Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Chương 38.1

uYNq6FE.jpg

[HIDE-THANKS]Lục Chiết mới vừa rèn luyện xong, trên người ra không ít mồ hôi.

Hắn đứng ở phía sau cửa nhìn Tô Từ đang muốn đi vào, lạnh lùng nói: "Hai người không ngủ được giường gấp."

Tô Từ còn chưa ngủ qua giường gấp, hơn nữa có thể cùng Lục Chiết chen chung một chỗ, cô tò mò lại cảm thấy kích thích.

Từ bên cạnh thiếu niên chui vào phòng, Tô Từ cười nói: "Không quan hệ, em gầy, hơn nữa em cũng sẽ không ghét bỏ cùng anh chen một chỗ."

Lục Chiết đã biết rõ tính cách của thiếu nữ. Nhìn cô đã ngồi trên mép giường gấp, hắn mím môi, lấy quần áo qua, đi tắm rửa.

Cửa bị đóng lại. Sau khi Lục Chiết rời khỏi đây, Tô Từ nghiêm túc đánh giá phòng hắn.

Trước kia cô cũng vào được mấy lần, nhưng không có quan sát kỹ.

Tô Từ nhớ tới phòng của anh trai Tô Trí Viễn, ước chừng còn lớn hơn gấp trăm lần so với phòng tạp vật nhỏ bé của Lục Chiết. Mỗi loại bố trí, vật trang trí đều trị giá xa xỉ, cho dù có đơn giản, cũng ẩn ẩn lộ ra mùi tiền.

Ngay cả phòng của tiểu Tô Ninh. Cho dù em ấy chỉ là một đứa bé nhỏ, nhưng phòng của em ấy cũng rất lớn, thậm chí chỉ tính giường của em ấy, cũng sắp lớn hơn so với căn phòng này.

Tô Từ nhìn căn phòng đơn sơ, nghĩ đến mỗi ngày tiểu đáng thương phải ở phòng tạp vật nhỏ như vậy, trong lòng cô ê ẩm.

Tô Từ đột nhiên nhớ lại, lúc trước khi cô vẫn còn là con thỏ đi theo Lục Chiết đến nhà Triệu Ưu Ưu thu thập hành lý, phòng của Lục Chiết ở nơi đó hình như cũng là phòng tạp vật đã được cải cách, không có lớn hơn nơi này bao nhiêu.

Tô Từ cảm thấy càng chua xót, tiểu đáng thương hình như vẫn luôn lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.

Cô phát hiện, bản thân vẫn luôn là đóa hoa được nhà ấm kiều dưỡng, nhưng Lục Chiết lại hoàn toàn tương phản với cô, tiểu đáng thương là cỏ dại ven đường sinh trưởng tự nhiên.

Hiện tại, cỏ dại đã trưởng thành thành giáo thảo đẹp trai.

Tô Từ cởi giày ra, cả người nằm lên giường gấp của Lục Chiết. Cô phát hiện giường gấp này nằm một chút cũng không thoải mái.

Cô nghiêng thân, vẫn như cũ cảm thấy không thoải mái, có loại cảm giác tùy thời muốn ngã xuống.

Lục Chiết ngủ ở chỗ này lâu như vậy, làm sao hắn có thể chịu đựng được?

Tô Từ có chút hối hận khi đưa ra ý tưởng ngủ giường gấp. Nhưng khi nghĩ đến có thể cùng Lục Chiết nằm ở bên nhau, cô lại cảm thấy vẫn là có thể nhẫn nhịn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cửa lại lần nữa bị mở ra.

Lục Chiết tắm rửa xong thì tiến vào, mang theo một thân hơi ẩm. Bọt nước trên mặt hắn chưa có lau khô, dừng lại sườn mặt mà đi xuống, chảy xuống miệng cổ áo, lộ ra vài phần gợi cảm không tiếng động.

Nhìn trên giường gấp, thiếu nữ lăn qua lộn lại, mấp mấy giống như một con sâu, Lục Chiết cảm thấy buồn cười, biết cô kiều khí, nhất định là ngủ không quen loại giường như vậy.

"Nằm không thoải mái?" Lục Chiết từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ.

Tô Từ đình chỉ động tác xoay người, cô chịu đựng thân thể đột nhiên toát ra một đợt cảm giác khác thường, ngồi dậy, tránh ra một chút nhường vị trí cho Lục Chiết, cô muộn thanh nói: "Không có."

"Anh mau nằm xuống đi." Cô thúc giục hắn.

Cảm giác trong cơ thể rất kỳ quái, làm cô bức thiết muốn làm chút gì đó để phát tiết khó chịu.

Lục Chiết nhìn vị trí chỉ có một chút xíu, hắn cong môi: "Tôi đi ngủ ở sofa trong phòng khách."

Tô Từ nơi nào nguyện ý buông tha cơ hội thật vất vật mới có thể chung chăn gối như vậy, hơn nữa thân thể của cô lại khó chịu, cô hiện tại chỉ nghĩ tới muốn gần Lục Chiết.

Cô từ giường gấp xuống dưới: "Anh nằm trước đi."

"Mang giày vào." Lục Chiết nhìn chân trần trụi của thiếu nữ trực tiếp dẫm xuống mặt đất, hắn nhíu mày theo bản năng. Phòng hắn và phòng cô không giống nhau, mặt đất chỗ này là dán mảnh sứ, không có trải thảm, chân thiếu nữ trực tiếp dẫm lên mặt đất, rất dễ bị cảm lạnh.

Nghe vậy, Tô Từ nghe lời mà mang vào giày, vẻ mặt bức bách không thể đối đãi: "Anh mau ngủ đi."

Lục Chiết nhìn cô thật sâu một cái, sau đó ở trên giường gấp nằm xuống.

Thiếu niên thân cao thể đại, sau khi hắn nằm xuống, cơ hồ là chiếm đầy hai phần ba vị trí giường gấp, nơi nào còn có chỗ trống cho Tô Từ nằm?

Kỳ thật, giường gấp này của Lục Chiết đã là phiên bản phóng lớn, dài một mét chín, rộng gần tám mươi cen-ti-mét, nhưng nếu muốn hai người cùng nằm xuống vẫn là rất miễn cưỡng.

Một tay Lục Chiết gối lên cái ót, hắn nằm, đôi mắt đen nhánh mang theo vài phần ý cười nhìn thiếu nữ đang đứng ở bên mép giường: "Em ngủ không được."

Tô Từ phát hiện, thiếu niên biến xấu.

Cô khẽ hừ một tiếng, một phen đá rớt giày xuống, dáng người mảnh khảnh trực tiếp chui vào trong ngực của thiếu niên, gắt gao dựa vào hắn.

Lục Chiết theo bản năng tiếp được thiếu nữ, sợ cô ngã xuống, thân thể hắn còn xê dịch sang bên cạnh, tận lực nhường ra càng nhiều vị trí.

"Hiện tại không phải em đã ngủ được rồi sao?" Đuôi mắt Tô Từ cong lên, trong mắt mang theo đắc ý.

Lục Chiết: "Nằm như vậy, em không khó chịu sao?"

"Khó chịu." Tô Từ được tiện nghi còn khoe mẽ: "Lục Chiết, anh ôm chặt một chút, em muốn ngã xuống."

Quả nhiên, dán Lục Chiết như vậy, cảm giác khác thường trong thân thể cô giảm bớt rất nhiều, không còn khó chịu như vậy nữa.

Ở lần đầu tiên, cô còn tưởng rằng ngày đó là do bản thân bôn ba một ngày, quá mệt mỏi, thân thể mới có thể trở nên kỳ quái. Nhưng hiện tại, cô khẳng định thân thể mình xuất hiện vấn đề.

Tô Từ gọi Phú Quý ra: "Hai ngày nay vì sao thân thể tôi lại có cảm giác kỳ quái? Hơn nữa phải dán Lục Chiết, mới có thể giảm bớt khó chịu."

Phú Quý có chút thẹn thùng: 【 Chủ nhân, cô hiện tại là tiến vào kỳ phát tình. 】

Tô Từ kinh ngạc: "Cái gì?"

Phú Quý: 【 Thân thể thỏ nhỏ của chủ nhân đã lớn ba tháng, chúc mừng chủ nhân trưởng thành. 】

Tô Từ hoàn toàn ngốc, kỳ phát tình?

Đột nhiên, Tô Từ nghĩ tới ngày hôm qua khi ở trong cô nhi viện thấy được con thỏ trắng lớn, cô nhìn thấy con thỏ đó phát tình thế nào. Hơn nữa, cô cũng lên mạng lục soát tư liệu có liên quan đến kỳ xấu hổ của con thỏ.

Con thỏ chính là đại ô vương!

Hiện tại thân thể của cô trở nên quái dị như vậy chính là vì cô cũng có thời kỳ không thể nói bằng lời của con thỏ sao?

Nghĩ đến bộ dáng dục cầu bất mãn của con thỏ kia, Tô Từ sắp tan vỡ.

Cô hỏi Phú Quý: 【 Thời kỳ như vậy sẽ liên tục kéo dài trong bao lâu? 】

Phú Quý: 【 Ba tháng xuất hiện một lần, kéo dài liên tục ba ngày, một đến hai ngày sẽ xuất hiện một lần. 】

Cũng liền nói, ba tháng xuất hiện kỳ phát tình một lần, trong ba ngày xuất hiện, Tô Từ sẽ có hai đến ba lần thân thể cảm thấy khác thường.

Tô Từ tính toán một chút, hôm trước của hôm qua xem như một lần, hôm nay là ngày thứ ba, cũng có một lần. Lúc này qua đi, lần phát tình tiếp theo sẽ lại xuất hiện ở ba tháng sau.

Mím môi, Tô Từ có chút lo lắng: "Thời kỳ như vậy, có thể tạo thành thương tổn gì cho thân thể của tôi hay không?" Cô thật sự quá thảm.

Phú Quý biết cái này, nó trả lời rất tích cực: 【 Sẽ không đối với thân thể của chủ nhân tạo thành bất luận thương tổn gì. Hơn nữa, đối với chủ nhân mà nói, rất có chỗ tốt. 】

Tô Từ nghe được hai từ chỗ tốt, hai mắt cô sáng lên: "Chỗ gì tốt?"

Phú Quý: 【 Trong thời gian này, chủ nhân sẽ dễ có bảo bảo nhất. 】

Tô Từ: "Cậu câm miệng, lăn trở về đi!"

