Đam Mỹ Huyền Phàn Thái Tử - Vu Quân Công Tử

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Nguyên, 22 Tháng hai 2021.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,252
    Chương 10: Mùa Đông Hai Năm Sau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian thấm thoát trôi, hai năm nữa lại qua đi thái tử Huyền Phàn lần nữa chứng tỏ thực lực bản thân là vị minh quân tương lai khi đỗ đầu kỳ thi văn hoàng tộc.

    Cẩm y xanh thẫm, ngọc bội khắc rồng, Huyền Phàn đĩnh đạc điềm nhiên giữa hội đồng khảo thí.

    Vượt qua ba vòng thi văn sách luận trị quốc, thuyết trình tại chỗ về tình huống biến cố trong triều và cuối cùng là ứng đáp cùng các đại thần do chính Hoàng đế chỉ định.

    Học rộng hiểu sâu cả thiên hạ dường như vẽ ra trong đôi mắt ấy, liên tục ba ngày chuyển sang sát hạch võ nghệ, Khúc Huyền Phàn lần nữa đứng đầu như một con mãnh thú ở trên đỉnh núi cao không ai có thể chạm tới.

    Ngoài viện thi Tiểu Ngọc không thể vào chỉ có thể âm thầm cầu nguyện và đợi chờ.

    Đêm về ôm áo ai chìm vào giấc ngủ.

    Tuyết đầu mùa phủ trùm mái ngói điện Di Huyền. Huyền Phàn trở về với một bàn tay đã chùm túi nóng chạm nhẹ vào mái tóc của Bạch Ngọc, thì thầm báo tin mừng đã thi đỗ.

    Sau kỳ thi tiếng tăm Huyền Phàn ngày càng lan rộng, Bạch Ngọc âm thầm may túi thơm tặng chàng, đôi mắt sáng long lanh bên trong hàm chứa bóng hình chàng, tựa ngắm nhìn ánh mặt trời tỏa sáng.

    Hai tháng sau lễ thành niên và lễ đặt tự của thái tử Huyền Phàn diễn ra tại chính điện Thiên Quang trong bầu không khí uy nghiêm đánh dấu cột mốc trưởng thành trọng yếu của chàng.

    Nắng ấm trải dài khắp ngự hoa viên nhu hòa như tơ lụa. Chánh điện Thiên Quang hương trầm quyện lẫn cổ cầm thanh trong.

    Hoàng đế ngôi cao tại ngự. Phi tần hài tự phía sau.

    Quần thần thứ bậc đứng dài hai bên điện.

    Khúc Huyền Phàn thanh sam ngọc khói, trâm ngọc xanh cố định mái tóc búi cao, ánh mắt ôn hòa bước ra giữa đại điện tiếp nhận lễ đặt tự.

    Đại Huyền năm thứ 16 vầng dương chiếu rọi hoàng thành. Hạc trắng lượn trên mái ngói lưu ly. Tuyết tan, hoa lê hé nở.

    Đứa con từng bồng bế thuở nào nay đã cao ráo tuấn tú, uy phong đĩnh đạc, có thể thay ông gánh thiên mệnh được rồi. Hoàng đế nhìn trưởng tử, chậm rãi gật đầu:

    "Trẫm ban cho thái tử tự là Cảnh Huyền, trí tuệ sâu như đáy nước, lòng sáng như trăng thu, ánh sáng chiếu soi tầng huyền ẩn. Mong con giữ vững thiên tâm, dẫn dắt muôn dân, không mờ chí lớn."

    Quần thần đồng loạt cúi đầu, xướng to:

    "Thần đẳng khấu chúc Thái tử điện hạ, tự hiệu Cảnh Huyền, đại cát đại tường."

    Lấp ló bên ngoài cửa điện lén nhìn trộm thái tử điện hạ trong đại lễ đội mũ, ánh mắt trong sáng của Bạch Ngọc dần trở nên sâu sắc, tim đập rộn ràng thổn thức.

    Điện hạ gần ngay trước mắt sao ngày càng xa cách muôn ngàn trùng, bàn tay y vươn ra cố chạy tới bên người, sao mãi chẳng tới, mãi chẳng thể nào chạm vào được vạt áo lụa trên đỉnh quyền uy bễ nghễ kia.

    Bờ mi đen nhánh khẽ rũ xuống, Bạch Ngọc trong thường phục theo quy chế cứ thế lặng lẽ rời chân.

    Hương tuyết tan cuối mùa thoảng len vào xoang mũi, Trúc Ngâm viện nơi đình nhỏ Bạch Ngọc nằm ngủ gật trên bàn gỗ đàn hương, nơi mà y và thái tử thường xuyên lui tới đánh cờ thưởng trà, còn có cho cá ăn, phía ngoài có một hồ cá nhỏ, thế nhưng dạo gần đây thái tử thường xuyên tham gia dự thính trong triều, không còn cùng y tới đây nữa.

