CHƯƠNG 10 Bấm để xem Ngày hôm nay, Thiên Lam không có tâm trạng để làm việc. Sáng nay, cô nhận được điện thoại của người bố bao lâu nay không gặp. Trong điện thoại, giọng ông Lý vẫn trầm ấm như vậy. Ông e dè hỏi cô, hôm nay cô có thời gian không, có thể gặp ông hay không. Chẳng biết vì lí do gì, Thiên Lam nói, có thể. Cũng đã lâu quá rồi không có tin tức của ông, không thấy ông xuất hiện trên tạp chí như thời gian trước. Cũng có thể là vì, lần gặp mặt trước, Trần Lâm nói với cô, hãy gặp ông một lần, ông rất để tâm cô. Thiên Lam biết, mình vẫn luyến tiếc người cha ấy. Trời vẫn mưa phùn hoài không ngớt, khó khăn lắm mới bắt được taxi, lúc vào đến xe, người đã lạnh run cầm cập. Thiên Lam lấy thuốc trong túi xách, uống vào. Thuốc này là của Lý Vỹ Văn đưa cô, mới uống hai lần, người đã khỏe hơn rất nhiều, cũng không còn hắt xì nữa. Lúc đến chỗ hẹn, ông Lý đã ngồi đợi từ trước. Thiên Lam nhìn thấy ông, chợt cảm thấy lòng mình đau xót. Đã từng có quãng thời gian, ông là người thân yêu nhất của cô, mặc sức cô vòi vĩnh, lúc nào cũng có thể ôm ông. Bây giờ, ông ở gần như thế, cả nắm tay ông, Thiên Lam cũng không thể. Giữa tình thân, một lần chen ngang, lại tạo nên khoảng cách lớn như vậy. Ông Lý nhìn thấy cô, đứng dậy mỉm cười hiền lành hệt như trong kí ức, thế nhưng đáy mắt lại thấp thoáng một chút áy náy, không được tự nhiên. Thiên Lam gật đầu với ông, gọi một tiếng bố. "Ngồi đi. Con ngồi đi, con uống gì?" Thiên Lam ngẩng đầu nhìn phục vụ, gọi một cốc nước chanh. Không ai nói chuyện, bầu không khí rơi vào trầm mặc. "Bố nghe Trần Lâm nói con đã tốt nghiệp, đang làm việc ở đây." "Vâng. Con làm hướng dẫn viên. Chỉ vừa mới bắt đầu thôi." "Công việc có quá vất vả không? Làm hướng dẫn viên, phải đi nhiều, sức khỏe con có chịu được không?" "Con ổn, chế độ của công ty rất tốt, chỉ là muốn trải nghiệm thôi." Ông Lý ừ một tiếng. Nước chanh được mang ra, Thiên Lam khuấy ly, uống một chút, cảm thấy cổ họng bớt đau. "Bố lần này đến đây là vì công việc sao?" "Không, bố đến gặp con. Bố cũng già rồi. Chi nhánh ở đây, sắp tới giao cho Trần Lâm sắp xếp." Thiên Lam nhìn khuôn mặt đã xuất hiện nếp nhăn của ông. Lại nhìn mái tóc đã điểm vài sợi tóc bạc, lòng lạnh xuống một chút. "Nếu con thích, sau này đến công ty, quản lý giúp bố" – ông Lý nói "Không, con không thích kinh doanh, công việc hiện nay rất tốt" – Thiên Lam nhìn ông, nghĩ đến câu nói bố đến tìm con, nuốt nửa câu "huống chi bố còn có con gái khác" vào bụng. "Phải phải, bố cũng biết con chắc chắn không thích mấy việc kinh doanh số liệu này nọ" – ông Lý cười – "tính con trước nay vẫn hướng nội như vậy." Thiên Lam cười cười, cũng không đáp lại. Bố trước giờ vẫn luôn hiểu cô rất rõ. "Cuộc sống của bố.. tốt chứ ạ?" Ông Lý nhìn cô, nắm lấy đôi tay của cô trên bàn, giọng nói vì căng thẳng mà hơi run "Thiên Lam, con thật sự không thể tha thứ cho bố hay sao?" "Con không giận bố" – Thiên Lam nói "Thiên Lam, thật ra, lúc đó, bố không biết mình phải làm gì cho phải. Nguyệt Nhi là con gái của bố, mười mấy năm nó sống trên đời, bố không biết đến sự tồn tại của nó. Lúc bố biết, bố.. bố không còn cách nào khác." "Bố từng yêu mẹ sao?" Ông Lý không nói gì, lặng người nhìn cà phê trên bàn, lát sau mới đáp "Đã từng có lúc, bố nghĩ gia đình chúng ta sẽ cứ như vậy, hạnh phúc đến khi bố mất đi." Một kiểu hạnh phúc tạm bợ như vậy, là thứ, vì không có sự lựa chọn khác nên tạm chấp nhận, đến khi phát hiện, có thứ tốt hơn, sẽ dẽ dàng vứt bỏ. Thiên Lam không nói gì, không bốc đồng trách cứ ông như lần giáp mặt trước, cũng không ép mình giả vờ vui vẻ như không có gì với ông. Cô nhìn cửa kính, mưa vẫn rơi, mặt kính mờ không thấy rõ cảnh vật ngoài kia. Lòng cô không còn rối rắm như trước, có lẽ đã mặc định chấp nhận kết quả hiện giờ. "Con cảm thấy, cuộc sống bây giờ rất tốt" – Thiên Lam nói. Tốt vì không cần níu giữ, ai cũng quen với cuộc sống hiện tại, không trách móc, không oán giận, không tranh đòi. Ông Lý lấy từ trong túi áo ra một hộp nhung, đưa về phía Thiên Lam "Sắp tới sinh nhật con. Đã lâu rồi bố không tặng quà sinh nhật cho con" – Ông Lý áy náy. Là một chiếc dây chuyền. Đúng là lâu rồi, cô không nhận được quà sinh nhật của ông. Thiên Lam mỉm cười, không bài xích cũng không hân hoan, nói một câu cảm ơn bố. Thành phố mùa mưa, ẩm ướt, khó chịu, và khó đón taxi. Thiên Lam không muốn ông Lý đón mình, từ quán cà phê đi ra đã đi ngược một hướng khác, đợi lúc xe ông đi xa mới bước ra, đứng ngẩn ngơ một hồi rồi mới gọi taxi. Vì thời tiết mưa dai dẳng, gọi được một chiếc Taxi vào giờ này, đúng là không hề dễ. Thiên Lam không nghĩ ngợi nhiều, vì tâm trạng u ám, vốn dĩ cũng không muốn đi nơi nào, cô quyết định lên xe buýt, đi một vòng thành phố. Mưa vẫn lất phất ngoài cửa kính, nước đọng từng giọt nặng nề rơi xuống. Thiên Lam nhắm mắt, âm thầm thở dài một hơi. Sau chia xa, gặp lại, vẫn là không khí ngượng ngùng và nặng nề như vậy. Nói tha thứ, cô không làm được. Nói từ mặt, cô lại càng không làm được. Lúc cô nghĩ tới sẽ vì những kỉ niệm tốt đẹp trong kí ức mà vui vẻ gọi ông một tiếng Bố, lại bị những dày vò trong quá