Phú Quý sợ tới mức nhanh chóng câm miệng, ủy khuất. Nhân loại không phải thích bảo bảo nhỏ nhất sao?

Phú Quý lăn đi rồi, nó còn chưa nói cho chủ nhân, kỳ phát tình sẽ chậm rãi xuất hiện biến hóa.

Da mặt Tô Từ tuy dày, nhưng khi nghĩ đến lời Phú Quý nói, mặt cô hơi nóng lên. Có bảo bảo là cái quỷ? Hiện tại cô cùng Lục Chiết thuần khiết đến chịu không được, chính là giai đoạn thuần khiết: Dắt tay nhỏ, hôn miệng nhỏ.

Biết được nguyên nhân vì sao thân thể bản thân lại xuất hiện cảm giác quái dị, Tô Từ mới hiểu được vì sao cô luôn muốn dựa gần Lục Chiết, tới gần Lục Chiết. Cô đây là muốn phát tiết tình dục trong thân thể.

Tô Từ có chút xấu hổ. Dù sao thì đây vẫn là chuyện khiến người khó có thể mở miệng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Chương 38.2

5786403b4d42d7f80c9b96cfb03c1375.jpg

[HIDE-THANKS]Cảm nhận được bàn tay to ở bên hông buột chặt, lo sợ cô thật sự sẽ ngã xuống, Tô Từ lúc này mới thu hồi suy nghĩ hỗn loạn.

Cảm giác khác thường trong cơ thể tiếp tục xuất hiện, nếu vấn đề của bản thân xuất hiện ở chỗ nào, Tô Từ liền sẽ tích cực giải quyết.

Cô nâng thân trên lên, mềm mại mà ghé vào trong ngực Lục Chiết, đuôi mắt nhẹ cong, mở miệng nói: "Ngày mai em liền phải trở về thành phố B, anh còn một đoạn thời gian nữa mới cùng chú Phương đến đó, có phải anh nên hôn em hay không?"

Lục Chiết tính thời gian, xác thật là nên.

Hắn nâng cằm lên, nhẹ nhàng hôn lên môi thiếu nữ một cái, nhẹ chạm liền ngừng.

Lúc hắn tiếp tục hôn lần thứ hai, Tô Từ trực tiếp nghiêng mặt đi, cô cố ý ghét bỏ nói: "Lần trước chúng ta tách ra mới hơn một tháng, kỹ thuật của anh liền lùi bước thành như vậy sao?" Giao lưu nước miếng cũng đã giao lưu, hắn còn nhẹ nhàng chạm vào cô một chút cho có lệ như vậy!

Tô Từ bất mãn thật sự.

Cô nhìn mặt mày thanh lãnh của thiếu niên, luôn muốn làm chút gì đó để trêu chọc hắn đến mức hắn mất khống chế rồi lại không thể làm gì.

Trong phòng chỉ mở một cái đèn nhỏ.

Đuôi mắt Tô Từ cong lên, nhẹ nhàng liếc nhìn Lục Chiết: "Có bản lĩnh thì anh cũng đừng hôn em." Cô cảm thấy người giống Lục Chiết là người không có sắc tâm, hoặc là không được, hoặc là đời trước chính là hòa thượng.

Nói xong, cô cúi đầu, cố ý dùng môi mình vuốt ve môi mỏng của hắn, hàm răng mở ra, khẽ cắn một chút.

Thiếu nữ thật sự xấu xa, lại thật sự mê người, cô còn cố ý dò ra cái lưỡi hồng mà miêu tả trên môi mỏng.

Bàn tay to rũ ở một bên gắt gao nắm chặt, cánh tay được rèn luyện thô tráng hiện lên gân xanh.

Giây tiếp theo, đường môi của hắn bị cạy ra.

Ánh mắt của Lục Chiết thâm thâm, hắn cảm thấy thiếu nữ thật sự thích tìm đường chết.

Tay Lục Chiết vốn đặt trên eo thiếu nữ dịch tới chỗ cái ót của cô, đem người áp sát vào mình, môi mỏng dùng sức, ở giữa hai con ngươi trợn tròn của thiếu nữ, hắn ám hạ ánh mắt.

Trong gian phòng nhỏ không có trang bị điều hòa, chỉ có quạt trần lắc lắc sắp rớt xuống đất. Cho dù mùa hè ban đêm ngẫu nhiên thổi qua gió lạnh, nhiệt độ không khí vẫn rất cao như cũ.

Tô Từ vốn đã nóng, mà hiện tại hơi thở ấm áp của thiếu niên lại dừng trên mặt mình, cô cảm thấy bản thân đã nóng đến sắp ra mồ hôi.

Cô dính sát vào Lục Chiết, muốn hấp thụ lạnh lẽo trên người hắn, để cho bản thân thoải mái một chút. Trên môi có chút đau, nhưng môi răng tiếp xúc như vậy, cảm giác khác thường trên người cô lại tiêu trừ rất nhiều, cô thoải mái thật sự.

Tô Từ tham lam muốn càng nhiều hơn.

Thiếu nữ không ngừng hoạt động, cọ hắn, làm cho trong mắt đen nhánh của Lục Chiết như thể tích ra mực. Hắn thoáng thối lui, dán ở bên tai thiếu nữ, có chút nghiến răng nghiến lợi: "Đoàn Đoàn, đừng lộn xộn."

Một đôi mắt đen của Tô Từ ánh lên thủy sắc, vừa đen vừa sáng, khi cô mở miệng thanh âm có chút mềm, thành thật nói: "Như vậy rất thoải mái."

Lục Chiết gần như cắn nát răng, hắn dán bên tai cô, thanh âm thanh lãnh trầm thấp thật sự: "Em đừng có làm đến khóc."

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Lục Chiết cúi đầu nhìn thiếu nữ đã ngủ say, tay buộc chặt, đem thân thể ở bên ngoài sắp rơi xuống đất kéo gần vào trong ngực mình.

Bóng đêm ngoài cửa sổ nồng đậm, ánh trăng dừng trên cửa sổ, đêm khuya càng thêm có vẻ u ám yên tĩnh.

Lục Chiết thở dài, thiếu nữ tới gần, đã làm hắn không còn điểm mấu chốt.

* * *

Ngày hôm sau.

Tiểu Thiên Tài đã sớm tỉnh dậy. Bởi vì tới nơi xa lạ, tiểu gia hỏa thật không có cảm giác an toàn.

Sau khi em ấy đánh răng rửa mặt xong thì tự mình ngồi ngoan ngoãn trên sofa trong phòng khách chờ đợi Tô Từ tỉnh lại.

Tiểu Thiên Tài biết hôm nay bản thân phải cùng chị Tô Từ trở về nhà của cô. Em ấy vừa chờ mong, vừa khẩn trương, còn có chút sợ hãi.

Người nhà của chị Từ có thể không thích cậu hay không? Bệnh tim của cậu có thể tạo phiền toái cho chị Từ và người nhà chị ấy hay không?

Tiểu Thiên Tài năm tuổi đã hiểu được rất nhiều. Cậu biết bản thân cùng những đứa trẻ khác không giống nhau. Những đứa trẻ khác có thể chạy, có thể chơi đùa, còn cậu chỉ có thể an tĩnh mà đợi. Chị hộ công đã nói với cậu, nếu cậu sinh bệnh sẽ rất phiền toái.

Có đôi khi có người lớn tới chọn lựa đứa nhỏ, cậu trộm nghe được có người nói cậu là tay nải, không thể dẫn cậu về nhà.

Cậu không biết tay nải là có ý gì, nhưng cậu biết khẳng định là thứ không tốt, bởi vì lúc người lớn thấy cậu, sẽ không cười với cậu.

Tiểu Thiên Tài tuổi tác còn nhỏ, đã có rất nhiều lo lắng cùng ưu sầu.

Cao hứng tiêu xuống, tiểu gia hỏa ngược lại có chút bất an.

Cậu không phải là đứa bé làm người thích.

Mặt trời đã treo lên cao, Lục Chiết nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ.

Nghĩ đến giờ bay của Tô Từ là khoảng mười giờ đúng, từ nơi này đến sân bay cũng phải mất hơn hai mươi phút, hắn không thể không đánh thức thiếu nữ.

Tô Từ buồn ngủ quá.

Hai ngày nay đều bôn ba trên đường, cô cũng không kịp nghỉ ngơi thật tốt. Hiện tại bị Lục Chiết đánh thức, đôi mắt nửa híp oán oán mà nhìn hắn một cái, cọ đầu vào ngực hắn, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

"Đợi lát nữa em phải đuổi kịp máy bay." Trong thanh âm thanh lãnh của Lục Chiết nhiều thêm vài phần lười biếng, dễ nghe đến mức làm lỗ tai người nhũn ra.

"Buồn ngủ quá." Thanh âm thiếu nữ từ trong ngực hắn phát ra.

Tóc dài của thiếu nữ dừng trên cánh tay của Lục Chiết, ngoắc ngoắc quấn quấn. Hắn sờ tóc dài của cô, sợi tóc mềm mượt cọ đến làm lòng bàn tay hắn phát ngứa.

Hắn buông thiếu nữ ra, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

Tô Từ nhìn thoáng qua cửa bị đóng lại, cô tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Trong phòng khách Lục Chiết thấy Chân Thiên Tài đang an tĩnh ngồi trên sofa, khuôn mặt trắng nõn của tiểu gia hỏa nghiêm túc, trên mặt là thần sắc thành thục không nên có ở đứa trẻ.

"Em đã sớm thức dậy rồi sao?" Lục Chiết đi qua.

Tiểu Thiên Tài thấy Lục Chiết, em ấy có chút thẹn thùng mà chào hỏi: "Chào anh Lục Chiết, em vừa rồi mới tỉnh lại."

Biết anh Lục Chiết cũng tới từ cô nhi viện, cho dù thần sắc đối phương lạnh băng, tiểu gia hỏa cũng không sợ hắn, ngược lại có loại cảm giác đồng bạn thân thiết.

"Ừ, anh làm bữa sáng, có cái gì muốn ăn không?" Lục Chiết hỏi em ấy.

Bữa sáng mà Tiểu Thiên Tài bình thường hay ăn ở cô nhi viện đều được cố định mỗi ngày, em ấy cũng sẽ không chọn cơm. Tiểu gia hỏa lắc đầu: "Đều có thể."

Lục Chiết không hỏi nhiều, hắn đi vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng.

