền ra hiệu cho người nữ phục vụ đi lại ghi món. Toàn lúc này mới hạ giọng xuống, tay cầm quyển menu lên xem một lượt rồi nói với phục vụ:
"Lấy một phần tôm nướng, một phần ớt chuông xào, một phần cơm chiên tỏi lớn."
Phục vụ nhanh chóng ghi chép rồi nhìn sang những người khác, Minh thấy thế cũng cầm menu lên, mỉa mai Khải Toàn:
"Nghe gọi món là biết ngu rồi, ai đời nhậu mà gọi cơm chiên.. Nghe tôi gọi món đây này!.. Cho một cái lẩu hải sản đặc biệt, một phần mực nướng, một phần chân gà nướng, hai thùng bia, tạm thời bao nhiêu đó thôi. À, ghép thêm một bàn vào nữa cho rộng. Xong rồi đó, em vào trong đi."
Phục vụ viết món ăn lại thật nhanh rồi đi vào trong chuẩn bị. Chẳng bao lâu sau, họ được ghép thêm một chiếc bàn và ngồi rộng ra, bốn người ngồi ở bốn góc. Lúc này món ăn chưa được dọn lên, cả đám người họ ngồi đảo mắt nhìn nhau không nói câu nào nhưng trong ánh mắt rất có mưu đồ. Âm thanh trong quán đông người nhưng lại rất im lặng và có hơi giả tạo, Minh vừa nhìn đã biết có người sắp đặt, vừa hay vị trí ngồi lại ngay giữa quán thuận lợi việc gây sức ép. Minh bĩu môi cười họ vì họ quá xem thường cô, nét mặt của họ càng tỏ ra vui vẻ cô lại càng nhìn thấy rõ mưu mô trong đó. Nhìn thấy sự giả tạo của họ nên cô chẳng thể nào đối xử ngay thẳng được, cô vỗ tay hai cái, bốn người vệ sĩ lực lưỡng đi cùng cô khi nãy bỗng hiên ngang đi vào trong quán đứng sau lưng cô. Đám khách ăn trong quán nãy giờ đúng như cô đoán là người của ba người đàn ông kia, họ vừa thấy vệ sĩ của cô đi vào thì liền lập tức đứng dậy, trong tay còn cầm sẵn vũ khí không biết từ đâu ra. Trong quán lúc này tất cả đều đứng lên hết chỉ có duy nhất bàn ở giữa của bốn người là ngồi, bốn người nhìn nhau với vẻ ban đầu khá bất ngờ, nhưng ngay sau đó lập tức đồng thanh cười lớn, mỗi kẻ một vẻ chẳng biết là đang vui hay đang che đậy. Tiếng cười của bốn người vang lên giòn giã, thế nhưng khi một người dừng thì tất cả cũng dừng theo, họ nhìn vào mắt nhau, Ba Túc bỗng cất lời:
"Không ngờ, tất cả chúng ta đều hiểu ý nhau như vậy. Nếu đã vậy thì giao ra hết đi, đừng giấu nhau nữa."
Minh bật cười:
"Các người hợp tác lại đối phó một mình tôi mà dám mở miệng muốn tôi giao ra sao? Đùa vui thật. Một mình tôi chỉ có bốn vệ sĩ, ba người các người có hơn mười mấy người ở đây.."
Cô đang nói thì Khải Toàn đột nhiên cắt lời: "Ê, đừng nói bậy! Tôi không có hợp tác với họ, ở đây tôi chỉ có bốn người mà thôi."
Anh vừa nói dứt câu, bốn người mà anh nói liền đi tới đứng sau lưng anh ta. Sáu Sang cũng lên tiếng:
"Tôi cũng chỉ có sáu người mà thôi."
Tới bây giờ mọi thứ đã rõ, vệ sĩ đi theo của từng người lúc này đều đứng sau lưng chủ của mình, tất cả bọn họ đều âm thầm suy tính trước nhưng không ngờ lại đều gặp phải người cùng suy tính..
Không khí trong quán trầm xuống vài nhịp. Minh là người phụ nữ duy nhất ở đây nhưng cô không hề bị lép vế, ánh mắt cô rất bình thản, thuận tay lại rót bình nước để trên bàn ra ly mà uống. Uống xong, cô lại nói:
"Bốn nhà chúng ta, mỗi nhà giữ một mảnh, ba đời nay chưa từng ghép bốn mảnh lại một lần nào. Bây giờ tới đời của tôi, tôi cũng không muốn tiếp tục diễn cảnh như vậy. Đưa ra thì tôi có thể đưa, nhưng phải nói trước chia thế nào, các người nói đi."
