Gulf - Cậu sinh viên năm 2 khoa kỹ thuật công nghiệp, 20 tuổi chưa một mối tình vắt vai.
Mew - Anh chàng giáo sư mưu mô muốn đem con cừu nhỏ về nhà.
"Giáo sư, tư thế này thật không thoải mái!" Ngồi trên đùi Mew, Gulf ngượng ngùng gọi.
"Ngoan, gọi tên anh, anh thưởng!" Ôm lấy cậu thật chặt, anh đang suy nghĩ phải làm gì với tiểu khả ái này đây, thật muốn đem về nhà giấu trong tủ mà.
Nếu khoảng cách giữa anh với em là một nghìn bước, thì em chỉ cần bước một bước đầu tiên, chín trăm chín mươi chín bước còn lại hãy để anh đi về phía em.
Câu chuyện này bắt đầu như thế nào? Kết thúc ra là sao? Hãy ủng hộ Băng nhé!
Đây là chỉ một tác phẩm hư cấu dựa vào trí tưởng tượng.
Không liên quan đến một cơ quan, tổ chức, cá nhân, tôn giáo hay một sự kiện nào trong thực tế.
Cả nhà nhớ đọc và like để Băng có động lực ra chương mới nhé.
Sáng sớm tinh mơ, tại một căn phòng trắng pha xanh dương thật dễ chịu. Có một cậu trai trẻ đang say giấc trên giường thì chuông điện thoại cứ reo không ngừng, từng hồi lại từng hồi, thật khó chịu, xoay người lại, không ai khác chính là Gulf của chúng ta. Nhấc máy lên:
"Mild à, mày nên hy vọng là chuyện mày định nói thật sự quan trọng, nếu không thì mài dao sẵn đó cho ta!" Giọng nói có phần ngái ngủ nhưng vẫn không thể nào che khuất được âm thanh ngọt ngào của chủ nhân giọng nói.
"Alo, ông cố của tôi ơi. Người đừng nói ngài quên hôm nay là ngày bắt đầu học kỳ mới nhá! Hôm nay tiết đầu tiên đó bạn à".
Mild- bạn thân của Gulf, là một cây hài, luôn đưa ra những ý kiến quái gở cho Gulf.
"OMG ta quên mất, chỉ 10 phút, chờ ta 10 phút." TruyenduocvietboiLeHaBang
Lao ra khỏi giường như tên bắn, vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Khoác lên mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần jean xanh khiến cậu trai trẻ càng thêm sức sống. Vớ đại cặp sách trên bàn, chân xỏ đôi Nike air bước vội ra cổng thấy ngay Mild đang đứng dựa ở cổng chờ cậu.
Mặc dù Mild miệng la trễ nhưng trên mặt không có một tý gì là gấp gáp. Đập vào vai Gulf như một lời chào rồi lôi Gulf đi thật nhanh ra trạm xe buýt.
Đến được trường đã là chuyện của 30 phút sau. Suốt cả quãng đường Mild cứ luyên thuyên không ngừng về kỳ nghỉ vừa rồi của cậu. Cậu và cả nhà vừa đi du lịch về và trong chuyến đi ấy cậu có gặp được một em gái rất xinh. Hẹn nhau về đến thành phố sẽ liên lạc.
Khác với sự sôi nổi này của Mild, Gulf vẫn đang mơ màng trong cơn buồn ngủ vì tối qua cậu bắn Pubg đến khuya. Lơ ma lơ mơ bước lên cầu thang để đến giảng đường, cậu bất chợt va phải một người đang đi ở phía đối diện.
"AAA.."
La lên một tiếng, nhắm mắt lại cậu nghĩ rằng quả này thì toi rồi nhưng cả giác đau lại không có, mềm mềm, hình như cậu nằm đè lên người ta rồi.
Mở mắt ra, cậu thấy một người con trai tầm 25 - 27 tuổi nằm dưới cậu. Cậu ngơ rồi, 'sao con trai lại có thể đẹp như vậy cơ chứ?'Gulf thầm nghĩ trong đầu.
"Cậu không định đứng dậy à?" Tông giọng nam trầm vang lên bên tai cậu khiến tim cậu bẫng đi một nhịp. TruyenduocvietboiLeHaBang
Luống cuống chống tay tính ngồi dậy, hai tay chống lên ngực cậu thanh niên đó, cảm giác rắn chắc khiến hai tai cậu nhanh chóng đỏ lên. Nhìn kiểu gì cũng thấy thật đáng yêu.
Vội vàng đứng dậy:
"Thật xin lỗi, anh có làm sao không?" Gulf lí nhí hỏi. Chưa kịp nghe câu trả lời thì Mild sau khi nghe thấy tiếng động lớn cũng ngưng nói lại, chạy lại xem Gulf có sao hay không.
Vừa xác định Gulf không có việc gì đã vội lôi Gulf đi:
"Nhanh lên nào! Không giáo sư vào lớp bây giờ, tiết đầu tiên đừng để thầy có ấn tượng xấu."
Vừa đi Gulf vừa quay lại nhìn, chỉ thấy bóng dáng ấy đang nhìn theo cậu. Một thứ cảm xúc không rõ rang đang len lõi trong tim cậu.
Đến giảng đường ổn định xong chỗ ngồi thì tâm trí cậu vẫn chưa ổn định được. Cậu đang tự trách sao không hỏi tên của cậu bạn đó, cậu bạn đó thật thu hút, nếu có thể kết bạn với cậu ấy thì thật tốt biết bao – Gulf nghĩ.
Chán nản nằm sấp xuống, chắc giáo sư sẽ không để ý đến đâu.
Ồn ào chợt tắt, một sự im lặng bao trùm giảng đường, Gulf không mấy để tâm nhưng đến khi cậu bạn bên cạnh huých cậu quá nhiều lần thì cậu không thể chịu được nửa rồi, quay sang la lên, tay giơ nắm đấm hướng vào Mild, thì cậu đã nhận ra điều khác thường ở đây rồi.
Cả lớp đều đang nhìn cậu, cậu thu tay rồi nhìn quanh, tầm mắt của cậu rơi vào bóng dáng cao cao trên bục.
Mắt mở to trợn trừng 'Đây là chuyện quái gì vậy? Không lẽ đó là giáo sư? Không phải giáo sư nên là một ông chú bụng to mắt đeo kính sao? Tại sao không giống như cậu đã nghĩ, cậu thanh niên còn rất trẻ, bận một chiếc áo sơ mi cổ trụ màu xanh dương nhạt tạo cho người đôi diện một cảm giác rất thoải mái cùng với chiếc quần tây màu đen tôn lên đôi chân thon dài ấy'.
Ba dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong đầu cậu. Quay sang nhìn Mild thì cậu ta chỉ cúi đầu.
"Cậu sinh viên đang đứng đó tên là gì?"
"Gulf ạ"
"Cuối giờ lên phòng giảng viên gặp tôi. Đã nghe rõ chưa?" TruyenduocvietboiLeHaBang
Vẫn âm thanh ấy, là Gulf ngơ ra nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đáp lại lời của giáo sư. Nhanh chóng ngồi xuống, Mild mới kéo cậu lại nói nhỏ:
"Giảng viên mới của trường mình, tên Mew – hiện 27 tuổi đã lấy được bằng tiến sĩ ngành kỹ sư công nghiệp. Được nhiều doanh nghiệp nước ngoài gửi lời mời, không biết tại sao lại chọn về trường mình nữa. Thật lạ!"
Nghe Mild nói xong Gulf chỉ im lặng nhìn vị giáo sư đó – Mew, một cái tên thật ý nghĩa. Thầm nghĩ như vậy, tiết học trôi qua thật nhanh, đã đến giờ tan:
"Đã hết giờ, hẹn các em vào tiết sau."
Mew bước ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên nhìn về phía Gulf một lần. Nở một nụ cười nhẹ rồi bước ra ngoài.
'Gulf mình sẽ xưng là cậu còn Mew sẽ là anh nhé cả nhà'
Thở dài một hơi, Gulf quay lại nhìn Mild:
"Mày đến nhà ăn trước đi, tao phải lên phòng thầy đã. Lần này thì hay rồi, đi học ngày đầu tiên đã toi rồi."
Ảo não xách balo lên. Mild với gọi: "Không cần ta đi cùng mày thật hả?" TruyenduocvietboiLeHaBang
Gulf không quay đầu lại chỉ giơ tay lên vẫy, đủ hiểu Gulf muốn nói gì nên Mild quay qua đi ăn cùng đám bạn, lại rôm rả bàn luận về chủ đề đợt nghỉ vừa rồi tụi bây làm gì.
Khuôn viên trường rất rộng nhưng thật không biết nên vui hay buồn khi giảng đường hôm nay Gulf học thật gần với phòng giảng viên.
Lê từng bước cuối cùng cũng đến, đứng trước cửa phòng hít sâu một hơi, cậu giơ tay gõ cửa, hai hồi ba hồi nhưng không ai lên tiếng, thử đẩy cửa bước vào thì cửa không khóa, cất tiếng gọi:
"Giáo sư, người có đó không? Nếu người không trả lời thì em đi đấy nhé! Không phải là em không đến đâu đấy nhá!"
Giọng càng ngày càng nhỏ, cậu hí hửng quay người toan mở cửa bước ra thì một cánh tay rắn chắc túm vai cậu quay lại, ép cậu vào cửa. Anh dựa thật gần cậu, hơi thở nóng phà vào tai cậu không khỏi khiến cậu rung mình lên:
"Con mèo nhỏ, em tính đi đâu?"
Cố gạt đi cảm giác ngứa ngứa nơi tai, cậu đáp lại:
"Giáo sư, em tên là Gulf, không phải con mèo nhỏ!"
"Ha, được rồi, Gulf, em tính đi đâu nào?"
"Chỉ là không có giáo sư trong phòng nên em tính sẽ quay lại tìm giáo sư sau thôi ạ!"
Nhìn ra tiểu tâm tư của Gulf, anh cũng không vạch trần, chỉ khẽ nói:
"Là như vậy sao?"
Chống hay tay lên ngực anh, cậu muốn đẩy anh ra, khoảng cách gần như vậy cậu sợ anh sẽ nghe thấy tiếng tim cậu đang đập bang bang vì anh mất.
Anh cũng không muốn dọa đến cậu nên lùi lại, về ghế sofa giữa phòng ngồi xuống, cậu thấy vậy cũng đi theo lại đó ngồi xuống.
Sau khi rót cho cậu một ly trà, anh nghe cậu nói:
"Cảm ơn giáo sư lúc sáng đã đỡ em."
"Chỉ có vậy thôi hả? Tôi tưởng em sẽ làm gì để cảm ơn tôi nữa chứ, em nhìn gầy vậy mà cũng nặng phết đó chứ, đỡ em đến giờ lưng tôi vẫn đang còn đau đây này."
Bối rối gãi đầu:
"Vậy em phải làm gì đây ạ? Hay giáo sư chờ em một chút, em chạy đi mua thuốc cho giáo sư nhé."
Nói là làm luôn, cậu đứng dậy định chạy đi thì anh túm lấy tay cậu kéo lại. Vì bị kéo lại giật mình, cậu mất đà, theo quán tính ngã vào lòng anh, anh được đà ôm lấy cậu. TruyenduocvietboiLeHaBang
Ôm rồi mới thấy, eo cậu thật nhỏ, thật gầy - anh thầm nghĩ.
Cậu giật mình chưa kịp phản ứng thì nghe thấy anh nói:
"Không cần đâu, đi ăn cùng tôi là được, tôi mới về nước vẫn chưa quen. Có thể không?"
Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng cũng đầy uy lực khiến cậu không cách nào từ chối, nhìn đôi mắt của anh cậu không thể nào thốt ra chữ 'Không được'.
Đành vậy, dù gì giáo sư cũng giúp mình, mình đưa giáo sư đi ăn chắc cũng không sao. Cậu cất giọng lên hỏi:
"Vậy giáo sư muốn đi ăn ở đâu? Có thể đến nhà ăn không? Vì gần hết giờ nghỉ trưa rồi!" Gulf nhìn đồng hồ hỏi lại anh.
Anh cười nhẹ trả lời:
"Có thể. Em là đang lo tôi không kịp tiết buổi chiều sao?"
"Mới không phải như vậy."
Mặt cậu đỏ lên, cậu nhanh chóng đứng dậy, đi nhanh ra cửa. Dáng vẻ chạy trối chết của cậu thật đáng yêu.
Mew cất tiếng cười, nụ cười trong đáy mắt lại càng sâu hơn, rồi đứng dậy đi theo cậu.
Đi dọc khuân viên trường để đến nhà ăn, khung cảnh thật yên bình. Đằng trước một bóng dáng cao mảnh vác chiếc balo cất bước phía trước, đằng sau thì có anh cao lớn đi sau, ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu, nụ cười vẫn treo trên môi.
Sinh viên nhìn vào thật giống người cha hiền từ luôn dõi theo cậu con trai nhỏ của mình vậy. Hình ảnh của anh và cậu nhìn rất đỗi ấm áp nhưng cũng thật lạ kì.
Thấy anh đi đằng sau cậu quay lại gọi anh đi nhanh lại bên cậu.
Từ góc nhìn của anh – một cậu thanh niên tràn đầy sức sống, nở một nụ cười thật tươi, dang tay hướng về phía anh. Mặt trời phía sau cậu khiến cậu dường như tỏa sáng, như một cậu thiên thần nhỏ, làm lòng anh mềm nhũn.
Gương mặt anh kiên định như vừa đưa ra một quyết định gì đó hết sức quan trọng. Bước lại gần cậu anh nở một nụ cười thật tươi.
Nụ cười ấy thiệt chói mắt đối với Gulf – một người con trai sao lại có thể cười đẹp đến vậy cơ chứ!
Đến nhà ăn, dưới con mắt ngỡ ngàng của bao nhiều người, anh kéo ghế cho cậu ngồi rồi nhẹ nhành hỏi:
"Em muốn ăn gì?"
"Không cần đâu, để em đi, giáo sư cứ ngồi đi, giáo sư ăn gì cứ nói em."
"Sao lại được Giáo sư mới về trường đã cưng như vậy?"
"Tại sao cậu ta lại đi ăn với giáo sư?" TruyenduocvietboiLeHaBang
"Cậu ta và giáo sư có quan hệ gì vậy? Là họ hàng chăng?" v.. v..
Và hàng vạn tiếng bàn tán khác. Nhưng xui một điều, Gulf nhà ta vô tâm vô tư không để ý cũng như chả nghe thấy những âm thanh đó, chỉ tập trung vào chiếc màn hình điện thoại.
Tự hỏi Gulf nhà ta đang làm gì? Vâng, cậu đang xem video bắn Pubg. Nhưng chả đợi cậu xem hết trận thì vai đã bị vỗ một cái thật đau, chính Mild – cậu con trai nhiều chuyện đó.
"GULF! Chuyện gì vậy? Tại sao mày lại đi ăn với giáo sư? Mày với giáo sư có gì mờ ám vậy? Khai nhanh!"
"Không có gì, chỉ là thầy chưa quen đường nên ta dẫn thầy ấy đi ăn thôi. Chứ mày nghĩ gì?"
"Không thể như thế, mày biết gì chưa, ta mới nghe mấy đứa nói.."
Mild còn chưa nói hết câu đã có một thanh âm nam trầm cắt ngang.
"Em nghe thấy gì? Em có muốn ăn cùng không?" Chính là ngài Mew hai tay đang bưng hai dĩa cơm cho anh và Gulf.
Nghe thấy Mew hỏi, Mild quay lại nở một nụ cười rất chi là lấy lòng:
"Không ạ! Em đã ăn rồi. Em đến là chỉ vì muốn nói với Gulf rằng gặp ở nhà sau nhé!"
Quay sang nói vói Gulf một câu như vậy rồi co cẳng chạy trước, không thèm nghe câu trả lời của Gulf, làm cậu hoang mang một trận. Lẩm bẩm trong miệng:
"Thật khó hiểu, giáo sư có đáng sợ đến vậy sao?"
Ngẩn đầu lên thấy Mew đang mỉm cười với cậu, đưa dĩa cơm cho cậu:
"Của em đây."
Giáo sư nhìn rất hiền như vậy mà - cậu nghĩ.
Nhận dĩa cơm từ giáo sư, nói cảm ơn rồi mời thầy dùng bữa, thật là một đứa trẻ lễ phép. Nhìn thấy món khoái khẩu, cậu không thể nhịn được nữa rồi, cái bụng này đã không ăn gì từ sáng rồi, cậu ăn như bị bỏ đói mấy ngày vậy.