Thời điểm còn ở Triệu gia, mỗi ngày từ bữa sáng, bữa trưa, đến bữa tối đều do Lục Chiết đảm nhận, làm xong mà không thể ăn được còn sẽ bị mắng. Lúc tuổi còn nhỏ, Lục Chiết đã học xong một tay trù nghệ thực tốt.

Tốc độ hắn làm bữa sáng rất nhanh. Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng mang sang bàn ăn cơm, Lục Chiết ra hiệu Tiểu Thiên Tài ăn trước.

Tiếp theo, Lục Chiết đi vào toilet đổ đầy ly nước súc miệng, nặn kem đánh răng lên bàn chải đánh răng.

Lúc hắn trở lại trong phòng, thiếu nữ đã nhắm mắt ngủ say.

Lục Chiết đi qua, cúi người ở bên tai Tô Từ nhẹ kêu: "Rời giường!"

Hắn duỗi tay qua, kéo người thiếu nữ: "Bữa sáng đã làm xong, kem đánh răng cũng nặn xong cho em, em mau dậy đi."

Thiếu niên thanh lãnh khi ôn nhu lên là đáng sợ nhất, khiến người không hề có năng lực chống cự.

Tô Từ xốc mi mắt lên, thân thể mềm mại của cô trực tiếp hướng về phía hắn, cánh tay ngọc sắc leo lên vai hắn, lẩm bẩm nói: "Làm sao anh lại tốt như vậy."

Lục Chiết cười khẽ: "Đứng dậy."

"Tối hôm qua anh hôn em đến chân nhũn ra, đứng dậy không được, anh ôm em đi." Tô Từ vui đùa lại, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo, da mặt lại thật dày.

Khóe môi Lục Chiết hơi mím.

Cửa phòng lại lần nữa mở ra.

Tiểu Thiên Tài đã ngồi bên bàn ăn, em ấy kinh ngạc nhìn anh Lục Chiết đang ôm chị Từ từ trong phòng đi ra.

* * *
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Chương 38.3

51607571792_df5cec3b19_o.jpg

Từ sân bay đi ra, Tiểu Thiên Tài còn có chút hưng phấn. Đây là lần đầu tiên cậu ngồi máy bay.

Tô mẫu biết hôm nay con gái trở về, sớm đã bảo tài xế trong nhà chờ ở bên ngoài sân bay.

Lúc trở lại Tô gia đã là buổi chiều.

Biết Tô Từ muốn về, hơn nữa còn mang theo một đứa bé, cho nên Tô mẫu cố ý từ bệnh viện trở lại gấp, trên người Tô phụ còn thương tích, tạm thời chưa thể xuất viện.

Rất nhanh, xe đã tiến vào Tô gia.

Tô Từ thấy bên cạnh mình khuôn mặt của Tiểu Thiên Tài đang căng chặt, tay nhỏ nắm chặt theo bản năng, hiển nhiên là rất khẩn trương.

Cô sờ đầu em ấy: "Không cần sợ hãi, người nhà chị đều sẽ thích Tiểu Thiên Tài."

Tiểu Thiên Tài gật đầu, nhưng hai đầu lông mày nhỏ vẫn nhíu chặt như cũ, không có thả lỏng.

Xuống xe, Tô Từ nắm tay Tiểu Thiên Tài đi vào nhà.

Tô mẫu đã chờ ở phòng khách. Thấy con gái trở về, bà lập tức nở nụ cười, lập tức bảo người chuẩn bị thức ăn cho con gái.

"Hai ngày trước con đi vội vàng như vậy, mẹ vẫn luôn rất lo lắng cho con. Lần sau con ra ngoài nhớ mang theo vệ sĩ." Tô mẫu nhớ nhung mà ôm con gái mình.

"Vâng, con đều nghe mẹ." Tô Từ cười nói, cô liếc nhìn tiểu Tô Ninh đang ngồi bên cạnh Tô mẫu, cô cố ý hỏi mẹ: "Mấy ngày không gặp, không biết tiểu Tô Ninh có nhớ chị gái hay không."

"Có nhớ chị ạ." Tiểu Tô Ninh lập tức từ bên cạnh Tô mẫu nhô đầu ra, nãi thanh nãi khí nói: "Ninh Ninh siêu cấp nhớ chị."

Tô Từ nhìn bụng nhỏ đang ưỡn lên của em trai mình, cười nói: "Có phải Ninh Ninh lại mập lên hay không?" Ngũ quan của Tiểu Tô Ninh tinh xảo, không có trở ngại người em ấy đầy thịt, vẫn rất đáng yêu dễ thương.

"Mẹ nói Ninh Ninh nhiều thịt sẽ đẹp." Tiểu Tô Ninh có chút kiêu ngạo.

Tô Từ duỗi tay qua nhéo khuôn mặt em ấy.

Sau đó kéo Tiểu Thiên Tài bên cạnh qua: "Mẹ, em ấy tên là Chân Thiên Tài, chính đứa bé mà con đã nói với mẹ trong điện thoại."

Tính tình Tô mẫu kiều mềm thiện lương, hơn nữa còn luôn luôn làm việc thiện.

Ở trong điện thoại bà đã nghe con gái nói qua chuyện của đứa nhỏ này, trong lòng đối với đứa nhỏ này cũng rất đồng tình. Hiện tại khi thấy cậu bé mi thanh mục tú, lớn lên đoan chính, còn ngoan ngoãn, bà là người làm mẹ, không nhìn nổi một đứa bé nhỏ như vậy mà lại đáng thương như vậy.

Trên mặt bà tươi cười khoan dung thân cận: "Cháu tên là Chân Thiên Tài đúng không."

Tiểu Thiên Tài vẫn như cũ có chút khẩn trương: "Chào dì Tô ạ."

Tô mẫu sờ đầu của em ấy, cười nói: "Không cần sợ hãi, về sau nơi này chính là nhà của cháu."

Tiểu Tô Ninh ở bên cạnh nhô đầu ra nhìn vị anh trai xa lạ này.

"Thằng bé tên là Tô Ninh, nhỏ hơn cháu, là em trai, dì tin rằng các cháu có thể trở thành anh em tốt, bạn tốt." Tô mẫu không có miễn cưỡng đứa bé kêu mình là mẹ, bà cũng sẽ không ép đứa bé đổi một tên khác. Chờ cậu bé lớn hơn một chút, hiểu chuyện, lại để cậu bé tự lựa chọn.

"Chào em trai Tô Ninh, anh tên là Chân Thiên Tài." Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Thiên Tài nghiêm trang, một đôi mắt to nghiêm túc mà nhìn tiểu Tô Ninh.

Cậu muốn cười một cái với em trai Tô Ninh, nhưng cậu cười không nổi, em trai Tô Ninh có thể sẽ không thích cậu hay không?

Tiểu Tô Ninh nhìn anh trai xa lạ, em ấy có chút thẹn thùng, nhưng vẫn là rất dũng cảm mà lên tiếng: "Chào anh trai ạ."

Tiểu Tô Ninh chỉ có ba tuổi, trong nhà anh trai Tô Trí Viễn và chị gái Tô Từ đều lớn hơn nhiều so với cậu, nên không thể chơi cùng cậu, Tô mẫu có đôi khi không rảnh, trong nhà chỉ còn lại người hầu chăm sóc tiểu Tô Ninh, trên thực tế cậu rất tịch mịch.

Hiện tại có thêm một đứa trẻ tuổi tác không sai biệt lắm, đối với tiểu Tô Ninh mà nói là một chuyện cao hứng.

Tiểu Tô Ninh móc ra pudding mà mình thích nhất đưa cho Tiểu Thiên Tài: "Anh trai ăn."

Lần đầu tiên Tiểu Thiên Tài nhận được quà từ một cậu bé, mắt to đen bóng của cậu thất thố mà nhìn về phía Tô Từ.

"Nhận đi, em trai thích em đấy."

Hai mắt Tiểu Thiên Tài sáng ngời, em ấy duỗi tay nhỏ qua, thẹn thùng mà nhận lấy pudding tiểu Tô Ninh cho mình: "Cảm ơn."

Cảm tình của những đứa bé rất hồn nhiên, một lát liền thân quen, Tô mẫu bảo người hầu mang hai đứa nhỏ đi chơi.

Bà hỏi con gái: "Từ Từ, cha con nói chờ cha xuất viện, chúng ta lại đi xem Lục Chiết. Cậu ấy không chỉ chiếu cố con, mà còn cứu mẹ và cha của con, là đại ân nhân của Tô gia chúng ta, chúng ta muốn tới cửa để cảm tạ cậu ấy thật tốt. Nhà cậu ấy có còn ai không? Con đối với cậu ấy tương đối quen thuộc, con cảm thấy chúng ta hẳn nên chuẩn bị lễ vật gì đưa qua?"

"Trước kia Lục Chiết được một nhà nhận nuôi, nhưng sau đó anh ấy lại bị người nhà đó đuổi ra ngoài, cho nên nhà anh ấy không còn ai, chỉ có mình anh ấy." Tô Từ nhớ lại một chút Lục Chiết thích cái gì, lại phát hiện, hắn hình như không có gì đặc biệt yêu thích.

Trừ bỏ máy tính, hắn đối với cái gì cũng đều là bộ dáng nhàn nhạt, ngay cả thịnh thế mỹ nhan như cô đong đưa trước mặt hắn, hắn đều có thể làm như không thấy.

Hơn nữa tự chủ của Lục Chiết mạnh đến đáng sợ, cũng chỉ có cô dùng sức câu hắn, hắn mới có thể mất khống chế.

Tô Từ nghĩ, Lục Chiết đối với những cái khác không thèm để ý nhiều, chỉ đối với cô là mất khống chế, cái này có thể tính, là Lục Chiết thích chỉ có cô hay không?

Ý nghĩ như vậy vừa mới hiện ra, hai mắt Tô Từ sáng lên, đắc ý lại có chút vui vẻ.

Cho dù đã nghe nói qua thân thế của thiếu niên Lục Chiết này không tốt, nhưng lại lần nữa biết được từ trong miệng con gái mình, Tô mẫu đối với Lục Chiết đồng tình lại sâu thêm vài phần.

Bà nói cho con gái: "Mẹ cùng cha con đã thương lượng qua, đến lúc đó nếu Lục Chiết nguyện ý, chúng ta có thể vì cậu ấy mà cung cấp đoàn đội chữa bệnh, giúp cậu ấy tìm chuyên gia trị liệu cho bệnh ALS của cậu ấy. Hơn nữa, chúng ta còn có thể giúp cậu ấy tìm cha mẹ thân sinh của mình."

