Chương 20: Vì sao ngươi không dẫn ta đi? (1) Bấm để xem "Nói cho cùng, nàng vẫn là nữ nhi của ta, ta nói đem nàng trục xuất khỏi gia môn, chỉ là dọa nàng mà thôi, chỉ cần nàng có thể cải tà quy chính, ta sẽ tha thứ cho sai lầm của nàng." Bạch Chấn Tường khẽ nhíu mày, hắn cũng không phải không niệm tình phụ tử, nếu không phải do Bạch Nhan hành động quá phận, hắn lúc ấy nhất định sẽ không nói những lời đó. "Ta chỉ biết lúc trước ngươi đã nói, nàng không còn là người Bạch gia," ánh mắt Bạch Tiêu hoàn toàn lạnh lẽo đảo qua Bạch Chấn Tường, chậm rãi xoay người, đi đến trước Bạch Nhan dừng một chút, "Cùng ta đi." Nhìn bóng lưng thiếu niên cô tịch mà ngạo nghễ, đáy lòng Bạch Nhan chua xót, nàng không cự tuyệt, hướng về phía thiếu niên mà đi. Thấy Bạch Tiêu không chú ý đến mình, sắc mặt Bạch Chấn Tường tái xanh: "Nguyệt Nhi là một nữ nhân ôn nhu hiền lành, làm sao sinh ra cái dạng nhi nữ quật cường như vậy?" "Tướng công, đều tại ta không tốt," Vu Dung giả ý lau khóe mắt, "Ta chẳng những vô năng không sinh được cho ngươi một nhi tử, cũng không dám quản giáo Tiêu Nhi, sợ hắn sẽ đi Lam gia cáo trạng mẹ kế ngược đãi nó, cũng vì nguyên nhân này, mới làm Tiêu Nhi không biết lễ phép." Giọng nói Vu Dung ủy khuất khiến sắc mặt Bạch Chấn Tường hòa hoãn: "Việc này không trách ngươi, chỉ trách Lam gia lão đầu, Tiêu Nhi là cháu ngoại hắn, cùng với hắn tính cách không sai biệt! Nếu Lam gia lão đầu không quật cường như vậy, Tiêu Nhi cũng không thừa hưởng tính tình này." Mấy năm qua, Bạch Chấn Tường không hề cảm kích Lam gia đã mang chỗ tốt cho hắn, mà ngược lại càng oán giận Lam gia lão gia tử. Nếu không phải Lam gia lão gia tử ngăn cản, hắn đã sớm cùng Lam Nguyệt thành vợ chồng, cũng không kéo dài nhiều năm như vậy! Edit: ThienDa Nhưng cho dù lão không đồng ý thì thế nào? Lam Nguyệt đã yêu hắn không cách nào kiềm chế, như thế nào mà bỏ được hắn? "Về Tiêu Nhi, xác thực cần giáo dục nhiều hơn, như vậy đi, ta cho ngươi quyền hạn, nếu Tiêu Nhi phạm sai lầm, ngươi có thể tùy ý đánh mắng, nếu Lam gia tìm tới cửa, ta sẽ cản trở về!" Bạch Tiêu là nhi tử duy nhất của hắn, sau này khẳng định sẽ là người thừa kế Bạch gia. Nhưng nhiều năm qua, hắn đối với nhi tử quá mức dung túng, không quản chuyện của hắn, cứ tiếp tục như vậy, Bạch Tiêu tiền đồ liền bị hủy! Mà Vu Dung dạy dỗ được một đôi nữ nhi ưu tú, như vậy nàng đủ tư cách làm mẫu thân! Có nàng dạy bảo Tiêu Nhi, hắn ở bên ngoài cũng yên tâm dốc sức làm việc. "Tướng công yên tâm, ta sẽ đưa Tiêu Nhi như nhi tử thân sinh mà dạy bảo." đôi mắt Vu Dung buông xuống, tròng mắt xẹt qua một tia âm hiểm. Lam Nguyệt, lúc trước ngươi cướp vị trí của ta, bây giờ nữ nhi ngươi bị ta hủy, nhi tử ngươi cũng ở trong tay ta! Cho dù ngươi có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, lại là đệ nhất mỹ nhân thì thế nào? Cuối cùng, là ta thắng! * * * Bạch Chấn Tường yêu cầu Vu Dung, Bạch Nhan tất nhiên không biết. Giờ phút này, nàng lẳng lặng đi phía sau lưng Bạch Tiêu, từ đầu đến cuối mắt chưa dời khỏi bóng lưng lạnh lùng của thiếu niên. "Tiêu Nhi.." Thật lâu, nàng dừng bước, dưới ánh nắng trong sân, thanh âm nàng mang theo tưởng niệm. Thân thể thiếu niên cứng đờ, giờ khắc này bầu trời chính ngọ như dừng lại, một thân tuyết trường sam màu trắng, hắn không quay đầu, đưa lưng về phía nữ tử. "Những năm này, ngươi sống tốt không?" Những năm này, ngươi sống tốt không? Hai tay thiếu niên nắm chặt, Bạch Nhan ở dưới ánh mặt trời, hắn chậm rãi xoay người, trên gương mặt tuấn mỹ đã sớm rơi lệ..
