Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Chương 24.1

7tAxmgx.jpg

[HIDE-THANKS]"Loại người như cô tại sao lại nói chuyện đáng giận như vậy?" Thẩm Tuyết lau nước mắt một phen, tức giận mà hung hăng trừng Tô Từ.

Ánh nắng trên sân thượng đặc biệt nóng, một chút gió đều không có, Tô Từ đã nóng đến muốn chết.

Cô tức giận nói: "Lời thật thì khó nghe, tôi nói đều là sự thật. Một cái Phó Bạch Lễ mà thôi, người lớn lên soái hơn hắn còn nhiều, chẳng lẽ cô sẽ đến nỗi vì hắn mà đi tìm chết sao? Nói không chừng hắn còn không biết tên cô là gì."

Trong sách có viết sau khi nữ phụ pháo hôi đã chết, nam chủ Phó Bạch Lễ cũng không chú ý nữ sinh vì hắn ta chết tên gọi là gì.

Cái này không phải là chết ngu sao?

Trước kia cô từng nghe qua không ít người vì yêu mà tìm chết. Cô cảm thấy thật không thể tưởng tượng được, còn cảm thấy những người đó vừa ngu xuẩn lại đáng thương.

Thẩm Tuyết trước mặt não bộ cũng giống những người yêu điên cuồng kia, rõ ràng có một khu rừng rậm rất lớn, nhưng thế nào cũng phải đâm đầu chết ở một cái cây lớn lên trông chẳng ra gì, như vậy không ngu ngốc sao.

Mắt Tô Từ nhìn tay đối phương đang nắm chặt lan can, giá trị sinh mệnh trên cổ tay đã biến thành ô vuông màu vàng. Tuy rằng cô không nhìn thấy tuổi thọ là bao nhiêu, nhưng nếu không phải đường cong màu đỏ, cô liền biết Thẩm Tuyết sẽ không nhảy xuống.

"Cô còn không xuống dưới?" Tô Từ hỏi Thẩm Tuyết: "Sắp tan học rồi, tôi muốn đi tìm Lục Chiết."

Đối phương đã không muốn chết, cô nơi nào sẽ còn lãng phí thời gian ở chỗ này.

Nhìn Tô Từ thật sự xoay người rời đi, Thẩm Tuyết nhanh chóng gọi người lại: "A a a, cô đừng đi, cô không sợ tôi sẽ nhảy xuống thật sao?"

Tô Từ vô ngữ: "Không sợ."

Thẩm Tuyết trợn tròn mắt, đối phương thật đúng là nói đi liền đi, hoàn toàn không có quản ý tứ của cô ấy.

"Chờ một chút, chờ một chút." Thẩm Tuyết nhanh chóng gọi đối phương lại.

Tô Từ xoay người, nhíu mày nhìn cô ấy: "Cô còn có việc gì?" Chuông tan học mới vừa vang lên, cô phải vội vàng đi tìm Lục Chiết.

Thẩm Tuyết cắn môi, đôi mắt cô ấy hồng hồng, mặt cũng hồng hồng, che kín cảm giác thẹn thùng: "Chân tôi mềm, cô có thể lại đây đỡ tôi xuống được chứ?"

Vừa rồi lúc một lòng muốn chết còn không cảm thấy, hiện tại chính mình ngồi trên lan can, nhìn xuống dưới lầu, mới cảm thấy bản thân như thể treo giữa không trung, dọa người thật sự.

Hai đùi cô ấy phát run.

Tô Từ không thể tưởng tượng mà nhìn cô ấy: "Vừa rồi tôi cho rằng cô đến chết còn không sợ, còn nghĩ muốn khen cô lợi hại." Không nghĩ tới hiện tại lại túng quẫn như vậy, cô ấy rốt cuộc lấy dũng khí nhảy lầu từ đâu ra vậy?

Tô Từ cầm ô đi qua, hướng tay mình về phía Thẩm Tuyết: "Cô nhanh chóng xuống dưới, tôi còn phải tranh thủ thời gian."

Thẩm Tuyết tìm chết không chết thành, hiện tại lại một trận cảm thấy thẹn thùng, cô ấy cầm tay Tô Từ, từ trên lan can chậm rãi xuống dưới.

Lúc xuống đất, chân còn hơi run.

Kích động muốn tìm chết qua đi, hiện tại trong lòng Thẩm Tuyết chỉ nghĩ lại thôi mà đã thấy sợ. Nếu không phải đối phương khuyên bảo, cô ấy thật sự sẽ nhảy xuống rồi.

"Cảm ơn cô." Cho dù Thẩm Tuyết bình thường cao ngạo, nhưng vào lúc thế này, cô ấy đối với thiếu nữ trước mặt là tràn ngập cảm kích, vì đối phương đã cứu cô ấy.

Tô Từ nhìn cô ấy, đuôi mắt hơi câu, cười nói: "Tôi vừa rồi đã cứu cô một mạng."

Thẩm Tuyết gật đầu.

"Ân cứu mạng, hẳn là [1] dũng tuyền tương báo, lời này không sai nhỉ." Tô Từ hỏi cô ấy.

Thẩm Tuyết lại gật đầu.

Tô Từ tự nhận là [2] thi ân cầu báo người, hiện tại là ân nhân cứu mạng của Thẩm Tuyết, cô sung sướng híp mắt: "Nếu như vậy, cô thiếu tôi một ân tình."

Tô Từ thấy thần sắc Thẩm Tuyết ngơ ngác, ánh mắt cô nguy hiểm mà trừng cô ấy: "Cô không nghĩ nhận?"

"Không phải, tôi đã biết." Thẩm Tuyết nhanh chóng đồng ý.

"Vậy cô thêm tôi là bạn tốt đi." Tô Từ lấy di động ra.

Thẩm Tuyết thêm Tô Từ là bạn tốt. Cô ấy nhìn Avatar của đối phương, là ảnh cô tự chụp, thật xinh đẹp, nhưng người thật càng đẹp hơn. Cho dù Thẩm Tuyết luôn cảm thấy bản thân lớn lên không tồi, đối với giá trị nhan sắc đỉnh cấp thế này cũng không thể không cam phục.

"Được rồi, tôi đi đây, nếu cần giúp đỡ tôi sẽ chủ động liên hệ cô." Cũng không biết Lục Chiết đã rời trường học chưa.

Tô Từ đột nhiên xuất hiện, cũng đột nhiên đi mất, Thẩm Tuyết còn chưa kịp nói thêm cái gì, làn váy phiêu sa của đối phương đã biến mất ở cửa bậc thang.

Tô Từ gọi điện thoại cho Lục Chiết, biết hắn đã ra khỏi trường học, Tô Từ bảo hắn ở đầu ngõ chờ cô.

"Lục Chiết, em mệt mỏi quá." Tô Từ thấy Lục Chiết, chủ động đưa dù trong tay cho hắn, cô như không xương cốt mà dựa gần hắn.

"Làm sao lại tới đây?" Lục Chiết một tay cầm ô, một bàn tay khác tùy ý để cô leo lên.

Tô Từ đương nhiên nói: "Đón anh tan học, bồi anh đi công tác nha."

Lục Chiết hướng dù về phía thiếu nữ, ánh mặt trời hoàn toàn bị chắn ở bên ngoài.

"Lục Chiết, hôm nay lớp học các anh có chuyện gì sao?" Tô Từ bắt đầu [3] ăn dưa. Hôm nay Triệu Ưu Ưu khẳng định nổi lên xung đột với Thẩm Tuyết, Phó Bạch Lễ lại giúp Triệu Ưu Ưu, sau đó kích thích Thẩm Tuyết nhảy lầu.

Lục Chiết nhìn cô một cái: "Không biết."

Lục Chiết luôn không để ý tới chuyện bên ngoài.

Tô Từ cũng không tiếp tục truy vấn hắn: "Hôm nay em ở sân thượng trường học cứu được một nữ sinh muốn nhảy lầu, nếu không phải em xuất hiện, cô ấy đã chết mất."

Lục Chiết an tĩnh mà nghe cô nói, cô giống như lúc nào cũng có thể gặp phải chuyện như vậy, sau đó lại cứu người.

"Em biết, một thiếu nữ mỹ thiện tâm như em, chính là một thiên sứ." Tô Từ khoe khoang lên, không chút nào khiêm tốn: "Nhưng em cũng không muốn làm thiên sứ, thiên sứ phải cứu vớt thế giới."

Cô thật rất ích kỷ.

Giữa mày thiếu nữ nhíu lại, Lục Chiết nhìn cô, thấp giọng mở miệng: "Cô chỉ cần làm chính cô."

Tô Từ gật đầu, lại lắc đầu.

Đuôi mắt cô cong lên, ánh mắt lấp lánh mà nhìn Lục Chiết, cười khanh khách nói: "Không, em phải làm tiểu thiên sứ của anh."

Cô không thích trở thành thiên sứ cứu người, nhưng cô nguyện ý trở thành thiên sứ của Lục Chiết.

Lục Chiết không lên tiếng.

Tô Từ lôi kéo tay hắn: "Cho anh một chút thứ tốt." Cô vừa rồi cứu Thẩm Tuyết, được nhận một khối kẹo bông gòn kim sắc.

"Ừ?" Lục Chiết rũ mắt, chỉ thấy một đôi mắt đen của thiếu nữ lấp lánh, đáy mắt ẩn giấu hư ý mà hắn quen thuộc.

