Chương 60: Thân Phận Thánh Cổ
Diêu Kỳ khựng lại bước chân, sau một thoáng ngạc nhiên, biểu tình lại trở về không lạnh không nhạt như lúc ban đầu.
Thẩm Liên Diệc ẩn ẩn cảm thấy bất an, không nhịn được cắn môi. Sự im lặng của Diêu Kỳ, chẳng khác nào dùng một sợi dây kéo căng trái tim nàng, làm cho nàng căng thẳng tới mức toàn thân muốn căng cứng.
Diêu Kỳ nói: "Không cần khách sáo!" Bước đi thong dong nhẹ nhàng mà chậm rãi, bóng lưng vẫn như trước thẳng tấp khiến người ta không nhìn được tâm tình của nàng.
Thẩm Liên Diệc siết chặt bàn tay, khẩn trương nói: "Cái này cũng không phải khách sáo, mà là..." Là như thế nào, Thẩm Liên Diệc không nói ra được. Thẩm Liên Diệc hít sâu một hơi, Diêu Kỳ, van ngươi tuyệt đối đừng: "Có phải... Ngươi đang tức giận?"
Đôi mắt xinh đẹp nhìn qua, vẫn biểu cảm không nóng không lạnh. Biểu tình này, là dáng vẻ bình thường nhìn một người không quá thân cận, thậm chí có chút xa cách.
Thẩm Liên Diệc trầm xuống, một khoảng thời gian ở chung không tính là quá dài, nhưng chính nàng tự có cảm tưởng hai người đã rất thân thiết, có thể nói đùa, có thể tâm sự thật tình với nhau, còn có thể cảm giác được mức độ thân thiết còn tốt hơn bình thường. Nhưng vào một khắc này bất chợt nàng nhận ra, Diêu Kỳ không muốn, hoặc không thể cùng nàng thân thiết, cho nên chỉ cần vừa gần thêm một chút, Diêu Kỳ sẽ tàn nhẫn đẩy nàng ra xa.
Thẩm Liên Diệc ẩn ẩn cảm thấy đau, cùng Diêu Kỳ thân thiết, ngọt ngào giống như được cho một viên kẹo mật, từng chút nếm hương vị ở đầu lưỡi, những tưởng đã nắm chắc được viên kẹo ngọt trong tay, lại chợt phát hiện bên trong kẹo ngọt chứa đầy chất kịch độc, khiến nàng chỉ có thể nhìn tới mà không dám chạm vào.
Vì sao lại như vậy?
Diêu Kỳ đối với nàng rõ ràng vô cùng tốt, quan tâm nàng là không giả, nhưng vì sao đã tiếp cận nàng, cho nàng cảm giác an toàn, cho nàng vui vẻ cùng hạnh phúc, rồi lại tự tay bóp nát lý tưởng của nàng?
Nàng không hiểu nổi, một Diêu Kỳ như vậy, cảm thấy thật xa lạ.
Còn có thể nói cái gì đây?
Thẩm Liên Diệc cười tự giễu, mặt cuối thấp xuống, cùng Diêu Kỳ cách ra xa một chút. Diêu Kỳ đã không muốn nàng lại gần, vậy tội gì phải làm một nhánh cây gai mắt người đây? Thẩm Liên Diệc nàng từ trước tới giờ không phải người không hiểu chuyện, tuy không phải quá thông minh, nhưng sát ngôn quan sắc vẫn có, vẫn hiểu được cái gì được, cái gì không, cái gì có thể, cái gì thì không thể.
Diêu Kỳ chính là một kỳ tích bí ẩn mà nàng mãi mãi cũng không sao thấu được.
Quả nhiên trước đó cảm giác không sai. Ai cũng có bí mật riêng, mà các nàng gặp nhau cũng chỉ là một sự tình cờ trong hàng vạn cái tình cờ khác trên đời. Những tưởng thân thuộc, nhưng cũng chỉ là nàng cảm thấy, là chính nàng, dùng cho cảm giác của nàng, hoàn toàn không liên quan tới Diêu Kỳ.
Con người vốn là một thứ kỳ diệu, ít nhất chính nàng là như vậy, tham lam muốn cùng Diêu Kỳ đặt ra một dấu nối lâu dài.
Nhưng bây giờ hiểu rõ rồi, nàng không xứng!
Hai người vẫn đi song song, nhưng khoảng cách mở ra càng lúc càng lớn, đều trầm mặc không ai nói một tiếng. Ở không khí như vậy, vốn tưởng chính mình phải cảm thấy xấu hổ mới đúng, nhưng Thẩm Liên Diệc lại không có cảm giác kia, chỉ có ẩn ẩn đau đớn, chỉ cảm thấy bất lực vô cùng.
Phải! Diêu Kỳ tốt như vậy, nàng làm sao lại có những suy nghĩ quá phận với Diêu Kỳ?
Đúng rồi, thần thú, là thần.
Thần chỉ có thể được sùng bái, được nhân gian kính ngưỡng thờ phụng, làm sao có người sinh ra tâm lý vặn vẹo đối với thần?
Chính nàng đã ngu ngốc làm điều đó, lại quên mất thần thú chính là thần, dù hiện tại mang hình dáng con người, nhưng cũng là thần.
Vì sao đến bây giờ mới ý thức được điều đó? Y Phong đã nói với nàng rất lâu về trước, nhưng chính nàng không chịu tin tưởng, thậm chí nhiều lần tự ngụy biện mà quên mất vấn đề này. Đến bây giờ sâu sắc hiểu được thân phận của đối phương, mới thật sự bất lực để nước mắt tùy ý rơi xuống.
Diêu Kỳ bất ngờ lên tiếng: "Bất quá cũng chỉ một cái ôm, không biết Thẩm tiểu thư muốn chịu trách nhiệm thế nào?"
Thẩm Liên Diệc gượng cười một tiếng: "Xin lỗi..." Thẩm Liên Diệc hít sâu một hơi: "Liên Diệc không cố ý mạo phạm, lúc đó không biết như thế nào lại trở nên như vậy. Nếu Diêu Kỳ ngươi có yêu cầu gì, Liên Diệc dù nhảy xuống núi sâu biển lửa cũng không từ nan."
Diêu Kỳ nhíu mày nhìn Thẩm Liên Diệc: "Vì sao lại nói như vậy?"
Thẩm Liên Diệc chỉ cười: "Là ta không đúng, chỉ là cảm thấy nên cùng ngươi nhận sai. Ngươi tức giận như vậy, có lẽ do Liên Diệc trong lúc vô ý mạo phạm, mà cho dù khi đó là ta vô ý, nhưng ý thức trong đầu ta khi đó vẫn còn, ta không chống cự mà thuận theo, đó là sai trái, cho nên ta nhận sai."
Phải, Thẩm Liên Diệc nàng thua rồi, trận đánh cược này thua triệt để, Diêu Kỳ vẫn là Diêu Kỳ, mà nàng đã không thể là Thẩm Liên Diệc như trước kia nữa. Những năm qua ở Thẩm gia, Thẩm Liên Diệc tồn tại tốt là nhờ vào khả năng ngụy trang của mình, chỉ là không ngờ trước mặt Diêu Kỳ, mình vẫn phải đeo lên tấm mặt nạ tạm bợ này.
Đây đúng là giễu cợt!
Nhưng ở thời gian ngắn, nàng có thể buông được sao? Không thể! Cho nên chỉ có thể dung túng chính mình thêm một chút, ở bên cạnh nàng, che giấu chính mình thật tốt, đến khi nàng nàng rời khỏi đây, đến khi người Chủ thượng kia mang nàng trở về Mộ Thành, vậy thì mình không còn lý do hay cơ hội dung túng nữa rồi.
Diêu Kỳ mím môi nhìn Thẩm Liên Diệc.
Ở giữa hai người các nàng, hiện tại có thêm một bức tường ngăn cách lớn.
Diêu Kỳ bất động thanh sắc siết chặt bàn tay, thần tình bình tĩnh nhìn về phía trước, vẫn như cũ bước đi, một chút biến động cũng không có.
Thái Tư Điềm ở phía sau cũng nhíu mày, những lời nói của Thẩm Liên Diệc đương nhiên nàng đều nghe được. Bị Hợp Hoan cắn, đương nhiên toàn thân sẽ phát hỏa, cố tình Thẩm Liên Diệc lại bị thương không thể tiếp xúc nước, chỉ có thể dùng phương pháp khác. Cổ Kỳ là băng, dùng băng áp lửa nhìn như dễ dàng, nhưng linh lực của Diêu Kỳ bị tổn hại nặng nề, dùng chính chân thân của mình để giúp người kia hóa giải, chính nàng cũng sẽ chịu cảnh băng tan.
Đến bây giờ lại nghe những lời nói vô tình từ trong miệng Thẩm Liên Diệc, Thái Tư Điềm cảm thấy khó chịu thay cho nàng.
Đến hiện tại cẩn thận suy nghĩ, năm đó Cung chủ Mặc Tích xem Y Thiên Diệc là bảo bối trên tay, từng chút từng chút đều quan tâm lo lắng, há lại vì những chuyện vô lý mà gây tổn thương Y Thiên Diệc? Những năm đó vì nàng đang trong thời gian đóng cửa luyện thể, nên đối với bên ngoài không có một chút tin tức, đến khi ra ngoài, chỉ biết Y Thiên Diệc đã bị đuổi đi.
Người người đều nói, Cung chủ hạ lệnh trục xuất Y Thiên Diệc khỏi Mộ Thành, phàm là người nào nhìn thấy nàng bước chân đến Mộ Thành, đều có thể lấy mạng. Một người mọi đường đều tính toán cho Y Thiên Diệc, lại có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy?
Năm đó Diêu Cơ biến mất, mà Cung chủ cũng không còn tung tích. Về sau tỷ tỷ nói Trấn Hồn tái khởi, lại không nghĩ tới Cung chủ Mặc Tích lại trở thành Diêu Cơ của hiện tại.
Năm đó... Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Bước chân Diêu Kỳ khựng lại, cùng lúc đó, Thái Tư Điềm với Chu Tước phía sau cũng bước nhanh tới.
Đối diện với bốn người các nàng là một nữ tử vận một bộ y phục lam sắc, giày hoa tinh xảo, cũng đang dừng bước cùng các nàng đối diện.
