Bạn được Nhỏ nhiều chuyện mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem
52 ❤︎ Bài viết: 1 Tìm chủ đề
570 10
Một Kết Thúc Hạnh Phúc Hơn

Tác giả: Tiểu Đan Khiết

Thể loại: Tiểu thuyết

Ảnh bìa:


54675649768_3c1bca8bda_o.png

Trích đoạn: "Bọn quỷ các ngươi sử dụng sức mạnh của Mặt Trăng để cướp đi sinh mạng của biết bao người vô tội, gây ra vô vàn đau thương và mất mát. Ta sẽ dùng chính nguồn năng lượng này để tiêu diệt lũ sinh vật ghê tởm như ngươi, và cố hết sức mình để cứu chữa và bảo vệ mọi người!"

Lời giới thiệu: Nguyệt San (về sau tên là Yuna) là một cô gái mồ côi, vào năm 25 tuổi cô mắc một căn bệnh nan y và không thể sống quá 1 năm. Thứ duy nhất khiến cô kiên cường sống tiếp qua từng ngày là bộ truyện Thanh gươm diệt quỷ mà cô yêu thích. Tuy nhiên, đến cuối đời thì Nguyệt San vẫn thấy vô cùng tiếc nuối cho những cái chết của các trụ cột trong Sát quỷ đoàn.. Và khi mở mắt ra, cô đã được tái sinh dưới danh phận mới vào thế giới của Sát quỷ đoàn, có một gia đình hoàn chỉnh mà cô hằng mong ước và Yuna quyết tâm bằng mọi giá phải bảo vệ tất cả mọi người sống sót trong trận chiến cuối cùng.

Thông báo nhỏ: Gửi tới các bạn độc giả thân mến, mình sẽ bám sát vào nhân vật chính của tác phẩm và tập trung mở rộng tình tiết mới nên là sẽ có những chi tiết trong mạch truyện chính mà mình sẽ không mô tả rõ. Nó có hơi khó hiểu đối với những bạn chưa nắm được cốt truyện của bộ Thanh gươm diệt quỷ, vì thế nên mình xin gợi ý các bạn hãy đọc bộ truyện này hoặc xem phim anime Thanh gươm diệt quỷ để dễ hình dung và có trải nghiệm đối với tác phẩm của mình được tốt hơn. Xin chân thành cảm ơn các quý độc giả đã lựa chọn Một Kết Thúc Hạnh Phúc Hơn của Tiểu Đan Khiết.


Giới thiệu nhân vật

Nhân vật chính: Fujino Yuna

Link

Quạ truyền tin của Yuna: Yoru

Link

Kiếm của Yuna:

Link

Các nhân vật chính còn lại sẽ bám sát cốt truyện chính.

Ngoài ra còn có hai nhân vật phụ:

1. Fujino Yuzuki (mẹ của Yuna) :

Yuzuki là trẻ mồ côi, tính cách điềm tĩnh và rất nhanh trí. Cô gặp gỡ và kết duyên với Taiyo khi được 22 tuổi và Yuna được sinh ra ba năm sau đó. Yuna chủ yếu có ngoại hình giống mẹ mình nhưng màu mắt của Yuzuki là màu hồng nhạt giống cánh sen chứ không phải tím như Yuna và Yuzuki không có nốt ruồi trên khuôn mặt. Trong quá khứ, Yuzuki đã được một con quỷ bí ẩn nuôi dưỡng trong một thời gian ngắn. [phần quá khứ này sẽ được tiết lộ ở những chương sau]

2. Fujino Taiyo (cha của Yuna) :

Taiyo từng có tính cách lạnh lùng và trầm tĩnh (gần giống với Thủy trụ Giyuu). Bởi vì trong quá khứ, anh đã từng có một gia đình hạnh phúc nhưng đã bị lũ quỷ cướp mất. Cuộc đời anh đầy tăm tối và hận thù cho đến khi gặp được Yuzuki, anh dần trở nên dễ gần và vui vẻ. Taiyo có mái tóc màu đen, đôi mắt màu xanh lơ và dáng người cao hơn so với Yuzuki, trên khuôn mặt có một nốt ruồi - vị trí của nó giống với Yuna.

Cả cha và mẹ của Yuna đều là thành viên của Sát quỷ đoàn, tuy nhiên họ không phải trụ cột mặc dù sức mạnh có thể coi là sánh ngang với những trụ cột. Các tình tiết sẽ được tiết lộ tiếp trong những chương sau nha.

Chân thành cảm ơn các quý độc giả đã dành thời gian cho Một Kết Thúc Hạnh Phúc Hơn của Tiểu Đan Khiết.
 
Last edited by a moderator:
52 ❤︎ Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 1: Được Sống Thêm Một Cuộc Đời Sao?

Nguyệt San là m ột cô gái thông minh và tốt bụng, từ nhỏ cô đã phải sống trong trại trẻ mồ côi - nơi đáng lẽ nên là chỗ an ủi tinh thần cho những đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương từ cha mẹ. Nhưng đời không như là mơ, vì bản tính hiền lành của mình, Nguyệt San đã trở thành con mồi cho những tên nhóc xấc xược khác bạo hành và trấn lột. Tuy nhiên, với trí thông minh, cô đã vô số lần thoát nạn. Thời gian cứ dần trôi, cô bé Nguyệt San cũng dần trở nên khôn lớn và xinh đẹp. Vì thời còn nhỏ đã phải đối mặt với việc không có gia đình và tình thương yêu, đồng thời bị bắt nạt liên tục nên Nguyệt San đã rèn được tính tự lập, kiên cường và cũng như việc sống một mình, không bè bạn, không ai kề bên.

Chăm chỉ học hành và làm việc kể cả ngày hay đêm đã giúp Nguyệt San có một cuộc sống không lo âu về tiền bạc. Nhưng đổi lại, vào năm cô tròn 25, sức khỏe bị suy giảm tột độ rồi khiến Nguyệt San mắc một căn bệnh nan y cực hiếm gặp. Cô đã phải lấy hết số tài sản của bản thân để chạy chữa, tuy nhiên chỉ kéo dài được thêm 1 năm.

- Chúng tôi đã rất cố gắng thưa cô Nguyệt San, nhưng cô biết đấy, căn bệnh này thật sự chỉ chiếm tỉ lệ 1% trên toàn thế giới. Việc khỏi được nó chỉ có kì tích mới làm được. Trong khoảng 1 năm này, cô hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc, chúng tôi thật sự lấy làm tiếc và xin lỗi cô! - Vị bác sĩ giỏi nhất giới y học thông báo với Nguyệt San bằng một tông giọng trầm thấp và chậm rãi.

Cô bé Nguyệt San còn quá trẻ để phải trải qua điều tồi tệ này! Cô ấy sẽ suy sụp và sống trong sự tiếc nuối chăng? Không! Nguyệt San đã sống một năm thật đầy ý nghĩa cùng những cơn đau tột cùng do căn bệnh gây ra. Cô đã dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm còn lại để quyên góp cho những trại trẻ mồi côi khó khăn, mỗi ngày vui vẻ giúp đỡ mọi người và tận hưởng bộ truyện mà cô yêu thích nhất - Thanh gươm diệt quỷ.