Mew vừa ăn vừa nhìn cậu, sợ cậu nghẹn còn mở cả nước cho cậu, là nước thạch trái cây mà cậu thích.
Hiện tại cậu chả còn tâm trí nào để nghĩ xem nó là trùng hợp hay là thầy ấy biết sở thích của mình. Trong mắt cậu hiện tại chỉ còn thịt xào húng quế.
"Em ăn từ từ thôi kẻo nghẹn, không ai dành với em hết."
Nhẹ nhàng nói với cậu, rồi gắp luôn cả phần của mình vào đĩa của cậu.
"Không sao đâu, thầy ăn đi, em ăn vậy là đủ rồi."
Hột cơm còn dính bên mép làm Mew phải nở một nụ cười cưng chiều, với tay lấy hạt cơm đó xuống, rất tự nhiên cho vào miệng và nói:
"Không sao, em phải ăn nhiều vào, em rất ốm."
Gulf mới phản bác lại:
"Em không có gầy, thằng con trai gần 70kg như em gầy chỗ nào cơ chứ!"
Giọng mũi như đang làm nũng ấy thật khiến người ta muốn phạm tội mà. TruyenduocvietboiLeHaBang
"So với tôi thì em vẫn còn gầy lắm. Ăn nhiều vào." Mew nói.
Gulf nhìn Mew rồi nhìn lại mình. Cũng phải, dù chiều cao tương đương nhau nhưng thầy ấy thật có cơ có thịt, lúc sáng lúc đụng vào ngực của thầy ấy cảm giác thật là chắc chắn, chắc thầy ấy có tập gym - Gulf nghĩ vậy nên cắm cụi ăn, không để ý thấy thầy ấy cho cơm lấy từ bên miệng cậu bỏ vào miệng thầy.
Sau khi ăn cơm xong, Gulf đứng dậy nói cảm ơn thầy toan đi về nhà thì nghe thầy nói để thầy đưa về. Cậu ngơ ngác hỏi:
"Không phải chiều thầy còn có tiết sao?"
"Không có. Tôi đâu có nói với em là tôi có tiết."
"Không sao nhưng em tự về được ạ. Em về với bạn."
"Không phải bạn em đã về trước rồi sao?"
Hỏi xong cũng không chờ Gulf trả lời đã cầm cổ tay Gulf đi đến nhà xe. TruyenduocvietboiLeHaBang
Ngơ ra vì cảm giác nơi cổ tay, Gulf để yên cho Mew dẫn mình đi. Cậu không bài xích cái nắm tay này của thầy, không những vậy còn cảm thấy có chút cảm xúc không biết là gì trong lòng.
Rất ngứa, cứ râm ran nơi đáy lòng khiến Gulf mãi mê nghĩ về nó đến mức đã lên xe rồi nhưng cậu vẫn không có chút nhận thức nào.
Sau khi ngồi vào ghế lái, nhìn cậu con trai đang ngẩn ngơ bên cạnh mình, Mew chỉ biết lắc đầu cười trừ:
"Thật không biết làm sao với em"
Ghé sát lại Gulf, Gulf giật mình nâng tay chống lại Mew tránh để Mew lại gần mình thêm nữa:
"Giáo sư, người đang làm gì vậy?"
Khuôn mặt muốn bao nhiêu khả ái có bấy nhiều khả ái. Kéo dây thắt an toàn cài lại cho Gulf, Mew trả lời:
"Thấy em mãi không có động tĩnh nên tôi mới thắt dây lại giúp em."
Nghe xong biết mình nghĩ nhiều rồi nên cậu cúi đầu rất thấp, lí nhí nói cảm ơn. Thấy vậy Mew cũng không nói gì, hơi mỉm cười rồi khởi động xe đi.
Gulf ngại không khí ngại ngùng trên xe nên nhắm mắt muốn giả vờ ngủ nhưng người xưa có câu:
"Căng da bụng chùng da mắt."
Không được bao lâu cậu đã ngủ thật mất. Đến lúc nghe thấy anh gọi, mơ màng tỉnh giấc thì đã đến nhà. Mở đôi mắt nhập nhèm cậu lầm bầm:
"Đã đến nhà rồi sao? Thật nhanh."
Quay sang Mew cậu nói:
"Cảm ơn thầy đã đưa em.."
Không nói được hết câu vì cậu đã chết đứng khi Mew thơm nhẹ lên trán cậu. Vuốt tóc cậu rồi nhẹ nói:
"Mai gặp lại em, mèo nhỏ."
Hết chương 3
Có ai thắc mắc tại sao Mew lại biết nhà Gulf không? Nhóc con bị Mew thơm đến mụ mị rồi không còn để ý đến vấn đề này nữa rồi.
Vào nhà, Gulf lao thẳng lên giường, lăn qua lăn lại một hồi lâu, cậu vẫn chưa thể tiếp thu hết được lượng thông tin của ngày hôm nay.
Chỉ một buổi sáng mà cuộc sống của cậu như dần lật sang một trang mới. Đang nằm thì chuông cửa nhà cậu kêu liên hồi, đi kèm đó là giọng nói của Mild:
"Gulf ơi, mở cửa!" TruyenduocvietboiLeHaBang
Dựng người dậy, cậu đi ra mở cửa cho Mild, cửa vừa mở ra đã nghe Mild nói liên tục:
"Tại sao? Tại sao lại như vậy?" Gulf quay sang:
"Chuyện gì với mày nữa vậy? Cứ tại sao sáng giờ."
"Thì ta thắc mắc mà, tại sao giáo sư lại như vậy?"
"Như vậy là như thế nào? Mày nói rõ ra xem nào!"
"Thì chả phải là lúc ở nhà ăn ta nghe mấy đứa khoa khác nói giáo sư còn trẻ nhưng rất khó tính và nghiêm khắc sao. Thầy ấy cũng có bệnh sạch sẽ nữa. Nên ta mới cảm thấy thắc mắc tại sao thầy ấy lại ăn cơm với mày, lại còn vuốt tóc mày nữa! Ta cứ cả thấy lạ lạ".
Gulf không nghĩ ngợi gì mà nói luôn:
"Có sao? Ta thấy thầy ấy cũng hiền mà. Với lại ta đi ăn với giáo sư vì thầy ấy mới về không quen đường. Chả phải lúc sáng thầy ấy đỡ ta sao? Nên ta đi cùng coi như cảm ơn thôi. Chỉ có vậy."
"Chỉ có vậy?" Mild cao giọng hỏi lại.
Tông giọng ấy khiên Gulf chột dạ, cậu lớn tiếng hơn một chút:
"Đúng vậy. Chỉ có vậy, vừa lòng mày chưa?"
"Được rồi. Thế mày lên văn phòng, giáo sư nói gì vậy?"
"Không nói gì hết, ta đi tắm đây".
"Auuuuu" Mild la lên, đành nằm lên sofa mở tivi lên chơi game chờ Gulf.
Còn Gulf, cậu vơ đại chiếc boxer rồi bước vào phòng tắm.
Câu hỏi của Mild làm Gulf phải suy nghĩ: 'Đúng vậy. Ở văn phòng thầy ấy không nói gì hết. Sao mình cứ cảm thấy thầy ấy gọi mình lên chỉ vì muốn đi ăn vói mình thôi nhỉ? Còn bệnh sạch sẽ là sao? Rõ ràng không chỉ vuốt tóc, thầy ấy còn thơm mình mà!'
Nghĩ đến đây Gulf không khỏi đỏ mặt, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ mãi không ra, suy nghĩ của Gulf hiện tại như mớ bòng bong vậy, không biết thầy ấy muốn làm gì.
Tâm hồn cậu cứ treo ngược lên cây, khiến cả tối hôm ấy Mild được một bữa tức đến độ đỏ cả mặt vì trình bắn Pubg của Gulf. TruyenduocvietboiLeHaBang
Lúc này đã là mười giờ tối, tại một căn hộ cao cấp, ở tầng cao nhất của toàn nhà, Mew cầm ly Whisky đứng bên cạnh cửa sổ sát đất nhìn xuống thành phố, ánh đèn lung linh thật say mê lòng người. Mew đang nghĩ về những gì đang xảy ra hôm nay:
"Thật không nghĩ sẽ gặp em sớm như vậy, nhưng mà em không nhớ tôi sao?"
Mew nói vậy là có ý gì? Hai người họ đã gặp nhau trước đó rồi sao? Sao có thể? Vậy tại sao Gulf lại không hề có chút ấn tượng nào về Mew?
Nhấp một ngụm rượu, Mew quay lại bàn trong phòng khách lấy điện thoại, mở danh bạ, ấn gọi cho số đầu tiên trong danh bạ. Cái tên được lưu thật có ý nghĩa: Chỉ một hình trái tim màu đỏ hiện lên.
Chuông rung lên ba hồi thì có người nhấc máy:
"Alo, Kana nghe, cho hỏi ai vậy ạ?"
Hóa ra là Gulf, Mew lúc này nở một nụ cười thật sâu:
"Em đang làm gì vậy? Vẫn chưa ngủ sao?"
"A, giáo sư! Sao thầy lại có số điện thoại của em?"
"Hồi sáng tôi lấy số em trong sổ thông tin sinh viên ở phòng giáo vụ. Em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó"
"Em vẫn chưa ngủ, đang bắn Pubg với Mild."
"Chính là cậu bạn đi cùng em buổi sáng sao?"
"Đúng vậy ạ, mà giáo sư gọi em có chuyện gì không ạ?"
"Muốn nói với em rằng sáng mai có tiết, tôi tiện đường qua đón em lên trường luôn, nhớ ngủ sớm, đừng ngủ quên."
Điện thoại đã cúp, Gulf ngơ ngác nhìn điện thoại, Mild hỏi:
"Giờ này mà ai còn gọi cho mày nữa vậy?" Gulf không trả lời câu hỏi chỉ nói với Mild:
"Mai không cần qua rủ ta, mai ta có việc. Xí về nhớ khóa cổng lại cho ta"
Nói xong không chờ Mild trả lời đã quay đít đi vô phòng. Mild ngơ ngác gãi đâu:
"Thằng quỷ này, lại bị gì vậy chứ?" Xong cậu lại bắn Pubg tiếp. TruyenduocvietboiLeHaBang
Vào đến phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, cậu lại suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra rốt cuộc thầy ấy muốn làm gì:
"Ngày mai phải hỏi cho rõ mới được, chứ thật khó chịu." Nghĩ vậy rồi cậu trùm chăn đi ngủ.
Bảy giờ áng, những ánh nắng đầu tiên đã chiếu vào căn phòng nhỏ, nhưng cậu trai trẻ đó vẫn gạt hết những tiếng chuông báo thức, trùm chăn ngủ ngon lành.
Mãi đến khi nhạc chuông điện thoại vang lên:
"Alo" Một giọng mũi đặc sệt trả lời
"Em vẫn chưa dậy sao? Tôi đang ở trước cửa nhà em nè."
A, cậu nhớ ra rồi, sáng nay giáo sư nói đến đón mình, sao lại ngủ quên như thế cơ chứ? Lại một ngày mới bắt đầu với sự vội vàng của Gulf.
Đúng 7 giờ 15 phút Gulf phi ra khỏi nhà, quần áo chỉnh tề nhưng đầu tóc vẫn chưa kịp chải.
Chạy đến chỗ Mew, cậu thấy Mew đang dựa vào bênh cạnh xe. Hôm nay Mew bận một chiếc sơ mi trắng phối cùng chiếc quần tây đen, chân đi đôi giày da, Gulf nhìn kiểu gì cũng thấy thật đẹp trai. TruyenduocvietboiLeHaBang
Còn cậu hôm nay chọn cho mình một chiếc T-shirt (*) màu đen có một cái logo nhỏ bên ngực trái, phối với chiếc quần jean, chân đi đôi Vans trắng. Với outfit (*) này thì cậu chọn cho mình một chiếc túi đeo chéo bằng da, nhìn cậu tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
(*) T-shirt: Áo thun.
(*) Outfit: Nguyên một bộ quần áo kết hợp với phụ kiện đi kèm.
"Xin lỗi thầy, em ngủ quên mất."
Mew đưa tay rất tự nhiên chỉnh lại những lọn tóc đang bù xù trên trán cậu, trả lời:
"Không sao đâu, lên xe nào."
Xoay người mở cửa xe cho cậu, ân cần dùng tay chắn trên thành xe sợ cậu đụng phải.
Chờ cậu ngồi xuống mới đóng của lại rồi vòng về vị trí ghế lái. Ngồi lên xe xong Mew mở học đưa cho Gulf một bịch sữa đậu nành với hai cái bánh bao nóng hổi:
"Em ăn đi, còn nóng đó."
"Em cảm ơn."
Mew khởi động xe, cả hai cùng lên đường. Đến trước cổng trường Gulf cũng vừa xử lý xong bữa sáng, Mew quay sang nói vói Gulf:
"Em vô lớp trước đi, tôi đi đậu xe."
Gật đầu, mở cửa cậu tính bước xuống thì nhớ ra là có chuyện muốn hỏi Mew, cậu quay đầu lại nói với Mew:
"Hết giờ thầy có rảnh không? Em có chuyện này muốn hỏi thầy."
"Được, vậy hết tiết em đứng đây đợi tôi."
Gulf gật đầu rồi xuống xe, đóng của lại rồi quay vô trường lên giảng đường. Mew nhìn theo bóng Gulf một lúc rồi mới đem xe đi đỗ.
Vô đến lớp, Gulf thấy Mild đang vẫy tay với cậu, tiến lại chỗ Mild, vừa ngồi xuống đã nghe Mild nói:
"Hôm nay lạ vậy sao? Không có ta gọi mà vẫn có thể đến lớp đúng giờ."
Nghe Mild chọc cậu cũng không thèm để ý, Gulf hiểu vì sao Mild chọc như vậy, vì có khi nào cậu thức dậy sớm để đi học được đâu mà.
Mild vừa nói xong thì giáo sư cũng vào lớp, tiết học bắt đầu với việc điểm danh, kéo dài năm giờ đồng hồ. Đến mười một giờ mọi người ai cũng vừa đói vừa mệt, nếu không phải có hai cái bánh bao lúc sáng với vì sữa đậu thì Gulf sợ là bây giờ cậu cũng chịu không nổi.
"Reng reng reng"
Cuối cùng chuông báo hết giờ cũng reo lên, Mild choàng vai Gulf nói:
"Mày tự đi ăn đi, hôm nay ta có việc, ta đi trước." Nói xong Gulf xách túi rồi chạy mất, để lại Mild nhìn trời nhìn đất không biết than khổ với ai:
"Thằng này hôm nay dính cái gì mà sang cũng có việc, trưa cũng bận. Nó giấu mình quen em nào hả ta?"
Nói xong Mild cũng xách cặp ra ngoài, cậu định về nhà gặm mì tôm vậy, vì chiều nay cũng không có tiết. TruyenduocvietboiLeHaBang
Gulf lao ra cổng trường, đứng ở chỗ lúc sáng, chưa được bao lâu thì Mew đã đánh xe tới, mở cửa lên xe và ổn định chỗ ngồi cậu nghe Mew hỏi:
"Trưa nay em muốn ăn gì?"
"Không cần đâu ạ, em chỉ có chút chuyện này hỏi thầy thôi, rồi em về tự ăn cũng được."
"Không sao, em có thể vừa ăn vừa nói cũng được mà. Tôi biết một quán lẩu cũng được, để tôi dẫn em đi." Gulf nghe vậy cũng đành thuận theo thầy.
Quán lẩu đó nằm ngay gần trung tâm thương mại, cách trường hai mươi phút đi xe, đây là quán rất nổi tiếng, Mild cứ đòi đi miết mà Gulf chê xa vẫn chưa chịu đi.
Đậu xe xong Mew đi vòng qua mở cửa xe cho Gulf, làm Gulf cả thấy khi cậu ở cạnh anh cậu như một đứa con gái vậy. Dằn lại suy nghĩ, cậu đi theo Mew vô quán.
Sau khi vô bàn order xong hết mọi thứ, Gulf lo lắng uống nước không ngừng, vì cậu đang không biết phải mở lời như thế nào, nói vào lúc nào, mắt cậu cứ đảo liên tục.
Ngồi phía đối diện, Mew đã sớm nhìn ra Gulf có tâm sự nhưng anh đang chờ xem cậu nhóc này bao giờ mới mở lời. Đồ ăn ra rất nhanh, đúng là quán lớn, phong thái phục vụ rất chuyên nghiệp.