Tìm bác sĩ trị liệu tốt nhất?

Cái này đối với Lục Chiết cũng vô dụng, nhiều nhất chính là có thể giúp sinh mệnh của hắn kéo thêm mấy năm. Còn không bằng để Lục Chiết cùng cô hôn nhiều thêm vài cái, ăn nhiều kẹo bông gòn kim sắc một chút.

Cô không có nghe Lục Chiết nhắc tới chuyện muốn tìm cha mẹ thân sinh. Trong mắt cô, có thể ném con trai đến cô nhi viện, cha mẹ nhẫn tâm như vậy mà tìm trở về, lại còn có thể thế nào?

Tô Từ nói: "Còn mấy ngày nữa anh ấy phải tới thành phố B, đến lúc đó lại hỏi ý của anh ấy một chút."

"Cậu ấy muốn lại đây?" Tô mẫu có chút kinh ngạc, bà nhớ rõ thiếu niên kia sống ở thành phố D.

Tô Từ gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy muốn ghi danh đại học B, con chuẩn bị cùng anh ấy học cùng trường đại học."

Tô mẫu biết rõ tính cách của con gái mình, bà dễ dàng nghe ra trong giọng nói của con bé có vui vẻ. Trước kia, con gái bà cố ý chạy về thành phố D đi tìm Lục Chiết đúng không? Lúc này, mạc danh bà lại cảm thấy cũng là vì Lục Chiết con bé mới chạy tới thành phố D.

Trong lòng Tô mẫu có chút ý tưởng: "Từ Từ, con thích thiếu niên Lục Chiết này sao?" Cho tới nay, bà cùng con gái mình là không gì không thể nói.

Nhưng bà cảm thấy đến con trai nhỏ của Hà gia con gái bà cũng không thích, hẳn là sẽ không thích Lục Chiết.

Tô Từ chớp mắt, trả lời đến bằng phẳng: "Thích ạ." Trước kia thân cận Lục Chiết chỉ là vì cô muốn duy trì hình người, chậm rãi, cô liền nổi lên tâm tư muốn chiếm hữu Lục Chiết.

Cho dù trước kia cô không nói qua luyến ái, cô cũng biết loại cảm giác này gọi là thích. Cô thích Lục Chiết, mới có thể thời thời khắc khắc mà muốn hôn hắn, mới có thể muốn dính lấy hắn, mới có thể lo lắng trong tụ hội sẽ có nữ sinh khác thổ lộ với hắn, lập tức đáp máy bay đi qua tìm hắn.

Cô thích Lục Chiết, Lục Chiết là của cô.

Nghe vậy, Tô mẫu nhíu mày theo bản năng. Bà biết con gái được thiếu niên Lục Chiết chiếu cố một đoạn thời gian, hoặc là con gái có thể nhẫm lẫn cảm tạ thành thích.

Bà lại hỏi lần nữa: "Từ Từ, kiểu thích mà mẹ hỏi con không phải là kiểu thích đối với người nhà, cũng không phải đối với bạn bè."

Con gái luôn luôn cao ngạo, nam sinh trong trường học một cái con bé cũng đều chướng mắt. Ngay cả con trai nhỏ của Hà gia, con bé cũng không thích. Bà cảm thấy con gái mình có lẽ tình căn còn chưa thông suốt.

"Mẹ, con thích Lục Chiết." Tô Từ nói rất nghiêm túc.

Chưa bao giờ cô nghĩ tới việc muốn che giấu hoặc che lấp bản thân thích Lục Chiết, Lục Chiết lại không phải người không ai nhận, cô thích hắn liền hào phóng thừa nhận.

Nghe được lời con gái mình nói, trong lòng Tô mẫu "Lộp bộp" trầm xuống, bà theo bản năng nói: "Từ Từ, con còn nhỏ, về sau con sẽ biết cái gì gọi là thích."
 
Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Chương 39.1

51613237159_f3c5aee6e1_o.jpg

[HIDE-THANKS]Tô Từ nghe thấy lời nói của Tô mẫu, cô chớp mắt, nói: "Mẹ, mẹ biết Hà Nhĩ Minh vẫn luôn theo đuổi con, nhưng con biết bản thân không thích cậu ta, Hà Nhĩ Minh ở trước mặt con, con không có bất luận cảm giác gì, thậm chí là không muốn để ý tới cậu ta, nhưng Lục Chiết lại không như vậy."

Cô nói cho Tô mẫu: "Con thấy Lục Chiết sẽ vui vẻ, thậm chí tim sẽ đập nhanh. Có thể con không biết cái gì là thích."

Tô Từ chỉ ngực mình: "Nhưng nơi này của con sẽ không nói dối."

Tô mẫu hoàn toàn bị lời nói của con gái bà trấn trụ.

Cho dù lúc còn trẻ bà cùng chồng mình yêu nhau, cũng trải qua không ít hiểu lầm. Hai người [1] biệt nữu lại thất thố, cuối cùng thật vất vả mới tu thành chính quả.

Bà không nghĩ tới, bản thân vẫn luôn cho rằng cảm tình của con gái mình chưa thông suốt, tính cách lại có chút cao ngạo, nhưng về mặt tình cảm, con bé so với người khác còn thẳng thắn, thành khẩn đến cháy nồng.

Tô mẫu kinh ngạc, đồng thời tim vẫn luôn trầm xuống: "Từ Từ, con cùng Lục Chiết ở bên nhau sao?"

Tô mẫu hỏi Tô Từ đến ngơ ngẩn. Cô cùng Lục Chiết còn chưa xác nhận quan hệ nam nữ!

Trong mắt Tô Từ, cô đã coi Lục Chiết như vật mình sở hữu, Lục Chiết khẳng định cũng nghĩ như thế đúng không.

Nhưng đột nhiên nghĩ đến bộ dáng băng lãnh của người nọ, cô lại không xác định.

Tô mẫu thấy sắc mặt sửng sốt của con gái, liền biết con bé cùng thiếu niên Lục Chiết hẳn là còn chưa ở bên nhau, bà âm thầm thở phào một tiếng: "Từ Từ, Lục Chiết cũng thích con sao?"

Tuy rằng trong mắt Tô mẫu con gái mình ưu tú như vậy, sẽ không có người không thích con bé. Con gái bà thích Lục Chiết, thiếu niên kia không có khả năng không thích con bé, nhưng bà rốt cuộc vẫn lắm miệng hỏi một câu.

Tô Từ mím môi, không trả lời được, cô cũng không hỏi qua Lục Chiết vấn đề này.

Mệt! Mệt!

Tô mẫu thấy bộ dáng con gái đáp không được, bà càng kinh ngạc: "Lục Chiết không thích con sao?"

Con gái trong mắt mình chính là muôn vàn tốt, tất cả tốt. Tuy rằng bà không hy vọng con gái cùng thiếu niên Lục Chiết ở bên nhau, nhưng biết con gái thích đối phương, mà đối phương lại không thích con gái, Tô mẫu mâu thuẫn đến rối rắm cả lên.

Làm sao sẽ có người không thích con gái bà chứ?

"Con không biết." Tô Từ cũng không rối rắm: "Mặc kệ hiện tại anh ấy có thích con hay không, về sau khẳng định cũng sẽ thích, dù sao chúng ta khẳng định sẽ ở bên nhau."

Cô là công cụ người của Lục Chiết, Lục Chiết là công cụ người của cô, cô lớn lên xinh đẹp như vậy, Lục Chiết cũng lớn lên soái khí, nơi nào cũng đều phù hợp thẩm mỹ của cô. Trong mắt cô, cô cùng Lục Chiết chính là tuyệt phối, là duyên trời tác hợp!

Nghĩ như vậy, Tô Từ cười ôm Tô mẫu: "Mẹ, mẹ yên tâm, Lục Chiết sẽ thích con."

Tô mẫu lâm vào khó xử.

Bà không phải người coi trọng bối cảnh gia đình. Cho dù người thanh niên Lục Chiết có xuất thân không tốt, lại là cô nhi, nhưng nhân phẩm hắn tốt, bộ dáng cùng con gái cũng xứng đôi, lại cố tình, đối phương thân mang bệnh nan y.

Điểm này, con gái nhất định cũng biết.

Tô mẫu biết tính cách của con gái mình, nuôi đến kiều mềm, tính tình lại một chút cũng không mềm, ngược lại rất có chủ kiến. Đây là lần đầu tiên con bé thích một người, bà cùng chồng nếu là mạnh mẽ ngăn cản, khả năng sẽ phản tác dụng.

Tô mẫu lấy lại bình tĩnh. Hiện tại xem ra, Lục Chiết không thích con gái cũng là chuyện tốt, ít nhất hai người tạm thời còn chưa có ở bên nhau, ngăn cản còn kịp.

* * *

Toàn bộ hàng hóa của cửa hàng máy tính đều đã chuyển nhượng ra ngoài, cửa hàng cũng bán đi. Ông chủ Phương lúc này đã hạ quyết tâm gây dựng sự nghiệp. Cho dù việc gây dựng sự nghiệp có nguy hiểm rất lớn, có khả năng làm rớt hết toàn bộ sản nghiệp của chú ấy, nhưng chú ấy nhìn thần sắc lạnh băng của thiếu niên bên cạnh, mạc danh lại cảm thấy an tâm.

Chú ấy cảm thấy bản thân sẽ không nhìn lầm người, Lục Chiết chính là người có tài năng. Cho dù bản thân thua cuộc, cùng lắm thì liền trở về bán hàng vỉa hè, chú ấy cùng con trai Tiểu Khoái Nhạc như thế nào cũng có thể sống sót.

"Đây đều là hành lý của cháu sao?" Ông chủ Phương kinh ngạc nhìn trên người Lục Chiết cõng ba lô, trong tay Lục Chiết còn lôi kéo một cái vali lớn.

Hai người chú ấy và con trai Tiểu Khoái Nhạc cũng chỉ có một cái vali lớn mà thôi, nhưng Lục Chiết thế mà lại có nhiều hành lý như vậy?

Trong ấn tượng, quần áo của Lục Chiết cũng không nhiều lắm, tới tới lui lui liền chỉ có mấy bộ quần áo, trong đó có hai bộ là đồng phục. Bất quá khi nghĩ đến lúc sau bọn họ phải an cư tại thành phố B, phỏng chừng Lục Chiết là muốn chuẩn bị dọn qua toàn bộ gia sản.