Hắn có loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, hắn nghe thấy cô nói: "Anh hôn em, em liền cho anh."

Tô Từ tính toán thời gian, tối hôm trước ở cô nhi viện đã hôn ba lần, hiện tại thời gian cũng sắp đi qua.

"Chờ trở về."

Tô Từ mới không nghe hắn. Cô kéo người hướng đến hẻm nhỏ, vẻ mặt chờ mong: "Em còn chưa thử qua hôn trong hẻm nhỏ, em muốn thử xem."

Trong mắt Tô Từ, đổi cảnh tượng bất đồng để hôn hôn, cũng là một loại lạc thú.

Hẻm nhỏ bên này vốn rất ít người tới, Tô Từ lôi kéo Lục Chiết đi đến giữa hai bên tường, vừa lúc làm cho bọn họ đứng ở bên trong.

Đuôi mắt Tô Từ hơi cong, trong mắt tràn đầy ý cười, cô thích nhất là nhìn vẻ mặt Lục Chiết bất đắc dĩ, rồi lại hiện ra vẻ dung túng: "Anh không cần sao? Anh không cần em liền cho người khác." Phú Quý thực thích khối kẹo bông gòn kim sắc.

Nghe được thiếu nữ nói muốn hôn người khác, ánh mắt Lục Chiết tối sầm.

Hắn thật sâu mà nhìn cô một cái, đè cô trên vách tường.

Một tay gác ở cái ót của Tô Từ, Lục Chiết đối diện với ánh mắt đen láy của cô, hắn thấp giọng thở dài một tiếng, môi mỏng lạnh lẽo dừng trên môi cô, hết sức ôn nhu.

Thiếu nữ thơm tho mềm mại đến muốn mạng.

Lục Chiết vẫn như cũ tay cầm ô siết chặt, hắn để ô che mưa ở phía trước, che kín thân thể hắn cùng Tô Từ.

Người qua đường đi qua, chỉ có thể thấy ô che mưa với phía dưới ô che mưa lộ ra chân của thiếu nữ và thiếu niên.

Hoàng hôn xấu hổ đến lui xuống.

Từ ngõ nhỏ đi ra.

Một đôi mắt đen của Tô Từ càng sáng, cho dù chỉ là hôn nhẹ hai cái, nhưng lúc này là Lục Chiết chủ động, tâm tình cô đặc biệt tốt. Nếu là về sau Lục Chiết đều có thể chủ động hôn cô, cô liền không cần phải tìm mọi cách để cầu hôn hôn.

"Lục Chiết, chúng ta hôn nhiều như vậy, tại sao kỹ thuật hôn môi của anh một chút cũng không tiến bộ." Tô Từ đây là điển hình cho kiểu người được tiện nghi mà còn khoe mẽ.

Mỗi một lần Lục Chiết cùng Tô Từ hôn môi đều là điểm nhẹ một cái, đừng nói là kỹ thuật hôn, ngay cả giai đoạn nước bọt giao lưu cũng chưa có tiến vào, Tô Từ chính là cố ý trêu chọc thiếu niên mà thôi.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết sâu kín mà từ trên người cô xẹt qua, hắn đẩy cửa đi vào trong cửa hàng.

Tô Từ đi theo sau hắn, trên khuôn mặt trắng nõn che kín chút đắc ý.

Trong cửa hàng máy tính, Tiểu Khoái Nhạc thấy Tô Từ tới, đôi mắt to đen bóng của cậu nháy mắt sáng lên: "Chị Từ."

"Tiểu Từ cũng tới." Ông chủ Phương cười nói.

"Cháu tới bồi Lục Chiết cùng nhau trông cửa hàng ạ." Tô Từ nói.

Ánh mắt ông chủ Phương ý vị thâm trường mà nhìn Lục Chiết, ông chủ Phương vừa là thay hắn vui vẻ, vừa là thay hắn khổ sở.

"Chị Từ, ngày mai em sẽ có đôi chân." Tiểu Khoái Nhạc gấp không chờ nổi mà chia sẻ tin tức cao hứng này với Tô Từ.

Ba ba nói cho cậu, ngày mai cậu liền có thể có một đôi chân, sau đó là có thể giống những bạn nhỏ khác đi đường, đi học.

Tô Từ ngẩn người, sau đó duỗi tay sờ đầu của Tiểu Khoái Nhạc: "Thật tốt! Chờ em có thể đi đường, chị liền dẫn em đi công viên trò chơi."

Nghe được Tô Từ nói gì, một đôi mắt của Tiểu Khoái Nhạc lại càng thêm sáng, cậu bé còn chưa từng đi qua công viên trò chơi.

Tiểu Khoái Nhạc dùng sức gật đầu nhỏ: "Chị Từ, em sẽ mau mau học được đi đường." Cậu bé lại hỏi Tô Từ: "Nếu ngày mai Khoái Nhạc có thể đi đường, sau đó chúng ta có thể đi công viên giải trí được không?"

"Em hỏi anh Lục Chiết một chút, chị cũng chưa đi qua công viên giải trí, chúng ta cần anh Lục Chiết mang theo." Tô Từ đem cầu vứt cho Lục Chiết.

"Anh Lục Chiết, có thể chứ?" Một đôi mắt to của Tiểu Khoái Nhạc chờ mong mà nhìn hắn.

Bên cạnh, Tô Từ học Tiểu Khoái Nhạc nãi thanh nãi khí, cô cũng ánh mắt lấp lánh mà nhìn Lục Chiết: "Anh Lục Chiết, có thể chứ?"

Đối mặt với một lớn một nhỏ đôi mắt đen bóng, Lục Chiết không được tự nhiên mà khụ một tiếng: "Ừ."

* * *

Chú thích:

[1] Dũng tuyền tương báo: "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo". Câu này muốn nhắn nhủ người sống phải biết ghi nhớ ơn nghĩa của người khác, cho dù công ơn có bé như một giọt suối, không đáng kể tới, chúng ta vẫn phải trả ơn bằng một dòng suối to lớn. (tham khảo: Baomoi.com)

[2] Thi ân cầu báo người: Thật ra câu đúng và hay thì phải nên là "thi ân bất cầu báo người", ý là muốn nói nếu đã làm việc tốt thì chớ nên đòi người khác báo ân. Nhưng ở đây Tô Từ tự nhận bản thân là "thi ân cầu báo người", tức là cô ấy cần báo ân, vì dù gì cô ấy cũng biết bản thân đã trả giá, làm được một việc tốt, nên cô ấy xứng đáng được nhận báo ân từ ngưòi cô ấy cứu.

[3] Ăn dưa: Như buôn dưa lê, ý là tám chuyện.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Chương 24.2

tcHY39s.jpg

[HIDE-THANKS]Có Lục Chiết đang trông cửa hàng, ông chủ Phương liền đẩy Tiểu Khoái Nhạc ra ngoài đi dạo chợ đêm.

Tô Từ dọn ghế nhỏ ngồi sau quầy thu ngân, chuẩn bị nghiêm túc phụ trợ Lục Chiết trông cửa hàng.

Lúc này, hai vị nam sinh đi vào cửa hàng máy tính, chuẩn bị chọn lựa máy tính. Khi ánh mắt lơ đãng nhìn đến nữ sinh ngồi sau quầy thu ngân, hai người liếc mắt một cái liền ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt đều là kinh diễm không giấu được.

Lục Chiết đi đến trước mặt hai người, trên gương mặt cương lãnh thần sắc nhàn nhạt, hắn chặn tầm mắt của bọn họ: "Muốn mua cái gì?"

"Tùy.. Tùy tiện." Trong đó có một nam sinh còn chưa hồi phục tinh thần.

Người bạn mang mắt kính bên cạnh cậu ta dùng khuỷu tay chạm vào cậu ta.

"Máy tính, tôi muốn lắp ráp máy tính, phiền cậu giúp tôi chọn một cái [4] cấu hình." Nam sinh mặt đỏ hồng, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ lướt qua quầy thu ngân bên kia: "Muốn loại cấu hình tốt nhất."

Trong ánh mắt đen nhánh của Lục Chiết, ánh mắt có chút lãnh: "Được."

Tiếp theo, không đến một phút, Lục Chiết liền đem cấu hình đắt nhất, tốt nhất đưa cho nam sinh: "Đâu là một bộ đầy đủ."

Nam sinh nhìn hóa đơn, cậu ta âm thầm hít vào một hơi, nhưng khi nhận thấy ánh mắt của thiếu nữ ở quầy thu ngân, cậu ta căng da đầu mà thanh toán tiền.

Tô Từ thấy Lục Chiết thu tiền, cô học nhân viên công tác trong tiệm bình thường hay làm, cười nói với nam sinh: "Cảm ơn, hoan nghênh lần sau lại đến."

Nam sinh nháy mắt như bị tiêm máu gà, thịt đau một giây trước hoàn toàn không xem là gì cả, tiêu nhiều tiền như vậy để mua một nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ trước mặt, đáng giá.

Hai vị nam sinh cọ tới cọ lui một phen, mới mang theo lắp ráp máy tính đắt tiền rời khỏi cửa hàng máy tính.

"Lục Chiết, bán ra một cái máy tính, anh sẽ có trích phần trăm đúng không?" Tô Từ hỏi thiếu niên bên cạnh.

