CHƯƠNG 40:
Giả Chính và Vương Tử Đằng lần gặp gỡ này coi như vừa lòng, Vương tử Đằng trong lòng dù xem thường Giả Chính nhưng Vương gia và Giả gia bây giờ chênh lệch địa vị không nhỏ, hắn cũng không thể quá phất mặt mũi của Giả Chính. Giả Chính không phải thật cái gì cũng không hiểu, Vương gia làm thế giao, giờ lại là thân thích nhưng Vương Tử Đằng cũng còn chưa có tư cách lên mặt với mình, Vương gia là có tiền, của hồi môn của thê tử hắn đúng là rất phong phú không giả, nhưng nếu nói vì Vương gia xem trọng nữ nhi nên cho nhiều của hồi môn như thế vậy chỉ là chuyện cười thôi, nếu hai gia đình địa vị ngang nhau, vậy của Vương gia cũng không cần cho nhiều tiền bạc như vậy, Vương gia tiểu nữ nhi cũng không cần gả cho hoàng thương Tiết gia.
Giả gia trước đó có ba thứ nữ còn không một người gả vào thương hộ như vậy đừng nói là đích nữ như Vương gia tiểu thư, sĩ – thương chênh lệch quá lớn, cho nên cho dù tiết gia là hoàng thương, tiết đại công tử giỏi giang đến đâu cũng chỉ là thương nhân mà thôi. Vương gia đem đích nữ gả cho hoàng thương tiết gia không phải đồ tiền bạc nhà họ tiết nên mới ủy khuất đính nữ mình như vậy.
Vương Tử Đằng tuyệt đối có nằm mơ cũng không nghĩ kẻ mình khinh thường là ngu ngốc như Giả Chính lại có thể suy nghĩ minh bạch mọi chuyện như vậy. Không biết người đối diện nghĩ gì, hai bên đều thấy mình đã chiếm được thứ mình cần nên cười nói càng chân thành, thân thiết. Tiệc tàn, Giả Chính dắt tay Vương thị trở về Giả phủ, dù sao cũng là tân hôn thê tử, tuy không hợp khẩu vị của mình lắm nhưng vì phía sau nàng là Vương gia, Giả Chính vẫn nguyện cho Vương thị đầy đủ mặt mũi.
Giả C hính biết trong Vinh quốc phủ chỉ có mẫu thân mình mới là đồng minh đáng tin cậy nhất, cũng là người duy nhất có khả năng giúp mình hoàng thành kế hoạch kia, sau vài ngày suy tính Giả Chính tìm cơ hội đuổi hết hạ nhân trong phòng Sử thị ra ngoài, thương lượng với Sử thị về kế hoạch của mình và Vương Tử Đằng. Sử thị không phải người ngu, vừa nghe con trai nói chuyện này liền biết nhi tử bị Vương gia lão nhị lợi dụng, nhưng nếu nàng thao tác tốt chuyện này, không chắc thật có thể thành công gạt bỏ nghiệt chủng kia cho Chính nhi của nàng thành người thừa kế Vinh quốc phủ này, dù sao có tiền lệ đông phủ phía trước, trong tộc cũng dễ dàng thông qua.
Trong Vinh quốc phủ thường ngày các chủ tử sẽ ở sân tự mình dùng bữa, thức ăn thống nhất theo trù phòng mang lên trừ Vinh Hi đường và Vinh Khánh đường là có tự phòng bếp riêng của mình. Thức ăn theo phòng bếp nhỏ này chỉ phục vụ chủ sân đó mà thôi. Nhưng khi lão quốc công còn song có một cựu lệ, đó là ngày hưu mộc hàng tháng sẽ tập hợp mọi người trong nhà lại dùng chung một bữa cơm, cũng là cơ hội trao đổi tình cảm với nhau. Từ khi lão phu nhân mất bữa cơm này được thiết ở Vinh Hi đường vì nơi này là nhà chính của Vinh quốc phủ. Hôm nay cũng là ột ngày như mọi bữa cơm chung trước đó, mọi thứ đều nhất dạng không khác, chỉ có Giả Xá khi ngồi vào bàn chổ của mình lại phát hiện một chuyện thú vị, xem ra hắn cũng không cần làm gì, chỉ cần ấn theo kế hoạch của Giả Sử thị là có thể thoát thân khỏi Giả phủ này. Cầm đôi đũa trong tay, Giả Xá khoog thể không phục mẫu tử Sử thị đa mưu túc trí, có thể tìm được loại độc mãn tính, vô sắc vô vị, lại không phát tác ngay mà vài tháng sau thân thể người trúng độc mới dần suy yếu, ốm đau triền miên. Lại cứ đại phu trong phàm nhân chưa chắc có người sẽ biết nguyên nhân gây nên. Đầu chiếc đũa của hắn lúc này chính được chấm loại độc dược đó. Đương nhiên đối với một trúc cơ hậu kỳ như Giả Xá chút độc này chỉ cần ngồi xuống tu luyện một đêm là có thể giải quyết hết, hắn liền làm như không phát hiện ánh mắt của Sử thị và Giả Chính khác thường léo lên nhìn về phía mình, điềm nhiên dùng đôi đũa đó ăn cơm.