Những tình tiết trong truyện, tính cách của từng nhân vật chủ chốt đều được Nguyệt San ghi nhớ. Bộ truyện như một lời động viên tinh thần cho cô để tiếp tục sống và cố gắng từng ngày. Đã rất nhiều lần cô tự hỏi:

- Cha mẹ là ai? Tại sao lại vứt bỏ con chứ.

- Tại sao trao cho con sự sống rồi lại vứt bỏ không khác gì đống rác? Khiến con phải trải qua những ngày tháng khổ cực ở cô nhi viện - nơi không khác gì nhà tù cho những đứa trẻ!

- Nhưng bản thân con cũng rất muốn nói rằng 'con thật sự yêu cha mẹ rất nhiều!'dù cha mẹ đã từng vứt bỏ con.

Để xóa đi cảm xúc thiếu vắng trong lòng, Nguyệt San đắm chìm bản thân vào những trận chiến sinh tử giữa Sát quỷ đoàn với những con quỷ, cảm nhận dòng cảm xúc dạt dào mãnh liệt của những thành viên Sát quỷ đoàn để che lấp sự cô đơn và trống vắng của bản thân.

Thời gian của cô cũng dần hết, trước khi nhắm mắt tạm biệt trần thế, Nguyệt San chỉ còn hai điều khiến cô vô cùng tiếc nuối: Thứ nhất là thiếu một gia đình đầy đủ có cả cha và mẹ; thứ hai là sự hy sinh của những nhân vật chủ chốt trong Sát quỷ đoàn. Nếu may mắn có được điều ước nào đó, Nguyệt San mong rằng sẽ không có sự hy sinh đáng tiếc nào trong Sát quỷ đoàn để những người ở lại không phải trải qua sự trống vắng trong tâm hồn như cô.

- Làm ơn, tôi chỉ mong họ đừng hy sinh. Cho dù đó chỉ là một bộ truyện nhưng nếu có thể, tôi sẽ bảo vệ họ hết mình, sẽ không ai phải trải qua cảm xúc mất đi những người quan trọng! - Nguyệt San tự nói trong lòng.

Cơn đau lại ập đến rồi biến đi, dẫn theo đó là sự sống của cô bé Nguyệt San tội nghiệp.

* * *

- Bé con, mở mắt ra nào! -
Nguyệt San dần mở mắt khi nghe một giọng nói đầy ấm áp của một người phụ nữ truyền đến bên tai. Người phụ nữ ấy rất xinh đẹp và phúc hậu.

- A bé con mở mắt rồi nè vợ ơi! Nhìn này, nhìn này, bé con của chúng ta thật dễ thương làm sao! - người đàn ông ngồi kế bên người phụ nữ lên tiếng.

- Chào bé con đáng yêu của ta, Fujino Yuna - Yuzuki ân cần nói với chất giọng đầy yêu thương.

Nguyệt San, và kể từ giờ là Yuna, đã được ban cho một cuộc sống mới hay sao? Cô bé trào dâng niềm hạnh phúc và thầm cảm ơn vị thần đã ban tặng điều ước có một gia đình đầy đủ cho cô.

- Chẳng lẽ đây là một cuộc đời mới dành cho mình sao? Hai người này là cha và mẹ của mình? Nếu là một giấc mộng đẹp thì mong rằng tôi đừng bao giờ thức dậy! Cha, mẹ con yêu hai người rất nhiều, cảm ơn người vì đã sinh ra con! - Yuna tuôn trào nước mắt nói, nhưng vì cô chỉ là một đứa trẻ sơ sinh nên chỉ có thể phát ra những âm thanh "u", "ơ".

- Yuna sao lại khóc rồi vợ? Anh làm con bé giật mình sao? - Taiyo nói trong sự hốt hoảng lo sợ.

- Bé con đừng khóc nào. Ta là Fujino Yuzuki, là mẹ của bé con đây! Ngoan.. Ngoan nào. - Yuzuki dỗ dành.

- Xin lỗi vì làm con giật mình, cha là Fujino Taiyo, Yuna bé nhỏ của cha đừng khóc nữa nha! - Taiyo nhẹ nhàng nói.

Nhìn vẻ mặt đó của cha, Yuna không khỏi bật cười. Cô nín khóc và dang đôi tay bé nhỏ xoa lên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ và nắm lấy ngón tay to lớn đầy cảm giác an toàn của cha.

- Mẹ Yuzuki, cha Taiyo con rất hạnh phúc khi được làm con của hai người! - Yuna thầm nguyện trong lòng rằng cô sẽ trân quý từng giây từng khắc với cha và mẹ mình.
 
Last edited by a moderator:
52 ❤︎ Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 2: Quá Khứ Của Yuzuki (I)

Trong một con hẻm nhỏ nằm ở giữa lòng của một thị trấn tấp nập người qua lại, có một đám nhóc mồ côi chuyên đi ăn trộm thức ăn của người khác để sống sót qua ngày. Đám nhóc ấy gồm năm đứa và dẫn đầu là Akai - 14 tuổi, rất thông minh và tháo vát trong mọi chuyện, anh rất thương bốn đứa em còn lại mặc dù họ không phải là ruột thịt với Akai. Mito là chị lớn thứ hai - 12 tuổi, cô có tính cách hòa đồng và dễ mến, thường dùng ưu điểm này để giúp Akai đánh lạc hướng người lớn. Đứng thứ ba và thứ tư trong đám lần lượt là Nakime và Yuzuki - cả hai đều 10 tuổi nhưng tính cách thì lại trái ngược nhau: Nakime rất ít nói, lạnh lùng và mưu trí nên thường được đi kiếm thức ăn cùng Akai và Mito; trong khi đó, Yuzuki lại có chút cởi mở hơn, nhưng lại khá thật thà và điềm tĩnh chứ không hoạt ngôn như chị Mito, thế nên cô sẽ lo phần dọn dẹp chỗ ở và chăm sóc cậu em nhỏ tuổi nhất trong nhóm - Hirashi 8 tuổi, cậu rất nhút nhát và thường bám theo Yuzuki bởi cô là người quan tâm, chăm sóc Hirashi nhiều nhất trong khi các anh chị khác đi kiếm đồ ăn.

Một nhóm những đứa trẻ nhỏ tuổi không gia đình, tiền bạc hay nơi ở phải cố gắng sống sót qua từng ngày đã quá là nghiệt ngã! Nhưng ngoài ra, trong cái thế giới này, chúng còn phải đối mặt với một nguy hiểm tiềm tàng ẩn dật trong màn đêm - lũ quỷ khát máu.

Ban ngày phải nghĩ cách kiếm thức ăn để lót dạ, ban đêm phải tìm chỗ để trốn chứ nếu không thì sẽ trở thành đồ ăn cho quỷ dữ. Thật tội nghiệp làm sao! Tuy vậy, những đứa trẻ ấy vẫn rất vui vẻ tận hưởng từng ngày được sống, chăm sóc và dựa dẫm vào nhau. Chúng cười đùa, chọc phá những người dân làng, tiếng cười rộn rã khắp nơi chúng đi qua.

Một hôm, sau khi đi trộm thức ăn về, Akai, Mito và Nakime hơn hở nói với Yuzuki và Hirashi rằng:

- Yuzuki, Hirashi! Từ bây giờ chúng ta sẽ định cư tại một nơi thôi, không cần kiếm chỗ trốn hằng đêm nữa.

- Tại sao vậy, anh Akai? - Hirashi hỏi.

- Anh mới trộm được một ít bột hoa tử đằng, nghe bảo loài quỷ sợ thứ này. Trước khi trời tối ta sẽ rắc xung quanh căn nhà hoang nhỏ này và lũ quỷ khi sẽ không dám vào tấn công ta nữa. - Akai vừa nói, vừa đưa ra một loại bột có màu hơi ngả tím, mùi hương thơm ngọt dễ chịu.

- Màu sắc đẹp ghê á, còn thơm nữa. - Yuzuki nói.

Cả năm đứa nhóc hạnh phúc khi chúng đã có thêm niềm hy vọng được sống trong cái thế giới đầy tàn nhẫn này. Vậy là cứ cách vài hôm, khi lượng bột gần hết thì Akai lại đi tìm thêm. Cuộc sống yên bình cứ thế tiếp diễn cho đến một ngày..

- Sao gần tối rồi mà ba người kia vẫn chưa về vậy nhỉ? - Yuzuki nhìn lên bầu trời đang dần chập tối và tự hỏi.

- Chị Yuzuki ơi, anh Akai, chị Mito với chị Nakime có làm sao không ạ? - Hirashi lo sợ kéo áo Yuzuki và hỏi.

- Chắc họ đang chạy về rồi. Hirashi của chị yên tâm đi nha! Bây giờ cùng chị rải bột hoa tử đằng xung quanh căn nhà nào. - Yuzuki an ủi cậu bé nhỏ đang sợ sệt.

Một lúc sau, khi những tia sáng cuối cùng của Mặt Trời dần biến mất, chợt nghe phía xa có tiếng động, Yuzuki dè dặt nhìn kĩ thì nhận ra hai bóng người quen thuộc, là anh Akai và chị Mito. Họ vừa chạy về vừa khoe thành tích đã trộm được trong hôm nay - một túi thức ăn đầy ụ!

- Mấy đứa nhìn thành quả hôm nay nè! Quá trời món luôn, còn có cả súp và nước nữa. - Mito cười tươi nói.

- Quao! Em muốn ăn hết ạ. - Hirashi mắt sáng rực nhìn vào giỏ đồ ăn.

- Vất vả cho anh chị rồi ạ! Bảo sao mọi người lại về trễ như vậy. - Yuzuki cười mỉm nhẹ nhàng nhìn về phía Akai và Mito nói.

- Nakime có công nhiều nhất đấy! - Akai nói.

- Đúng vậy, cũng nhờ vào kế sách mà em ấy bày ra nên đã lừa được một lúc ba người luôn! - Mito tiếp lời.

- Ủa mà sao em không thấy Nakime về cùng hai người? - Yuzuki thắc mắc.

- Không phải con bé đã về trước rồi sao? Nakime bảo hơi mệt nên em ấy về trước với hai em mà. - Akai sửng người nói.

- Có khi nào chị Nakime bị quỷ.. - Chưa nói hết câu thì Hirashi đã bị Yuzuki chặn lại:

- Em không được nói bậy Hirashi!

- Em xin lỗi ạ! Nhưng mà chị ấy đang ở đâu rồi? - Hirashi lo lắng nói.

- Yuzuki, Hirashi! Hai đứa phải bình tĩnh. Anh sẽ ra ngoài tìm Nakime. - Akai đanh thép nói.

- Không được! Trời đã tối rồi mà anh còn muốn đi ra ngoài sao? Lỡ như anh bị gì thì ba đứa tụi em biết phải làm sao đây hả? - Mito ngăn cản.

- Chắc là Nakime cũng tìm được chỗ trú ẩn rồi ạ. Cậu ấy đâu phải người dễ dàng để bản thân gặp hiểm nguy. Vì thế nên sáng mai rồi ta hãy đi tìm được không ạ? - Yuzuki trấn an mọi người.

- Em nói cũng có lý, con bé thông minh như vậy mà. - Akai dần bình tĩnh.

Vậy là bốn đứa nhỏ ráng đợi cho màn đêm nhanh trôi qua để đi tìm người chị, người em của họ. Nửa đêm, trong khi tất cả đều đã đi vào giấc ngủ, chỉ có Yuzuki vẫn đang trằn trọc lo lắng cho Nakime. Mặc dù ban nãy đã nói rằng Nakime sẽ không sao, nhưng Yuzuki vẫn rất sợ sẽ có chuyện gì đó xảy đến với người chị em thân thiết của mình.

Đang nằm suy nghĩ thì chợt có tiếng động và bóng người lấp ló ngoài cửa, Yuzuki bật dậy đề phòng. Cô có một khả năng mà bốn người còn lại không có, đó là cảm nhận được sự hiện diện của những người ở xung quanh và có thể phân biệt đó có phải là quỷ hay không. Nếu có cảm giác ớn lạnh và cảm nhận được sát khí, đó chắc chắn là một con quỷ đang ở gần Yuzuki. Tuy nhiên, bóng người ấy lại thật nhỏ nhắn, không giống những con quỷ to lớn đáng sợ và Yuzuki cũng không cảm nhận được gì, ngoại trừ một sự lo lắng, sợ hãi và bất an của bóng người đó. Vì thế nên cô đã mạnh dạn bước tới và mở he hé cánh cửa để quan sát.

- Nakime! Thật may rằng cậu ấy vẫn an toàn. Nhưng sao Nakime lại không vào trong nhà và đang làm gì vậy? - Yuzuki suy nghĩ trong đầu.

Quay lại vào lúc buổi chiều, Nakime vì muốn về nhà sớm nên đã xin phép Akai và Mito đi về trước. Nhưng sau đó cô bị trượt chân và lăn xuống một con dốc, rồi bị lăn ra phía xa với căn nhà. Sau đó, Nakime bị bất tỉnh và khi cô tỉnh dậy thì trời đã chập tối. Cô sợ chạy hết sức để về ngôi nhà nhỏ nhưng rồi một biến cố xảy ra: Cô chạm trán với một con quỷ. Con quỷ đó đã quan sát mấy anh chị em cô từ lâu nên khi thấy cô thì lập tức nảy ra một ý tưởng tàn nhẫn.

- Làm ơn đừng ăn tôi! - Nakime bủn rủn tay chân cầu xin trước con quỷ to lớn.