"Ừ." Thần sắc Lục Chiết nhàn nhạt, nghĩ đến vừa rồi thiếu nữ dùng bộ dáng cười khanh khách với những người khác, hắn lạnh lùng nói: "Lần sau cô không cần tới cửa hàng máy tính, nơi này nhiều người ra vào, tương đối loạn."

Tô Từ lắc đầu, cô như tiểu hồ ly tinh không xương mà dựa sát vào bên tai Lục Chiết, thanh âm nhẹ nhàng, cô hỏi đến trắng trợn: "Lục Chiết, vừa rồi nam sinh kia nhìn chằm chằm em, anh ghen tị sao?"

Lục Chiết ánh mắt thâm thâm, môi mỏng mím chặt.

Tô Từ nhìn nốt ruồi nhỏ trên tai thiếu niên, trong mắt cô ẩn giấu hư ý, môi cô cơ hồ dán lên nốt ruồi nhỏ trên thùy tai của hắn, thanh âm nhẹ cực kỳ: "Anh yên tâm, anh lớn lên đẹp hơn so với cậu ta, em chỉ nhìn anh thôi."

Lục Chiết muốn hay hỏi, nếu xuất hiện một người lớn lên đẹp hơn hắn, có phải cô liền sẽ nhìn về phía người khác không.

Ý niệm của hắn vừa xuất hiện, giây tiếp theo, lỗ tai hắn bị môi thiếu nữ khẽ chạm một cái.

Tê dại khác thường từ xương sống truyền xuống dưới.

Lục Chiết nhịn không được kêu rên một tiếng, hắn vội vàng nghiêng đầu đi.

Bên cạnh Tô Từ cười đến giống yêu tinh: "Lục Chiết, nốt ruồi nhỏ trên lỗ tai anh thật đáng yêu."

So với nốt ruồi son của cô còn muốn đáng yêu hơn. Cô muốn cắn một ngụm, nhưng lại không cam lòng.

Lúc trở lại tiểu khu cũ đã hơn chín giờ, bóng đêm nồng đậm, gần đó ngẫu nhiên lại truyền đến một hai tiếng trẻ em vui cười.

Trong tay Tô Từ cầm que mật ong nướng mà Lục Chiết mua cho cô, vẻ mặt ăn thỏa mãn, cô lần đầu tiên biết được đồ ăn vặt của chợ đêm lại ngon như vậy.

Cô một bên ăn một bên đi theo bên cạnh Lục Chiết chạy lên lầu.

Tô Từ đem bàn tay dính tương đến trước mặt Lục Chiết: "Lục Chiết, tay của em dính mật ong, anh giúp em lau nha."

Ánh đèn hành lang mờ nhạt, tay thiếu nữ tinh tế, trắng nõn như ngọc, đầu ngón tay màu hồng nhạt xác thật có dính mật ong.

Lục Chiết lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng xoa tay cô.

Tô Từ cắn một ngụm thịt, rũ mắt nhìn thiếu niên đang nghiêm túc lau lau, đầu quả tim cô nhũn ra, đưa que nướng tới bên miệng thiếu niên, Tô Từ hỏi hắn: "Anh muốn cắn một ngụm không?"

Vừa dứt lời, ở một đầu khác của hành lang, đột nhiên vang lên thanh âm thuần hậu của đàn ông: "Từ Từ."

Tô Từ sửng sốt, cô cùng Lục Chiết đồng thời nhìn lại.

Chỉ thấy một người đàn ông diện mạo xuất chúng, dáng người cao dài, từ giữa tối tăm đi ra, đôi mắt thâm thúy của anh mang theo kích động: "Từ Từ, lại đây."

Lục Chiết căng thẳng nắm đầu ngón tay của Tô Từ.

Không gian trong phòng khách nhỏ hẹp, bầu không khí có chút cứng ngắc.

Tô Từ ngồi ở bên cạnh Lục Chiết, cô nhìn người đàn ông xa lạ đối diện: "Anh là anh trai tôi?" Cô khi nào lại có anh trai?

Trước khi xuyên sách cô là con một, thiên kim đại tiểu thư của Tô gia, hiện tại xuyên vào sách, cô biến thành một con thỏ.

Trừ phi đối phương cũng là một con thỏ?

Tô Trí Viễn từng nghĩ tới rất nhiều tình huống khi tìm được em gái, chỉ duy nhất không nghĩ tới, em gái thế nhưng lại không quen biết anh.

"Anh tên là Tô Trí Viễn, em tên là Tô Từ, anh là anh trai của em." Thần sắc Tô Trí Viễn ngưng trọng mà nhìn Tô Từ: "Em không nhớ rõ sao? Mẹ, còn cha, em còn nhớ rõ không?"

Tô Từ một mặt không thể hiểu được mà nhìn anh ta. Cha mẹ cô, cô đương nhiên nhớ rõ, nhưng cha mẹ anh ta, cô cũng không nhận thức: "Có phải anh nhận sai người hay không? Tôi cũng không nhận thức anh."

Tô Trí Viễn nhướng mày: "Em cảm thấy còn có ai lớn lên giống với em sao?"

Anh và em gái Tô Từ đều di truyền gen tốt từ cha mẹ, mà giá trị nhan sắc của Tô gia ở thành phố B cũng rất có tiếng.

Tô Từ gật đầu, cô cũng cảm thấy không có khả năng có ai lớn lên sẽ giống như cô, cô chính là thịnh thế mỹ nhan độc nhất vô nhị!

"Nhưng cũng có khả năng là anh ăn vạ tôi, nhìn trúng mỹ nhan của tôi, muốn đem tôi lừa đi." Tô Từ thật sự không quen biết đối phương.

Tô Trí Viễn cạn lời mà liếc mắt nhìn em gái một cái, mất trí nhớ, nhưng tật xấu tự luyến lại một chút cũng không thay đổi.

Anh lấy ra một cái ảnh chụp, đưa cho Tô Từ: "Ở trên là cha, mẹ, anh, còn có ảnh gia đình của em. Nếu em hoài nghi ảnh chụp là photoshop, anh có thể cho em cùng cha mẹ làm xét nghiệm ADN."

Tô Từ mím môi. Người trong ảnh chụp là bộ dạng của cô, ngữ khí của đối phương cũng khẳng định, không giống như sẽ là nói dối.

Tô Từ có chút mờ mịt cùng trở tay không kịp. Đối mặt với vị anh trai đột nhiên chui ra, nói thật, cô có loại cảm giác thân thiết nói không nên lời, hơn nữa, từ ngũ quan của đối phương, có thể nhìn ra bộ dạng của cô và anh ta có vài phần giống nhau.

"Vậy chờ làm xét nghiệm ADN đi." Cô cũng muốn biết đây là có chuyện gì.

"Tốt." Mắt Tô Trí Viễn nhìn nam sinh bên cạnh em gái, ánh mắt anh trầm trầm: "Anh sẽ bảo người đưa tóc của cha mẹ tới, sau đó chúng ta sẽ đi làm giám định."

Anh không nghĩ tới em gái mất trí nhớ, khó trách cô không chết, nhưng vẫn không trở về Tô gia.

Hiện tại em gái xem anh như người xa lạ, chỉ có thể chờ báo cáo giám định xong, anh mới có thể mang người đi.

Tô Trí Viễn mang theo thủ hạ rời đi. Anh cho người suốt đêm trở về thành phố B, lấy tóc của cha anh, đến nỗi mẹ ở bên kia vẫn là tạm thời giữ bí mật.

Trong phòng khách khôi phục an tĩnh.

Tô Từ chớp mắt, cô hỏi Lục Chiết: "Lục Chiết, nếu Tô Trí Viễn thật sự là anh trai em, anh cảm thấy em nên làm gì bây giờ?"

Thiếu niên vẫn luôn an tĩnh mà ngồi bên cạnh, nghe được thiếu nữ hỏi chuyện, hắn lúc này mới mở miệng: "Nếu cô thật sự là em gái anh ta, là thiên kim tiểu thư của Tô gia, cô hẳn là nên trở về bên người nhà."

Thần sắc trên gương mặt cương lãnh của Lục Chiết nhàn nhạt, làm người nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.

Tô Từ duỗi tay lôi kéo vạt áo của Lục Chiết: "Tô gia ở thành phố B, nếu em trở về, anh sẽ không luyến tiếc em sao?" Hơn nữa tình huống hiện tại của cô, như thế nào có thể rời khỏi Lục Chiết.

Lục Chiết nhíu mày: "Nơi này không thích hợp với cô."

Một ngày nào đó cô sẽ phải rời khỏi, nếu cô có thể tìm được người nhà, đó là chuyện tốt.

Ngón tay Tô Từ túm vạt áo của Lục Chiết căng thẳng, đầu ngón tay màu hồng nhạt phiếm trắng, cô khó tin mà nhìn Lục Chiết.

Cô buồn bực hỏi Phú Quý: "Lục Chiết ý muốn đuổi tôi đi sao?"

Phú Quý hôm nay được chủ nhân phân cho một tí xíu khối kẹo bông gòn kim sắc: 【 Chủ nhân, Lục Chiết giống như không thích cô ngây ngốc tại nơi này, cô không cần đem kẹo bông gòn kim sắc cho hắn. 】

Một đôi mắt ẩm ướt của Tô Từ hung dữ mà nhìn Lục Chiết: "Nếu rời khỏi anh, em biết tìm ai giúp em duy trì hình người?"

