RẦM! BỐP BỐP!
"Mẹ kiếp, tên phế vật này đánh nó cũng thật đau tay!"
"Phi, đúng là đồ phế vật mà, bị đánh chỉ biết co lại đó!"
"Kệ đi, chúng ta đi!"
Đám trẻ dưới sự cầm đầu của tên nhóc bự con nhất rời đi cái hẻm nhỏ chật hẹp cũ nát, bỏ lại một đứa nhỏ với thân hình nhỏ yếu gầy guộc bị đánh nằm liệt nơi đó.
Đám trẻ đi đã lâu, đứa nhỏ vẫn chưa thể đứng dậy nổi. Hai mắt của nó vô hồn mà nhìn chằm chằm một nơi nào đó, bỗng đâu đó trong đầu nó lại vang lên những tiếng động kỳ lạ vô cùng.
[Tít.. tít.. khởi động máy.. ]
[Khởi động thành công]
[Xin chào~nhóc con]
[Bé con à, bị bắt nạt sao? Không sao, ký khế ước với ta nhóc liền trở thành vô địch, không gì không thể! ]
Mịa nó, sao ta cảm giác như ta là bắt cóc chuyên nghiệp vậy chời. Kệ mịa nó, có ký chủ quan trọng hơn.
[Định mệnh? Là cái méo gì chỉ cần ký khế ước với bản hệ thống thì định mệnh của nhóc mún nó thẳng thì nó thẳng muốn nó cong nó liền cong] Cảm giác gì đó là lạ. = =
[
Nhóc khả ái ơi, ký đi ký đi không cần tốn một xu nào hết chỉ cần nhóc ừ một tiếng gật đầu một cái liền thành công rước về nhà một hệ thống chuyên chúc toàn năng như tui đó]
(Ủa hình như tui đi lộn qua quảng cáo hàng đa cấp hả trời)
[Mịa nó, khát nước quá.. khụ khụ, nhóc ơi.. bla.. bla.. ]
Đứa nhỏ thì vẫn nằm im lìm đó mà nghe cái tên kia tự biên tự diễn, ba láp ba xàm ầm ầm trong đầu của nhóc. Nhưng đôi mắt vô thần kia dần dần có lại tiêu cự của nó.
Dù như vậy vẫn không làm khó nhóc được, nhóc con nhanh chóng phân tích mấy lời của cái tên tự xưng là hệ thống kia.
Chuyên chúc? Nghĩa của hắn sao, chỉ dành riêng cho một mình hắn ư? Nếu vậy hắn có thể cất ở nơi chỉ mình hắn trông thấy là được thôi, phải không.
"Được!"
[Ta là vạn năng đó.. A, giề.. ]
Nhóc con không hề do dự gì mà đồng ý làm cho hệ thống phải nghẹn một đống lý do hoa mỹ chưa kịp phun ra kia lại. Ni mã, dễ đến vậy sao?
[Khế ước hoàn tất, đang tự động truyền tải dữ liệu.. ]
[Đinh~dữ liệu thành công]
Âm thanh lạnh băng kỳ lạ kia không giống với cái giọng non nớt như con nít lúc nãy tí nào cả làm cho nhóc cảm thấy thật khó chịu.
Một tia sáng màu bạc chói mắt xuất hiện làm cho hẻm nhỏ âm u nhất thời sáng rỡ lên, khiến cho đứa nhóc không thể không đưa tay lên che chắn mắt của mình.
Một đứa nhỏ khác chừng sáu tuổi, toàn thân bạch y đẹp đẽ khuôn mặt tinh xảo cùng nụ cười rực rỡ trái ngược hoàn toàn với nhóc. Một thân dơ bẩn, khuôn mặt cũng không mấy sạch sẽ, hai mắt lúc nào cũng âm u.
[Ni hão~từ nay về sau ta sẽ là hệ thống của ngươi ta gọi là Kỷ Thần là hệ thống nghịch tập của nhân vật phản diện~mong sau này giúp đỡ thêm a]
Sau khi bạc quang biến mất, Kỷ Thần nhún nhảy chạy lon ton lạy chỗ ký chủ mới nhà mình, miệng không ngừng líu ra líu ríu.
"Kỷ.. Thần."
Giọng cậu bé khàn khàn tuy không rành mạch nhưng lại cực kỳ rõ ràng, hai mắt nhóc u ám mà lập lại cái tên xa lạ kia.
Nhìn đứa bé còn nhỏ hơn mình, nó sạch sẽ thuần khiết như vậy lại không ngại bản thân hắn dơ bẩn mà nắm lấy tay của hắn.
Tay bé con mềm mại, ấm áp không như bàn tay đầy vết thương của hắn. Vậy mà, đôi tay này lại đang nắm lấy tay của hắn và giờ phút này hắn biết được nhóc con này chỉ thuộc về hắn, một mình hắn dù cho hắn là ai đi nữa.
Đáy lòng của hắn bỗng thỏa mãn một cách lạ thường, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia. Đau đớn trên người hình như cũng không đau như hắn tưởng.
