Bạn được ThienMenhz mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
31,215 ❤︎ Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Gả Cho Bệnh Kiều Ngốc Vương Hậu, Y Phi Ngược Biến Toàn Kinh Thành

Chương 20: Cãi nhau, nàng chưa bao giờ thua

Editor: Lacvuphongca

Giọng nữ thanh lãnh vang lên, gương mặt Bình Yên lập tức đỏ bừng, đầy phẫn nộ: "Ai!"

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhưng người nọ không nói một lời, chỉ thong dong từng bước đi tới, ánh mắt thanh nhã, thong dong như gió.

Là Tạ Dư Âm!

Bình Yên vốn dĩ định thốt ra mấy câu châm chọc, nào ngờ vừa đối diện với dung nhan minh diễm, thần thái xuất chúng kia, cả khí thế lẫn tư dung đều bị đè bẹp đến không còn sót lại chút gì. Thần sắc thoáng chốc cứng đờ.

Lời khiêu khích ban đầu vốn định nói ra, toàn bộ nghẹn lại trong cổ.

Ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng nàng mới miễn cưỡng phun ra một câu:

"Chưa nói cái gì. Chỉ cảm thấy.. Có người vừa được bay lên đầu cành liền quên mất thân phận Tai Tinh, lại còn dám trang điểm hoa hòe lộng lẫy, hoàn toàn không biết giữ bổn phận."

Tạ Dư Âm khẽ gật đầu, khóe môi cong lên: "Lời này quả thật không sai."

"Chẳng hạn như cái kim thoa trên đầu ngươi đây." Nàng thản nhiên liếc qua trang sức lấp lánh trên đầu Bình Yên, chậm rãi nói: "Chỉ e còn quý hơn cả y phục, hẳn là một trăm lượng bạc đi? An tiểu thư thật tốn tâm tư. Dù sao, nữ nhi thương hộ vốn không có tư cách được dự yến tiệc, phụ thân ngươi cũng phải cực khổ lắm mới tranh thủ được cơ hội này. Ngươi đương nhiên phải trang điểm thật đẹp rồi, có khi cơ hội này chính là duy nhất."

"Không đúng, khả năng một lần cũng không có. Nếu chẳng may chọc phải hoàng thất nào đó không cao hứng, không chừng bị tra xét rồi đuổi ra ngoài."

Bình yên lui về phía sau một bước, hoảng hốt: "Ngươi có ý tứ gì?"

"Xem thường ngươi, chính là ý tứ đó." Tạ Dư Âm vươn tay phải, Phong Huyền Ca cho rằng nàng lạnh, vội vàng che lại.

"..."

Khóe mắt Tạ Dư Âm khẽ giật giật, song vẫn thản nhiên tiếp tục nói: "Đường đường là một thiên kim, vậy mà đối nhân xử thế toàn là âm dương quái khí, ác ý tràn ngập với một người xa lạ. Quả thật là An gia giáo dưỡng tốt."

Nàng nhớ không lầm, Bình Yên chính là nữ nhi của An gia, nhà kia mở hiệu thuốc, buôn bán phát đạt, mới chen được một vị trí nhỏ ở kinh thành.

Bình Yên nghẹn lời, đang định tranh luận thì một vị quý nữ bên cạnh đã vội nhéo ống tay áo nàng, thấp giọng khuyên: "An tỷ tỷ, ngươi bớt tranh cãi đi!"

Quý nữ kia lại càng nhỏ giọng dặn dò: "Ngươi theo cha mẹ học quản lý cửa hàng nên không biết. Mấy hôm trước, gã sai vặt nhà ta đi mua thuốc, tận mắt thấy Tạ gia cùng Tiết gia công tử đều phải quỳ ở hiệu thuốc! Lại còn là vì vương phi mà bị phạt quỳ. Ngay cả điện hạ cũng lấy lệnh bài Vương phủ ra che chở nàng.