Tính ra Sử thị dám mạo hiểm như vậy cũng vì những bữa cơm này bên người mỗi vị chủ tử đều có một nha đầu chia thức ăn riêng, không sợ hắn dùng đũa của mình gắp thức ăn trong đĩa chung mà làm nhiễm độc cho người khác, hoặc có lẽ trong mắt hai người đó chỉ cần mình an toàn là được, những người khác sống chết đều không quan trọng, dù trong 'những người khác ' này có thân sinh nữ nhi, phu quân và thê tử của họ. Có thể nói là vì đạt được mục đích mà ích kỷ một cách tàn nhẫn, so với một tu sĩ như hắn chỉ có hơn chứ không kém.
Nhìn Giả Xá dàng hoàn dùng bữa, không có hành động gì khác dự liệu Sử thị trên mặt tươi cười thâm đến đáy mắt, nhìn qua như một người mẫu thân nhìn tử nữ của mình dùng bữa hài lòng mà vui vẻ vậy, Trương thị gả vào thời gia không ngắn, nhìn Sử thị như vậy trong bụng nói thầm kỳ quái nhưng không biết khác thường ở chỗ nào nên đành thôi, an phận ăn cơm rồi mau chóng rời khỏi nơi này.
Không qua mấy tháng Giả gia đại thiếu gia Giả Xá ôm bệnh nặng nằm liệt giường tin tưc truyền khắp kinh thành, trong này công lao của Sử thị và Vương gia là không nhỏ, Giả Đại Thiện nhìn đại nhi tử đau ốm trên giường như vậy, thái y lại không thể tìm được nguyên nhân bệnh tình thật khiến hắn sầu trắng tóc, cững trong thời gian này còn có một đại sự nữa bị phát hiện, nhị nhi tử mới cưới con dâu vào cửa mấy tháng bị thái y khám ra bị chứng cung hàn, khó có thể sinh dưỡng hậu đại. Giả Đại Thiện nghe tin này mà xém ngất xỉu, lão đại chưa tùng có tử tự giờ sống chết một đường, lão nhị con dâu lại không sinh dục được, ông trời thật muốn Giả gia hắn tuyệt hậu hay sao?
Giả Chính một nghe đến Vương thị bị chứng tuyệt dục liền phất tay rời phủ ra ngoài uống rượu, hắn vốn không mấy hài lòng dung mạo Vương thị, nhưng vì Vương gia cũng vì muốn sinh cái đích tử đích nữ mới miễn cưỡng mình gần nàng ta, bây giờ thì rõ là một con gà không biết đẻ trứng, hắn làm sao muốn lãng phí thời gian cho nàng ta. Uống uống Giả chính nhìn người đến người đi trên đường đột nhiên nghĩ đến Triệu Linh Nhi của hắn kia, nhớ đến nhan sắc của nàng ấy, càng nghĩ càng muốn đí gặp tình nha đầu này, Giả Chính ngà ngà say bắt một chiếc xe ngựa mang theo tiểu tư đi ngoại thành thôn trang nơi Triệu thị ở.
Xe ngựa dừng trước một tòa nhà gạch nhị tiến sân, tiểu tư Chu thụy vội đi gọi cửa, hắn cũng là số it biết sự sắp đặt của Giả Chính cho Triệu thị. Gõ vài cái liềng có một nữ nhân hơn bốn mươi, nông phụ trang phục ra mở cửa, Chu Thụy vội nói mục đích đến tìm Triệu Linh Nhi, bà ta nghe xog liếc nhìn Giả Chính ăn mặt phú quý phía sau đang từ trên xe ngựa xuống liền nịnh nọt tiếp hai người vào cửa. Tự mình đem Giả Chính chủ tớ đến phòng của Triệu Linh Nhi, gọi một tiếng với người trong phòng rồi đi bưng nước trà.
