Chương 30: Tự mình làm xấu mặt mình
Hải My đang đợi thanh toán thì lại vô tình gặp người quen. Không ai xa lạ, chính là cô gái mà Lý Gia Hùng đang bao nuôi. Hôm nay cô ta đi mua sắm cùng bạn bè, thấy Hải My đứng một mình, cô ta liền bước tới, giọng đầy khiêu khích:
- Ái chà.. ai đây ta? Hình như là tình cũ của anh Hùng đây mà! Bị bỏ rồi mà vẫn có tiền để vào mấy nơi như này à? Hay là tìm được đại gia mới rồi?
- Đừng nói để người ta còn tưởng mình thanh lịch, miệng mồm sạch sẽ. – Hải My chỉ nhẹ nhàng đáp trả.
Vừa hay thu ngân đã tính tiền xong, cô liền nhận lại thẻ. Cô ả Trúc Ly kia nghe Hải My đáp trả thì tức tối không thôi. Cô ta vẫn tiếp tục kiếm chuyện:
- Cô nói cái gì? Nói đúng quá nên hóa thẹn à? Mà nè cô thu ngân à, nên kiểm tra lại đi, coi thẻ này có hợp lệ không đó nha ha ha... - Cô ta cùng đám bạn của mình phá lên cười.
- Thẻ này bên chúng tôi đã kiểm tra, hoàn toàn hợp lệ và đã xong thủ tục thanh toán, thưa cô. – Cô nhân viên thấy thái độ của Trúc Ly cũng khó chịu thay cho Hải My liền lên tiếng nói giúp.
Trúc Ly dù có tức giận nhưng cô nhân viên kia không làm gì sai, nên cô ta không thể vô duyên vô cớ kiếm chuyện gì được, nhưng cũng không thể để Hải My đi như vậy, cô ta liền kiếm cớ móc khóe.
- Ây da bày đặt ra vẻ thanh cao, ai ngờ cũng là hạng gái để đàn ông bao nuôi thôi ha ha...
- Cô đang tự nói mình đấy à? – Lê Vỹ lạnh lùng lên tiếng.
Lê Vỹ từ nãy giờ đi nghe điện thoại, lúc quay lại thì thấy vợ mình đang bị cô ả Trúc Ly kia kiếm chuyện nhục mạ. Anh đùng đùng lửa giận tiến nhanh về phía vợ, đứng chắn trước mặt Hải My, anh ném cho cô ta ánh nhìn chết chóc.
Cô ta nhìn khí thế của Lê Vỹ có chút sợ hãi liền hơi cụp đuôi lại.
- Anh... anh là ai chứ? Đại gia bao nuôi cô ta à?
- Không phải ai cũng như cô, nên đừng một tiếng đại gia, hai tiếng bao nuôi ở đây. Hải My là vợ của Lê Vỹ tôi!
- Vợ... hừ... anh có biết quá khứ cô ta không, mà mới đó đã cưới cô ta rồi? Cô ta là bạn gái cũ của anh Gia Hùng, người yêu của tôi hiện tại. Anh Hùng chơi chán cô ta rồi bỏ, không ngờ là anh lại vớ lấy cô ta về... – Trúc Ly dù có hơi sợ nhưng cô ta cứ nghĩ Lê Vỹ cũng như bao người khác, cùng lắm là có chút tiền nên vẫn chưa chịu dừng lại.
Bỗng "chát" một tiếng, gương mặt cô ta in hằn năm ngón tay của Mộng Sương. Bà định hỏi Hải My xem cái đầm mình chọn có đẹp không thì lại chứng kiến một màn này. Bà có nghe qua về việc Gia Hùng với con giáp thứ mười ba này, đương nhiên không thể không tức giận trước những lời dối trá của cô ta. Rõ ràng cô ta chính là hồ ly quyến rũ người yêu của người khác, vậy mà giờ cô ta lại nói như cô ta đẹp đẽ lắm.
- Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì tuyệt đối không được nói bậy đâu! – Mộng Sương đanh thép nói.
- Bà... bà là ai... bà dám đánh tôi! – Trúc Ly vừa ôm mặt vừa trừng mắt với Mộng Sương. Đám bạn của cô ta thấy có biến thì liền cụp đuôi chạy mất.
