[Edit] Y Hậu Khuynh Thiên - Tiêu Thất Gia

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Miuly, 10 Tháng mười hai 2018.

  1. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    276
    Chương 30: Lần gặp mặt không tốt đẹp (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mặt khác," Lam lão gia tử nhìn Lam Vũ, sắc mặt nghiêm túc, "Ngươi lập tức phân phó, ngoại tôn nữ của Lam gia trở về, ta muốn vì nàng bày tiệc mời khách! Cũng là làm cho nàng nở mày mở mặt về nhà! Bạch Chấn Tường bỏ lỡ viên minh châu, ta sẽ không phạm sai lầm này!"

    "Vâng, phụ thân, ta liền xuống dưới phân phó."

    Ngữ khí Lam Vũ cũng mang theo lửa giận, nếu sớm biết Bạch Chấn Tường là loại người này, hắn nên liều lĩnh ngăn cản muội muội, còn hại khổ Nhan Nhi.

    "Tiểu Nhan Nhi, cữu mẫu ngươi hẳn là đã chuẩn bị xong phòng, ngoại tổ mẫu trước dẫn ngươi đi nghỉ ngơi một chút, những năm qua thật khổ cho ngươi."

    Lam lão phu nhân lần nữa hít vào một hơi, nàng không biết rốt cuộc những năm qua Bạch phủ đối đãi với Bạch Nhan như thế nào, nhưng bằng vào Vu Dung cả gan đem nàng đi bán, liền có thể đoán ra, khoảng thời gian ở Bạch Nhan không hề dễ chịu.

    Nhưng nha đầu này quá quật cường, thà rằng chịu ủy khuất, cũng không tới Lam gia khóc lóc kể lể, nếu không, bọn họ làm sao cho phép Bạch gia đối xử như vậy với nàng?

    "Ngoại tổ mẫu, ta còn có việc muốn đi ra ngoài một chút."

    Bạch Nhan nghĩ tới Bạch Tiểu Thần, nàng đã rời đi nửa ngày, cũng không biết tiểu gia hỏa kia có thích ứng được với cuộc sống không?

    Cho nên, nàng phải đi nhìn một chút, không thì không thể yên tâm.

    "Được, ngươi có việc thì đi đi, đừng quên trở về dùng bữa."

    Lam lão phu nhân từ ái nhìn Bạch Nhan, nàng cũng Lam lão gia tử tâm linh tương thông, đều không có hỏi qua đứa bé kia, càng lo lắng Bạch Nhan sẽ đau lòng..

    Ở trong hoàn cảnh gian nan, nàng có thể sống sót đã không dễ dàng, đứa bé kia.. hẳn là đã không còn.

    Bạch Nhan thấy Lam lão phu nhân không hỏi gì, đương nhiên cũng không mở miệng, nếu người Lam gia muốn gặp Bạch Tiểu Thần, nàng phải đi hỏi ý kiến Thần Nhi một chút.

    Bởi vậy sau khi tạm biệt Lam lão phu nhân, nàng ra khỏi Lam gia, hướng về phố phồn hoa.


    -

    Trên đường phố, đám người thì thầm to nhỏ.

    Nam nhân một thân trường bào màu tím, mắt phượng tràn ngập lãnh ý, dung nhan của hắn tuyệt thế yêu nghiệt, tính là bốn chữ khuynh quốc khuynh thành, cũng không thể đem dung mạo hắn phác họa.

    Edit: ThienDa

    Trong lúc nhất thời, toàn bộ nữ tử trên đường phố đều bị dung mạo nam nhân kia hấp dẫn, nhưng từ đầu đến cuối không ai dám trắng trợn đặt ánh mắt lên người nam nhân này.

    Mọi người đều biết, Lý vương gia Đế Thương của Lưu Hỏa quốc, dung nhan tuyệt thế, tính tình tàn nhẫn, nhất là phương diện đối đãi với nữ nhân, có thể dùng hai chữ ngoan tuyệt để hình dung!

    Hết lần này tới lần khác, đối với dạng mỹ nam như vậy, vẫn như cũ có nhiều nữ nhân như thiêu thân lao vào lửa, biết rõ một con đường chết, vẫn mơ ước có thể được hắn ưu ái!

    Bỗng nhiên..

    Đế Thương dừng bước, mũi xẹt qua một mùi hương để hắn hồi tưởng lại một đêm kia, dưới ánh trăng lạnh lẽo, thân thể nữ nhân cùng hắn quấn lấy..

    "Đứng lại!"

    Bạch Nhan đang đi về phía trước, nghe tiếng gầm này, chẳng qua nàng không nghĩ tới đối phương gọi mình, cứ thế theo ý mình bước lên phía trước.

    Thế nhưng rất nhanh, nàng liền bị ngăn lại..

    Đây là một nam tử tuấn mỹ như thiên thần, giống như yêu nghiệt làm điên đảo chúng sinh, thời khắc nhìn thấy nam tử này, Bạch Nhan không hề nghĩ tới, một nam tử lớn lên tuyệt thế, xưng hắn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân còn chưa đủ.

    "Mỹ nhân, ngươi ngăn ta lại, phải chăng là tìm ta có việc?" Bạch Nhan xoa xoa cằm, tựa như một công tử phóng đãng, khiêu khích nhìn nam nhân trước mặt.
     
  2. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    276
    Chương 31: Lần gặp mặt không tốt đẹp (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đáy mắt Đế Thương bắt đầu giận dữ, hắn giơ tay đỡ đưa lưng Bạch Nhan về phía đại thụ, đem thân thể nàng một mực ép lên thân cây.

    "Chúng ta có quen biết hay không?"

    Một câu kia, là hắn cắn răng nghiến lợi nói ra.

    Khứu giác hồ ly rất nhanh nhạy, khí tức trên người nữ nhân này giống hỗn đản cưỡng gian hắn khi đó.

    Bạch Nhan chớp chớp mắt: "Ta từ trước tới nay gặp người là không quên được, nếu ta gặp qua ngươi, thì không có khả năng quên, cho nên, chỉ sợ là chúng ta không quen.."

    "Thật sao?" Đế Thương cong cong khóe môi, cố tình hạ giọng, "Vậy có cần ta nhắc lại một chút? Sáu năm trước, bên cạnh cổ đạo.."

    Sáu năm trước, bên cạnh cổ đạo?

    Bạch Nhan khẽ giật mình, nếu như là sáu năm trước, nàng bị Bạch Nhược hãm hại, trúng xuân dược! Sau khi chạy ra ngoài, vừa vặn ở bên cạnh cổ đạo nhặt được một nam nhân..