Gương mặt tinh xảo, da trắng tinh khiết, mắt to lấp lánh, nhìn qua có điểm đơn thuần của một nữ tử chưa từng nhìn qua thế sự. Mũi cao thẳng tấp, môi son mỏng mềm, cằm nhọn điểm điểm yêu kiều. Người này thật ra là một nử tử vô cùng xinh đẹp, độ tuổi ở khoảng mười lăm, chính vì nét mặt ẩn ẩn giống như chưa từng trải sự đời, cho nên vừa nhìn tới nàng đã cảm thấy vô cùng thanh thuần đáng yêu, khi cười rộ lên hé mở một chiếc răng khểnh xinh xắn. Tóc cột phía sau, ở trước có một lọn tóc nhỏ để nàng chơi đùa, váy dài lay động giống như người bước ra từ trong tranh, ngược lại cảm giác không chân thật.
Xinh đẹp khiến người ta phải thất sắc trầm trồ.
Thường những bóng hồng xinh đẹp sẽ có một vài nét đặc trưng, giữa bóng hồng này với những bóng hồng khác sẽ cảm thấy có chút tương tự, cho nên trong những lời kể của thuyết khách bên quán trà, tả ra một vài nét xinh đẹp liền sẽ có một nữ tử lộng lẫy bước ra. Chính vì những đường nét cơ bản đó, đã khắc họa không biết bao nhiêu nhân vật xinh đẹp khiến người người ngưỡng mộ. Nữ tử trước mặt cũng sẽ có một số điểm đặc trưng của một mỹ nhân khuynh đảo thiên hạ, nhưng mà từng đường nét trên gương mặt đều vô cùng tinh xảo, không mờ nhạt kiểu dáng tương tự, mà là độc nhất vô nhị. Thẩm Liên Diệc không thể không cảm thán, muốn tìm một người dáng vẻ hay khí chất nào đó giống nàng ấy, thật sự còn khó hơn lên trời.
Một điểm mà người trong thiên hạ sẽ không bao giờ có được, chính là hai đôi mắt to tròn của nàng, một bên màu xanh, một bên màu đỏ vô cùng kỳ lạ.
Kỳ lạ, nhưng lại khiến người ta trầm mê. Tuy quái dị, nhưng lại đẹp vô cùng, chẳng khác nào hai viên ngọc lấp lánh được khảm vào.
Thẩm Liên Diệc thầm nghĩ, đây nhất định không phải một cô nương thanh thuần giống như bề ngoài nhìn thấy, thường nhân có người mang đôi mắt kỳ lạ như vậy sao? Cho dù là nhìn thuần khiết cũng cần phòng bị thật kỹ.
Khác biệt với sự tỉ mỉ đánh giá của Thẩm Liên Diệc, toàn thân Diêu Kỳ bỗng dưng run nhẹ, hai mắt chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, giống như đã cách qua nhiều thế kỷ, giống như cố nhân gặp lại, nhưng đã hoàn toàn xa lạ.
Nữ tử lam y hơi khịt mũi, bộ dáng tươi cười nhìn lướt qua một lượt, đột nhiên dừng lại trên người Thẩm Liên Diệc, hai mắt trầm xuống, không ngờ lại lộ vẻ tức giận.
Thẩm Liên Diệc cả kinh lùi lại, thầm nghĩ mình làm sao lại đắc tội với nàng?
Chợt nghe nữ tử nói: "Cuối cùng tìm được ngươi, bản quân nghĩ muốn lấy mạng ngươi."
Sao lại nghĩ như vậy? Tốt nhất không nên nghĩ mới tốt.
Thẩm Liên Diệc than thở trong lòng một tiếng, đáp lời: "Ta với ngươi không quen biết, vì sao muốn mạng ta?"
"Hay cho một câu không quen biết!" Nữ tử lạnh giọng nói, bàn tay chìa ra lập tức xuất hiện một thanh kiếm bén nhọn.
Không lẽ... Lại là Mộ Thành nữa sao? Thẩm Liên Diệc nàng đời này thật có duyên với Mộ Thành!
Hoa đẹp thường có gai, Thẩm Liên Diệc nàng vẫn đụng tới đóa hoa này, không ngờ nó lại muốn lấy mạng nàng, đây là tội nghiệt gì chứ?
Thương tích trên người vẫn còn đó, chẳng qua đã bị giảm đến mức thấp nhất, thậm chí không còn cảm nhận được đau đớn. Nhưng không thể không nói, một khi vận khí lực một chút, động đến vết thương trên người, đau đớn truyền tới liền phóng đại gấp ba bốn lần.
Nữ tử này một chút cũng không tao nhã, thật uổng phí trời sinh một túi da tốt.
Thẩm Liên Diệc điểm chân chạy vài vòng tránh thoát mũi kiếm của nữ tử, nhanh tay rút ra Phượng chùy, cùng lúc này Chu Tước cũng chạy tới giúp nàng chống đỡ. Nhưng khí lực của nữ tử quá lớn, vừa chạm phải, cánh tay liền truyền tới một trận tê rần, xém chút nữa đã làm rơi mất binh khí, khiến Thẩm Liên Diệc không dám lỗ mãng cùng nàng giao thủ.
Thái Tư Điềm cùng Diêu Kỳ lại sững sờ đứng tại chỗ, gương mặt Diêu Kỳ tái nhợt, còn Thái Tư Điềm thì ngây người như phỗng, giống như tượng gỗ thật lâu cũng chưa kịp phản ứng.
Thái Tư Điềm nghi hoặc hỏi Diêu Kỳ: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Diêu Kỳ cắn môi nhìn nữ tử lam y, hoàn toàn không lên tiếng.
Chu Tước cất giọng quát: "Yêu nữ nhà ngươi thật không đức hạnh, đỡ kiếm!"
Nữ tử hừ lạnh một tiếng: "Hỗ trướng!"
Nhanh chống xuất ra một tầng ánh sáng nhạt trên mũi kiếm, khí lực mạnh mẽ gần như muốn bức cho Thẩm Liên Diệc ngũ tạng vỡ nát, một kiếm đánh ra đẩy Thẩm Liên Diệc bắn ra một trượng, khóe miệng lập tức phun ra ngụm máu. Chu Tước cũng không khá hơn, cả người bủn rủn gần như muốn đứt đoạn kinh mạch tại chỗ.
Nữ tử này quá mức lợi hại, vậy mà chỉ mới có hai chiêu đã đánh cho hai nàng không còn một chút khí lực nào.
Lúc này Diêu Kỳ kịp định thần, nhìn nữ tử kia vung tay muốn một kiếm lấy mạng Thẩm Liên Diệc, Diêu Kỳ nhanh chống gọi ra Trấn Hồn. Cây đàn lơ lững nằm trên không, Diêu Kỳ đưa tay khảy nhẹ một cái, linh lực bắn ra đánh vào thân kiếm, nữ tử nhất thời kinh sợ vội vàng chuyển hướng, thân mình nhẹ nhàng lắc người một cái, đem kình khí Diêu Kỳ phóng ra chậm rãi hóa giải, cuối cùng thở phào một hơi đáp chân xuống đất.
Nữ tử tức giận nâng kiếm hướng Diêu Kỳ đánh tới. Diêu Kỳ phất tay thu hồi Trấn Hồn, lượm thanh kiếm bị rơi dưới đất lên, đánh ra mấy đường cản lại thế kiếm của nữ tử, hai nguồn linh lực đụng vào nhau, liền khiến Diêu Kỳ đau đớn phun ra ngụm máu.
Thẩm Liên Diệc sợ hãi nhìn chằm chằm Diêu Kỳ, nhưng cổ họng nghẹn cứng, một lời cũng không thể nói.
Thái Tư Điềm nhìn thấy liền hoảng hốt, nhanh chống chạy qua nâng lên thanh sáo, gạt đi mũi kiếm của nữ tử, sau đó chỉ thằng vào nàng, lạnh giọng quát: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lúc này nữ tử đang là người chiếm ưu thế, nhưng không hiểu sao lại biến sắc, nhìn Diêu Kỳ có vẻ như không thể tin nổi, nghi hoặc hô lên một tiếng: "Chủ tử?"
Diêu Kỳ lại rất đạm nhiên, sau khi đứng thẳng người, mới nhẹ giọng gật đầu: "Thánh Cổ." Nhịn không được lại ho lên mấy tiếng. Thái Tư Điềm nhìn khí sắc lúc này của nàng, đã hao tổn tới mức sắp quy về nguyên bản trong suốt, mới nhanh chống độ linh lực sang, nhất định phải mau chống tìm một chỗ trị thương tốt.
Thánh Cổ gật đầu liên tục, nói: "Chính là ta, là ta, ta nghe được khí tức của chủ tử mới chạy lên tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được." Nói rồi nàng nâng cao kiếm, chỉ về Thẩm Liên Diệc: "Chủ tử, trước để ta lấy mạng kẻ này trước."
Chu Tước cười lạnh: "Cô nương gia nhà ngươi có thâm thù đại hận gì với nàng? Là nàng cướp trượng phu của ngươi hay là lăng nhục ngươi? Tính khí thật lớn!" Muốn đứng dậy, nhưng trước đó bị kiếm khí của Thánh Cổ đánh vào quá mạnh, khiến cho nàng toàn thân lung lay rồi ngã xuống, hoàn toàn mất hết khí lực.
Thẩm Liên Diệc sợ hãi kêu lên: "Chu Tước!"
"Không sao... Khụ khụ, không sao! Quái vật này tuy mạnh nhưng không có cửa giết nổi ta." Vừa nói xong Chu Tước đã khụ khụ ho lên mấy tiếng, phun ra ngụm máu.
Thái Tư Điềm ném ra ánh mắt ghét bỏ: "Ngu ngốc!"
Thánh Cổ hừ một tiếng, nhìn Chu Tước cố cậy mạnh cũng chẳng để tâm, chỉ có đôi mắt oán giận nhìn chằm chằm Thẩm Liên Diệc.
Thẩm Liên Diệc cắn chặt môi muốn rướm máu, trên đời lại có chuyện khi không bị người ta oan ức đến mức này.
Thánh Cổ đùng đùng sát khí chậm rãi tiến bước, vận linh lực tập trung vào mũi kiếm, ý muốn của nàng hiện tại chỉ có một, chính là một kiếm giết chết Thẩm Liên Diệc. Nhưng bước chân chỉ vừa tới gần, đã bị Diêu Kỳ chắn ngang: "Lùi lại!"
Thánh Cổ giật mình, nhanh tay thu hồi kiếm, sợ hãi run run bàn tay, đến cả kiếm cũng bị làm rơi xuống đất. Thánh Cổ nghẹn ngào nhìn Diêu Kỳ, ủy khuất nói: "Chủ tử, vì sao người lại cứu nàng? Nàng là kẻ thù của ta, nàng khi dễ ta."
Thẩm Liên Diệc ho lên vài tiếng, tức giận đáp trả: "Đây là lần đầu tiên ta tới chỗ này, làm sao có thể gây thù với ngươi? Còn là khi dễ? Ngươi vừa gặp đã đòi giết người..." Nói tới đây, nàng lại ho khụ khụ thêm mấy tiếng, triệt để không thể nói tiếp.