Lục Chiết ngước mắt, hắn nhìn cô: "Trước khi cô rời đi, tôi có thể một lần hôn cô rất nhiều, như vậy cũng đủ để cô duy trì hình người một khoảng thời gian rất dài."

Tô Từ thật sự tức giận. Bình thường cô cầu hắn hôn nhiều hơn một lần, Lục Chiết đều sẽ đẩy cô ra. Hiện tại vì để khiến cô rời đi, hắn thế nhưng nguyện ý tiêu hao quá mức?

Cô hừ lạnh một tiếng, đứng lên, trực tiếp ngồi trên đùi Lục Chiết. Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, cằm cô khẽ nâng, như là tiểu yêu tinh cao ngạo: "Anh hôn."

Không phải muốn tiêu hao quá mức sao?

Phải làm hắn hôn đến sưng miệng!

* * *

Chú thích:

[4] Cấu hình: Cấu hình máy tính được hiểu là tất cả các thông số kỹ thuật của phần cứng được tích hợp trên máy bao gồm loại chip xử lý, thông số Card màn hình, card mạng, dung lượng RAM, Bus RAM loại nào, kích thước màn hình, trọng lượng của máy. Các loại cổng kết nối được trang bị, dung lượng pin, kích thước ổ cứng, cổng kết nối..

Cấu hình máy tính là thông số kỹ thuật quan trọng để đánh giá một chiếc laptop. Khi chọn mua một chiếc máy tính xách tay hay PC, dựa vào cấu hình người mua sẽ đánh giá và lựa chọn cấu hình phù hợp với nhu cầu cũng như khả năng kinh tế. (acup.vn)
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Chương 26.1

qqH5b7M.jpg

[HIDE-THANKS]Từ phòng tắm đi ra, Tô Từ ngâm một bồn nước tắm vừa ấm vừa thoải mái.

Khuôn mặt trắng nõn bị hơi nước làm cho phấn hồng phác phác, một đôi mắt đen ẩm ướt phiếm sáng, tóc bị nước làm ướt dính ở sườn mặt, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ càng thêm tuyết trắng lung linh.

Trên người Tô Từ mặc chính là áo ngủ mới mà Tô mẫu đã chuẩn bị.

Tô mẫu yêu thương con gái, cơ bản mỗi tháng đều sẽ giúp con gái đổi một lô quần áo mới, tuyệt không để con gái phải mặc quần áo kiểu dáng quá lỗi thời. Quần áo đều là dựa theo kích cỡ trước kia của nguyên chủ mà đặt làm, nhưng hiện tại, Tô Từ cảm thấy phía trước của mình có chút căng, số đo trước kia hình như không thích hợp nữa.

Tô Từ đi đến mép giường, cô mở màn hình di động, vẫn như cũ tin nhắn đều không có.

Cô tức đến cắn chặt răng, cầm di động ngồi ở đầu giường, mở đèn bàn bên cạnh.

Tô Từ dự định chọn một góc đẹp nhất, sau đó mở video trò chuyện mới với Lục Chiết.

Mạc danh, Tô Từ có chút khẩn trương. Cô thuận tay lấy cái gương nhỏ trên ngăn tủ bên cạnh, chiếu chiếu, nhìn trong gương mắt ngọc mày ngài của mình, cô lúc này mới vừa lòng mà thả gương xuống.

Một hồi lâu, video trò chuyện đã được kết nối.

Trên màn hình di động, khuôn mặt tuấn tú, soái khí của Lục Chiết phóng to trước mặt Tô Từ.

"Lục Chiết." Một đôi mắt Tô Từ sáng lên.

Bên kia màn hình di động, nét mặt Lục Chiết ngẩn người.

Mới vừa tập luyện xong, trên trán Lục Chiết che kín mồ hôi. Hắn nghe được điện thoại vang lên liền ấn xuống nhận máy, không nghĩ tới gương mặt thiếu nữ đột nhiên hiện lên màn hình, hắn lúc này mới phản ứng lại đây là video trò chuyện.

"Tại sao lâu như vậy anh mới nhận được máy." Tô Từ hỏi hắn.

"Đang tập luyện." Lục Chiết lần đầu tiên gọi qua video, nhìn gương mặt phóng đại của thiếu nữ trên màn hình, hắn có chút không thích ứng được: "Em về đến nhà rồi sao?"

"Đã sớm tới rồi." Tô Từ tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Em đợi rất lâu vẫn không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi từ anh, có phải anh một chút cũng không quan tâm em có an toàn hay không đúng không?"

Mới tập xong hai trăm cái hít đất, hô hấp của Lục Chiết có chút gấp. Hắn đi đến mép giường ngồi xuống, nhìn thiếu nữ trong màn hình, thanh lãnh trong mắt hắn rút đi, không có đáp lại vấn đề của cô, mà là hỏi: "Bọn họ đối với em có tốt không?"

Hẳn là tốt, cô kiều khí như vậy, hiển nhiên là từ nhỏ được kiều dưỡng đại, người nhà cô nhất định là đặt cô trong lòng bàn tay mà sủng ái.

"Tốt ạ." Tuy rằng cô không có ký ức của nguyên chủ, nhưng có thể cảm nhận được người Tô gia tình cảm chân thật. Duy nhất làm cô ưu sầu chính là, bọn họ sẽ một đám lần lượt mà đi tìm chết, hơn nữa trước mắt, cô còn không biết nguyên nhân cái chết của họ.

Tô Từ có chút buồn bực. Cô chỉ có thể chờ, chờ trước ba ngày bọn họ tử vong mới có thể nghĩ cách ngăn cản sự cố phát sinh.

Như vậy cũng có nghĩa, cô không thể thấy Lục Chiết trong một đoạn thời gian rất dài.

Tô Từ mắt trông mong mà nhìn thiếu niên trên màn hình di động: "Anh còn hai tháng nữa liền phải thi đại học, anh có nghĩ muốn vào đại học nào chưa?"

Nếu Lục Chiết ghi danh vào đại học thành phố B, dựa theo thành tích của hắn, hoàn toàn là không có vấn đề, như vậy cô cũng thuận tiện gặp Lục Chiết.

Ánh mắt Lục Chiết dừng lại: "Còn chưa có suy xét."

"Anh còn chưa nghĩ tốt sao?" Dưới ánh đèn, một đôi mắt đen của Tô Từ trở nên nhu hòa, liễm diễm thủy nhuận, cô chờ mong mà nhìn Lục Chiết: "Anh có muốn đăng ký vào đại học B không? Như vậy chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt."

Tưởng tượng đến hơn hai tháng sau, Lục Chiết cũng có thể tới thành phố B, tâm tình Tô Từ nháy mắt tốt lên.

Lục Chiết: "Em nghĩ tôi nên đăng ký đại học B?"

Tô Từ lên tiếng: "Đương nhiên."

Tiếp theo, Lục Chiết thấy thiếu nữ trên màn hình nhăn mi đẹp lại, rối rắm nói: "Nếu anh không đăng ký đại học B, em đăng ký bên anh cũng có thể."

Tô Từ có chút ảo não. Trước khi xuyên sách nhà cô phá sản, cô từ bỏ thi đại học mà tiến vào giới giải trí. Không nghĩ tới hiện tại xuyên qua, cô không tránh được vận mệnh thi đại học, vì hiện tại cô vẫn là học sinh trung học năm cuối.

Lục Chiết bị ánh sáng trong mắt thiếu nữ làm cho hơi nóng một chút: "Em không cần phải đăng ký tới bên này." Thành phố D chỉ có hai đại học, ở trong nước căn bản không được xếp hạng.

"Vậy anh muốn ghi danh đại học B sao?" Tô Từ cười.

Ánh sáng nhu hòa dừng lại trong mắt thiếu nữ, tựa như ánh sáng ôn nhu của những vì sao. Lúc mới bắt đầu, cô còn có chút tức giận vì hắn không gửi tin nhắn cho cô, nhưng hiện tại, cô chỉ ngóng trông hắn đăng ký rồi đến thành phố B tìm mình.

Vỏ ngoài của tảng băng như có khe hở, trái tim bị phong bế bỗng dưng nhảy lên một chút, môi mỏng của Lục Chiết cũng hơi hơi cong lên.

"Ừ." Lục Chiết khẽ lên tiếng.

Có lẽ hắn có thể đi xem nơi cô sinh hoạt.

Nhận được đáp lại, Tô Từ cười cong đôi mắt.

Sau đó, cô thấm thía mà nhắc nhở Lục Chiết: "Còn dư lại hai tháng, anh phải học tập thật tốt. Chuyện những người khác sốt ruột, anh không cần để ý tới, chỉ lo học tập thôi, nhớ rõ đăng ký đại học B rồi đến tìm em."

"Ừ." Lục Chiết đều đồng ý.

Tâm tình Tô Từ rất tốt, đuôi mắt cô cong lên, nốt ruồi son ở dưới ánh đèn tăng thêm vài phần quyến rũ, con ngươi đen nhánh cất giấu hư sắc mà Lục Chiết quen thuộc: "Đêm nay lúc anh hôn em dùng quá nhiều sức, hiện tại miệng em còn đau."

Ánh mắt Lục Chiết dừng trên miệng nhỏ của thiếu nữ, trên môi phiếm sáng, đỏ hồng, thật xinh đẹp.

Ánh mắt đen nhánh ám ám, Lục Chiết thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."

Hắn cũng không biết làm sao cuối cùng lại mất khống chế.