" Còn nói y thuật của Tạ tiểu thư.. Rất có không gian phát triển. Tóm lại, ngươi nên giữ quy củ trước thì hơn! "

Tạ Tiêu Tuyết đã xuất hiện nơi này, vốn đã khiến các nàng giật mình. Đã bị thương như vậy còn không biết che giấu. Nàng còn không biết xấu hổ xuất hiện.

Vừa rồi lúc hai người bắt chuyện, xuất phát từ giáo dưỡng, các nàng cũng không tiện vạch trần.

Chỉ là nếu lại không nói lời nào, chỉ sợ vương phi sẽ giận chó đánh mèo lên bọn họ!

Bình Yên càng nghe càng biến sắc, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm Tạ Dư Âm, cứ như đang nhìn một người xa lạ. Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

Tạ Dư Âm đợi một lát, không vui mà nheo lại mắt:" Xem ra, An tiểu thư thật sự.. Cần người dạy lại thế nào mới gọi là quy củ. "

" Nguyệt Chiếu.. "

" Thần, thần nữ tham kiến vương phi! "

Bóng dáng Nguyệt Chiếu vừa đến gần, hơi thở Bình Yên như bị ghìm lại, liền lập tức" phịch "một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Trước chịu thua một lần này, về sau thì tốt rồi!

Một kẻ sát thần, đi đến đâu cũng khiến người ta kinh sợ, nào ai dám không cúi đầu?

Những nữ quyến khác cũng vội vàng lấy lại tinh thần, rối rít cúi thân hành lễ.

Trong thoáng chốc, mặt đất quỳ đầy người, khí thế quả thật có phần khoa trương.

" Đứng lên đi. "Tạ Dư Âm nhếch môi, nụ cười lạnh như sương:" An tiểu thư tuy rằng không tình nguyện, nhưng bổn phi xưa nay không thích làm khó dễ người. Hôm nay.. Tạm bỏ qua cho người. "

Nghe thế, Bình Yên nhẹ nhõm thở ra, vậy là nàng có thể tiến vào yến hội rồi, đang định mừng thầm thì đối diện lại thong thả lên tiếng:" Dâng lễ xong thì trực tiếp về nhà. Trước học cho đủ quy củ, đừng ở nơi này ngột ngạt. "

" Vương phi, ngài.. "

" Ngươi muốn nói bổn phi quá mức sao? "Tạ Dư Âm cười khẽ, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua:" Khi bổn phi vui, cho phép ngươi xưng tỷ tỷ. Lúc bổn phi không vui, ngươi chỉ đáng xưng nô tỳ. Vậy thì quá mức chỗ nào? Tiễn khách. "

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Bình Yên nghẹn họng, ngực phập phồng mà không thốt nổi lời nào.

Trong mắt Tạ Dư Âm thoáng hiện tia chán ghét: Cùng nàng cãi nhau ư? Chuyện buồn cười!

Từ trước tới nay, bất kể là giọng điệu ngọt ngào hay âm dương quái khí, nàng chưa từng chịu thua.

Nguyệt Chiếu giơ tay:" Mời đi. "

" Ngươi.. Một vừa hai phải! Chẳng qua là chỉ là.. "

Bình Yên nghiến răng, hận không thể xé nát Tạ Dư Âm. Nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt không nóng không lạnh của Phong Huyền Ca.

Lời đến bên môi liền nghẹn lại.

Một câu:" Chẳng qua là chỉ là.. Vương phi ", mắc kẹt trong cổ họng, nuốt không xong, nhả chẳng được.

Đáy mắt dâng lên hơi nước, tất cả ủy khuất hóa thành tiếng khóc, nàng nắm chặt nắm tay, dậm chân căm giận rời đi!

Quả nhiên, làm Vương phi.. Ghê gớm hơn nàng tưởng!

Đám quý nữ chung quanh thở phào một hơi, vừa muốn đi, nhưng lòng bàn chân lại giống như mọc đinh, không ai dám cử động.

Bởi lẽ ngay lúc đó, Thần Vương phi tiến lên vài bước, thình lình vươn tay, nhấc khăn che mặt của Tạ Tiêu Tuyết ra.

Tạ Tiêu Tuyết lập tức run rẩy dữ dội, không biết còn tưởng rằng nàng bị nhục nhã.