[Ký chủ, người đừng lo bản hệ thống chữa thương cho người]
Giọng nói đầy non nớt kia lại vang lên một lần nữa, vừa dứt lời, một luồng bạch quang tiến vào cơ thể hắn, các vết thương lớn nhỏ trên người hắn dần dần biến mất đi. Các nơi vốn đang đau nhứt cũng bị cảm giác lành lạnh thay thế.
[Ký chủ ta tên Kỷ Thần, người tên là gì? ]
Đứa nhỏ nhìn chằm chằm bàn tay bé bé trắng trắng kia. Khoé miệng mấp máy vài cái, rồi mới lên tiếng.
"Ta không có tên!"
[.. ] Ngọa tào, boss à đừng giỡn! Không vui đâu, chẳng phải ngươi tên Phong Thiên sao! Sao lại bảo không có, là thế giới sai lầm hay ta cầm nhầm kịch bản vậy!
Mạch máu não của Kỷ Thần điên cuồng vận động, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt đáng thương hề hề () kia nó lại có cảm giác tủi thân thay cho ký chủ nhà mình.
[Khụ.. vậy, vậy bản hệ thống gọi người là Phong Thiên nha.. tên rất đẹp, phải hum]
Kỷ Thần hai mắt lóng la lóng lánh nhìn về phía boss nhà mình. Thấy hắn gật gật đầu y cũng thở phào một hơi. Mịa nó, cứ sợ bị boss táng một phát rớt răng quài hà!
Nhưng Kỷ Thần đang phun tào trong lòng cũng không biết hiện tại nội tâm của boss mình là bão tố dâng trào ra sao. Phong Thiên là cả người chấn động mà vô thức gật đầu.
Hắn cả người đều lâng lâng như trên mây, đây là lần đầu tiên có người chịu đặt tên cho hắn. Hắn từ nhỏ không cha không mẹ, lang thang ăn xin khắp nơi.
Chỉ nghe thấy chửi bới cùng đánh đập thôi, lần đầu tiên có người như vậy mà đối xử hắn, không nặng lời, lờ nói luôn nhẹ nhàng ấm áp, cho hắn thứ mà hắn trước giờ nghĩ cũng không giám nghĩ.
Chưa từng nghĩ đến một ngày hắn cũng được có tên như bao người, Phong Thiên cảm động đến rối tinh rối mù hết ra. Chỉ một hành động cử chỉ nhỏ nhoi, Kỷ Thần thành công nắm thóp được boss biến thái nhà mình mà ngay cả y cũng không biết gì luôn.
Nhìn nhìn vết thương trên người đã hoàn toàn lành lặn, Kỷ Thần thân là một hệ thống mới tinh vừa đẻ ra lò liền hết sức trách nhiệm đem người đi tắm thay đồ các kiểu.
Đùa, boss nhà y phải một thân thần khí đầu đội trời chân đạp đất đó có được không. Không phải tiểu thổ hào thì phải là đại thổ hào đó có được không!
[Chúng ta đi tắm rồi thay đồ mới thôi ký chủ. Có bản hệ thống ở đây ngài không cần phải sợ! Một mình bản hệ thống sợ là được rồi! ]
Kỷ Thần cứ oanh oanh liệt liệt mà nói mấy câu xanh rờn như thế ra khỏi mồm, Phong Thiên bên cạnh ban đầu hơi giật mình sau đó lại dở khóc dở cười.
Liếc nhìn cái mặt phùng pha phúng phính bên cạnh, đáy lòng hắn lại âm thầm hứa nhưng không nói ra "Nếu em sợ, vậy hãy để ta bảo vệ em". Và sau này, Phong Thiên quả thật làm được như những gì hắn hứa.
Mang theo quyết tâm phải nuôi boss trở nên thật chảnh cún, Kỷ Thần liền đem người ra sông suối gì đó tắm. Nhưng mà điều quan trọng là y vừa đến thế giới này chưa được 1 khắc nữa có được không, mù đường rồi đó!
Phong Thiên vừa thấy hệ thống nhà mình đang ngây ngô nhìn mình chằm chằm, một giây sau liền hiểu. Hắn dẫn y đến một con suối mà hắn hay đến uống nước, nhưng lần này đến là để tắm theo lời hệ thống bé nhỏ nhà hắn.
Khi Phong Thiên lột bỏ bộ quần áo rách rưới của mình ra, thân thể của hắn làm cho Kỷ Thần không khỏi rưng rưng nước mắt. Cả người hắn gầy trơ xương ra, không có mấy miếng thịt, còn có mấy vết sẹo trước kia lưu lại nữa.
So sánh với mình kiếp trước, Kỷ Thần càng thấy mình nên cố gắng bảo vệ nhân vật phản diện ký chủ nhà mình mới được.
Đúng, là kiếp trước a, vốn ngay từ đầu Kỷ Thần cũng không phải là một hệ thống chính quy gì cả.