    Nghĩ đến đây, tâm Bạch Nhan rơi lộp bộp một chút, nàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt thị huyết của nam nhân, đều cảm thấy đôi mắt cùng trí nhớ rất giống.

    "Cái này.." nội tâm Bạch Nhan hoảng loạn vô cùng, nhưng thần sắc lại hoàn toàn bình tĩnh, "Ngươi hẳn là nhận lầm người, sáu năm trước, ta chưa từng đi qua cổ đạo."

    Bàn tay nam nhân siết chặt, nắm lấy cằm Bạch Nhan cưỡng ép nàng nhìn thẳng vào mình: "Có phải hay không, ngủ một giấc chẳng phải sẽ biết? Ta nhớ rõ tư vị của tên hỗn đản kia."

    Ngủ một giấc chẳng phải sẽ biết?

    Ngủ một giấc!

    Ba chữ này trực tiếp làm Bạch Nhan máu dồn lên não, nàng không chút nghĩ ngợi một cước dẫm lên mu bàn chân của nam nhân, phẫn nộ quát to một tiếng: "Tên biến thái!"

    Nam nhân kêu lên một tiếng đau đớn, tay nới lỏng ra, Bạch Nhan thừa dịp cơ hội, lập từ từ nách hắn chui qua, cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời đi..

    "Vương gia."

    Đúng lúc này, một thị về từ trên không nhảy xuống, trên người hắn đã sớm toát mồ hôi lạnh, càng đối với Bạch Nhan bội phục không thôi, trên đời lại có người có lá gan động thủ với Vương gia!

    A, không đúng, là động cước!

    "Có cần hay không thuộc hạ đem nữ nhân kia bắt về?" Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, yếu ớt hỏi.

    "Không cần," Đế Thương nhìn phương hướng Bạch Nhan rời đi, thanh âm trầm thấp nói, "Đi điều tra cho ta thân phận nàng, đặc biệt là sáu năm trước, nàng có hay không đi qua cổ đạo."

    "Vâng, Vương gia."

    Thị vệ cung kính đáp, trong lòng càng vì Bạch Nhan cầu nguyện, nếu nữ nhân này thực sự là người Vương gia muốn tìm, với tính cách tàn bạo của Vương gia, sẽ đem nàng đối đãi như thế nào?

    "Đúng rồi, Vương gia.." thị vệ khiếp sợ cúi đầu, "Công chúa điện hạ không chịu rời đi, còn ở trong Vương phủ, muốn gặp Vương gia."

    Chân mày Đế Thương cau lại, ngữ khí hơi lạnh: "Bản vương từng nói, để các ngươi đem nàng ném ra ngoài."

    "Thế nhưng.."

    Thế nhưng dù sao cũng là công chúa hoàng thất, cho mấy người bọn hắn lá gan, cũng không dám đem công chúa ném ra khỏi đại môn.

    Con ngươi Đế Thương đảo qua thị vệ quỳ dưới đất: "Đi Hình đường lãnh phạt!"

    Thanh âm nam nhân tàn nhẫn, dọa thị vệ chân lảo đảo, kém chút nữa ngã xuống đất, sắc mặt hắn tái nhợt, lộ ra vẻ hoảng sợ.

    Hình đường? Đối với các thế lực khác chỉ là một địa phương trừng phạt.

    Thế nhưng Hình đường của Thương Vương phủ, sau khi vào nếu không làm ngươi tàn phế, sẽ không đi ra được!

    "Vâng, thuộc hạ lãnh phạt!" Thị vệ môi run rẩy nói.

    Trước mặt Vương gia, bất kể cầu xin gì đều vô dụng, ngược lại sẽ càng trừng phạt nghiêm trọng.
     
  3. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    276
    Chương 32: Nữ nhân vọng tưởng làm Thương Vương phi (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt Đế Thương lạnh lùng đảo qua thị vệ, hắn quay người phất tay áo, nhanh chân hướng Thương Vương phủ mà đi.

    * * *

    Thương Vương phủ.

    Trong nội viện, thiếu nữ ngồi trên băng ghế đá, ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt tóc, nhàm chán chờ đợi.

    "Mời công chúa điện hạ uống trà."

    Nha hoàn bưng một chén trà, thận trọng đi tới, đặt trước mặt thiếu nữ, cung kính đứng một bên.

    Thiếu nữ liếc mắt nhìn nước trà trong cái chén sứ, lông mày dựng lên: "Thương Vương phủ các ngươi dùng loại chén này chiêu đãi bản công chúa? Bản công chúa vừa rồi ở trong thư phòng thấy chén ngọc phỉ thúy sao các ngươi không lấy ra? Hay là nói, ngươi cho rằng ngọc phỉ thúy không xứng với bản công chúa?"

    Ầm!

    Bàn tay ngọc của thiếu nữ đập mạnh trên bàn, vẻ mặt đầy phần nộ, kiêu căng ngạo mạn quát lớn.

    Nha hoàn bị dọa quỳ xuống, run lẩy bẩy: "Khởi bẩm công chúa điện hạ, không phải nô tỳ không đem chén ngọc phỉ thúy cho công chúa, mà là, chén ngọc này là Vương gia chuyên dùng, Vương gia từ trước tới nay có bệnh thích sạch sẽ, không thể cùng người khác dùng chung đồ vật!"

    "Thật to gan!" Thiếu nữ đột nhiên đứng dậy, quăng một chưởng về phía nha hoàn.

    Nha hoàn bị một chưởng này làm co quắp ngã xuống đất, một tay nàng che lấy miệng, thần sắc tràn đầy ủy khuất.

    "Bản công chúa tương lai là Thương Vương phi! Tất cả mọi thứ của Thương Vương sau này đều thuộc về bản công chúa! Ngươi dám nói Thương Vương ghét bỏ ta?"

    Những năm qua nàng ở bên ngoài bái sư học nghệ, mấy ngày trước mới trở về Lưu Hỏa quốc, cũng ngay ngày đầu tiên, liền đối với Đế Thương vừa thấy đã yêu!

    Cho dù Đế Thương nổi tiếng ở bên ngoài, Lục công chúa vẫn xem thường không cho là đúng việc hắn đối với nữ nhân là hung ác!

    Nhưng dù sao nàng là công chúa Hoàng tộc, hắn vẫn phải nể mặt nàng!

    Nha hoàn bị dọa đến một câu trả lời cũng không dám nói, vùi đầu thấp hơn, hận không thể đem thân thể chui xuống đất che đi.

    "Thương Vương phi tương lai?"

    Ngay thời điểm Lục công chúa cho rằng nha hoàn bởi vì nàng mà sợ hãi, thì phía sau truyền đến một đạo thanh âm: "Vì sao bổn vương không biết, khi nào thì nhiều ra một cái Thương Vương phi?"