Chu Tước "Ô" lên một tiếng: "Như thế nào khi dễ a? Tiểu cô nương đúng là sắc nước hương trời, nhưng mà tính khí cay nghiệt như vậy, ai khi dễ ai còn chưa rõ ràng."
"Ngươi câm miệng!" Thánh Cổ tức giận quát.
Ngược lại Chu Tước càng không muốn câm miệng: "Được rồi, bản tiểu thư có miệng tự biết quản, không giống ai kia có não lại bị tàn. Lại nói chúng ta cùng chủ tử của ngươi không phải bằng hữu, nhưng chí ít cũng là chung đường một đoạn, ngươi không nói không rằng chạy tới muốn lấy mạng chúng ta, ta còn nghĩ chủ tử ngươi hạ lệnh nha."
Thánh Cổ giật mình: "Chuyện này không liên quan tới chủ tử, ngươi không được ăn nói hàm hồ!"
"Có hàm hồ hay không ai dám chắc? Không biết được chủ tử ngươi tâm tính không thuần, lươn lẹo muốn mượn cớ bức ép chúng ta rơi vào đường cùng." Chu Tước cười lạnh một tiếng: "Khi không lại kéo bằng hữu của ta vào, để nàng chịu đủ khổ sở, đến bây giờ thì người dưới trướng nàng chạy tới đòi lấy mạng, ngươi nói chúng ta không thể không nghĩ như vậy sao?"
Thẩm Liên Diệc vừa kinh sợ vừa vội, lập tức cắt đứt không cho Chu Tước tiếp tục nói: "Chu Tước, đừng nói bậy!"
Thánh Cổ hoàn toàn bị đơ rồi, so về lời nói, quả nhiên không thể nói lại Chu Tước, cho nên hiện tại nghẹn một bụng cũng không biết phải làm thế nào.
Chu Tước là đang giúp Thẩm Liên Diệc trút giận, nói bóng nói gió nãy giờ, mọi câu mắng chửi đều muốn trút lên đầu Diêu Kỳ.
Đến cả Thái Tư Điềm cũng không được phải lên tiếng: "Chu cô nương, thỉnh cẩn trọng lời nói."
Chu Tước hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Thẩm Liên Diệc lấy lại bình tĩnh, nghĩ lại lời nói của Thánh Cổ lại có phần kỳ lạ, tự hỏi bộ dạng của mình đại trà tới mức ai cũng giống được đến vậy sao? Nhưng mà nàng ta mạnh vô cùng, người có thể khi dễ được nàng ta, nhất định là cao thủ trăm năm khó thấy, làm sao có thể nhầm lẫn là nàng được?
Thánh Cổ buồn bực đến rơi nước mắt, ấm ức nhìn Diêu Kỳ: "Chủ tử, ta nói không sai đâu, nếu người không tin, vậy giúp ta kiểm tra hai bên eo nàng có phải có hai nốt ruồi son hay không."
Hai nốt ruồi son?
Ha ha!
Thẩm Liên Diệc cả kinh không nhỏ, hai tay theo bản năng kéo kéo vạt áo, trợn mắt nhìn Thánh Cổ.
Cái này... Làm sao nàng biết được?
Diêu Kỳ nhíu mày, nhìn Thẩm Liên Diệc một cái, rồi cùng Thánh Cổ hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì?"
Thánh Cổ vẫn nghẹn ngào như cô nương bị người ta gây rối, lại không có cách trả thù: "Nàng dám khi dễ ta, khi dễ ta nhỏ tuổi, bắt trói ta không cho ta ăn cơm, còn hù dọa sẽ phá nát nguyên thần của ta..." Thánh Cổ cố gắng lau nước mắt, lại ủy khuất kể: "Nếu ta không làm theo những gì nàng ta nói, sẽ đốt sạch y phục của ta, cho tiểu Cẩm, tiểu Bằng ở chung một thạch động, để chúng tùy ý bò trườn lên người ta..."
"... Còn... Còn chiếm đoạt của ta..."
"..."
Thẩm Liên Diệc bị nói đến mặt mày đỏ bừng: "Ngươi... Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy?"
Thánh Cổ tức giận đến mặt mũi cũng đỏ bừng, càng khóc hăng hơn: "Kẻ vô lại nhà ngươi, ngươi hành hạ ta đủ kiểu, còn bắt ta ngâm mình trong hồ băng, hôm nay một lời liền chối bỏ, ta muốn giết chết ngươi, giết chết kẻ hạ lưu nhà ngươi..."
"Ngươi... Khụ khụ... Người... Người ngươi nói, căn bản không phải ta!" Thẩm Liên Diệc tức đến nghiến răng nghiến lợi, đời này không ngờ lại bị tiểu cô nương này làm cho thanh danh dơ bẩn. Nhưng vấn đề là nàng ta vì sao biết nàng có hai nối ruồi son ở vị trí kia? Cho nên mới nói có lý cũng không cãi nổi.
Bất chợt Thánh Cổ trầm mặc, tuy vẫn còn thút thít khóc nhưng nghiêm túc hẳng ra, giống như đang chú tâm nghe cái gì, nhanh chống hướng Diêu Kỳ nói: "Chủ tử, bây giờ có chuyện quan trọng hơn, nhanh chống rởi khỏi chỗ này trước. Bên kia đội quân Chiến Lang đang chạy sang đây, nếu còn ở lại sẽ bị chúng bắt được."
Chiến Lang đã vào đây?
Thẩm Liên Diệc vừa tức giận vừa kinh ngạc, nhìn Thánh Cổ, lại nhìn về phía Diêu Kỳ cùng Thái Tư Điềm, trong đầu một trận rối loạn, không khỏi trầm ngâm.
Diêu Kỳ gật đầu: "Được!"
Tuy Chu Tước có khả năng mắng chửi, nhưng không còn sức lực để đi, nên Thái Tư Điềm bước qua dìu đỡ, mặt lạnh mà đi, một chữ cũng không muốn cùng Chu Tước lãng phí.
Diêu Kỳ bước tới trước mặt Thẩm Liên Diệc, nhẹ nhàng ngồi xuống nắm lấy cánh tay nàng, có lẽ vì sợ đụng tới thương tích trên người, nên Diêu Kỳ không dám nặng tay, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Diêu Kỳ nói: "Thả lỏng cơ thể một chút, tìm tới chỗ nghỉ ngơi, ta sẽ giúp ngươi trị thương."
Thẩm Liên Diệc hạ mí mắt: "Những lời Chu Tước nói lúc nãy, ngươi không cần để trong lòng, ta chưa bao giờ nghĩ như vậy, Chu Tước cũng chỉ nhất thời tức giận mới nói bừa."
Diêu Kỳ gật đầu một cái: "Được!"
"Còn có cả... Chuyện vào đây là ta nguyện ý, nếu biết được bên dưới Thanh Lương Tự có một mật đạo như vậy, ta nhất định cũng sẽ không kiềm chế được mà muốn tìm hiểu. Đến hiện tại đều nhờ có ngươi, ta mới có thể bảo toàn tính mạng, cho nên ta muốn đa tạ ngươi một tiếng."
Diêu Kỳ trầm mặc không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng giúp Thẩm Liên Diệc bước đi.
Quảng đường đi, hai người cũng không có nói chuyện nữa, không khí rơi vào vắng lặng, ngoại trừ tiếng bước chân ra, hoàn toàn không có thêm âm thanh nào khác.
Có Thánh Cổ dẫn đường, sự việc liền thuận lợi hơn rất nhiều, không gặp chướng ngại, cũng không chịu thêm cảnh bị đánh lén, có lẽ đây là điều duy nhất Thẩm Liên Diệc cảm thấy thoải mái.
Sau tám ngã rẽ, Thánh Cổ mở ra một thông đạo đi xuống hầm dưới, tính ra đây là hầm thứ hai Thẩm Liên Diệc được đi qua trong này, nhưng không phải là rơi xuống như trước đó, mà là có bậc thang dẫn xuống. Bậc thang đá được mài khá tỉ mỉ, bước chân cũng rất vừa vặn, chứng tỏ đây là công trình xây dựng được chăm chút kỹ càng, không giống như hai thông đạo phía trên. Ở chỗ này toàn bộ lối đi đều có dạ minh châu chiếu sáng, chủ nhân làm ra nơi này thật là một đại tài phú.
Trên mỗi bức tường đều có bích họa điêu khắc tỉ mỉ, nhưng đáng tiếc là Thẩm Liên Diệc không đọc được, vì chúng toàn bộ đều là chữ Phạn, so với văn tự của Tây Xuyên bất đồng quá xa. Nhưng may mắn, lâu lâu sẽ có vài hình vẽ đan xen, nhờ vào đó mà Thẩm Liên Diệc có thể đoán sơ qua đại ý. Đến bức thứ hai mươi bảy, trong đầu Thẩm Liên Diệc đã sơ bộ phát họa ra một câu chuyện.
Diêu Kỳ đột nhiên nói: "Nơi này nói về lai lịch của các loại thần khí, một khi rơi vào tay của kẻ có ác tâm, rất có thể sẽ đem chúng phá vỡ càn khôn. Thiên địa phân tranh đã trải qua mấy vạn năm, mỗi một thần khí đều có do một vị thần tôn nắm giữ, thần tôn vũ hóa, thần khí tự nhiên sẽ phong ấn chính mình. Sau này thái bình thịnh thế, Chiến thần Chưởng Chước khắp nơi tìm lại được mười ba thanh thần khí, đem tất cả hóa thành một ngọn núi, dùng cơ thể phong ấn chúng lại, tạo nên ranh giới giữa nhân gian, thiên đạo và âm ti."
Thẩm Liên Diệc ngạc nhiên, lại không ngờ Diêu Kỳ lại biết được văn tự này, sau một hồi cảm thán, chỉ im lặng trầm tư, không cùng Diêu Kỳ trao đổi thêm cái gì.
Hiện tại cần nhất của nàng, chính là im lặng.
Ở phía trước Thánh Cổ cất giọng nói: "Trước đó thái tổ của chủ tử xây dựng nơi này, để cho các đời Thánh Cổ trông coi, chúng ta đã thật sự trông coi rất tốt, các đời lại các đời trôi qua, đến hiện tại đã hơn ba vạn năm. Lúc mẫu thân còn, người nói Thánh Cổ đời đời không thể rời khỏi Hộ chủ phủ nữa bước, cho nên chúng ta chỉ có thể ở tại đây chờ đợi. Từ lúc chủ ấn vỡ nát, mẫu thân cũng nhắm mắt không còn trên trần thế, ta đợi chủ tử thật lâu lắm, thật vất vả mới đợi được, lại không ngờ lại chính tay đả thương người, là Thánh Cổ vô tri, chủ tử đừng tức giận ta."