- Ta sẽ không ăn ngươi, đổi lại ngươi phải đi phủi hết số bột hoa tử đằng có xung quanh nhà người và giấu đi lượng bột dự trữ của anh ngươi. - Con quỷ mưu mô ra điều kiện với Nakime.

- Tôi.. Tôi không thề làm hại người nhà mình được. - Nakime nói trong sợ hãi.

- Tùy ngươi thôi, nếu muốn sống thì ngươi phải đặt bản thân lên hàng đầu. - Con quỷ tiếp tục dụ dỗ.

- Tôi.. Tôi.. - Nakime do dự.

- Lẹ lên đi! Ta không thích phải chờ. Một là ngươi bị ăn, hai là giúp ta để ngươi được sống. Ta hứa sẽ tha cho cô nếu cô chịu giúp ta. - Con quỷ liên tục đánh vào tâm lý đang lung lay của Nakime.

- Ngươi chắc chắn sẽ tha mạng tôi? - Nakime dõng dạc hỏi lại.

- Nếu ngươi đồng ý với thỏa thuận này thì ta sẽ giữ lời. Tuy nhiên, nếu ngươi không làm và trốn vào trong nhà, ta sẽ có cách khác để xử lý toàn bộ các ngươi. - Con quỷ đe dọa.

- Yên tâm. - Nakime lạnh lùng thốt ra.
 
Last edited by a moderator:
52 ❤︎ Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 3: Quá Khứ Của Yuzuki (II)

Thỏa thuận xong với con quỷ, Nakime vội vã chạy về. Giữa khu rừng u tối là một căn nhà hoang vẫn còn le lói những ánh lửa mập mờ của ngọn nến. Bình thường đám nhóc sẽ không thắp nến vào buổi đêm để tiết kiệm những cây nến quý giá mà chúng vất vả mới trộm được, nhưng hôm nay thì lại khác, chúng thắp nến xuyên đêm để chờ mong Nakime sẽ dễ dàng thấy ánh sáng để về. Tình cảm của mấy đứa nhỏ thật sâu sắc làm sao! Tuy không phải ruột thịt trong nhà nhưng chúng vẫn luôn xem nhau như là gia đình của mình, ngày qua ngày chăm sóc và dựa dẫm vào nhau.

Thấy được căn nhà vẫn còn được thắp nến, Nakime cũng ngầm hiểu được. Tuy nhiên, để sống sót khỏi con quỷ thì cô không còn cách nào khác ngoài hy sinh nhưng anh chị em thân thiết của mình. Vừa chạy tới căn nhà, Nakime vừa khóc và thầm nghĩ:

- Em xin lỗi mọi người! Để được sống thì em không thể làm trái lời nó. Mọi người hãy coi đây như là sự giải thoát khỏi cái thế giới tàn nhẫn này.

Vừa đến nơi, Nakime nhẹ nhàng đi vòng sang bên hông căn nhà. Cô bò xuống gầm (những ngôi nhà truyền thống của Nhật Bản thường được xây cao hơn so với mặt đất để thoáng khí và chống lụt), sau đó cẩn thận cạy một miếng sàn gỗ để lấy một gói đồ. Đó là gói bột hoa tử đằng, thứ đang bảo vệ mạng sống của những đứa trẻ khỏi bọn quỷ. Vì Yuzuki và Hirashi đôi lúc sẽ đi vào rừng kiếm nấm và quả dại nên chắc chắn sẽ có những kẻ lẻn vào và dòm ngó đồ đạc trong nhà dù cho đó có là căn nhà hoang đi chăng nữa. Thế nên, anh Akai vì để đề phòng bị trộm mất bột hoa trong khi không ai ở nhà nên đã kĩ lưỡng kiếm một miếng sàn bị tróc và tạo nó thành một chỗ để đồ bí mật.

- Nếu không có thứ này, bốn người họ sẽ không sống nổi qua đêm nay. Như vậy sẽ không ai có thể trách mình được nữa. - Nakime nghĩ thầm với khuôn mặt đầy đắc ý.

Lấy trộm xong thì Nakime liền rón rén ra ngoài, cô lấy tay nhanh chóng phủ hết những thứ bột được rải xung quanh ngôi nhà, cô vừa sợ mọi người sẽ thức giấc, cũng vừa sợ nếu làm lâu đến lúc Mặt Trời mọc thì sẽ bị con quỷ xử lý vào đêm hôm sau. Đang trong sự căng thẳng tột độ, bỗng dưng cánh của mở toang ra rồi một giọng nữ mang đầy phẫn nộ thốt lên.

- Nakime! Cậu đang làm gì vậy? Mọi người sẽ rơi vào nguy hiểm mất! - Yuzuki nãy giờ đã nhìn thấy những hành động vô tình của Nakime nên đã tức giận chạy ra và xô ngã Nakime. Đồng thời, Yuzuki gọi lớn để kêu mọi người dậy:

- Anh Akai, dậy mau! Lấy bột hoa tử đằng rải xung quanh căn nhà mau lên!

- Yuzuki, có chuyện gì vậy? - Akai còn ngái ngủ, dụi mắt nhìn ra cửa. Đập vào mắt anh là khung cảnh Yuzuki đang vật Nakime xuống đất với đôi mắt đầm đìa nước và đầy sự căm phẫn.

- Nakime em về rồi! Nhưng sao hai đứa lại.. - Akai chưa kịp nói hết câu thì nhanh chóng nhìn thấy số bột hoa đã được rải ở trước cửa không còn, hiểu ra vấn đề nên anh liền chạy tới góc phòng và cạy miếng sàn lên.

Mito và Hirashi cũng lần lượt thức giấc. Khung cảnh hỗn loạn, Yuzuki và Nakime đang vật lộn trước cửa, còn Akai thì vừa run rẩy trong sợ hãi, vừa cố gắng nhanh tay cạy tấm sàn ở góc phòng. Bầu không khí ấy khiến Hirashi sợ hãi mà khóc lớn, còn Mito cũng bắt đầu hiểu được tình hình và vô thức nói:

- Nakime, sao em nỡ lòng nào mà..

Mito chưa dứt câu thì Akai hiện rõ sắc mặt hoảng hốt rồi gào lên:

- Nakime, bột hoa đâu rồi!.. Em mau trả lại đây!

Nakime sắc mặt tái nhợt, cố gắng vùng dậy khỏi người Yuzuki, rồi chạy nhanh vào rừng. Yuzuki cố gắng ghị Nakime lại nhưng không được. Bất chợt, Yuzuki nhớ lại khi nãy lúc cô đang nằm trằn trọc lo lắng cho sự an toàn của Nakime thì có nghe tiếng động phát ra từ dưới sàn nhà. Cứ nghĩ là tiếng chuột di chuyển mò tìm thức ăn nên cô cũng chả mấy quan tâm. Không ngờ lúc ấy là tên phản bội Nakime đang trộm bột hoa!

Yuzuki căm phẫn chạy đuổi theo để giành lại túi bột và cứu lấy những người thân còn lại của cô.

- Yuzuki, đừng chạy đi! Nguy hiểm lắm! - Akai gọi lớn khi thấy người em của mình chạy đi bắt Nakime.