    Bạch Ngọc rất buồn chạy tới đây ngồi ngắm trúc, ngắm cá rồi gõ cộc cộc ngón tay vào những quân cờ sau đó ngủ thiếp đi hồi nào không hay.

    Cỗ hương mang mùi tuyết tan cuối mùa len lỏi ngấm dần, bàn tay ấm nóng chạm nhẹ vào bờ má y, vuốt ve.

    Bạch Ngọc tim đập thình thịch mở mắt nhìn trong mông lung, thu vào tầm bóng dáng cao lớn uy mãnh trong trường sam xanh khói. Cơn mơ màng lập tức thanh tỉnh hẳn.

    "Điện hạ người tới từ hồi nào, sao không gọi ta dậy?"

    Bàn tay ấm nóng kia thu về khi đối phương ngồi dậy giữ khoảng cách, Huyền Phàn trầm giọng:

    "Cô vừa tới, trời lạnh thế này ngươi cũng lăn ra đây ngủ được, có phải heo đâu." Huyền Phàn nói rồi tiện tay véo mũi y một cái.

    "Ui da." Bạch Ngọc ôm lấy bàn tay cứng cáp kia muốn kéo khỏi mũi mình, hé môi xuýt xòa. Hốc mắt rưng rưng nước.

    Ngón tay buông lỏng Huyền Phàn dùng tay còn lại chạm vào vệt nước bên khóe mắt y, Bạch Ngọc chợt ngây người. Cả hai mấy chốc nhìn nhau không rời.

    "Điện..."

    Bạch Ngọc mấp máy đôi môi muốn nói cái gì đó, Huyền Phàn đột nhiên buông tay quay đầu đi ho khan.

    "Về thôi, ở đây lâu sẽ ngấm lạnh."

    Nói rồi Huyền Phàn cất bước đi thẳng. Bạch Ngọc thất vọng buồn bã khẽ gọi ra hai từ điện hạ tròn câu, mắt ướt nhìn theo bóng lưng cao lớn như bách như tùng kia.

    Vừa rồi chính là khéo léo từ chối ư?

    "Điện hạ, đợi Tiểu Ngọc, điện hạ."

    Bạch Ngọc thảng thốt, ba chân bốn cẳng chạy theo.

    Khúc Huyền Phàn dừng chân quay lại nhìn y, khoảnh khắc cơn gió thổi vù qua hất tuyết bay lên mù trời.

    Lương Bạch Long vừa chạy tới, bàn tay rắn chắc trắng như phong lan đã thình lình vươn ra, kéo y tới ôm vào lòng.

    "Hơ..."

    Bạch Ngọc hốc mắt mở to, ngây người trong vòng tay vững chãi. Hơi ấm đối phương kề bên.

    "Ngọc nhi, thời gian qua không cùng ngươi lui tới Trúc Ngâm viện được, để ngươi buồn tủi rồi, là lỗi của cô."

    "Điện hạ..." Bạch Ngọc hạnh phúc tới nỗi chỉ thốt ra được có bấy nhiêu, tim càng gia tốc đập loạn, muốn hỏi vì sao đối phương lại ôm mình, y chờ đợi câu nói tiếp theo của chàng, chờ đợi tới muốn nghẹt thở không thông.

    "Ngọc nhi, đêm mai là lễ Đăng Hoa Tiết, ra ngoài cung cùng cô?"

    Gì chứ, điện hạ rủ y xuất cung?

    Bạch Ngọc kinh hỉ ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải tầm mắt thái tử cũng đang cúi xuống nhìn mình, cả hai lần nữa ngây ngẩn chìm đắm trong mắt nhau.

    "Khụ."

    Huyền Phàn che tay lên miệng ho khan, dời tầm mắt đi nơi khác thấp giọng nói:

    "Đi thôi."

    "Hơ... vâng, điện hạ." Bạch Ngọc gật đầu.

    Một bàn tay phong lan đã thò ra sau nắm lấy bàn tay bé nhỏ của y, kéo đi. Tay điện hạ thật ấm quá, Bạch Ngọc thích mê vừa đi theo chân chàng cho kịp vừa ngắm hai bàn tay đang ở trong nhau. Vẫn như còn đi trên mây tâm trạng lâng lâng không thật chút nào.

    Có rất nhiều câu muốn thẳng thắn hỏi điện hạ nhưng lại nuốt vào bụng không dám cất thành lời, sợ mình hiểu sai ý của chàng. Đến lúc đó ngay cả làm một hầu cận như hiện tại cũng không còn được nữa.

    Đêm đó Bạch Ngọc không ngủ được, cứ hồi hộp mong chờ buổi ra ngoài cung cùng điện hạ. Y vẫn chưa dám tin là sự thật.

    Khi trời gần về sáng, vùi mặt vào áo ấm chàng ban tặng đã được năm năm trôi qua, Bạch Ngọc thiếp dần đi, chép miệng lẩm bẩm trong cơn mơ màng:

    "Điện hạ à... thật sự cho ta đi cùng người sao?"

    "Điện hạ..."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...