"Con trai chú khi nghe được chuyển nhà, còn tưởng rằng chúng ta đi du lịch, từ tối hôm qua đến hiện tại trên mặt tươi cười không có tạm dừng, hơn nữa thằng bé nghe nói Tiểu Từ cũng ở thành phố B, đứa nhỏ này càng thêm gấp không chờ nổi mà muốn đi qua." Ông chủ Phương nhìn Tiểu Khoái Nhạc đang chơi đùa ở một bên, trên mặt chú ấy là cưng chiều sâu sắc mà người cha dành cho con trai mình.

"Đứa nhỏ ngốc này cũng không biết, hiện tại chị Từ của nó cũng không phải người nó muốn gặp là có thể gặp." Ông chủ Phương liếc nhìn Lục Chiết một cái, thở dài, đi vào tiếp tục thu thập hành lý, buổi chiều bọn họ liền phải bay đến thành phố B.

Lục Chiết cùng ông chủ Phương buổi tối mới tới thành phố B, bọn họ đã đặt phòng ở khách sạn trước, hai gian phòng vừa lúc liền nhau.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Khoái Nhạc ngồi máy bay, ngay lúc từ đầu tiểu gia hỏa đã rất hưng phấn, tới lúc sau liền ngủ mất.

"Tiểu Chiết, cháu cũng sớm nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta đi ký hợp đồng thuê sân, nhanh chóng lập nên công ty." Ông chủ Phương ôm con trai đã ngủ say, trên mặt che kín mệt mỏi, nhưng trong mắt lại là khao khát đối với tương lai.

"Được, chú Phương chú cũng sớm nghỉ ngơi một chút."

Lục Chiết dọn xong hành lý, di động liền vang lên, không cần nghĩ nhiều, hắn đã biết người ở đầu bên kia di động là ai.

Lục Chiết chuyển máy tiếp video trò chuyện, khuôn mặt quá mức xinh đẹp của thiếu nữ lập tức hiện ra trên màn hình.

Trong màn hình, thiếu nữ chớp mắt, cố ý trêu chọc hắn: "Lục Chiết, lúc này anh tiếp máy nhanh như vậy, có phải đã sớm chờ điện thoại của em hay không?"

"Ừ." Lục Chiết khẽ lên tiếng, trong màn hình một đôi mắt của thiếu nữ càng sáng, đôi mắt nhỏ còn đắc ý, như là đang nói cô không có đoán sai.

"Hiện tại anh đã đến thành phố B chưa?" Tô Từ biết Lục Chiết bay buổi chiều, cô là tính toán thời gian mới gọi cho hắn.

Lục Chiết nhìn thiếu nữ trong màn hình, dưới ánh đèn, mặt mày thanh lãnh của hắn nhu hòa vài phần: "Ừ, tới rồi."

"Cha mẹ em muốn tới cửa cảm tạ anh, anh chừng nào thì rảnh." Ngày mai Tô phụ liền có thể xuất viện, cô cũng muốn gặp Lục Chiết.

Lúc trước Lục Chiết đã nghe Tô Từ nói qua, cha mẹ cô cảm kích ân cứu mạng của hắn, muốn cùng hắn gặp mặt.

Hắn nghĩ nghĩ: "Ngày mai tôi không rảnh, ngày kia có thể chứ?"

Ngày mai hắn cùng ông chủ Phương hẹn người phụ trách ký hợp đồng thuê sân.

"Được, để em nói cho bọn họ." Tô Từ cười nói.

Mỗi một lần video, Tô Từ đều chọn góc độ hoàn mỹ nhất của mình, còn muốn mở luôn cả đèn bàn màu vàng ấm ở bên cạnh ra, cô biết khuôn mặt vốn đã trắng nõn như tuyết của cô khi được ánh đèn màu sắc nhu hòa chiếu rọi sẽ càng thêm xinh đẹp.

Lúc người khác cùng bạn trai gọi video, có lẽ còn muốn cố ý trang điểm thành mặt mộc, nhưng cô hoàn toàn thật sự là mặt mộc, khoảng cách từ mặt đến màn hình di động cũng rất gần.

Cô là ẩn giấu chút tâm tư, khiến Lục Chiết không thể bỏ qua thịnh thế mỹ nhan của mình.

Nhưng mà, đối diện với thiếu niên hình như có ánh mắt không tốt, đối với mỹ mạo của cô hoàn toàn không biết gì cả.

Đuôi mắt Tô Từ nhẹ cong lên, trong mắt ẩn giấu hư ý, cô nói: "Hôm nay mẹ em hỏi có phải em thích anh hay không."

Nghe thấy lời thiếu nữ nói, làm tay Lục Chiết đang nắm di động căng thẳng, đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn cô chuyên chú.

Mà lúc này, Tô Từ vốn đang ngồi, ở trên giường nằm bò xuống. Sau khi tắm rửa xong, cô mặc một cái áo ngủ màu trắng cổ tròn không có tay áo, cổ áo có chút rộng thùng thình, lúc cô nằm sấp xuống, dưới cổ áo lộ ra một mảng lớn da màu trắng nõn.

Lục Chiết lơ đãng nhìn thoáng qua, ánh mắt hắn thâm thâm, lập tức dời ánh mắt đi: "Tô Từ, ngồi dậy."

"Em vẫn luôn giơ di động, tay mỏi quá, nằm sấp như vậy mới thoải mái." Tô Từ nghĩ hết tâm tư câu dẫn thiếu niên, cô cố ý chọn lựa váy ngủ có cổ áo có chút rộng thùng thình, rồi lại không quá mức bại lộ.

Ngữ khí Lục Chiết nhàn nhạt: "Ngồi dậy, bằng không tôi treo video."

Tô Từ: .

Cô cảm thấy sắp tức chết rồi, người này là cục đá sao? Cân não gắt gao, quả thực quá không hiểu phong tình!

Tô Từ biết Lục Chiết nói chính là thật sự, cô cắn chặt răng, tức hận mà ngồi dậy, thần sắc cô oán oán mà nhìn hắn: "Ngồi dậy rồi."

Lúc này Lục Chiết mới ngước mắt nhìn về phía Tô Từ, chỉ thấy một khuôn mặt tức giận của thiếu nữ, nhìn hắn rất khó chịu.

Môi mỏng cong lên, Lục Chiết cười khẽ ra tiếng: "Em ngoan một chút."

Đừng cả ngày chỉ nghĩ nhiều chủ ý xấu như vậy.

Tô Từ bất mãn, cô không ngoan chỗ nào?

"Em trả lời như thế nào?" Lục Chiết lúc này mới hỏi cô.

Hiện tại Tô Từ có chút tức giận, không muốn nói cho hắn, nhưng đối diện với đôi mắt đen nhánh của thiếu niên qua màn hình, Tô Từ thật không có cốt khí mà mở miệng: "Anh muốn biết sao?"

"Ừ." Hắn muốn biết.

* * *

Chú thích:

[1] Biệt nữu: Chỉ mối quan hệ nam nữ: Rối rắm, không được tự nhiên..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Chương 39.2

51615481612_0f63964e02_o.jpg

[HIDE-THANKS]Tô Từ vừa rồi thất bại nháy mắt tim đã sống lại, giữa mặt mày hiện lên chút đắc ý: "Anh nói lời dễ nghe một chút để dỗ em đi, em liền nói cho anh." Cô cũng chưa nghe qua Lục Chiết khen cô.

Ánh đèn vàng ấm áp rơi trên mặt thiếu nữ, khuôn mặt nhỏ trắng sứ như ngọc, trong mắt đen của cô ánh lên tia sáng, như là điểm đầy sao vụn. Hầu kết của Lục Chiết hoạt động lên xuống một chút, hắn thấp giọng nói: "Đoàn Đoàn, tôi muốn biết."

Tô Từ cảm thấy bản thân sắp xong rồi.

Đối phương đến khen cũng không có khen cô, quăng một cái ánh mắt, cô đã cảm thấy đầu quả tim mình run lên.

Đừng nói cốt khí, ngay cả xương cốt, Tô Từ cũng có thể từ bỏ, cô nói: "Em nói cho mẹ, em thích anh."

Thiếu nữ thẳng thắn, thành khẩn lại nói trắng ra, Lục Chiết thẳng tắp mà nhìn về phía cô, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Đoàn Đoàn."

Bình thường thiếu nữ thích dây dưa hắn, lúc nào cũng cầu hôn môi với hắn, còn thích chọc ghẹo hắn, xem bộ đang hắn vì cô mà mất khống chế, hắn đều xem thành bị cô chơi đùa.

Lúc này nghe được thiếu nữ gián tiếp thổ lộ, Lục Chiết khống chế không được, chỉ cảm thấy trái tim mình hung hăng nhảy lên một chút, có chút đau.

Da mặt Tô Từ dày, sau khi cô nói xong, ánh mắt doanh doanh mà nhìn Lục Chiết: "Mẹ hỏi chúng ta là quan hệ gì, em cũng không có trả lời. Em không thể nói cho mẹ rằng, chúng ta hiện tại là quan hệ giao lưu nước bọt."

Cô còn nói thêm: "Lục Chiết, em đã nói em thích anh, anh nên nói gì đó."

Mỗi người một lần, như vậy mới công bằng.

Nghĩ đến lời kế tiếp của Lục Chiết, cô có chút khẩn trương. Theo bản năng cô thẳng tắp vòng eo, lỗ tai hận không thể dựng thẳng lên.

Mau, mau tỏ tình, cô đã chuẩn bị tốt.

Tô Từ cảm thấy nếu hiện tại Lục Chiết có thể ở bên cạnh cô thì tốt rồi, cô có thể sau khi Lục Chiết tỏ tình với cô mà hôn hắn.

Ánh mắt thiếu nữ sáng lấp lánh, Lục Chiết mím môi, hắn trầm giọng nói: "Đoàn Đoàn, em biết tôi có bệnh ALS."

Tô Từ gật đầu: "Em biết, nhưng cái này không là vấn đề, cái em muốn nghe không phải là cái này."

"Chứng bệnh của tôi chính là vấn đề lớn nhất." Lục Chiết nhìn cô: "Người bị bệnh ALS tứ chi cùng thân thể sẽ dần dần héo rút, tê dại, vô lực, tê liệt, hơn nữa, tôi chỉ có ba đến năm năm tuổi thọ."

Thanh âm trầm thấp của thiếu niên nhiều thêm vài phần mất tiếng: "Đoàn Đoàn, tôi như vậy, em xác định còn muốn thích sao?"