Triệu Linh Nhi ưỡng bụng bự ra cửa phòng liền nhìn thấy Giả Chính nhìn chằm chằm bụng mình xem, làm bộ thẹn thùng vấn an hắn xong liền nước mắt lưng tròng nói mình mang thai bao nhiêu vất vả, hài tử trong bụng mà không có thứ tốt cho hắn ăn này kia.
Giả Chính vừa biết phu nhân mình không sinh được thì tiểu thiếp mình yêu thích này liền báo cho mình đã mang thai bảy tháng đại, tính thời gian cũng là trước khi mình đại hôn mấy ngày chuyện tình, một mình mang thai nhưng Linh nhi cũng rất hiểu biết không làm ầm ĩ về Vinh quốc phủ, làm mình mất mặt mà âm thầm ở thôn trang này cắn răng chịu khổ, nhìn khuôn mặt dù mang thai nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, thân hình thì cũng chỉ có phần bụng hơi nhô ra một chút mà thôi, lúc này nàng ấy còn đang lê hoa đái vũ bên mình. Giả Chính thấy làm nam nhân, hắn nhất định sẽ cho nàng một công đạo, con của mình sao có thể lưu lạc bên ngoài chịu khổ đâu? Hắn bây giờ chỉ đợi đại huynh Giả Xá ra đi liền có thể làm chủ cả Vinh quốc phủ rồi.
Giả Chính khi biết Vương thị không sinh dưỡng được tuy có ý muốn hòa ly với nàng ta, có điều Vương gia này thông gia hắn không thể từ bỏ, mà Vương gia chỉ có hai nữ nhi, một gả cho hắn, một gả đến Tiết gia rồi, muốn đổi một Vương gia cô nương khác cũng không được. Nếu hắn cưới một bình thê cũng triệt để đắc tội Vương gia có khác gì đâu. Bây giờ nhìn Triệu Linh nhi mang bầu, tâm tư Giả Chính lung lay lên, nếu bây giờ cưới Triệu thị vào cửa làm quý thiếp, sau đó đem đứa con trong bụng nàng Ghi chi Vương thị thì mọi chuyện cũng không phải đã được giải quyết sao. Vương thị không thể sinh lại có một đứa con dưới gối, sau này có chỗ dựa vào nàng ta cảm kích không hết còn có thể nói gì nữa. Quan trọng nhất là cái thai này thời gian quá khớp với thời gian thành hôn của hắn, không sợ tương lai có người làm văn chuyện này.
Giả gia trước đó có ba thứ nữ còn không một người gả vào thương hộ như vậy đừng nói là đích nữ như Vương gia tiểu thư, sĩ – thương chênh lệch quá lớn, cho nên cho dù tiết gia là hoàng thương, tiết đại công tử giỏi giang đến đâu cũng chỉ là thương nhân mà thôi. Vương gia đem đích nữ gả cho hoàng thương tiết gia không phải đồ tiền bạc nhà họ tiết nên mới ủy khuất đính nữ mình như vậy.
Vương Tử Đằng tuyệt đối có nằm mơ cũng không nghĩ kẻ mình khinh thường là ngu ngốc như Giả Chính lại có thể suy nghĩ minh bạch mọi chuyện như vậy. Không biết người đối diện nghĩ gì, hai bên đều thấy mình đã chiếm được thứ mình cần nên cười nói càng chân thành, thân thiết. Tiệc tàn, Giả Chính dắt tay Vương thị trở về Giả phủ, dù sao cũng là tân hôn thê tử, tuy không hợp khẩu vị của mình lắm nhưng vì phía sau nàng là Vương gia, Giả Chính vẫn nguyện cho Vương thị đầy đủ mặt mũi.
Giả C hính biết trong Vinh quốc phủ chỉ có mẫu thân mình mới là đồng minh đáng tin cậy nhất, cũng là người duy nhất có khả năng giúp mình hoàng thành kế hoạch kia, sau vài ngày suy tính Giả Chính tìm cơ hội đuổi hết hạ nhân trong phòng Sử thị ra ngoài, thương lượng với Sử thị về kế hoạch của mình và Vương Tử Đằng. Sử thị không phải người ngu, vừa nghe con trai nói chuyện này liền biết nhi tử bị Vương gia lão nhị lợi dụng, nhưng nếu nàng thao tác tốt chuyện này, không chắc thật có thể thành công gạt bỏ nghiệt chủng kia cho Chính nhi của nàng thành người thừa kế Vinh quốc phủ này, dù sao có tiền lệ đông phủ phía trước, trong tộc cũng dễ dàng thông qua.