Chương 21: Vì sao ngươi không dẫn ta đi? (2) Bấm để xem "Kỳ thật, ta hẳn là hận ngươi, hận ngươi không từ mà biệt, hận ngươi để ta một mình ném ở Bạch gia! Thế nhưng, một khắc kia khi nhìn thấy ngươi, ta mới phát hiện, ta vẫn như trước, đối với ngươi không hận nổi!" Nắm đấm của Bạch Tiêu nới lỏng ra, bước chân của hắn rất chậm, từng bước từng bước tới chỗ Bạch Nhan. "Lúc trước, vì sao ngươi.. ngươi không dẫn ta đi? Dù là cùng ngươi lưu lạc thiên nhai, dù là ba bữa cơm không tốt, đều tốt hơn lưu lại cái nơi Bạch gia không có tình người!" Thanh âm thiếu niên mang theo rung động, hai mắt tràn đầy nước mắt: "Nhưng ngươi vì sao rời đi một mình? Vì sao muốn bỏ lại ta? Ta ở Bạch gia chỉ có một người thân là ngươi! Kết quả là, ngay cả ngươi cũng rời bỏ ta!" "Tiêu Nhi.." bờ môi Bạch Nhan khẽ nhúc nhích, "Thật xin lỗi!" Sáu năm qua, nàng có Thần Nhi làm bạn, có sư phụ bảo vệ, Bạch Tiêu chỉ có một mình ở Bạch gia sống ròng rã sáu năm. Nàng đối với hắn thua thiệt, cả đời không thể đền bù! "Ta không cần ngươi xin lỗi!" Thiếu niên đè thật chặt bả vai Bạch Nhan, thanh âm có chút cuồng loạn chợt nhu hòa lại, "Ta chỉ muốn ngươi đáp ứng ta, sau này lại không vứt bỏ ta, được chứ?" Hắn một tay ôm lấy Bạch Nhan vào trong ngực, dùng sức ôm chặt thân thể nàng, tựa hồ sợ hãi sau một nhắc nàng sẽ biến mất. "Được," Bạch Nhan cảm nhận thân thể hắn có chút run rẩy, nàng giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, giọng nói ấm áp, "Ta sau này, sẽ không lại vứt bỏ ngươi!" Bạch Tiêu chậm rãi buông lỏng nữ tử trong ngực, nước mắt trên mặt chưa khô, nhưng lộ ra nụ cười đầu tiên trong sáu năm qua: "Nếu như ngươi muốn đi, thì mang ta đi theo, cho dù phải chịu khổ chịu tội, ta cũng không sợ! Chỉ cần ở cạnh ngươi, mọi thứ đều tốt!" "Ta sẽ không đi." Nàng trở về vì báo thù, thù chưa báo, sao có thể rời đi? "Tỷ," Bạch Tiêu do dự nhìn Bạch Nhan, môi mỏng khẽ nhấp, "Kỳ thật, vào đêm ngươi mất tích, ngoại tổ mẫu phái người đi tìm ngươi, dự định đưa ngươi đi Lam gia, lại bị Vu Dung ngăn chặn, ta định cho người mật báo, nhưng người kia không cho ta vào xem ngươi, ngày thứ hai, liền truyền ra tin tức ngươi cùng người bỏ trốn." Trong đầy Bạch Nhan hiện ra một gương mặt từ ái, đáng tiếc, bởi vì mẫu thân nguyên chủ thẹn với Lam gia, nhiều năm qua không có dũng khí bước vào Lam gia một bước. "Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu vẫn tốt chứ?" Lam gia dù sao cũng là nhà ngoại nàng, cho dù ít lui tới, nhưng nàng cảm nhận được, lão phu nhân đối với tỷ đệ các nàng là thật tâm yêu thương. Những năm qua, Lam lão phu nhân thường phái người đến đưa tỷ đệ qua phu, đều bị Bạch Tiêu cùng nguyên chủ cự tuyệt. Nghĩ tới đây, Bạch Nhan thở dài một tiếng, thật không biết cái tính bướng bỉnh của đôi tỷ đệ này là học từ ai, để người thương yêu bọn họ nhất phải lo lắng. "Ngoại tổ phụ ôm bệnh nhẹ, Lam gia chỉ dựa vào cữu cữu một người chống đỡ, không thể so sánh với lúc xưa," Bạch Tiêu nhìn Bạch Nhan, "Với lại, ngươi cũng biết, năm đó ngoại tổ phụ táng gia bại sản mua vô số đan dược, định cho cữu cữu dùng, nhưng năm đó mẫu thân khăng khăng muốn gả cho phụ thân! Cố tình ngay lúc đó Bạch gia còn không muốn chuyển nhà tới Đế thành." Bạch gia không chuyển tới Đế thành, tự nhiên là có nguyên nhân! Còn không phải sợ mẫu thân có Lam gia làm chỗ dựa, hắn không thể muốn làm gì thì làm? Nếu không về sau Bạch gia thành gia tộc nhất thế phong lưu, lập tức dời tới Đế thành.
Chương 22: Người Lam gia tới Bấm để xem "Vậy nên.." ánh mắt Bạch Tiêu dần dần lạnh xuống, "Ngoại tổ phụ cùng cữu cữu vì lo lắng cho mẫu thân, liền đem tất cả đan dược đều tặng cho mẫu thân! Nhưng bọn họ không nghĩ đến, mẫu thân lại đem tất cả cho phụ thân!" Vì mua những đan dược kia, Lam gia chẳng những tiêu hao hết tiền tài, còn đem vô số sản nghiệp đi cầm. Nếu cữu cữu có thể nhờ số đan dược kia mà đột phá, Lam gia sẽ không bị thua thiệt! Kể quả bọn họ trả giá nhiều như vậy vì đan dược, đều thành Bạch Chấn Tường! Lam gia cũng bởi vậy tuột dốc qua nhiều năm. "Ngoại tổ phụ như thế nào mà sinh bệnh?" Bạch Nhan khẽ nhíu mày, hỏi. Nói đến đây, sắc mặt Bạch Tiêu lạnh hơn, trong mắt ẩn chứa phẫn nộ. "Còn không phải bị Bạch Chấn Tường chọc tức!" Lần này, Bạch Tiêu ngay cả phụ thân đều không có gọi, trực tiếp dùng thẳng tên. "Ngoại tổ phụ từ khi mẫu thân bỏ mình, thân thể ngày càng lụi bại, sáu năm trước ngươi lại mất tích, hắn càng lo lắng thêm sinh bệnh, khoảng thời gian trước, biểu muội và Bạch Chỉ phát sinh xích mích, đánh một trận, hai người đều bị thương, ai ngờ Bạch Chấn Tường không biết tốt xấu tìm ngoại tổ phụ tính sổ, làm hắn tức đến ngất đi." Bạch Nhan nhớ rõ, ngày đó trước khi nàng rời đi, thân thể ngoại tổ phụ có vẻ không tốt, lại thêm nàng mất tích liền bị đả kích, đã có phần không dậy nổi. Nếu không Bạch Chấn Tường không có lá gan tới Lam gia kêu gào, đồng thời đem ngoại tổ phụ tức đến bệnh. "Lấy thực lực Lam gia, mua đan dược đều không thành vấn đề, vì sao ngoại tổ phụ bệnh lâu như vậy mà không có hồi phục?" Bạch Nhan nhẹ nhẹ vỗ cằm, đem nghi ngờ trong lòng hỏi. Bạch Tiêu lắc đầu: "Tình huống cụ thể ta cùng không rõ, nếu không, chúng ta đi Lam gia thăm ngoại tổ phụ?" "Được." Bạch Nhan gật đầu. Nhưng thật trùng hợp, ngay thời điểm nàng muốn đi Lam