    Thanh âm của nam nhân âm lãnh lạnh thấu xương, làm thân thể Lục công chúa cứng ngắc một chút, sau đó trên mặt nàng hiện vẻ thẹn thùng, chậm rãi quay người, e lệ cúi đầu: "Vương gia, ta đã ở chỗ này chờ ngươi thật lâu, sao giờ ngươi mới quay về?"

    Giọng nói của nàng mang vẻ hồn nhiên, giống như cùng tình nhân nũng nịu.

    "Bất quá.." Lục công chúa dừng một chút, con ngươi hung hăng nhìn nha hoàn quỳ trên mặt đất, "Nha hoàn ở trong Vương phủ quả nhiên quá mức làm càn! Vậy mà cho bản công chúa dùng loại chén trà hạ đẳng!

    Tầm mắt Đế Thương chậm rãi chuyển qua chén trà trên bàn thạch.

    Hắn đưa tay nắm lấy chén trà, mắt phượng nhắm lại, ánh mắt lạnh lẽo.

    Bang!

    Trong chớp mắt, chén trà bị hắn nắm trong tay, nháy mắt vỡ vụn, nước trà nóng hổi chảy trong lòng bàn tay hắn, hắn lại giống như không hề hay biết, giọng nói lộ ra vẻ tàn khốc:" Trà của bổn vương, ngươi không xứng được uống! "

    Edit: ThienDa

    Trà của bổn vương, ngươi không xứng được uống!

    Lục công chúa kinh ngạc, hai mắt trừng lớn, sắc mặt trở nên tái nhợt, môi khẽ run rẩy, ánh mắt từ kinh ngạc biến thành phẫn nộ.

    Hắn thế mà.. dám vũ nhục nàng?

    Đế Thương đem chén trà vỡ vụn trong tay ném trên mặt đất, tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bàn thạch, oanh một tiếng, bàn thạch đổ xuống, hóa thành một vùng phế tích trên mặt đất.

    " Đem nơi này dọn dẹp một chút, lại đem nàng tới địa phương, dùng nước muối kéo mười lần!"Đế Thương phủi tay, thanh âm lạnh nhạt làm Lục công chúa run lên.
     
  4. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    276
    Chương 33: Nữ nhân vọng tưởng làm Thương Vương phi (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng phẫn nộ quát: "Đế Thương!"

    Thân là công chúa Hoàng tộc, có ai mà không thờ phụng nàng? Nam nhân này lại dám đối với nàng như vậy!

    Liền đem nàng tới địa phương, nàng như vậy mà bị ghét bỏ!

    "Đưa nàng ném ra ngoài!"

    Thời điểm Đế Thương quay người, đúng lúc Lục công chúa muốn kéo tay của hắn..

    Kết quả, bởi vì hắn xoay người, mới tránh được tay của Lục công chúa, nhưng cho dù như thế, đầu ngón tay nàng vẫn trượt qua ống tay áo..

    Chân mày Đế Thương nhíu lại.

    Bọn nha hoàn thị vệ xung quanh đều sợ tới mức quỳ xuống, cúi đầu run bần bật.

    Có lẽ Lục công chúa không biết Đế Thương nhíu mày đại biểu cho cái gì, nhưng bọn hắn theo bên người Đế Thương mấy năm, khi mà hắn làm động tác này, chứng tỏ có người xui xẻo!

    "Đế Thương," Lục công chúa thấy Đế Thương ngừng lại, ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ, đáy mắt xẹt qua tia kinh diễm, "Bản công chúa thực sự thích ngươi, ngươi cũng biết, ngươi chỉ là Vương gia khác họ, không danh chính ngôn thuận là người Hoàng tộc! Nếu ngươi thành phu quân của bản công chúa, ngươi sẽ thành người hoàng tộc chân chính!"

    Tay Đế Thương dùng chút lực, đánh bay phần ống tay áo, cánh tay trắng nõn cũng lộ ra dưới ánh mặt trời.

    Lục công chúa nhìn đến ngây người, nàng không nghĩ tới, có người có một bàn tay.. đẹp đến trình độ này!

    Nếu là được bàn tay này nắm ra khỏi Thương Vương phủ, có dùng cả đời vinh hoa phú quý tới đổi, nàng cũng cam tâm tình nguyện!

    "Vừa rồi, là ngón tay nào của ngươi chạm vào bổn vương?"

    Thời điểm Lục công chúa còn đang mơ mộng, thanh âm lạnh nhạt lại lần nữa như gió xẹt qua tai, làm tâm nàng nhát mắt bị kết thành băng, lạnh rùng mình một cái.

    "Thương Vương, ta.."

    Lục công chúa nhìn Thương Vương tiến về phía mình, sắc mặt có chút khó coi, nàng không nhịn được lui về phía sau vài bước, giờ nhắc này, nam nhân kia khí thế cường đại, nàng đột nhiên có xúc động muốn xoay người chạy trốn.

    Nam nhân này quả nhiên đáng sợ như lời đồn đại trên phố, thật là đáng sợ!

    Lần đầu tiên, Lục công chúa có một cảm giác hối hận.

    "Ngón tay nào?" Đế Thương bước tới hai bước, mặt hắn không biểu tình, mắt phượng chứa ảnh thị huyết tàn nhẫn.

    Thấy Lục công chúa vẫn như cũ không trả lời hắn, thanh âm trầm thấp của Đế Thương lại lần nữa vang lên.

    "Nếu ngươi không nói, hai tay ta đều chặt."

    Lục công chúa sợ tới mức hai chân nhũn ra, nàng thiếu chút nữa ngã xuống đất: "Thương Vương, tốt xấu gì ta cũng là công chúa hoàng thất, ngươi đối xử với ta như vậy không sợ phụ hoàng tìm ngươi gây phiền toái?"

    Cho dù trong lòng sợ hãi, công chúa cũng không thể yếu thế trước Đế Thương, nàng gắt gao cắn răng, nàng nghiến răng nói ra mấy chữ này.

    Đế Thương cười lạnh một tiếng: "Tìm ta gây phiền toái? Cũng phải xem xem hẳn có hay không cái lá gan đó!"

    Thanh âm nam nhân khí phách, Lục công chúa cả kinh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, môi cắn chặt càng run rẩy lợi hại.

    "Vương gia," một tên thị vệ biết tính cách của hắn, sợ hắn giận dữ đem hai bàn tay của Lục công chúa chặt đi, vội vàng nói, "Vừa rồi thuộc hạ nhìn thấy, công chúa là dùng ngón trỏ tay phải đụng vào người."