khứ khiến cho từ bỏ ý định. Lúc cô muốn dứt khoát một lần, nói với ông một câu tàn nhẫn "ông không còn là bố tôi nữa", lại bị những ngọt ngào thời niên thiếu trói chân. Gia đình là gì, vốn dĩ không nên như vậy. Thiên Lam từng nghĩ, nếu như đặt mình vào tình cảnh của bố, cô sẽ làm gì. Chắc chắn cô sẽ không thể bỏ đi đứa con mười mấy năm không được nhận tình thương của cha, nhưng cô sẽ dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với đứa con gái hiện tại sao? Sẽ không như thế. Cô chỉ là không thể chấp nhận cái cách ông lạnh lùng mà bỏ rơi cô, bỏ rơi mẹ. Xe buýt từ từ quay đầu vào vị trí đỗ, tài xế la lớn "Đến trạm cuối cùng!" Thiên Lam giật mình lơ đãng, mới phát hiện, mình căn bản lên xe buýt, đi đâu cũng không rõ. Cô xuống xe, yên lặng đợi chuyến tiếp theo chạy ngược về thành phố. Lúc về đến nhà cũng đã là 8h tối. Thiên Lam mệt đến nỗi không có tâm trạng ăn uống. Cô lấy từ túi xách ra chiếc dây chuyền ông tặng, cẩn thận đeo vào cổ. Viên kim c. Ương nhỏ xinh trên mặt dây chuyền chói đến mức làm cô đau mắt, không vui vẻ gì mà lấy ra, mở một ngăn tủ bỏ vào. Trong ngăn tủ, là vài hộp khác nữa, cùng một vài vật kỉ niệm, tất cả đều liên quan đến ông. Không nỡ bỏ, lại không dám đeo, sợ có ai hỏi đến, lại không có can đảm nói một câu "là quà sinh nhật của bố tôi." Thiên Lam trùm chăn, nức nở khóc không thành tiếng. Sáng hôm sau đi làm, mắt sưng vù. Tiểu Mai đặt cà phê lên bàn, nhìn chằm chằm đôi mắt sưng của cô "Thiên Lam, đàn ông tốt trên đời rất nhiều, cậu đừng đau lòng, không đáng đâu." Thiên Lam "..." Đau lòng cái đầu cậu! "Nói xem, tên đó là tên nào, Tiểu Mai đại tỷ sẽ giúp muội xử lí hắn." Thiên Lam thành công bị Tiểu Mai chọc cười. Hai người, tôi một câu, cậu một câu, vẽ ra một câu chuyện Thiên Lam thất tình như thật vậy. Hai người nói chuyện một hồi, đến khi có người lạ vào văn phòng, cuộc trò chuyện mới dừng lại. Người đi vào là một cô gái xinh đẹp, sang trọng, khí khái vô cùng bức người, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các. "Mọi người chú ý. Đây là cô Trịnh. Là quản lí bộ phận của chúng ta kể từ hôm nay." "Chào mọi người, tôi là Trịnh Kiều An, rất hân hạnh được hợp tác, mong mọi người giúp đỡ" - cô gái xinh đẹp mở miệng, vô cùng dịu dàng dễ nghe. Thiên Lam cùng mọi người rất nhiệt tình chào đón, không khí vô cùng hòa hợp. Lý Vỹ Văn cùng trợ lý lúc này cũng đi vào. Trình Kiều An thấy anh, nụ cười trên môi sâu thêm vài phần, rất thân thiết ôm anh một cái "Vỹ Văn, lâu rồi không gặp." "Trịnh Kiều An, chào mừng cậu về nước" – Lý Vỹ Văn như có như không cười một tiếng. Sau đó là từng nhân viên trong công ty giới thiệu bản thân. "Xin chào, tôi là Thiên Lam, là hướng dẫn viên, mong chị giúp đỡ." "Thiên Lam? Tên thật hay" – Trịnh Kiều An khen xã giao một câu. "Phải, có nghĩa là trời xanh, tôi cũng rất thích tên này" - Thiên Lam cười ngại ngùng. Trời xanh? Trịnh Kiều An giật mình nhìn qua Lý Vỹ Văn. Bắt gặp anh cũng đang nhìn cô gái Thiên Lam này chăm chú, cô hơi ngẩn ngơ, sau đó rất tự nhiên mỉm cười một chút. Ngày đầu tiên làm việc mà Trình Kiều An nghĩ tới, vốn căn bản không hề dự tính đến sẽ gặp người tên Thiên Lam này. Cô là du học sinh, trở về từ Mỹ, vốn căn bản chỉ vì theo đuổi tình yêu của mình. Không nghĩ tới, ngày đầu tiên về nước đã gặp phải một tình huống ngoài ý muốn như thế. Lần đầu tiên Trình Kiều An quen biết Lý Vỹ Văn, đã nhận định, người đàn ông này, nhất định phải là của Trịnh Kiều An cô. Tuổi trẻ yêu đương, oanh oanh liệt liệt. Cô và anh, vốn là kim đồng ngọc nữ của đại học Y. Họ chưa hề có một lời nào xác định mối q. Uan hệ, Lý Vỹ Văn cũng chưa một lần thổ lộ nói ra lời đã sớm bị cô chinh phục. Nhưng mọi người trong trường đều nói rằng, họ là một đôi. Trịnh Kiều An cũng cho rằng như thế. Nhưng cô đợi mãi, đợi mãi vẫn không đợi được Lý Vỹ Văn ngỏ lời. Thiên kim đại tiểu thư như cô, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà nhắc khéo anh "Lý Vỹ Văn, mọi người đều nói chúng ta là một đôi. Đều tại chúng ta dính lấy nhau quá nhiều. E rằng sự trong sạch của tôi đã bị cậu hủy hoại mất rồi." Vốn nghĩ rằng, Lý Vỹ Văn sẽ nhân cơ hội này nói với cô một câu "Vậy thì cậu làm bạn gái tôi đi", không ngờ chỉ đổi lại được cái nhíu mày của anh. "Thật sao?" sau đó còn vô cùng thành khẩn bổ sung thêm một câu "là tại tôi sơ ý, sau này tôi sẽ chú ý." Quả nhiên, sau đó, Lý Vỹ Văn thật sự chú ý, giữ một khoảng cách an toàn với cô. Mấy lời đồn đại trong trường, không hiểu sao cũng không còn xuất hiện nữa. Trịnh Kiều An trong lúc nóng vội đã đi tìm Lý Vỹ Văn, hỏi anh một câu "Cậu thật sự không thích tôi hay sao?" Lý Vỹ Văn lúc đó, giống như bị dọa sợ. Sau đó, không hề áy náy mà nói với cô "Xin lỗi nếu làm cậu hiểu lầm. Thật ra tôi đã có người trong lòng." Trịnh Kiều An không cam lòng "Là ai?" Trịnh Kiều An nhớ rất rõ, khoảnh khắc bị hỏi câu đó, khuôn mặt lạnh lùng của Lý Vỹ Văn lần đầu tiên hơi ửng đỏ, khóe mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn trời, lát sau mới nói một câu rất nhỏ mà nếu không chú ý, chắc chắn sẽ không nghe ra "Trời xanh của tôi." Trời xanh của tôi? Là kiểu trả lời như thế nào? Trịnh Kiều An lúc đó cho rằng, Vỹ Văn vì từ chối mình mà nói đại một lý do. Hơn nữa, cô cũng chưa bao giờ thấy một nữ sinh nào xuất hiện gần gũi với anh, ngoài cô. Lòng tự ái bị đả kích nặng nề, quyết định đi du học. Hóa ra, thật sự tồn tại một trời xanh của anh.
