Quý Như Hinh, là nữ chủ có chức vụ tổng tài, cùng phú nhị đại nam chủ đã biết nhau từ rất sớm, nhưng nghĩ rằng nam chính đã không tìm kiếm một công việc nghiêm túc, tính cách lại tùy tiện, thập phần không đáng tin cậy, cuối cùng, cô đã chọn một người đàn ông được giới thiệu. Kết hôn ngay sau ba tháng yêu nhau.
Khi đọc, Lăng Ức Đồng có một nhận thức tinh tế về nữ chủ, *bởi vì nữ chủ thực sự là một người vợ và một người phụ nữ*. Ngay cả khi chúng ta không nói về sự lựa chọn của hôn nhân, cô ấy bởi vì sau khi kết hôn không có con tự giễu chính mình là "một con gà mái không thể đẻ trứng."
* nguyên văn là: Bởi vì nữ chủ thật sự là thái thái quá bánh bao (mình không hiểu bánh bao trong câu này là gì nên không biết dịch đúng không

.
Có gì sai với phụ nữ không có con!
Đương nhiên khá tốt khi có con, tưởng sinh là một loại lựa chọn, nhưng là không nghĩ sinh, sinh không ra không phải cũng là một loại lựa chọn sao.
Tra nam quyết đoán lừa dối vì người yêu không sinh được con, mới càng hẳn là ném vào thùng rác.
Nguyên chủ cũng là mắt mù, sẽ coi trọng nam nhân như vậy, quả nhiên thẩm mỹ không tốt.
"Gần đây, mẹ chồng tớ cho tớ tìm chút mét khối, mỗi ngày trong nhà đều là trung dược vị, uống đến tưởng phun." Quý Như Hinh vùi đầu vào cánh tay, khuôn mặt đầy buồn bã.
Nữ chủ thực sự có khuôn mặt đáng thương làm cho người ta thương tiết.
Có đoạn tình tiết, Lăng Ức Đồng gật đầu ở trong lòng, cắn ống hút trà sữa và nói: "Mét khối, thứ đó không đáng tin chút nào, đại bộ phận đều là chỉ số thông minh thuế."
"Ai, nếu là thật sự hữu dụng thì tốt rồi, đi bệnh viện kiểm tra cũng không có vấn đề a."
Hai người ngồi cạnh nhau ở một bên bàn, lúc này Lăng Ức Đồng đột nhiên duỗi tay kháp vào cánh tay của Quý Như Hinh, đối phương lập tức kêu một tiếng và rút về.
"Hắn động thủ thủ với cậu." Lăng Ức Đồng sử dụng một câu khẳng định. Cô từ lâu đã biết rằng có một vết bầm tím dưới quần áo của Quý Như Hinh.
Quý Như Hinh ấp úng mà trả lời: "Không.. Không có, là tớ chính mình làm việc không cẩn thận."
"Nhà cậu nhiều người hầu hầu như vậy, còn cần cậu làm việc, cậu làm cái gì có thể đem chính mình bị thương." Lăng Ức Đồng những câu hỏi ép sát.
"Chân trượt, không cẩn thận từ trên cầu thang ngã xuống." Quý Như Hinh còn ở mạnh miệng, bất quá thanh âm càng ngày càng nhỏ, còn không dám nhìn Lăng Ức Đồng.
Lăng Ức Đồng thở dài, cầm tay Quý Như Hinh.
Ngay lập tức, một đống lớn ký ức được thấm nhuần một lần nữa. Trước khi Lăng Ức Đồng có thời gian để nhổ vào thiết lập usb của việc truyền ký ức thông qua cảm ứng, cô đã đắm chìm trong những ký ức thuộc về cô mà không phải trong những tác phẩm gốc này.
Khi được 13 tuổi, nam sinh trong lớp lấy Lăng Ức Đồng ra giễu cợt, thật ra cô không để ý câu nói kia, nhưng Quý Như Hinh luôn có tính tình ôn hòa, đứng trước mặt cô và giận dữ yêu cầu các nam sinh kia xin lỗi.
Khi Quý Như Hinh được 15 tuổi, yêu thầm một nam sinh trong lớp học, Lăng Ức Đồng tuy rằng trước kia chưa bao giờ dùng con mắt xem qua nam sinh kia, nhưng vẫn cố ý tiếp xúc đối phương làm ái muội, có đoạn thời gian Lăng Ức Đồng cố ý nhắc tới nam sinh kia, Quý Như Hinh cười cười nói đã không thích hắn.
Vào năm 17 tuổi, lớp Lăng Ức Đồng tham gia thành phố diễn xuất bài kịch bản, chính mình cô phối hợp áo sơmi trắng không cẩn thận bị người khác đổ đồ uống lên áo. Sau khi phàn nàn với Quý Như Hinh trên điện thoại di động, Quý Như Hinh đã đưa tới cho cô một kiện áo sơmi trắng vào buổi chiều. Khoảng cách giữa hai trường trung học của hai người không hề ngắn Lăng Ức Đồng cũng không nghĩ tới Quý Như Hinh sẽ đến. Kinh ngạc qua đi, cô cười hì hì và nhét chiếc áo bẩn của mình vào trong vòng ngực của Quý Như Hinh và nói, bảo bối của tớ có thể làm ơn cậu giúp tớ giặt sạch không. Quý Như Hinh lộ ra bắt ngươi không có cách biểu tình, nhưng một chút đều không cảm thấy là gánh nặng liền đồng ý.