Diêu Kỳ nói: "Sẽ không."
Thánh Cổ lại nói: "Hộ chủ phủ tổng cộng có bảy tầng, chỗ ở ngay tại tầng thứ tư, nằm tại tứ tượng trấn giữ. Chủ tử nhịn một chút, ta đưa người đi trị thương."
Sau một hồi chăm chú lắng nghe, Thẩm Liên Diệc kinh ngạc với ý tứ bên trong. Thái tổ của Diêu Kỳ là người xây nên cung điện này, cũng tức là Cung chủ đời đầu của tòa cung điện này. Mà điểm Thẩm Liên Diệc chú ý nhất, đó là ba vạn năm, nhiêu đó có bao nhiêu dài đây? Thật sự đã tồn tại rất lâu rồi.
Đến hiện tại, theo như lời nói của Thánh Cổ, vậy thì chủ nhân của Hộ chủ phủ chính là Diêu Kỳ đi. Ngoại trừ là Diêu Cơ ra, Diêu Kỳ còn là một Cung chủ của Hộ chủ phủ, haha, thân phận của nàng cũng thật nhiều, tuy không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết được những thân phận kia đều không hề đơn giản.
Thẩm Liên Diệc, số mệnh là như vậy, ngươi còn cố chấp cái gì chứ? Buông tay thôi!
Đột nhiên Diêu Kỳ nói cùng Thẩm Liên Diệc: "Trước đó nơi này không phải như vậy, phía trên chỉ bài trí để đuổi người, nhưng hiện tại không biết làm sao lại biến thành giết người. Hung thú trong này cũng bị đổi qua, đến cả bố cục cũng bị thay đổi, cho nên những thứ gặp phải trên kia, ta vô pháp khống chế."
Diêu Kỳ nói như vậy, rõ ràng là đang cùng nàng giải thích, nhất định đối với lời nói của Chu Tước có để trong lòng. Thẩm Liên Diệc cười cười: "Ân!"
Nàng đã không còn khí lực nói nhiều nữa, thật mệt, rất mệt mỏi, mệt tới mức đến cả hơi sức để lên tiếng cũng không còn.
Bầu không khí tiếp tục lâm vào trầm mặc, không ai nói thêm một tiếng nào nữa.
Lại đi thêm một đoạn, Thánh Cổ dẫn xuống thêm một mật đạo nữa, đây là hầm thứ ba. Khác biệt với thần khí bên trên, trên mỗi bích họa ở đây đều là những mãnh thú cực kỳ diễm lệ, vẫn là chữ Phạn, cho nên Thẩm Liên Diệc hoàn toàn không đọc được, chỉ có thể nhìn hình mà tưởng tượng ra.
Những chuyện thần kỳ đã trải qua rất nhiều, Thẩm Liên Diệc tự hiểu những thứ ở đây đều thật sự tồn tại qua, chỉ là không biết đến hiện tại vẫn còn hay đã tàn lụi với thời gian. Trong đầu đột nhiên nghĩ tới Diêu Kỳ, nếu nói Diêu Kỳ cũng là thần thú sống ở Mộ Thành, vậy... Bộ dáng thật sự của nàng là gì?
Giống như Hồ Hạt, là một loài lông rậm trắng như tuyết, bộ dáng kiêu ngạo cùng hương thơm tỏa ra khắp nơi. Hay là tao nhã giống như một con Phi thiên điêu tuyết, vừa cao quý, vừa dịu dàng? Không biết đầu óc suy nghĩ thế nào, tự nhiên lại nghĩ tới con cự xà vừa gặp trước đó, thân thể không tự chủ mà run lên. Khóe môi bất giác câu lên, mệt cho nàng tưởng tượng xa xôi, Diêu Kỳ có thể mang theo bộ dáng trơn trượt như vậy sao?
Lần này Thánh Cổ dẫn đường đi rất nhanh, bốn người đuổi theo cũng một phen mệt mỏi, không biết trải qua bao lâu mới rời khỏi tầng hầm này.
Vừa đói vừa mệt, Thẩm Liên Diệc cảm thấy chính mình muốn kiệt sức rồi, nhưng không muốn ở chỗ này ngất đi làm ghánh nặng của Diêu Kỳ, đành cố gắng tận lực mở to đối mắt, cưỡng ép chính mình phải thật tỉnh táo. Thánh Cổ xuống tay quá nặng, bên ngoài không có ngoại thương, nhưng bên trong lại giống như có hàng vạn con dao cắt xuống, vô cùng đau đớn, thương tổn đã là vô cùng nghiêm trọng.
Thẩm Liên Diệc nhìn qua Chu Tước, không biết nàng đã ngất đi từ lúc nào, hiện tại Thái Tư Điềm đang cõng Chu Tước trên lưng, nhìn Chu Tước xụi lơ bất tỉnh, Thẩm Liên Diệc có chút tự trách. Nếu không phải nàng làm hại, Chu Tước cũng không bị thương nghiêm trọng đến vậy, nếu không phải nàng muốn đi tìm Thường Vân Nhi, Chu Tước cũng sẽ không theo, ít nhất vẫn sẽ là Thiếu thành chủ của Đông Thành, hưởng mọi vinh quang mà Đông Thành mang lại.
Đột nhiên Thái Tư Điềm nhìn qua, ánh mắt chiếu thẳng tới Diêu Kỳ, lộ vẻ phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chưa kịp để Thẩm Liên Diệc suy nghĩ lâu, Thánh Cổ lại mở ra một thông đạo khác, là hầm thứ tư, đến khi bước xuống bậc cấp cuối cùng, Thánh Cổ thở phào một hơi, nói: "Cuối cùng cũng tới."
Đây không phải là thông đạo đá giống phía trên, chỗ này chẳng khác nào là một ngôi nhà thật sự, có phòng óc, có bàn ghế, hình như có đầy đủ mọi thứ.
Thẩm Liên Diệc kinh ngạc đối với những thứ đột nhiên xuất hiện trước mặt. Chợt có một đội người bước lại, dáng vẻ giống nhau hoàn toàn, là thiếu nữ độ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt có hơi lờ đờ không được linh hoạt.
Thánh Cổ phân phó người mang Thái Tư Điềm cùng Chu Tước đến phòng nghỉ ngơi, về phần đi lại của Chu Tước, trước mắt vẫn còn dựa vào Thái Tư Điềm.
Thánh Cổ hướng Diêu Kỳ nói: "Chủ tử, người trước đi nghỉ ngơi, ta sẽ sai thuộc hạ mang nước sang cho người sơ tẩy, một lát sau sẽ có cơm..." Khi nhìn qua Thẩm Liên Diệc, đôi mắt như cũ hiện lên sát ý: "Cho ngươi tắm rửa xong rồi giết cũng không muộn."
Thẩm Liên Diệc kéo kéo khóe miệng, khổ nỗi hiện tại không có sức lực, sau khi hít sâu một hơi, chỉ có thể nhăn mặt rũ mắt xuống.
Diêu Kỳ nói: "Sắp xếp cho ta một phòng ở Tiêu Chính điện chữ Lạc."
Tiêu Chính điện chữ Lạc?
Thẩm Liên Diệc nghi hoặc nhưng không dám nhìn sang Diêu Kỳ, chỉ có thể tận lực để chính mình không quá dựa vào nàng, tốt nhất có thể tự mình bước đi. Nhưng có thể sao? Khí lực hiện tại tiêu hao quá lớn, đã không thể tự dựa vào đôi chân này để đi được nữa rồi.
Diêu Kỳ nhìn Thánh Cổ, mà Thánh Cổ ở chỗ kia chợt trở nên lúng túng: "Chủ tử, chữ Lạc... Không tốt lắm..."
Diêu Kỳ nhíu mày.
Thánh Cổ cắn cắn môi: "Trong lúc khó chịu, ta có hơi phá một chút."
"..."
Diêu Kỳ không nói một lời, ý định rất rõ ràng, nhất định là chữ Lạc không thể đổi.
Thánh Cổ không có cách nào, vừa muốn cản lại chẳng thể cản. Nhìn hướng bước chân của Diêu Kỳ, thật giống như đây là nhà của nàng, có một loại thân thuộc nào đó, mà cho dù nàng nhắm mắt vẫn biết được rõ ràng đường đi nước bước.
Thẩm Liên Diệc cảm thấy thật rối rắm, hiện tại cần nhất, chính là thời gian yên tĩnh để nàng có thể sắp xếp lại một chút.
Khi đến chỗ, Diêu Kỳ ngạc nhiên khựng lại bước chân, Thẩm Liên Diệc nhịn không được cũng hít sâu một hơi.
Quả nhiên, đây cũng không phải là hơi phá một chút!
Cửa gỗ bị tàn phá nát bét, bàn ghế vỡ vụn lăn lóc khắp nơi, rèm che xé rách, mái ngói bị phá dỡ đến không nhìn ra hình dạng, đến cả sàn nhà cũng chịu cảnh đào bới thảm hại.
Nơi này là kẻ thù của Thánh Cổ ngươi sao? Thẩm Liên Diệc không thể không suy nghĩ như vậy.
Diêu Kỳ hơi nhíu mày nhìn Thánh Cổ, một lát sau mới phân phó: "Thu xếp Chính phòng." Ngừng một chút mới nói tiếp: "Trong vòng hai ngày, đem Lạc phòng tu sửa về dáng vẻ ban đầu."
Thánh Cổ giật giật khóe miệng.
"Vậy còn kẻ này?" Thánh Cổ chỉ Thẩm Liên Diệc đang được Diêu Kỳ đỡ.
Không đợi Diêu Kỳ lên tiếng, Thẩm Liên Diệc đã giành nói trước: "Phiền Thánh Cổ cô nương cho Liên Diệc mượn một gian phòng trống. Về chuyện ân oán gì đó nhất định có hiểu lầm, đợi sức khỏe của Liên Diệc tốt hơn, nhất định cùng người nói rõ ràng."
Phải, nàng sợ, sợ Diêu Kỳ lên tiếng trước, sợ nàng ấy thốt ra câu gì đó sẽ làm nàng không chống đỡ nổi. Như vậy đi, tốt nhất vẫn không cần cùng Diêu Kỳ quá gần.
Diêu Kỳ nhìn Thẩm Liên Diệc, thật lâu sau đó cũng không lên tiếng.
Cả cơ thể đau nhứt đến lợi hại, khí lực của Thẩm Liên Diệc hiện tại đã không còn bao nhiêu, tự nhủ chống đỡ thêm một chút, một chút nữa, chỉ cần Diêu Kỳ trở về phòng của nàng, khi đó không cần cố sức nữa.