    Vương gia nhà hắn từ trước tới nay có thói quen ở sạch, không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào hắn! Lục công chúa biết tính cách của hắn, cố tình còn tới trêu chọc, chẳng phải là muốn tìm chết?

    "Đem ngón trỏ tay phải nàng chặt đi, lại đem nàng ném ra ngoài." Đế Thương lạnh nhạt nói, "Nếu như lại đến Vương phủ của bổn vương một bước, ngón chân nào bước vào chặt ngón đó!"

    Thị vệ sợ tới mức giật nảy mình, sắc mặt hắn đầy hoảng sợ, hắn hôm nay đắc tội Vương gia hay sao? Vì sao việc khó xử như vậy, Vương gia cố tình hạ lệnh cho hắn đi làm?
     
  5. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    276
    Chương 34: Bạch Tiểu Thần phúc hắc (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thân thể Lục công chúa co quắp trên mặt đất, run lẩy bẩy, trông rất đáng thương.

    Khuôn mặt hoa lê đái vũ làm thị vệ xung quanh rất động lòng.

    Vẻ mặt Đế Thương không biểu tình, từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ ngồi phịch trên mặt đất, hắn sinh ra là đế vương, ở trong tay có quyền sinh sát.

    "Vương gia.."

    Thị vệ thấy sắc mặt Đế Thương âm trầm, tâm tức khắc lộp bộp một chút, hai chân hắn run rẩy đứng lên, thất tha thất thiểu đi tới bên cạnh Lục công chúa.

    "Công chúa điện hạ, thuộc hạ đắc tội."

    Dứt lời, thị vệ rút trường kiếm, làm đáy lòng Lục công chúa càng thêm kinh hoàng.

    "Cẩu nô tài, ngươi dám động vào bản công chúa một chút!"

    Trước mặt Đế Thương Lục công chúa sợ hãi không dám nói một câu, nhưng tên cẩu nô tài này là phụ hoàng ban cho Thương Vương, hắn dựa vào cái gì dám động thủ với chủ tử?

    "Công chúa, thuộc hạ cũng không muốn như vậy, nhưng là nếu đắc tội Vương gia, so với chết còn kinh khủng hơn."

    "Ngươi.."

    Lục công chúa phẫn nộ nghĩ muốn phản kích, lại cảm nhận được một áp lực trên người nàng, khiến cho thân thể nàng không thể cử động, phảng phất như bị đặt ở dưới ngọn núi.

    "A!"

    Ngay lúc thị vệ sắp chặt ngón tay Lục công chúa, Lục công chúa hét lên một tiếng, thân thể ngã về phía sau, trực tiếp bị dọa tới hôn mê bất tỉnh.

    Dưới hạ thân của nàng còn chảy nước tiểu, phát ra mùi hôi chua.

    Tên thị vệ ngây ngẩn cả người, Lục công chúa bị dọa ngất, vậy có cần hay không tiếp tục động thủ?

    Nghĩ đến đây, thị vệ muốn trưng cầu với ý kiến Đế Thương, thì nam nhân thân trường bào màu tím, tóc bạc tuyệt thế không biết lúc nào đã rời đi.

    Gió nhẹ lướt qua, chỉ có sự lạnh lẽo kích thích thần kinh của bọn hắn.

    "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Một tên thị vệ khác đứng lên, lo lắng hỏi.

    "Trước hết đem Lục công chúa ném ra đại môn, lúc đó sẽ có người mang nàng về hoàng cung."

    "Điều này có vẻ như không tốt lắm, nàng dù sao cũng là công chúa điện hạ, chúng ta không đưa nàng về hoàng cung.."

    Tên thị vệ bị Đế Thương hạ lệnh chặt tay công chúa lườm đồng bọn: "Ngươi muốn đắc tội Thương Vương hay sao? Mặc dù chúng ta là người bệ hạ đưa tới, nhưng bây giờ Thương Vương là chủ tử của chúng ta, lại thêm hôm nay chúng ta làm vậy với công chúa, càng không có cơ hội quay về bên bệ hạ."

    Có lẽ, đây là duyên cớ Đế Thương để bọn hắn động thủ..

    Thực ra vị thị vệ này nghĩ nhiều, Đế Thương sở dĩ không động thủ, cũng không phải để bọn hắn triệt để đứng trên cùng một cái thuyền.

    Hoàng thất hắn chưa từng để vào trong mắt, vậy cần gì phải như thế?

    Hắn chỉ không muốn làm ô uế tay mình.

    Chỉ thế thôi.

    * * *

    Đường phố phồn hoa.

    Một góc bên đường, Bạch Tiểu Thần trong ngực ôm Tiểu Bạch Hổ, đôi mắt gian xảo từ đầu đến cuối nhìn người đi đường xung quanh, hắn có chút không xác định được hỏi.

    "Tiểu Mễ, ngươi xác định nữ nhân xấu xa sẽ xuất hiện ở đây?"

    Nữ nhân xấu xa trong miệng Bạch Tiểu Thần chính là chủ mẫu Bạch gia Vu Dung.

    "Ta tận mắt thấy những người kia đi vào bên trong tửu lâu, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ đi ra, tiểu chủ nhân, ngươi dự định tính sổ như thế nào?"

    "Chuyện này ngươi không cần phải xen vào, sau đó nếu như tìm được cơ hội, tới cào nàng cho ta, hung hăng cào!"

    Bạch Tiểu Thần quơ quơ bàn tay nhọ, làm ra một bộ dáng hung hăng, bộ dạng này thế nào cũng thấy đáng yêu, làm cho người ta không nhịn được muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.

    Bạch Hổ trợn trắng mắt, kháng nghị nói: "Ta là Bạch Hổ, không phải mèo."
     
  6. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    276
    Chương 35: Bạch Tiểu Thần phúc hắc (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngươi gặp qua Bạch Hổ nào dùng cào?

    Bình thường hắn trực tiếp cắn được không?

    "Tới."

    Mắt Bạch Tiểu Thần bỗng nhiên sáng lên, hắn lập tức mở bức tranh vẽ trong tay, liếc mắt một cái nhìn thiếu nữ phấn y đi ra khỏi tửu lâu, cười hì hì nói: "May mắn sư công biết mẫu thân sẽ không để ta nhúng ta vào chuyện của Bạch gia, vậy nên, sớm đã đem chân dung những người ở Bạch gia tới cho ta, như vậy ta mới nhanh chóng tìm thấy người Bạch gia."

    Nói xong lời này, Bạch Tiểu Thần lập tức từ dưới đất cầm một thanh xám, bôi lên mặt mình.