- Là ai một đứa con gái chỉ biết sống dựa vào đàn ông như cô không có tư cách được biết, cô chỉ cần biết cô động đến con dâu của Lê gia, tôi là mẹ chồng, tuyệt nhiên không thể bỏ qua.
- Mẹ, anh Vỹ à, bỏ đi thôi! Chúng ta không cần đôi co với hạng người này! – Hải My thấy tình hình căng thẳng, lại thêm ở nơi đông người nhiều người dòm ngó nên liền lên tiếng can ngăn.
- Hừ các người là lũ ngu ngốc, nhìn cái vẻ ngây thơ non nớt của cô ta mà bị lừa thôi!
- Nếu còn muốn được cái tên Gia Hùng đó cung phụng thì lo mà ngậm mồm lại. Cô còn nói thêm nữa thì e là ngày mai người yêu của cô không còn đồng nào chu cấp cho cô đâu! – Lê Vỹ nói, không nhanh không chậm.
Cô ta nghe nói đến việc tiền tài của mình có thể bị lung lay, trong lòng lo lắng không dám nhiều lời nữa. Cô ta quan sát những người trước mặt mình, đều toát lên vẻ giàu sang phú quý, thiết nghĩ ít nhiều cũng có tiếng tăm trong giới làm ăn. Thêm nữa, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm về phía này. Cô ta tốt nhất vẫn nên nhịn đi thôi. Nghĩ vậy, cô ta liền ôm bụng tức mà rời đi.
Mộng Sương liền chạy đến an ủi con dâu của mình. Số Hải My thật khổ, sao cứ dính vào những chuyện không đâu thế này không biết.
Lê Khôi và Lê Hà nghe ồn ào cũng chạy đến, nghe Mộng Sương kể lại sự tình vô cùng tức giận. Lê Hà chửi thầm trong bụng, lúc nãy mà có cô ở đây, nhất định cô sẽ cho con ả kia một bài học nhớ đời.
Lê Vỹ vẫn còn tức tối vô cùng, vợ anh hiền lành nên toàn bị lấn lướt. Anh đã nghĩ buông tha cho tên khốn Gia Hùng đó, nhưng hắn ta ngu ngốc không biết dạy dỗ người phụ nữ bên cạnh, thì anh sẽ dạy cho hắn sáng mắt ra. Vợ anh hiền, nhưng Lê Vỹ anh không phải người hiền lành tử tế gì, nhất là với loại người không biết điều đó.
Thấy mọi người bị mất hứng, Mộng Sương liền lôi lôi kéo kéo tạo hứng thú trở lại. Mua sắm xong, còn kéo cả nhà vào một nhà hàng để ăn. Lê Vỹ là "nửa ông chủ" ở đây, vì anh hùn hạp kinh doanh với bạn thân của mình.
Anh đã đến đây mấy lần, quản lý và nhân viên lâu năm đều biết mặt anh. Thấy cả gia đình anh đến, liền nhiệt tình tiếp đãi.
Ba mẹ Lê Vỹ trước nay không quản lý chuyện làm ăn này của anh, nên không biết anh rốt cuộc có bao nhiêu nhà hàng, khách sạn. Đến cả chỗ này cũng là của anh, mẹ anh liền hỏi:
- Rốt cuộc con giàu đến mức nào rồi? Rốt cuộc có nơi nào không phải là của con quản lý không?
- Nhiều quá không đếm nổi nữa. Nếu mẹ không muốn đến nhà hàng của con, cứ đến những nơi trong hẻm sâu. Vì con chỉ kinh doanh ở mặt tiền rộng rãi. – Lê Vỹ vừa ăn vừa nói, giọng điệu chân thật mà cũng nghe ra chút chảnh chọe.
- Con trai tài giỏi giống ba! Rất tốt! – Lê Khôi khen ngợi con trai mình, quả thật ông vô cùng tự hào về đứa con này.
- Hai cha con ông chỉ giỏi khen nhau!
- Anh hai giỏi thật... còn con... hic hic...
- Con là con gái, không cần gượng ép bản thân quá nhiều. Có ba và anh hai con làm chỗ dựa, nhất định không để con chịu khổ! – Lê Khôi thấy con gái buồn, liền lên tiếng an ủi đầy cưng chiều.