Hắn vẫn luôn biết thời gian mìnhh còn sống không dài, cho nên, hắn có thể bồi cô chơi đùa, bồi cô làm chuyện cô thích, cô thích hắn ngốc tại bên người cô, hắn cũng có thể lưu lại thành phố B.

Những mặt khác, Lục Chiết không dám nghĩ nhiều.

Cũng không thể nghĩ đến.

Ý cười trên khóe miệng Tô Từ biến mất, trong mắt cô tất cả đều là nghiêm túc: "Thích."

Cô nói cho Lục Chiết: "Bệnh của anh không là vấn đề, Lục Chiết, anh có thể sống thật lâu."

Nghe lời nói thiếu nữ đang dỗ hắn, Lục Chiết cười khẽ một tiếng: "Đoàn Đoàn, tôi nghiêm túc."

"Em cũng nghiêm túc." Tô Từ giải thích nói: "Chỉ cần em hôn anh, anh.."

Lời kế tiếp mà cô muốn nói, làm thế nào cũng nói không nên lời, Tô Từ biết đây là không cho cô nói.

Cô tức hận mà cắn chặt răng: "Dù sao thì anh cũng sẽ không chết, anh chỉ cần cùng em ở bên nhau liền tốt."

Đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết nhìn cô, bên trong ẩn chứa ôn nhu: "Ừ."

Chỉ cần cô nguyện ý, chỉ cần hắn còn có thể động, hắn liền mãi ở bên người cô.

* * *

Ngày hôm sau, Lục Chiết và ông chủ Phương mang theo Tiểu Khoái Nhạc cùng nhau đi ra ngoài. Dù sao thì để một đứa bé ở trong khách sạn, ông chủ Phương cũng không yên tâm.

Hai người đi đến cao ốc Hà Thịnh, chờ đợi gặp mặt người phụ trách.

"Làm sao người phụ trách còn chưa tới?" Ông chủ Phương nhìn đồng hồ, đã hơn hai mươi phút trôi qua kể từ thời gian đã cùng bọn họ ước định trước: "Đối phương sẽ không nhất thời lỡ hẹn đúng không?"

Lục Chiết: "Hẳn là sẽ không. Mức độ nổi tiếng của sản nghiệp cao ốc Hà Thịnh lớn như vậy, không đến mức không có danh dự thế này. Chú Phương, chúng ta chờ một chút nữa."

Lại qua năm phút, người phụ trách rốt cuộc đã tới.

Thái độ của người phụ trách còn tính là tốt: "Thực xin lỗi, hai vị đợi rất lâu rồi đúng không, thật sự rất xin lỗi, có chút việc trì hoãn."

Sắc mặt của ông chủ Phương lúc này mới hòa hoãn vài phần: "Không có việc gì, giám đốc Trần, chúng ta hiện tại có thể ký hợp đồng không?"

"Trước chờ một chút, hiệp ước lần này là do nhị thiếu gia của chúng tôi phụ trách, ngài ấy lập tức tới đây, xin chờ một lát." Giám đốc Trần nhận được điện thoại của Hà tổng, nói là nhị thiếu gia đã nghỉ, cần rèn luyện nhiều thêm một chút, để nhị thiếu gia đi bên cạnh ông để học tập.

Lần ký hợp đồng này rất đơn giản, hơn nữa chỉ là hợp đồng rất nhỏ rất nhỏ, để nhị thiếu gia phụ trách tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm.

Kỳ thật, cũng chính là để nhị thiếu gia đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Ông chủ Phương cùng Lục Chiết đành phải ấn xuống kiên nhẫn, tiếp tục chờ nhị thiếu gia trong miệng của giám đốc Trần.

Rất nhanh, Hà Nhĩ Minh đã đổ xe xong thì đi vào cao ốc, trên mặt mày anh đĩnh của hắn ta tất cả đều là thần sắc tùy ý.

Nhân viên trong công ty cũng không phải là lần đầu tiên thấy được nhị thiếu gia Hà gia. Nhìn bộ dáng hắn ta cắm túi quần, soái khí lại tùy ý, mọi người nhịn không được mà nhìn nhiều thêm vài lần.

Đẩy cửa phòng họp ra, Hà Nhĩ Minh đi vào, chuẩn bị nhanh chóng xong việc liền chạy lấy người. Lão già nhà hắn chính là nhìn hắn ta nhàn rỗi không vừa mắt, thay đổi biện pháp muốn tra tấn hắn ta, hiện tại thế mà còn bắt hắn ta học tập người khác, thật là nhàm chán. Có thời gian, còn không bằng cho hắn ta ngẫm lại biện pháp làm cách nào để truy Tô Từ.

Hắn ta bước vào: "Có cái gì muốn tôi ký?"

"Nhị thiếu gia tới rồi." Giám đốc Trần cười ha ha mà hoan nghênh.

Ông chủ Phương cùng Lục Chiết nhìn người vừa đến, mới phát hiện nguyên lai vị nhị thiếu này bọn họ đã gặp qua, nhị thiếu gia Hà gia.

Nhìn Lục Chiết ngồi ở một bên, ánh mắt Hà Nhĩ Minh ngưng lại, hắn ta đứng bên cạnh bàn hội nghị, cũng không vào chỗ ngồi: "Là mày?"

Ánh mắt Hà Nhĩ Minh tàn nhẫn quét về phía Lục Chiết, cười lạnh ra tiếng: "Giám đốc Trần, hiện tại chó mèo gì cũng xứng cùng tập đoàn Hà Thịnh của chúng ta ký hợp đồng sao?"

Lần hỏa hoạn đó, tại hiện trường, sau khi gặp qua Lục Chiết, Hà Nhĩ Minh đã sai người điều tra tư liệu của Lục Chiết. Hắn ta biết Lục Chiết không chỉ là một cô nhi, hơn nữa thân còn mang bệnh nan y.

Một người như vậy căn bản không xứng đứng chung một chỗ với Tô Từ, càng miễn bàn làm Tô Từ thích.

"Nhị thiếu gia, cái này.." Giám đốc Trần không rõ nguyên do: "Hai vị này lúc trước đã bàn xong, thuê cả một tầng của cao ốc Thiên Tử bên kia."

Hà Nhĩ Minh cong mi, ánh mắt kiêu ngạo mà nhìn Lục Chiết, hắn ta nói từng câu từng chữ: "Chúng tôi không cho cậu thuê!"

Một thằng cô nhi sắp chết mà thôi, hắn ta tùy tiện động động ngón tay, đều có thể đùa chết hắn.

"Chúng ta đã bàn xong, chẳng lẽ tập đoàn Hà Thịnh không giữ chữ tín như vậy?" Ông chủ Phương nghe thấy không cho bọn họ thuê, chú ấy nhíu mày theo bản năng.

Giám đốc Trần cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình trạng như vậy, ông ấy nhắc nhở nói: "Nhị thiếu gia, hợp đồng đã chuẩn bị tốt."

Ánh mắt Hà Nhĩ Minh lạnh băng, hắn ta lạnh lùng nhìn giám đốc Trần: "Ông điếc sao? Không nghe thấy tôi nói không cho thuê sao? Còn ký hiệp ước cái gì!"

Nâng cằm lên, Hà Nhĩ Minh nhìn thẳng thần sắc nhàn nhạt của Lục Chiết: "Chỗ này, mày đừng nghĩ thuê, mặc kệ là tập đoàn Hà Thịnh của bọn tao, hay là ở chỗ khác, mày cũng đừng nghĩ đến. Đến nỗi Tô Từ, cô ấy là của tao, mày cách xa cô ấy một chút."

Lục Chiết ngước mắt, đối diện với ánh mắt hung ác của đối phương, hắn đạm thanh trả lời: "Em ấy là của chính mình."

Hà Nhĩ Minh nhìn Lục Chiết thế nào, liền cảm thấy khó chịu thế nấy: "Mày tìm chết? A, tao đã quên, cho dù mày không tìm chết, rất nhanh, mày cũng sẽ chết."

"Nhị thiếu gia, cậu đừng khi dễ người quá đáng." Ông chủ Phương nhịn không được mà lên tiếng. Đối phương không chỉ có nói không giữ lời, hiện tại còn tư tâm công kích, chọc ngay tử huyệt, thật quá đáng.

"Như vậy thì tính là khi dễ cái gì?" Hà Nhĩ Minh không cho là đúng, hắn ta cảnh cáo Lục Chiết: "Ngoan ngoãn cút đi, nếu tao lại phát hiện mày quấn lấy Tô Từ, tao sẽ làm mày nếm thử tư vị hối hận."

Lục Chiết cười khẽ ra tiếng: "Cậu sai rồi, không phải tôi quấn lấy em ấy, là em ấy yêu cầu tôi ở bên người mình."

Lập tức, Hà Nhĩ Minh đối diện gần như bạo nộ.

Từ cao ốc rời đi, ông chủ Phương vẫn hùng hổ như cũ. Vừa rồi nếu không phải vị giám đốc Trần cùng bảo vệ giữ chặt, kẻ điên nhị thiếu gia Hà gia kia còn muốn quấn lấy đánh Lục Chiết.

"Tiểu Chiết, không nghĩ tới thân thủ của cháu tốt như vậy." Ông chủ Phương nghĩ đến vị nhị thiếu gì đó bị Lục Chiết đánh mấy quyền, chú ấy nở nụ cười, quả thực xứng đáng.

May mắn mọi người đều biết là Hà Nhĩ Minh động thủ trước, [2] trước liêu giả tiện, cho dù Hà gia có truy cứu, cũng không có đạo lý.

Lục Chiết trầm giọng nói: "Chú Phương, ngượng ngùng, bởi vì cháu mà ký không được hiệp ước."

"Không có việc gì, chúng ta lại lần nữa đi tìm chỗ khác. Thành phố B lớn như vậy, nơi này không có khả năng tất cả đều là sản nghiệp của Hà gia." Ông chủ Phương nắm tay con trai chú, trong lòng vẫn tràn ngập động lực như cũ.

Lục Chiết gật đầu, ánh mắt lại tối sầm vài phần.

* * *

* * *

Chú thích:

[2] Trước liêu giả tiện: Câu đầy đủ là: Trước Liêu Giả Tiện, Đả Tử Vô Oán, Người ra tay đánh trước luôn là người sai, cho nên nếu bị đánh đến bị thương, hoặc đến chết, người đó cũng không nên căm phẫn, hận thù. (tham khảo: Wiktionary)
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Chương 39.3

51619465647_debe66a974_o.jpg

[HIDE-THANKS]"Từ Từ còn chưa xong sao? Chúng ta có thể đi." Tô mẫu đã bảo người chuẩn bị xe xong, chuẩn bị xuất phát đi tìm Lục Chiết.