    Gương mặt trắng nõn đáng yêu lúc trước lập tức trở nên bẩn thỉu.

    Tiểu Bạch Hổ mặt đen lại: "Ngươi đây là muốn làm gì?"

    "Đương nhiên là làm bọn họ không nhân ra ta."

    Bạch Tiểu Thần nói xong, liền vọt về phía Bạch Chỉ trong tửu lâu..

    Lúc này, ở cửa tửu lâu, Bạch Chỉ vừa định bước xuống bậc thang, đột nhiên thấy một thân ảnh lao tới, kém chút nữa cùng nàng đụng thẳng.

    Bạch Chỉ giật nảy mình, cơ hồ theo bản năng dùng tay đẩy thân ảnh nhỏ bé bẩn thỉu kia.

    Thế nhưng..

    Tay của nàng chưa có đụng vào tiểu gia hỏa kia, thì thấy thân thể hắn ngã về phía sau, giống như một cái nắm, trực tiếp từ bậc thang lăn xuống.

    Bạch Chỉ ngây ngẩn cả người.

    Nàng rõ ràng vừa rồi còn chưa đụng tới hắn, hắn như thế nào liền ngã xuống?

    "Oa!"

    Bạch Tiểu Thần bị quẳng khỏi bậc thang, oa một tiếng khóc lên, hắn khóc so với cha chết còn thê thảm hơn, trong nháy mắt hấp dẫn người đi đường.

    "Meo."

    Tiểu Mễ ngụy trang thành mèo đã vào xương đến ba phần, nó "meo" một tiếng, để biểu hiện vì chủ sốt ruột, thả người nhảy lên, móng vuốt chỉ về phía Bạch Chỉ trước mặt.

    Bạch Chỉ vừa kịp phản ứng, thì thấy Tiểu Bạch Hổ cùng mèo không sai biệt, vội vàng giơ cánh tay muốn ngăn cả.

    "A!"

    Móng vuốt Tiểu Mễ cắt qua da thịt non mềm của nàng, máu tươi chảy xuống dưới, nàng đau quá hét lên một tiếng, nước mắt ngăn không được mà chảy xuống.

    "Phát sinh chuyện gì?"

    Đúng lúc, nam nhân từ tửu lâu bước ra, hắn nhướng mày, mắt nhìn cánh tay không ngừng chảy máu của Bạch Chỉ, lại nhìn Bạch Tiểu Thần đang khóc lóc thảm thiết, sắc mặt hết sức khó coi.

    "Thái tử," Bạch Chỉ lệ rơi đầy mặt, bộ dáng ủy khuất, "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ta vừa rồi rõ ràng không đụng tới hắn, chính hắn tự ngã xuống, còn để cho con mèo này bắt nạt ta."

    Thái tử?

    Bạch Tiểu Thần ngã trên đất, con ngươi xoay tròn.

    Hắn là tên khốn nạn cùng Bạch Nhược thông đồng thành gian, đồng thời vứt bỏ mẫu thân ưu tú?

    Cùng lúc, ánh mắt Nam Cung Dực nhìn về phía Bạch Tiểu Thần, đôi mắt ám trầm mấy phần.

    Nếu giống như lời Bạch Chỉ giải thích, tiểu nam hài này.. tâm cơ cũng quá mức thâm trầm.

    "Ngươi là người xấu!"

    Bạch Tiểu Thần bống chốc từ trên đất đứng lên, hắn dùng bàn tay bẩn thỉu lau nước mắt trên mặt, điệu bộ rất đáng thương: "Ta vừa rồi đói bụng, nghĩ muốn đi vào ăn cơm, ngươi thấy ta toàn thân dơ bẩn, liền mắng ta là tiểu ăn mày, còn nói ta cản đường ngươi, để cho ta cút đi! Ô ô ta chỉ đói bụng, ta có tiền, cha ta trước khi qua đời cho ta rất nhiều tiền."

    Hắn khẳng định không thể nguyền rủa mẫu thân nhà mình, đành lôi lão cha chưa từng gặp mặt ra.

    "Ngươi.." thân thể mềm mại Bạch Chỉ run rẩy, "Ngươi nói bậy, ngươi oan uổng ta!"

    Đừng nhìn tỷ muội Bạch Chỉ thường xuyên ở Bạch gia khi dễ Bạch Nhan, thực tế các nàng bên ngoài cũng mang theo bộ mặt dối trá, cái này là do Vu Dung dạy các nàng.
     
  7. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    276
    Chương 36: Bạch Tiểu Thần phúc hắc (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 36: Bạch Tiểu Thần phúc hắc (3)

    Vừa rồi không có người chú ý tới một màn ở cửa tửu lâu, đương nhiên không ai có thể chứng minh Bạch Chỉ trong sạch.

    "Thái tử, ngươi đừng tin lời hắn nói, hắn là hãm hại ta!" Bạch Chỉ vội vàng chuyển mắt sang Nam Cung Dực, nôn nóng giải thích.

    "Ta không có nói bậy," Bạch Tiểu Thần hai mắt rưng rưng, dù cho gương mặt bẩn thỉu, thần sắc kia y nguyên bộ dạng đáng thương làm đau lòng người, "Nếu không phải ngươi đẩy ta, Tiểu Mễ cũng không cào ngươi!"

    "Meo."

    Tiểu Mễ cao ngạo nâng đầu nhỏ, giơ lên móng vuốt thị uy.

    Edit: ThienDa

    Lúc này, người tới tụ tập ở tửu lâu ngày càng nhiều, những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ, Bạch Chỉ gấp tới mức khóc lên.

    "Bạch Chỉ, ngươi thật là làm cho ta quá thất vọng rồi!" Nam Cung Dực lắc lắc tay áo, lời nói lạnh nhạt, "Tiểu nam hài này cùng ngươi không oán không cừu, vì sao muốn hãm hại ngươi? Huống chi, hắn bất quá mới năm sáu tuổi, hài tử nhỏ như vậy, làm sao giống như ngươi nói có tâm cơ thâm trầm?"

    Sắc mặt Bạch Chỉ lập tức lúc trắng lúc xanh, bờ môi cắn chặt khẽ run lên.

    "Bạch gia nữ nhi các ngươi, ai cũng không sánh bằng Nhược Nhi, trước có tiện nhân Bạch Nhan không tuân thủ phụ đạo, nay lại có ngươi một hài tử cũng không buông tha!"

    Nam Cung Dực chỉ lo răn dạy Bạch Chỉ, lại nghiễm nhiên không thấy, thời điểm hắn đang vũ nhục Bạch Nhan, tiểu nam hài ban đầu còn đầy đáng thương hai mắt lập tức bốc lên lửa giận.