Thẩm Liên Diệc ẩn ẩn cảm thấy bất an, không nhịn được cắn môi. Sự im lặng của Diêu Kỳ, chẳng khác nào dùng một sợi dây kéo căng trái tim nàng, làm cho nàng căng thẳng tới mức toàn thân muốn căng cứng.
Diêu Kỳ nói: "Không cần khách sáo!" Bước đi thong dong nhẹ nhàng mà chậm rãi, bóng lưng vẫn như trước thẳng tấp khiến người ta không nhìn được tâm tình của nàng.
Thẩm Liên Diệc siết chặt bàn tay, khẩn trương nói: "Cái này cũng không phải khách sáo, mà là..." Là như thế nào, Thẩm Liên Diệc không nói ra được. Thẩm Liên Diệc hít sâu một hơi, Diêu Kỳ, van ngươi tuyệt đối đừng: "Có phải... Ngươi đang tức giận?"
Đôi mắt xinh đẹp nhìn qua, vẫn biểu cảm không nóng không lạnh. Biểu tình này, là dáng vẻ bình thường nhìn một người không quá thân cận, thậm chí có chút xa cách.
Thẩm Liên Diệc trầm xuống, một khoảng thời gian ở chung không tính là quá dài, nhưng chính nàng tự có cảm tưởng hai người đã rất thân thiết, có thể nói đùa, có thể tâm sự thật tình với nhau, còn có thể cảm giác được mức độ thân thiết còn tốt hơn bình thường. Nhưng vào một khắc này bất chợt nàng nhận ra, Diêu Kỳ không muốn, hoặc không thể cùng nàng thân thiết, cho nên chỉ cần vừa gần thêm một chút, Diêu Kỳ sẽ tàn nhẫn đẩy nàng ra xa.
Thẩm Liên Diệc ẩn ẩn cảm thấy đau, cùng Diêu Kỳ thân thiết, ngọt ngào giống như được cho một viên kẹo mật, từng chút nếm hương vị ở đầu lưỡi, những tưởng đã nắm chắc được viên kẹo ngọt trong tay, lại chợt phát hiện bên trong kẹo ngọt chứa đầy chất kịch độc, khiến nàng chỉ có thể nhìn tới mà không dám chạm vào.
Vì sao lại như vậy?
Diêu Kỳ đối với nàng rõ ràng vô cùng tốt, quan tâm nàng là không giả, nhưng vì sao đã tiếp cận nàng, cho nàng cảm giác an toàn, cho nàng vui vẻ cùng hạnh phúc, rồi lại tự tay bóp nát lý tưởng của nàng?
Nàng không hiểu nổi, một Diêu Kỳ như vậy, cảm thấy thật xa lạ.
Còn có thể nói cái gì đây?
Thẩm Liên Diệc cười tự giễu, mặt cuối thấp xuống, cùng Diêu Kỳ cách ra xa một chút. Diêu Kỳ đã không muốn nàng lại gần, vậy tội gì phải làm một nhánh cây gai mắt người đây? Thẩm Liên Diệc nàng từ trước tới giờ không phải người không hiểu chuyện, tuy không phải quá thông minh, nhưng sát ngôn quan sắc vẫn có, vẫn hiểu được cái gì được, cái gì không, cái gì có thể, cái gì thì không thể.
Diêu Kỳ chính là một kỳ tích bí ẩn mà nàng mãi mãi cũng không sao thấu được.
Quả nhiên trước đó cảm giác không sai. Ai cũng có bí mật riêng, mà các nàng gặp nhau cũng chỉ là một sự tình cờ trong hàng vạn cái tình cờ khác trên đời. Những tưởng thân thuộc, nhưng cũng chỉ là nàng cảm thấy, là chính nàng, dùng cho cảm giác của nàng, hoàn toàn không liên quan tới Diêu Kỳ.
Con người vốn là một thứ kỳ diệu, ít nhất chính nàng là như vậy, tham lam muốn cùng Diêu Kỳ đặt ra một dấu nối lâu dài.
Nhưng bây giờ hiểu rõ rồi, nàng không xứng!
Hai người vẫn đi song song, nhưng khoảng cách mở ra càng lúc càng lớn, đều trầm mặc không ai nói một tiếng. Ở không khí như vậy, vốn tưởng chính mình phải cảm thấy xấu hổ mới đúng, nhưng Thẩm Liên Diệc lại không có cảm giác kia, chỉ có ẩn ẩn đau đớn, chỉ cảm thấy bất lực vô cùng.
Phải! Diêu Kỳ tốt như vậy, nàng làm sao lại có những suy nghĩ quá phận với Diêu Kỳ?
Đúng rồi, thần thú, là thần.
Thần chỉ có thể được sùng bái, được nhân gian kính ngưỡng thờ phụng, làm sao có người sinh ra tâm lý vặn vẹo đối với thần?
Chính nàng đã ngu ngốc làm điều đó, lại quên mất thần thú chính là thần, dù hiện tại mang hình dáng con người, nhưng cũng là thần.
Vì sao đến bây giờ mới ý thức được điều đó? Y Phong đã nói với nàng rất lâu về trước, nhưng chính nàng không chịu tin tưởng, thậm chí nhiều lần tự ngụy biện mà quên mất vấn đề này. Đến bây giờ sâu sắc hiểu được thân phận của đối phương, mới thật sự bất lực để nước mắt tùy ý rơi xuống.
Diêu Kỳ bất ngờ lên tiếng: "Bất quá cũng chỉ một cái ôm, không biết Thẩm tiểu thư muốn chịu trách nhiệm thế nào?"
Thẩm Liên Diệc gượng cười một tiếng: "Xin lỗi..." Thẩm Liên Diệc hít sâu một hơi: "Liên Diệc không cố ý mạo phạm, lúc đó không biết như thế nào lại trở nên như vậy. Nếu Diêu Kỳ ngươi có yêu cầu gì, Liên Diệc dù nhảy xuống núi sâu biển lửa cũng không từ nan."
Diêu Kỳ nhíu mày nhìn Thẩm Liên Diệc: "Vì sao lại nói như vậy?"
Thẩm Liên Diệc chỉ cười: "Là ta không đúng, chỉ là cảm thấy nên cùng ngươi nhận sai. Ngươi tức giận như vậy, có lẽ do Liên Diệc trong lúc vô ý mạo phạm, mà cho dù khi đó là ta vô ý, nhưng ý thức trong đầu ta khi đó vẫn còn, ta không chống cự mà thuận theo, đó là sai trái, cho nên ta nhận sai."
Phải, Thẩm Liên Diệc nàng thua rồi, trận đánh cược này thua triệt để, Diêu Kỳ vẫn là Diêu Kỳ, mà nàng đã không thể là Thẩm Liên Diệc như trước kia nữa. Những năm qua ở Thẩm gia, Thẩm Liên Diệc tồn tại tốt là nhờ vào khả năng ngụy trang của mình, chỉ là không ngờ trước mặt Diêu Kỳ, mình vẫn phải đeo lên tấm mặt nạ tạm bợ này.
Đây đúng là giễu cợt!
Nhưng ở thời gian ngắn, nàng có thể buông được sao? Không thể! Cho nên chỉ có thể dung túng chính mình thêm một chút, ở bên cạnh nàng, che giấu chính mình thật tốt, đến khi nàng nàng rời khỏi đây, đến khi người Chủ thượng kia mang nàng trở về Mộ Thành, vậy thì mình không còn lý do hay cơ hội dung túng nữa rồi.
Diêu Kỳ mím môi nhìn Thẩm Liên Diệc.
Ở giữa hai người các nàng, hiện tại có thêm một bức tường ngăn cách lớn.
Diêu Kỳ bất động thanh sắc siết chặt bàn tay, thần tình bình tĩnh nhìn về phía trước, vẫn như cũ bước đi, một chút biến động cũng không có.
Thái Tư Điềm ở phía sau cũng nhíu mày, những lời nói của Thẩm Liên Diệc đương nhiên nàng đều nghe được. Bị Hợp Hoan cắn, đương nhiên toàn thân sẽ phát hỏa, cố tình Thẩm Liên Diệc lại bị thương không thể tiếp xúc nước, chỉ có thể dùng phương pháp khác. Cổ Kỳ là băng, dùng băng áp lửa nhìn như dễ dàng, nhưng linh lực của Diêu Kỳ bị tổn hại nặng nề, dùng chính chân thân của mình để giúp người kia hóa giải, chính nàng cũng sẽ chịu cảnh băng tan.
Đến bây giờ lại nghe những lời nói vô tình từ trong miệng Thẩm Liên Diệc, Thái Tư Điềm cảm thấy khó chịu thay cho nàng.
Đến hiện tại cẩn thận suy nghĩ, năm đó Cung chủ Mặc Tích xem Y Thiên Diệc là bảo bối trên tay, từng chút từng chút đều quan tâm lo lắng, há lại vì những chuyện vô lý mà gây tổn thương Y Thiên Diệc? Những năm đó vì nàng đang trong thời gian đóng cửa luyện thể, nên đối với bên ngoài không có một chút tin tức, đến khi ra ngoài, chỉ biết Y Thiên Diệc đã bị đuổi đi.
Người người đều nói, Cung chủ hạ lệnh trục xuất Y Thiên Diệc khỏi Mộ Thành, phàm là người nào nhìn thấy nàng bước chân đến Mộ Thành, đều có thể lấy mạng. Một người mọi đường đều tính toán cho Y Thiên Diệc, lại có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy?
Năm đó Diêu Cơ biến mất, mà Cung chủ cũng không còn tung tích. Về sau tỷ tỷ nói Trấn Hồn tái khởi, lại không nghĩ tới Cung chủ Mặc Tích lại trở thành Diêu Cơ của hiện tại.
Năm đó... Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Bước chân Diêu Kỳ khựng lại, cùng lúc đó, Thái Tư Điềm với Chu Tước phía sau cũng bước nhanh tới.
Đối diện với bốn người các nàng là một nữ tử vận một bộ y phục lam sắc, giày hoa tinh xảo, cũng đang dừng bước cùng các nàng đối diện.
Gương mặt tinh xảo, da trắng tinh khiết, mắt to lấp lánh, nhìn qua có điểm đơn thuần của một nữ tử chưa từng nhìn qua thế sự. Mũi cao thẳng tấp, môi son mỏng mềm, cằm nhọn điểm điểm yêu kiều. Người này thật ra là một nử tử vô cùng xinh đẹp, độ tuổi ở khoảng mười lăm, chính vì nét mặt ẩn ẩn giống như chưa từng trải sự đời, cho nên vừa nhìn tới nàng đã cảm thấy vô cùng thanh thuần đáng yêu, khi cười rộ lên hé mở một chiếc răng khểnh xinh xắn. Tóc cột phía sau, ở trước có một lọn tóc nhỏ để nàng chơi đùa, váy dài lay động giống như người bước ra từ trong tranh, ngược lại cảm giác không chân thật.