gia, Lam gia lão phu nhân đac nghe được tin tức nàng trở về, lập tức phái người tới Bạch gia. Lúc này, trong hành lang Bạch gia, một lão ma ma đang ngồi, trong tay nàng cầm chén trà uống một ngụm rồi đặt xuống, hỏi: "Lão phu nhân chúng ta tốt xấu gì cũng là ngoại tổ mẫu của Bạch Đại tiểu thư, ngoại tổ mẫu nhớ thương cháu gái mình mà sinh tật, các ngươi còn muốn ngăn cản ta đón nàng hay sao?" Thanh âm lão ma ma thập phần trung khí, ánh mắt sắc bén, khiến Bạch Chấn Tường khẽ nhíu mày. Nói thật, hắn không muốn để nữ nhi tiếp xúc với Lam gia! Ngay cả Bạch Tiêu thường xuyên đi Lam gia đều bị hắn đánh cho đau mà quay về! "Nhan Nhi vừa trở về, thân thể có bệnh nhẹ, chỉ sợ không thể qua Lam gia các ngươi.." Bạch Chấn Tường chưa nói xong, liền trông thấy Bạch Nhan dưới ánh nắng đi tới, theo sau là Bạch Tiêu, trong nháy mắt, lời nói bị chặn trong cổ họng, sắc mặt hắn rất khó xử. "Ngươi là người ngoại tổ mẫu phái tới đón ta sao? Đã như vậy chúng ta liền đi, đừng để ngoại tổ mẫu sốt ruột chờ." Bạch Nhan phảng phất như không thấy sự tồn tại của Bạch Chấn Tường, đi thẳng tới lão ma ma bên cạnh, mở miệng nói. Lão ma ma hơi king ngạc, nàng lúc trước tới đón Bạch Nhan mấy lần, đều bị nàng cự tuyệt, lần này, nàng vậy mà đồng ý rồi? "Bạch Nhan!" Bạch Chấn Tường tức giận đứng lên, "Đừng quên, nữ nhi gả ra như bát nước hất đi, mẫu thân ngươi gả cho ta, chính là thê tử của ta, mà ngươi cùng Tiêu Nhi, cũng là huyết mạch Bạch gia! Đối với các ngươi mà nói, Lam gia là người ngoài! Không có sự cho phép của ta, các ngươi tuyệt đối không thể về Lam gia!"
Chương 23: Lam gia lão phu nhân (1) Bấm để xem Bạch Nhan bị sự vô sỉ này làm cho bật cười: "Ta ngược lại hôm nay mới biết, trên người ta chảy chính là huyết mạch Bạch gia, ta còn tưởng rằng, ngươi chỉ là bố dượng của ta." "Làm càn!" Bạch Chấn Tường vỗ một chưởng lên bàn, nổi trận lôi đình, "Ngươi cái đồ hỗn trướng đại nghịch bất đạo, dám nói lão tử ngươi là bố dượng, hôm nay lão tử không giáo huấn ngươi, ngươi thật đúng là vô pháp vô thiên! Người tới, đem gia pháp lấy ra, hôm nay không cho bất cứ người nào đứng ta cầu tình!" Đôi mắt Bạch Nhan khẽ híp lại, bàn tay sinh ra ám kình, có thể cùng hắn ta giương cung bạt kiếm, ngay lúc này thanh âm nghiêm khắc của lão ma ma truyền đến. "Dừng tay!" Nàng từ ghế đứng lên, chén trà trong tay cũng đập xuống bàn, "Bạch gia chủ, Bạch phủ các ngươi vong ân phụ nghĩa, đã khi dễ người Lam gia chúng ta, hiện tại còn muốn giáo huấn Bạch đại tiểu thư, để ta nhắc lão phu nhân tìm thời điểm vào cung hảo hảo nói chuyện với Thái hậu một chút." Lúc mà Lam Nguyệt còn sống, Thái hậu rất thương nàng, vốn muốn gả nàng cho hoàng tử, không biết sao Lam Nguyệt khăng khăng không muốn vào cung, Thái hậu đành từ bỏ. Nếu không phải Bạch Nhược làm Thái tử phi, thêm thái hậu tuổi tác đã cao, dốc lòng hướng phật, Bạch Chấn Tường cũng không cả gan làm loạn như vậy! "Bạch Nhan, nếu như hôm nay ngươi dám cùng người Lam gia rời đi, thì sau này, ngươi không còn là huyết mạch Bạch gia! Hi vọng chính ngươi suy nghĩ thật kỹ!" Bạch Chấn Tường lộ ra vẻ mặt cao ngạo, nghiêm nghị nói. Bạch Nhan khóe môi hơi giương lên: "Cầu còn không được." Cầu còn không được? Bạch Chấn Tường lập tức mở to hai mắt, thở hổn hển không ngừng, hiển nhiên là bị chọc tức. Hỗn trướng này vừa nói cái gì? Cầu còn không được? Nàng thà lựa chọn một gia tộc đã xuống dốc như Lam gia, cũng muốn rời đi gia tộc thịnh vượng như Bạch gia? "Cút!" Bạch Chấn Tường phẫn nộ quát to một tiếng, "Ngươi lập tức cút khỏi đại môn Bạch gia, sau này, Bạch Chấn Tường ta không có nữ nhi này!" "Còn có ngươi!" Ánh mắt hắn dời sang Bạch Tiêu đang đứng bên cạnh Bạch Nhan, sắc mặt tái xanh, "Ngươi bớt qua lại với cái nghịch nữ này, miễn cho bị nàng làm hư! Dù sao ngươi cũng có Nhược Nhi là tỷ tỷ ưu tú, bớt cùng loại người này kết giao!" Bạch Tiêu đang định quay người rời đi, nghe Bạch Chấn Tường nói những lời này, cũng không quay đầu lại, nói: "Trên đời này không có ai so được với tỷ tỷ, Bạch Nhược tính là cái gì?" "Bạch Tiêu!" Bạch Chấn Tường đứng phắt dậy, nắm chặt nắm đấm run run, "Ngươi dám đi ra ngoài thử một bước!" Hiển nhiên, Bạch Tiêu sẽ không cho Bạch Chấn Tường mặt mũi, hắn ném xong lời này, thân ảnh tuyết trường sam màu trắng đã bước ra ngoài phòng, hướng theo phía Bạch Nhan mà đi. Sắc mặt Bạch Chấn Tường hết sức khó coi, đáng tiếc, Bạch Tiêu không phải như Bạch Nhan, hắn có thể không đau lòng đem Bạch Nhan đuổi ra khỏi Bạch gia, nhưng Bạch Tiêu, là nhi tử duy nhất của hắn! Bạch gia không thể không có người kế thừa! Lão ma ma không biết khi nào cũng rời đi, Vu Dung nhìn phương hướng đám người kia đi, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, khóc không thành tiếng: "Tướng công, ta biết ở trong lòng Tiêu Nhi, ta cùng tỷ muội Nhược Nhi từ đầu đến cuối đều là người ngoài, vì để cho quan hệ tướng công và Tiêu Nhi tốt lên.. không bằng tưởng công bỏ ta đi, ta sẽ dẫn Chỉ Nhi rời khỏi đây." Vốn lửa giận đầy mình, Bạch Chấn Tường nghe Vu Dung khóc lóc kể lể, tức giận trong lòng càng sâu. "Đây đều do Bạch Tiêu không biết nhìn người, có liên quan gì tới ngươi? Nha đầu Bạch Nhan dụng tâm hiểm ác, so ra kém chân tình của Nhược Nhi đối với Tiêu Nhi, sớm muộn hắn sẽ nhận ra, hắn đã phạm phải sai lầm!"