Trầm mặc một chút, khóe môi Lục Chiết hơi mím, nói: "Về sau sẽ không."

Nhớ tới khi trước Lục Chiết dùng sức dây dưa rồi cắn nuốt, Tô Từ khó được lúc trên mặt nóng lên. Cô không tiếp tục trêu đùa hắn, chỉ là hừ nhẹ một tiếng, sau đó treo video trò chuyện.

Tô Từ vỗ vỗ gương mặt đang nóng lên, sau đó ở trong danh bạ tìm ra Thẩm Tuyết. Công cụ người này, có thể có chút tác dụng.

Tiểu khu cũ bên kia.

Trong tay Lục Chiết vẫn như cũ nắm chặt di động, màn hình đã tối đen, hắn ngồi ở trên giường gấp, cúi đầu.

Ánh trăng dừng trên ngọn cây ngoài cửa sổ, chung quanh một mảnh yên tĩnh.

Đáy mắt đen nhánh của Lục Chiết phập phồng, có phóng túng, có sa vào, cuối cùng là bình tĩnh xuống.

Bóng đêm thật sâu.

Hõm cổ của Lục Chiết bị hai cánh tay ngọc sắc của thiếu nữ ôm, thiếu nữ như thể không xương, vẫn luôn hướng vào dựa sát lồng ngực của hắn.

Eo cô vừa nhỏ, vừa mềm mại vô cùng.

Hắn hơi nghiêng đầu, thiếu nữ lại cực kỳ xấu xa, chân cô trần trụi, trực tiếp dẫm lên mu bàn chân của hắn, miệng nhỏ xinh đẹp của cô tìm môi hắn, nhất định phải cắn lên.

Hơi thở thơm tho mềm mại xâm nhập khoang mũi của hắn.

Tay hắn siết chặt, đỡ thiếu nữ đang vô lực leo lên người hắn.

Hắn nghe được bên tai mình thiếu nữ cười giống như một tiểu yêu tinh: "Lục Chiết, hôn hôn em."

Tay siết chặt, hắn hung lên, trực tiếp đem thiếu nữ vừa xấu xa vừa mê người trong lồng ngực ấn xuống.

Hắn thấy một đôi mắt ẩm ướt của cô đang cười khanh khách.

Lục Chiết mở to mắt.

Hắn trên giường gấp ngồi dậy, cảm nhận được dưới thân ướt át, ánh mắt đen nhánh của hắn thâm trầm đến đáng sợ.

* * *

Sáng sớm, ánh nắng vàng tươi xuyên thấu qua ô cửa sổ màu trắng, chiếu lọt vào trong phòng.

Tô Từ bị tiếng di động vừa nhận được tin nhắn vang lên đánh thức.

Cô lười nhác mở to mắt, con ngươi là nồng đậm buồn ngủ.

Mơ hồ cầm lấy di động, Tô Từ híp nửa mắt nhìn thoáng qua, là Thẩm Tuyết gửi tin nhắn tới.

Cô lúc này mới có hứng thú click mở.

Thẩm Tuyết gửi tới một cái video, Tô Từ nhấn vào, liếc mắt một cái liền thấy thiếu niên đang đứng trên đài kéo cờ.

Buồn ngủ trong mắt Tô Từ rút đi.

Cô ngồi dậy, tóc hai bên sườn tùy ý rũ xuống. Cô nhìn Lục Chiết trên màn hình, nhìn hắn đọc diễn văn.

Thiếu niên mặc một bộ đồng phục trắng xanh, dáng người cao dài, trên gương mặt cương lãnh thần sắc nhàn nhạt, ánh nắng sáng sớm dừng trên mái tóc hắn, phủ một tầng ánh sáng nhu hòa.

Đầu quả tim Tô Từ mềm nhũn.

Cô dựa vào đầu giường mà nghiêm túc nhìn thiếu niên trong video.

A a a, Lục Chiết như thế nào lại soái như vậy!

Sau khi Thẩm Tuyết gửi video, cô ấy lại liên tục gửi thêm mấy tin nhắn cho Tô Từ, nói là vì chụp Lục Chiết, di động của cô ấy thiếu chút nữa đã bị giáo viên tịch thu.

Tô Từ lại nhìn hai lần, mới nhắn lại cho Thẩm Tuyết: Tại sao video lại ngắn như vậy?

Nhận được tin nhắn -> Thẩm Tuyết: .

Lục Chiết đoạt được giải nhất trong cuộc thi toán học cả nước - National Hope Cup, trường học bảo hắn lên lãnh thưởng và phát biểu, thời gian tập thể dục giữa giờ cũng chỉ có hai mươi phút, chẳng lẽ Tô Từ còn muốn nghe toàn bộ quá trình Lục Chiết lên tiếng?

Tô Từ lại nhắn tin qua: Chỉ cần cô gặp được Lục Chiết ở trường học, nếu có cơ hội chụp hay video, nhớ gửi cho tôi!

Công cụ người -> Thẩm Tuyết: Cô thích Lục Chiết sao?

Tô Từ rất nhanh nhắn lại: Cái này cô đừng quan tâm. Nếu có người tìm Lục Chiết gây phiền toái, hoặc nữ sinh khác thổ lộ linh tinh với hắn, trước tiên cô nên nói cho tôi nha.

Thẩm Tuyết rốt cuộc cũng ý thức được, khó trách Tô Từ lại muốn cô ấy nợ nhân tình, nguyên lai là để yêu cầu cô ấy đi theo dõi người!

Công cụ người -> Thẩm Tuyết: Cô yên tâm, trong trường học sẽ không có người thổ lộ với Lục Chiết.

Cô ấy cảm thấy Tô Từ là lo bò trắng răng. Mọi người đều biết Lục Chiết thân mang bệnh nan y, hơn nữa còn là cô nhi, nơi nào sẽ còn có nữ sinh thích hắn. Hiện tại trong trường học nữ sinh cơ bản đều là mê luyến Phó Bạch Lễ.

Cho dù hiện tại cô ấy đã tỉnh ngộ, không còn thích Phó Bạch Lễ như trước, thì lúc Phó Bạch Lễ lướt qua người cô ấy, cô ấy vẫn là tâm động đến lợi hại.

Đến nỗi Lục Chiết, dù mọi người trong trường đều biết rõ, thì cũng chỉ là một người ẩn hình học tập rất lợi hại mà thôi.

Tô Từ: Không được, cô phải nhìn chằm chằm. Nói không chừng có người như tôi, có một đôi tuệ nhãn.

Công cụ người -> Thẩm Tuyết: OK!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Chương 26.2

kNRwqKX.jpg

Sau khi Tô Từ rời khỏi nói chuyện phiếm, cô lại nhìn video một lần nữa, sau đó ấn lưu.

Sau khi tỉnh lại, Tô Từ không ngủ được nữa. Cô đi rửa mặt một lần, thay váy mới rồi đi xuống lầu.

"Từ Từ, làm sao lại dậy sớm như vậy? Nghỉ ngơi có tốt không?" Tô mẫu đã sớm cùng chồng mình ở dưới lầu chờ. Con gái đã trở lại, hai người kích động đến mức cả đêm không ngủ, sợ hãi sau khi nhắm mắt, đây chỉ là một giấc mộng.

"Cha ơi, sớm, mẹ ơi, sớm." Tô Từ đi qua: "Con ngủ rất tốt."

Giường là độ mềm quen thuộc, tối hôm qua còn cùng video call với Lục Chiết, nên cô ngủ thẳng một giấc đến khi bị tin nhắn nháo tỉnh.

Trên mặt, trong mắt Tô mẫu đều chứa đầy ý cười: "Vậy là tốt rồi, mẹ chuẩn bị bữa sáng con thích ăn nhất, chúng ta qua đi."

"Cảm ơn mẹ." Trong lòng Tô Từ có chút ấm, cô rõ ràng cảm nhận được tình yêu Tô mẫu dành cho con bà.

Tô Từ cùng Tô mẫu đi đến nhà ăn bên kia, hỏi: "Anh trai với cùng Tiểu Ninh đâu ạ?"

Tô phụ bên cạnh mở miệng: "Anh con đang chạy bộ bên ngoài, Tiểu Ninh mới vừa rời giường, đợi lát nữa liền xuống."

Ông vừa nói xong, Tô Trí Viễn liền từ bên ngoài đi vào.

Trên người anh mặc đồ thể dục màu trắng, toàn thân soái khí đến không gì sánh kịp. Tô Từ cũng không thể không thừa nhận, anh trai cô hoàn toàn phù hợp với hình tượng tổng tài bá đạo. So với với nam chủ trong sách, ngoại hình cùng khí chất của Tô Trí Viễn có thể ném Phó Bạch Lễ xa lắc mấy con phố.

Đương nhiên, tim Tô Từ vẫn là hướng về Lục Chiết, cô cảm thấy anh trai dù rất soái, so ra vẫn kém Lục Chiết.

Tô Trí Viễn không biết tim em gái đã hướng về phía chân trời nào đó, cười cười với Tô Từ, anh nói: "Tiểu Từ đã tỉnh."

Tô Từ cùng anh chào hỏi: "Anh trai, sớm."

"Sớm, nhìn tinh thần không tồi." Tô Trí Viễn cười nói.

"Tối hôm qua em ngủ ngon." Cũng không biết có phải vì thân thể này ngủ trên giường chính mình hay không, cho nên cô hoàn toàn không có nửa điểm không thích ứng.