Xinh đẹp khiến người ta phải thất sắc trầm trồ.
Thường những bóng hồng xinh đẹp sẽ có một vài nét đặc trưng, giữa bóng hồng này với những bóng hồng khác sẽ cảm thấy có chút tương tự, cho nên trong những lời kể của thuyết khách bên quán trà, tả ra một vài nét xinh đẹp liền sẽ có một nữ tử lộng lẫy bước ra. Chính vì những đường nét cơ bản đó, đã khắc họa không biết bao nhiêu nhân vật xinh đẹp khiến người người ngưỡng mộ. Nữ tử trước mặt cũng sẽ có một số điểm đặc trưng của một mỹ nhân khuynh đảo thiên hạ, nhưng mà từng đường nét trên gương mặt đều vô cùng tinh xảo, không mờ nhạt kiểu dáng tương tự, mà là độc nhất vô nhị. Thẩm Liên Diệc không thể không cảm thán, muốn tìm một người dáng vẻ hay khí chất nào đó giống nàng ấy, thật sự còn khó hơn lên trời.
Một điểm mà người trong thiên hạ sẽ không bao giờ có được, chính là hai đôi mắt to tròn của nàng, một bên màu xanh, một bên màu đỏ vô cùng kỳ lạ.
Kỳ lạ, nhưng lại khiến người ta trầm mê. Tuy quái dị, nhưng lại đẹp vô cùng, chẳng khác nào hai viên ngọc lấp lánh được khảm vào.
Thẩm Liên Diệc thầm nghĩ, đây nhất định không phải một cô nương thanh thuần giống như bề ngoài nhìn thấy, thường nhân có người mang đôi mắt kỳ lạ như vậy sao? Cho dù là nhìn thuần khiết cũng cần phòng bị thật kỹ.
Khác biệt với sự tỉ mỉ đánh giá của Thẩm Liên Diệc, toàn thân Diêu Kỳ bỗng dưng run nhẹ, hai mắt chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, giống như đã cách qua nhiều thế kỷ, giống như cố nhân gặp lại, nhưng đã hoàn toàn xa lạ.
Nữ tử lam y hơi khịt mũi, bộ dáng tươi cười nhìn lướt qua một lượt, đột nhiên dừng lại trên người Thẩm Liên Diệc, hai mắt trầm xuống, không ngờ lại lộ vẻ tức giận.
Thẩm Liên Diệc cả kinh lùi lại, thầm nghĩ mình làm sao lại đắc tội với nàng?
Chợt nghe nữ tử nói: "Cuối cùng tìm được ngươi, bản quân nghĩ muốn lấy mạng ngươi."
Sao lại nghĩ như vậy? Tốt nhất không nên nghĩ mới tốt.
Thẩm Liên Diệc than thở trong lòng một tiếng, đáp lời: "Ta với ngươi không quen biết, vì sao muốn mạng ta?"
"Hay cho một câu không quen biết!" Nữ tử lạnh giọng nói, bàn tay chìa ra lập tức xuất hiện một thanh kiếm bén nhọn.
Không lẽ... Lại là Mộ Thành nữa sao? Thẩm Liên Diệc nàng đời này thật có duyên với Mộ Thành!
Hoa đẹp thường có gai, Thẩm Liên Diệc nàng vẫn đụng tới đóa hoa này, không ngờ nó lại muốn lấy mạng nàng, đây là tội nghiệt gì chứ?
Thương tích trên người vẫn còn đó, chẳng qua đã bị giảm đến mức thấp nhất, thậm chí không còn cảm nhận được đau đớn. Nhưng không thể không nói, một khi vận khí lực một chút, động đến vết thương trên người, đau đớn truyền tới liền phóng đại gấp ba bốn lần.
Nữ tử này một chút cũng không tao nhã, thật uổng phí trời sinh một túi da tốt.
Thẩm Liên Diệc điểm chân chạy vài vòng tránh thoát mũi kiếm của nữ tử, nhanh tay rút ra Phượng chùy, cùng lúc này Chu Tước cũng chạy tới giúp nàng chống đỡ. Nhưng khí lực của nữ tử quá lớn, vừa chạm phải, cánh tay liền truyền tới một trận tê rần, xém chút nữa đã làm rơi mất binh khí, khiến Thẩm Liên Diệc không dám lỗ mãng cùng nàng giao thủ.
Thái Tư Điềm cùng Diêu Kỳ lại sững sờ đứng tại chỗ, gương mặt Diêu Kỳ tái nhợt, còn Thái Tư Điềm thì ngây người như phỗng, giống như tượng gỗ thật lâu cũng chưa kịp phản ứng.
Thái Tư Điềm nghi hoặc hỏi Diêu Kỳ: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Diêu Kỳ cắn môi nhìn nữ tử lam y, hoàn toàn không lên tiếng.
Chu Tước cất giọng quát: "Yêu nữ nhà ngươi thật không đức hạnh, đỡ kiếm!"
Nữ tử hừ lạnh một tiếng: "Hỗ trướng!"
Nhanh chống xuất ra một tầng ánh sáng nhạt trên mũi kiếm, khí lực mạnh mẽ gần như muốn bức cho Thẩm Liên Diệc ngũ tạng vỡ nát, một kiếm đánh ra đẩy Thẩm Liên Diệc bắn ra một trượng, khóe miệng lập tức phun ra ngụm máu. Chu Tước cũng không khá hơn, cả người bủn rủn gần như muốn đứt đoạn kinh mạch tại chỗ.
Nữ tử này quá mức lợi hại, vậy mà chỉ mới có hai chiêu đã đánh cho hai nàng không còn một chút khí lực nào.
Lúc này Diêu Kỳ kịp định thần, nhìn nữ tử kia vung tay muốn một kiếm lấy mạng Thẩm Liên Diệc, Diêu Kỳ nhanh chống gọi ra Trấn Hồn. Cây đàn lơ lững nằm trên không, Diêu Kỳ đưa tay khảy nhẹ một cái, linh lực bắn ra đánh vào thân kiếm, nữ tử nhất thời kinh sợ vội vàng chuyển hướng, thân mình nhẹ nhàng lắc người một cái, đem kình khí Diêu Kỳ phóng ra chậm rãi hóa giải, cuối cùng thở phào một hơi đáp chân xuống đất.
Nữ tử tức giận nâng kiếm hướng Diêu Kỳ đánh tới. Diêu Kỳ phất tay thu hồi Trấn Hồn, lượm thanh kiếm bị rơi dưới đất lên, đánh ra mấy đường cản lại thế kiếm của nữ tử, hai nguồn linh lực đụng vào nhau, liền khiến Diêu Kỳ đau đớn phun ra ngụm máu.
Thẩm Liên Diệc sợ hãi nhìn chằm chằm Diêu Kỳ, nhưng cổ họng nghẹn cứng, một lời cũng không thể nói.
Thái Tư Điềm nhìn thấy liền hoảng hốt, nhanh chống chạy qua nâng lên thanh sáo, gạt đi mũi kiếm của nữ tử, sau đó chỉ thằng vào nàng, lạnh giọng quát: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lúc này nữ tử đang là người chiếm ưu thế, nhưng không hiểu sao lại biến sắc, nhìn Diêu Kỳ có vẻ như không thể tin nổi, nghi hoặc hô lên một tiếng: "Chủ tử?"
Diêu Kỳ lại rất đạm nhiên, sau khi đứng thẳng người, mới nhẹ giọng gật đầu: "Thánh Cổ." Nhịn không được lại ho lên mấy tiếng. Thái Tư Điềm nhìn khí sắc lúc này của nàng, đã hao tổn tới mức sắp quy về nguyên bản trong suốt, mới nhanh chống độ linh lực sang, nhất định phải mau chống tìm một chỗ trị thương tốt.
Thánh Cổ gật đầu liên tục, nói: "Chính là ta, là ta, ta nghe được khí tức của chủ tử mới chạy lên tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được." Nói rồi nàng nâng cao kiếm, chỉ về Thẩm Liên Diệc: "Chủ tử, trước để ta lấy mạng kẻ này trước."
Chu Tước cười lạnh: "Cô nương gia nhà ngươi có thâm thù đại hận gì với nàng? Là nàng cướp trượng phu của ngươi hay là lăng nhục ngươi? Tính khí thật lớn!" Muốn đứng dậy, nhưng trước đó bị kiếm khí của Thánh Cổ đánh vào quá mạnh, khiến cho nàng toàn thân lung lay rồi ngã xuống, hoàn toàn mất hết khí lực.
Thẩm Liên Diệc sợ hãi kêu lên: "Chu Tước!"
"Không sao... Khụ khụ, không sao! Quái vật này tuy mạnh nhưng không có cửa giết nổi ta." Vừa nói xong Chu Tước đã khụ khụ ho lên mấy tiếng, phun ra ngụm máu.
Thái Tư Điềm ném ra ánh mắt ghét bỏ: "Ngu ngốc!"
Thánh Cổ hừ một tiếng, nhìn Chu Tước cố cậy mạnh cũng chẳng để tâm, chỉ có đôi mắt oán giận nhìn chằm chằm Thẩm Liên Diệc.
Thẩm Liên Diệc cắn chặt môi muốn rướm máu, trên đời lại có chuyện khi không bị người ta oan ức đến mức này.
Thánh Cổ đùng đùng sát khí chậm rãi tiến bước, vận linh lực tập trung vào mũi kiếm, ý muốn của nàng hiện tại chỉ có một, chính là một kiếm giết chết Thẩm Liên Diệc. Nhưng bước chân chỉ vừa tới gần, đã bị Diêu Kỳ chắn ngang: "Lùi lại!"
Thánh Cổ giật mình, nhanh tay thu hồi kiếm, sợ hãi run run bàn tay, đến cả kiếm cũng bị làm rơi xuống đất. Thánh Cổ nghẹn ngào nhìn Diêu Kỳ, ủy khuất nói: "Chủ tử, vì sao người lại cứu nàng? Nàng là kẻ thù của ta, nàng khi dễ ta."
Thẩm Liên Diệc ho lên vài tiếng, tức giận đáp trả: "Đây là lần đầu tiên ta tới chỗ này, làm sao có thể gây thù với ngươi? Còn là khi dễ? Ngươi vừa gặp đã đòi giết người..." Nói tới đây, nàng lại ho khụ khụ thêm mấy tiếng, triệt để không thể nói tiếp.
