Xuyên thư chi vai ác khuê mật muốn bãi công Tác giả: Tố Sắc Vũ Mao Convert: Quymaimai Editor: Bảohân24 Link thảo luận-góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của bảohân24 Văn án:
Chương 1: Xuyên thành vai ác khuê mật Bấm để xem Lăng Ức Đồng che lại đầu từ trên giường bò lên, não bộ như là vừa mới nghe thấy điệp khúc 10.000 con gà đang gào thét hát "Ode to Joy" với sự khó chịu và đau đớn không thể tả được. Trước mắt một mảnh thế giới mơ hồ, được tạo thành từ những mảng màu lớn, qua một hồi lâu mới dần dần rõ ràng, phác họa ra một gian phòng ngủ. Không phải cô đang trên máy bay trên đường đi du lịch sao, cô hơi buồn ngủ sau khi đọc cuốn tiểu thuyết một lúc, cô chỉ đơn giản là nhắm mắt lại và định ngủ trưa, như thế nào lại lần nữa mở to mắt liền xuất hiện ở một gian phòng ngủ. Ngoài ra còn có công chúa Peppa Pig, lưới chống muỗi tên giường. Hình dạng và màu sắc đều bùng nổ. Ngoại trừ cuốn tiểu thuyết mà cô đọc gần đây, một căn phòng có một nữ xứng tình cờ có cùng tên với cô là hương vị khủng khiếp để làm nổi bật các nhân vật. Con cả khổng lồ có trang trí này. Trên thực tế, cô chưa bao giờ thấy bất kỳ cô gái nào thích thứ này. Cô không biết rằng loạt màu hồng đã trở nên phổ biến trong những năm gần đây với sự đơn giản của màu sắc "ngàn năm hồng". Đợi đã, nữ xứng trong cuốn sách.. Khóe mắt Lăng Ức Đồng nhảy dựng lên, bản năng phát hiện sự tình có chút không đúng. Cô cúi đầu xuống, trong nháy mắt nhìn thấy dáng người phập phồng quyến rũ của cô được bọc trong bộ váy ngủ, lộ ra làn da bóng loáng trong sáng, Đó là một vài sắc thái trắng hơn của cô. Do chuyển động của cô, một sợi tóc xoăn màu nâu rơi xuống một bên mặt. Cô giơ tay lên, móng tay màu anh đào lặng lẽ hiện diện. Tôi là Lăng Ức Đồng, một quyển tổng tài văn bên trong nữ chủ vai ác khuê mật. Sau khi nhận ra điều này, ngay lập tức, một ký ức phức tạp đã nhét vào tâm trí của Lăng Ức Đồng. Nguyên chủ ban đầu và nữ chủ trong cuốn sách là bạn học cấp hai và là bạn tốt trong hơn mười năm, khi còn nhỏ nữ chủ tính cách thực bánh bao. Nguyên chủ ban đầu đã giải cứu nữ chủ trong một sự cố. Từ đó, nữ chủ phụ thuộc rất nhiều vào nguyên chủ. Trên thực tế, nguyên chủ đầu chỉ coi nữ chủ là tiểu tùy tùng, quát mắng nữ chủ đều không phản kháng đặc biệt dùng tốt. Ở chung nhiều năm như vậy, không có một chút điểm cảm tình là không có khả năng, hai người đều sau khi thành niên, nguyên chủ tính tình nhiều ít cũng thu liễm chút, bọn họ trở thành bạn thân mẫu mực của các bạn học cũ, rốt cuộc khó được còn có người nhiều năm như vậy vẫn duy trì như thế chặt chẽ liên hệ. Đương nhiên, có hay không đem đối phương coi như bằng hữu, chỉ có nguyên chủ chính mình trong lòng rõ ràng. Sau khi tốt nghiệp các trường trung học khác nhau và các chuyên ngành khác nhau từ cùng một trường đại học, họ trở về thành phố của họ. Nữ chủ chỉ công tác một năm liền bị người giới thiệu chồng hiện tại, từ chức đi làm toàn chức bà chủ, nhưng hai năm sau khi kết hôn không có con, mâu thuẫn giữa mẹ chồng sống với cô đã dần lớn, gần đây mỗi lần cùng nguyên chủ đi ra ngoài ăn cơm, nhắc tới đến gia đình sinh hoạt, nữ chủ liền bắt đầu thở dài, mà nguyên chủ luôn là tâm thái rất là không tồi an ủi nàng. Đương nhiên tâm thái của nàng không tồi, nữ nhân này đã sớm thông đồng với chồng của bạn thân mình từ lâu, hơn nữa lúc sau dựa vào mang thai thành công thượng vị, làm cho nữ chủ cùng chồng trước ly hôn. Thời điêm cô xuyên qua là khi nguyên chủ dự định ngủ với chồng của nữ chủ trong bữa tiệt hai ngày sau đó. Là một người đọc sách, cô chỉ nhớ rõ đoạn tình tiết sau nguyên chủ tự bạo, * một câu mang quá. * *mình không hiểu nên để luôn vậy Mà hiện tại, bản thân cô trở thành Lăng Ức Đồng trong cuốn sách, trong đầu một hơi hồi tưởng, cô có thể nhớ sự ghen tị của mình về nhân vật nữ chủ kết hôn trước, cùng muốn cướp đi những thứ của nữ chủ. Nguyên chủ tiếp xúc qua chồng của nữ chủ vài lần, cảm thấy người này cũng không tệ, anh ta là một người đàn ông tự cao tự đại và ngọt ngào, tại sao một người như vậy lại coi trọng nữ chủ, như vậy giây tiếp theo hắn chính là của ta. Quá ghê tởm, quá ghê tởm. Lăng Ức Đồng liên tục lắc đầu, như thể nó có thể gạt suy nghĩ của nguyên chủ ra khỏi tâm trí cô. Đúng lúc này, phòng ngủ có người gõ cửa, giọng nói của người hầu vang lên: "Tiểu thư, ngươi hôm nay không phải muốn cùng Quý tiểu thư cùng nhau đi ra ngoài sao?" Đúng rồi, hôm nay hẹn Quý Như Hinh cùng nhau ăn cơm tối.
Chương 1.2: Xuyên thành vai ác khuê mật Bấm để xem Quý Như Hinh, là nữ chủ có chức vụ tổng tài, cùng phú nhị đại nam chủ đã biết nhau từ rất sớm, nhưng nghĩ rằng nam chính đã không tìm kiếm một công việc nghiêm túc, tính cách lại tùy tiện, thập phần không đáng tin cậy, cuối cùng, cô đã chọn một người đàn ông được giới thiệu. Kết hôn ngay sau ba tháng yêu nhau. Khi đọc, Lăng Ức Đồng có một nhận thức tinh tế về nữ chủ, *bởi vì nữ chủ thực sự là một người vợ và một người phụ nữ*. Ngay cả khi chúng ta không nói về sự lựa chọn của hôn nhân, cô ấy bởi vì sau khi kết hôn không có con tự giễu chính mình là "một con gà mái không thể đẻ trứng." * nguyên văn là: Bởi vì nữ chủ thật sự là thái thái quá bánh bao (mình không hiểu bánh bao trong câu này là gì nên không biết dịch đúng không . Có gì sai với phụ nữ không có con! Đương nhiên khá tốt khi có con, tưởng sinh là một loại lựa chọn, nhưng là không nghĩ sinh, sinh không ra không phải cũng là một loại lựa chọn sao. Tra nam quyết đoán lừa dối vì người yêu không sinh được con, mới càng hẳn là ném vào thùng rác. Nguyên chủ cũng là mắt mù, sẽ coi trọng nam nhân như vậy, quả nhiên thẩm mỹ không tốt. "Gần đây, mẹ chồng tớ cho tớ tìm chút mét khối, mỗi ngày trong nhà đều là trung dược vị, uống đến tưởng phun." Quý Như Hinh vùi đầu vào cánh tay, khuôn mặt đầy buồn bã. Nữ chủ thực sự có khuôn mặt đáng thương