    Chỉ là nghĩ đến mục đích hôm nay, hắn cúi đầu, không để cho bất cứ kẻ nào thấy đáy mắt hắn phẫn nộ, bả vai có chút run run cũng chỉ làm cho người ta nghĩ là hắn đang khóc.

    "Thái tử điện hạ, ngươi trước hết hãy nghe ta giải thích.." Bạch Chỉ gấp gáp nghĩ phải bắt được tay Nam Cung Dực, lại bị hắn hất ra.

    "Đủ rồi!" Nam Cung Dực quát lớn một tiếng, "Lúc đầu Bạch gia chủ muốn tìm bản Thái tử, là muốn để bản Thái tử làm chủ, để cho ngươi làm Thương Vương phi, bản Thái tử niệm tình ngươi nhu thuận hiểu chuyện, cũng thực là muốn thay ngươi làm chủ! Ai ngờ ngươi thế mà khi dễ một hài tử! Phụ hoàng khẳng định sẽ không để cho loại người này ở vương phủ trêu chọc thị phi!"

    Nói xong, Nam Cung Dực cũng không nhìn nàng một chút, đi thẳng xuống bậc thang.

    Lúc hắn đi đến trước mặt Bạch Tiểu Thần, ánh mắt xẹt qua tia chán ghét.

    Đứa nhỏ này bẩn thỉu, xác thực cũng có thể hận, khó trách Bạch Chỉ làm ra hành vi như thế! Chỉ là hắn thân là hoàng thất, phải giữ gìn mặt mũi, nếu Bạch Chỉ vào Hoàng tộc, không để ý thanh danh, phụ hoàng nhất định sẽ nổi giận.

    Giờ khắc này, Nam Cung Dực nghĩ tới hài tử của mình cùng Bạch Nhược, thần sắc buông lỏng.

    Trên đời này thật không có hài tử nào có thể cùng nhi tử hắn so sánh! Tiểu khất cái này dơ dáy bẩn thỉu đáng hận, cùng nhi tử mình khác nhau một trời một vực.

    Bạch Chỉ nhìn phương hướng Nam Cung Dực rời đi, đầu nàng oanh một tiếng nổ, trong đầu chỉ còn một chữ: Xong!

    Đều tại tên tiểu khất cái này!

    Có lẽ do phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, ánh mắt Bạch Chỉ trở nên đáng sợ: "Ta muốn bóp chết ngươi!"

    Nhìn thấy Bạch Chỉ mất hết lý trí lao tới chỗ hắn, trong mắt Bạch Tiểu Thần hiện lên tia xảo trá, hắn cố ý trượt chân, "ai nha" một tiếng té sang bên cạnh, cũng trùng hợp thoát khỏi tay Bạch Chỉ.

    Đám người chỉ nghĩ Bạch Tiểu Thần vận khí tốt mới tránh được, cũng không có nghĩ nhiều.

    "Meo."

    Tiểu Mễ phát hỏa, hắn biết rõ thực lực của Bạch Tiểu Thần, một Bạch Chỉ nho nhỏ, không thể gây ra thương tổn cho Bạch Tiểu Thần.

    Nhưng cái này không có nghĩa là, ở trước mặt hẳn cho phép có người muốn gây thương tổn cho Bạch Tiểu Thần!
     
  8. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    276
    Chương 37: Bạch Tiểu Thần phúc hắc (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A!"

    Cổ Bạch Chỉ ngay lập tức bị Tiểu Mễ cào, nàng lại hét lên một tiếng, nước mắt chực trào ra, tức giận nói: "Tiểu miêu đáng chết, ta muốn đem xương ngươi nghiền thành tro!"

    Trong mắt Tiểu Mễ hiện lên vẻ khinh bỉ, lúc Bạch Chỉ đánh tới liền tránh thoát.

    Một nhân loại nho nhỏ, cũng đem hậu duệ Bạch Hổ nghiền xương thành tro? Chờ nó sau khi thành niên, một ngụm nước bọt cũng có thể làm nàng chết đuối.

    Bạch Tiểu Thần nhìn Tiểu Mễ chơi quên cả trời đất, đôi mắt to như nước trong veo hiện lên vẻ xảo trá, hắn cảm nhận có người đi tới trước mặt hắn, bất kể người đó là ai, trực tiếp ôm bắp đùi người đó.

    "Ô ô, mau cứu Thần Nhi, nữ nhân xấu xa kia muốn bóp chết Thần Nhi!"

    Người trước mặt hiển nhiên đã dừng bước, thanh âm hắn lạnh lùng không có nhân tình, lại làm cho Bạch Chỉ vốn đã điên cuồng càng thêm nổi điên.

    "Bạch Chỉ, ngươi chẳng những lấy mạnh hiếp yếu, còn ỷ lớn hiếp nhỏ! Ngươi cho rằng nơi này là Bạch gia, bất cứ ai cũng để ngươi khi dễ?"

    Bạch Chỉ phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi: "Bạch Tiêu, có phải hay không mắt ngươi bị mù, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khi dễ tiểu thí hài này? Rõ ràng hắn cùng con mèo này khi dễ ta!"

    Bạch Tiêu..

    Cái tên này để thân thể Bạch Tiểu Thần đang ôm bắp đùi Bạch Tiêu cứng đờ, hắn chậm rãi ngẩng đầu, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên bị hắn ôm bắp đùi.

    Thiếu niên một thân tuyết trường sam màu trắng, tuấn mỹ lạnh lùng, con ngươi mang theo hàn ý lạnh nhạt nhìn Bạch Chỉ tóc tai bù xù, khí tức làm cho người ta cảm thấy cái lạnh của mùa đông khắc nghiệt.

    Bạch Tiểu Thần nước mắt dào dạt chảy xuống: "Cữu cữu.."

    Là cữu cữu! Nam nhân này là cữu cữu Bạch Tiêu của hắn!

    "Ừm?" Bạch Tiêu khẽ cau mày, cúi đầu nhìn tiểu nam hài đang giữ nguyên tư thế ôm bắp đùi hắn, ánh mắt lộ ra tia chất vấn.

    Bạch Tiểu Thần lấy lại tinh thần, lau nước mắt: "Ngươi cùng cữu cữu của Thần Nhi quá mức giống nhau, ta nhất thời nhịn không được nên.."

    Nhìn tiểu gia hỏa trước mắt vô cùng đáng thương, tâm Bạch Tiêu có chút tê, nếu hài tử tỷ tỷ vẫn còn, có lẽ cùng tiểu gia hỏa này tuổi không kém bao nhiêu.