CHƯƠNG 11 Bấm để xem Bởi vì những nghi hoặc trong lòng, Trịnh Kiều An bất giác chú ý nhiều hơn đến Thiên Lam. Gia thế không có gì nổi bật, mẹ là giáo viên, học đại học xa nhà ở đại học X, thành tích học tập xuất sắc, sau khi tốt nghiệp thì làm việc tại công ty Sky. Trịnh Kiều An nhíu mày, nghĩ không ra, là nhân duyên nào có gắn liền với Lý Vỹ Văn? Hay là bản thân cô quá nhạy cảm, chỉ là một sự trùng hợp? Trịnh Kiều An liếc nhìn sang bàn làm việc không xa, thấy Thiên Lam đang nghiêm túc làm việc, có một cảm giác không hề yên lòng. Bạn bè thời đại học, vì sự trở lại của Kiều An mà đặc biệt tổ chức một buổi gặp mặt tại Xanh. Đúng năm giờ chiều, điện thoại nội bộ của Lý Vỹ Văn đổ chuông. "Vỹ Văn, cậu sẽ đến" Xanh "chứ?" Lý Vỹ Văn day trán, có chút nhức đầu, giọng nói cũng lười biếng hẳn, ừ một tiếng. "Cậu có thể cho mình quá giang được không? Cậu biết đấy, mình không quen đường ở thành phố X lắm, cũng ngại đi Taxi." "OK, được thôi" Trịnh Kiều An gác máy, môi không tự chủ được cong lên. Người đàn ông ấy, chỉ vài lời đơn giản của anh, thế mà cũng có thể làm người ta không kiềm được mà hồi hộp. Thành phố lớn, giờ tan tầm, là khoảnh khắc dễ khiến mọi người cáu gắt nhất. Lý Vỹ Văn có chút không kiên nhẫn nhích xe từng chút một. Anh không nói chuyện, Trịnh Kiều An cảm thấy không khí im lặng như vậy rất không thích hợp cho việc bồi dưỡng tình cảm, vì thế cân nhắc chủ đề, mở miệng: "Thành phố X này so với thành phố Y nhỏ hơn, giờ tan tầm luôn xảy ra kẹt xe như vậy sao?" "Cũng không hẳn. Đoạn đường bên cạnh đang thi công, xe đổ dồn về đây nên mới ùn tắc như thế này" – Lý Vỹ Văn nói, tiện tay mở một đĩa nhạc. Kiều An nhận ra giai điệu này. "Không ngờ tới cậu cũng nghe thể loại này, mình cũng rất thích." Lý Vỹ Văn nhớ tới bộ dáng ngượng ngùng của Thiên Lam lúc đưa tặng anh đĩa nhạc, còn hùng hổ nói rằng đang giúp anh cải thiện tính tình, khóe môi không nhịn được cong lên, nụ cười lan đến tận đuôi mắt. "Phải. Tâm trạng thoải mái." "Tại sao cậu lại tới thành phố X này? So với ở đây, thành phố Y nhìn sao cũng thấy phát triển du lịch nhiều hơn." Lý Vỹ Văn nhìn ngoài cửa sổ, trầm tư, cũng không ngay lập tức trả lời câu hỏi của Kiều An. Lúc cô cho rằng, anh sẽ không trả lời của cô, lại nghe thấy anh nói "Tôi vì cô ấy mà đến." Lần đầu tiên gặp nhau trên xe buýt, nhìn cô cúi mặt, uất ức mà rơi nước mắt, anh đã nghĩ, phải tủi thân như thế nào, cô bé ấy mới có thể đau lòng như thế. Lúc nhìn thấy cô bị người xô đẩy, anh dang tay ra, nghĩ rằng, một mình cô như thế, sẽ ổn chứ? Lần thứ hai gặp lại, cô cười nói vui vẻ, nũng nịu với mẹ, anh nghĩ, cô thật sự lúc nào cũng cười tươi như vậy chứ? Năm hai đại học, Lý Vỹ Văn xuất sắc như thế, thật ra vẫn chưa quyết định được, mình sẽ làm gì sau tốt nghiệp để không phải ân hận. Năm ba đại học, Lý Vỹ Văn, vì một thoáng rung động, cả một đời kiên định, ngay lập tức quyết định, vì cô, trải sẵn ra một đường đi. Đem tất cả gây dựng thật tốt, kiên nhẫn đợi cô tốt nghiệp, đến cạnh anh. Trịnh Kiều An, vì một câu nói của Lý Vỹ Văn, suốt đoạn đường tiếp theo đó không lên tiếng. Cái gì gọi là "Tôi vì cô ấy mà đến"? Với mọi cô gái, nếu có một chàng trai nào đó, chân chính đứng trước mặt mà nói ra câu "Anh vì em mà đến", cô ấy hẳn sẽ cảm động biết bao. Mà cô, là thích anh đơn phương. Hai năm trước, bị anh thẳng thừng từ chối. Hai năm sau, không can tâm quay về, rốt cuộc vẫn là bị sự thâm tình của anh khiến cho vừa hận vừa yêu. Rốt cuộc cô gái đó là ai, khiến anh kiên nhẫn chờ đợi như vậy. Là ai, khiến anh vì cô ấy mà chuẩn bị mọi thứ như vậy. Kiều An không hiểu nổi, rốt cuộc người anh yêu là cô gái như thế nào? Sẽ gia thế hiển hách đến đâu, hay sẽ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành? Tiệc chúc mừng ở "Xanh", ngoài đám người Nhật Minh, Nhật Yên và Đào Nguyên, cũng không hề có người nào khác. Nhật Yên nhìn thấy Kiều An, rất thân thiết ôm một cái. "Ơ, Thiên Lam không đến sao?" – Đào Nguyên ngó ra phía sau, theo thói quen tìm người luôn xuất hiện cạnh Vỹ Văn. "Cô ấy không được khỏe" – Lý Vỹ Văn kéo ghế cho Kiều An, sau đó thong thả ngồi vào chỗ của mình, thuận miệng trả lời Đào Nguyên. Đào Nguyên à một tiếng đầy ẩn ý, thầm mắng, "còn không phải cậu sợ đưa cô ấy tới đây, bị mọi người làm lộ gian tình thời niên thiếu sao? Khéo ngụy biện." Lý Vỹ Văn không đưa Thiên Lam tới đây, quả thật bởi vì sợ cô không khỏe. Buổi sáng lúc ở công ty, anh đã nhìn thấy khóe mắt sưng húp của cô. Chỉ cần anh không để ý đến cô một chút, lúc quay đầu lại, đã thấy cô xảy ra chuyện. Lý Vỹ Văn theo thói quen, nhíu mày một cái. Trịnh Kiều An ngồi bên cạnh cũng không được tự nhiên. Nếu như lúc trước chỉ là suy đoán, thì giờ đây, cô đã có thể chắc chắn cô gái Thiên Lam đó có gì không bình thường với Vỹ Văn. "Kiều An, cậu không gọi đồ uống sao, ngồi