Trong lúc chờ nước lẩu sôi, cậu ngước nhìn Mew rồi như hạ hết quyết tâm, cậu hỏi:
"Giáo sư, em có thể hỏi thầy chuyện này được không?"
"Em nói." Chỉ hai chữ nhưng với giọng nam trầm khiến lỗ tai người nghe như muốn mang (*) thai luôn vậy.
(*) Ý chỉ âm thanh dễ nghe.
Ráng giữ bản thân bình tĩnh, sắp xếp lại câu từ Gulf mở miệng:
Gulf nhìn Mew, cảm nhận độ ấm từ cái nắm tay của anh, cảm giác này thật lạ.
Dù vậy vẫn không thể ngăn được suy nghĩ của cậu:
"Tại sao lại là cậu, cậu là con trai cơ mà? Có bao nhiêu em gái xinh đẹp chân dài ngoài kia, thì tại sao lại là cậu? Cậu với thầy ấy mới gặp nhau có mấy lần thôi mà? Thầy ấy nói thật sao? Một người con trai hoàn hảo như vậy, lại thích cậu sao? Thầy ấy thích mình ở điểm nào vậy?"
Nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Mew cười nhưng vẫn chưa nói gì. TruyenduocvietboiLeHaBang
Không gian thật yên tĩnh, chỉ có tiếng nước trong nồi lẩu đang sôi sùng sục. Mew buông tay cậu ra, đem thịt bỏ vào nước cùng với các loại topping (*) khác.
(*) Đồ ăn thêm kèm theo, không cố định.
Anh biết Gulf bây giờ đang cần thời gian để tiêu hóa lượng thông tin này. Anh vốn chưa muốn nói sớm như vậy đâu, anh sợ cậu sẽ không tiếp thu được việc yêu đương đồng tính này, anh sợ cậu nghe xong sẽ trốn tránh anh mất.
Nhưng thật cậu nhóc này một chút cũng không chịu đợi, hỏi khiến anh không muốn giấu thêm. Anh nghĩ kệ vậy, nếu lỡ Gulf có trốn tránh anh, thì anh vẫn sẽ cố gắng hết sức để tán đổ em ấy và bắt buộc phải tán đổ em ấy.
Thịt vừa chín tới, anh gắp để vô dĩa của cậu:
"Em ăn trước đi đã, kẻo nguội. Có gì từ từ, vừa ăn vừa nói." Gulf nghe vậy, nhìn anh thêm một cái rồi cầm đũa lên ăn.
Bỏ đồ ăn vào miệng nhưng Gulf nào cảm nhận được nó ngon hay nó dỡ. Cứ ăn được một miếng cậu lại nhìn Mew một cái, thấy vậy Mew bật cười, không biết làm sao với nhóc này, anh đành mở lời trước:
"Có phải em muốn hỏi người tôi thích lại là em mà không phải những người khác, đúng không?" Nghe Mew nói, Gulf gật đầu lia lịa.
Mew vẫn tiếp tục gắp đồ ăn vào dĩa của Gulf, vừa nói:
"Tôi không quan trọng và không bắt buộc rằng người yêu của tôi phải là con gái. Với tôi, người khiến tôi có cảm giác mới là người tôi yêu."
Gulf đang nhai nghe anh nói vậy chỉ im lặng nhìn, Mew lại nói tiếp:
"Em thắc mắc vì sao tôi và em gặp nhau chưa lâu mà tôi đã nói thích em, đúng không?"
"Đúng vậy, em với thầy chỉ mới gặp nhau hôm qua, tính đến thời điểm này còn chưa đầy bốn mươi tám tiếng, sao em có thể tin là thầy thích em được."
Mew nghe vậy nhìn vào mắt Gulf rồi trả lời:
"Nếu tôi bảo tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên, em có tin không?"
Một câu hỏi nhưng cũng là câu trả lời cho Gulf, thấy Gulf tính nói gì đó thì Mew ngắt lời:
"Em cũng không cảm thấy bài xích hay chán ghét tôi đúng không, với những lời thân mật hay những lần đụng chạm?"
Gulf nghe vậy cũng không có trả lời. Mew nắm lấy tay Gulf rồi nói:
"Nếu vậy thì xin em khoan hẵng từ chối tôi, hãy cho tôi cơ hội để gần gũi em, chăm sóc em. Có thể không?" TruyenduocvietboiLeHaBang
Gulf nhìn thẳng vào mắt Mew, nhìn đôi mắt long lanh tràn ngập ý cười đó cậu không thể mở miệng nói không được, mà sâu trong lòng cậu cậu cũng không cảm thấy chán ghét, hay bài xích với những lần đụng chạm của Mew, cậu chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngứa, đó là một cảm giác rất lạ, nhưng không phải là ghét.
Chính vì vậy cậu mới không trả lời, mà chỉ nhìn Mew. Thấy vậy Mew cười rồi đưa tay lên vuốt tóc cậu:
"Em không nói coi như em đồng ý rồi nhé! Bây giờ thì ăn thôi."
Mew thu tay về, lại tiếp tục công cuộc nuôi béo cậu nhóc này, anh gắp cho cậu không ngừng, nhưng anh chợt nhận ra cậu nhóc này chỉ ăn thịt mà không ăn rau:
"Gulf, tại sao em lại không ăn rau?"
"Rau không ngon, chả có vị gì cả, còn có chút đắng đắng nữa chứ. Em không thích ăn."
"Không được, như vậy không được, phải ăn rau vào mới có đủ chất chứ."
Thấy Mew kiên trì như vậy Gulf đành mè nheo:
"Không mà, chỉ hôm nay thôi, lần sau em sẽ ăn, có được không? Thầy."
Thấy Gulf làm nũng như vậy anh làm sao có thể chịu nổi:
"Nếu vậy em phải gọi tôi là" Anh ", không được gọi là thầy hay giáo sư nữa, nếu em gọi tôi là thầy hay giáo sư thì phải ăn rau, có chịu không?"
Nghĩ một hồi Gulf quyết định lời đề nghị này của Mew:
"Được, nhưng chỉ hôm nay thôi đúng không thầy?"
"Đúng vậy, chỉ hôm nay, nhưng em vừa gọi tôi là thầy rồi, nên rau trong dĩa em phải ăn hết đi đó."
Mew cười vì sự đáng yêu quá độ này của Gulf, anh thấy mình càng ngày càng u mê cậu nhóc này rồi.
Nhìn Gulf đau khổ nhai rau mà Mew cảm tưởng như cậu đang ăn món gì đó kinh khủng lắm vậy.
Mew thấy vậy trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ làm sao để có thể giúp Gulf bỏ tật xấu này, nếu không thì phải làm sao để cậu nhóc này không cần ăn rau nhưng vẫn phải có đủ chất. Đúng chuẩn suy nghĩ của một 'Daddy'.
Cả một buổi ăn trưa, Mew liên tục gặp cho Gulf, rồi nhìn cậu ăn, cứ dụ cậu ăn thật nhiều, thật nhiều. Đến khi Gulf giơ đũa chịu thua, đưa tay xoa cái bụng nhỏ có phần hơi nhô lên anh mới thỏa mãn, ngưng gắp cho Gulf. TruyenduocvietboiLeHaBang
Kết thúc buổi ăn trưa đã là một giờ rưỡi chiều. Anh và Gulf lên xe, còn đi đâu chương sau mới biết.
Mọi người nhớ like và Comment để Băng có thể viết tốt hơn nhé, yêu mọi người.
Cũng phải thôi, cậu thanh niên nhà ta đang còn nhỏ và ham chơi lắm, làm sao có thể thích những nơi yên tĩnh như vậy được.
Mew nghe giọng là biết Gulf không thích nhưng anh chỉ cười và không nói gì thêm, coi như cho cậu một bất ngờ đi.
Xe bắt đầu chạy, bon bon qua ba cái ngã tư, quẹo rất nhiều lần, cuối cùng cũng đã tới nơi. Gulf với người ra nhìn về phía cửa bảo tang, thầm nghĩ:
Tại sao lại khác với trong suy nghĩ của cậu như vậy? Tại sao lại nhiều hình ảnh nhân vật trong game như vậy? Lẽ nào..
Cậu quay phắt qua nhìn Mew, gương mặt như muốn nói: Là như vậy, đúng không?
Mew nhìn cậu, đỗ xe xong Mew cười nói:
"Đi thôi, vào rồi em sẽ biết."
Nắm lấy tay cậu, anh dắt cậu đi qua cửa an ninh, kiểm vé các thứ anh và cậu đã vô được bảo tàng. Gulf quan sát thấy từ ngoài cửa đến hành lang vào bảo tang đều là những bức tranh, poster về các loại game từ thế hệ 8X đến các game Mobile ngày nay.
Đúng như Gulf nghĩ, nơi này giống như The National Videogame Arcade ở Nottingham (*) ở nước Anh vậy. Có vô vàn những game cũ, lịch sử hình thành và phát triển của chúng.
(*) Là tên của một bảo tàng game ở nước anh, là nơi giao lưu của tất cả những người làm game và game trên thế giới.
Không những vậy, cậu còn mê nhất đó chính là các mô hình nhân vật game có kích thước từ nhỏ đến lớn, cậu không thể rời mắt khỏi chúng, đôi mắt của cậu như có hàng vạn ngôi sao trong đó vậy, rất lấp lánh.
Đi theo bên cạnh Gulf, Mew biết mình đã đưa cậu đến đúng nơi rồi. Nhìn cậu đang nhìn những mô hình đó, Mew hỏi:
"Em thích những mô hình này sao?"
"Đúng vậy, ai lại có thể không thích chúng cơ chứ, chúng là mơ ước của em đó."
Mắt vẫn không dời khỏi mô hình, Gulf trả lời. Mew cười:
"Vậy em có muốn được sờ vào chúng không?" Gulf quay phắt qua nhìn Mew:
"Muốn nhưng ở đây nó ghi bảng cấm đụng."
Nói đến đây, Gulf đảo mắt nhìn xung quanh, rồi ghé vào tai Mew nói nhỏ:
"Không lẽ chúng ta lén sờ hả? Như vậy không ổn lắm đâu."
Nhìn cậu nhóc đang rối rắm về vấn đề này, Mew cưng chiều nhìn cậu, trong đáy mắt chứa toàn ánh cười, cũng học Gulf ghé sát tai cậu rồi nói:
"Nếu em muốn thì cũng có thể đến nhà tôi để sờ, ở nhà tôi cũng có một vài cái mô hình đó." TruyenduocvietboiLeHaBang
Nghe Mew nói xong cậu như không tin vào tai mình:
"Nhà thầy có thật sao? Thầy không lừa em chứ?"
"Đương nhiên là không rồi, không tin em có thể đến xem thử. Xem xem tôi là đang nói thật hay nói điêu (*) em."
(*) Nói dối
Nhìn Mew cậu vẫn nửa tin nửa ngờ nhưng thà nhầm còn hơn sót, lỡ nhà thầy ấy có thật thì sao? Cứ đến một lần cũng đâu có sao. Nghĩ vậy là làm luôn, Gulf đồng ý đến nhà Mew. Mew cười thật rạng rỡ khi thực hiện được ý đồ của mình.
Ra khỏi viện bảo tàng đã là năm giờ kém, Gulf đang lưu luyến vẫn chưa muốn về. Đưa cậu ra xe Mew nói:
"Tôi phải ghé vào siêu thị mua ít đồ, em đi cùng tôi nhé. Mua xong tôi đưa em về nhà xem mô hình."
"Được ạ."
Nghĩ đến chuyện sắp được sờ những mô hình game, cậu hưng phấn trả lời.
Cả hay cùng nhau đi siêu thị, đi đến đâu cũng khiến mọi ánh mắt phải dõi theo, không chỉ vì độ đẹp trai của hai anh chàng, mà còn vì độ đẹp đôi của hai người. Hình ảnh đi siêu thị mua đồ đó thật ngọt ngào biết bao.
Mew đi trước xách giỏ siêu thị, đang tập trung lựa rau và thịt nhưng khéo mắt vẫn không dời khỏi cậu nhóc đang dán mắt vào quầy kem đằng sau. Cậu chỉ nhìn chứ không hề đụng đến nó, cả bỏng ngô cũng vậy.
Mew chợt nhận ra sở thích của cậu thật giống như một đứa trẻ, Mew cảm thấy mình thương cậu bao nhiêu đều không đủ, muốn bao bọc, bảo hộ cậu thật nhiều hơn nữa.
Lời tác giả: Có ai thắc mắc tại sao mới gặp nhau không bao lâu mà suy nghĩ và tình cảm của Mew đã lớn đến vậy không?
Sau khi mua xong hết đồ về nhà Mew, đến nơi Gulf lại được một trận ngạc nhiên vì cách bày trí ngôi nhà của anh. TruyenduocvietboiLeHaBang
Căn nhà rất rộng, gần như là nửa tầng lầu, màu chủ đạo là trắng xám, Gulf cảm thấy rất hợp với khí chất của anh, cũng không quá lạnh lẽo.
Từ cửa vô là một hành lang, một bên là gương sát đất, phía đối diện là một tủ giày âm tường, cũng có một cái ghế nhỏ để thuận tiện cho việc mang giày.
Mew sau khi cởi giày ra xong, mở tủ lấy hai đôi dép đi trong nhà, anh đi một đôi, đôi còn lại anh đặt ngay ngắn trước chân của cậu. Cậu xỏ vào rồi đi theo anh vô nhà, đến phòng khách là một không gian mở ở giữa căn nhà. Bộ ghế sô pha màu xám dáng tròn ở giữa căn phòng làm căn phòng càng thêm sang trọng, ấm cúng.
Hết chương 7.
Chúc mừng ngày 17/05 - Ngày của cộng đồng LGBT.
Để chúc mừng ngày này Băng đã chơi lớn, ra một lần ba chương.
Hy vọng cả nhà sẽ thích, chúc cả nhà có một ngày tuyệt vời.
"Em cứ tự nhiên xem, tôi đi cất đồ vô bếp rồi sẽ dẫn em đi xem mô hình nhé."
Gulf gật đầu, nhìn theo Mew đi về phía bên phải của phòng khách, bếp chính là ở bên đó, được ngăn cách với phòng khách bởi một cửa kính lớn. Cậu có thể nhìn thấy Mew xắn tay áo lên cất mọi thứ vào tủ lạnh, tủ đồ khô những thứ Mew vừa mua. TruyenduocvietboiLeHaBang
Không nhìn Mew nữa, quay lại phòng khách, đằng sau ghế sô pha chính là cái của sổ sát đất có thể nhìn về thành phố.
Rèm của sổ đag được kéo ra hai bên nên Gulf có thể nhìn thấy thành phố đang bắt đầu lên đèn, cảnh tượng thật mê hoặc lòng người.
Cậu đắm chìm trong khoảng không gian lung linh ảo mộng này, cho đến lúc Mew đến đứng sau lưng cậu lúc nào cậu cũng không biết. Mew cất tiếng hỏi:
"Em thấy nó có đẹp không?"
"Có ạ, rất đẹp."
"Em có muốn sống ở đây không?" Gulf đơ ra đâu đó khoảng ba giây rồi cười cười trả lời:
"Em không có đủ tiền để sống ở một nơi như thế này đâu."
Mew nghe vậy cũng không nói gì lại, có thể Gulf nghe không hiểu ý anh, hoặc là cậu ấy đang muốn trốn tránh vấn đề dù đã nghe hiểu. Nhưng anh cũng không muốn nói thêm, vì anh biết tiến độ bây giờ đang phát triển quá nhanh, anh sợ Gulf sẽ không tiếp thu kịp. Dù muốn nhưng anh vẫn kiềm lòng mình lại.
"Được rồi, để tôi dẫn em đi xem mô hình tôi có."
Nghe vậy Gulf liền dời mắt ra khỏi khung cảnh về đêm của thành phố phía dưới, đi theo Mew về khoảng không gian bên cạnh phòng bếp.
Đó hình như là phòng làm việc, bên trong có rất nhiều sách, được đựng trong tủ sách cao thật cao, phải dùng đến thang để lên các tầng sách phía trêи. Gulf cảm thán, đúng là tiến sĩ, sách đọc cũng thật là nhiều, nếu là cậu thì bao giờ mới đọc hết đống sách này nhỉ?