Trong Vinh quốc phủ thường ngày các chủ tử sẽ ở sân tự mình dùng bữa, thức ăn thống nhất theo trù phòng mang lên trừ Vinh Hi đường và Vinh Khánh đường là có tự phòng bếp riêng của mình. Thức ăn theo phòng bếp nhỏ này chỉ phục vụ chủ sân đó mà thôi. Nhưng khi lão quốc công còn song có một cựu lệ, đó là ngày hưu mộc hàng tháng sẽ tập hợp mọi người trong nhà lại dùng chung một bữa cơm, cũng là cơ hội trao đổi tình cảm với nhau. Từ khi lão phu nhân mất bữa cơm này được thiết ở Vinh Hi đường vì nơi này là nhà chính của Vinh quốc phủ. Hôm nay cũng là ột ngày như mọi bữa cơm chung trước đó, mọi thứ đều nhất dạng không khác, chỉ có Giả Xá khi ngồi vào bàn chổ của mình lại phát hiện một chuyện thú vị, xem ra hắn cũng không cần làm gì, chỉ cần ấn theo kế hoạch của Giả Sử thị là có thể thoát thân khỏi Giả phủ này. Cầm đôi đũa trong tay, Giả Xá khoog thể không phục mẫu tử Sử thị đa mưu túc trí, có thể tìm được loại độc mãn tính, vô sắc vô vị, lại không phát tác ngay mà vài tháng sau thân thể người trúng độc mới dần suy yếu, ốm đau triền miên. Lại cứ đại phu trong phàm nhân chưa chắc có người sẽ biết nguyên nhân gây nên. Đầu chiếc đũa của hắn lúc này chính được chấm loại độc dược đó. Đương nhiên đối với một trúc cơ hậu kỳ như Giả Xá chút độc này chỉ cần ngồi xuống tu luyện một đêm là có thể giải quyết hết, hắn liền làm như không phát hiện ánh mắt của Sử thị và Giả Chính khác thường léo lên nhìn về phía mình, điềm nhiên dùng đôi đũa đó ăn cơm.
Tính ra Sử thị dám mạo hiểm như vậy cũng vì những bữa cơm này bên người mỗi vị chủ tử đều có một nha đầu chia thức ăn riêng, không sợ hắn dùng đũa của mình gắp thức ăn trong đĩa chung mà làm nhiễm độc cho người khác, hoặc có lẽ trong mắt hai người đó chỉ cần mình an toàn là được, những người khác sống chết đều không quan trọng, dù trong 'những người khác ' này có thân sinh nữ nhi, phu quân và thê tử của họ. Có thể nói là vì đạt được mục đích mà ích kỷ một cách tàn nhẫn, so với một tu sĩ như hắn chỉ có hơn chứ không kém.
Nhìn Giả Xá dàng hoàn dùng bữa, không có hành động gì khác dự liệu Sử thị trên mặt tươi cười thâm đến đáy mắt, nhìn qua như một người mẫu thân nhìn tử nữ của mình dùng bữa hài lòng mà vui vẻ vậy, Trương thị gả vào thời gia không ngắn, nhìn Sử thị như vậy trong bụng nói thầm kỳ quái nhưng không biết khác thường ở chỗ nào nên đành thôi, an phận ăn cơm rồi mau chóng rời khỏi nơi này.
Không qua mấy tháng Giả gia đại thiếu gia Giả Xá ôm bệnh nặng nằm liệt giường tin tưc truyền khắp kinh thành, trong này công lao của Sử thị và Vương gia là không nhỏ, Giả Đại Thiện nhìn đại nhi tử đau ốm trên giường như vậy, thái y lại không thể tìm được nguyên nhân bệnh tình thật khiến hắn sầu trắng tóc, cững trong thời gian này còn có một đại sự nữa bị phát hiện, nhị nhi tử mới cưới con dâu vào cửa mấy tháng bị thái y khám ra bị chứng cung hàn, khó có thể sinh dưỡng hậu đại. Giả Đại Thiện nghe tin này mà xém ngất xỉu, lão đại chưa tùng có tử tự giờ sống chết một đường, lão nhị con dâu lại không sinh dục được, ông trời thật muốn Giả gia hắn tuyệt hậu hay sao?