Chu Tước "Ô" lên một tiếng: "Như thế nào khi dễ a? Tiểu cô nương đúng là sắc nước hương trời, nhưng mà tính khí cay nghiệt như vậy, ai khi dễ ai còn chưa rõ ràng."
"Ngươi câm miệng!" Thánh Cổ tức giận quát.
Ngược lại Chu Tước càng không muốn câm miệng: "Được rồi, bản tiểu thư có miệng tự biết quản, không giống ai kia có não lại bị tàn. Lại nói chúng ta cùng chủ tử của ngươi không phải bằng hữu, nhưng chí ít cũng là chung đường một đoạn, ngươi không nói không rằng chạy tới muốn lấy mạng chúng ta, ta còn nghĩ chủ tử ngươi hạ lệnh nha."
Thánh Cổ giật mình: "Chuyện này không liên quan tới chủ tử, ngươi không được ăn nói hàm hồ!"
"Có hàm hồ hay không ai dám chắc? Không biết được chủ tử ngươi tâm tính không thuần, lươn lẹo muốn mượn cớ bức ép chúng ta rơi vào đường cùng." Chu Tước cười lạnh một tiếng: "Khi không lại kéo bằng hữu của ta vào, để nàng chịu đủ khổ sở, đến bây giờ thì người dưới trướng nàng chạy tới đòi lấy mạng, ngươi nói chúng ta không thể không nghĩ như vậy sao?"
Thẩm Liên Diệc vừa kinh sợ vừa vội, lập tức cắt đứt không cho Chu Tước tiếp tục nói: "Chu Tước, đừng nói bậy!"
Thánh Cổ hoàn toàn bị đơ rồi, so về lời nói, quả nhiên không thể nói lại Chu Tước, cho nên hiện tại nghẹn một bụng cũng không biết phải làm thế nào.
Chu Tước là đang giúp Thẩm Liên Diệc trút giận, nói bóng nói gió nãy giờ, mọi câu mắng chửi đều muốn trút lên đầu Diêu Kỳ.
Đến cả Thái Tư Điềm cũng không được phải lên tiếng: "Chu cô nương, thỉnh cẩn trọng lời nói."
Chu Tước hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Thẩm Liên Diệc lấy lại bình tĩnh, nghĩ lại lời nói của Thánh Cổ lại có phần kỳ lạ, tự hỏi bộ dạng của mình đại trà tới mức ai cũng giống được đến vậy sao? Nhưng mà nàng ta mạnh vô cùng, người có thể khi dễ được nàng ta, nhất định là cao thủ trăm năm khó thấy, làm sao có thể nhầm lẫn là nàng được?
Thánh Cổ buồn bực đến rơi nước mắt, ấm ức nhìn Diêu Kỳ: "Chủ tử, ta nói không sai đâu, nếu người không tin, vậy giúp ta kiểm tra hai bên eo nàng có phải có hai nốt ruồi son hay không."
Hai nốt ruồi son?
Ha ha!
Thẩm Liên Diệc cả kinh không nhỏ, hai tay theo bản năng kéo kéo vạt áo, trợn mắt nhìn Thánh Cổ.
Cái này... Làm sao nàng biết được?
Diêu Kỳ nhíu mày, nhìn Thẩm Liên Diệc một cái, rồi cùng Thánh Cổ hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì?"
Thánh Cổ vẫn nghẹn ngào như cô nương bị người ta gây rối, lại không có cách trả thù: "Nàng dám khi dễ ta, khi dễ ta nhỏ tuổi, bắt trói ta không cho ta ăn cơm, còn hù dọa sẽ phá nát nguyên thần của ta..." Thánh Cổ cố gắng lau nước mắt, lại ủy khuất kể: "Nếu ta không làm theo những gì nàng ta nói, sẽ đốt sạch y phục của ta, cho tiểu Cẩm, tiểu Bằng ở chung một thạch động, để chúng tùy ý bò trườn lên người ta..."
"... Còn... Còn chiếm đoạt của ta..."
"..."
Thẩm Liên Diệc bị nói đến mặt mày đỏ bừng: "Ngươi... Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy?"
Thánh Cổ tức giận đến mặt mũi cũng đỏ bừng, càng khóc hăng hơn: "Kẻ vô lại nhà ngươi, ngươi hành hạ ta đủ kiểu, còn bắt ta ngâm mình trong hồ băng, hôm nay một lời liền chối bỏ, ta muốn giết chết ngươi, giết chết kẻ hạ lưu nhà ngươi..."
"Ngươi... Khụ khụ... Người... Người ngươi nói, căn bản không phải ta!" Thẩm Liên Diệc tức đến nghiến răng nghiến lợi, đời này không ngờ lại bị tiểu cô nương này làm cho thanh danh dơ bẩn. Nhưng vấn đề là nàng ta vì sao biết nàng có hai nối ruồi son ở vị trí kia? Cho nên mới nói có lý cũng không cãi nổi.
Bất chợt Thánh Cổ trầm mặc, tuy vẫn còn thút thít khóc nhưng nghiêm túc hẳng ra, giống như đang chú tâm nghe cái gì, nhanh chống hướng Diêu Kỳ nói: "Chủ tử, bây giờ có chuyện quan trọng hơn, nhanh chống rởi khỏi chỗ này trước. Bên kia đội quân Chiến Lang đang chạy sang đây, nếu còn ở lại sẽ bị chúng bắt được."
Chiến Lang đã vào đây?
Thẩm Liên Diệc vừa tức giận vừa kinh ngạc, nhìn Thánh Cổ, lại nhìn về phía Diêu Kỳ cùng Thái Tư Điềm, trong đầu một trận rối loạn, không khỏi trầm ngâm.
Diêu Kỳ gật đầu: "Được!"
Tuy Chu Tước có khả năng mắng chửi, nhưng không còn sức lực để đi, nên Thái Tư Điềm bước qua dìu đỡ, mặt lạnh mà đi, một chữ cũng không muốn cùng Chu Tước lãng phí.
Diêu Kỳ bước tới trước mặt Thẩm Liên Diệc, nhẹ nhàng ngồi xuống nắm lấy cánh tay nàng, có lẽ vì sợ đụng tới thương tích trên người, nên Diêu Kỳ không dám nặng tay, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Diêu Kỳ nói: "Thả lỏng cơ thể một chút, tìm tới chỗ nghỉ ngơi, ta sẽ giúp ngươi trị thương."
Thẩm Liên Diệc hạ mí mắt: "Những lời Chu Tước nói lúc nãy, ngươi không cần để trong lòng, ta chưa bao giờ nghĩ như vậy, Chu Tước cũng chỉ nhất thời tức giận mới nói bừa."
Diêu Kỳ gật đầu một cái: "Được!"
"Còn có cả... Chuyện vào đây là ta nguyện ý, nếu biết được bên dưới Thanh Lương Tự có một mật đạo như vậy, ta nhất định cũng sẽ không kiềm chế được mà muốn tìm hiểu. Đến hiện tại đều nhờ có ngươi, ta mới có thể bảo toàn tính mạng, cho nên ta muốn đa tạ ngươi một tiếng."
Diêu Kỳ trầm mặc không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng giúp Thẩm Liên Diệc bước đi.
Quảng đường đi, hai người cũng không có nói chuyện nữa, không khí rơi vào vắng lặng, ngoại trừ tiếng bước chân ra, hoàn toàn không có thêm âm thanh nào khác.
Có Thánh Cổ dẫn đường, sự việc liền thuận lợi hơn rất nhiều, không gặp chướng ngại, cũng không chịu thêm cảnh bị đánh lén, có lẽ đây là điều duy nhất Thẩm Liên Diệc cảm thấy thoải mái.
Sau tám ngã rẽ, Thánh Cổ mở ra một thông đạo đi xuống hầm dưới, tính ra đây là hầm thứ hai Thẩm Liên Diệc được đi qua trong này, nhưng không phải là rơi xuống như trước đó, mà là có bậc thang dẫn xuống. Bậc thang đá được mài khá tỉ mỉ, bước chân cũng rất vừa vặn, chứng tỏ đây là công trình xây dựng được chăm chút kỹ càng, không giống như hai thông đạo phía trên. Ở chỗ này toàn bộ lối đi đều có dạ minh châu chiếu sáng, chủ nhân làm ra nơi này thật là một đại tài phú.
Trên mỗi bức tường đều có bích họa điêu khắc tỉ mỉ, nhưng đáng tiếc là Thẩm Liên Diệc không đọc được, vì chúng toàn bộ đều là chữ Phạn, so với văn tự của Tây Xuyên bất đồng quá xa. Nhưng may mắn, lâu lâu sẽ có vài hình vẽ đan xen, nhờ vào đó mà Thẩm Liên Diệc có thể đoán sơ qua đại ý. Đến bức thứ hai mươi bảy, trong đầu Thẩm Liên Diệc đã sơ bộ phát họa ra một câu chuyện.
Diêu Kỳ đột nhiên nói: "Nơi này nói về lai lịch của các loại thần khí, một khi rơi vào tay của kẻ có ác tâm, rất có thể sẽ đem chúng phá vỡ càn khôn. Thiên địa phân tranh đã trải qua mấy vạn năm, mỗi một thần khí đều có do một vị thần tôn nắm giữ, thần tôn vũ hóa, thần khí tự nhiên sẽ phong ấn chính mình. Sau này thái bình thịnh thế, Chiến thần Chưởng Chước khắp nơi tìm lại được mười ba thanh thần khí, đem tất cả hóa thành một ngọn núi, dùng cơ thể phong ấn chúng lại, tạo nên ranh giới giữa nhân gian, thiên đạo và âm ti."
Thẩm Liên Diệc ngạc nhiên, lại không ngờ Diêu Kỳ lại biết được văn tự này, sau một hồi cảm thán, chỉ im lặng trầm tư, không cùng Diêu Kỳ trao đổi thêm cái gì.
Hiện tại cần nhất của nàng, chính là im lặng.
Ở phía trước Thánh Cổ cất giọng nói: "Trước đó thái tổ của chủ tử xây dựng nơi này, để cho các đời Thánh Cổ trông coi, chúng ta đã thật sự trông coi rất tốt, các đời lại các đời trôi qua, đến hiện tại đã hơn ba vạn năm. Lúc mẫu thân còn, người nói Thánh Cổ đời đời không thể rời khỏi Hộ chủ phủ nữa bước, cho nên chúng ta chỉ có thể ở tại đây chờ đợi. Từ lúc chủ ấn vỡ nát, mẫu thân cũng nhắm mắt không còn trên trần thế, ta đợi chủ tử thật lâu lắm, thật vất vả mới đợi được, lại không ngờ lại chính tay đả thương người, là Thánh Cổ vô tri, chủ tử đừng tức giận ta."