Chương 24: Lam gia lão phu nhân (2) Bấm để xem Bạch Nhan tiếp cận Tiêu Nhi, còn không phải muốn nhờ Tiêu Nhi tiếp nhận nàng? Một nữ nhân chưa lập gia thất đã mang thai, dù cho Bạch gia nhận lấy xấu hổ, hắn bất quá chỉ muốn phạt nàng thôi, không ngờ, nàng chẳng những không hối cải, còn hãm hại mẫu nữ Dung Nhi. Chỉ bằng điểm này, hắn sẽ không để nàng làm nữ nhi Bạch gia! * * * Sau khi Bạch Nhan rời khỏi đại sảnh, nàng dừng bước, gió nhẹ thổi qua phất một góc tay áo. "Tiêu Nhi, ngươi dự định lưu lại Bạch gia, hay muốn cùng ra rời đi?" Bạch Tiêu trầm mặc nửa ngày mới ngẩng đầu lên, con ngươi kiên định nhìn Bạch Nhan. "Tỷ, lúc trước bởi vì ta không có đủ thực lực, mới để cho ngươi bị người khi dễ, nhưng sáu năm qua ta không ngừng cố gắng, tại Bạch gia đã đứng vững bước chân." Dung nhan Bạch Tiêu tuấn mỹ, tựa hồ tỏa ánh hào quang, "Ta muốn đoạt hết thảy những gì thuộc về chúng ta! Ta sẽ không để Bạch gia mà mẫu thân đánh đổi rơi vào tay mẫu nữ Vu Dung." "Ta càng nghĩ là sẽ bảo vệ ngươi, không để mọi người khi dễ!" Edit: ThienDa Ánh mắt thiếu niên lướt qua phần bụng bằng phẳng của Bạch Nhan, tâm hắn nhũn ra, hốc mắt mỏi mệt. Hắn không hỏi Bạch Nhan đứa bé kia đâu, hắn không thấy Bạch Nhan mang hài tử về, hắn đoán, đứa bé này ngoài ý muốn sinh non. Năm đó Bạch Nhan không có thực lực, có thể tồn tại trên thế giới này đã không dễ, sao có thể bảo hộ đứa bé? "Tiêu Nhi," Bạch Nhan cho Bạch Tiêu một cái ôm ấm áp, "Ngươi không cần khổ cực như vậy, nếu như ngươi muốn toàn bộ giang sơn, ta đều có thể đoạt lấy cho ngươi." Bạch Tiêu cười cười, lời của Bạch Nhan hắn không cho là đúng, chỉ cho rằng Bạch Nhan muốn làm hắn vui vẻ mà thôi. Sáu năm, cho dù hắn trưởng thành nhanh, nhưng cũng không có khả năng nắm được Lưu Hỏa quốc. "Tỷ, ta đã quyết định, lấy thực lực của ta bảo vệ ngươi, hôm nay có Tôn ma ma tới đón ngươi, ta trước không thể cùng ngươi về nhà ngoại." "Tốt," Bạch Nhan nhướng mày, tiến đến bên cạnh Bạch Tiêu, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, "Ngươi đã quyết định, ta sẽ không ngăn cản ngươi, nếu ngươi có thế tìm ra nhãn tuyến (*) Bạch gia, thì hãy đi tìm ta, ta sẽ cho ngươi gặp một người." (*) nhãn tuyến: Chỉ người giám thị, giám sát, theo dõi, bí mật tìm tòi thông tin Nhãn tuyến? Bạch Tiêu ngơ ngác một chút, Bạch Chấn Tường cho người giám thị hắn? Đương lúc Bạch Tiêu nghi hoặc làm sao Bạch Nhan phát hiện ra nhãn tuyến, Bạch Nhan đã theo lão ma ma ra ngoài viện. Trước khi rời đi, con ngươi Bạch Nhan giống như lơ đãng đảo qua một cây đại thụ, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo. Xem ra, hẳn là tới thời điểm giúp Tiêu Nhi diệt những nhãn tuyến này trước.. Nam nhân ẩn trên thân cây đang nhìn chằm chằm Bạch Tiêu bị giật nảy mình, hắn ẩn sâu như vậy, phế vật kia làm sao phát hiện? Nhất định là trùng hợp thôi! Nam nhân ở trong lòng tự an ủi mình, không suy nghĩ nhiều tới cái nhìn kia của Bạch Nhan, càng không biết, hắn cách ngày chết còn không xa.. * * * Sáu năm trước, Bạch Nhược còn chưa gả cho đương kim Thái tử, lúc đó Lam gia, cho dù Lam lão gia tử còn ốm liệt giường, khách vẫn đến đầy nhà. Bây giờ mới qua ngắn ngủi sáu năm, cổng rất quạnh quẽ, chỉ có ngẫu nhiên vài người đi ngang qua, đa số toàn đi đường vòng, bởi vì sợ phải đắc tội Bạch gia. Giờ phút này, Bạch Nhan đứng tại cổng Lam gia, nhìn qua đại môn tiêu điều, sắc mặt bình tĩnh che dấu sóng gió mãnh liệt nơi đáy mắt. "Bạch tiểu thư, mời, lão phu nhân đợi ngươi đã lâu." Lão ma ma làm động tác mời, thái độ có phần cung kính.