    Nhưng Bạch Chỉ, thậm chí hài tử nhỏ như vậy cũng không buông tha!

    Khóe môi hắn cười lạnh: "Ta chỉ thấy ngươi muốn khi dễ tiểu gia hỏa này, nếu không phải bên người hắn mang theo một con mèo lợi hại, khẳng định sẽ bị ngươi làm cho bị thương, ngươi bình thường ở Bạch gia làm mưa làm gió cũng thôi đi, hiện tại thế mà khi dễ một hài tử!"

    Bạch Tiêu nói xong lời này, cũng kéo Bạch Tiểu Thần ra phía sau bảo vệ.

    "Hôm nay, có Bạch Tiêu ta ở đây, ngươi đừng nghĩ động tới một cọng tóc của hài tử này!"

    "Bạch Tiêu!" Bạch Chỉ sửa sang lại đầu tóc rối bời của mình, trừng mắt hung ác nhìn Bạch Tiêu, "Ngươi giúp đỡ một ngoại nhân khi dễ ta, ta sẽ báo chi tiết với cha, ngươi chờ xem, hừ!"

    Nàng biết ở lại chỗ này không chiếm được cái gì tốt, hung tợn ném một câu này, liền vội vàng rời đi.

    Đáng trách chính là, trải qua việc Bạch Tiểu Thần cố ý bôi đen, hình tượng Bạch Chỉ khổ hình tạo ra nhiều năm, bỗng bị hủy trong chốc lát..

    * * *

    Sau khi Bạch Nhan thoát khỏi Đế Thương, liền vội vàng nghĩ phải về gặp Bạch Tiểu Thần, trong nội tâm nàng có một dự cảm, nam nhân kia có lẽ là cha của Thần Nhi!

    Cho nên, nàng nhất định không thể để nam nhân kia nhìn thấy Bạch Tiểu Thần, phải đem hắn giấu đi.

    Thế nhưng, Bạch Nhan đang đi được nửa đường, liền nhìn thấy Bạch Tiểu Thần toàn thân bẩn thỉu dơ dáy.

    Nhất là, Bạch Tiểu Thần còn ôm chặt bắp đùi Bạch Tiêu..

    Bạch Nhan nhìn hướng Bạch Chỉ chật vật rời đi, lại nhìn Bạch Tiểu Thần, sắc mặt nàng đen lại.
     
  9. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    276
    Chương 38: Bạch Tiêu chấn kinh (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đường phố, Bạch Tiểu Thần đương nhiên không biết Bạch Nhan xuất hiện, tay nhỏ bé của hắn ôm bắp đùi Bạch Tiêu, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lộ ra nụ cười sàn ngời.

    "Cữu cữu, Thần Nhi thích ngươi, nếu có thể, ngươi theo Thần Nhi về nhà đi."

    Bạch Tiêu nhìn Bạch Tiểu Thần ôm bắp đùi không buông, ánh mắt trầm xuống.

    Tiểu gia hỏa này mềm mềm, manh manh, trên thân thể còn mang theo mùi hương sữa nhàn nhạt, giống như một cái bánh bao nhỏ, để cho người ta hận không thể ôm lấy cắn một cái.

    "Nhà ngươi ở chỗ nào, ta đưa ngươi về?" Bạch Tiêu nhẹ nhàng vỗ đầu Bạch Tiểu Thần, cười ấm áp.

    Từ khi bắt đầu nhìn thấy bánh bao nhỏ này, trong lòng Bạch Tiêu liền thích hắn.

    "Ta.." trong lòng Bạch Tiểu Thần vui mừng, vừa định trả lời Bạch Tiêu, lại ngẩng đầu lên, thấy Bạch Nhan sắc mặt đen thui ở giữa đi tới.

    Hắn lập tức giật nảy mình, nới lỏng tay ôm Bạch Tiêu, bước giật lùi về phía sau.

    Xong!

    Mẫu thân sao lại ở chỗ này?

    "Tỷ, ngươi tại sao lại ở đây?" nét mặt Bạch Tiêu hiện lên ý cười, hỏi.

    Bạch Nhan mặt đen lại, liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thần, lại dời ánh mắt lên người Bạch Tiêu: "Mang vật nhỏ này đi theo ta!"

    "Cái này.." Bạch Tiêu rõ ràng ngây ngẩn cả người, hắn cuống quýt gãi gãi ót, "Tỷ, bắt cóc trẻ em có vẻ không tốt lắm."

    Bạch Nhan không nói một câu, quay người đi về phía trước.

    Bạch Tiêu chần chờ nửa ngày, một tay gánh lấy Bạch Tiểu Thần, ha ha cười hai tiếng: "Tiểu gia hỏa, mặc dù ta rất thích ngươi, nhưng trời đất bao la, tỷ ta lớn nhất, cho nên chỉ có thể mạo phạm ngươi."

    Lúc đầu hắn nghĩ Bạch Tiểu Thần sẽ giãy dụa, ai ngờ bánh bao nhỏ này ngoan ngoãn ghé vào vai hắn không nhúc nhích, ngay cả tiểu miêu lúc nãy còn chí khí giương oai, cũng giống như phạm sai lầm cúi đầu đi theo.

    * * *Trong sân viện sạch sẽ.

    Bạch Tiêu đi phía sau Bạch Nhan, tròng mắt thanh tịnh đầy hiếu kỳ, thời điểm đang định hỏi một chút gì đó, nữ tử phía trước đã dừng bước, ngồi trên ghế đá.

    "Đã biết sai chưa?"

    Nàng khẽ nâng đùi phải, hai ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn, một thân hồng y, khí phách tẫn hiện.

    "A?"

    Bạch Tiêu trợn tròn mắt, hôm hắn đã phạm phải sai lầm gì để tỷ tỷ tức giận như thế?

    Thời điểm Bạch Tiêu dốc toàn lực tự hỏi hắn rốt cuộc làm sai chuyện gì, thì thấy Bạch Tiểu Thần bị hắn khiêng trên vai đã nhảy xuống.

    Bạch Tiểu Thần xách Tiểu Mễ đanh né ở một bên lên, vẻ mặt giận dữ chất vấn: "Tiểu Mễ, ngươi đã làm gì để cho mẫu thân tức giận như vậy? Còn không tranh thủ thời gian nhận lỗi! Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị."

    Edit: ThienDa

    Tiểu Mễ hoàn toàn ngốc, trên đời này làm sao có người so vô sỉ với tiểu chủ tử? Quả nhiên trong các loài yêu thú, hồ ly âm hiểm xảo trá nhất!