- Chắc chắn Nakime đã bị chúng đe dọa và ép buộc làm mà thôi.. Không được rồi. Trước hết phải tìm chỗ trốn khỏi bọn quỷ cái đã.. Chỉ còn lại Mito và Hirashi, nhất định phải bảo vệ hai em ấy! - Akai nghĩ thầm và nhìn về phía Mito đang dỗ dành Hirashi. Akai để ý kĩ, mặc dù Mito đang có vẻ như bình tĩnh ôm Hirashi vào lòng và an ủi, nhưng cơ thể cô lại không ngừng run lên vì sợ sệt.

- Mito, Hirashi! Bây giờ nơi này không còn an toàn nữa. Ta mau trốn khỏi chỗ này thôi! - Akai kéo hai đứa em đang sợ hãi của mình chạy ra ngoài trốn.

- Nakime!.. Đứng lại ngay!.. Đồ khốn nạn! - Yuzuki vừa chạy vừa chửi tên phản bội đáng chết.

Phải biết rằng, Yuzuki là người điềm tĩnh và hiền nhất trong cả năm đứa. Nhưng trong tình cảnh bấy giờ, cô đã không còn giữ được sự bình tĩnh vốn có của mình. Cô cảm thấy thật đau đớn và khó chịu, cứ như ngàn cây kim nhọn đang châm chích từng miếng da mảng thịt của mình.

Trong quá khứ, Yuzuki là một nhị tiểu thư của một gia đình giàu có bậc nhất trong vùng Ira (một vùng đất tuy khá nhỏ về mặt diện tích nhưng lại rất nhộn nhịp và hội tụ nhiều thương gia tới bán vào mỗi mùa khác nhau). Vào cái ngày mà cô được sinh ra, thân mẫu của cô đã phải chịu đựng cơn đau từ lúc ban trưa cho đến đêm muộn. Có thể là do 'khó sinh' hoặc có thể là do 'chưa đúng thời điểm'. Điều này đã được bàn tán khắp nơi trong phủ và ngay cả ngoài làng. Họ đều cho rằng sự ra đời của nhị tiểu thư mang đến điềm xui xẻo và tai họa bởi vì phu nhân đã qua đời ngay sau khi tiểu thư Yuzuki được sinh ra và cũng trong đêm đó Mặt Trăng tự dưng biến mất rồi lại đột ngột xuất hiện.

Đó là vào ngày lễ hội Trăng tròn, đáng lẽ trong đêm tối, Mặt Trăng phải hiện lên thật tròn trịa và soi sáng mọi góc phố, nẻo đường. Nhưng sau khi Mặt Trời lặn, Mặt Trăng cũng chẳng thèm mọc lên, để lại một màn đêm tối mịt mù. Điều đặc biệt hơn là không gì có thể thắp sáng và đêm hôm đó. Đèn, diêm hay bếp lửa, bất cứ thứ gì có thể dễ dàng tạo ra ánh sáng thì đều vô dụng. Cả một vùng Ira từng nhộn nhịp người qua lại và từng được thắp sáng thâu đêm đã trầm xuống ngay tức khắc, lễ hội tạm hoãn, mọi người hoang mang sợ hãi, nhìn xung quanh chỉ toàn một màu đen kịt. Tuy nhiên, chỉ có một nơi có thể thắp sáng được đó là căn phòng của phu nhân - nơi đang tràn ngập sự lo lắng và căng thẳng tột độ. Nào là tiếng giai nhân, tiếng bà đẻ và cả tiếng rên la của phu nhân:

- Nước!.. Mau mang thêm nước ấm!..

- Đưa thêm khăn sạch!.. Mau nào..

- Xin người ráng lên, thưa phu nhân.. Cố thêm chút nữa ạ.. Mạnh lên nữa..

- A!.. Hức hức.. Đứa bé.. A! - phu nhân đau đớn, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Mọi người vất vả từ lúc trưa cho đến nửa đêm. Tràn ngập khắp phòng là sự thắc mắc chung của tất cả mọi người: 'Tại sao đứa bé vẫn chưa ra nữa?'

Cho đến thời khắc của nửa đêm, khoảng thời gian vào đúng lúc mà Mặt Trăng vẫn thường được cho là to tròn và sáng rõ nhất, tiếng khóc của trẻ sơ sinh cất lên vang vọng khắp chốn.

- Ra rồi!.. Nhị tiểu thư đã chào đời!.. Người vất vả rồi thưa phu nhân! - Maruko, người hầu thân cận của đại phu nhân, ẵm đứa bé lại bên vị chủ nhân đang sức cùng lực kiệt nằm trên đệm.

- Bé con của ta! Yuzuki.. Khụ khụ.. - phu nhân đột nhiên ho sặc sụa.

- Người không sao chứ ạ? - Maruko lo lắng nói.

Nhìn xuống bàn tay vừa che miệng ho xong của phu nhân, Maruko trở nên hoảng hốt:

- Máu.. Người đâu mau gọi bác sĩ!.. Phu nhân ho ra máu rồi!

- Từ từ đã.. Đưa Yuzuki.. Lại đây. - phu nhân gắng sức nói.

Maruko đưa đứa bé lại bên người mẹ. Cả căn phòng đều im ắng nhường lại không gian cho tình mẫu tử thiêng liêng.

- Xin lỗi con, Yuzuki.. Ta không thể.. Nhìn con lớn khôn được rồi.. Hức.. Hức - nước mắt phu nhân tuôn ra sau những lời này.

- Ta.. Yêu con.. Nhiều lắm! - Phu nhân ôm lấy Yuzuki và nói.

Ai nấy đều im lặng nhìn vào khung cảnh trước mắt với chung một cảm xúc: Đau lòng và buồn bã. Tại sao vậy? Phải nên chúc mừng cho sự ra đời của nhị tiểu thư chứ.. Đúng không? Chắc hẳn mọi người đều hiểu được rằng phu nhân không thể qua khỏi trong đêm nay. Những lời nói ấy chính là lời tạm biệt của phu nhân với nhị tiểu thư rồi.

- Mọi người.. Hôm nay vất vả nhiều rồi! Maruko hãy.. Thưởng cho họ.. Thật hậu hĩnh. - phu nhân nhìn vào những giai nhân đã cực nhọc từ trưa đến bây giờ. Sắc mặt của họ đáng lẽ phải vui khi nghe được điều này, nhưng trong thân tâm mỗi người đều đang tự dằn vặt nỗi đau: Tại sao không cứu được phu nhân? Thật vô dụng!

Phu nhân phải nói là một con người hiếm thấy. Cô rất dịu dàng và tốt bụng, ngay cả đối với những giai nhân thấp kém trong phủ. Điều này đã khiến cho cô nhận được dự tôn trọng và trân quý của tất cả mọi người. Có lẽ vì vậy mà những người đang ngồi trong căn phòng lại có tâm trạng đầy tiếc nuối và bất lực như vậy.