làm cho người ta thương tiết. Có đoạn tình tiết, Lăng Ức Đồng gật đầu ở trong lòng, cắn ống hút trà sữa và nói: "Mét khối, thứ đó không đáng tin chút nào, đại bộ phận đều là chỉ số thông minh thuế." "Ai, nếu là thật sự hữu dụng thì tốt rồi, đi bệnh viện kiểm tra cũng không có vấn đề a." Hai người ngồi cạnh nhau ở một bên bàn, lúc này Lăng Ức Đồng đột nhiên duỗi tay kháp vào cánh tay của Quý Như Hinh, đối phương lập tức kêu một tiếng và rút về. "Hắn động thủ thủ với cậu." Lăng Ức Đồng sử dụng một câu khẳng định. Cô từ lâu đã biết rằng có một vết bầm tím dưới quần áo của Quý Như Hinh. Quý Như Hinh ấp úng mà trả lời: "Không.. Không có, là tớ chính mình làm việc không cẩn thận." "Nhà cậu nhiều người hầu hầu như vậy, còn cần cậu làm việc, cậu làm cái gì có thể đem chính mình bị thương." Lăng Ức Đồng những câu hỏi ép sát. "Chân trượt, không cẩn thận từ trên cầu thang ngã xuống." Quý Như Hinh còn ở mạnh miệng, bất quá thanh âm càng ngày càng nhỏ, còn không dám nhìn Lăng Ức Đồng. Lăng Ức Đồng thở dài, cầm tay Quý Như Hinh. Ngay lập tức, một đống lớn ký ức được thấm nhuần một lần nữa. Trước khi Lăng Ức Đồng có thời gian để nhổ vào thiết lập usb của việc truyền ký ức thông qua cảm ứng, cô đã đắm chìm trong những ký ức thuộc về cô mà không phải trong những tác phẩm gốc này. Khi được 13 tuổi, nam sinh trong lớp lấy Lăng Ức Đồng ra giễu cợt, thật ra cô không để ý câu nói kia, nhưng Quý Như Hinh luôn có tính tình ôn hòa, đứng trước mặt cô và giận dữ yêu cầu các nam sinh kia xin lỗi. Khi Quý Như Hinh được 15 tuổi, yêu thầm một nam sinh trong lớp học, Lăng Ức Đồng tuy rằng trước kia chưa bao giờ dùng con mắt xem qua nam sinh kia, nhưng vẫn cố ý tiếp xúc đối phương làm ái muội, có đoạn thời gian Lăng Ức Đồng cố ý nhắc tới nam sinh kia, Quý Như Hinh cười cười nói đã không thích hắn. Vào năm 17 tuổi, lớp Lăng Ức Đồng tham gia thành phố diễn xuất bài kịch bản, chính mình cô phối hợp áo sơmi trắng không cẩn thận bị người khác đổ đồ uống lên áo. Sau khi phàn nàn với Quý Như Hinh trên điện thoại di động, Quý Như Hinh đã đưa tới cho cô một kiện áo sơmi trắng vào buổi chiều. Khoảng cách giữa hai trường trung học của hai người không hề ngắn Lăng Ức Đồng cũng không nghĩ tới Quý Như Hinh sẽ đến. Kinh ngạc qua đi, cô cười hì hì và nhét chiếc áo bẩn của mình vào trong vòng ngực của Quý Như Hinh và nói, bảo bối của tớ có thể làm ơn cậu giúp tớ giặt sạch không. Quý Như Hinh lộ ra bắt ngươi không có cách biểu tình, nhưng một chút đều không cảm thấy là gánh nặng liền đồng ý. Khi 18 tuổi, kê khai chí nguyện, hai người có chung một chí nguyện là trùng hợp, kỳ thật Lăng Ức Đồng bị mù điền, mà Quý Như Hinh lưỡng, theo Lăng Ức Đồng chí nguyện. Nhất định là đặc biệt có duyên, hai người được nhận vào cùng trường. Lúc trước Lăng Ức Đồng cũng nhận thức rất nhiều xã hội thượng tiểu tỷ muội, Quý Như Hinh có vẻ quá nhàm chán với cô, nhưng trong nháy mắt, cư nhiên