Lê Hà cảm thấy ngưỡng mộ anh trai mình vô cùng. Cô cũng tự nhận mình có chút năng lực, nhưng so với anh hai thì cô lại nhỏ bé vô cùng. Tuy vậy, cô được ba mẹ động viên rằng là con gái không cần thiết phải quá giỏi giang, xuất chúng, chỉ cần bản thân cảm thấy vui vẻ, hài lòng là được. Vì tuổi xuân con gái có được bao lâu, nếu cứ vùi đầu vào mà bôn ba thì đến khi già đi, có hối hận cũng không kịp.
Hải My nghe mọi người nói chuyện, trong lòng lại bất giác buồn. Cô nhớ lúc trước mẹ còn sống, mẹ cũng hay nói với cô rằng cô chỉ cần sống thật vui vẻ và hạnh phúc là được, không cần phải ganh đua với ai, không cần phải ép bản thân mình trở thành bản sao của ai cả. Nhưng mà mẹ cô mất rồi, cô không còn biết vui vẻ là gì nữa, cũng không còn được ai dỗ dành an ủi mỗi khi cô thấy mệt mỏi nữa...
Cũng may đến khi cô gặp Lê Vỹ, gặp được người nhà anh, cô mới cảm nhận được tình thương là gì, ấm áp gia đình là gì, và cảm giác khi có người chở che là gì.
Mộng Sương thấy con dâu mình có vẻ buồn buồn, liền nắm tay cô nói:
- My cũng vậy, con cũng là con gái của mẹ, nên con không cần phải giỏi giang xuất chúng làm gì, mọi chuyện đã có chồng con lo liệu. Việc của con là cười tươi mỗi ngày, biết chưa?
- Dạ mẹ... cảm ơn mẹ... cảm ơn mọi người đã thương con... - Hải My nghe mẹ chồng nói, trong lòng cảm động vô cùng, khóe mắt cô đã ươn ướt.
- Chúng ta là gia đình, còn cần mấy câu cảm ơn này nữa sao chị hai? – Lê Hà cũng lên tiếng.
- Đúng vậy, sau này đừng khách sáo vậy nữa nhé! – Lê Khôi góp lời, ông cũng rất thương đứa con dâu này.
Lê Vỹ không nói thêm gì cả, chỉ lẳng lặng lau đi những giọt nước vương trên khóe mắt vợ mình. Bản thân anh tự nhủ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho cô.
- Ái chà.. ai đây ta? Hình như là tình cũ của anh Hùng đây mà! Bị bỏ rồi mà vẫn có tiền để vào mấy nơi như này à? Hay là tìm được đại gia mới rồi?
- Đừng nói để người ta còn tưởng mình thanh lịch, miệng mồm sạch sẽ. – Hải My chỉ nhẹ nhàng đáp trả.
Vừa hay thu ngân đã tính tiền xong, cô liền nhận lại thẻ. Cô ả Trúc Ly kia nghe Hải My đáp trả thì tức tối không thôi. Cô ta vẫn tiếp tục kiếm chuyện:
- Cô nói cái gì? Nói đúng quá nên hóa thẹn à? Mà nè cô thu ngân à, nên kiểm tra lại đi, coi thẻ này có hợp lệ không đó nha ha ha... - Cô ta cùng đám bạn của mình phá lên cười.
- Thẻ này bên chúng tôi đã kiểm tra, hoàn toàn hợp lệ và đã xong thủ tục thanh toán, thưa cô. – Cô nhân viên thấy thái độ của Trúc Ly cũng khó chịu thay cho Hải My liền lên tiếng nói giúp.
Trúc Ly dù có tức giận nhưng cô nhân viên kia không làm gì sai, nên cô ta không thể vô duyên vô cớ kiếm chuyện gì được, nhưng cũng không thể để Hải My đi như vậy, cô ta liền kiếm cớ móc khóe.
- Ây da bày đặt ra vẻ thanh cao, ai ngờ cũng là hạng gái để đàn ông bao nuôi thôi ha ha...
- Cô đang tự nói mình đấy à? – Lê Vỹ lạnh lùng lên tiếng.
Lê Vỹ từ nãy giờ đi nghe điện thoại, lúc quay lại thì thấy vợ mình đang bị cô ả Trúc Ly kia kiếm chuyện nhục mạ. Anh đùng đùng lửa giận tiến nhanh về phía vợ, đứng chắn trước mặt Hải My, anh ném cho cô ta ánh nhìn chết chóc.