Khải Toàn trả lời:
"Chia đều bốn phần."
Hai người Ba Túc và Sáu Sang đều gật gù đồng ý, nhưng Minh thì không tán đồng, cô nói:
"Tôi không đồng ý bốn phần bằng nhau. Nếu chúng ta họp tác với nhau, nhà của Toàn chuyên bên phục chế, bảo quản. Nhà chú Túc chuyên về mảng định giá, đấu giá. Nhà của chú Sang lại chuyên về khai quật. Nhìn đi nhìn lại chỉ có nhà tôi bà đời chuyên đi tìm cổ vật, mặc dù có tham gia mảng đấu giá nhưng mạnh nhất vẫn là xâm nhập vào hiện trường tìm kiếm. Mà dự án này của chúng ta các người cũng biết mức độ khó của nó rồi đó, tôi phải đích thân đi vào chỗ nguy hiểm chưa ai biết tới đó, nếu lở có chuyện gì thì sao đây? Cho nên, với một người quan trọng như tôi, tôi muốn chia nhiều hơn, tôi muốn mỗi người trích một phần bốn số được chia đưa tôi."
Sáu Sang liền phản ứng lại ngay: "Không lý nào cô lại nhận phần hơn cả, nếu khai quật lên thì tôi mới là người phải hưởng được nhiều hơn!"
Minh đảo mắt nhìn sang ông ta, chỉ nói duy nhất một câu liền khiến ông ta câm nín: "Không tìm ra nó ở đâu, ông khai quật kiểu gì?"
Ba người đàn ông sau đó liền im lặng một chút, họ âm thầm tự nhẩm tính phần lợi nhuận của mình. Thấy vậy, Minh liền cho người lấy ra một tờ giấy ghi sẵn bản cảm kết đặt lên bàn:
"Đồng ý thì ký tên vào."
Ba người đàn ông đảo mắt nhìn nhau, người đầu tiên quyết định ký vào chính là Khải Toàn, có lẽ do chuyên ngành của nhà họ quá phụ thuộc nên phải chọn thiệt trước mới có lợi sau. Ngay sau khi Toàn ký xong, Ba Túc cũng đồng ý ký vào, chỉ có duy nhất Sáu Sang có phận lưỡng lự, ông ta hỏi lại cô:
"Nếu cô đi tìm kiếm, tôi muốn có người của tôi đi cùng cô có đồng ý không?"
Minh không chút do dự, trả lời ngay:
"Đương nhiên có thể. Không những ông mà tất cả đều có quyền cho người của mình đi theo, giới hạn mỗi bên chỉ được cho tối đa ba người đi cùng tôi."
Nghe cô nói thế Sáu Sang cuối cùng cũng yên tâm đồng ý ký tên vào. Sau khi có tất cả chữ ký, Minh thu tờ giấy lại rồi nhét vào túi áo, ngay lập tức cô mỉm cười:
"Thế là xong rồi, bây giờ dọn đồ ra ăn uống một bữa no say coi như tiệc mừng. Sau hôm nay, một tháng sau chúng ta gặp lại ở thành phố, tới lúc đó chúng ta hãy bắt đầu hành động, còn bây giờ tôi có công việc khác phải lo rồi."
Sáu Sang liền đáp lại:
"Được, như vậy tôi cũng có thời gian kéo người tốt về để huấn luyện."
Minh: "Vậy là đồng ý hết rồi phải không? Nếu đã đồng ý thì đã thành người một nhà, cho người của mình đi khỏi đây cho thoải mái đi."
Ba người họ nghe vậy liền ra dấu cho vệ sĩ lui ra. Thức ăn nãy giờ chờ được dọn cũng đã được dọn ra, bốn người họ bằng xong công việc liền trở nên vui vẻ với nhau không rõ là đối đãi giả hay thật..
Ba tiếng sau, tiệc rượu thịt no say, cả bốn người chẳng ai là không say đến mức gục ngã. Dưới sàn là bốn thùng bia, trên bàn đồ ăn bị ăn sạch, bốn người nằm bốn góc bàn say không còn biết trời đất gì nữa. Tiệc đến đây coi như đã tàn, vệ sĩ của Toàn đảm nhận thanh toán rồi đưa chủ của mình về, ngay sau đó những vệ sĩ khác cũng làm nhiệm vụ của mình..