Ở giữa gian phòng có một bộ bàn ghế sô pha dáng chữ nhật, sau bộ bàn ghế đó là một chiếc bàn làm việc bằng gỗ rất lớn, trêи bàn có rất nhiều giấy tờ, cũng như sách, còn có một chiếc máy tính màn hình rất to. Phía sau bàn làm việc có một cái tủ trưng bày, nhìn đến đây mắt Gulf như có đèn pha, phát sáng ngời.
Đúng, chính nó, mô hình nhân vật đồ chơi mơ ước của cậu. Mew không chỉ có một, hai mô hình mà là cả một tủ mô hình hoành tráng, trong đó có đâu đó trêи dưới 100 mô hình từ nhỏ đến vừa. Bên ngoài tủ kính, như hai vị thần hộ mệnh, có hai mô hình kϊƈɦ cỡ to bằng người thật ở hai bên.
Cảnh tượng này thật đả động lòng người, Gulf không nghĩ giáo sư lại có sở thích như cậu, không những vậy còn suy tầm được nhiều đến vậy.
Cậu lao đến, nhòm bên này, ngắm bên kia, nhưng vẫn không dám chạm vào. Dù cậu không có những mô hình này thì cậu cũng biết nó đắt và khó kiếm cỡ nào, cậu lo lắng tay cậu to như vậy, lớn như vậy, lỡ đụng nó rụng mất cái tay, cái chân thì cậu phải làm sao. Cái này cứ không phải có tiền là mua được.
Mắt cậu cứ nhìn không dời, Mew nhẹ giọng bảo:
"Không phải em muốn sờ vào nó sao? Sao bây giờ được sờ em lại không sờ?"
Mew hỏi vậy nhưng đến khi nghe câu trả lời từ Gulf không khỏi khiến anh bất ngờ:
"Em sợ. Em sợ sẽ làm hỏng nó mất." TruyenduocvietboiLeHaBang
Nghe vậy Mew sững ra ba giây rồi tiến lại, nắm lấy tay cậu, lấy mô hình để vào tay cậu:
"Không sao, tất cả đều là của em, tôi suy tầm chúng về cũng chỉ để cho em chơi, nên em không cần lo lắng. Lỡ có hư tôi lại kiếm mô hình khác về cho em. Có được không?"
Gulf quay lại nhìn Mew, nghe Mew nói như thể Mew anh ấy đã biết sẽ có ngày này, cố ý suy tầm những em này về để thỏa mãn cậu vậy, cậu thật không dám tin nó là sự thật.
Chỉ một ngày hôm nay cậu đã trải qua rất nhiều sự kinh hỉ, cậu không biết cậu có nên tin hay không? Hay nó chỉ là một giấc mộng đến ngày mai tỉnh giấc mọi thứ sẽ trở về như cũ. Không có Mew, không có những lời nói ngọt ngào, ân cần chăm sóc cậu. Không có những cái nắm tay, cái thơm ngọt ngào, dịu dành của Mew dành cho cậu.
Cậu sợ những thứ đẹp đẽ này sẽ không phải là của mình, cậu sợ khi mình đã quá đắm chìm vào nó thì đến lúc mất đi cậu sẽ không thể nào chịu nổi.
Gulf vẫn nhìn Mew nãy giờ, và Mew vẫn nhìn lại cậu, cho cậu một ánh mát dịu dàng, một nụ cười trấn an, muốn an ủi nổi sợ đang dâng trào trong lòng cậu nhóc này.
Đúng như Mew nghĩ, mọi thứ đang diễn ra quá nhanh, anh sợ cậu sẽ không tiếp thu được, nhưng nhìn biểu cảm của Gulf thì anh hiểu rằng năng lực tiếp thu của cậu mạnh hơn anh nghĩ nhiều.
Cậu chỉ đang lo sợ sẽ mất đi những thứ đẹp đẽ, chính vì vậy việc quan trọng hiện tại của Mew lúc này là làm cho Gulf cảm thấy an toàn để có thể hoàn toàn dựa vào anh, yêu anh. TruyenduocvietboiLeHaBang
Lời tác giả: Mew sẽ làm như thế nào để cậu nhóc tin anh, dựa vào anh, hãy đón chờ diễn biến ở những chương tiếp theo nhé cả nhà.
Sau khi trấn an tinh thần của Gulf xong, anh để cậu tự chơi một mình trong phòng sách, còn anh thì ra bếp để chuẩn bị bữa tối.
Bất ngờ không khi Mew biết nấu ăn? Nói một chút để mọi người biết thêm về Mew. TruyenduocvietboiLeHaBang
Mew sinh ra trong một gia đình khá khá giả, ba mẹ của Mew đều là những doanh nhân thành đạt. Cả hai đang điều hàng một công ty về kỹ thuật ôtô, đây cũng chính là nguyên nhân Mew theo học khoa kĩ thuật công nghệ, ba mẹ anh hy vọng sau này anh có thể về tiếp quản doanh nghiệp của gia đình.
Ngoài ra mẹ anh cũng là một nhân vật máu mặt trong giới mỹ phẩm, khi có trong tay một thương hiệu mỹ phẩm nổi tiếng với một trụ sở chính và gần mười chi nhánh nhỏ khắp toàn quốc.
Còn về anh em trong dòng họ Suppasit thì nhà có ba chị em. Trước Mew có một chị gái hơn Mew bốn tuổi, hiện đang phụ mẹ anh điều hành công ty mỹ phẩm.
Anh là con thứ trong nhà, sau Mew là một cô em gái thua Mew ba tuổi, hiện cũng đang trong quá trình hoàn thành chương trình đại học của mình.
Một cậu ấm như vậy tại sao lại có thể biết nấu ăn đây?
Đây cũng chính là kết quả của phương pháp nuôi dạy con cái của ba mẹ anh. Anh được để cho độc lập từ nhỏ, bên cạnh đó trong quá trình sinh sống học tập ở nước ngoài khiến anh phải lăn vào bếp, vì không hợp khẩu vị nước ngoài.
Còn bạn Gulf nhà ta thì sao?
Gia đình cậu chỉ thuộc gia đình tầm trung nhưng cuộc sống gia đình rất hạnh phúc.
Ba cậu là cán bộ biên phòng, mẹ cậu hiện là trưởng khoa ngoại của một bệnh viện có tiếng trong nước. Cả hai đều có suy nghĩ rất thoáng, nuôi thả hai chị em cậu, không gò bó hay ép buộc, để cậu và chị cậu được tự do làm điều mình thích.
Chị gái của cậu hơn cậu bốn tuổi, bằng tuổi em gái út của Mew hiện đang làm dẫn chương trình thời sự cho đài VTV, độ phủ sống cũng khá cao.
Cậu nhóc không biết làm gì hết, vẫn rất yêu cuộc sống màu hường xung quanh cậu. Từ năm 18 tuổi cậu đã xin ba mẹ cho ra ở riêng, nên ba mẹ cũng chiều theo ý cậu, thuê cho cậu một căn nhà nhỏ gần trường để thuận tiện cho việc đi học của cậu.
Quay lại với hiện tại, Mew xắn tay áo vào bếp, các công đoạn chuẩn bị nguyên liệu hay nấu nướng đều rất thành thục.
Hôm nay anh làm món mỳ Spaghetti (*), trụng mì, băm thịt, sốt cà rất chuẩn. Khi làm sốt, mùi thơm bay vô tận phòng sách, đánh thức cái bụng đói của cậu nhóc kia, cậu mới không nỡ mà buông những mô hình trên tay để đi ra bếp.
(*) Mỳ Ý.
Thấy cậu ra, Mew liền gọi:
"Mì xong rồi đây, em đi rửa tay rồi lại ăn nào."
Vì không biết nhà vệ sinh ở đâu, nên cậu đi thẳng vào bồn rửa trong bếp. Vô đến nơi, cậu thấy không chỉ mùi rất thơm mà nhìn màu sắc cũng rất đẹp, bếp cũng được Mew dọn dẹp rất gọn gàng.
Không như cậu, mỗi lần vô bếp là như vừa xảy ra một trận chiến khốc liệt trong đó vậy. Gulf nghĩ.
Vì có cậu vào bếp mà hình ảnh trong bếp hiện giờ ngọt ngào hơn hết thảy, Mew nhìn thấy đây là ước mơ trong tương lai của anh, anh hy vọng điều này sẽ đến thật sớm. TruyenduocvietboiLeHaBang
Múc mỳ ra dĩa sau đó rưới thêm sốt thịt bò, cho thêm rau mùi và chút tiêu là đã hoàn thành, bê ra bàn ăn đã có Gulf ngồi đó sẵn, hai người ngồi đối diện nhau.
Sau khi mời Mew dùng bữa, thử miếng đầu tiên đã khiến cậu khinh ngạc không thôi, không ngờ thầy ấy có thể nấu ngon đến vậy, có thể so sánh với nhà hàng rồi. Vốn dĩ cậu chỉ nghĩ nó sẽ chỉ ăn tạm được thôi, nhưng không ngờ lại ngon như vậy, vì vậy cậu mới giật mình.
Mew nhìn cậu ăn ngon lành thì cảm thấy công sức mình học nấu ăn trong mấy năm vừa qua thật đáng mà:
"Ăn có được không?"
"Rất ngon ạ, sao thầy cái gì cũng giỏi vậy chứ?"
"Nếu em thích lần sau sẽ nấu thêm cho em nhiều món khác nữa, được không?"
"Được ạ."
Lúc Gulf ăn xong Mew lại hỏi:
"Mấy cái mô hình đó em chơi có thích không?".
Gặp đúng chủ đề Gulf yêu thích:
"Thích lắm ạ. Cực kì thích luôn. Có phải thầy sưu tầm khó lắm đúng không?"
"Khó nhưng đáng." Mew trả lời không đầu không đuôi, không hiểu ý anh đang nói đến chuyện gì.
Nhìn Gulf đã ăn xong, anh tính cầm dĩa đi rửa thì Gulf lại dành:
"Thầy đã nấu rồi, để em rửa cho nhé."
Thấy vậy Mew cũng để cho Gulf vô bếp rửa, anh thì đi theo sau, dựa vào cử kính ngắm nhìn cậu loay hoay rửa chén. Khi cậu rửa sắp xong thì anh vô phụ cậu lau chén rồi úp chén, hai người cùng làm thật ngọt ngào.
Xong xuôi anh bảo cậu ra sô pha ngồi đi rồi anh cầm nước ra cho cậu, cậu gật gù rồi đi ra phòng khách, với điện thoại ra xem. Vì cả ngày nay đi với Mew cậu chả có tâm trí nào xem điện thoại cả, giờ lấy ra thì thấy một đống tin nhắn, cuộc gọi nhỡ của Mild.
Thì ra Mild đã đến nhà cậu từ chiều, chờ cậu để rủ cậu đi ăn tối cùng mà hiện tại đã là chín giờ kém rồi cậu còn chưa về nhà. Đành nhắn lại cho mild một tin:
"Mày kiếm gì ăn đi, ta ăn rồi. Xí nữa ta về."
Vừa nhắn xong là Mew từ trong bếp đi ra, trên tay đang cầm ly kem đến bên cạnh đưa cho cậu:
"Có chuyện gì sao?" TruyenduocvietboiLeHaBang
"Không có gì đâu thầy."
Trả lời Mew nhưng mắt dính vào ly kém, cầm thìa lên chiến ngay lập tức. Mới một nhoáng mà cậu đã ăn hết ly kém, cậu giơ ly nhìn Mew:
"Nhà thầy còn kem không? Có thể cho em thêm một ly nũa không?" Mew lấy cái ly đặt lên trên bàn rồi vuốt tóc cậu:
"Không được, hôm nay chỉ được ăn từng này thôi, ăn nhiều sẽ bị đau bụng. Lần sau lại cho em ăn tiếp."
"Thiệt sự không được nữa hả thầy, em sẽ không bị đau bụng đâu."
"Không được, ngoan. Giờ cũng trễ rồi, để tôi lấy xe đưa em về. Nếu không thì em ở lại đây đêm nay nhé!" Ghé sát vào Gulf, Mew nói.
Nghe Mew nói vậy, cậu quên luôn ý định muốn tiếp tục ăn kem. Dù cậu không bài xích, chập nhận thử tiếp nhận Mew nhưng hôm nay chỉ mới ra ngày đầu tiên mà đã ở lại nhà Mew, cậu cảm thấy như vậy có chút không ổn, nên sẽ ngoan ngoãn về nhà thì hơn, dù gì vẫn còn có một con cún tội nghiệp đang chờ cậu ở nhà.
Lời tác giả: Mọi người nhớ Like để Băng có động lực viết tiếp nha.
"Hôm nay thật sự rất cảm ơn giáo sư, em rất vui. Em vô nhà trước, thầy về cẩn thận ạ."
Nói xong cậu toan xuống xe thì Mew lên tiếng:
"Em chờ một chút."
Gulf quay người lại thì thấy Mew đã gần sát nơi mặt mình nói:
"Tôi sẽ nhớ em đó. Sáng mai tôi sẽ qua đón em." Nói xong Mew đặt một nụ hôn lên trán của cậu, vuốt tóc rồi cười với cậu.
Gulf ngại chín mặt, không biết trả lời sao, đành gật đầu một phát rồi quay người xuống xe rồi vô nhà. TruyenduocvietboiLeHaBang
Mew chờ đến khi Gulf vô nhà đóng cổng lại mới khởi động xe đi.
Mild ngồi trong nhà chờ Gulf, chợt nghe tiếng xe ngoài cửa thì nhìn ra ngoài, thấy Gulf xuống từ một chiếc xe xa lạ làm cậu không khỏi khích động:
"Xe của ai vậy ta? Đâu phải xe nhà Gulf đâu?"
Chờ Gulf mở cửa vô nhà, chưa kịp cởi giày thì Mild đã lao đến, túm lấy hai vai của cậu lắc hỏi:
"Mày vừa xuống khỏi xe ai vậy? Tại sao ta lại không biết người đó? Mày có bạn gái rồi ư? Không phải, hay là mày lái máy bay?"
Gulf cũng đến choáng với Mild:
"Mày để từ từ rồi ta nói, cho ta thở miếng đã nào."
Nghe vậy Mild mới buông ra:
"Được rồi, nhanh lên đấy."
Cậu cùng Mild vào phòng khách, tự rót cho mình một ly nước mát, và sao đó cuộc hội thoại bắt đầu:
"Xe đó là của giáo sư."
"Giáo sư? Vị giáo sư nào? Đừng nói là của thầy Mew nha." Mild nghi ngờ hỏi lại.
"Chính là thầy ấy." Gulf nhấp lấy một ngụm nước rồi trả lời Mild.
"Ông trời của tôi ơi, chuyện gì xảy ra giữa mày vói thầy ấy vậy? Đừng nói cả ngày nay là mày đi với thầy ấy đấy nhá!"
"Đúng vậy."
"Mày thành thật khai nhanh cho ta, mới gặp nhau có hai ngày mà lại thân như vậy à? Vô lý, hết sức vô lý!"
Dành lấy ly nước trên tay Guld, Mild cầm uống. TruyenduocvietboiLeHaBang
"Thầy ấy nói thích ta."
"Phụt!"
Đúng vậy, chính là tiếng Mild phun nước, không thể điều khiển nổi biểu cảm trên mặt mình, Mild quay sang nhìn Gulf:
"Có phải ta nghe nhầm rồi đúng không?"
Gulf nhìn Mild, chắc nịt trả lời:
"Mày không nhầm đâu, thầy ấy nói thích ta."
Không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, Mild trầm ngâm, cậu cần thời gian để tiếp thu lượng thông tin này.
Mild cảm thấy đời này trải qua song gió như vậy là đủ rồi, xong cậu chợt nghĩ tới phản ứng của Gulf úc đó sẽ như thế nào? Gulf khó tính như vậy, sẽ không một cú đấm thẳng vào mặt thầy ấy chứ? Nghĩ là hỏi:
"Vậy mà trả lời như thế nào?"
"Ta không có trả lời gì hết, chả qua là ta không cảm thấy chán ghét việc thầy ấy thích ta."
Thôi xong, thế là xong, Mild thầm nghĩ. Vậy là bạn cậu gãy rồi, pha gãy nhanh nhất lịch sử. Chỉ hai ngày mà thầy ấy đã bẻ cong được một thằng thẳng nam cộc tính. Thật phi thường.
Mild nghĩ vậy thôi chứ không dám nói với Gulf, cậu sợ bị Gulf đập a. Cậu còn muốn ráng hỏi xem diễn biến ra sao, kết quả như thế nào nữa cơ, nhưng Gulf làm gì cho cậu cơ hội, la buồn ngủ rồi kêu đi tắm để đi ngủ, vậy là câu chuyện kết thúc tại đó.