"Vậy là tốt rồi. Ba, mẹ, con lên đổi quần áo trước." Tô Trí Viễn có thói quen chạy bộ buổi sáng mỗi ngày. Trừ phi thời tiết không tốt, nếu không cho dù là mùa đông, anh cũng kiên trì chạy bộ buổi sáng, phi thường tự giác.

"Đi thôi, đi thôi." Tô mẫu bảo người mang bữa sáng tới: "Từ Từ, đợi lát nữa con ăn nhiều một chút." Cho dù con gái nói cô sợ béo, nhưng thân làm mẹ, bà vẫn ngóng trông con mình ăn nhiều một chút, mập nhiều thịt một chút.

Tô Từ ngoan ngoãn lên tiếng: "Vâng ạ."

Không bao lâu sau, tiểu Tô Ninh cũng xuống dưới.

Trên người em ấy mặc một cái quần yếm, bên trong còn mặc một cái áo màu trắng in hình khủng long, khuôn mặt, bộ dáng trắng nõn, đáng yêu đến khiến người chỉ muốn xoa bóp khuôn mặt của em ấy.

Em ấy tự động tự giác mà đi đến bên kia Tô mẫu, nơi đó là ghế dựa cao dành riêng cho em ấy.

Mắt Tô Từ nhìn cổ tay của tiểu gia hỏa, chỉ thấy giá trị sinh mệnh ở trên giảm bớt gần nửa ngày. Tiểu Tô Ninh thoạt nhìn rất khỏe mạnh, cũng không giống như có ẩn bệnh gì, vậy cái kia hẳn là ngoài ý muốn, sự cố đột phát tạo thành.

Mà Tô phụ, Tô mẫu, còn có Tô Trí Viễn hẳn là cũng không phải thân thể mang bệnh, hơn nữa giá trị sinh mệnh của Tô phụ cùng Tô mẫu giống nhau, hai người đồng thời chết đi, vậy có thể càng thêm xác định là nhân tố bên ngoài.

Tô Từ kiềm chế suy nghĩ hỗn loạn, cô bồi người nhà cùng nhau dùng cơm.

Không thể không nói, tuy rằng Tô gia là hào môn đỉnh cấp, nhưng người một nhà ở chung bầu không khí cũng sẽ không thâm nghiêm, quạnh quẽ, mà ngược lại rất ấm áp.

Cho dù trước kia Tô Từ cũng ở sâu trong giới hào môn, đồng dạng là bị kiều dưỡng đại, nhưng từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cô đều rất bận, không có nhiều thời gian làm bạn với cô, để đối ứng, bọn họ sẽ ở phương diện vật chất mà bồi thường cho cô, đem những gì cô muốn hết thảy đều dâng lên trước mặt cô.

Loại này ấm áp nhàn nhạt, cô rất ít khi được cảm nhận.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô phụ cùng Tô Trí Viễn đều ra ngoài.

Tô Từ bồi Tô mẫu uống trà nói chuyện phiếm, tiểu Tô Ninh ở một bên tự mình chơi.

Tô mẫu hỏi Tô Từ trong khoảng thời gian này sinh hoạt thế nào.

Ngày hôm qua bà hỏi qua con trai, biết được con gái được một vị thiếu niên thu lưu, con trai cũng cùng bà nói qua tình huống của đối phương.

Tô mẫu vừa đồng tình, vừa thực cảm kích vị thiếu niên này, đã thu lưu và chiếu cố con gái bà trong một đoạn thời gian dài như vậy.

Từ gương mặt tươi cười của con gái có thể nhìn ra được, cô không có chịu khổ.

"Người trẻ tuổi thu lưu con tên là Lục Chiết?" Tô mẫu hỏi con gái.

"Anh trai nói cho mẹ sao?" Tô Từ có chút kinh ngạc.

Tô mẫu cười nói: "Là anh trai con nói cho mẹ, cậu ấy thu lưu cùng chiếu cố con, chính là ân nhân của Tô gia chúng ta, mẹ chuẩn bị cảm tạ cậu ấy thật tốt, cậu ấy có thiếu cái gì không?"

Ánh mắt Tô Từ sáng lên: "Mẹ, nếu mẹ muốn cảm tạ anh ấy, có thể cho anh ấy một số tiền lớn, anh ấy thiếu tiền."

Cô không nghĩ muốn Lục Chiết vì kiếm tiền, mà nhận nhiều công việc bên ngoài như vậy. Hiện tại thời tiết vừa nóng vừa nắng, nếu hắn tiếp tục chạy sửa máy tính sẽ rất vất vả.

Tô mẫu cũng biết người trẻ tuổi kia là cô nhi, hơn nữa thân còn mang bệnh nan y, xác thật là thiếu tiền: "Được, mẹ đã biết."

Tô Từ chuẩn bị gửi cho Lục Chiết một tin nhắn, nếu là người trong nhà cô cho hắn tiền, thì hãy nhận lấy, ngàn vạn đừng khách khí.

Lúc này, bà Hoa đi tới nói với Tô mẫu: "Thái thái, Tần tiểu thư tới."

Nếu là trước kia, cha của Tần Thi Yên chỉ là tài xế Tô gia, Tần Thi Yên nơi nào có thể ra vào Tô gia thường xuyên như vậy.

Mà hiện tại, dựa vào Tô gia, cô ta không chỉ trở thành Tần tiểu thư trong mắt người khác, hơn nữa dựa vào Tô gia, lúc cô ta tiến vào giới giải trí, vẫn là dựa vào quan hệ dưỡng nữ với Tô gia.

Ai muốn cùng Tô gia dính chút quan hệ đều như sờ đến kim quang, bởi Tần Thi Yên có thể ra vào Tô gia, có danh hào dưỡng nữ Tô gia, nên ai liếc mắt cũng đều xem trọng cô ta một chút.

Đặc biệt là ở trong giới giải trí, biết hậu trường của cô ta là Tô gia, căn bản không có người nào dám tìm cô ta gây phiền toái. Ngay cả công ty cô ta cũng đem không ít tài nguyên tốt cho cô ta, đây cũng là nguyên do vì sao cô ta xuất đạo chưa được nửa năm đã nổi lên như cồn.

Sau khi tìm được con gái, tâm tình Tô mẫu rất tốt: "Tiểu Tần tới? Bảo nó vào đi."

Sắc mặt Tô mẫu hồng nhuận, bởi vì bảo dưỡng thích đáng, hơn nữa nền tảng tuyệt tốt, cho dù đã tới trung niên, bà vẫn như cũ duy trì được bộ dáng mỹ mạo. Cùng con gái ngồi cùng nhau, trông bà càng như là người chị lớn.

Lúc Tô phụ còn trẻ cũng có tiếng là quý công tử. Tô Trí Viễn lớn lên giống Tô phụ, Tô Từ lớn lên giống Tô mẫu, diện mạo của tiểu Tô Ninh cũng hơi nghiêng về Tô mẫu, toàn gia đình đều là giá trị nhan sắc tuyệt đỉnh.

Lúc Tần Thi Yên xuất đạo, cô ta đoạt được danh hiệu [1] trăm năm một ngộ tuyệt sắc mỹ nữ, ở trong giới giải trí diện mạo của cô ta cũng xem như thượng thừa. Nhưng khi so giá trị nhan sắc cùng người Tô gia, nháy mắt liền mất đi nhan sắc, biến thành người qua đường.

Đây cũng là nỗi canh cánh trong lòng cô ta.

Cha mẹ Tần Thi Yên diện mạo bình thường, cô ta thường xuyên nghĩ, nếu cha mẹ cô ta là Tô phụ Tô mẫu, cô ta tuyệt đối có thể di truyền gen tốt, lớn lên càng đẹp.

Tần Thi Yên đi vào trong phòng, ý cười trên mặt cô ta khi nhìn thấy người ngồi trên sofa khiếp sợ đến ngưng tụ lại, đồng tử hơi hơi co rút.

Tô Từ?

Tô Từ như thế nào lại ở chỗ này?

Khi nào thì cô trở về Tô gia?

"Tiểu Tần cháu cũng rất khiếp sợ đúng không." Tô mẫu thay bộ dáng cô ta cả kinh sửng sốt, cười: "Chúng ta tìm được Từ Từ, con bé còn rất tốt."

Tần Thi Yên dùng sức áp xuống khiếp sợ dưới đáy lòng, giây tiếp theo, đôi mắt cô ta phiếm hồng, tiết nước mắt: "Từ Từ thật sự không có chết."

Cô ta bước nhanh đi đến bên người Tô Từ, đôi tay mở ra, muốn ôm lấy Tô Từ: "Từ Từ, mình rất nhớ cậu."

"Từ Từ?" Tần Thi Yên nhìn Tô Từ duỗi tay chống lại cô ta, thần sắc cô ta cứng đờ.

"Đừng ôm tôi, tôi không quen biết cô." Người Tô gia thì thôi, vị này là ai, khóc đến khó coi như vậy, còn muốn ôm cô?

Trừ bỏ người Tô gia, cô chỉ cho Lục Chiết ôm thôi!

"Cậu không quen biết mình?" Thần sắc Tần Thi Yên xấu hổ mà thu hồi đôi tay, cô ta nghi hoặc mà nhìn về phía Tô mẫu: "Dì Tô, Từ Từ là làm sao vậy?"