Thấy được cảm xúc của họ thông qua ánh mắt và thái độ, phu nhân cố gắng nói từng chữ nhưng vẫn toát lên sự dịu dàng:

- Mọi người đã.. Cố gắng hết sức của mình rồi.. Là do thời gian của ta.. Đã tận.. Không thể trách các ngươi được.

Sau đó, cô nhìn sang Maruko rồi nói:

- Maruko, khụ khụ.. Hãy chăm sóc con bé và.. Nhắn lại với tướng công ta.. Cùng Konoha (đại tiểu thư) với Kuro (thiếu gia duy nhất) rằng.. Hãy sống thật tốt và.. Đừng quá đau lòng. - nói xong câu này, phu nhân nhắm mắt rời đi và rơi giọt lệ cuối cùng lên trán của Yuzuki đang say giấc nồng trong vòng tay mẹ mình.

Khắp căn phòng tràn đầy bi sầu, mọi người quỳ xuống hành lễ lần cuối cùng với phu nhân trong nước mắt. Tiếng sụt sịt, tiếng khóc nấc và những âm thanh tự tác động vào mình tràn ngập xung quanh căn phòng.
 
Last edited by a moderator:
52 ❤︎ Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 4: Quá Khứ Của Yuzuki (III)

Kể từ sau sự ra đi của vị phu nhân đáng quý, những người dân trong làng đều xem Yuzuki như sao chổi, người thân trong gia đình thì lạnh nhạt với cô. Sau một biến cố lớn khiến cô mất tất cả và trở thành trẻ mồ côi lang thang khắp ngõ. Yuzuki ngày nào cũng bị mắng chửi, mỗi nơi cô đi qua, những người dân đều né tránh, chửi bới, lăng mạ và cho rằng cô là sao chổi, là điểm gở khiến cả gia đình cô cùng những người hầu trong phủ đều chết không toàn thây.

Cuộc đời cô tưởng chừng như đã kết thúc trong đau khổ thì cô may mắn gặp được Akai, Mito, Nakime và Hirashi. Họ mang đến cho cô sự ấm áp và yêu thương như những tia nắng ấm của mùa xuân chiếu rọi vào cuộc đời đầy giá rét của cô, giúp cô có thêm lý do để tồn tại.

Yuzuki đã nghĩ rằng, từ giờ trở về sau cô sẽ được sống những ngày tháng hạnh phúc cùng bốn người họ. Nhưng..

* * *

Hiện tại, Yuzuki đã đuổi kịp Nakime và vật tên phản bội đó nằm xuống đất. Tiếng chát vang lên, một bên má của Nakime đã sưng đỏ lên do cú tát mạnh của Yuzuki.

- Nè, cô điên rồi hả? - Nakime lấy tay ôm má, hét lớn.

- Ừ! Tôi bị điên rồi đó! - Yuzuki hét lại, rồi chợt hạ giọng:

- .. Hức hức.. Tại sao.. Tại sao cậu lại làm vậy? .. Hức hức.. Chúng ta là gia đình mà..

Nước mắt cô lăn dài trên đôi má của tên ác nhân. Yuzuki đứng dậy, lau đi nước mắt rồi hít một hơi thật sâu. Cô nhìn Nakime một lần cuối với đôi mắt hồng đậm sâu thẳm, không còn là màu hồng cánh sen dịu dàng thường ngày mà giờ đây trong đôi mắt ấy chỉ chứa toàn sự căm phẫn, oán trách và sự tổn thương sâu sắc.

Yuzuki nhớ về quãng thời gian hạnh phúc cùng Nakime:

- Cậu đó Nakime, ít nhất cũng phải cẩn thận chứ! Chạy cho nhanh để rồi trầy hết chân rồi đây này.

- .. Ha ha.. Chỉ là những vết xước nhỏ thôi, cứ để vậy nó tự lành được mà!

- Máu chảy thế này mà cậu lại bảo vậy.. Cũng tại mình, lẽ ra không nên làm vướng chân trong lúc mọi người đi kiếm đồ ăn..

- Này, vì cậu lo lắng cho Hirashi đột nhiên bị sốt mà. Tại mình lo chạy về mà không để ý mấy hòn đá dưới chân thôi.

- Nhưng mà.. Mình thấy có lỗi..

- .. *búng.. Đồ ngốc này, cậu hiền quá đó Yuzuki! Mai mốt sẽ bị ăn hiếp cho coi! - Nakime búng vào trán của Yuzuki đang băng bó vết thương.

- .. *xoa xoa trán.. Vậy thì có Nakime bảo vệ rồi, đâu cần sợ gì nữa đâu! .. Ha ha.. - Yuzuki cười hồn nhiên nói.

Những thứ đó bây giờ cũng chỉ quá khứ mà thôi, Nakime của khi ấy thật sự đã không còn nữa rồi. Người đang trước mắt Yuzuki chỉ là một con người đang run rẩy, nhát cáy, vì lợi ích của bản thân mà làm hại những người anh, chị, em thân thiết của mình.

- Tôi chỉ muốn sống thôi! Điều đó là sai hay sao hả? - Nakime khóc lớn nhìn vào đôi mắt đầy sát khí của Yuzuki và nói.

- Không.. Điều đó hoàn toàn đúng.. - Yuzuki lặng người.

Cô biết ai mà không sợ chết chứ. Đó có thể coi như một bản năng sinh tồn của loài người, vì sự sống của bản thân mà có thể bất chấp mọi thứ. "Chà đạp" lẫn nhau để tranh giành nguồn thức ăn cuối cùng trong ngày tận thế hoặc túm lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất khi chiếc du thuyền sang trọng bị nhấn chìm.. Tất cả cũng chỉ vì hai chữ: sống sót.

- Nhưng.. Gia đình.. Thì sẽ khác chứ? - Yuzuki lẩm nhẩm đủ để Nakime có thể nghe thấy.

Đúng vậy, cô đã xem Akai, Mito, Hirashi và Nakime như những người thân ruột thịt của mình. Và nghĩ rằng là gia đình thì sẽ khác, giống như cha, hai anh chị và các người hầu khi đó đã..

- Gia đình gì chứ! .. Hừ.. Chúng ta chỉ là những đứa trẻ mồ côi và đang giúp đỡ lẫn nhau để sống thôi. Cậu tưởng chúng ta là người một nhà và tôi sẽ phải hi sinh bản thân để giữ mạng cho các người à? Đến cả người sinh ra tôi còn muốn giao tôi cho quỷ dữ thì hà cớ gì tôi phải hi sinh bản thân mình chứ. - Nakime mỉa mai nói.