Mild là cậu bạn thân chí cốt của Gulf. Cả hai quen nhau từ cấp một, không hiểu kiểu gì một chiếc mỏ vẹt (*) như Mild lại suốt ngày lẽo đẽo theo sau một cậu nhóc lạnh lùng ít nói như Gulf.
(*) Ý chỉ người nói nhiều, nhanh.
Thường xuyên bị ăn đánh của Gulf, nhưng vẫn không từ bỏ mà đi theo. Riết hồi Gulf cũng quen với sự tồn tại của Mild, Mild cũng rất được gia đình Gulf yêu quý, họ hy vọng có Mild sẽ giúp Gulf bớt sự lạnh lùng, làm quen thân được với nhiều bạn hơn.
Còn phần ba mẹ Mild, họ quanh năm đều đi công tác, không ở nước ngoài thì cũng là nhiều tỉnh khác trong nước, nên Mild cũng hay ngủ lại ở nhà của Gulf mỗi khi chơi game, hoặc đi chơi về khuya.
Gulf khi chơi với Mild cậu cũng đã quen được rất nhiều bạn, hầu hết là bạn Mild giới thiệu cho cậu. Cậu cũng chỉ hay tâm sự chuyện của mình với hội bạn thân đó. Nhưng thường Mild sẽ biết nhiều chuyện hơn. Vì dù Gulf không muốn nói thì Mild cũng sẽ gặng hỏi cho bằng được.
Tắm rửa xong, ra khỏi phòng thì cậu đã thấy Mild ngủ ngáy khò khò trên giường rồi. Không chờ cho tóc khô, Gulf cũng leo lên giường, ngồi dựa vào thành giường, tính nghịch điện thoại thì thấy tin nhắn của Mew:
"Em đã ngủ chưa?"
Gulf nhìn, bất giác trên môi treo một nụ cười:
"Em chưa, mới tắm xong."
"Có thể gọi điện không?"
"Không được đâu, Mild nó ngủ rồi."
Gửi xong tin nhắn đó mãi một lúc sau không thấy Mew trả lời, Gulf còn tưởng là anh đã ngủ rồi cơ. Định bỏ điện thoại xuống thì thấy Mew trả lời:
"Em ngủ chung với Mild?"
"Đúng vậy a. Bọn em ngủ chung miết."
"Lần này thôi, không có lần sau. Em ngủ với người khác tôi sẽ ghen."
Thấy Mew trả lời như vậy, Gulf cũng đơ mất vài giây. Cậu nghĩ nghĩ rồi chợt bật cười, xong cậu cũng đặt điện thoại xuống rồi tắt đèn đi ngủ. Đêm đó cậu đã ngủ rất ngon, trên miệng vẫn nở một nụ cười rất xinh. TruyenduocvietboiLeHaBang
Lời tác giả: Cả nhà đọc truyện nhớ Like và Comment để Băng có động lực viết tiếp nha.
Đêm qua là một đêm rất đẹp với Gulf, nhưng với Mew thì không. Anh hối hận rồi, phải chi lúc đó anh không mềm lòng mà dụ Gulf ở lại. Anh không muốn Gulf ngủ cùng ai hết, kể cả đó là Mild. Anh rất để ý chuyện đó.
Cả đêm lăn qua, lăn lại, Mew không thể nào ngủ được. Và hậu quả là hôm sau anh mang theo cặp mắt gấu trúc của mình đến đón Gulf.
Hôm nay anh không có tiết, nên anh lựa một chiếc áo thun màu xám cùng quần jean đen. Dưới chân đi đôi thể thao đầy năng động.
Hôm nay Gulf không dậy trễ, vừa nghe chuông báo thức hồi sáu giờ ba mươi là cậu đã dậy rồi. Chuẩn bị các thứ vừa xong, ra cửa thì đã thấy Mew ở trước của rồi.
Anh vẫn dựa vào xe chờ cậu như hôm qua, nhưng nhìn anh thật khác với mọi ngày.
Một outfit áo thun quần jean khiến anh như trẻ ra vài tuổi, nếu giờ nói là bạn cậu có khi người ta còn tin. Không chỉ vậy hôm nay anh còn đeo một cặp kính dâm, Gulf nhìn cũng phải cảm thán thật ngầu.
"Chào buổi sáng, em ngủ có ngon không?" Mew thấy Gulf đi tới liền hỏi Gulf. TruyenduocvietboiLeHaBang
"Em chào thầy, em ngủ rất ngon ạ." Nghe được câu trả lời của Gulf, mặt Mew càng đen hơn.
Lên xe Gulf hỏi Mew:
"Bây giờ chúng ta đi đâu? Vẫn còn quá sớm để đến trường."
Gulf nhìn đồng hồ, hiện tại chỉ mới bảy giờ kém, đối với cậu như vậy là sớm, vì bình thường cậu không có thói quen ăn sáng, lúc dậy đã sát giờ học rồi.
"Đương nhiên là đi ăn sáng rồi. Đi nào!"
Mew khởi động xe. Trên xe Gulf hôm nay rất yêu đời, ngâm nga theo giai điệu của radio đang phát trên xe.
Mew đưa Gulf đến một quán mì, không chỉ có mì, ở đây còn có các loại bánh khác nữa. Gọi xong món, Mew với cậu về bàn ngồi. Gulf nói:
"Thầy bận đồ như thế này mà lên trường chắc không ai nhận ra thầy là giáo viên đâu, đều sẽ tưởng thầy là sinh viên đó."
"Hôm nay tôi không có tiết, nên mới bận đồ thoải mái như vậy." Nghe vậy Gulf mới giật mình:
"Không có tiết sao thầy có lại đón em lên trường, như vậy thật mất công. Nhà thầy còn ngược đường với nhà em nữa chứ."
Mew cười nói:
"Không sao, vì tôi muốn được ở bên em, tôi tình nguyện."
Gulf ngại ngùng không có trả lời lại, nhìn Mew lúc này đã tháo kính ra, Gulf mới nhận ra cặp mắt của Mew thâm đen. Cậu lo lắng hỏi:
"Đêm qua thầy ngủ không ngon sao? Sao mắt lại thâm như vậy?"
"Vì đêm qua có người ngủ cùng người khác, nên tôi ghen tị không thể ngủ được." Nói xong thâm tình nhìn Gulf, nắm lấy tay cậu:
"Có thể đồng ý tôi, sau này không ngủ với người khác nữa, nhé!"
Gulf ngại ngùng, nhưng nhìn thấy cặp mắt vì ngủ không đủ mà đầy tơ máu, cậu không đành lòng, đành đáp ứng:
"Được ạ." TruyenduocvietboiLeHaBang
Ăn xong Mew đưa Gulf đến trường, lúc chuẩn bị xuống xe cậu nói:
"Chiều em vẫn còn có tiết ở trường nên trưa em sẽ ăn ở căng tin, thầy không cần đến đón em đâu nhé."
Gulf nói vậy vì muốn Mew buổi trưa sẽ được nghỉ ngơi thêm một chút, không cần vì cậu mà phải tốn công chạy thêm vòng nữa. Mew suy nghĩ một chút, rồi đồng ý cậu:
"Được, vậy chiều tan học tôi đến đón em. Đi học vui nhé."
Nói xong anh kéo cậu lại thơm một phát thật kêu lên má cậu rồi mới để cậu đi.
Gulf thì vô đến lớp rồi tai vẫn còn đỏ, Mild lên tiếng chọc:
"Ne ne ne, làm gì mà mới sáng mặt tai đã đỏ rồi, khai nhanh!"
"Do thời tiết hôm nay nóng quá thôi." Nghe Gulf trả lời cho có vậy Mild định hỏi tiếp thì giáo sư đã vô.
Hiện tại là tiết trời tháng chín, đã có chút gió nổi lên rồi, không có lí nào còn nóng. Có mờ ám.
Nghĩ vậy chứ Mild cũng phần nào đoán ra nguyên nhân rồi, chơi với Gulf bao lâu nay, chưa từng thấy cậu yêu ai, nhưng nhìn biểu hiện hiện giờ của cậu cũng đủ biết cậu rơi vào lưới tình rồi. Gulf nhà ta lớn thật rồi.
"Reng reng reng"
Chuông tan học vang lên, người thì đi ăn, người thì đi về. Mild với Gulf cũng đang thu dọn sách vở, Mild hỏi:
"Thế rồi trưa nay mày có đi ăn với giáo sư mày không?"
"Không, hôm nay thầy ấy không có tiết. Ta với mày xuống nhà ăn của trường ăn, xí còn học tiếp. Thật là mệt, sao không được nghỉ cơ chứ?"
"Để mày có thể đi ăn với thầy Mew của mày chứ gì?"
Mild vừa dứt câu là ăn ngay một cú đánh rất vang từ Gulf:
"Mày không đi mà cứ ở đó nói nhảm thì ta đi trước."
Thấy vậy Mild vội la lên:
"Chờ ta, chờ ta. Ta không nói nữa."
Hai người ăn xong bữa trưa, ngồi được một chút là phải lên lớp lại. TruyenduocvietboiLeHaBang
Học nguyên một ngày toàn môn triết, lý làm cả hai rất nản. Nên được nửa tiết đầu, nửa tiết sau Gulf lăn ra ngủ mất tiêu, dặn Mild chép bài để về cho cậu chép với. Mild đau khổ, nhưng một người "chiều" bạn như Mild sẽ làm theo rồi.
Mild lại dở giọng chọc ghẹo Gulf, Mild như kiểu không chọc Gulf là cậu chịu không nổi hay sao á. Mà lần nào cũng bị ăn đòn của Gulf, nhưng vẫn không chừa, thiệt là một đôi bạn lạ kì.
"Nay ta đi ăn với giáo sư rồi nha, bữa tối mày tự xử nha. À mà nay có định qua nhà ta không?"
Gulf nói với Mild. Mild nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn Gulf rồi nói:
"Tối mày không có nhà thì ta qua đó làm gì? Chơi với dế à? Ta về nhà bố mẹ mày ăn cơm còn hơn, đỡ phải lại gặm mì tôm."
Không biết Mild nói đùa hay nói thật, Gulf vẫn phải dặn dò trước, vì cái tính của Mild thì Gulf biết dù không có cậu thì hắn vẫn có thể mặc nhiên đến nhà cậu ăn cơm với bố mẹ cậu thôi. TruyenduocvietboiLeHaBang
"Ba mẹ ta có hỏi thì đừng có mà ba hoa đó, bảo là ta có việc. Mà tốt nhất đừng đến luôn cũng được, đỡ ba mẹ ta hỏi."
Cả hai vừa đi vừa đùa nhau, đến tận lúc ra cổng nhìn thấy xe của Mew dừng ở đó, cả hai mới dừng lại, vẫy tay chào nhau rồi chia làm hai đường mà đi.
Gulf vừa mở cửa xe đã thấy Mew tươi cười với cậu, làm tinh thần cậu vui vẻ hơn hẳn:
"Em hôm nay đi học có vui không, cậu sinh viên nhỏ?"
"Em không có nhỏ nha. Hôm nay học toàn triết với lý, thầy ấy cứ nói cả buổi làm em chán chết đi được. Hên là buổi trưa có món cơm với thịt heo quay, không thì chắc em tẩu hỏa nhập ma mất."
Nghe Gulf càm ràm với mình, Mew cảm thấy rất vui, cậu nhóc này đang dần mở lòng với anh rồi.
"Thế tối nay tôi đưa em đi ăn thịt nướng nhé, nướng cay có được không?"
"Được ạ. Em thích nhất ăn cay luôn đó."
Gulf hí hửng cài dây an toàn vào, xe bắt đầu lăn bánh, đến nhà hàng đã là hai mươi phút sau.
Nhà hàng được trang trí theo phong cách Hàn Quốc, tông màu đỏ đen, được trang trí bằng gạch nung đỏ, thêm có bếp nướng than hồng làm nhà hàng càng thêm cảm giác ấm cúng.
Gulf thầm nghĩ, nhà hàng này mà đi vào mùa đông hoặc mùa mưa thì đúng bài, ấm cúng, tăng thêm phần kích thích vị giác.
Cách gọi món ở nhà hàng này cùng rất đặc biệt, khách hàng mua vé như ăn tiệc Buffet (*) rồi vô bàn, nhân viên sẽ phục vụ nước ngọt, chén đũa, khăn ăn cho bạn.
(*) Dạng tiệc đứng, tự chọn thức ăn, lượng thức ăn tùy ý theo sức mỗi người.
Còn đồ ăn bạn sẽ tự ra quầy lấy về bàn để nướng. Có những đồ ăn sống như thịt gà, thịt heo, cánh gà, xúc xích, chả cả, còn có những món ăn đã chế biến sẵn như sushi, chả cá xiên, cơm cuộn, kim chi..
Gulf rất thích thú với phong cách ăn này, cậu có thể thỏa mái lựa chọn món, Mew chỉ đi theo phụ cậu cầm dĩa để cậu lựa. TruyenduocvietboiLeHaBang
Thực ra thì Mew ít có ăn được cay, nhưng biết cậu thích ăn cay qua bữa ăn lẩu hôm qua, nên hôm nay anh quyết định đưa cậu đến đây để tìm hiểu rõ hơn về sở thích ăn uống của cậu. Sau này anh muốn nấu cho cậu ăn sẽ dễ hơn.
Đúng thiệt là Mew đã đưa Gulf đến đúng chỗ rồi, chỉ một vòng anh đã đoán được đại khái sở thích ăn uống, cũng như khẩu vị của cậu rồi.
Thích ăn thịt, nhưng lại không thích thịt nhiều mỡ, chỉ thích thịt ba mỡ bảy nạc. Thích ăn những món cay, đặc biệt là các món có sốt chua ngọt, thêm cay. Mew cảm thấy sở thích của cậu thật giống con nít.
Vô bàn ngồi, Gulf hí hứng bỏ thịt cậu vừa chọn lên vỉ nướng. Vừa bỏ lên thịt đã kêu "xèo xèo", âm thanh thật kích thích thính giác (*) người nghe.
(*) Tai.
Dù vậy nhưng khói bốc lên vẫn có chút dày, Mew thấy vậy nên đã kéo ống hút khói ở trên xuống thấp hơn để tránh khói làm sặc cậu. Mew hỏi cậu:
"Vậy bình thường hằng ngày em hay ăn cái gì?"
"Em á, bình thường đi học thì xuống căng tin ăn, tối thì về nhà ăn mì tôm. Hôm nào có Mild thì đi trung tâm thương mại với nó ăn gà rán, pizza. Không thì hai đứa về nhà em ăn ké cơm mẹ nấu."
"Thế còn buổi sáng thì sao?"
"Bình thường không đi học thì em dẫn đã là hai giờ chiều rồi, nên bữa đầu tiên trong ngày sẽ là bữa sáng đó. Ha ha".
Nghe Gulf nói làm anh thiệt lo lắng về sức khỏe của cậu nhóc này:
"Bình thường em không nấu ăn hả?"
"Em biết nấu chứ, nhưng chỉ mấy món đơn giản thôi." TruyenduocvietboiLeHaBang
"Em biết nấu món gì nào?"
"Mì tôm với ốp la trứng."
Nghe vậy Mew chỉ biết vỗ trán thôi chứ còn biết làm gì nữa đâu. Nhưng không sao, từ giờ đã có anh, anh sẽ không để cậu nhóc này phá sức khỏe của mình nữa đâu.
Trong khi hai người nói chuyện thì thịt đã được nướng chín rồi. Gắp ra dĩa của mình, Mew bỏ thịt vào rau sống, thêm ít sốt vào cuốn rồi đưa đến trước miệng Gulf, Gulf giơ tay muốn nhận cuốn từ Mew thì anh lại lùi tay lại. Một lần nữa đưa cuốn đến trước miệng Gulf, Gulf ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu Mew đang muốn làm gì.
Đây là đang muốn đút cho cậu đây mà, nhìn Mew như cậu mà không ăn sẽ không bỏ tay xuống vậy.
Gulf nghĩ cũng không có gì to tát, chả phải bình thường chả phải mẹ vẫn sẽ đút cậu như vậy sao, nên cậu há miệng để Mew đút cuốn thịt rau đó vào miệng cậu.
Nhai hai phát, lúc cắn đến thịt bên trong mắt Gulf mới thực sự sáng lên, thịt nướng vừa chín đến, bên trong vẫn còn ngọt nước, không bị khô quá.