là cùng Quý Như Hinh trở thành bằng hữu thời gian dài nhất. Ở tuổi 20, một nam sinh thích Lăng Ức Đồng đã đặt bãi ngọn nến dưới lầu ký túc xá nữ để thú nhận. Lăng Ức Đồng vốn có ấn tượng xấu với nam sinh đó. Cô vô cùng khó chịu vì điều này buộc cô phải bày tỏ thái độ của mình, vì thế bị hàng xóm lặp lại thúc giục ba bốn lần, ai đó đến nói với cô rằng khi cô không nhìn thấy tình huống ở tầng dưới, cô đi xuống dưới lầu nhận hoa tươi cua nam sinh kia, *ngã vào mặt đối phương, sau đó quay đầu mà đi. Sau đó, cô nghe nói rằng nam sinh kia bắt đầu lan truyền những tin đồn không hay về cô. Những người biết lý do sẽ cảm thấy nam sinh kia thực bỉ ổi, nhưng những người không biết thì sẽ chỉ quan tâm đến những tin đồn kỳ quái, sau lại đồn đãi dần dần yếu bớt, nghe nói là Quý Như Hinh tại đây nổi lên tác dụng rất lớn. * mình nghĩ là tát vào mặt đối phương nhưng không chắc nên để nguyên văn. Ở tuổi 23, trong đám cưới Quý Như Hinh, Lăng Ức Đồng đã ôm cô rất lớn, bất quá khi ôm cô đã nghiêng đầu đi, từ trên xuống dưới đánh giá tối tượng Quý Như Hinh kết hôn là Mạnh Tử Hiên.. Trong sách, Lăng Ức Đồng nói tâm sự trong lòng cồ ngay trước khi chết, nói chính mình vẫn luôn ghen ghét Quý Như Hinh, dựa vào cái gì cô luôn có thể có được thứ mình muốn, rõ ràng cô là người tầm thường, làm bà chủ gia đình, nhưng dựa vào cái gì như vậy cô cuối cùng luôn là có thể tìm được người mình thích và người thích chính mình, mà bản thânLăng Ức Đồng cô liền không được. Dựa vào cái gì từ nhỏ đến lớn đều là một bộ hoàn toàn không thèm để ý, rõ ràng không đi tranh đoạt liền không thể đến được hạnh phúc không phải sao? Bên trong tiệm bánh ngọt, có một bài hát dễ thương của một dòng nữ tính, lặp đi lặp lại "nhưng tôi đã yêu bạn khi tôi gặp". Quý Như Hinh đột nhiên siết chặt ngón tay, mở to mắt và nghiêng người trước mặt Lăng Ức Đồng: "Đồng đồng, cậu như thế nào khóc." Lăng Ức Đồng vội vàng giơ tay lau một chút, kết quả lại chọc đến khóe mắt chảy ra càng nhiều nước mắt, cô thật sự nhịn không được, xoay người ôm lấy Quý Như Hinh. Quý Như Hinh vẻ mặt không thể hiểu được mà đóng băng tại chỗ. Khi đọc sách, cô cũng không thích bánh bao nữ chủ này, tính cách nhút nhát, vĩnh viễn bị đẩy đi, còn thực dễ dàng tự oán tự ngải. Mọi người đều biết rằng người đàn ông của cô ấy đã lừa dối, nhưng cô ấy là người duy nhất không tin điều đó, Hơn nữa đối thượng nam chủ thời điểm ngược lại là các loại chơi tính tình, hiểu lầm, sau đó sinh sôi bỏ qua rất nhiều lần. Nhưng sau khi trở thành một người bạn thân thực sự bên cạnh, cô thấy rằng mình là một thiên thần. Sự dịu dàng của cô trong mười năm, sự bướng bỉnh trẻ con của cô chưa bao giờ bị xóa sổ bởi sự tàn nhẫn của thế giới, là phẩm chất của Lăng Ức Đồng đã biến mất từ lâu. Lăng Ức Đồng làm dịu cảm xúc và buông lỏng Quý Như Hinh ra. Không thể nói rằng đó là để chuộc tội sau khi đồng bộ hóa ký ức, hoặc vì những lý do khác, cô đã hạ quyết tâm, muốn lợi dụng chính mình biết trước cốt truyện này, giúp đứa nhỏ này nhanh chóng thoát khỏi tra nam, tác hợp cô ấy cùng nam chủ sớm ngày ở bên nhau. Cô hỏi: "Mạnh Tử Hiên gần đây đối với cậu thế nào?" * * * Mừng gớt nước mắt cuối cùng cũng xong chương hôm nay