Cô ta nhìn khí thế của Lê Vỹ có chút sợ hãi liền hơi cụp đuôi lại.
- Anh... anh là ai chứ? Đại gia bao nuôi cô ta à?
- Không phải ai cũng như cô, nên đừng một tiếng đại gia, hai tiếng bao nuôi ở đây. Hải My là vợ của Lê Vỹ tôi!
- Vợ... hừ... anh có biết quá khứ cô ta không, mà mới đó đã cưới cô ta rồi? Cô ta là bạn gái cũ của anh Gia Hùng, người yêu của tôi hiện tại. Anh Hùng chơi chán cô ta rồi bỏ, không ngờ là anh lại vớ lấy cô ta về... – Trúc Ly dù có hơi sợ nhưng cô ta cứ nghĩ Lê Vỹ cũng như bao người khác, cùng lắm là có chút tiền nên vẫn chưa chịu dừng lại.
Bỗng "chát" một tiếng, gương mặt cô ta in hằn năm ngón tay của Mộng Sương. Bà định hỏi Hải My xem cái đầm mình chọn có đẹp không thì lại chứng kiến một màn này. Bà có nghe qua về việc Gia Hùng với con giáp thứ mười ba này, đương nhiên không thể không tức giận trước những lời dối trá của cô ta. Rõ ràng cô ta chính là hồ ly quyến rũ người yêu của người khác, vậy mà giờ cô ta lại nói như cô ta đẹp đẽ lắm.
- Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì tuyệt đối không được nói bậy đâu! – Mộng Sương đanh thép nói.
- Bà... bà là ai... bà dám đánh tôi! – Trúc Ly vừa ôm mặt vừa trừng mắt với Mộng Sương. Đám bạn của cô ta thấy có biến thì liền cụp đuôi chạy mất.
- Là ai một đứa con gái chỉ biết sống dựa vào đàn ông như cô không có tư cách được biết, cô chỉ cần biết cô động đến con dâu của Lê gia, tôi là mẹ chồng, tuyệt nhiên không thể bỏ qua.
- Mẹ, anh Vỹ à, bỏ đi thôi! Chúng ta không cần đôi co với hạng người này! – Hải My thấy tình hình căng thẳng, lại thêm ở nơi đông người nhiều người dòm ngó nên liền lên tiếng can ngăn.
- Hừ các người là lũ ngu ngốc, nhìn cái vẻ ngây thơ non nớt của cô ta mà bị lừa thôi!
- Nếu còn muốn được cái tên Gia Hùng đó cung phụng thì lo mà ngậm mồm lại. Cô còn nói thêm nữa thì e là ngày mai người yêu của cô không còn đồng nào chu cấp cho cô đâu! – Lê Vỹ nói, không nhanh không chậm.
Cô ta nghe nói đến việc tiền tài của mình có thể bị lung lay, trong lòng lo lắng không dám nhiều lời nữa. Cô ta quan sát những người trước mặt mình, đều toát lên vẻ giàu sang phú quý, thiết nghĩ ít nhiều cũng có tiếng tăm trong giới làm ăn. Thêm nữa, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm về phía này. Cô ta tốt nhất vẫn nên nhịn đi thôi. Nghĩ vậy, cô ta liền ôm bụng tức mà rời đi.
Mộng Sương liền chạy đến an ủi con dâu của mình. Số Hải My thật khổ, sao cứ dính vào những chuyện không đâu thế này không biết.
Lê Khôi và Lê Hà nghe ồn ào cũng chạy đến, nghe Mộng Sương kể lại sự tình vô cùng tức giận. Lê Hà chửi thầm trong bụng, lúc nãy mà có cô ở đây, nhất định cô sẽ cho con ả kia một bài học nhớ đời.
Lê Vỹ vẫn còn tức tối vô cùng, vợ anh hiền lành nên toàn bị lấn lướt. Anh đã nghĩ buông tha cho tên khốn Gia Hùng đó, nhưng hắn ta ngu ngốc không biết dạy dỗ người phụ nữ bên cạnh, thì anh sẽ dạy cho hắn sáng mắt ra. Vợ anh hiền, nhưng Lê Vỹ anh không phải người hiền lành tử tế gì, nhất là với loại người không biết điều đó.