Chương 25: Lam gia lão phu nhân (3) Bấm để xem "Phía trước dẫn đường." Bạch Nhan hướng lão ma ma nhẹ gật đầu, theo lão ma ma bước vào cửa. Sân Lam gia cùng Bạch gia xa hoa có khác biệt, ngược lại có cảm giác sơn thủy thanh nhã, lộ ra vẻ an tình tường hòa. Bạch Nhan vừa bước mấy bước, liền trông thấy ở nơi không xa, một lão nhân tóc mai bạc trắng, chống quải trượng vội đi về phía nàng. "Nhan Nhi, ngươi là Nhan Nhi?" Lão phu nhân nước mắt chực trào, dừng trước mặt Bạch Nhan, bàn tay thô ráp run rẩy hướng phía khuôn mặt nàng, "Hài tử, những năm qua ngươi chịu khổ rồi!" Một câu chịu khổ, để trong lòng Bạch Nhan chùng xuống, nàng nhấc tay đỡ lấy thân thể lão phu nhân đang run rẩy: "Ngoại tổ mẫu, ta tới thăm người." "Về rồi thì tốt, về rồi thì tốt," giọng nói của lão phu nhân không ngừng run rẩy, "Ngươi hiện tại trở về, trước hết ở Lam gia vài ngày, Tôn ma ma, đi chuẩn bị phòng cho biểu tiểu thư." "Vâng," Tôn ma ma cong người cung kính đáp, "Bất quá, thưa lão phu nhân, nô tỳ cho rằng Bạch tiểu thư có thể muốn ở tại Lam gia chúng ta." Lão phu nhân khẽ giật mình, nghiêm mặt nói: "Đã xảy ra chuyện gì?" Nhan Nhi dù sao cũng là nữ nhi Bạch gia, bây giờ Tôn ma ma nói sẽ ở hẳn tại Lam gia, ở Bạch gia khẳng định đã có chuyện. "Bẩm lão phu nhân, lúc nô tỳ đi đón Bạch tiểu thư, Bạch gia chủ nói đã gả đại tiểu thư cho hắn làm thê tử, như vậy Lam gia với Bạch tiểu thư là người ngoài! Nếu như nàng cứ khăng khăng đi Lam gia, liền trục xuất nàng khỏi gia môn!" Đại tiểu thư trong miệng Tôn ma ma, hiển nhiên là Lam Nguyệt, trước khi Lam Nguyệt xuất giá, nàng vẫn xưng hô như vậy, đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi. "Hay cho một tên Bạch Chấn Tường!" Lam lão phu nhân thập phần tức giận, "Nếu như năm đó không có Lam gia, hắn sẽ có thành tựu như hôm nay? Hiện tại cánh cứng cáp rồi, liền nói Lam gia là người ngoài? Cái loại phụ thân bạch nhãn lang, không cần có cũng được!" Nói xong, lão phu nhân cầm tay Bạch Nhan, từ ái nói: "Nhan Nhi, ngươi về sau ở lại Lam gia, Bạch gia không muốn ngươi, ngoại tổ mẫu nuôi ngươi! Chỉ cần ngoại tổ mẫu còn có một miếng ăn, sẽ không để cho ngươi bị đói!" "Ngoại tổ mẫu, ta sẽ ở lại Lam gia vài ngày, nhưng sẽ không ở luôn," Bạch Nhan nhìn lão phu nhân định nói thêm gì, vội vàng ngắt lời, "Người yên tâm, ta ở Lưu Hỏa quốc còn có chỗ ở, nếu là ta thật cần giúp đỡ, ta sẽ tới Lam gia tìm người." Lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Nhan, khẽ thở dài một tiếng: "Cái tính tình này của ngươi, cùng ngoại tổ phụ bướng bỉnh giống nhau, thôi thôi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, ngươi rảnh rỗi tới thăm lão nhân gia ta là đủ." Trước kia Bạch Nhan đổi với những thân nhân này ít tiếp xúc, nàng chỉ biết Bạch Tiêu đối xử với nàng rất tốt, nhưng bây giờ, nghe những lời này của lão phu nhân, nàng mới hiểu được, Bạch Nhan trước đây bỏ lỡ nhiều thế nào? "Ta nghe nói ngoại tổ phụ bị bệnh, hiện tại đã tốt hơn chưa?" Bạch Nhan nghĩ tới vấn đề của Lam lão gia tử, nhíu mày hỏi. "Vẫn là như thế," ánh mắt lão phu nhân ảm đạm, "Nhan Nhi, ta dẫn ngươi đi thăm ngoại tổ phụ, kỳ thực những năm này, ngoại tổ phụ thường xuyên nhắc tới ngươi, chỉ sợ ngươi ở bên ngoài chịu ủy khuất." Đừng nhìn Lam lão gia tử tính tình quật cường, năm đó Bạch Nhan không từ mà biệt hắn đã tuyên bố nàng không phải ngoại tôn nữ của Lam gia! Nhưng sáu năm qua, hắn chưa từng quên nàng, nhất là hôm nay, nghe tin nàng trở về, hắn lập tức phân công người tiếp đón.