Chương 2: Có tam tất có bốn Bấm để xem Quý Như Hinh còn không có trả lời, di động của Lăng Ức Đồng vang lên, cô cúi đầu vừa thấy ghi chú là "Mẹ". Ngay khi cô tiếp điện thoại, giọng nói nhiệt tình của mẹ cô phát ra, bà ấy có tâm tình rất không tồi mà nói: "Con gái, khi nào về nhà, * ta cho con hẹn đối tượng thân cận, con đoán xem là ai". * mình nghĩ là xem mắt á Cô không muốn đoán.. Trong sách cũng có đoạn này, khi đó Lăng Ức Đồng trả lời là "Mẹ, con có bạn trai. Vâng, người gần nhất. Ai nha, đừng hỏi nhiều, về sau rồi nói sau." Rõ ràng còn không có xác định quan hệ đâu, đã *kỹ nữ kỹ nữ khí* mà tỏ vẻ chính mình nhất định phải được. Vẫn là làm trò trước mặt nữ chủ, tựa hồ làm như vậy nàng đặc biệt vui thích. * ai hiểu thì dịch giúp mình nha :) Lăng Ức Đồng nói: "Con đây hôm nay không trở về nhà." Nếu là người khác, cùng mẹ nói chuyện như vậy nhiều ít có điểm không lễ phép, nhưng theo tính cách kiêu ngạo của nguyên chủ, nói ra những lời này là tuyệt đối không có vấn đề, hơn nữa cô dáng vẻ kia cũng là người nhà sủng ra tới. "Đừng nha, ta cùng con nói.." "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy mẹ? Uy? Con nghe không thấy a, con có tín hiệu không tốt, cúp máy trước." Lăng Ức Đồng một bộ động tác nước chảy mây trôi treo điện thoại mẫu thượng đại nhân, thực thảm khi cô bị buộc phải đi xem mắt mù quáng, như thế nào xuyên sách còn phải bị bức xem mắt. Cô quay đầu lại, phát hiện Quý Như Hinh bị cô chọc cười. Còn cười ngây ngô, khả ái, nam nhân đều chạy. "Trả lời vấn đề a." "A, chồng tớ.." Biểu cảm Quý Như Hinh thể hiện sinh động, tươi cười dần dần biến mất, "Gần đây anh ấy rất bận rộn, đều không thế nào về nhà. Nói với tớ, như vậy là ổn. Cùng trước kia cũng không có gì khác nhau.." Cô có thể nói tên kia không về nhà đều là cùng cô ở bên nhau sao? Cô không thể! May mắn thay, thời gian xuyên sách không muộn hơn một chút, như vậy liền càng không xong. Lăng Ức Đồng thẳng đứng lên: "Đi, theo tớ đến một nơi. Đúng rồi, tối nay cậu không bận." "Tớ phải về nhà nấu cơm cho mẹ chồng." Quý Như Hinh nói lộ ra biểu tình khó xử. "Đói chết bà ta." Lăng Ức Đồng nhướng mày, kéo Quý Như Hinh đi ra ngoài. * * * Lăng mẫu tiếc nuối mà đem điện thoại buông, nói với người phụ nữ trang sức ở phía đối diện: "Ngượng ngùng a, con gái của tôi tín hiệu điện thoại không tốt, làm mất kết nối. Nếu không chúng ta đổi thời gian, ta cùng con bé xác nhận sau lại cùng ngươi nói." Lăng mẫu năm đó cũng là hào môn tiểu thư xuất thân, gả cho lăng phụ hậu chuyên tâm làm thiết kế, điêu khắc của riêng mình, *nhiều năm như vậy xuống dưới vẫn là cái ngốc bạch ngọt. * ý nói bà ấy ngốc á do không