thất thần như vậy?" "À, chỉ là tớ tò mò mọi người đang nói đến ai?" "Cô gái của Lý Vỹ Văn." Dẫu đã suy đoán được kết quả như thế, lúc nghe Nhật Minh nói ra thẳng thừng như thế, Trịnh Kiều An vẫn không khống chế lực đạo trên tay, đũa rơi xuống bàn. Nhìn sang Lý Vỹ Văn bên cạnh, thấy anh vẫn thản nhiên như chuyện không liên quan đến mình, chỉ là khóe môi hơi nâng lên, cũng không nói thêm một lời nào, Trịnh Kiều An cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt một cái. Hóa ra, người đàn ông ấy không hề lạnh lùng. Hóa ra, khi anh dịu dàng lại có thể mị hoặc như thế. Chỉ cần là nhắc đến tên cô ấy, anh đã có thể dịu dàng như thế. Trịnh Kiều An cảm thấy mấy món ăn trước mắt hoàn toàn vô vị, trong lòng lấp đầy một cỗ ghen tị. "Thật sao? Là Thiên Lam, hướng dẫn viên trong công ty cậu sao?" – Kiều An hít một hơi, cố duy trì thái độ tự nhiên. "Phải" - Lý Vỹ Văn trả lời không hề do dự. Trịnh Kiều An cười cười. Một bàn chỉ mấy người, chuyện để nói cũng không quá nhiều, chủ yếu là ôn lại kỉ niệm thời đại học, Kiều An đưa quà chúc mừng tân hôn muộn cho Nhật Minh và Nhật Yên. Cứ như vậy, đợi đến khi tàn cuộc. Vốn dĩ tâm trạng không vui, dù có đang xem hài, cũng rơi nước mắt được. Kiều An nhìn phong cảnh thành phố X về đêm, vô cùng hào nhoáng, vô cùng náo nhiệt, đèn đường sáng trưng khắp chốn, có chút bất đắc dĩ không biết làm sao. Rốt cuộc cô phải như thế nào mới được, cô đã cố chấp với cái người tên Lý Vỹ Văn đấy nhiều năm quá rồi. Bây giờ, cô sẽ dễ dàng mà buông bỏ như vậy sao? Thế nhưng, cô sẽ thành tâm mà chúc phúc cho anh sao? Nhưng không như thế thì cô phải làm sao đây? Sẽ vẫn mặt dày, đường đường chính chính theo đuổi anh, dù biết người anh theo đuổi từ đó tới nay vẫn chỉ có một mình cô bé ấy sao? Trịnh Kiều An, ngay ngày đầu tiên về nước, đã thấy hối hận với quyết định của mình. Ngày hôm sau. Trịnh Kiều An, chính xác là vì Lý Vỹ Văn mới trở về nước và xin vào vị trí quản lí nhân sự ở công ty anh, dù đang rối rắm với quyết định của mình, nhưng sự chuyên nghiệp cũng không cho phép cô bỏ dở ngay khi chưa bắt đầu. Công ty Sky bắt đầu làm việc vào tám giờ sáng, nhưng ngày nào Thiên Lam cũng có mặt lúc bảy giờ ba mươi phút. Kiều An, vì muốn chuẩn bị tốt cho ngày đầu tiên làm việc, cũng đến công ty sớm hơn ba mươi phút. Hai người gặp nhau trong thang máy, Thiên Lam rất lễ phép cúi đầu chào, gọi một tiếng "quản lí". Trịnh Kiều An biết rằng, ấn tượng đầu của mình về Lý Thiên Lam đã bị Lý Vỹ Văn chi phối, dù chưa tiếp xúc đã có một sự dè chừng nhất định. Chính như lúc này, cô gái ấy rất vui vẻ chào hỏi, ngược lại làm cô thấy không được tự nhiên, thậm chí có một chút soi mói. Không ai có thể khoan nhượng với tình địch! Cho nên sững sờ một chút, Kiều An mới đáp lại lời chào của Thiên Lam. "Đi làm sớm thế sao?" "Vâng, quản lí" – Thiên Lam lễ phép, sau đó dường như cảm thấy câu trả lời như vậy quá đơn điệu, lại cười cười bổ sung "Là thói quen." Kiều An cười, rất thân thiện gật đầu một cái. Thang máy ting ting hai tiếng, đến phòng làm việc. Thiên Lam cúi người, có ý nhường Kiều An đi ra trước, cô không từ chối, kiêu hãnh sải bước đi ra. Ấn tượng của Kiều An về Thiên Lam sau lần đầu tiếp xúc: Xinh đẹp, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Không hiểu sao, sự kiên định trong lòng cô ngày càng lung lay.
CHƯƠNG 12 Bấm để xem Thành phố Y, nhộn nhịp, đông đúc và xô bồ hơn thành phố X rất nhiều. Trần Lâm khi còn chưa tốt nghiệp đã đến công ty Lý Nguyên học việc, vừa tốt nghiệp đã lên chức quản lí, không hề dựa vào mối quan hệ, tự mình chứng tỏ khả năng. Trần Mai Phương coi anh như con trai, Lý Trình Nguyên cũng vì vậy mà coi trọng anh. Công việc kinh doanh, vận hành một công ty vốn không hề đơn giản, Trần Lâm lại là người theo chủ nghĩa hoàn mĩ và nặng tình, đã bao lần ép bản thân phấn đấu đến lao lực. Trở về từ thành phố X, trong một tuần, Trần Lâm không dưới năm lần thất thần. Anh cũng không biết mình phải làm sao với chính bản thân mình. Hai năm trôi qua, chưa bao giờ anh ngừng tự trách. Trách bản thân mình, ngày ấy có lẽ đã quá lạnh lùng với Thiên Lam, trách anh không đủ sáng suốt để tìm ra hướng đi cho đoạn tình cảm ấy. Trần Lâm nới lỏng cà vạt, mệt mỏi ngả người ra ghế. Gặp lại cô, như bắt gặp ánh nắng dịu dàng sau mùa mưa dai dẳng. Những cảm xúc tưởng đã bị chôn vùi, không hề báo trước mà cuồng cuộng trong lòng. Anh không chắc mình có thể khiến cô nở một nụ cười nữa với mình, nhưng anh rất muốn, rất muốn thử. Ngày cuối cùng của tháng chín, Trần Lâm ngồi trên chuyến bay, từ thành phố Y về thành phố X. Công ty Lý Nguyên là một công ty thời trang lớn, tuy nhiên, trước giờ chỉ chủ yếu phát triển ở thành phố Y. Ở thành phố X cũng có một chi nhánh, nhưng vì trước giờ chưa được chú trọng đầu tư quảng bá rộng rãi đến truyền thông nên chưa gây được tiếng vang. Lý Trình Nguyên hai năm trước nhận mặt con gái sau mười mấy năm thất lạc, cũng đã lui về phía sau. Bây giờ, Trần Lâm đủ cứng cáp, mới định hướng cho anh xây dựng thương hiệu công ty ở thành phố X. Thành phố X những ngày này vẫn còn mưa lất phất và trời thì đã lạnh hơn rất