    "Mẫu thân," Bạch Tiểu Thần cười tủm tỉm nhìn Bạch Nhan, "Tiểu Mễ nói hắn đã biết sai, lần sau sẽ không tái phạm, người tha thứ cho Tiểu Mễ đi."

    Mẫu thân?

    Cả người Bạch Tiêu như xiêu vẹo trong gió, trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt khiếp sợ nhìn Bạch Tiểu Thần, lại nhìn Bạch Nhan.

    Cái này, bánh bao nhỏ lại là chất tử của hắn?

    "Bạch Tiểu Thần!" Bạch Nhan vỗ một chưởng lên bàn thạch, "Những lời trước đó ta nói với ngươi, ngươi có phải đều đã quên?"

    "Mẫu thân, là Tiểu Mễ xúi giục ta, ngay cả Bạch Chỉ cũng là Tiểu Mễ cào, không liên quan đến Bảo Bảo."

    Hắn vì sao lại kéo theo Tiểu Mễ? Còn không phải muốn Tiểu Mễ gánh tội thay? Dù sao, hắn cũng không thừa nhận đây là chủ ý của hắn
     
  10. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    276
    Chương 39: Bạch Tiêu chấn kinh (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Meo!"

    Thanh âm Tiểu Mễ mang theo kháng nghị, sớm biết có chuyện này, hắn vừa rồi không thể dễ dàng tin chủ nhân.

    "Nói đi, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, ta muốn nghe sự thật."

    Lông mày Bạch Nhan nhăn lại, mặc dù nàng không nói rõ tha thứ cho Bạch Tiểu Thần và Tiểu Mễ, nhưng ngữ khí rõ ràng đã buông lỏng.

    "Ai bảo lũ hỗn đản kia năm đó khi dễ mẫu thân," Bạch Tiểu Thần đem cái đầu nhỏ vùi vào trong ngực Bạch Nhan, hai mắt đẫm lệ, "Mẫu thân, Thần Nhi không phải cố ý không nghe lời mẫu thân, là do bọn hắn quá phận, ta chỉ muốn xả giận cho mẫu thân."

    Nghe nói như thế, Bạch Nhan hít vào một hơi, trong lòng có vui mừng, còn có ấm áp, có một nhi tử ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế nàng thật sự không lỗ!

    "Với lại," Bạch Tiểu Thần ngẩng đầu, ủy khuất nhìn Bạch Nhan, "Bạch Chỉ kia còn muốn bóp chết Thần Nhi."

    "Cái gì?"

    Bạch Nhan lập tức nổi giận, một chưởng đập lên đem bàn thạch vỡ nát.

    Một bên Bạch Tiêu trợn mắt há hốc mồm, hắn nhìn bàn thạch đã bị đập nát thành bụi phấn, lại nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của Bạch Nhan, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.

    Tỷ tỷ.. từ lúc nào mà trở nên lợi hại như vậy?

    Hắn có một cảm giác, Bạch Chỉ lúc này đã gây họa lớn!

    "Năm đó Bạch Chỉ khi dễ ta, ta còn có thể chậm rãi cùng nàng tính sổ! Bây giờ, nàng vậy mà muốn bóp chết nhi tử ta?" Bạch Nhan rất phẫn nộ, "Tiêu Nhi, ngươi đi một chuyến tới nhà ngoại, để ngoại tổ phụ mấy ngày sau mở yến hội, nhất định phải mời người Bạch gia tham gia!"

    Nhi tử của nàng, không dễ dàng bị khi dễ như vậy!

    Bạch Tiêu khẽ mờ mịt gật đầu, hiển nhiên hắn bị một chưởng kia của Bạch Nhan dọa sợ.

    Nói xong lời này, Bạch Nhan ngăn cỗ lửa giận trong người, kéo Bạch Tiểu Thần từ trong ngực ra, ánh mắt kiểm tra khắp toàn thân, hỏi: "Bạch Chỉ có làm ngươi bị thương không?"

    "Yên tâm đi, mẫu thân," Bạch Tiểu Thần vỗ ngực thề son sắt, "Thần Nhi rất lợi hại, mười Bạch Chỉ cũng không làm gì được Thần Nhi."

    Bạch Nhan biết Bạch Tiểu Thần nói là thật, với lại, nàng cũng có thể đoán ra, chuyện lần này, khẳng định là do Bạch Tiểu Thần gây ra.

    Nhưng điều này không có nghĩa, nàng có thể cho phép Bạch Chỉ khi dễ nhi tử của nàng!

    "Mẫu thân, Thần Nhi có thể đến nhà ngoại sao?" Ánh mắt Bạch Tiểu Thần sáng lên, hỏi.

    Bạch Nhan nhìn ánh mắt Bạch Tiểu Thần sáng như sao, vốn định đồng ý, nhưng bỗng nhiên trong đầu hiện lên khuôn mặt yêu nghiệt kia, nàng lập tức định thần lại.

    "Hiện tại chưa tới lúc, về sau, mẫu thân sẽ đưa ngươi đến gặp ngoại tổ phụ."

    Nam nhân kia có thể là phụ thân của Thần Nhi, cho nên lúc này nàng không thể để Thần Nhi lộ diện.

    "Nga." Bạch Tiểu Thần há miệng, cái đầu nhỏ cúi xuống, bộ dáng kia đầy ủy khuất, làm tâm Bạch Nhan thấy đau.

    Kém chút nữa nàng nói đồng ý, nhưng lúc này lại thu lời vào, mở giọng an ủi.

    "Thần Nhi, mẫu thân đáp ứng ngươi, sẽ nhanh để ngươi cùng người thân đoàn tụ, hiện tại ngươi hãy đi rửa mặt sạch sẽ."

    "Tốt," Bạch Tiểu Thần lúc này mới tươi cười, nắm lấy đuôi của Tiểu Mễ, "Tiểu Mễ, ngươi nhìn ngươi xem, toàn thân bẩn thỉu, ta dẫn ngươi đi tắm rửa, nếu không mẫu thân sẽ ghét bỏ."

    "Meo."

    Nghe hai chữ "tắm rửa", lông Tiểu Mễ toàn thân dựng đứng lên, vội vàng né tay Bạch Tiểu Thần, nhảy núp trên cây.

    Nó không muốn tắm rửa, tuyệt đối không muốn!

    "Tiểu Mễ!" Bạch Tiểu Thần hai tay chống nạnh, giận dữ kêu lên.

    Tiểu Mễ hừ một tiếng, tức là không chịu xuống.

    Bạch Nhan nhìn Tiểu Mễ tránh trên cây, ánh mắt lóe lên, cười cười: "Thần Nhi, ngươi đi rửa mặt trước, ta có việc muốn phân phó Tiểu Mễ đi làm.."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...