biết diễn tả sao nên mình để nguyên văn. Có một nam nhân tuổi trẻ ngồi cạnh phu nhân đối diện, với nụ cười bất đắc dĩ trên khuôn mặt anh tuấn, hắn chỉ là tới đón mẫu thân, kết quả đã bị mẫu thân mình, cùng bạn thân của mẹ lưu lại, ép buộc sắp xếp xem mắt. Mặc kệ người đàn ông có lãnh khốc ỡ nào, chính trước mặt lão mẹ mình đều lãnh không đứng dậy. Nhưng vì biểu đạt nội tâm có một chút bất mãn, anh vội vàng nói: "Không quan hệ, về sau vĩnh viễn không có thời gian cũng không quan hệ." Người phụ nữ trang sức vươn những ngón tay thon dài của mình ra và vỗ nhẹ vào chân con trai. Cô không véo nó quá nhiều, nhưng vẫn vặn vẹo nó. Người đàn ông hít một ngụm khí lạnh, ngay sau đó tiếp tục bảo trì xấu hổ tươi cười, coi như cái gì đều không có phát sinh. "Được rồi, chờ lần tới có thời gian ngươi bên kia lại cùng ta nói. Đúng rồi, con trai ngươi trở về vội ngươi đi, ba con tự mình lại đây." Người phụ nữ trang sức hiền lành mà vỗ bả vai người đàn ông, người đàn ông dời đi ánh mắt, lại không dám xen miệng nữa.
Chương 2.1: Có tam tất có bốn Trước cửa câu lạc bộ "Dật trí", Lăng Ức Đồng đẩy Quý Như Hinh, người đang thăm dò đầu mình ở cửa. Cô chỉ nhớ rằng ở phần sau của cuốn sách, cô biết rằng Mạnh Tử vẫn đang truyền mạng khi tương tác với cô. Cô ấy gia thế không tồi, là lựa chọn đầu tiên cho Mạnh Tử Hiên. Mạnh Tử Hiên lớn nhỏ cũng được coi như giám đốc, nhưng so với gia đình đằng sau Lăng Ức Đồng còn có chênh lệch. Anh ta thường trông giống như một con chó trước mặt Lăng Ức Đồng, chủ yếu là khi quỳ và liếm. Điều này mới làm cho nguyên chủ sinh ra một loại ảo giác khống chế đối phương. Không có điều tra chi tiết về các chi tiết sai. Cho nên ở tái rồi Quý Như Hinh lúc sau, Mạnh Tử Hiên lần thứ hai xuất quỹ, lại tái rồi Lăng Ức Đồng. Lục người giả hằng bị lục, này quá hợp lý. Và nơi Mạnh Tử Hiên chọn làm những điều kỳ quặc là câu lạc bộ cấp cao trước mặt cô. Hắn ngại bên ngoài khách sạn dơ, riêng tư cũng dễ dàng bại lộ. Một câu lạc bộ cấp cao trước tiên phải trở thành thành viên của nó trước khi có thể sử dụng các cơ sở của nó. Cả hai người đã tham gia loại câu lạc bộ này, đối với quy trình này cũng không xa lạ, Quý Như Hinh tuy rằng thực hoang mang khi Lăng Ức Đồng đột nhiên mang cô đến nơi đây làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo Lăng Ức Đồng đăng ký làm thành viên của câu lạc bộ này. Thủ tục đều xong xuôi sau, người phục vụ hơi nghiêng người và nhắc nhở họ: "Trong câu lạc bộ, mọi người đều có thể có được sử dụng tên giả trong câu lạc bộ. Đợi cho đến khi ngài quen với người khác trước khi trao đổi thông tin thực sự để tránh ảnh hưởng không cần thiết. Bất cứ ai trong câu lạc bộ đều có thể để lại thông tin cho ngài dưới tên giả và chúng tôi sẽ chuyển tiếp thông tin đó cho ngài, xin hỏi hai vị tiểu thư hiện tại yêu cầu đăng ký sao?" Có rất nhiều nhân vật bí ẩn trong câu lạc bộ cấp cao, đối với quy củ này hai người cũng không