Nước chấm Mew thêm vào cuốn là nước chấm tự pha, ngọt ngọt chua chua, có phần cay nhưng vừa đủ, không quá cay.
Cậu cũng tự pha một chén nhưng chén của cậu đỏ au, nhìn vào là đã biết rất cay rồi. TruyenduocvietboiLeHaBang
Cậu nhai hết rồi tự cuốn một cuốn khác, nhưng mùi vị không được như cuốn Mew đút cho cậu.
Cậu ngơ rồi, tại sao lại như vậy a? Cậu nhìn sang chén nước chấm của Mew, không lẽ do nó? Mew thấy vậy thì hỏi:
"Em muốn chén nước chấm của tôi hả?"
Gulf thật thà gật đầu, cái gật của cậu khiến anh cười sảng.
Anh thầm nghĩ cậu nhóc nhà anh thật là dễ thương, nghĩ gì trên mặt biểu hiện ra hết, không giấu được ai.
Gulf nghĩ Mew hỏi vậy là sẽ cho cậu chén nước chấm, nhưng không. Mew không có đưa cậu mà tiếp tục cuốn rồi đút cho cậu ăn.
Mấy lần đầu Gulf còn ngượng ngùng không quen, nhưng được thêm mấy lần nữa Gulf rất tự nhiên há miệng ăn cuốn Mew đút.
Lời tác giả: Cái này không phải do nước chấm ngon mà là do được người thương đút nên mới có vị ngon hơn bình thường đó Gulf à.
Bình thường khi đi ăn thịt nướng thì chỉ có nhâm nhi ly rượu hoặc uống một ly Pessi mới đúng bài, Mew thì nghĩ Gulf cũng hai mươi tuổi rồi, chắc tửu rượu cũng không tồi nên lúc gọi nước, Mew đã gọi cho cả hai một chai Soju (*) Hàn Quốc vị trái cây, chính là vị đào.
(*) Tên một loại rượu phổ biến ở Hàn Quốc.
Lúc khui chai ra đã thấy mùi thơm rất ngọt, rất thơm. Gulf ngửi thấy rất thích, cũng rất dễ uống, nên trong bữa ăn Gulf cũng uống với Mew.
Ly đầu tiên Gulf uống vào, cậu cảm giác ở cổ rất nóng, nhưng sau đó là một vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng cậu.
Đó chính là vị ngọt của đào, với thêm rượu đã được ướp lạnh nên uống vào rất thoải mái, làm Gulf mê luôn, nên vẫn tiếp tục uống.
Nhưng Mew làm gì biết, Gulf chưa thật sự uống rượu bia bao giờ, nên hiện tại hai người chỉ mới uống có hai phần ba chai thì mặt Gulf đã đỏ lự lên, trông như sắp gục rồi vậy.
Nghe thật là lạ kì, một người con trai, hai mươi tuổi mà rượu bia không rành. Nhưng đối với Gulf thì là bình thôi, các buổi bạn bè tụ tập nhậu nhẹt, bar pub, cậu đều cảm thấy những nơi đó rất ồn ào, cậu đều không muốn đi, nên bình thường chỉ có Mild đi, cậu ở nhà chơi game thôi.
Ngoài những buổi không thể không đi, những lúc đó cậu vẫn sẽ uống một ít. Nhưng với bạn bè Gulf là một người rất cộc tính, uống hai ba ly cậu ngưng, bạn bè cũng chả ai ép cậu cả. TruyenduocvietboiLeHaBang
Gulf trước khi gặp Mew đúng là một trạch nam (*) luôn đó. Ngoài ở nhà chơi game, lên trường đi học, thì Gulf chỉ có một sở thích duy nhất đó chính là đá bóng.
(*) Trạch nam, trạch nữ: Ý chỉ người chỉ ở trong nhà, ít ra ngoài giao lưu.
Có thể nói Gulf đá bóng rất cừ, nếu không phải năm mười sáu tuổi vì một lần đá bóng nên bị chấn thương chân, không thể thi vào đội tuyển quốc gia thì nói không chừng bây giờ Gulf đã là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp.
Ăn xong bữa tối thì chai Soju cũng đã hết sạch, Gulf thấy hết vẫn đang còn mè nheo đòi uống tiếp. Mew hỏi cậu:
"Em đã ăn no chưa?"
"No rồi ạ, nhưng vẫn muốn uống thêm một chút nữa. Cái này uống ngon quá, thật thơm."
"Hôm nay hết rồi, hôm sau lại uống tiếp nhé, ngoan."
Nói với Gulf xong anh quay sang gọi phục vụ tính tiền. Xong xuôi hết mọi thứ anh đưa Gulf lên xe, hên là nhóc nhà vẫn chưa sụp hẳn nên cũng dễ dàng.
Anh ngồi trên xe, quay sang nhìn cậu nhóc bên cạnh đang giương cặp mắt long lanh nước nhìn anh.
Anh nói thật thì trong một phút giây nào đó anh đã suýt không kiềm chế được mà muốn đè cậu nhóc này ra.
Chứ cậu nhìn anh như thế này, anh có chút ngứa ngáy trong người đó. Nhưng vẫn phải kiềm chế lại, vì cậu vẫn chưa thật sự là của anh. Anh nghĩ mình phải cố lên thôi, chứ ngày nào cũng vậy chắc anh toi sớm.
Cậu đòi ăn kem, nhưng hiện tại vừa uống rượu xong mà ăn đồ ngọt anh sợ cậu sẽ thật sự sụp mất, nên không cho cậu ăn. Chính vì vậy nên mới có cái cảnh cậu long lanh mắt nước nhìn anh. TruyenduocvietboiLeHaBang
Anh nghĩ đi nghĩ lại không biết làm sao cho hợp lí. Anh không nghĩ uống vào cậu lại con nít đến như vậy, đòi không được kẹo quyết không buông.
Nghĩ một hồi anh quyết định, một quyết định to lớn chính là: Đưa cậu về nhà anh, rồi cho cậu ăn kem. Lúc đó là thỏa mãn được cậu, hợp ý anh.
Hết chương 13.
Tình hình bệnh dịch đang căng thẳng nên cả nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, hạn chế tụ tập nơi đông người, nhớ đeo khẩu trang khi ra đường nha.
Đến nhà Mew thì trời cũng đã tối, Gulf thì đã ngủ say bên ghế phụ rồi, như vậy chuyện ăn kem là không thể nào nữa rồi.
Mew và Gulf đều cao hơn một mét tám, chênh nhau chỉ có mấy centimet thôi, ấy thế mà Mew bế Gulf kiểu công chúa lên một phát một, nhẹ nhàng không có tý gì là chật vật. Có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu mà người ta hay nói chăng?
Đặt Gulf lên giường, anh quỳ xuống giúp Gulf cởi giày, cởi tất giúp Gulf, rồi xoay người vào nhà tắm lấy một cái khăn ra giúp cậu lau mặt, rồi lau người.
Mọi thứ anh làm đều rất nhẹ nhàng như Mew đang đụng vào một món đồ làm bằng thủy tinh, mạnh tay một chút sẽ xước, sẽ vỡ vậy.
Xong hết tất cả mọi thứ, Mew ngồi xuống dưới đất cạnh đầu giường nhìn cậu. Ánh mắt của anh rất dịu dàng, cứ như vậy mà nhìn Gulf.
Dưới ánh đèn bàn màu vàng, hắt lên gương mặt điển trai của Gulf, lúc này cậu nhắm mắt lại nên nhìn rất dịu dàng, bớt đi vài phần tinh nghịch, bướng bĩnh lúc thức. TruyenduocvietboiLeHaBang
Mew đang nghĩ nếu mai cậu tỉnh dậy mà thấy đang ngủ ở nhà anh thì cậu sẽ có phản ứng như thế nào? Là bất ngờ, tức giận hay là ngượng ngùng. Nhưng Mew tin chắc dù là biểu cảm nào thì cậu đều rất đáng yêu.
Mew nằm xuống bên cạnh Gulf, Gulf ngủ được một chặp thì có cảm giác lạnh, nên theo bản năng cậu tìm đến nơi có nguồn nhiệt cao hơn. Thế là cậu ôm lấy Mew, chẹp miệng ngủ tiếp chứ mắt vẫn không hề mở.
Mew giật mình khi Gulf ôm anh, anh mỉm cười rồi vòng tay ôm lấy cậu thật chắt.
Một đêm đó là một đêm rất ấm áp đối với Gulf, cũng là một đêm rất ngọt ngào của Mew. Anh ngủ nhưng khóe miệng vẫn treo lên, đủ biết anh cỡ nào hạnh phúc.
Sáng hôm sau..
Gulf mơ màng tỉnh dậy, cậu cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Đúng là rượu bia hại thân mà, từ giờ sẽ không uống nữa. Gulf nghĩ.
Nhưng Gulf chợt nhận ra một vấn đề:
"Đây không phải phòng mình!"
Cậu nhìn quanh, đang định hình xem hôm qua là như thế nào thì thấy Mew từ phòng tắm đi ra. Mew hiện tại chỉ choàng mỗi áo choàng tắm, vòng ngực lộ ra một khoản lớn, có thể nhìn thấy cơ ngực rất chắc chắn. Tay vẫn đang dùng khăn lau tóc.
Nhìn thấy hình ảnh ướt át như vậy vào buổi sáng thật là bổ mắt.
Gulf trợn tròn mắt, giờ cậu mới phản ứng được là mình đang ở nhà giáo sư, vậy là tối qua cậu ngủ ở nhà thầy ấy ư? Rồi say sỉn cậu có làm trò gì mất mặt không vậy trời? Giờ hối hận có phải đã muộn rồi không?
Mew thì vẫn rất bình tĩnh, đi đến bên giường ngồi xuống cạnh cậu:
"Em dậy rồi sao? Đầu còn đau không?" Vừa nói vừa đưa tay lên vuốt tóc cậu
"Còn.. À không, không có đau ạ. Em xin phép về ạ."
Nói xong Gulf tính ngồi dậy, định đi về nhà nhưng Mew đã giữ tay cậu, khiến cậu ngồi im trên giường:
"Giờ cũng trễ rồi, em vô tắm rửa cho tỉnh đi, tôi ra làm canh giải rượu cho em. Ăn rồi đi học."
"Yên tâm, em vô tắm trước đi, tôi đi lấy đồ cho em."
Gulf nghĩ nếu không về nhà thì cậu cũng không thể mang bộ dạng này đến trường vô lớp được, vậy thì tắm vậy. Cùng lắm thì mượn tạm đồ của thầy mang thôi. Gulf nghĩ vậy nên đồng ý rồi đứng dậy vô nhà tắm.
Nhà tắm ở nhà Mew có không gian rất rộng, lát gạch màu xám tro chống trơn trượt, đã thế lại còn nhanh khô.
Trong nhà tắm vừa có cả phòng tắm đứng vừa có cả bồn tắm nằm. Bồn rửa mặt thì rất rộng, có tận hai cái bồn như khách sạn năm sao vậy. Tủ gương phủ dọc hết bồn, trên bồn rất gọn gàng, sạch sẽ. Kệ đứng bên cạnh thì đựng khăn sạch, có cửa kính nên không sợ nước bắn.
Cậu nhìn lên bồn thấy có một cái bót đánh răng đã được nặn sẵn kem lên đó. Cậu cảm thấy mình được chăm quá kỹ rồi.
Đang quan sát phòng tắm thì cậu nghe Mew gõ cửa, cậu mở cửa cho Mew. Mew đưa cho cậu một bộ đồ rồi anh bước vô nhà tắm.
"Khăn trắng này em dùng lau người, khăn xám nhỏ này thì lau mặt nhé. Dùng xong thì em bỏ thẳng vô cái sọt dưới bồn rửa mặt nha. Kem đánh răng đã nặn sẵn cho em rồi đó."
"Dạ em cảm ơn ạ." Gulf cầm bộ đồ đứng sau bồn trả lời Mew.
Mew đi được mấy bước thì quay đầu lại nhìn cậu:
"Đồ mới đó, nên em cứ yên tâm mang nha." TruyenduocvietboiLeHaBang
Nói xong anh đi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại cho cậu. Gulf nhìn bộ đồ trên tay thì đỏ mặt, thầy ấy còn chuẩn bị cả đồ nhỏ cho cậu nữa.
Lắc lắc đầu, cậu bỏ đồ xuống rồi đi tắm thôi, không lại trễ mất. Dù hôm nay tiết ba là chín giờ mới học, nhưng hiện tại đã là tám giờ kém rồi.
Đúng tác phong con trai luôn nhanh nhẹn, tám giờ mười lăm cậu đã tắm xong xuôi hết rồi, bước ra phòng ngủ thì không có ai trong phòng nên cậu tiến ra nhà bếp luôn.
Ra khỏi phòng Gulf mới biết, thì ra không gian bên phải căn nhà là phòng ngủ, đối diện là bếp. Vẫn gọn gàng, ngăn nắp như hôm bữa.
Mew đã thay xong đồ, áo sơ mi phối với quần tây. Nhưng hiện tại đang khoác thêm một chiếc tạp dề, bận rộn trong bếp nấu canh giải rượu cho cậu. Tự nhiên Gulf thấy tim mình ngứa ngứa, cậu chợt nghĩ ước gì mỗi ngày đều được thấy cảnh này.
Mew ngước đầu lên thấy Gulf đang đứng ngẩn ra nhìn anh:
"Em xong rồi thì qua đây đi, canh cũng vừa nấu xong rồi đây." TruyenduocvietboiLeHaBang
Vừa nói xong anh dùng găng tay chống nhiệt bưng một nồi niêu nóng hổi đang còn nghi ngút khói ra bàn. Rồi lại vòng vô bếp bưng thêm phần của anh và một dĩa Namul (*) ra bàn ăn.
(*) Namul: Đây là món ăn kèm của người Hàn Quốc, có vị thanh nhẹ, ăn kèm với các món cay có thể làm giảm vị cay. Một dĩa Namul thường có rong biển trộn dấm với muối, rau bina xào, khoai lang xào, mần cây dương sĩ xào..
Gulf ngồi vô bàn thì thấy món canh kim chi thịt bò, rồi nhìn dĩa Namul, bàn ăn hôm nay đậm chất Hàn Quốc. Nhưng canh kim chi thịt bò có thể giải rượu rất tốt, không những vậy còn hợp khẩu vị với Gulf nữa.
Gulf cảm thấy Mew thật vạn năng, không gì là không thể. Anh là tiêu chuẩn của mẫu người hoàn hảo.
Mew vô bếp lột tạp dề và bao tay ra, từ trong lò vi sóng lấy ra một ly sữa đã được hâm nóng và cầm ly cà phê của mình rồi ra bàn.
Hai người bắt đầu dùng bữa, Mew trước khi dùng còn dặn Gulf cẩn thận kẻo nóng.
Gulf ăn thử thì thấy tay nghề của Mew đúng là không phải dạng tầm thường, dù là đồ ăn nước ngoài cũng có thể làm rất ngon.
"Hôm qua em có làm gì quá đáng không vậy thầy?"
Ăn được vài thìa cậu chợt nhớ ra vấn đề đó, cậu không thể nào nhớ ra được hôm qua cậu đã nói gì, đã làm gì. Nên chỉ đành hỏi Mew thôi.
Mew nghĩ nghĩ một chút, làm Gulf rất lo lắng. Có phải cậu đã làm gì đó rất khó nói hay không, cậu cắn thìa nhìn Mew.
"Không có, em không có làm gì hết, chẳng qua.." Mew cười nói, còn cố tình kéo dài âm cuối, làm Gulf đứng ngồi không yên.
"Chẳng qua em uống vào rất đáng yêu thôi!"
Gulf thở ra một hơi, làm cậu hết cả hồn. Cứ tưởng vứt hết mặt mũi theo chai Soju đó rồi.
"Thầy đừng có ghẹo em như thế. Một thằng đàn ông lấy đâu ra đáng yêu cơ chứ?"
"Tôi nói thật, cho nên lần sau đi đâu mà không có tôi thì không được uống. Nghe rõ chưa?"
Tông giọng tổng tài bá đạo là đây chứ đâu.
Thấy Gulf không trả lời, Mew nhắc lại lần nữa:
"Đã nghe hay chưa?"
"Em biết rồi." Gulf bĩu môi trả lời. TruyenduocvietboiLeHaBang
Bá đạo, tính chiếm hữu cao. Gulf nghĩ. Nhưng trong lòng cậu lại vui mừng không cảm thấy chán ghét khi bị quản nghiêm như vậy.