Chương 26: Tứ phẩm đan dược (1) Bấm để xem "Nương." Lúc này, phu nhân đứng bên cạnh lão phu nhân dịu dàng cười một tiếng: "Nhan Nhi lần đầu tới Lam gia, ta sợ hạ nhân chuẩn bị không tốt, nên ta đích thân đi chuẩn bị phòng." "Tốt, Nhược Lan, chuyện này làm phiền ngươi," lão phu nhân mỉm cười, "Nhan Nhi, đây là mợ ngươi, mấy năm qua ngươi chưa từng tới Lam gia, chắc là còn chưa quen thuộc, đúng, ngươi còn có ba biểu ca, một biểu muội, đến lúc ta lại giới thiệu cho ngươi biết." Nghe vậy, Bạch Nhan quay đầu nhìn Đổng Nhược Lan, đồng thời Đổng Nhược Lan cũng ngẩng lên nhìn nàng, nở nụ cười thân thiện. "Nhan Nhi, ngoại tổ phụ ngươi hẳn là đợi không được, ta trước mang ngươi qua gặp hắn một chút." Lão phu nhân lại vỗ vỗ tay Bạch Nhan, khuôn mặt lộ ra nụ cười hiền lành. Bạch Nhan cũng không nhiều lời, trực tiếp đỡ lấy thân thể đang run rẩy của lão phu nhân, một nha hoàn đi trước dẫn đường, hướng về phía sương phòng. Bốn chân giường lớn khắc hoa, Lam lão gia tử thân thể ốm bệnh dựa lưng vào vách tường, mắt lão quét về phía nam nhân tuấn mỹ đang thất thần, lập tức trừng hắn một cái: "Làm sao? Muốn gặp xú nha đầu như vậy? Ngươi còn không mau lăn đi, lão nhân ta không cần ngươi chiếu cố." Nam nhân có chút xấu hổ: "Ta đương là cữu cữu, chất nữ trở về nhất định không thể không gặp, huống chi, là ai từ khi Tôn ma ma rời đi vẫn giương mắt ra ngoài nhìn?" "Buồn cười! Ta lại muốn gặp xú nha đầu kia? Ngươi cũng không nhìn một chút nha đầu kia không xem trọng ta nhiều năm không hề liếc mắt một cái, cuối cùng còn làm ra chuyện chưa thành thân đã mang hài tử! Chưa thành thân cũng thôi đi, coi như Bạch gia không cần nàng, Lam gia ta không phải không có khả năng nuôi một đôi cô nhi quả mẫu, nhưng ngươi nhìn nha đầu này làm ra chuyện tốt gì? Thế nhưng không từ mà biệt!" Lam lão gia tử càng nói càng kích động, sắc mặt đỏ lên, dọa đến nam nhân kia vội vàng vuốt ngực lão gia tử. "Vũ Nhi, ngươi nói xem, đời trước ta đã tạo nghiệt gì, mới rước lấy một đôi mẫu nữ đem ta sống sờ sờ ra tức chết!" "Phụ thân, ngươi bớt giận," Lam Vũ sợ Lam lão gia tử tức giận quá độ, vội vàng an ủi, "Muội muội lúc ấy không hiểu rõ người, mới bị người lừa bịp, về phần Nhan Nhi, mặc dù ta tiếp xúc với nàng không nhiều, nhưng cũng biết cách làm người của nàng, không có khả năng cùng người cẩu thả, nhất định là có kẻ hãm hại!" "Ngươi cứ vì nàng giải vây đi!" Lam lão gia tử hừ một tiếng, đôi mắt không khống chế được nhìn ra ngoài cửa, "Tôn ma ma tới Bạch gia đã được một lúc, vì sao không đón được xú nha đầu kia? Vũ Nhi ngươi qua nhìn một chút, đừng để người Bạch phủ khi dễ lão ma ma Lam gia." Lam Vũ bĩu môi, lo lắng cho Nhan Nhi cứ việc nói thẳng, còn đem lão ma ma ra, còn không biết Nhan Nhi tới, đối mặt với tình tình quật cường như trâu của phụ thân, liệu có bị dọa sợ.. Đúng lúc này, Lam Vũ nghe thấy tiếng trò chuyện của Lam lão phu nhân cùng một nữ tử, đáy mắt hắn hiện lên tia mừng rỡ: "Phụ thân, là mẫu thân cùng Nhan Nhi tới." Ngón tay Lam lão gia tử run lên, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt liếc về phía cổng rồi lập tức thu hồi lại, hừ lạnh một tiếng: "Tới thì tới, ngươi cần gì phải kích động như vậy?" "Ngươi cứ giả vờ đi." Trong lòng Lam Vũ thầm mắng lão phụ thân một chút, cũng không để ý tới hắn nữa, hắn rời giường đi ra phía cửa. Vừa đến cửa, cửa phòng liền bị đẩy ra, một nha hoàn dẫn đầu tiến đến, cung kính nói: "Lão gia chủ, lão phu nhân cùng Bạch tiểu thư tới."
Chương 27: Tứ phẩm đan dược (2) Bấm để xem Lam lão gia tử không cử động, tựa như không nghe thấy lời của nha hoàn, nhưng mà hắn nhịn không được quét về phía cửa. Dưới ánh mặt trời, một thân bạch y tuyệt thế như họa rơi vào mắt bọn họ. Năm đó Bạch Nhan, cho dù chưa từng bước vào Lam gia, nhưng lúc còn nhỏ có gặp qua Lam Vũ. Khi đó Bạch Nhan nhỏ gầy, tính tình nhu nhược, nàng thường hay nấp sau lưng Bạch Tiêu khi đó thấp hơn một cái đầu, không dám gặp mặt. Nhưng hôm nay, nữ tử lớn đến duyên dáng yêu kiều, nụ cười tự tin mà hoàn mỹ, trên người không có bóng dáng khiếp nhược ngày trước. Lam Vũ trong lòng cảm thán, những năm rời khỏi Bạch gia, nàng đã thay đổi lớn như thế. "Hừ!" Lam lão gia tử quét mắt nhìn Bạch Nhan, hừ lạnh nói, "Ai bảo các ngươi mang nha đầu này tới? Ta không muốn nhìn thấy nàng!" Lão phu nhân liếc Lam lão gia tử: "Đã như vậy, ta liền mang Nhan Nhi đi! Miễn cho nàng vừa về đã bị ngươi gào lớn!" Dứt lời, nàng quay người, dìu Bạch Nhan nói: "Nhan Nhi, chúng ta đi, về sau đừng lại gặp lão nhân này." "Ngươi.." Lam lão gia tử hít khí không thông, ho kịch liệt hai tiếng. Lam Vũ vội tiến đến vuốt ngực cho lão gia tử. Lam lão gia tử thật vất vả mới thuận khí, gương mặt đỏ bừng nói: "Về cũng đã về, lại đem đuổi đi, thế nhân sẽ nói ta là lão đầu không có thân tình! Vậy ta phải cố cho nàng lưu lại." Edit: ThienDa Lão bà tử này, lại không biết hắn muốn hạ bậc thang? Đã không phối hợp một chút, còn để hắn buông thể diện cho nàng ở lại. "Nhan Nhi ngươi xem ngoại tổ phụ ngươi không thành thật chút nào, vừa rồi biết