nhiều. Tuy Trần Lâm thật sự có tài và đã quản lí rất tốt ở công ty chi nhánh Y nhưng khi đến thành phố X nhận chức, vẫn có vài lời xì xào bàn tán. Lý Trình Nguyên lường trước được việc này, đã sớm sắp xếp ổn thỏa. Lúc Trần Lâm về đến khách sạn nghỉ ngơi, đã là tám giờ tối. Chuông điện thoại reo. Là bà Mai Phương gọi hỏi thăm tình hình, Trần Lâm trả lời rất trôi chảy. Trước khi cúp máy, Nguyệt Nhi lại nói muốn nói chuyện với anh "Anh.. Thiên Lam làm việc ở thành phố X đúng không?" Trần Lâm bất giác hơi nhíu mày. Minh Nguyệt nhỏ hơn Thiên Lam hai tuổi, nhưng chưa bao giờ con bé gọi Thiên Lam là chị. "Ừ. Mấy tuần trước anh đã gặp cô ấy" "Cô ta.. thế nào?" "Em có thể hỏi chú Lý. Chú ấy chắc đã gặp cô ấy." Bên kia điện thoại kìm nén một tiếng thở dài. Minh Nguyệt ậm ừ, không biết phải mở miệng như thế nào, cuối cùng hạ quyết tâm nói một câu. "Anh, anh biết anh và cô ta.. là không thể." Như một lời nhắc nhở đâm sâu vào trái tim Trần Lâm. Chính bản thân mình có thể nhận định được điều đó, nhưng nghe từ một người khác lại không dễ dàng chút nào. Trần Lâm trầm mặc, cố kìm nén cảm giác bực bội trong lòng, giọng không cảm xúc. "Anh biết." "Nếu như để mẹ biết.." "Minh Nguyệt. Anh đã nói là anh biết." - Nhận ra mình hơi lớn giọng, Trần Lâm im lặng. Đầu dây bên kia, Minh Nguyệt cũng im lặng. Cuối cùng chỉ nói một câu "chúc ngủ ngon". Cúp điện thoại, Trần Lâm cũng không còn sức lực, không màn đến áo sơ mi còn chưa cởi, nằm sấp xuống giường. Ngày hôm sau. Trần Lâm đến thành phố X gây dựng sự nghiệp, các đàn anh đàn chị trong trường không thể không giúp đỡ. Lúc Trần Lâm nhận ra sự xuất hiện của Kiều An, anh hơi bất ngờ. "Kiều An, chị về nước rồi sao?" "Phải. Hiện tại tôi đang làm việc ở Sky của Vỹ Văn." Trần Lâm mơ hồ. Đại học Y ngày ấy, không ai không biết Trịnh Kiều An theo đuổi Lý Vỹ Văn, cô gái ấy lại còn rất nhiệt tình, chủ động, vậy Thiên Lam? Nếu như Kiều An lần này về nước là vì Vỹ Văn, Thiên Lam chỉ sợ không phải đối thủ của cô ấy. Thật ra, Trần Lâm lo lắng, bởi vì lần tụ họp trước không có anh, anh không biết rằng, Kiều An đã biết về sự hiện diện của Thiên Lam. "Lý Vỹ Văn, sao hôm nay lại không có em gái Thiên Lam đi cùng cậu vậy?" – Đào Nguyên luôn là người nhiều chuyện nhất. Nhắc tới Thiên Lam, là bất giác làm ba người giật mình: Vỹ Văn, Kiều An và Trần Lâm. Vỹ Văn cười cười, đáp rất tự nhiên "tôi không mang cô ấy tới cho các cậu chọc ghẹo." Nghe giọng điệu cực kì muốn ăn đòn! Đào Nguyên khinh bỉ mười lần. Kiều An và Trần Lâm không được tự nhiên như vậy. Hai người lặng im không nói một lời nào. "Phải rồi, anh Vỹ Văn. Vì em vừa mới tới thành phố X, cũng cần thời gian để tạo mối quan hệ với toàn thể công ty. Sắp tới, em định tổ chức một chuyến du lịch trong thành phố, hi vọng anh có thể giúp em." "Cậu tính như vậy rất tốt. Yên tâm, tôi nhất định sắp xếp ổn thỏa cho cậu. Kiều An, em cũng lưu ý trường hợp này nhé. Cậu ta là khách VIP đấy." "OK. Trần Lâm, chuyện này, chúng ta sẽ bàn một kế hoạch cụ thể sau nhé." "Cảm ơn hai người." "Này, Lý Vỹ Văn, sao đám cưới của chúng tôi, không thấy cậu khoản đãi một chuyến du lịch trăng mật nào cho khách VIP vậy?" – Nhật Minh càu nhàu, bị Nhật Yên lườm một cái. "Còn không phải tại anh không thể sắp xếp để đi trăng mật ở nước ngoài sao?" Nhật Minh tự biết mình chuốc họa vào thân, cười cười lãng sang chuyện khác. Sau cuộc nói chuyện đó, Trịnh Kiều An lại có những suy đoán riêng của mình. Thiên Lam biết việc Trần Lâm tới thành phố X lập nghiệp thông qua Nhật Yên. Cô không mấy vui vẻ khi tiếp nhận tin tức này. Sống chung một thành phố, không hẳn là bạn suốt ngày gặp phải người bạn không thích, nhưng sống chung một thành phố cũng có nghĩa, xác suất gặp nhau sẽ lớn hơn rất nhiều. Thiên Lam đã tự hỏi mình rất nhiều lần, nếu như thường xuyên chạm mặt những người đó, thì liệu cô có thể duy trì trạng thái hiện tại hay không. Thiên Lam e là không. Cô không đủ khoan nhượng như vậy. Chính vì vậy, lần gặp mặt tiếp theo với Trần Lâm, cô chọn cách lơ anh đi. Hôm nay, Trần Lâm đến Sky để thông qua kế hoạch du lịch sắp tới cho công ty. Trên đường đến phòng làm việc của Kiều An, anh gặp Thiên Lam. Nhưng cô chỉ khựng lại một giây, gật đầu thay lời chào hỏi, sau đó, thật sự xem anh như người lạ mà lướt qua. Trần Lâm vô cùng ảo não. "Trần Lâm, cậu muốn một điểm đến như thế nào?" - Kiều An hỏi "Tôi không thích đến những địa điểm đã quá quen thuộc trong thành phố, cũng không muốn nghỉ dưỡng ở các resort. Cái tôi cần là một điểm đến mới lạ hơn, thiên về tự nhiên hơn, dài ngày một chút, có thể khoảng một tuần" "Ừm. Thời tiết này có vẻ không thích hợp đi biển lắm, gió sẽ rất lớn, nước lại bớt xanh. Như vậy, tôi gợi ý, chúng ta có thể cắm trại trên núi, cậu thấy sao?" "Đây không phải là chuyên môn của tôi. Tôi tin tưởng anh Vỹ Văn và chị. Được, như vậy đi. Nhưng tôi có thể chọn hướng dẫn viên không?" "Cậu muốn tự chọn? Là ai?" "Tôi muốn.. Thiên Lam!"