Khi 18 tuổi, kê khai chí nguyện, hai người có chung một chí nguyện là trùng hợp, kỳ thật Lăng Ức Đồng bị mù điền, mà Quý Như Hinh lưỡng, theo Lăng Ức Đồng chí nguyện. Nhất định là đặc biệt có duyên, hai người được nhận vào cùng trường. Lúc trước Lăng Ức Đồng cũng nhận thức rất nhiều xã hội thượng tiểu tỷ muội, Quý Như Hinh có vẻ quá nhàm chán với cô, nhưng trong nháy mắt, cư nhiên là cùng Quý Như Hinh trở thành bằng hữu thời gian dài nhất.
Ở tuổi 20, một nam sinh thích Lăng Ức Đồng đã đặt bãi ngọn nến dưới lầu ký túc xá nữ để thú nhận. Lăng Ức Đồng vốn có ấn tượng xấu với nam sinh đó. Cô vô cùng khó chịu vì điều này buộc cô phải bày tỏ thái độ của mình, vì thế bị hàng xóm lặp lại thúc giục ba bốn lần, ai đó đến nói với cô rằng khi cô không nhìn thấy tình huống ở tầng dưới, cô đi xuống dưới lầu nhận hoa tươi cua nam sinh kia, *ngã vào mặt đối phương, sau đó quay đầu mà đi. Sau đó, cô nghe nói rằng nam sinh kia bắt đầu lan truyền những tin đồn không hay về cô. Những người biết lý do sẽ cảm thấy nam sinh kia thực bỉ ổi, nhưng những người không biết thì sẽ chỉ quan tâm đến những tin đồn kỳ quái, sau lại đồn đãi dần dần yếu bớt, nghe nói là Quý Như Hinh tại đây nổi lên tác dụng rất lớn.
* mình nghĩ là tát vào mặt đối phương nhưng không chắc nên để nguyên văn.
Ở tuổi 23, trong đám cưới Quý Như Hinh, Lăng Ức Đồng đã ôm cô rất lớn, bất quá khi ôm cô đã nghiêng đầu đi, từ trên xuống dưới đánh giá tối tượng Quý Như Hinh kết hôn là Mạnh Tử Hiên..
Trong sách, Lăng Ức Đồng nói tâm sự trong lòng cồ ngay trước khi chết, nói chính mình vẫn luôn ghen ghét Quý Như Hinh, dựa vào cái gì cô luôn có thể có được thứ mình muốn, rõ ràng cô là người tầm thường, làm bà chủ gia đình, nhưng dựa vào cái gì như vậy cô cuối cùng luôn là có thể tìm được người mình thích và người thích chính mình, mà bản thânLăng Ức Đồng cô liền không được.
Dựa vào cái gì từ nhỏ đến lớn đều là một bộ hoàn toàn không thèm để ý, rõ ràng không đi tranh đoạt liền không thể đến được hạnh phúc không phải sao?
Bên trong tiệm bánh ngọt, có một bài hát dễ thương của một dòng nữ tính, lặp đi lặp lại "nhưng tôi đã yêu bạn khi tôi gặp".
Quý Như Hinh đột nhiên siết chặt ngón tay, mở to mắt và nghiêng người trước mặt Lăng Ức Đồng: "Đồng đồng, cậu như thế nào khóc."
Lăng Ức Đồng vội vàng giơ tay lau một chút, kết quả lại chọc đến khóe mắt chảy ra càng nhiều nước mắt, cô thật sự nhịn không được, xoay người ôm lấy Quý Như Hinh. Quý Như Hinh vẻ mặt không thể hiểu được mà đóng băng tại chỗ.
Khi đọc sách, cô cũng không thích bánh bao nữ chủ này, tính cách nhút nhát, vĩnh viễn bị đẩy đi, còn thực dễ dàng tự oán tự ngải. Mọi người đều biết rằng người đàn ông của cô ấy đã lừa dối, nhưng cô ấy là người duy nhất không tin điều đó,
Hơn nữa đối thượng nam chủ thời điểm ngược lại là các loại chơi tính tình, hiểu lầm, sau đó sinh sôi bỏ qua rất nhiều lần.
Nhưng sau khi trở thành một người bạn thân thực sự bên cạnh, cô thấy rằng mình là một thiên thần. Sự dịu dàng của cô trong mười năm, sự bướng bỉnh trẻ con của cô chưa bao giờ bị xóa sổ bởi sự tàn nhẫn của thế giới, là phẩm chất của Lăng Ức Đồng đã biến mất từ lâu.
Lăng Ức Đồng làm dịu cảm xúc và buông lỏng Quý Như Hinh ra. Không thể nói rằng đó là để chuộc tội sau khi đồng bộ hóa ký ức, hoặc vì những lý do khác, cô đã hạ quyết tâm, muốn lợi dụng chính mình biết trước cốt truyện này, giúp đứa nhỏ này nhanh chóng thoát khỏi tra nam, tác hợp cô ấy cùng nam chủ sớm ngày ở bên nhau.
Cô hỏi: "Mạnh Tử Hiên gần đây đối với cậu thế nào?"
* * *
Mừng gớt nước mắt cuối cùng cũng xong chương hôm nay