" Tỷ tỷ, ta biết ngươi hiểu lầm ta.. Ta không trách ngươi. Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không? "

Nàng rưng rưng nước mắt, bộ dáng yếu ớt như ngay sau đó liền phải ngã xuống.

Thiếu nữ váy hồng cắn môi dưới, giống đóa hoa trắng mảnh mai run rẩy trong gió.

" Tỷ tỷ, ta biết ngươi chỉ giận dỗi. Kỳ thật ta rất muốn về nhà.. Ta sẽ nói với các ca ca, bảo bọn họ tha thứ cho ngươi.. "

" Ít lôi bọn họ ra làm bình phong! "Tạ Dư Âm lạnh giọng, từng chữ như tát thẳng vào mặt:" Rác rưởi thì nên ở trong đống rác. "

Âm cuối hơi nhấn giọng, Tạ Dư Âm nghiêng đầu nhìn thẳng:" Còn nữa, vừa rồi ngươi nói cứu người bị lây bệnh sao? "

"... "

Tạ Tiêu Tuyết không nói chuyện, môi anh đào tái nhợt.

" Gần đây ngươi ngày nào cũng chỉ biết đến Thần Vương phủ khóc lóc, các thủ hạ đều có thể làm chứng, ngươi định ám chỉ Điện hạ nhà ta không may mắn sao? Hay ngươi vẫn cảm thấy ta đánh chưa đủ? "

Không khí vốn đã căng như dây đàn, nếu không có thêm chút kịch tính, e rằng khó mà đẩy lên cao trào.

" Không.. Không phải! "– Tạ Tiêu Tuyết quýnh quáng, nước mắt long lanh mà chưa kịp rơi:" Tỷ tỷ, giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm thôi! "

Nàng mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, giọng run rẩy:" Huống hồ, ngươi đã gả vào vương phủ, điện hạ chính là tỷ phu của ta, ta sao có thể nói hắn không may mắn được? Thật sự là ta lúc khám bệnh sơ ý, không chiếu cố tốt chính mình.. "

Lời còn chưa dứt, ông trời như cũng muốn phơi bày sự thật, một cơn gió mạnh bất ngờ quét qua, thổi rơi chiếc khăn mỏng manh trên mặt nàng.

Thời gian thực đoản, nhưng mọi người vẫn là thấy được.

"... "

Tạ Tiêu Tuyết kêu khẽ, vội vàng đưa tay kéo lại, song vẫn muộn, vẫn để lộ ra một chút.

Thời gian chỉ như một cái chớp mắt, nhưng đủ để tất cả mọi người nhìn rõ.

Đây nào phải là" cảm nhiễm "gì?

Tuy rằng đã bôi thuốc, sưng đỏ có giảm đôi chút, nhưng hai má vẫn hồng rực khác thường.

Trước kia Tạ Tiêu Tuyết là mặt nhỏ, cằm nhọn, nay hay má sưng tấy lên, khiến cả gương mặt biến dạng, suýt nữa nhận không ra.

Rõ ràng chính là bị đánh!

Vậy mà, Tạ tiểu thư còn dám mở miệng nói do" cứu người mà bị lây bệnh "? Quá giả tạo!

Các nữ quyến thoáng chốc đều biến sắc, tay siết chặt khăn lụa, rồi bất giác lùi ra xa vài bước, sợ vạ lây.

Tạ Tiêu Tuyết run rẩy cắn môi dưới, dáng vẻ yếu ớt lung lay trước gió. Tạ Dư Âm khẽ nhướng hàng mi dài, khóe môi cong nhẹ, giọng lạnh như băng:" Tạ tiểu thư đừng không cẩn thận té xỉu, làm chính mình bị thương chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu lây bệnh cho trưởng công chúa.. Chỉ sợ tội không nhỏ. "

" Tỷ tỷ, ta luôn coi ngươi như người nhà, vì sao ngươi cứ phải nhằm vào ta.."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Tiêu Tuyết trắng bệch, thật sự ngã xuống.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back