Giả Chính một nghe đến Vương thị bị chứng tuyệt dục liền phất tay rời phủ ra ngoài uống rượu, hắn vốn không mấy hài lòng dung mạo Vương thị, nhưng vì Vương gia cũng vì muốn sinh cái đích tử đích nữ mới miễn cưỡng mình gần nàng ta, bây giờ thì rõ là một con gà không biết đẻ trứng, hắn làm sao muốn lãng phí thời gian cho nàng ta. Uống uống Giả chính nhìn người đến người đi trên đường đột nhiên nghĩ đến Triệu Linh Nhi của hắn kia, nhớ đến nhan sắc của nàng ấy, càng nghĩ càng muốn đí gặp tình nha đầu này, Giả Chính ngà ngà say bắt một chiếc xe ngựa mang theo tiểu tư đi ngoại thành thôn trang nơi Triệu thị ở.
Xe ngựa dừng trước một tòa nhà gạch nhị tiến sân, tiểu tư Chu thụy vội đi gọi cửa, hắn cũng là số it biết sự sắp đặt của Giả Chính cho Triệu thị. Gõ vài cái liềng có một nữ nhân hơn bốn mươi, nông phụ trang phục ra mở cửa, Chu Thụy vội nói mục đích đến tìm Triệu Linh Nhi, bà ta nghe xog liếc nhìn Giả Chính ăn mặt phú quý phía sau đang từ trên xe ngựa xuống liền nịnh nọt tiếp hai người vào cửa. Tự mình đem Giả Chính chủ tớ đến phòng của Triệu Linh Nhi, gọi một tiếng với người trong phòng rồi đi bưng nước trà.
Triệu Linh Nhi ưỡng bụng bự ra cửa phòng liền nhìn thấy Giả Chính nhìn chằm chằm bụng mình xem, làm bộ thẹn thùng vấn an hắn xong liền nước mắt lưng tròng nói mình mang thai bao nhiêu vất vả, hài tử trong bụng mà không có thứ tốt cho hắn ăn này kia.
Giả Chính vừa biết phu nhân mình không sinh được thì tiểu thiếp mình yêu thích này liền báo cho mình đã mang thai bảy tháng đại, tính thời gian cũng là trước khi mình đại hôn mấy ngày chuyện tình, một mình mang thai nhưng Linh nhi cũng rất hiểu biết không làm ầm ĩ về Vinh quốc phủ, làm mình mất mặt mà âm thầm ở thôn trang này cắn răng chịu khổ, nhìn khuôn mặt dù mang thai nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, thân hình thì cũng chỉ có phần bụng hơi nhô ra một chút mà thôi, lúc này nàng ấy còn đang lê hoa đái vũ bên mình. Giả Chính thấy làm nam nhân, hắn nhất định sẽ cho nàng một công đạo, con của mình sao có thể lưu lạc bên ngoài chịu khổ đâu? Hắn bây giờ chỉ đợi đại huynh Giả Xá ra đi liền có thể làm chủ cả Vinh quốc phủ rồi.
Giả Chính khi biết Vương thị không sinh dưỡng được tuy có ý muốn hòa ly với nàng ta, có điều Vương gia này thông gia hắn không thể từ bỏ, mà Vương gia chỉ có hai nữ nhi, một gả cho hắn, một gả đến Tiết gia rồi, muốn đổi một Vương gia cô nương khác cũng không được. Nếu hắn cưới một bình thê cũng triệt để đắc tội Vương gia có khác gì đâu. Bây giờ nhìn Triệu Linh nhi mang bầu, tâm tư Giả Chính lung lay lên, nếu bây giờ cưới Triệu thị vào cửa làm quý thiếp, sau đó đem đứa con trong bụng nàng Ghi chi Vương thị thì mọi chuyện cũng không phải đã được giải quyết sao. Vương thị không thể sinh lại có một đứa con dưới gối, sau này có chỗ dựa vào nàng ta cảm kích không hết còn có thể nói gì nữa. Quan trọng nhất là cái thai này thời gian quá khớp với thời gian thành hôn của hắn, không sợ tương lai có người làm văn chuyện này.