Bài viết: 609 



Một đêm cuối hạ, mưa rơi lất phất bên hiên. Chàng thư sinh nhớ ánh trăng bạc ngày nào thoáng qua một bóng giai nhân. Thư sinh cầm bút, trong lòng lại là hình bóng người che ô bước nhẹ qua, tình cờ gặp lại trong cơn mưa tầm tã. Nàng đi qua, mang theo chiếc ô, mang theo cả trái tim chàng. Không biết từ khi nào, nỗi tương tư dần bén rễ, trổ hoa trong lòng. Bài thơ này ra đời chỉ hi vọng đến được tay người ấy...
Người có biếtTừ buổi vầng trăng xô ánh bạc xuống vai,
Ta trót nhìn...
Rồi mang về ngàn cơn mộng.
Trăng kia còn treo mãi
Mà lòng ta ngả nghiêng
Chỉ một thoáng kinh hồng
Vành ô xoay mềm mại...
Người cười,
Mưa dừng trên mái ngói...
Chợt nghe,
Tiếng gió cũng ngập ngừng...
Sợ đánh rơi một thoáng duyên ngầm
Ta muốn quên đi
Bằng cách đếm sao trời.
Đếm hoài...
Sao vẫn rơi thêm ngôi nữa,
Ngôi sao ấy
Tựa nụ cười tươi...
Nếu mai còn gặp lại
Xin cho ta trú dưới ô một lần,
Để mưa bên ngoài rơi thỏa thích
Còn dưới ô...
Bão ngực ta dồn dập.
Đừng cười nữa!
Người cười...
Là trăng vỡ làm đôi...
Là mưa rơi lạc xuống...
Là ta đã thua rồi!
Thua...
Nhưng ta tình nguyện.
Gửi giai nhân
Cả trời sao kia
Cùng nghiêng vai che chở
Che chở cho người
Mà ta đã trót...
Trao thơ!
Hoa Nguyệt Phụng