Thấy mọi người bị mất hứng, Mộng Sương liền lôi lôi kéo kéo tạo hứng thú trở lại. Mua sắm xong, còn kéo cả nhà vào một nhà hàng để ăn. Lê Vỹ là "nửa ông chủ" ở đây, vì anh hùn hạp kinh doanh với bạn thân của mình.
Anh đã đến đây mấy lần, quản lý và nhân viên lâu năm đều biết mặt anh. Thấy cả gia đình anh đến, liền nhiệt tình tiếp đãi.
Ba mẹ Lê Vỹ trước nay không quản lý chuyện làm ăn này của anh, nên không biết anh rốt cuộc có bao nhiêu nhà hàng, khách sạn. Đến cả chỗ này cũng là của anh, mẹ anh liền hỏi:
- Rốt cuộc con giàu đến mức nào rồi? Rốt cuộc có nơi nào không phải là của con quản lý không?
- Nhiều quá không đếm nổi nữa. Nếu mẹ không muốn đến nhà hàng của con, cứ đến những nơi trong hẻm sâu. Vì con chỉ kinh doanh ở mặt tiền rộng rãi. – Lê Vỹ vừa ăn vừa nói, giọng điệu chân thật mà cũng nghe ra chút chảnh chọe.
- Con trai tài giỏi giống ba! Rất tốt! – Lê Khôi khen ngợi con trai mình, quả thật ông vô cùng tự hào về đứa con này.
- Hai cha con ông chỉ giỏi khen nhau!
- Anh hai giỏi thật... còn con... hic hic...
- Con là con gái, không cần gượng ép bản thân quá nhiều. Có ba và anh hai con làm chỗ dựa, nhất định không để con chịu khổ! – Lê Khôi thấy con gái buồn, liền lên tiếng an ủi đầy cưng chiều.
Lê Hà cảm thấy ngưỡng mộ anh trai mình vô cùng. Cô cũng tự nhận mình có chút năng lực, nhưng so với anh hai thì cô lại nhỏ bé vô cùng. Tuy vậy, cô được ba mẹ động viên rằng là con gái không cần thiết phải quá giỏi giang, xuất chúng, chỉ cần bản thân cảm thấy vui vẻ, hài lòng là được. Vì tuổi xuân con gái có được bao lâu, nếu cứ vùi đầu vào mà bôn ba thì đến khi già đi, có hối hận cũng không kịp.
Hải My nghe mọi người nói chuyện, trong lòng lại bất giác buồn. Cô nhớ lúc trước mẹ còn sống, mẹ cũng hay nói với cô rằng cô chỉ cần sống thật vui vẻ và hạnh phúc là được, không cần phải ganh đua với ai, không cần phải ép bản thân mình trở thành bản sao của ai cả. Nhưng mà mẹ cô mất rồi, cô không còn biết vui vẻ là gì nữa, cũng không còn được ai dỗ dành an ủi mỗi khi cô thấy mệt mỏi nữa...
Cũng may đến khi cô gặp Lê Vỹ, gặp được người nhà anh, cô mới cảm nhận được tình thương là gì, ấm áp gia đình là gì, và cảm giác khi có người chở che là gì.
Mộng Sương thấy con dâu mình có vẻ buồn buồn, liền nắm tay cô nói:
- My cũng vậy, con cũng là con gái của mẹ, nên con không cần phải giỏi giang xuất chúng làm gì, mọi chuyện đã có chồng con lo liệu. Việc của con là cười tươi mỗi ngày, biết chưa?
- Dạ mẹ... cảm ơn mẹ... cảm ơn mọi người đã thương con... - Hải My nghe mẹ chồng nói, trong lòng cảm động vô cùng, khóe mắt cô đã ươn ướt.
- Chúng ta là gia đình, còn cần mấy câu cảm ơn này nữa sao chị hai? – Lê Hà cũng lên tiếng.
- Đúng vậy, sau này đừng khách sáo vậy nữa nhé! – Lê Khôi góp lời, ông cũng rất thương đứa con dâu này.
Lê Vỹ không nói thêm gì cả, chỉ lẳng lặng lau đi những giọt nước vương trên khóe mắt vợ mình. Bản thân anh tự nhủ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho cô.