Diêu Kỳ nói: "Sẽ không."
Thánh Cổ lại nói: "Hộ chủ phủ tổng cộng có bảy tầng, chỗ ở ngay tại tầng thứ tư, nằm tại tứ tượng trấn giữ. Chủ tử nhịn một chút, ta đưa người đi trị thương."
Sau một hồi chăm chú lắng nghe, Thẩm Liên Diệc kinh ngạc với ý tứ bên trong. Thái tổ của Diêu Kỳ là người xây nên cung điện này, cũng tức là Cung chủ đời đầu của tòa cung điện này. Mà điểm Thẩm Liên Diệc chú ý nhất, đó là ba vạn năm, nhiêu đó có bao nhiêu dài đây? Thật sự đã tồn tại rất lâu rồi.
Đến hiện tại, theo như lời nói của Thánh Cổ, vậy thì chủ nhân của Hộ chủ phủ chính là Diêu Kỳ đi. Ngoại trừ là Diêu Cơ ra, Diêu Kỳ còn là một Cung chủ của Hộ chủ phủ, haha, thân phận của nàng cũng thật nhiều, tuy không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết được những thân phận kia đều không hề đơn giản.
Thẩm Liên Diệc, số mệnh là như vậy, ngươi còn cố chấp cái gì chứ? Buông tay thôi!
Đột nhiên Diêu Kỳ nói cùng Thẩm Liên Diệc: "Trước đó nơi này không phải như vậy, phía trên chỉ bài trí để đuổi người, nhưng hiện tại không biết làm sao lại biến thành giết người. Hung thú trong này cũng bị đổi qua, đến cả bố cục cũng bị thay đổi, cho nên những thứ gặp phải trên kia, ta vô pháp khống chế."
Diêu Kỳ nói như vậy, rõ ràng là đang cùng nàng giải thích, nhất định đối với lời nói của Chu Tước có để trong lòng. Thẩm Liên Diệc cười cười: "Ân!"
Nàng đã không còn khí lực nói nhiều nữa, thật mệt, rất mệt mỏi, mệt tới mức đến cả hơi sức để lên tiếng cũng không còn.
Bầu không khí tiếp tục lâm vào trầm mặc, không ai nói thêm một tiếng nào nữa.
Lại đi thêm một đoạn, Thánh Cổ dẫn xuống thêm một mật đạo nữa, đây là hầm thứ ba. Khác biệt với thần khí bên trên, trên mỗi bích họa ở đây đều là những mãnh thú cực kỳ diễm lệ, vẫn là chữ Phạn, cho nên Thẩm Liên Diệc hoàn toàn không đọc được, chỉ có thể nhìn hình mà tưởng tượng ra.
Những chuyện thần kỳ đã trải qua rất nhiều, Thẩm Liên Diệc tự hiểu những thứ ở đây đều thật sự tồn tại qua, chỉ là không biết đến hiện tại vẫn còn hay đã tàn lụi với thời gian. Trong đầu đột nhiên nghĩ tới Diêu Kỳ, nếu nói Diêu Kỳ cũng là thần thú sống ở Mộ Thành, vậy... Bộ dáng thật sự của nàng là gì?
Giống như Hồ Hạt, là một loài lông rậm trắng như tuyết, bộ dáng kiêu ngạo cùng hương thơm tỏa ra khắp nơi. Hay là tao nhã giống như một con Phi thiên điêu tuyết, vừa cao quý, vừa dịu dàng? Không biết đầu óc suy nghĩ thế nào, tự nhiên lại nghĩ tới con cự xà vừa gặp trước đó, thân thể không tự chủ mà run lên. Khóe môi bất giác câu lên, mệt cho nàng tưởng tượng xa xôi, Diêu Kỳ có thể mang theo bộ dáng trơn trượt như vậy sao?
Lần này Thánh Cổ dẫn đường đi rất nhanh, bốn người đuổi theo cũng một phen mệt mỏi, không biết trải qua bao lâu mới rời khỏi tầng hầm này.
Vừa đói vừa mệt, Thẩm Liên Diệc cảm thấy chính mình muốn kiệt sức rồi, nhưng không muốn ở chỗ này ngất đi làm ghánh nặng của Diêu Kỳ, đành cố gắng tận lực mở to đối mắt, cưỡng ép chính mình phải thật tỉnh táo. Thánh Cổ xuống tay quá nặng, bên ngoài không có ngoại thương, nhưng bên trong lại giống như có hàng vạn con dao cắt xuống, vô cùng đau đớn, thương tổn đã là vô cùng nghiêm trọng.
Thẩm Liên Diệc nhìn qua Chu Tước, không biết nàng đã ngất đi từ lúc nào, hiện tại Thái Tư Điềm đang cõng Chu Tước trên lưng, nhìn Chu Tước xụi lơ bất tỉnh, Thẩm Liên Diệc có chút tự trách. Nếu không phải nàng làm hại, Chu Tước cũng không bị thương nghiêm trọng đến vậy, nếu không phải nàng muốn đi tìm Thường Vân Nhi, Chu Tước cũng sẽ không theo, ít nhất vẫn sẽ là Thiếu thành chủ của Đông Thành, hưởng mọi vinh quang mà Đông Thành mang lại.
Đột nhiên Thái Tư Điềm nhìn qua, ánh mắt chiếu thẳng tới Diêu Kỳ, lộ vẻ phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chưa kịp để Thẩm Liên Diệc suy nghĩ lâu, Thánh Cổ lại mở ra một thông đạo khác, là hầm thứ tư, đến khi bước xuống bậc cấp cuối cùng, Thánh Cổ thở phào một hơi, nói: "Cuối cùng cũng tới."
Đây không phải là thông đạo đá giống phía trên, chỗ này chẳng khác nào là một ngôi nhà thật sự, có phòng óc, có bàn ghế, hình như có đầy đủ mọi thứ.
Thẩm Liên Diệc kinh ngạc đối với những thứ đột nhiên xuất hiện trước mặt. Chợt có một đội người bước lại, dáng vẻ giống nhau hoàn toàn, là thiếu nữ độ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt có hơi lờ đờ không được linh hoạt.
Thánh Cổ phân phó người mang Thái Tư Điềm cùng Chu Tước đến phòng nghỉ ngơi, về phần đi lại của Chu Tước, trước mắt vẫn còn dựa vào Thái Tư Điềm.
Thánh Cổ hướng Diêu Kỳ nói: "Chủ tử, người trước đi nghỉ ngơi, ta sẽ sai thuộc hạ mang nước sang cho người sơ tẩy, một lát sau sẽ có cơm..." Khi nhìn qua Thẩm Liên Diệc, đôi mắt như cũ hiện lên sát ý: "Cho ngươi tắm rửa xong rồi giết cũng không muộn."
Thẩm Liên Diệc kéo kéo khóe miệng, khổ nỗi hiện tại không có sức lực, sau khi hít sâu một hơi, chỉ có thể nhăn mặt rũ mắt xuống.
Diêu Kỳ nói: "Sắp xếp cho ta một phòng ở Tiêu Chính điện chữ Lạc."
Tiêu Chính điện chữ Lạc?
Thẩm Liên Diệc nghi hoặc nhưng không dám nhìn sang Diêu Kỳ, chỉ có thể tận lực để chính mình không quá dựa vào nàng, tốt nhất có thể tự mình bước đi. Nhưng có thể sao? Khí lực hiện tại tiêu hao quá lớn, đã không thể tự dựa vào đôi chân này để đi được nữa rồi.
Diêu Kỳ nhìn Thánh Cổ, mà Thánh Cổ ở chỗ kia chợt trở nên lúng túng: "Chủ tử, chữ Lạc... Không tốt lắm..."
Diêu Kỳ nhíu mày.
Thánh Cổ cắn cắn môi: "Trong lúc khó chịu, ta có hơi phá một chút."
"..."
Diêu Kỳ không nói một lời, ý định rất rõ ràng, nhất định là chữ Lạc không thể đổi.
Thánh Cổ không có cách nào, vừa muốn cản lại chẳng thể cản. Nhìn hướng bước chân của Diêu Kỳ, thật giống như đây là nhà của nàng, có một loại thân thuộc nào đó, mà cho dù nàng nhắm mắt vẫn biết được rõ ràng đường đi nước bước.
Thẩm Liên Diệc cảm thấy thật rối rắm, hiện tại cần nhất, chính là thời gian yên tĩnh để nàng có thể sắp xếp lại một chút.
Khi đến chỗ, Diêu Kỳ ngạc nhiên khựng lại bước chân, Thẩm Liên Diệc nhịn không được cũng hít sâu một hơi.
Quả nhiên, đây cũng không phải là hơi phá một chút!
Cửa gỗ bị tàn phá nát bét, bàn ghế vỡ vụn lăn lóc khắp nơi, rèm che xé rách, mái ngói bị phá dỡ đến không nhìn ra hình dạng, đến cả sàn nhà cũng chịu cảnh đào bới thảm hại.
Nơi này là kẻ thù của Thánh Cổ ngươi sao? Thẩm Liên Diệc không thể không suy nghĩ như vậy.
Diêu Kỳ hơi nhíu mày nhìn Thánh Cổ, một lát sau mới phân phó: "Thu xếp Chính phòng." Ngừng một chút mới nói tiếp: "Trong vòng hai ngày, đem Lạc phòng tu sửa về dáng vẻ ban đầu."
Thánh Cổ giật giật khóe miệng.
"Vậy còn kẻ này?" Thánh Cổ chỉ Thẩm Liên Diệc đang được Diêu Kỳ đỡ.
Không đợi Diêu Kỳ lên tiếng, Thẩm Liên Diệc đã giành nói trước: "Phiền Thánh Cổ cô nương cho Liên Diệc mượn một gian phòng trống. Về chuyện ân oán gì đó nhất định có hiểu lầm, đợi sức khỏe của Liên Diệc tốt hơn, nhất định cùng người nói rõ ràng."
Phải, nàng sợ, sợ Diêu Kỳ lên tiếng trước, sợ nàng ấy thốt ra câu gì đó sẽ làm nàng không chống đỡ nổi. Như vậy đi, tốt nhất vẫn không cần cùng Diêu Kỳ quá gần.
Diêu Kỳ nhìn Thẩm Liên Diệc, thật lâu sau đó cũng không lên tiếng.
Cả cơ thể đau nhứt đến lợi hại, khí lực của Thẩm Liên Diệc hiện tại đã không còn bao nhiêu, tự nhủ chống đỡ thêm một chút, một chút nữa, chỉ cần Diêu Kỳ trở về phòng của nàng, khi đó không cần cố sức nữa.