dị nghị. "Giống nhau đều dùng cái gì dùng tên giả." Quý Như Hinh hỏi. Người phục vụ mang danh sách của nhà câu lạc bộ, liếc mắt một cái nhìn lại, nữ sinh sử dụng từ láy rất nhiều, cái gì "Bạch tố tố" a, "Lục xảo xảo" a, loại này tên đặc biệt nổi tiếng. "Ta liền kêu Mạnh hinh hinh đi." Quý Như Hinh nhanh chóng hoàn thành tên giả của mình, sau đó đối Lăng Ức Đồng nói, "Hai chữ từ láy nghe đi lên liền đặc biệt đáng yêu, trách không được các cô gái đều dùng loại tên này, cậu muốn gọi tên là gì?" Hai chữ từ láy, đáng yêu? Lăng Ức Đồng nghĩ nghĩ, gật đầu đối người phục vụ nói: "Tốt, ta liền kêu jojo." "Đó là cái gì? Tớ giống như nghe nói qua, là tên manga anime sao?" Quý Như Hinh tràn đầy lòng hiếu kỳ vấn đề nói. "Không cần để ý." Lăng Ức Đồng cũng không có tính toán giải đáp. Lăng Ức Đồng mang theo Quý Như Hinh ở câu lạc bộ nhàn nhã mà uống cà phê, Quý Như Hinh hỏi vài lần cô muốn làm gì, nhưng cô không trả lời. Trong lúc Mạnh Tử Hiên gửi cho cô một tin nhắn hỏi cô có thời gian tối nay không, bởi vì đắn đo không hảo hồi phục ngữ khí, hơn nữa Lăng Ức Đồng đối này tra nam bản thân liền hỏa đại, sợ là nói không nên lời cái gì lời hay, vì thế cũng không có hồi hắn. Sáu giờ mười lăm phút chiều, cá thượng câu. Lăng Ức Đồng thừa nhận chính mình ôm cây đợi thỏ là có đánh cuộc thành phần, rốt cuộc Mạnh Tử Hiên rất có thể hôm nay không tới, một khi hắn đột nhiên tưởng về nhà làm sao bây giờ, nhưng trong trí nhớ của cô, Mạnh Tử Hiên ở cùng Quý Như Hinh cãi nhau sau ngày hôm sau, luôn là dị thường không muốn về nhà. Hắn có thể đi đâu? Tìm Lăng Ức Đồng đi ra ngoài? Kia nếu là Lăng Ức Đồng cũng không hồi phục hắn, không ra đi đâu. Kia phạm vị của những nơi hắn đi lại một lần rút nhỏ. Lăng Ức Đồng cố ý lựa chọn một vị trí hẻo lánh, có thể thấy rất rõ mọi người đến câu lạc bộ, nhưng những người đi qua cửa thường sẽ không chú ý đến phía này. Quý Như Hinh cũng nhìn thấy Mạnh Tử Hiên, ngay sau đó trong đầu hiện lên muôn vàn ý niệm, nhất trung tâm một cái là, hắn mỗi ngày buổi tối không trở về nhà chính là tới nơi này? Cô rất là bất lực mà nhìn về phía bên người Lăng Ức Đồng, lại ở đối phương nhìn chăm chú hạ bình tĩnh lại. Tất cả những suy nghĩ tồi tệ nhất lưu lại trong đầu cô, tuy rằng còn có chút hỗn loạn, nhưng nàng biết hôm nay là muốn đối mặt chân tướng thời điểm. Cũng không phải chưa từng có hoài nghi, nhưng là hoa ngôn xảo ngữ đối cô tới giảng quá mức hảo sử, chỉ cần Mạnh Tử Hiên vừa chịu thua, cô lập tức cái gì đều không nhiều lắm suy nghĩ, chỉ nghĩ tiếp tục nghĩ cách mang thai, sống một cuộc sống tốt. Nhìn Mạnh Tử Hiên đi lên lầu hai, Lăng Ức Đồng đứng lên, yêu cầu Quý Như Hinh ở lại đây để đợi cô, mười phút sau cho nàng đánh một lần điện thoại, sau đó đi theo Mạnh Tử Hiên lên lầu hai. Mạnh Tử Hiên phi thường thuần thục mà vào gian phòng, đợi trong chốc lát, Lăng Ức Đồng đi qua, gõ vang lên cửa phòng. Cửa mở sau, Mạnh Tử Hiên tươi