tin ngươi trở về, hắn để Vũ Nhi tìm Tôn ma ma tới đón ngươi, kết quả Vũ Nhi động tác chậm chạp một chút, kém chút nữa là bị lão nhân này mắng chết." Khuôn mặt lão phu nhân toàn ý cười, bây giờ Nhan Nhi trở về, lòng của bọn hắn có thể buông xuống. Lão gia tử bị lão phu nhân vạch trần, lập tức dựng râu trừng mắt, tức giận tới khuôn mặt một mảnh đỏ bừng. "Cữu cữu, ta có thể xem một chút rốt cuộc ngoại tổ phụ bị bệnh gì?" Bạch Nhan quay đầu nhìn Lam Vũ, nói. Lam Vũ ngẩn người, bất quá cũng không có nghĩ nhiều, khẽ gật đầu: "Ngươi muốn nhìn có thể tùy tiện nhìn, bệnh của phụ thân, đã không có biện pháp.." Lam Vũ đang nói lời này, Bạch Nhan đã đi về phía giường lão gia tử, nàng chỉ kiểm tra sơ qua một lần, cho kết quả đại khái. "Thân thể ngoại tổ phụ các chức năng đã thoái hóa, khí quan cũng gần như suy kiệt, nếu như tiếp tục, có lẽ ngoại tổ phụ không chống đỡ được mấy năm." Trái tim Lam Vũ co lại, cười khổ nói: "Ta tìm đan dược sư xem qua bệnh của phụ thân, bọn họ nói cùng ngươi không sai biệt lắm, hơn nữa, bọn họ còn nói, chỉ có Tứ phẩm đan dược Sinh Hóa Tái Tạo hoàn mới có thể cứu hắn, chỉ là.. trên đại lục, đan dược rất trân quý, cho dù là Hoàng tộc, cũng chỉ có vài viên Tứ phẩm đan dược.." Nhiều năm trước, Lam gia dùng hết khả năng, vì Lam Nguyệt chuẩn bị nhiều đan dược, những đan dược kia đều là Tam phẩm, đừng nghĩ Tam phẩm và Tứ phẩm hơn kém một bậc, giá cả lại trên trời dưới đất. Huống chi, tại Lưu Hỏa Quốc, đan dược sư Tứ phẩm không nhiều. Bạch Nhan nhìn Lam Vũ, lại nhìn Lam lão gia tử và lão phu nhân, tay sờ trên mũi, nói: "Thật sự trùng hợp, ở chỗ ta vừa vặn có một viên Sinh Hóa Tái Tạo hoàn, bất quá, viên Sinh Hóa Tái Tạo hoàn là sư phụ ta lúc luyện tập luyện chế ra, hiệu quả cũng bình thường, nhưng cứu ngoại tổ phụ thì không có vấn đề gì."
Chương 28: Tứ phẩm đan dược (3) Bấm để xem Viên Sinh Hóa Tái Tạo hoàn này là lúc nàng vừa mới dạy mấy vị sư phụ luyện chế, khi bọn hắn luyện tập. Mặc dù là luyện tập, nhưng dù sao cũng thành công, nàng vì không muốn lãng phí nên thu hồi lại, định mang đi bán. Lam Vũ hô hấp căng thẳng, vội vàng đè bả vai Bạch Nhan: "Ngươi nói thật? Ngươi thật sự có Sinh Hóa Tái Tạo hoàn?" Lão phu nhân cũng chấn kinh, nhưng nàng so với Lam Vũ lại nói khác. "Nhan Nhi, ý của ngươi là, ngươi bái một đan dược sư Tứ phẩm làm sư phụ?" Đan dược sư Tứ phẩm, ngay cả Hoàng tộc cũng xem là thượng khách! Nhanh Nhi khổ cực như vậy, có thể bái đan dược sư Tứ phẩm làm sư phụ? Bạch Nhan nhẹ vỗ cằm, á một tiếng: "Ân, xem như vậy đi." Mấy sư phụ của nàng, nào phải chỉ là đan dược sư Tứ phẩm? Bất quá trên phiến đại lục này, thuật luyện đan cùng của nàng ở Hoa Hạ có chút khác biệt. Đặc biệt ở chỗ, thuật luyện đan ở Hoa Hạ luyện ra đan dược càng thêm tinh thuần. Cho nên bọn hắn từ Nhất phẩm đan dược bắt đầu học lại, đó là lý do có viên Tứ phẩm đan dược này. Lam lão gia tử không phải người bình thường, phản ứng cùng người khác tự nhiên không giống. Hắn chỉ hơi khiếp sợ, sau đó sắc mặt lại như cũ, nghiêm khắc nói: "Ngươi bái một đan dược sư Tứ phẩm làm vi sư, đó là chuyện cực tốt, nhưng ngươi bắt hắn luyện chế đan dược cứu ta, hắn chẳng nhẽ không có ý kiến? Ngươi vẫn là đem đan dược cất đi, thật vất vả mới có cơ hội như vậy, sao có thể làm ra sự tình này?" Lam lão gia tử ngữ khí mặc dù nghiêm túc, nhưng căn bản là đang cân nhắc kỹ. Dù sao, những năm gần đây, hắn ít liên hệ cùng những đan dược sư, những đan dược sư đều là người thành tinh, hắn tận mắt thấy một nữ học đồ đem đan dược cầm đi cho nhà, kết quả, kém chút nữa bị đan dược sư kia đánh chết. " Lão gia tử rất không hi vọng những khổ cực của Bạch Nhan, bởi vì hắn mà bỏ lỡ một vị sư phụ lợi hại như thế. Bạch Nhan nhướng nhướng mày:" Sư phụ ta rất thương ta, hắn sẽ không có ý kiến, với lại, ngay cả sủng vật nhà ta, ăn đan dược như ăn đậu. " Lam lão gia tử vốn còn muốn nói thêm, liền nghe thấy sủng vật nhà nàng đem đan dược ra ăn như ăn đậu, tức khắc đau lòng, khuôn mặt giật giật một cái. " Một đám bại gia tử! " Đan dược là cái gì? Là vật mà trong thiên hạ ai cũng thiết tha mơ ước, vậy mà, hai sư đồ này đem đan dược cho sủng vật ăn như đường đậu? Bạch Nhan lấy bình sứ đem cho Lam Vũ:" Trong này là Sinh Hóa Tái Tạo hoàn, ngươi cho ngoại tổ phụ ăn, vài ngày sau thân thể sẽ bình phục. " Bàn tay Lam Vũ có chút run rẩy, trong cái lọ này thế nhưng là Tứ phẩm đan dược, làm hắn không thể không kích động. Lam lão gia tử nhìn tay Lam Vũ run rẩy, tâm nhảy dựng lên, sợ Lam Vũ tay run một cái, đem bình sứ đập vỡ. Còn tốt, tay Lam Vũ nắm chặt bình sứ, rất thận trọng mở nắp bình, đổ ra một viên đan dược màu lục, đưa tới trước mặt lão gia tử. " Cha, ngươi nhanh ăn vào đi. " Lam Vũ vội vàng thúc giục. Giờ nhắc này, Lam lão gia tử cũng không phát hiện, tay của hắn cũng run rẩy đến lợi hại, tốn nhiều sức lực, mới tiếp được đan dược trong tay Lam Vũ. " Xú nha đầu, ta cho ngươi biết, đừng nghĩ tới dùng một viên thuốc thu mua ta! Nếu như không giải thích một chút nguyên nhân ngươi bỏ đi, ta và ngươi liền không xong!"