CHƯƠNG 13 Bấm để xem Khi Kiều An trao đổi với Vỹ Văn về kế hoạch Tour du lịch lần này, anh thật sự nổi giận. "Kiều An, cậu đang muốn làm gì? Cậu thừa biết, cắm trại trên núi sẽ có rất nhiều vấn đề, căn bản không nên để một hướng dẫn nữ tham gia. Huống hồ, cậu biết tôi sẽ không để Thiên Lam tham gia vào tour lần này!" "Vỹ Văn, cậu không nên đem tình cảm vào công việc. Có thể, cậu thích Thiên Lam và không muốn cô ấy gặp phải bất cứ sự cố nào. Đúng, tôi biết, loại tour như thế này, vẫn ưu tiên chọn hướng dẫn viên nam. Nhưng, đây chỉ là ưu tiên hơn thôi, còn thực chất, không bắt buộc. Sẽ có những chuyến đi, khách hàng một mực yêu cầu hướng dẫn viên nữ, chỉ đơn giản bởi vì họ thích như vậy, và cậu cũng không chắc rằng Thiên Lam không thể hoặc không muốn tham gia vào tour lần này." "Cô ấy có khả năng điều hành tour lần này, nhưng tôi không đồng ý." "Vậy nếu như cô ấy muốn tham gia thì sao?" "Kiều An, tôi biết cậu có khả năng giải quyết chuyện này nếu như tôi không muốn Thiên Lam tham gia." "Phải, tôi đúng là có khả năng này. Và tôi chắc chắn sẽ xử lí ổn thỏa, nhưng chỉ trong trường hợp Thiên Lam không muốn tham gia. Vỹ Văn, cô ấy mới là người quyết định, chúng ta nên tôn trọng cô ấy." "Được, Kiều An, nhưng tôi muốn cậu biết, người ra quyết định cuối cùng trong chuyện này là tôi." "Đương nhiên, cậu là sếp lớn mà." Cánh cửa phòng khép lại, Trịnh Kiều An lén lút thở hắt ra. Không khí trong phòng vô cùng căng thẳng. Cô biết, Lý Vỹ Văn đã có quyết định của riêng mình, anh chấp nhận lùi lại một bước cũng chỉ vì cô lấy Thiên Lam ra làm lá chắn. Cuộc trò chuyện với Trần Lâm vừa rồi, cô hỏi "Tại sao lại là Thiên Lam?", Trần Lâm không mấy tự tin nhưng cuối cùng vẫn trả lời cô "Bởi vì tôi chỉ thích là cô ấy." Con người ta, có khi rất khó hiểu. Rõ ràng, đã hết hi vọng với một người, nhưng chỉ cần một tia sáng nào đó lóe lên, lại bất chấp tất cả mà theo đuổi lại từ đầu, không màng đến đoạn đường đã qua tuyệt vọng bao nhiêu, chỉ thấy được đoạn đường phia trước hi vọng nhiều như thế nào. "Thiên Lam, chắc em cũng biết Trần Lâm là đàn em mà Vỹ Văn rất quý mến. Lần này cậu ấy nhờ cậy như vậy, Vỹ Văn đương nhiên muốn dốc hết sức mình hỗ trợ. Em cũng biết người mà chị cũng như Vỹ Văn tin tưởng nhất là em. Cho nên Vỹ Văn muốn em tham gia hướng dẫn trong chuyến này. Đương nhiên, nếu như em cảm thấy quá khó khăn, chị có thể bố trí sắp xếp người khác." "Là tổng giám đốc muốn như vậy sao ạ?" "Đúng vậy." "Vậy được, em không sao, quản lí có thể yên tâm, em có thể hướng dẫn tour này được ạ." Khi Lý Vỹ Văn nhận được đáp án này, quả nhiên anh không mấy hài lòng An toàn của Thiên Lam là trên hết, ngoài ra, điều làm anh băn khoăn còn là vì chuyến đi này là Trần Lâm đặc biệt sắp xếp. Trần Lâm muốn làm gì, Lý Vỹ Văn nghĩ, suy đoán của mình là chính xác. Nhưng Thiên Lam vì lí do gì đồng ý, anh không thể chắc chắn. Lý Vỹ Văn còn nhớ rất rõ, ngày biết được Trần Lâm là mối tình đầu của Thiên Lam, anh đã nhốt mình trong phòng cả ngày trời. Thời gian đó, anh biết mình đã vướng vào lưới tình của Thiên Lam, không cách nào vùng vẫy, mà bản thân anh cũng không muốn gắng gượng thoát ra. Thời gian đó, anh và Trần Lâm cũng đã là anh em tốt hoạn nạn có nhau. Cuộc sống vốn có rất nhiều bất ngờ, chỉ là anh không nghĩ, trớ trêu đó lại đâm vào anh như vậy. Trong một ngày, Lý Vỹ Văn hỏi mình rất nhiều lần, anh có thể theo đuổi một cô gái khác, không phải là Thiên Lam hay không? Anh có thể trở mặt, không nhận bạn bè với Trần Lâm hay không? Anh có thể làm lơ không biết đến mối quan hệ của hai người, và rồi vào một ngày nào đó, người Thiên Lam chọn là Trần Lâm, anh có thể cười mà chúc phúc cho họ hay không? Câu trả lời cho mọi câu hỏi đó đều là không. Vỹ Văn biết, nếu như anh nói anh muốn một hướng dẫn viên khác thay cho Thiên Lam, cô cũng sẽ không có cách nào phản kháng. Thế nhưng, có một điều Kiều An nói rất đúng, Thiên Lam có quyền quyết định cô nên làm gì, và anh phải tôn trọng cô. Chuông điện thọa nội bộ reo ba hồi, Vỹ Văn mới nghe máy. Khi Vỹ Văn đến quán bar, Trần Lâm đã ngồi đợi từ trước, chai Brandy vơi một nửa. "Anh, anh đến rồi." Vỹ Văn kéo ghế ngồi đối diện, thuận tay nới lỏng cà vạt. Trần Lâm vẫn chưa say, nhưng tác phong đã xộc xệch, áo sơ mi nửa trong nửa ngoài. "Anh, có phải anh rất giận em không?" Lý Vỹ Văn không đáp ngay, tự rót cho mình một ly rượu, cũng rót thêm cho Trần Lâm đầy ly, chạm cốc, uống cạn. Trần Lâm không uống, nhìn chằm chằm chất lỏng trong ly, chờ đợi câu trả lời. "Không, Thiên Lam vẫn chưa phải người yêu của tôi, cậu hoàn toàn có quyền theo đuổi cô ấy." Trần Lâm cười khổ. Anh nghe rất rõ, từ mà Vỹ Văn dùng là "chưa phải" chứ không phải là "không phải". "Lần gặp trước, chúng ta cũng ngồi trong quán rượu như thế này, vẫn nói về Thiên Lam, chỉ khác là lúc đó, chúng ta đều ở thành phố Y. Bây giờ, đều lại vì cô ấy mà đến đây." "Phải." Lý Vỹ Văn vẫn còn nhớ rất rõ, buổi chiều mùa hè ấy, anh nằm dài trên sofa nhà Thiên Lam, Tivi chuyển hết kênh này đến kênh khác vẫn không có nội dung nào thu hút. Nắng mùa hè rất chói chang, tiếng côn trùng o e đến nhức đầu. Anh liếc nhìn vào phòng cánh cửa phòng đóng chặt của Thiên Lam, rất tò mò không biết cô đang làm gì. Anh gõ cửa. Cô vẫn mặc bồ quần áo cotton thoải mái lúc ở