"Tiểu Tần, con ngồi xuống trước, Từ Từ con bé bị mất trí nhớ, tạm thời không nhớ rõ chúng ta." Tô mẫu thở dài, tuy rằng thương tâm con gái không nhớ rõ mình, nhưng con gái có thể trở về, bà cầu còn không được.

Tần Thi Yên càng kinh ngạc, Tô Từ bị mất trí nhớ?

Khó trách Tô Từ vẫn luôn không trở về Tô gia, cô ta trước kia đã suy đoán đúng.

Tần Thi Yên ở đối diện sofa ngồi xuống, trên mặt cô ta mang theo sốt ruột: "Làm sao lại mất trí nhớ? Còn quên mất chúng ta, Từ Từ sao có thể sẽ quên mất chúng ta? Trừ phi.."

"Trừ phi tôi không phải Tô Từ." Tô Từ dựa lưng vào sofa, cô khẽ nâng cằm, đuôi mắt cong lên: "Cô là ý tứ này sao?"

Tần Thi Yên sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu: "Mình không phải là ý tứ này."

So với trước kia Tô Từ mất trí nhớ còn ghê tởm hơn.

"Trí Viễn đã mang Từ Từ đi làm xét nghiệm ADN, cho dù không làm xét nghiệm ADN, dì còn sẽ nhận sai con gái sao?" Tính tình Tô mẫu mềm mại, luôn luôn được Tô phụ yêu thương, nhưng làm mẹ, bà còn có thể cường thế lên: "Tiểu Tần, Từ Từ có phải con gái dì hay không, không phải chuyện cháu có thể chất vấn, nhớ kỹ thân phận của mình."

Sắc mặt Tần Thi Yên trắng nhợt, cô ta nhanh chóng xin lỗi: "Thực xin lỗi dì Tô, thực xin lỗi Từ Từ, cháu nhất thời nói sai, cháu chỉ là quá kích động, Từ Từ có thể trở về, cháu thật sự rất cao hứng. Từ Từ, mình là Tần Thi Yên, là bạn chơi cùng cậu từ nhỏ đến lớn."

Đây là sắc mặt hào môn, chỉ cần cô ta nói sai một câu, tùy thời đều có thể cùng cô ta trở mặt.

Cha cô ta vì cứu Tô phụ mà một chân bị què, bọn họ chỉ cho mấy trăm vạn để tống cổ nhà bọn họ, nếu không phải cha cô ta đề nghị, để cô ta làm bạn chơi cùng của Tô Từ, chỉ sợ Tô gia liền hoàn toàn quên mất ân cứu mạng của bọn họ.

"Phải không?" Ngữ khí Tô Từ nhàn nhạt, đối với người bạn chơi cùng này cô không có hảo cảm gì.

Trước kia ở giới giải trí hỗn loạn một đoạn thời gian, hơn nữa lại do cảm giác mẫn cảm, Tô Từ đương nhiên có thể phân biệt đối phương nói là tiếng người, hay là tiếng ma quỷ.

Hiển nhiên, lời trong miệng Tần Thi Yên nói chính là lời ma quỷ.

Chú thích:

[1] Trăm năm một ngộ tuyệt sắc mỹ nữ: Trăm năm mới tìm thấy một người phụ nữ tuyệt sắc.
 
Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Chương 26.3

1CCItMb.jpg

[HIDE-THANKS]"Dì biết cháu cũng lo lắng cho Từ Từ, nhưng cho dù Từ Từ mất trí nhớ, con bé vẫn là con gái dì, đây là sự thật không thể bàn cãi. Cháu thân là bạn tốt của Từ Từ, dưới tình huống như vậy, cháu hẳn là nên quan tâm con bé, mà không phải trước tiên là nghi ngờ con bé." Tô mẫu không cho phép người khác nói con gái mình một chút điểm không tốt.

Con gái bà chính là đầu quả tim của bà.

Sắc mặt Tần Thi Yên trắng lại càng thêm trắng: "Dì Tô, cháu đã biết, là cháu không tốt. Từ Từ, thực xin lỗi." Cô ta bên cạnh bàn tay siết chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

"Chị Yên, cho chị ăn." Lúc này, tiểu Tô Ninh chạy tới bên cạnh Tần Thi Yên, đem pudding nhỏ mình thích cho cô ta.

"Tiểu Ninh ngoan quá, cảm ơn em đã đưa quà cho chị Yên nhé. Nhưng chị Yên chưa đói bụng, Tiểu Ninh ăn đi, đây là pudding mà em thích nhất." Ánh mắt Tần Thi Yên trở nên mềm mại, sờ đầu Tô Ninh.

Đối diện, Tô Từ nhìn em trai dính ở bên cạnh Tần Thi Yên, hiển nhiên là rất thích đối phương.

Tô Từ nhớ rõ, tối hôm qua lúc tiểu gia hỏa thấy cô, thần sắc là rụt rè, có chút thẹn thùng, còn có chút sợ, đối với cô cũng không thân cận như lúc này đối với Tần Thi Yên.

Đuôi mắt Tô Từ cong lên, cô đột nhiên nghĩ muốn vứt hết pudding của em trai, làm em ấy cảm thụ cái xã hội hiểm ác này!

Kế tiếp, Tần Thi Yên một bên chơi cùng tiểu Tô Ninh, một bên cùng Tô mẫu nói chuyện phiếm.

Vừa rồi cô ta sai lầm, nhưng điều chỉnh rất nhanh. Cô ta ngã nơi nào liền từ nơi đó bò lên, vẫn luôn cùng Tô mẫu đi theo Tô Từ, nghe thấy Tô Từ trước kia chịu khổ, cô ta đau lòng đến đôi mắt đều đỏ.

Đến nỗi đối với Tô Từ mắt lạnh, Tần Thi Yên không chỉ làm bộ không thấy, mà còn nóng bỏng mắt ân cần hỏi han Tô Từ, hơn nữa biết dừng lại đúng lúc, thái độ làm người thực thoải mái.

Môi đỏ Tô Từ nhếch lên. Người bạn chơi cùng này của cô, có chút không đơn giản.

* * *

Sau khi tan học, Thẩm Tuyết đi ngang qua lớp Lục Chiết, cô ấy tùy ý nhìn thoáng qua bên trong, vừa lúc thấy Lục Chiết đang trực nhật.

Cô ấy nhanh chóng lấy di động ra hỏi Tô Từ: Lục Chiết đang trực nhật, cô có muốn xem không?

Tô Từ nhanh chóng nhắn lại: Xem, nhanh lên!

Tiếp theo cô liền gọi video call qua.

Thẩm Tuyết ấn xuống nhận máy, nhìn giá trị nhan sắc thịnh thế đột nhiên chui ra, cô ấy vẫn là bị kinh diễm đến ngẩn người.

"Cô mau đưa camera về phía Lục Chiết, tôi muốn nhìn anh ấy." Ở đầu bên kia di động, Tô Từ thúc giục.

Thẩm Tuyết lại một lần nữa có ảo giác, Tô Từ chính là mê muội Lục Chiết. Cô ấy đứng ngoài cửa sổ, trộm để điện thoại từ bên cửa sổ thò vào, quay về phía Lục Chiết.

Tô Từ nhìn Lục Chiết đang cầm cây chổi trong màn hình, cô thở dài nói: Lục Chiết phải quét dọn phòng học, quá đáng thương.

Thẩm Tuyết: Tôi vừa rồi cũng quét xong phòng học.

Tô Từ thật trắng trợn: Tôi chỉ quan tâm Lục Chiết.

Thẩm Tuyết cảm thấy bản thân rõ ràng chính là công cụ người.

Tô Từ ngồi ở bàn sách, một tay nâng má, nghiêm túc mà nhìn Lục Chiết trên màn hình. Cô cảm thấy khẳng định là khoảng cách sinh ra cái đẹp, bằng không vì sao cô lại thấy Lục Chiết càng thêm soái?

Lúc này, một bóng người chán ghét đột nhiên xông vào màn hình.

"Anh trai, hôm nay là sinh nhật anh." Triệu Ưu Ưu từ ba lô móc ra một cái hộp nhỏ: "Đây là quà sinh nhật em tặng cho anh, anh trai, sinh nhật vui vẻ."

Triệu Ưu Ưu mặc đồng phục, tóc rối tung, gương mặt thanh lệ, cô gái như vậy đưa cho người ta quà sinh nhật, rất khó làm người bất động dung.

Tô Từ tức giận đến ngồi thẳng vòng eo, đuôi mắt cô cong lên, mắt lạnh nhìn chằm chằm món quà trong tay Triệu Ưu Ưu.

Nếu Lục Chiết dám nhận..

"Tô Từ, tôi có cần đi đánh gãy bọn họ không?" Thẩm Tuyết làm công cụ người cũng rất tự giác, cô ấy nhớ rõ Tô Từ bảo cô ấy theo dõi, không cho nữ sinh khác tiếp cận Lục Chiết.

Tô Từ ngữ khí nhẹ nhàng: "Không cần!"

Lục Chiết rũ mắt, hắn không có duỗi tay: "Tránh ra, cô đang cản trở tôi quét rác."

Triệu Ưu Ưu: .

Cô ta theo bản năng tránh ra, Lục Chiết tiếp tục quét rác trên đất, căn bản không có để ý tới cô ta.

"Tô Từ, Lục Chiết không có nhận quà." Thẩm Tuyết thành thật báo cáo.