* * *

Thật ra, Nakime trước khi gặp gỡ Akai và những người còn lại, cô là con gái của một kỹ nữ trong Kỹ Viện Trấn. Không giống những đứa trẻ bị coi thường vì là đứa con vô danh, không biết mặt cha của bản thân như nào. Nakime lại được coi trọng và biết đến với tài năng đàn các loại đàn khác nhau, đặc biệt là đàn tỳ bà. Mẹ cô - người đã từng yêu thương, âu yếm Nakime trong lòng - vì thế mà trở nên ganh ghét cô, càng ngày lạnh nhạt với người con gái của bà ấy. Nakime đã dần trở nên lạnh lùng do sự vô cảm của mẹ dành cho mình. Nhưng vì bà ấy là người đã sinh ra cô nên Nakime vẫn luôn dành một sự quan tâm và lo lắng nhất định cho mẹ mình. Mãi cho đến một ngày, Nakime vô tình phát hiện mẹ cô đang muốn bán mình làm người hầu cho Daki, một Oiran nổi tiếng nhất vùng.

Nakime biết rõ Daki là hạng người tàn ác như thế nào và mọi người trong trấn sẽ không ai muốn giúp cô do quyền lực của Daki, vì vậy nên cô đã ngay lập tức trốn khỏi Kỹ Viện Trấn. Ngay buổi tối ngày hôm đó, Nakime muốn chọc tức vị Oiran kiêu ngạo đó nên đã lẻn vào phòng để thả vài con chuột và gián khắp phòng. Khi đó, cô vô tình thấy những vết màu dỏ li ti dưới cái bàn trang điểm, tò mò nên cô đã cúi xuống kiểm tra. Nào ngờ là một chiếc tai người.

Nakime hoảng hốt lùi vài bước, cô không ngờ Daki lại tàn nhẫn đến như vậy! Nhưng ngẫm lại, cô nghĩ nếu là sức của một người phụ nữ thì không thể xé rách chiếc tai đó, vì thế chỉ còn một khả năng là..

- Quỷ.. Daki là quỷ! - Nakime lẩm nhẩm.

Không dám chậm trễ thêm, cô ngay lập tức rời khỏi nơi nguy hiểm đó và không dám quay đầu. Vài ngày sau, Nakime hay tin mẹ cô đã biến mất.'Đau lòng' và 'hối hận', Nakime thật sự không cảm nhận được thứ cảm xúc đó, từ khi bức chân ra khỏi nơi vốn từng là nhà, Nakime đã cắt bỏ hết thứ cảm xúc tình thân với ả đàn bà đó. Khi nhận được tin bà ta biến mất, Nakime biết là bà ta đã bị Daki giết vì không tìm thấy cô và do những tàn dư cô để lại trong phòng Daki.

- .. Hừ.. Đáng đời, lẽ ra bà nên trân trọng tôi hơn thì sẽ đâu có kết cục này!

Nakime đã lang thang khắp nơi, cô kiếm tiền bằng cách chơi cây đàn tỳ bà mà cô mang theo lúc bỏ trốn. Nhưng cũng không thể trang trải cuộc sống, số tiền cô trộm được của mụ ta thì lại ngày càng vơi đi.

Vì tiếng đàn ồn ào mà đôi lúc Nakime sẽ bị những người khác bắt nạt. Đỉnh điểm là vào một buổi chiều thu, trong một con hẻm nhỏ, cây đàn tỳ bà mà cô yêu quý đã bị đám du côn đánh gãy, cô khóc lóc cầu xin nhưng bọn họ không khác gì quái vật, thẳng tay đánh một đứa con gái yếu ớt. Đúng vào lúc đó, Akai đã chạy tới lao vào ngăn căn, Mito thì đi tới sau cùng một số người lớn để dừng triệt để trận hỗn chiến này. Từ lúc đó, Nakime đã đi theo hai người Akai và Mito, nhưng cũng chỉ để báo đáp ân tình mà thôi.

* * *

Yuzuki ngơ người trước câu nói vô tình của Nakime. Cô dường như không còn sức lực để chất vấn tên phản bội này nữa. Cô chỉ hỏi một câu:

- Nakime, cậu có.. Thấy hối hận không?

- Tôi không sai! Tại sao phải thấy hối hận chứ? - Nakime khẳng định rồi cô nói tiếp:

- Muốn trách thì hãy trách con quỷ đã đe dọa tôi kìa!

- Quỷ sao? Thì ra là vậy. - Yuzuki mở to mắt rồi lại trầm xuống.

Yuzuki đã hiểu được nguồn cơn sự việc, cô thấy thật thương xót cho Nakime, nhưng cũng đồng thời không thể tha thứ cho hành động ác độc của tên phản bội này. Cô giật lấy túi bột hoa trên thắt lưng của Nakime, rồi lạnh lùng nói:

- Nakime, đây sẽ là lần cuối cùng tôi xem cô là gia đình.. Từ giờ, đừng nên xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nào nữa. Nếu không thì chính tay tôi sẽ kết thúc mạng sống của cô!

Yuzuki quay mặt rời đi, nhưng đột nhiên cô đứng sững lại, rồi lại thốt lên ba chữ:

- Vĩnh biệt, Nakime.

Đây như là sự dịu dàng cuối cùng mà Yuzuki dành cho Nakime, trở về sau này họ sẽ không còn bất cứ một mối quan hệ thân thiết, gắn bó nào nữa.

* * *

Yuzuki hiện giờ đang cố hết sức chạy về căn nhà, tim cô như đang trên lò hỏa thiêu, rất nôn nóng và đau rát:

- Akai, Mito, Hirashi! Mong rằng mọi người vẫn bình an. Làm ơn, hãy ráng chờ thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi. Em sắp về tới rồi, vì vậy hãy an toàn cho đến khi em trở về..

Quay lại lúc Yuzuki đuổi theo Nakime, Akai biết nơi này không còn an toàn cho đám em của mình nên liền kéo Mito cùng Hirashi chạy về phía ngôi làng. Chưa bước được bao xa thì dột nhiên một con quỷ nhảy từ trên cao xuống.

- Ái chà. Đi đâu mà vội mà vàng thế mấy đứa? - Con quỷ trêu đùa.

- Làm ơn hãy tha cho các em tôi, ngài muốn làm gì tôi cũng được! - Akai đứng chắn trước hai đứa em.

- Anh Akai, không được.. - Mito dõng dạc lên tiếng.

- Ôi, quan hệ giữa mọi người tốt quá ha. Tự dưng thấy có lỗi quá!.. Ban nãy ta đã định xuống ngăn cản, nhưng con bé Nakime có vẻ không muốn ai can thiệp nên ta đành ngồi đợi trên ngọn cây cao thôi. Cũng hơi cô đơn đó.. À mà, con bé nhát cáy đó cũng thật nham hiểm mà. Ta còn chưa nghĩ đến việc trộm đi thứ bột đó luôn. Tính ra con nhỏ đó cũng có tiềm năng thành đồng loại của bọn ta đấy chứ!

- Ngươi nói vậy có ý gì? Ngươi biết Nakime sao? - Mito ngờ vực hỏi hắn.

- Chao ôi, mới nãy còn tôn trọng gọi ta một tiếng 'ngài'. Sao bây giờ lại trở mặt thế hả. Các ngươi có biết là ta ghét nhất hạng người như vậy không? - Tên quỷ vừa nói, vừa tiến đến gần ba đứa nhóc.