nhà, đứng dựa cửa nhìn anh, ánh mắt nghênh ngang không coi ai ra gì, lướt trên người anh, từ đầu đến chân. Anh bỗng cảm thấy buồn cười. May mà anh cao hơn cô nhiều, cô nhìn anh còn phải ngước cổ lên, nếu không, anh thật sự sẽ bị khí phách này của cô dọa sợ. "Lý Vỹ Văn, có chuyện gì?" -cô thường gọi anh như vậy, với lí do, tên anh đọc như thế mới thuận miệng. "Ngoài phòng khách rất nóng, TV lại không có gì xem, tôi có thể vào phòng em mượn sách không?" "Đương nhiên là không" – Thiên Lam dứt khoát – "cô nam quả nữ". Lý Vỹ Văn cười đểu giả, đút hai tay vào túi quần, bắt chước dáng vẻ tựa cửa của Thiên Lam, nhìn chằm chằm cô. Quả nhiên, Thiên Lam không chịu được quá một phút thì mặt đã đỏ bừng. Vỹ Văn tự nhiên sải chân vào phòng, lại tự nhiên lấy một cuốn sách từ trên giá. Khi tấm ảnh Thiên Lam chụp chung với Trần Lâm rơi ra, anh nghe tim mình đánh uỳnh một tiếng thật mạnh. "Người yêu em sao?" Thiên Lam thoáng bối rối một chút, sau đó lấy lại tấm ảnh, mở một ngăn nhỏ trên giá sách, bỏ tấm ảnh vào. "Mối tình đầu, đã chia tay rồi." Tối đó, khi quay trở lại thành phố, Vỹ Văn hẹn gặp Trần Lâm. Lúc đó, cả hai người họ đều chưa sõi đời, cũng không giống như bây giờ, có chuyện buồn bực thì tìm đến rượu. Họ chỉ gọi vài chai bia loại nhẹ, Trần Lâm kể, Vỹ Văn nghe, thỉnh thoảng không kìm được đau lòng mà hớp một hớp bia. Hôm đó, Lý Vỹ Văn đấm Trần Lâm một cái vào má phải, mắng một câu "Khốn kiếp!". Trần Lâm không đánh trả, uống một hơi hết cả chai bia. "Anh, em muốn theo đuổi cô ấy." Lý Vỹ Văn đang uống rượu. Brandy chảy dọc cổ họng, nóng bỏng, và đắng chát, anh nghe giọng mình trầm khàn "Cậu không cần thiết phải báo cáo với tôi, nhưng Trần Lâm, nếu cậu làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ đấm chết cậu." "Được, nếu em làm tổn thương cô ấy, em để anh đấm chết em." Lý Vỹ Văn loạng choạng bước ra từ quán rượu, mở cửa xe và ngồi thẫn thờ. Gió đêm thổi qua, chạm vào mặt anh, buốt lạnh. Yêu cô ba năm, anh chưa một lần bày tỏ. Anh không sợ Thiên Lam nhớ mãi không quên Trần Lâm, không sợ mình không có cơ hội, càng không sợ nghe cô từ chối. Bởi vì anh yêu cô, bởi vì trong lòng cô có quá nhiều tâm sự, và bởi vì Trần Lâm – anh em tốt của anh – lại là mối tình đầu của cô, nên Vỹ Văn mới lựa chọn im lặng bước bên cô. Anh vẫn đang đợi Thiên Lam của anh quay đầu, đợi cô nhận ra bất cứ khi nào cô nhìn lại, sẽ đều thấy anh ở phía sau cô. CHƯƠNG 13 Khi Kiều An trao đổi với Vỹ Văn về kế hoạch Tour du lịch lần này, anh thật sự nổi giận « Kiều An, cậu đang muốn làm gì? Cậu thừa biết, cắm trại trên núi sẽ có rất nhiều vấn đề, căn bản không nên để một hướng dẫn nữ tham gia. Huống hồ, cậu biết tôi sẽ không để Thiên Lam tham gia vào tour lần này! " " Vỹ Văn, cậu không nên đem tình cảm vào công việc. Có thể, cậu thích Thiên Lam và không muốn cô ấy gặp phải bất cứ sự cố nào. Đúng, tôi biết, loại tour như thế này, vẫn ưu tiên chọn hướng dẫn viên nam. Nhưng, đây chỉ là ưu tiên hơn thôi, còn thực chất, không bắt buộc. Sẽ có những chuyến đi, khách hàng một mực yêu cầu hướng dẫn viên nữ, chỉ đơn giản bởi vì họ thích như vậy, và cậu cũng không chắc rằng Thiên Lam không thể hoặc không muốn tham gia vào tour lần này " " Cô ấy có khả năng điều hành tour lần này, nhưng tôi không đồng ý " " Vậy nếu như cô ấy muốn tham gia thì sao? " " Kiều An, tôi biết cậu có khả năng giải quyết chuyện này nếu như tôi không muốn Thiên Lam tham gia " " Phải, tôi đúng là có khả năng này. Và tôi chắc chắn sẽ xử lí ổn thỏa, nhưng chỉ trong trường hợp Thiên Lam không muốn tham gia. Vỹ Văn, cô ấy mới là người quyết định, chúng ta nên tôn trọng cô ấy " " Được, Kiều An, nhưng tôi muốn cậu biết, người ra quyết định cuối cùng trong chuyện này là tôi " " Đương nhiên, cậu là sếp lớn mà " Cánh cửa phòng khép lại, Trịnh Kiều An lén lút thở hắt ra. Không khí trong phòng vô cùng căng thẳng. Cô biết, Lý Vỹ Văn đã có quyết định của riêng mình, anh chấp nhận lùi lại một bước cũng chỉ vì cô lấy Thiên Lam ra làm lá chắn. Cuộc trò chuyện với Trần Lâm vừa rồi, cô hỏi" Tại sao lại là Thiên Lam? ", Trần Lâm không mấy tự tin nhưng cuối cùng vẫn trả lời cô" Bởi vì tôi chỉ thích là cô ấy " Con người ta, có khi rất khó hiểu. Rõ ràng, đã hết hi vọng với một người, nhưng chỉ cần một tia sáng nào đó lóe lên, lại bất chấp tất cả mà theo đuổi lại từ đầu, không màng đến đoạn đường đã qua tuyệt vọng bao nhiêu, chỉ thấy được đoạn đường phia trước hi vọng nhiều như thế nào. " Thiên Lam, chắc em cũng biết Trần Lâm là đàn em mà Vỹ Văn rất quý mến. Lần này cậu ấy nhờ cậy như vậy, Vỹ Văn đương nhiên muốn dốc hết sức mình hỗ trợ. Em cũng biết người mà chị cũng như Vỹ Văn tin tưởng nhất là em. Cho nên Vỹ Văn muốn em tham gia hướng dẫn trong chuyến này. Đương nhiên, nếu như em cảm thấy quá khó khăn, chị có thể bố trí sắp xếp người khác " " Là tổng giám đốc muốn như vậy sao ạ? " " Đúng vậy " " Vậy được, em không sao, quản lí có thể yên tâm, em có thể hướng dẫn tour này được ạ " Khi Lý Vỹ Văn nhận được đáp án này, quả nhiên anh không mấy hài lòng An toàn của Thiên Lam là trên hết, ngoài ra, điều làm anh băn khoăn còn