Chương 29: Lần gặp mặt không tốt đẹp (1) Bấm để xem Nói xong, Lam lão gia tử một mạch đem đan dược ăn vào, đan dược đi vào miệng, hóa thành một dòng nước ấm, chậm rãi lưu chuyển khắp lục phủ ngũ tạng của hắn. Lúc này, Lam lão gia tử cảm nhận được thân thể của mình được dòng nước ấm chữa trị, cái cảm giác thoải mái này, từ nhiều năm qua, trước khi bị bệnh liệt giường thì chưa từng có, thoải mái tới mức hắn muốn cười sang sảng hai tiếng. Thế nhưng để không mất mặt, lão gia tử đem cảm giác thống khoái kia đè ép xuống. "Đan dược đã ăn vào, bây giờ có thể nói cho ta, ngươi vì sao không từ mà biệt?" Tay hắn vuốt chòm râu bạc, mặt không biểu tình, giọng điệu nghiêm khắc hỏi. Vừa nghĩ tới chuyện năm đó, đôi mắt Bạch Nhan chìm xuống: "Chưa thành thân đã mang thai không phải chủ ý của ta, là Bạch Nhược gây nên, nàng vì muốn có Nhị hoàng tử, liền hạ dược ta, khiến ta thân bại danh liệt, nàng có thể thay ta gả vào Hoàng tộc." Nắm tay Lam lão gia tử bỗng dưng xiết chặt, ngay cả Lam Vũ cùng Lam lão phu nhân cũng cảm thấy khí tức biến hóa. Phảng phất có mưa to gió lớn sinh trưởng từ Lam lão gia tử mà ra, bầu không khí trong phòng đều theo Bạch Nhan bị đè nén. "Phát sinh chuyện lớn như vậy, tại sao ngươi không nói cho ta?" Lam lão gia tử thanh âm tức giận, quát lớn. "Ta ngay cả cơ hội từ biệt Tiêu Nhi cũng không có, làm sao có thể trở về?" thần sắc Bạch Nhan bình tĩnh, "Năm đó, Bạch Chấn Tường không ở nhà, Vu thị cùng Vu Dung vì lợi ích, muốn đem ta bán cho Tiền gia lão đầu làm thiếp, ta là thừa dịp người nhà họ Tiền đưa ta ra ngoài mà chạy trốn." Lam lão gia tử hô hấp càng ngày càng gấp, nắm đấm cũng run rẩy thêm lợi hại. Hắn khẽ nhắm hai mắt lại, giống như làm vậy mới có thể dịu đi nội tâm đau đớn. Thật lâu, hắn mới mở mắt, trong đời này, hắn nói duy nhất một câu thành thật mà ôn hòa. "Hài tử, là ta hiểu lầm ngươi." Hài tử Lam gia, ở Bạch gia rốt cuộc là chịu bao nhiêu ủy khuất? Nực cười là hắn từ đầu đến cuối cho rằng Bạch phủ không dám khắt khe, nên mới không phát hiện đứa cháu ngoại ở Bạch phủ chịu hà khắc! "Nhan Nhi," đáy mắt Lam Vũ tràn đầy đau lòng, tâm hắn đau khi Bạch Nhan tuổi còn nhỏ mà trải qua sự tình tàn khốc như vậy, "Lúc trước, ngươi từ trong tay Tiền gia chạy ra, vì sao không tới Lam gia? Cữu cữu cùng ngoại tổ phụ, nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!" Bạch Nhan vừa cười vừa nói: "Dù các ngươi tin tưởng ta, thế nhân cũng không tin, lúc đó dù sao ta cũng là nữ nhi Bạch gia, nếu Vu Dung cưỡng ép mang ta đi, dư luận nhất định đứng về phía Bạch gia, ta cũng không có năng lực phản kháng." Cũng may, giờ nàng đã có năng lực, ngày đó bị tổn thương, nhất định phải hoàn trả gấp trăm gấp ngàn lần! "Tiểu Nhan Nhi," lão phu nhân vỗ vỗ tay Bạch Nhan, đau lòng thở dài một tiếng, "Những chuyện này ngươi có nói với Tiêu Nhi không?" Bạch Nhan lắc đầu: "Nếu Tiêu Nhi biết ta kém chút nữa bị bán, nhất định sẽ lao đi tìm Vu Dung tính sổ, mà bây giờ ta có ít chuyện muốn tra, tra rõ ràng trước đã, nên đành để Bạch gia sống tạm." Lam lão gia tử hiển nhiên đã bị chọc tức không rõ, ngực đè nén cỗ đau đớn, hắn dùng sức hòa hoãn mấy hơi, nói: "Mấy ngày này ngươi ở lại Lam gia, cái gì cũng không cần quản! Lũ hỗn đản Bạch gia dám tìm tới cửa, lập tức đem bọn hắn đánh đuổi ra! Ta còn không có vô dụng đến mức ngay cả ngoại tôn nữ cũng không bảo vệ được!"