- .. Hừ.. Cũng may trong tay các ngươi hiện không có cái chất độc đó, Nakime coi bộ làm việc tốt hơn mong đợi luôn rồi!

- Trả lời ta đi, làm sao Nakime quen biết ngươi? - Akai dù đã đoán được nguồn gốc tạo ra sự việc này nhưng anh vẫn muốn biết sự thật.

- .. Haiz.. Sau khi vào bụng ta hết thì mấy đứa hãy hỏi nhau nha, chứ để kể thì chắc là Mặt Trời mọc mất. Các ngươi biết đấy, loài quỷ bọn ta ghét nó đến thế nào mà!

- Thôi chết!.. Mito, mau bế Hirashi rồi chạy vế phía Đông nhanh nhất có thể. Mau lên! - Akai hét lớn và đứng chắn trước họ.

.. Xoẹt.. Những vết máu từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất. Bầu không khí bỗng chút im lặng..

- Anh Akai! - Mito và Hirashi hét lớn.

Trước mắt họ là hình ảnh Akai bị con quỷ đâm xuyên bụng, máu chảy từ vết thương lẫn trên miệng anh. Khung cảnh thật rợn người. Con quỷ dần rút tay ra khỏi người Akai, đó là một vết thủng lớn, không thể nào vá lại được! Vết máu lăn dài trên bàn tay con quỷ, nó đưa lên ngửi và lấy chiếc lưỡi liếm một đường dài để nếm thử.

- Ồ, máu hiếm. Ngon đấy nha!

- .. *phụt.. Mito, Hirashi.. Chạy đi.. - Akai phun ra máu, anh dùng những sức lực cuối để nói với hai đứa em của mình, rồi sau đó trút hơi thở cuối cùng.

Mito không chần chờ gì thêm, dù rất đau lòng trước sự ra đi của anh Akai, cô vẫn còn một đứa em bé bỏng cần được bảo vệ. Cô không cho phép bản thân phải tốn thêm phút giây nào nữa mà phải nhanh chóng chạy đi.

Tuy nhiên, con quỷ di chuyển quá nhanh. Chỉ phù một cái là nó đã đứng trước mặt Mito. Cô run rẩy, sợ hãi lùi từng bước một nhưng tay vẫn ôm chặt người em trai. Còn Hirashi, cậu không dám mở mắt mà chỉ vùi đầu vào lòng Mito và ôm chặt cô như níu chặt lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

- Không.. Làm ơn.. - Giọng Mito yếu ớt van xin.

- Ta rất lấy làm tiếc đấy! Nhưng hai đứa sẽ là một phần trong buổi tiệc tối nay của ta. - Nói xong, con quỷ liền tóm lấy đầu của Mito rồi kéo lên.

Trước lúc đó, cô đã nhanh tay ném Hirashi ra xa. Cậu bé nhỏ run sợ trước khung cảnh tàn khốc này. Chân cậu như đông cứng, không thể di chuyển được. Cậu chỉ biết đứng đấy nhìn Mito bị xé từng cái chân, con quỷ thì một tay cầm cái chân đưa vào miệng và nhai ngấu nghiến chúng trong khi tay còn lại xiết chặt phần cô thể của Mito.

-.. *nhồm nhoàm.. Như vậy thì ngươi sẽ không thể chạy trốn được nữa.. Ha ha..

- .. Hồng hộc.. Hồng hộc.. Ọe.. - Hirashi dường như không thể thở nổi, cậu ngồi bịch xuống, nôn thốc nôn tháo.

- Ôi, ta quên mất nhóc luôn đấy! Đừng có bày ra vẻ ghê tởm như thế chứ. - Con quỷ thả Mito xuống rồi tiến tới Hirashi.

Trong lúc đó, Yuzuki đang cố gắng chạy nhanh nhất có thể để sớm về tới nơi. Cô tập trung tâm trí, cảm nhận sự hiện diện của các anh, chị, em của mình.

- Không.. Không thể nào.. - Yuzuki hoảng loạn, cô chạy càng nhanh hơn.

Yuzuki đã cảm nhận được gì? Sao cô lại hoảng sợ như thế?

Cô đã cảm nhận được Hirashi; tuy nhiên, kế bên thằng bé là sát khí của một con quỷ và cô đồng thời không thể nào cảm nhận được Akai cùng Mito. Yuzuki không dám nghĩ tiếp, chỉ biết lao đầu về nơi người thân của mình đang ở.

Khi chạy tới nơi, Yuzuki hãi hùng trợn tròn đôi mắt. Máu người vương vải khắp nơi, anh Akai bị một vết thủng lớn ở vùng bụng, chị Mito thì bị đứt lìa đôi chân, còn Hirashi đang cố vùng vẫy trong khi cổ đang bị bóp nghẹt bởi con quỷ.

- Không! Hirashi.. Tên khốn mau buông tay ra! - Yuzuki thủ sẵn bột hoa trong lòng bàn tay, cô chạy tới ném vào mặt con quỷ.

Vì quá đường đột, hắn không thể phản ứng kịp nên đành hứng chịu một cơn đau rát trên mặt.

- Này, đau đấy nhóc! - Nói xong, hắn ta dùng lực bóp chặt khiến cho đầu Hirashi đứt lìa khỏi cổ.

- Chị.. - Hirashi nói lời cuối với người chị yêu quý của mình trước khi bị giết bởi con quỷ.

- Hirashi!.. Con quỷ khốn khiếp!.. - Yuzuki liều mình lao đến.

Cô giờ đây đã không còn gì nữa, tất cả mọi người mà cô yêu quý đã không còn. Nước mắt tuôn trào như dòng suối, tim cô giờ sắc lạnh như lưỡi dao, tâm trí cô bây giờ chỉ muốn giết chết tên khốn trước mặt. Không màn nguy hiểm, cô nắm chặt bột hoa trong tay rồi lao đến như tên lửa.

Đột nhiên, ánh trăng chiếc sáng rực vào cơ thể Yuzuki. Trên trán cô hiện lên biểu tượng bán nguyệt phát sáng. Cơ thể cô di chuyển nhanh một cách bất thường, đến nỗi cả con quỷ cũng phải kinh ngạc. Từ mọi phía, Yuzuki nén hết số bột còn lại mà cô có.

Nó đã khiến con quỷ đau rát, tuy nhiên, lại không thể giết được hắn ta. Một lúc sau, khi số bột hoa cạn kiệt, Yuzuki cũng bắt đầu kiệt sức. Biểu tượng bán nguyệt trên trán cô dần biến mất, cơ thể cô loạng choạng không đứng vững.

Biết cô không thể chống cự nữa, con quỷ bắt đầu lao về phía Yuzuki. Nhưng những tia sáng bình minh bắt đầu chiếu rọi từ phía Yuzuki lan về phía hắn, khiến cho con quỷ không thể nào đến gần. Hắn ta liền ngậm ngùi quay lưng rời đi trước khi trời sáng.

Thật may mắn làm sao! Tuy nhiên, Yuzuki cũng cùng lúc ngất đi.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back