là vì chuyến đi này là Trần Lâm đặc biệt sắp xếp. Trần Lâm muốn làm gì, Lý Vỹ Văn nghĩ, suy đoán của mình là chính xác. Nhưng Thiên Lam vì lí do gì đồng ý, anh không thể chắc chắn. Lý Vỹ Văn còn nhớ rất rõ, ngày biết được Trần Lâm là mối tình đầu của Thiên Lam, anh đã nhốt mình trong phòng cả ngày trời. Thời gian đó, anh biết mình đã vướng vào lưới tình của Thiên Lam, không cách nào vùng vẫy, mà bản thân anh cũng không muốn gắng gượng thoát ra. Thời gian đó, anh và Trần Lâm cũng đã là anh em tốt hoạn nạn có nhau. Cuộc sống vốn có rất nhiều bất ngờ, chỉ là anh không nghĩ, trớ trêu đó lại đâm vào anh như vậy. Trong một ngày, Lý Vỹ Văn hỏi mình rất nhiều lần, anh có thể theo đuổi một cô gái khác, không phải là Thiên Lam hay không? Anh có thể trở mặt, không nhận bạn bè với Trần Lâm hay không? Anh có thể làm lơ không biết đến mối q. Uan hệ của hai người, và rồi vào một ngày nào đó, người Thiên Lam chọn là Trần Lâm, anh có thể cười mà chúc phúc cho họ hay không? Câu trả lời cho mọi câu hỏi đó đều là không. Vỹ Văn biết, nếu như anh nói anh muốn một hướng dẫn viên khác thay cho Thiên Lam, cô cũng sẽ không có cách nào phản kháng. Thế nhưng, có một điều Kiều An nói rất đúng, Thiên Lam có quyền quyết định cô nên làm gì, và anh phải tôn trọng cô. Chuông điện thọa nội bộ reo ba hồi, Vỹ Văn mới nghe máy Khi Vỹ Văn đến quán bar, Trần Lâm đã ngồi đợi từ trước, chai Brandy vơi một nửa. " Anh, anh đến rồi " Vỹ Văn kéo ghế ngồi đối diện, thuận tay nới lỏng cà vạt. Trần Lâm vẫn chưa say, nhưng tác phong đã xộc xệch, áo sơ mi nửa trong nửa ngoài. " Anh, có phải anh rất giận em không? " Lý Vỹ Văn không đáp ngay, tự rót cho mình một ly rượu, cũng rót thêm cho Trần Lâm đầy ly, chạm cốc, uống cạn. Trần Lâm không uống, nhìn chằm chằm chất lỏng trong ly, chờ đợi câu trả lời " Không, Thiên Lam vẫn chưa phải người yêu của tôi, cậu hoàn toàn có quyền theo đuổi cô ấy " Trần Lâm cười khổ. Anh nghe rất rõ, từ mà Vỹ Văn dùng là" chưa phải "chứ không phải là" không phải ". " Lần gặp trước, chúng ta cũng ngồi trong quán rượu như thế này, vẫn nói về Thiên Lam, chỉ khác là lúc đó, chúng ta đều ở thành phố Y. Bây giờ, đều lại vì cô ấy mà đến đây " " Phải " Lý Vỹ Văn vẫn còn nhớ rất rõ, buổi chiều mùa hè ấy, anh nằm dài trên sofa nhà Thiên Lam, TV chuyển hết kênh này đến kênh khác vẫn không có nội dung nào thu hút. Nắng mùa hè rất chói chang, tiếng côn trùng o e đến nhức đầu. Anh liếc nhìn vào phòng cánh cửa phòng đóng chặt của Thiên Lam, rất tò mò không biết cô đang làm gì. Anh gõ cửa. Cô vẫn mặc bồ quần áo cotton thoải mái lúc ở nhà, đứng dựa cửa nhìn anh, ánh mắt nghênh ngang không coi ai ra gì, lướt trên người anh, từ đầu đến chân. Anh bỗng cảm thấy buồn cười. May mà anh cao hơn cô nhiều, cô nhìn anh còn phải ngước cổ lên, nếu không, anh thật sự sẽ bị khí phách này của cô dọa sợ. " Lý Vỹ Văn, có chuyện gì? "-cô thường gọi anh như vậy, với lí do, tên anh đọc như thế mới thuận miệng " Ngoài phòng khách rất nóng, TV lại không có gì xem, tôi có thể vào phòng em mượn sách không? " " Đương nhiên là không "– Thiên Lam dứt khoát –" cô nam quả nữ " Lý Vỹ Văn cười đểu giả, đút hai tay vào túi quần, bắt chước dáng vẻ tựa cửa của Thiên Lam, nhìn chằm chằm cô Quả nhiên, Thiên Lam không chịu được quá một phút thì mặt đã đỏ bừng. Vỹ Văn tự nhiên sải chân vào phòng, lại tự nhiên lấy một cuốn sách từ trên giá. Khi tấm ảnh Thiên Lam chụp chung với Trần Lâm rơi ra, anh nghe tim mình đánh uỳnh một tiếng thật mạnh " Người yêu em sao? " Thiên Lam thoáng bối rối một chút, sau đó lấy lại tấm ảnh, mở một ngăn nhỏ trên giá sách, bỏ tấm ảnh vào " Mối tình đầu, đã chia tay rồi " Tối đó, khi quay trở lại thành phố, Vỹ Văn hẹn gặp Trần Lâm. Lúc đó, cả hai người họ đều chưa sõi đời, cũng không giống như bây giờ, có chuyện buồn bực thì tìm đến rượu. Họ chỉ gọi vài chai bia loại nhẹ, Trần Lâm kể, Vỹ Văn nghe, thỉnh thoảng không kìm được đau lòng mà hớp một hớp bia. Hôm đó, Lý Vỹ Văn đấm Trần Lâm một cái vào má phải, mắng một câu" Khốn kiếp! ". Trần Lâm không đánh trả, uống một hơi hết cả chai bia. " Anh, em muốn theo đuổi cô ấy " Lý Vỹ Văn đang uống rượu. Brandy chảy dọc cổ họng, nóng bỏng, và đắng chát, anh nghe giọng mình trầm khàn" Cậu không cần thiết phải báo cáo với tôi, nhưng Trần Lâm, nếu cậu làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ đấm chết cậu " " Được, nếu em làm tổn thương cô ấy, em để anh đấm chết em" Lý Vỹ Văn loạng choạng bước ra từ quán rượu, mở cửa xe và ngồi thẫn thờ. Gió đêm thổi qua, chạm vào mặt anh, buốt lạnh. Yêu cô ba năm, anh chưa một lần bày tỏ. Anh không sợ Thiên Lam nhớ mãi không quên Trần Lâm, không sợ mình không có cơ hội, càng không sợ nghe cô từ chối. Bởi vì anh yêu cô, bởi vì trong lòng cô có quá nhiều tâm sự, và bởi vì Trần Lâm – anh em tốt của anh – lại là mối tình đầu của cô, nên Vỹ Văn mới lựa chọn im lặng bước bên cô. Anh vẫn đang đợi Thiên Lam của anh quay đầu, đợi cô nhận ra bất cứ khi nào cô nhìn lại, sẽ đều thấy anh ở phía sau cô. Nhưng Thiên Lam, anh đợi em lâu như thế, rốt cuộc đến bao giờ em mới chịu ngoảnh đầu để nhìn thấy anh?