Bà bảo người chuẩn bị không ít lễ vật, thành ý là tràn đầy.

Tô Từ thay một cái váy xinh đẹp, váy liền áo màu bánh đậu nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô, váy là lượng thân định chế, thiết kế [3] chiết eo, khiến eo nhỏ của thiếu nữ nhỏ hơn một nhéo.

Chân cô mang giày đế mềm màu trắng thuần, trên mắt cá chân tinh tế là sợi đây đỏ rất bắt mắt.

"Con có thể đi rồi." Tô Từ vì gặp Lục Chiết, cố ý tô lên một cái son kem màu cam.

Cánh môi xinh đẹp càng thêm mê người.

Lúc này, Tô Trí Viễn cũng xuống dưới.

"Anh trai, anh cũng đi sao?" Tô Từ cho rằng anh đã đến công ty.

Tô Trí Viễn sờ đầu của cô: "Em cùng cha mẹ đi đi, công ty còn có việc, lần sau có cơ hội, anh lại cảm tạ Lục Chiết thật tốt."

Tô Từ nhìn anh trai vươn tay ra, chỉ thấy giá trị sinh mệnh trên cổ tay anh chỉ còn lại không đến hai tháng.

Cô kiềm chế suy nghĩ phức tạp xuống, gật đầu: "Vâng."

Tô phụ cùng Tô mẫu ngồi một chiếc xe đi ở phía trước, Tô Từ cùng tiểu Tô Ninh, còn có Tiểu Thiên Tài ngồi một chiếc xe khác.

Tới Tô gia mấy ngày, Tiểu Thiên Tài đã không còn khẩn trương như trước.

Tô gia cùng những hào môn khác không giống nhau, không có nghiêm ngặt lại bất cận nhân tình mà tranh đấu, bầu không khí trong Tô gia rất ấm áp.

Tính cách Tô mẫu là kiều nhu thiện lương, Tô phụ tuy ở trên thương trường thủ đoạn lợi hại, nhưng khi về nhà cũng sẽ không bày ra vẻ mặt nghiêm túc, đến nỗi Tô Trí Viễn tuy rằng là người cầm quyền, khí thế rất mạnh, nhưng ở nhà anh cũng là một người anh trai bình dị gần gũi.

Mà em trai nhỏ Tô Ninh càng không cần phải nói, hiện tại em ấy có thêm Tiểu Thiên Tài là bạn chơi cùng tuổi tác cũng không sai biệt lắm, em ấy cả ngày dính lấy Tiểu Thiên Tài, hai người ở chung rất khá.

Ngay cả hiện tại ngồi ở trong xe, tiểu Tô Ninh cũng lựa chọn ngồi ở bên cạnh Tiểu Thiên Tài. Hai đứa bé ghé vào nhau, cũng không biết đang nói cái gì.

Tô Từ đã nhắn tin cho Lục Chiết, bọn họ đã xuất phát.

Lục Chiết còn chưa tìm được phòng ở thích hợp, hiện tại đang cùng ông chủ Phương tạm thời ở trong khách sạn. So với khách sạn, hoàn cảnh nơi này xác thật cũng không quá tốt.

Hắn liếc nhìn căn phòng tiêu chuẩn thống nhất phối trí, hai cái ghế dựa, một cái bàn trà, còn có TV cùng tủ đựng TV, rất đơn giản.

Lục Chiết đi đến bên cạnh, gõ lên cửa phòng của ông chủ Phương.

Hắn mở miệng nói: "Chú Phương, cháu muốn mượn hai cái ghế dựa trong phòng của chú."

Ông chủ Phương vốn tính toán hôm nay cùng Lục Chiết đi ra ngoài tìm sân, nhưng Lục Chiết nói hôm nay không đi được, chú ấy mới biết cha mẹ Tô Từ muốn tới xem hắn.

"Được, chú giúp cháu dọn qua."

"Cảm ơn chú Phương."

"Giữa chú và cháu nơi nào còn cần khách khí, bất quá, cha mẹ Tô Từ có thể ghét bỏ hoàn cảnh nơi này không được hay không? Nếu không đợi lát nữa lúc ra bên ngoài tìm một địa phương tốt một chút, đặt ghế lô, một bên ăn một bên nói?" Ông chủ Phương nghĩ đến Tô gia là hào môn đỉnh cấp, nơi bọn họ vào ở là khách sạn nhỏ quá đơn sơ, chú ấy lo lắng đối phương có thể để ý hay không.

Lục Chiết: "Không có việc gì, bọn họ biết xuất thân của cháu."

Quá mức che lấp ngược lại lại có vẻ không thật thà.

Ông chủ Phương thở dài, giúp Lục Chiết dọn ghế dựa qua.

Tô Từ hỏi địa chỉ của Lục Chiết, không bao lâu sau, xe đã ngừng ở ngoài khách sạn.

Ngoài khách sạn nhỏ đột nhiên xuất hiện mấy chiếc siêu xe, đặc biệt là mấy người đàn ông cao tráng từ trên xe đi xuống, ăn mặc tây trang màu đen, mặt vô biểu giống như vệ sĩ. Đại trận thế như vậy, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường cùng khách ra vào khách sạn, ngay cả nhân viên công tác bên trong khách sạn cũng bị kinh động.

Hôm nay là làn gió nào thổi đến vậy, thế nhưng đại nhân vật lại giá lâm đến khách sạn nhỏ bé này?

Hai vị tiếp tân trong lòng cất bất an, nhanh chóng nghênh đón.

"Tôi tìm khách ở phòng 308." Tô Từ nói.

Tiểu thư tiếp tân bị gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ kinh diễm, cô ấy ngừng thở theo bản năng, nhanh chóng nói: "Các vị xin đi theo tôi."

Tiểu thư tiếp tân một bên dẫn đường, một bên trộm đánh giá người này vài lần, trong lòng nhịn không được mà kinh ngạc cảm thán, đây đều là giá trị nhan sắc thần tiên gì thế này.

Một đôi kia rõ ràng là vợ chồng cho dù có lớn tuổi, nhưng cũng được bảo dưỡng thích đáng, đầy người là quý khí có dùng tiền cũng không bồi dưỡng ra được. Mà vị thiếu nữ bên cạnh càng không cần phải nói nhiều lời, gương mặt này nếu vào giới giải trí, nháy mắt tuyệt đối liền hạ gục hết các nữ minh tinh.

Đến nỗi cả hai cậu bé nhỏ đang đi tung ta tung tăng ở phía trước, cũng đáng yêu đến trái tim vỡ tung.

Kẻ có tiền đều lớn lên xinh đẹp như vậy sao?

Đứng trước phòng 308, Tô Từ ra hiệu tiểu thư tiếp tân có thể rời đi trước, cô chủ động ấn chuông cửa.

Trước sau không đến vài giây, cửa bị người mở ra từ bên trong.

"Lục Chiết, em tới rồi." Tô Từ cười nhìn hắn.

"Vào đi." Lục Chiết giữ cửa hoàn toàn mở ra, hắn nhìn Tô phụ Tô mẫu ở phía sau Tô Từ: "Bác trai Tô, bác gái Tô, hoan nghênh."

Tô Từ đứng ở bên cạnh Lục Chiết, để cha mẹ tiến vào, ngón tay cô ở sau lưng lén lút chạm vào tay Lục Chiết, trong mắt mang theo ý cười mà nhìn hắn.

Trên người thiếu niên mặc một kiện sơ mi màu trắng, cùng một thân màu đen ngạnh lãnh bình thường hay mặc không giống nhau, nhiều thêm vài phần hưu nhàn cùng sang sảng, mặt mày càng thêm thanh tuấn xuất trần.

Tô Từ biết rõ Lục Chiết có mấy bộ quần áo, y phục hiện tại hắn đang mặc trên người tuyệt đối là mới mua.

Tô Từ nhịn không được mà mím môi cười trộm.

Có phải hắn cũng rất coi trọng lần gặp mặt gia trưởng này không, còn cố ý mua quần áo mới.

Mà lúc này Tô phụ đang đứng ngoài cửa, thần sắc khiếp sợ mà nhìn thiếu niên trước mặt.

Ông cùng Lục gia Lục Trầm là đối thủ một mất một còn từ nhỏ đến lớn, ngay cả bộ dáng đối phương mặc quần xẻ tà cũng đã gặp qua, ông liếc mắt một cái liền nhìn ra vị thiếu niên tên là Lục Chiết trước mặt này, giữa mày, tất cả đều là bóng dáng của tên Lục Trầm.

Tô phụ kinh hãi.

Lục Chiết là cô nhi, tên Lục Trầm cũng ném con trai, sẽ không trùng hợp như vậy, Lục Chiết chính là con trai bị tên Lục Trầm ném đi?

Tô mẫu thấy chồng mình thất thần bất động, bà lôi kéo ông: "Chúng ta đi vào thôi."

Tô phụ thu liễm kinh ngạc dưới đáy mắt, ông cùng vợ mình đi vào.

Hai bé đầu củ cải lùn tịt theo sau cha mẹ bước vào. Lúc đi qua Lục Chiết, Tiểu Thiên Tài lễ phép mà cùng Lục Chiết chào hỏi: "Chào anh Lục Chiết."

Cậu rất thích anh trai lớn có cùng xuất thân từ cô nhi viện với cậu.

Tiểu Tô Ninh không quen biết Lục Chiết, nhưng em ấy là đứa bé có lễ phép, em ấy học Tiểu Thiên Tài, cũng kêu theo: "Chào anh Lục Chiết."

Tô Từ nhìn cha mẹ đã đi vào, cô khom lưng, phân biệt gõ vào trán của hai cái củ cải nhỏ: "Không phải là gọi anh Lục Chiết."

Tiểu Thiên Tài cùng tiểu Tô Ninh nghi hoặc mà nhìn chị gái.

Đuôi mắt Tô Từ cong lên, liếc nhìn Lục Chiết một cái, đè nặng thanh âm, âm lượng đủ để Lục Chiết nghe thấy: "Các em phải kêu anh ấy là anh rể."

* * *

Chú thích:

[3] Váy chiết eo: Váy chiết eo được lấy thiết kế theo phong cách mang hướng cổ điển. Phần eo của váy được may bó lại, tôn lên đường cong mềm mại, nữ tính của người phụ nữ. (tham khảo: Giadinh.net)
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Chương 41.1

51649854387_f32666484c_o.jpg

[HIDE-THANKS]Lúc này, ở bên cạnh có một người phụ nữ đang đẩy xe lăn, bên trên là người bệnh ALS lướt qua.