Nghe Gulf đồng ý rồi Mew mới hài lòng, gắp rau bina xào cho cậu:
"Em ăn thử cái này đi, nó không đắng như em tưởng đâu, ăn vào sẽ đỡ cay hơn đó."
Gulf nhìn ghét bỏ, nhưng giờ thầy ấy đưa tận miệng không ăn thì quá không nể mặt giáo sư rồi. Gulf nghĩ vậy nên đành miễn cưỡng há miệng ăn vào.
Nhai nhai một lúc, cậu cảm thấy nó cũng không đắng như vậy, hương vị cũng không tồi, nên cậu thử các loại rau khác. Ăn đến người khác nhìn vào cũng cảm thấy rất ngon miệng.
Sức ăn của Gulf rất khỏe, mình cậu mà ăn hết dĩa Namul, vét sạch nồi canh kim chi. Mew nghĩ cũng tài, tại sao cậu nhóc ăn như vậy mà người vẫn mảnh khảnh như vậy cơ chứ. Công cuộc nuôi béo Gulf của anh vẫn còn dài lắm.
Ăn xong Mew bắt Gulf phải uống hết cốc sữa đó thì mới được đứng dậy. Gulf không thích sữa, cậu thích thạch và nước có ga. Nhưng không còn cách nào khác, đành nhắm mắt bịt mũi uống sạch ly sữa đó.
Vì thời gian không còn sớm nên Mew bỏ đồ vào máy rửa chén luôn chứ không tự mình rửa nữa.
Người xách cặp, người mang balo cùng nhau ra cửa. Mew với lấy chìa khóa rồi cả hai xuống nhà xe. Hôm nay Mew mang kính, khác với mọi hôm.
Vẫn phong thái ga lăng mở cửa xe cho Gulf rồi mới lên xe. Từ nhà Mew đến trường chỉ mất có hai mươi phút nên cả hai đến trường vẫn kịp giờ.
Mew và Gulf vẫn đi cùng nhau từ nhà xe vô trường, mãi đến giảng đường khu E Gulf mới tạm biệt Mew rồi vô lớp. Còn Mew thì lên văn phòng đã rồi mới lên lớp.
Vừa vào đến lớp là chuông báo reo lên, căn giờ thật chuẩn. Đi đến chỗ cậu với Mild hay ngồi, Gulf đã thấy Mild ở đó rồi, miệng vẫn đang còn gặm bánh mì, ăn rất vội vàng. Gulf đoán chắc lại bay cả đêm qua nên nay dậy trễ rồi.
"Hello, đến rồi à."
Gulf gật đầu rồi ngồi xuống. Lôi vở với bút ra thì nghe Mild nói:
"Mày mới mua quần áo mới à? Sao ta chưa thấy bao giờ?"
Thôi xong, thẳng quỷ Mild này. Gulf đỡ trán nghĩ, không gì qua được mắt thằng quỷ này. Thiếu điều nay Gulf mang quần nhỏ màu gì nó cũng để ý quá.
"Ừm, nhiều chuyện quá. Vô lớp rồi."
Gulf vừa dứt lời là cả lớp im lặng luôn, nguyên do là vì giáo sư đã vô lớp. Gulf ngẩn đầu lên thì thấy là Mew, cậu trợn mắt lên, hôm nay có tiết thầy ấy à? Sao lúc sáng không nghe thầy ấy nói nhỉ?
Người đáng buồn ở đây chính là Gulf đó. Hôm nay học môn gì cũng không biết. Xin đầu hàng cậu bạn này. TruyenduocvietboiLeHaBang
Gulf nhìn Mew, cậu thấy Mew như nở một nụ cười nhẹ với cậu. Mild ngồi bên cạnh thì huých cậu một cái, Mild vẫn nhớ Gulf nói Mew nói thích Gulf.
Giờ Mild thấy trong mắt Gulf chỉ có mình Mew, chắc chả vô được chữ nào trong đầu, cậu nghĩ mình vẫn nên chăm chỉ nghe giảng thì hơn. Gulf có giáo sư lo chứ cậu mà rớt thì chả có ma nào lo cho cậu đâu.
Mew trên bục giảng thật khác với lúc ở bên cậu, đúng nghĩa là một tảng băng di động vậy. Không có cười, không dịu dàng, trên mặt chỉ giữ một biểu cảm duy nhất, ai nhìn vào cũng thấy rét run. TruyenduocvietboiLeHaBang
Nhưng giọng của thầy ấy rất cuốn hút, đã vậy còn là hạng soái ca (*) nên tiết của thầy các bạn nữ cứ chống cằm ngắm nhìn thầy.
(*) Miêu tả những người đẹp trai.
Gulf nhìn thấy vậy trong lòng có chút khó chịu, mặt cộc cằn thái độ hẳn. Hằn hộc thở ra đến độ Mild ngồi bên cạnh cũng phải để ý. Mild hỏi cậu:
"Mày làm sao đó, nãy giờ ta đâu có chọc gì mày đâu."
"Không có gì. Lo học việc mày đi, đừng quản ta."
Rồi, Mild nghe màu giọng là biết rồi, Gulf ghen rồi. Mild nghĩ chắc cậu nhóc này chưa biết là bản thân mình ghen đâu. Chưa yêu bao giờ, phim ngôn tình truyền hình thì không xem, làm sao mà biết được.
"Mày ghen à?" Hỏi vậy nhưng Mild biết chắc đáp án rồi.
"Ta mà ghen. Mày điên à?" Gulf lên giọng quát lại.
Hai người ngồi dưới cãi qua cãi lại nên không biết Mew để mắt đến hai người từ lúc nãy rồi, Gulf cứ thì thâm to nhỏ với Mild, làm Mew cũng ghen rồi. Được đà Gulf lên giọng, Mew liền đằng hắng nói:
"Hai em có chuyện gì mà lớn tiếng như vậy?"
"Dạ không có gì ạ." Gulf trả lời Mew
"Có gì hay không thì hết tiết lên phòng gặp tôi là biết. Giờ thì trật tự cho lớp học."
Mọi người đều nghĩ, Gulf với Mild toi rồi, thầy vô lớp dạy mới được hai buổi thì cả hai buổi Gulf đều bị gọi lên văn phòng, lần này còn thêm cả Mild nữa. Mọi người đều lắc đầu chịu thua.
Mild thì mắt chữ A mồm chữ O, đưa tay chỉ qua Gulf rồi lại đưa qua mình. Đây là chuyện gì? Không phải nói thích Gulf sao? Rồi sao cứ thích gọi Gulf lên văn phòng vậy? Lần này còn thêm cậu nữa sao? Mild nghĩ.
Gulf có chút bực mình, cậu cũng có suy nghĩ như Mild vậy đó. Bảo thích mình, bảo thương mình, mà la mình. Đây mà là thích mình, thương mình à? Nghĩ vậy nên hai tiếng còn lại cậu càng ấm ức, chả vô được chữ nào.
Mew thấy gương mặt của Gulf hiện rõ vẻ tủi thân làm anh phải vỗ trán, nhóc con này lại hiểu nhầm gì anh rồi. Dạy thì dạy nhưng ánh mắt của anh vẫn cứ nhìn về phía Gulf. Gulf thì lơ đẹp anh luôn. Anh đang phải suy nghĩ xem làm sao để mà dỗ cậu nhóc này đây?
"Reng reng reng"
Chuông báo vừa vang lên, mọi người đều chào giáo sư rồi đi về. Chỉ có Gulf vẫn không thèm đoái hoài gì tới Mew, thu đồ đạc rồi nhìn sang Mild.
"Đi thôi, lên nhận phê bình của giáo sư kìa." Nghe giọng đúng dỗi luôn. TruyenduocvietboiLeHaBang
"Không sao không sao. Thầy ấy không phê bình mày đâu. Phê bình ta thôi. Đừng giận, đừng giận."
Mild có nói gì thì giờ Gulf cũng chả nghe nữa. Cậu nhìn Mild một cái rồi quay người đi. Mild đành phải xách balo đuổi theo.
Cái tính thằng này khó chiều thật chứ. Mild nghĩ.
Nghĩ gì thì nghĩ cũng đến văn phòng rồi, gõ cửa mà không có ai. Chắc giáo sư chưa có quay lại, nên Gulf với Mild đứng trước cửa phòng chờ.
Cũng không chờ lâu lắm, tầm năm phút đã thấy Mew trở lại, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, thở cũng hơi gấp. Gulf thấy vậy cũng muốn hỏi han nhưng vì đang giận nên cậu chỉ có thể ém lại.
Mew mở cửa cho cả hai vào, anh vừa để cặp xuống bàn làm việc là Gulf với Mild đã đứng ngay sau lưng anh.
Quay người lại anh nói với cả hai:
"Lần sau trong giờ học không được nói chuyện riêng nữa."
"Em ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói với trò Gulf." Mew quay qua nói với Mild.
Mild cũng biết thừa là cậu không bao giờ phải ở lại đây lâu đâu. Chạy nhanh cho chắc, để cho cặp vợ chồng trẻ còn xử lý chuyện gia đình. Mild vừa nhìn hai người ở cùng nhau với ánh mắt của Mew là cậu đã biết ai là công, ai là thụ rồi.
Bạn tôi cả đời chưa biết mùi gái là gì đã thành vợ người ta rồi. Mild nghĩ.
Mild vừa đóng cửa phòng lại thì Mew nghe Gulf lên tiếng:
"Thầy có chuyện gì muốn nói riêng với em? Nói nhanh em còn phải đi ăn với bạn ạ." Giận thì giận nhưng Gulf vẫn coi Mew là giáo viên nên cậu không muốn hỗn láo với Mew.
"Em giận tôi vì tôi đã la em sao?" Kéo tay Gulf lại khiến cậu lại gần Mew hơn.
"Không có. Em làm gì dám giận, thầy la em là đúng."
"Không có nha, em nói vậy là đang giận tôi rồi."
Gulf đang tính vùng vằng để tránh khỏi Mew thì chợt thấy Mew rút một cây kem dưa gang từ trong túi ra:
"Đừng giận tôi nữa, tôi không phải thật sự muốn la em đâu. Tại thấy em thân mật với Mild, nên tôi ghen. Cái này coi như quà xin lỗi của tôi, có được không?"
Gulf nhìn cây kem trên tay Mew, vậy là lúc nãy thầy ấy chạy giữa trưa nắng như vậy là vì đi mua kem cho mình sao? Nên mới ra nhiều mồ hôi như vậy sao? Một người bình tĩnh như thầy mà cũng chạy sao? Do sợ mình chờ lâu sao? TruyenduocvietboiLeHaBang
Cậu ngơ ra. Mew thấy cậu không nói gì, tưởng cậu vẫn còn giận nên vội vàng lột vỏ cây kem ra, kéo Gulf ngồi vào lòng Mew, lúc này Mew đang ngồi trên ghế xoay.
"Em nể mặt cây kem này mà tha thứ cho tôi đi, không nó chảy ra hết."
"Được rồi."
Gulf nhận lấy cây kem, cắn một phát làm tinh thần cậu phấn chấn hẳn. Cái lạnh đó cũng phần nào làm dịu cơn nóng của Gulf rồi.
Mew nhìn Gulf đang ăn kem mà bật cười, anh cảm thấy Gulf thật dễ thương. Chỉ một cây kem đã có thể khiến cậu hạ hỏa. Mà cậu nhóc này cũng nóng tính ghê, sau này anh phải cẩn thận mới được. Chứ nãy trên giảng đường nhìn gương mặt bị tổn thương của cậu, làm tim anh đau chịu không nổi.
Sau khi dỗ xong Gulf, Mew ngỏ ý muốn đi ăn trưa cùng Gulf, nhưng bị cậu từ chối. Gulf bảo Gulf muốn đi ăn với Mild, nên quay người xách túi rồi đi ra ngoài luôn.
Mew vỗ trán, vậy là hết giận hay chưa đây. Mew nghĩ. TruyenduocvietboiLeHaBang
Đành vậy, ăn tạm cơm hộp rồi làm dự án vậy. Dạo này thời gian anh tập trung vào Gulf quá khiến các đồ án của anh đang bị trì trệ.
Nói là ăn nhưng khi bắt tay là vào việc rồi, Mew lại chuyên tâm quá, quên ăn luôn bữa trưa. Khi anh duỗi người vươn vai thì thấy đã là bốn giờ chiều rồi.
* * *
Còn Gulf sau khi rời khỏi phòng Mew thì đi thẳng đến nhà ăn. Tìm Mild một hồi không thấy, đành lấy điện thoại ra gọi cho Mild.
"Alo, mày đang đâu vậy? Sao ta ở nhà ăn mà không thấy mày?"
"Mày không đi ăn với giáo sư à?"
"Không. Ta đang hỏi là mày đang ở đâu?"
"Vậy mày ngồi ghế chờ trước đi. Ta đang xếp hàng mua cơm, để ta mua luôn cho, vẫn như cũ?"
"Ừm, ta đi lấy nước."
Vậy là hai anh chàng hai việc, nhanh chóng đã hội tụ lại với nhau, vừa ăn vừa cười nói đến ngon lành.
Lần này thì Mild không chịu nổi, hiếu kì hỏi Gulf:
"Sao hôm nay lại không đi ăn với thầy ấy vậy? Vẫn đang còn giận à?"
"Không, chỉ là muốn đi ăn với mày thôi. Dính với thầy ấy nhiều quá, sợ thầy ấy chán ta thì sao?"
"..."
Quạ đen bay đầy đầu của Mild, ra là thằng bạn của cậu không sợ thiên hạ bàn tán, mà chỉ sợ thầy ấy chán nó. Xin thua. Rớt vào hố tình rồi thì IQ, EQ có cao mấy cũng về âm vô cùng thôi.
Vì hôm nay cả hai đều ăn cơm trễ, nên ăn xong thì đã đến giờ vô lớp. Chiều nay có tiết thực hành nên không thể đến trễ được.
Đây là môn Gulf yêu thích nên dù buổi trưa không được nghỉ ngơi thì cả buổi chiều cậu vẫn tràn trề sức sống. Chạy đông chạy tây trong nhà máy, sờ hết đồ này đến vật kia.
Còn Mild thì.. Lả ra ở một góc, không có sức chạy theo Gulf nên ngồi lại xem các mô tơ vận hành ra sao. Cậu chỉ cầu mong cho thật nhanh hết giờ để ra khỏi cái công xưởng nóng nực này thôi.
Xung quanh công xưởng đều lợp tôn nên vào buổi chiều vẫn là rất nóng.
Đây là nhà xưởng sản xuất đồng phục thuộc quyền quản lý của trường, nên đại đa phần học thực hành của khoa kỹ thuật công nghệ sẽ vào đây, xem cách vận hành của máy móc, điều khiển máy của con người. Sau này học sâu hơn mới đến tìm hiểu rõ trong máy móc đó có những gì.
Lăn qua lăn lại rốt cuộc cũng đến bốn rưỡi, Mild hí hứng chạy lại túm Gulf còn đang mày mò miết chưa chịu dừng.
"Về thôi, về thôi. Tan rồi." TruyenduocvietboiLeHaBang
"Auuu.."
Vẫn đang còn quyến luyến nhưng vì Mild kéo nên Gulf vẫn buông chúng ra rồi đi với Mild lột đồ bảo hộ ra. Lúc này mới rút điện thoại ra, thì thấy một cuộc gọi nhỡ của Mew lúc bốn giờ.
Cậu mặc kệ Mild đang lãi nhãi bên cạnh, đi ra một góc vắng hơn rồi bấm gọi lại cho Mew. Điện thoại vừa kết nối đã có người nhấc máy:
"Alo. Em học xong rồi à?" Là giọng của Mew, tông giọng nam trầm.
"Em mới học xong, giờ đang cởi đồ bảo hộ. Thầy gọi em có chuyện gì không ạ?"
"Muốn dẫn em đi ăn. Hôm nay em muốn ăn gì?"
"Hôm nay á.."
"Em nữa em nữa. Em cũng muốn đi." Gulf chưa kịp trả lời hết câu thì đã bị chen ngang bởi Mild.
Cậu nhóc này nhiệt tình như vậy làm gì không biết. Mew nghĩ.
Nhưng Mew không vội đồng ý ngay mà lại nói chuyện với Gulf tiếp:
"Em thấy như vậy có được không?"
Gulf mặc dù khó xử nhưng giờ Mild nói vậy rồi, Mew cũng không nói không được, hỏi ý kiến của cậu thì cậu đành đồng ý vậy. Cậu nghĩ trước sau gì Mew với Mild cũng sẽ gặp nhau thôi, nên đúng dịp thì đi ăn cùng luôn.