cười đọng lại ở trên mặt, chỉ là lược có chần chờ, hắn thực mau điều chỉnh tốt biểu tình nói: "Đồng đồng, như thế nào là em?" "Kinh hỉ không?" Lăng Ức Đồng thoải mái hào phóng đi vào, Mạnh Tử Hiên cũng không có ngăn trở. Trong phòng chỉ có Mạnh Tử Hiên, Lăng Ức Đồng nhìn quanh phòng một vòng, "Nơi này điều kiện không tồi sao. Bằng hữu đề cử ta tới chỗ này đăng ký hội viên, không nghĩ tới như vậy trùng hợp gặp anh." Cô ở trong đầu tận lực nhớ lại nguyên chủ cùng Mạnh Tử Hiên ở chung bộ dáng, sau đó không chút nào khách khí mà ngồi xuống mép giường, thuận tiện duỗi tay quăng hạ chính mình đại cuộn sóng tóc dài: "Anh tới chỗ này làm cái gì nha?" Cái loại này mị thái bên trong mang theo điểm tâm cơ rắn độc mỹ nhân tư thái, cô cũng không biết chính mình rốt cuộc học được vài phần, nhưng nếu là thân thể Lăng Ức Đồng, chẳng sợ thay đổi cái linh hồn hẳn là cũng kém không đến nào đi. Mạnh Tử Hiên hầu kết trên dưới, nuốt một ngụm nước miếng, không biết là chột dạ vẫn là bị trêu chọc. Hắn đặt ở trên bàn trà màn hình di động sáng hạ, bắn ra điều tin tức, Lăng Ức Đồng dời qua ánh mắt, Mạnh Tử Hiên lập tức gãi đúng chỗ ngứa chắn giữa hai bên, làm Lăng Ức Đồng ánh mắt không tự giác chuyển hướng hắn. "Anh ngày hôm qua cùng người kia cãi nhau, hôm nay không phải rất muốn về nhà." Lăng Ức Đồng bày ra bừng tỉnh đại ngộ mà tư thái, ngay sau đó ngữ khí rất là quan tâm mà nói: "Anh cũng là không dễ dàng, đi làm đối mặt cái kia thủ trưởng đều đủ vất vả, về nhà lúc sau còn muốn cùng nàng sinh khí. Thật là.." Cô nói lắc lắc đầu. Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên và khi cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi, cô không cẩn thận làm rơi chiếc kẹp tóc màu đen xuống đất, cô cố ý xoay người để Mạnh Tử không thể nhìn thấy tên trên đó, rồi nhặt nó lên. Ứng phó rồi vài câu sau, Lăng Ức Đồng xoay người đối Mạnh Tử Hiên nói: "Tôi phải về nhà, hẹn gặp lại lần sau." Nếu là bình thường Mạnh Tử Hiên, khẳng định muốn giữ lại, hoặc là mang cô đi ra ngoài hẹn hò, hoặc là hoa ngôn xảo ngữ cũng muốn ở câu lạc bộ giới thiệu Lăng Ức Đồng một phen, kém cỏi nhất cũng sẽ chủ động đưa ra Lăng Ức Đồng một đoạn đường. Lần này có lẽ đã sợ hãi vì sự xuất hiện bất ngờ của Lăng Ức Đồng, nói cái gì cũng chưa nói ra, chỉ là đờ đẫn vâng theo bản tâm liên tục gật đầu: "Được rồi, hẹn gặp lại lần sau." Rồi vội vàng nở một nụ cười. Sách, dùng được đến nhân gia thời điểm quản nhân gia kêu Tiểu Điềm Điềm, quay đầu liền không nhận người a. Đến khi hình bóng của Lăng Ức Đồng đi xuống cầu thang mới đóng cửa. Lăng Ức Đồng cũng không nóng nảy, nhàn nhã mà đi trở vềthất hồn lạc phách mà Quý Như Hinh bên người. Quý Như Hinh há miệng thở dốc, cái gì cũng chưa nói ra. Lăng Ức Đồng phân phó phục vụ một lần nữa thượng hai ly không thêm đường lam sơn cà phê, thuận tay đem các loại đường cùng sữa bò đều túm tới phía chính mình: "Cậu uống điểm khổ, đi trừ hỏa."