Ánh mắt Tô mẫu và Lục Chiết đều nhìn về phía hai người kia, cho đến khi người phụ nữ đã đẩy người bệnh trên xe lăn vào phòng bệnh, mới thu hồi ánh mắt.

Ánh mắt đen nhánh của Lục Chiết thật lãnh, môi mỏng mím chặt mất đi màu sắc, cả người hắn tê dại.

Tỉnh mộng.

Tô mẫu nhìn thiếu niên trầm mặc, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của hắn.

"Thích ạ."

Trong thanh âm thanh lãnh của Lục Chiết có chút ách: "Cháu thích Tô Từ."

Tô mẫu như thể đã dự kiến từ trước, nên không có quá nhiều khiếp sợ.

Sắc mặt Lục Chiết hơi trắng bệch, một khuôn mặt có vẻ càng thêm cương lãnh: "Bất quá xin bác yên tâm, cháu sẽ không có quá nhiều ý nghĩ."

So với người khác hắn đều biết rõ sinh mạng của mình không dài, hắn cũng không hy vọng xa vời cái gì. Hơn nữa hiện tại mẹ của Tô Từ chủ động tìm hắn, cầu hắn rời khỏi con gái bà.

Hắn đứng ở nơi hắc ám như vậy, xác thật là không có tư cách mơ ước tiểu công chúa của Tô gia.

Khi Tô mẫu nghe được lời nói của Lục Chiết, vẻ mặt bà không đành lòng, nhưng khẽ cắn môi, bà vẫn tiếp tục nói: "Dì biết cháu là đứa trẻ tốt. Bất quá, cháu và Từ Từ không thích hợp, những lời này vốn dĩ không nên nói với cháu, nhưng đứa bé Từ Từ lại thích cháu. Tuy rằng bộ dáng con bé thoạt nhìn kiều kiều nhu nhu, nhưng trên thực tế, tính tình nó cao ngạo thật sự, cũng rất có chủ kiến. Lần đầu tiên con bé thích một người, nếu bác mạnh mẽ ngăn cản, Từ Từ tuyệt đối sẽ không nghe."

Tô mẫu nhìn Lục Chiết: "Bác tới tìm cháu, là hy vọng cháu sẽ cự tuyệt con bé."

Người ôn nhu là người đâm dao tàn nhẫn nhất.

Lục Chiết an tĩnh nghe, đáy mắt đen nhánh trống rỗng, cơ bắp trên cánh tay co giật, hắn vô lực lên tiếng.

Tô mẫu thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời đối với thiếu niên Lục Chiết càng thêm cảm kích, cũng tràn ngập áy náy: "Toàn bộ chi phí trị liệu bệnh ALS sẽ do Tô gia trả, cháu không cần lo lắng."

Chi phí trị liệu rất cao, không phải người thường có thể gánh vác.

Môi mỏng Lục Chiết trở khô, yết hầu khô khốc, thân âm thanh lãnh của hắn có chút trầm: "Cháu sẽ trả."

"Không cần trả, cháu giúp Tô gia nhiều như vậy, đây là Tô gia nên phụ trách." Tính cách Tô mẫu mềm mại thiện lương, nhưng vì con mình mà lại đi thương tổn một đứa bé khác, bà cảm thấy hành vi của bản thân thực ích kỷ, bà cũng chán ghét bản thân như vậy. Nhưng vì con gái, bà có thể trở thành người xấu.

Mặc kệ Lục Chiết có phải con của Lục gia hay không, bà đối với thân thế của Lục Chiết đều không có ý kiến. Hơn nữa, bà cũng cho rằng Lục Chiết là một đứa bé có phẩm tính rất tốt. Nếu thân thể Lục Chiết khỏe mạnh, bà nhất định sẽ không ngăn cản con gái mình thích hắn.

Nhưng không như mong muốn, bà vì con gái, chỉ có thể làm một ác nhân.

Tô mẫu mang theo Lục Chiết đi gặp vài vị chuyên gia có uy tín ở phương diện trị liệu bệnh ALS.

Lục Chiết tiến hành một loạt các khoa kiểm tra, giải phẫu thần kinh, kiểm tra cơ điện đồ, kiểm tra kháng thể đặc biệt trong huyết thanh, và kết quả cuối cùng cũng giống như những lần trước.

Từ sau khi biết con gái thích Lục Chiết, Tô mẫu cũng lên mạng điều tra một ít tư liệu về bệnh ALS.

Bà biết sau khi người bệnh ALS khởi phát, thời gian tử vong giống nhau đều là ba năm, một số khác là trong năm năm, và chỉ có số ít là có thể duy trì đến mười năm. Cực kỳ hiếm thấy bệnh nhân có thể duy trì được ba mươi năm sau khi bệnh khởi phát.

Cũng có nghĩa, sinh mạng của Lục Chiết rất có thể sẽ kết thúc trong ba năm.

Đây cũng là lý do vì sao bà không tiếp tục mặc kệ con gái thích Lục Chiết.

Trong đó có một vị chuyên gia biết Lục Chiết đã bị bệnh gần một năm, ông ấy rất kinh ngạc.

Dựa vào những người bệnh ALS mà ông ấy từng tiếp xúc trong quá khứ mà nói, sau khi bệnh ALS khởi phát một năm, bệnh trạng hẳn là tăng thêm so với lúc đầu. Hơn nữa lúc này, người bệnh sẽ phát âm khó khăn, ngữ tốc biến chậm, thậm chí là lúc nói chuyện, người bệnh đọc từng chữ sẽ trở nên không rõ ràng, càng về sau, tứ chi người bệnh đã xuất hiện dấu hiệu héo rút.

Mà vị thiếu niên trước mặt bị bệnh gần một năm, lại chỉ xuất hiện triệu chứng ban đầu của bệnh ALS. Nói chuyện rõ ràng, thân thể cao lớn, tứ chi cũng không xuất hiện bất kỳ hiện tượng héo rút gì.

"Bình thường cháu uống là mấy loại thuốc này sao?" Chuyên gia lật xem sổ khám bệnh của Lục Chiết, thuốc này xác thật là đúng bệnh, nhưng người bệnh khác cũng uống thuốc này, lại không có hiệu quả tốt như vậy, hiển nhiên cùng thuốc có quan hệ không lớn.

Nhóm chuyên gia hỏi Lục Chiết: "Ngoại trừ uống thuốc đúng hạn, bình thường cháu có đúng giờ làm châm cứu hoặc mát xa không?"

Lục Chiết trả lời: "Không có, nhưng mỗi ngày cháu đều rèn luyện."

Lúc vừa rồi khi chuyên gia kiểm tra đã phát hiện trên cánh tay của thiếu niên có cơ bắp căng chặt, rắn chắc, hoàn toàn không giống trạng thái nên có của người bị bệnh đã hơn một năm.

Rèn luyện có lẽ sẽ có khả năng giảm bớt triệu chứng, nhưng cũng sẽ không có hiệu quả tốt như vậy. Nếu dựa vào rèn luyện thân thể là thật sự có thể trị liệu bệnh ALS, bệnh ALS đã không trở thành một trong năm bệnh nan y nan giải nhất toàn thế giới.

Nhóm chuyên gia không nghĩ tới bệnh tình của thiếu niên này lại khác hẳn so với trong tưởng tượng của bọn họ.

Cuối cùng, bọn họ còn cần nghiên cứu, tận lực làm bệnh tình của Lục Chiết duy trì trình độ trước mắt này trước, cho dù không thể, ít nhất vẫn chậm lại được bệnh tình sẽ chuyển biến xấu.

* * *

Đến buổi tối Tô Từ mới biết chuyện Tô mẫu mang Lục Chiết đi làm kiểm tra.

Cô nhìn về phía thiếu niên trong video, nói: "Nếu em biết mẹ mang anh đi bệnh viện kiểm tra thân thể, em nhất định cũng sẽ đi cùng anh."

Tuy rằng cô cảm thấy cho dù tìm tới một đám chuyên gia có uy tín đối với bệnh tình của Lục Chiết thì tác dụng cũng sẽ không lớn, nhưng cô muốn gặp hắn.

Bất quá, Tô Từ cảm thấy đã một đoạn thời gian mình không lấy được kẹo bông gòn kim sắc cho Lục Chiết, cô không biết hiện tại thân thể của Lục Chiết đã khôi phục thế nào.

Tô Từ gọi Phú Quý ra: "Đến tột cùng thì cần bao nhiêu kẹo bông gòn kim sắc mới có thể chữa khỏi bệnh ALS của Lục Chiết?"

Phú Quý: 【 Chủ nhân, Phú Quý cũng không biết. 】

Tô Từ bắt đầu ghét bỏ: "Vì sao cậu cái gì cũng không biết?"

Tiểu nãi âm của Phú Quý có chút thẹn thùng: 【 Ở trong hệ thống tuổi của Phú Quý tương đương với đứa bé nhân loại ba tuổi. Phú Quý vẫn là một đứa trẻ. 】

Nó vẫn là một đứa trẻ, chủ nhân không cần yêu cầu nó quá nhiều.

Hô hấp Tô Từ nghẹn lại, khó trách gia hỏa này vừa ngốc vừa tham ăn.

Phú Quý tựa hồ cảm nhận được Tô Từ ghét bỏ, nó nhanh chóng show hàng: 【 Chỉ cần chủ nhân phân cho Phú Quý nhiều thêm một ít kẹo bông gòn kim sắc, Phú Quý liền có thể thăng cấp lớn lên. 】

Phú Quý đã không còn hy vọng xa vời chủ nhân sẽ đem tất cả kẹo bông gòn kim sắc cho nó. Hiện tại đối với nó mà nói, có thể từ chủ nhân lấy ra chút xíu kẹo bông gòn kim sắc từ chỗ Lục Chiết, nó cũng đã rất vui vẻ.

Tô Từ hỏi nó: "Sau khi thăng cấp cậu có thêm công năng gì không?"

Phú Quý: 【 Sau khi Phú Quý thăng cấp có thể nhìn thấy giá trị sinh mệnh trong vòng một tháng. 】

Điểm này Tô Từ đã sớm nghe Phú Quý nói qua, nhưng hiện tại cô không có kẹo bông gòn kim sắc, cũng cho nó không được.

Tô Từ bảo Phú Quý lui về.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back