"Dạ nếu thầy không phiền ạ."
"Vậy được rồi. Em với Mild chờ tôi ở nhà xe đi, giờ tôi lấy xe rồi tôi qua."
Nếu như Mew mà biết Gulf nghĩ đến tương lai về sau của hai người thì chắc Mew sẽ vui lắm đây.
Thì ra lúc nghỉ ngơi, nhớ tới Gulf nên Mew đã gọi cậu. Cậu lại không nhấc máy, anh tưởng cậu vẫn còn giận anh.
Nhưng thì ra là vì đi học thực hành nên Gulf không cầm điện thoại, giờ thấy mới gọi lại, chứ không phải giận anh. Mew chợt thở ra nhẹ nhõm.
Anh nghĩ giờ dẫn Gulf đi ăn mà còn dắt theo Mild nữa thì không biết anh có thơm được cậu không đây?
Cứ mang theo cái suy nghĩ đó mà đi lấy xe, vừa đánh xe ra khỏi bãi đã thấy hai bóng dáng ở đó. Một lạnh lùng đút tay vào túi quần nhìn điện thoại, một bên thì tay vẫn cầm điện thoại nhưng mồm vẫn cứ thoăn thoắt nói chuyện với cậu thanh niên lạnh lùng đó. TruyenduocvietboiLeHaBang
Thực ra tiếp xúc mấy lần Mew cũng biết tính tình của Gulf lạnh nhạt, nhưng không nghĩ lúc không bên cạnh anh cậu còn có một mặt ngầu như vậy.
Mew cũng thắc mắc tại sao Mild và Gulf lại có thể chơi thân với nhau như vậy, gần như bám nhau như hình với bóng, tính cách thì lại khác nhau như hai cực.
Sau này có cơ hội anh phải hỏi cậu nhóc nhà mình mới được. Giờ thì phải đưa nhóc nhà mình đi ăn mới được, không thì cậu ấy sẽ đói mất - là Gulf đó cả nhà.
Lời tác giả: Đưa Gulf đi ăn là chính, Mild đi theo chỉ là phụ mà thôi. Thật là thương Mild.
Gulf nghe tiếng xe, ngẩn đầu lên thì thấy Mew đã tới. Mew dừng hẳn xe lại rồi nói với cả hai:
"Lên xe thôi."
Nói xong đi vòng qua ghế phụ, mở cửa rồi nhìn Gulf.
Gulf cũng rất tự nhiên qua đó mà ngồi. Mild nhìn vậy là tự ý thức được chỗ ngồi của mình rồi, nên rất tự giác mở cửa ghế sau rồi lên xe. TruyenduocvietboiLeHaBang
Xong xuôi hết chỗ ngồi, Mew lên tiếng:
"Hai em có chỗ nào muốn đi không? Hay muốn ăn gì, cứ nói với tôi."
"Em. Em muốn ăn thịt nướng. Chính là quán Gogi ngay dưới trung tâm thương mại ấy ạ." Mild hí hửng trả lời.
"Ăn thịt nướng có được không?" Mew vẫn quay sang hỏi Gulf trước đã.
"Dạ cũng được ạ."
Mild thấy vậy thì làm ra vẻ mặt tổn thương, ôm tim lên án Mew:
"Thầy thật thiên vị, Gulf nói gì thầy cũng nghe. Em đau lòng."
Mew thấy vậy chỉ cười chứ cũng không nói đáp trả lại:
"Đi thôi, chắc hai em đói rồi"
Còn Gulf thì quay lại lườm Mild một phát, đây là hy vọng Mild im cái miệng của cậu lại. Không được nói bậy bạ gì thêm.
Nhưng không, trên đường từ trường đến quán, miệng của Mild không dừng lại được quá một phút. Cậu cứ với lên hỏi Mew, về bản thân anh, rồi tại sao anh lại làm giáo sư ở trường này, v.. v..
Mew trả lời câu có câu không, nhiều lúc cũng chỉ ậm ừ. Anh không hy vọng mọi điều về anh người khác sẽ biết trước Gulf. Đó là lý do anh không nói hoặc không trả lời những vấn đề mang tính quyết định.
Lời tác giả: Chứ không phải anh khinh bỉ hay ghét bỏ gì Mild nha.
Gulf thì bất lực thật sự. Gulf cũng chỉ hy vọng Mew đừng trả lời, để Mild nói một mình chán sẽ tự dừng. Chứ Mew mà đáp lại thì không biết bao giờ Mild mới ngừng được luôn á.
Đến hầm đỗ xe của trung tâm thương mại, từ thang máy trong hầm có thể đi thẳng lên tầng một của trung tâm. Cửa hàng thịt nướng đó nằm ngay bên tay phải của thang máy.
Mild lon ton chạy trước, Gulf với Mew từ từ đi đằng sau. Thấy Gulf không nói năng gì từ lúc lên xe, Mew đã để ý:
"Em sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Không có. Sao thầy lại hỏi vậy."
"Tại tôi không thấy em nói gì."
"Không sao ạ, tại bình thường ở với Mild em thường nghe nó nói hơn. Em mà nói nữa thì không ai nghe ai được mất."
"Không sao. Tôi nghe em." Nói xong Mew nắm lấy tay Gulf, tự tin bước vào nhà hàng. TruyenduocvietboiLeHaBang
Gulf bị Mew nắm tay thì giật mình, quay qua quay lại nhìn quanh. Mew không sợ người ta nhìn sao? Không sợ họ nói thầy ấy đồng tính sao? Với cả có Mild ở đây nữa, thầy ấy không sợ Mild kì thị sao? Dù sao thầy ấy cũng là giáo viên, cũng đâu có biết gì về Mild như cậu, thầy ấy cũng chưa biết chuyện mình nói với Mild về chuyện thầy ấy nói thích mình mà. Gulf nghĩ.
"Thầy không sợ sao?"
"Sợ? Sợ gì? Tôi nắm tay người tôi yêu thì có gì mà sợ?"
"Mild thì sao?"
"Ồh, em ấy chưa biết chuyện tôi thích em sao? Vậy thì giờ nói thôi, có sao đâu. Tôi tin người mà em chơi sẽ không cổ hủ rồi kỳ thị mối quan hệ đồng giới này đâu. Đúng không Mild?"
Mew câu cuối là quay qua nói với Mild, cậu ấy đang đứng chờ hai người ở trước cửa hàng, lúc đó quay lại đã thấy Mew nắm tay Gulf.
Cái nắm tay này làm Mild phấn kích một phen, nhìn có vẻ là hủ nam rồi, hoặc là có thể cậu chỉ hy vọng bạn cậu được hạnh phúc.
"Đúng vậy a. Em không để ý đâu, hai người cứ tự nhiên, xem như không có em đi."
Hi hi ha ha rồi vào cửa hàng. Gulf nhìn theo cũng bất lực, sao cậu bạn của cậu lại dễ chiều như vậy cơ chứ. Chỉ một bữa thịt nướng đã đồng ý bán cậu rồi.
Cả ba vào nhà hàng, đây là một nhà hàng cũng khá nổi tiếng, giờ chỉ mới năm giờ hơn mà quán cũng khá đông rồi, cả ba chọn một bàn trong phía góc. Vì nhan sắc cả ba cũng quá nổi trội, đi cùng nhau làm mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ba người.
Bàn ăn trong nhà hàng được phân ra thành từng khu riêng bằng một bức tường gạch được dựng cao quá ghế dựa một chút. Nên đi ăn có cảm giác rất riêng tư, thoải mái.
Gulf với Mew ngồi cùng một bên, phía đối diện là Mild, ghế còn lại Mild bỏ cặp của cậu với Gulf.
Thực đơn được nhân viên đem ra, Mew đưa cho Gulf với Mild chọn. Hai cậu bạn này cũng có khẩu vị giống nhau, toàn gọi thịt là thịt nên Mew chỉ có thể gọi thêm một phần salad và một phần miếng lạnh.
Mild từ lúc vô nhà hàng miệng đã ngứa ngáy lắm rồi, vì cậu biết dù gì Mew cũng không ngại nên cậu muốn hỏi. Cạy miệng Gulf khó quá, cậu muốn hỏi Mew.
"Thầy, em có thể hỏi thầy chuyện này được không?"
Mew đương nhiên nhìn ra chuyện cậu định hỏi, nhìn vẻ mặt bất lực của Gulf là Mew biết hôm nay anh không thỏa mãn trí tò mò của cậu bạn này thì người khổ có vẻ là Gulf. TruyenduocvietboiLeHaBang
Đành vậy, dù gì cũng là bạn thân của Gulf. Nếu có thể mua chuộc được cậu thì sau này việc cưa đổ Gulf sẽ dễ dàng hơn rồi.
Gulf thì trừng Mild khí thế, nhưng Mild lại tiếp tục làm lơ và chỉ tập trung giải quyết sự tò mò của mình.
"Thầy thích bạn em thật hả?"
Mew nhìn thẳng vào mắt Mild, rất nghiêm túc và chắc chắn trả lời:
"Đúng." TruyenduocvietboiLeHaBang
Dù đã biết trước câu trả lời nhưng Gulf vẫn không khống chế được trái tim của mình, lại đập nhanh mấy hồi vì câu trả lời đó.
Nhận được câu trả lời, Mild nói:
"Thầy thích nó lâu chưa?"
"Yêu từ cái nhìn đầu tiên."
Nói xong Mew quay lại nhìn Gulf.
Mild thì đáng thương rồi, tự dưng không không lại đi theo hai người ăn cẩu lương.
"Thế thầy thích Gulf ở điểm nào vậy? Vừa thô lỗ, vừa cộc cằn, không đáng yêu, lại càng không thông minh."
Nói xong Mild vuốt cằm, trám thì nhăn tít lại như đang suy nghĩ một chuyện gì đó khó nghĩ lắm vậy.
Gulf nghe tới đó là muốn chọi cho Mild một cú rồi. Cậu làm gì xấu như vậy. Gulf nghĩ.
Nhưng chợt ngẫm lại, hình như cũng đúng là như vậy nha.
Vậy thì Gulf lại càng tò mò hơn Mild, rốt cuộc Mew thích cậu ở chỗ nào cơ chứ?
"Chỗ nào cũng thích, kể cả ưu điểm lẫn khuyết điểm, thiếu một cái thì không còn là Gulf nữa rồi."
Dù là Mild hỏi nhưng khi trả lời, Mew vẫn là quay sang nhìn Gulf một cái.
Ánh mắt hết sức chân thành, khiến tim Gulf lại đập nhanh thêm mấy nhịp.
Gulf thấy từ ngày ở bên Mew, tim cậu càng ngày càng có vấn đề rồi. Chắc hôm nào rảnh phải đi kiểm tra mới được. Gulf nghĩ.
Mew vừa trả lời xong thì cũng là lúc nhân viên mang đồ ăn ra.
Thấy Mild vẫn đang muốn hỏi tiếp, Mew đã cắt ngang:
"Đồ ăn ra rồi, ăn no lại nói tiếp."
Mild không cam tâm, nhưng nhìn thấy thịt bò thì bao nhiêu chuyện cậu cũng vứt ra sau đầu.
Mew bỏ thịt lên bếp than, "xèo xèo", âm thanh thật mê hoặc lòng người.
Hai cậu nhóc còn lại thì mắt sáng lên, dù khói từ than và thịt bốc lên đã làm không gian xung quanh cũng mờ đi vài phần.
Thấy khói hơi nhiều, lại bay về hướng của Gulf, Mew hạ ống hút khói xuống thấp hơn tý nữa, rồi yêu cầu đổi chỗ với Gulf:
"Em qua chỗ tôi ngồi đi." TruyenduocvietboiLeHaBang
"Tại sao?"
"Không sao hết, chỉ là tôi thích chỗ này hơn thôi."
Gulf khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời Mew nói.
Dù Gulf không hiểu nhưng Mild ngồi đối diện thì thấy tất cả, cậu cũng tinh tường nhìn thấu tất cả, nhưng cậu không nói gì.
Thịt vừa chín tới, Mew gắp một miếng vào dĩa của Gulf trước, rồi quay sang nói với Mild:
"Thịt chín rồi, em ăn tự nhiên nha."
Gulf không để ý việc Mew chỉ gắp cho cậu, còn Mild thì anh chỉ bảo là tự nhiên dùng bữa.
Mild lên tiếng:
"Cảm ơn vì bữa ăn."
Như một lời chúc ăn ngon miệng. Ba người bắt đầu vào dùng bữa.
Suốt bữa ăn Gulf với Mild luyên thuyên về chuyện bạn chung của hai đứa, rồi chuyện học trên lớp, bài tập, v.. v..
Còn Mew, anh chỉ tập trung vào chuyên môn của mình: Chăm Gulf béo. Nên cả bữa ăn anh cứ gắp rồi đút cho Gulf liên tục.
Mới đầu lúc thấy Mew đút cho Gulf ăn, Mild cũng ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên hơn là thấy bạn của mình há miệng ra ăn rất tự nhiên.
Mấy lần đầu Mild còn lạ lẫm không quên, nhưng hai ba lần tiếp theo cũng quen, giờ Mild chỉ muốn tập trung ăn thịt của mình mà thôi.
Suốt cả bữa ăn Mild đã ăn phải rất nhiều cẩu lương (*), suýt vì nó mà bội thực nhưng cậu cũng nhận ra một điều là Mew rất quan tâm tới Gulf. Là thật tâm anh muốn quan tâm chứ không phải giả vờ rồi làm cho có.
(*) Ý chỉ người độc thân phải nhìn hai người yêu nhau ngọt ngào với nhau.
Có thể Gulf vô tư, chưa nghĩ nhiều nên không để ý tới, nhưng Mild làm sao có thể không nhìn ra được cơ chứ. Dù không phải nói điêu hay tự nhận gì nhưng Mild nghĩ tình trường của Mild cũng đủ làm giáo sư rồi.
Mew chăm Gulf ăn từng chút một, để ý từng hành động, cử chỉ dù là nhỏ nhặt nhất của Gulf. Ánh mắt Gulf chỉ cần hướng về một thứ gì đó, thì Mew ngay tức khắc đã nhận ra và lấy cho cậu.
Chỉ như vậy là đã đủ thấy Mew yêu và quan tâm Gulf nhiều như thế nào.
Mild cũng biết bạn của mình, Gulf còn rất trẻ con, cũng rất hồn nhiên. Yêu Gulf chắc chắn Mew sẽ phải để ý rất nhiều thứ, còn có thể bị tổn thương vì sự hồn nhiên đó.
Mild cũng chưa biết Gulf có suy nghĩ như thế nào về tình yêu đồng giới. TruyenduocvietboiLeHaBang
Cậu có thể chập nhận nó hay không? Có thể chịu đựng được những lời bàn ra tiếng vào của thiên hạ, của mọi người xung quanh khi yêu một người đàn ông hay không?
Nhưng Mild biết hiện tại bây giờ, Gulf vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình, nhưng Mild nhìn thấy được, Gulf đã thích Mew rồi.
Và anh nghĩ Mew cũng đã biết. Nhưng bao giờ thì Gulf nhận ra điều đó thì cả hai đều không chắc. Phải xem xem Mew nỗ lực đến đâu thui.
Dù gì đi nữa thì Mild vẫn thật sự hy vọng bạn mình sẽ được hạnh phúc.
Gulf ngơ ngơ, khờ khờ như vậy, có lẽ Mew sẽ là lựa chọn tốt nhất. Mild nghĩ.
Bầu không khí giữa ba người có thể nói là rất hòa đồng, vui vẻ.
Nói chuyện một hồi thì cũng đã ăn no, Mild cùng Gulf đều ngã đường ra dựa sau ghế rồi vuốt bụng.
Mew nhìn thấy cảnh này, thầm nghĩ cả hai thật giống nhau.
Như Mild suốt cả bữa ăn vẫn âm thầm đánh giá, quan sát Mew thì Mew cũng vậy.
Qua bữa ăn Mew cũng nhận ra bạn của Gulf – Mild rất thật thà. Cũng thật tâm quan tâm đến Gulf.
Anh cảm thấy thật tốt khi có Mild bên cạnh Gulf.
Một bữa ăn có hai còn người đang âm thầm đánh giá nhau, chỉ có một bạn nhỏ tập trung ăn, tập trung uống, tập trung tám, không để ý gì.
Nhưng biết đâu đây chính là lý do khiến Mild và Mew muốn quan tâm, bảo vệ Gulf.