"Tôi thấy." Tô Từ một tay nâng má, trên mặt nơi nào còn có nửa điểm căn răng tàn nhẫn, cô lẩm bẩm nói: "Tiểu đáng thương sinh nhật còn phải quét dọn phòng học, quá đáng thương."

Thẩm Tuyết quả thực bị tốc độ lật mặt của Tô Từ làm cho cả kinh mà táp lưỡi.

Lúc Lục Chiết đi đến cửa hàng máy tính, thấy ông chủ Phương ở cửa treo tạm dừng buôn bán, chú ấy thu xếp một bàn đồ ăn.

"Tiểu Chiết, hôm nay là sinh nhật cháu, cháu gọi Tiểu Từ tới, chúng ta cùng nhau chúc mừng cho cháu." Ông chủ Phương vỗ bờ vai hắn, cười nói.

"Tìm chị Từ, cùng ăn sinh nhật của anh Chiết!" Tiểu Khoái Nhạc đã trang bị chân giả, nhưng vì cần phải đến trung tâm phục hồi chức năng để học cách đi đường, cho nên cậu bé tạm thời vẫn ngồi trên xe lăn.

Lục Chiết: "Người nhà cô ấy đã tìm được cô ấy, cô ấy đã trở về."

Ông chủ Phương khiếp sợ: "Trở về nơi nào?"

"Thành phố B." Lục Chiết nhìn ông chủ Phương: "Chú Phương, Tô Từ là thiên kim Tô gia."

Lúc này, ông chủ Phương càng thêm khiếp sợ, Tô gia ở thành phố B nổi danh như vậy, trong nước không có ai sẽ không biết.

Khó trách Tô Từ khí chất kiều quý, bộ dáng như vậy không phải gia đình bình thường có thể dưỡng ra.

Ông chủ Phương trầm mặc một hồi lâu, thật sâu mà thở dài.

Ông ấy vốn còn ảo tưởng Tô Từ cùng Lục Chiết, hai người trẻ tuổi này sẽ có chút gì đó. Nhưng hiện tại, Tô Từ là thiên kim Tô gia, Lục Chiết tuy ưu tú, năng lực lại cường, nhưng hắn cũng chỉ là một cô nhi, hơn nữa là còn một cô nhi thân mang bệnh nan y.

Một người trên trời, một người dưới mặt đất.

Có thể cùng nhau sao?

"Tiểu Từ không ở đây cũng không sao, chú cùng Khoái Nhạc bồi cháu ăn sinh nhật." Ông chủ Phương thu liễm bi ai trên mặt.

"Cảm ơn chú Phương." Lục Chiết biết ông chủ Phương đang nghĩ gì.

Nhưng ông chủ Phương nghĩ gì, hắn chưa từng nghĩ tới.

Lục Chiết được ông chủ Phương đưa về chỗ ở. Hắn uống chút rượu, ý thức có chút không thanh tỉnh.

Nằm trên giường gấp, Lục Chiết nhắm hai mắt một lúc, ngăn lại từng cơn váng đầu.

Lúc này, di động hắn vang lên.

Lục Chiết sờ soạng cầm lấy di động, ấn xuống nghe, thanh âm nhẹ nhàng của thiếu nữ ở trong nhà vang lên: "Lục Chiết."

Lục Chiết mở to mắt, đôi mắt đen nhánh ướt át, cảm giác như là đang say: "Ừ."

"Lục Chiết, sinh nhật vui vẻ." Tô Từ để sát mặt vào màn hình.

Lục Chiết lúc này mới phát hiện, trên đầu thiếu nữ nhiều thêm một đôi tai thỏ, hắn lập tức ngồi dậy, trầm giọng hỏi: "Tai thỏ của em lại chạy ra?"

"Không phải, đây là đồ trang sức trên tóc em mới mua. Hôm nay là sinh nhật anh, em muốn cho anh xem tai thỏ của em, tuy rằng không phải thật, nhưng đây là cái giống nhất."

Cô biết Lục Chiết thích tai thỏ của cô, cho nên đêm nay cô cố ý chạy ra đi mua đồ trang sức trên tóc, chọn lâu lắm mới tìm được cài đầu tai thỏ giống nhất với tai thỏ thật của cô.

Ánh mắt Tô Từ nhìn thẳng vào Lục Chiết, xấu xa nói: "Nếu hiện tại anh ở bên em, em liền cho phép anh xoa bóp tai thỏ của em."

Ánh mắt đen nhánh của Lục Chiết thâm thâm, hắn thấp giọng nói: "Đoàn Đoàn, đừng dụ hoặc tôi."

Hắn sẽ nảy sinh lòng tham.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Chương 27.1

4Oo0Cuv.jpg

[HIDE-THANKS]Tô Từ không thích nhất chính là nghe lời. Lục Chiết bảo cô đừng dụ hoặc hắn, cô càng muốn đối nghịch ý tứ của Lục Chiết.

Cô kéo màn hình đến gần mình, thịnh thế mỹ nhan căn bản không sợ bị phóng đại, môi đỏ cô cong cong, cười cùng Lục Chiết, nói: "Không lừa anh. Lần sau nếu em bị bệnh, cho anh sờ tai thỏ của em, xem như là quà sinh nhật tặng cho anh."

Tô Từ tự luyến thật sự. Cô cảm thấy lễ vật như vậy quả thực chính là vô giá. Dù sao thì, những người khác căn bản không có khả năng nhìn thấy tai thỏ của cô, chứ đừng nói đến sờ tai thỏ của cô.

Lục Chiết rũ xuống mi mắt, thấp thấp cười ra tiếng.

Tô Từ rất ít khi thấy Lục Chiết cười, cũng rất ít khi nghe thấy tiếng cười của Lục Chiết: "Anh cười cái gì?"

Thiếu niên ngước mắt, một đôi mắt đen nhánh nhìn thiếu nữ đối diện trong màn hình, môi mỏng hắn cong lên: "Đoàn Đoàn, đừng làm."

Cô sẽ bị làm đến khóc.

Tô Từ nơi nào nghe ra ý tứ của Lục Chiết. Cô nhìn lúm đồng tiền nhợt nhạt bên mặt trái của Lục Chiết, hận không thể duỗi tay chọc một cái: "Lục Chiết, anh lại cười một cái."

Trong mắt thiếu niên men say thật sâu, hắn nhìn thiếu nữ khẽ cười một tiếng: "Đã khuya, ngủ đi."

Sau khi cắt đứt video call, Lục Chiết nằm trên giường gấp. Hắn nhắm mắt lại, mặc cho một lòng tùy ý không tự chủ mà sa vào.

* * *

Mấy ngày nay, Tô Từ ở Tô gia đều rất ngoan ngoãn ở bên người Tô mẫu, cho Tô mẫu đủ cảm giác an toàn.

Tô mẫu nhìn nhân viên công tác đang lấy số đo cho con gái mình, mới phát hiện vóc dáng con gái lại cao thêm, ngay cả số đo phần trên cũng thay đổi, khó trách lúc bà nhìn con gái mặc quần áo đã đặt làm từ trước lại cảm thấy có chút không thích hợp, nguyên lai là số đo hơi nhỏ.

Bản thân Tô mẫu lớn lên xinh đẹp, chồng bà cũng soái khí tuấn lãng, đối với ba người con được di truyền gen tốt từ bọn họ, Tô mẫu là vô cùng tự hào.

Đặc biệt là con gái bà, càng thêm xinh đẹp xuất chúng, ngay cả dáng người cũng lả lướt hấp dẫn, hoàn mỹ đến tìm không ra tỳ vết.

Con gái được bà nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn như vậy, tương lai không biết là dạng nhân tài nào mới có thể xứng đôi với cô.

Lúc này, tiểu Tô Ninh đi đến. Em ấy mới vừa ngủ trưa, buồn ngủ còn chưa hoàn toàn rút đi, thần sắc ngốc ngốc, hơn nữa lớn lên trắng nõn, đáng yêu, cục bột trắng tròn quả thực muốn hòa tan nhân tâm.

Em ấy đi đến bên cạnh Tô mẫu, tay nhỏ rất tự nhiên mà lôi kéo tay mẹ mình.

"Tỉnh ngủ sao?" Tô mẫu rút ra khăn lông sau lưng em ấy rồi đưa cho người hầu một bên. Lúc con trai bà ngủ dễ bị ra mồ hôi, cho dù có mở điều hòa, lúc tỉnh lại toàn bộ sau lưng đều sẽ ra không ít mồ hôi.

"Mẹ ơi, con muốn ăn pudding." Tiểu Tô Ninh khi nghĩ đến pudding, không khỏi nuốt nuốt nước miếng.

"Mẹ nơi này còn có việc bận, con nhờ chị mang con đi lấy đi." Tô mẫu nói.

Trước kia con trai nhỏ đều rất thích quấn lấy con gái lớn. Bất quá con gái là người luôn luôn không kiên nhẫn, thường xuyên chơi cùng em trai trong chốc lát rồi lại mất kiên nhẫn, cơ bản đều là Tần Thi Yên chơi đùa cùng con trai nhỏ. Dần dần, con trai nhỏ cùng con gái lớn không thân cận nữa, ngược lại cùng Tần Thi Yên tương đối thân cận.

Bên kia, nhân viên công tác đã đo xong kích thước người và kích thước giày cho Tô Từ.

Tô Từ đi tới, cô dắt một tay nhỏ khác của tiểu Tô Ninh, chỉ thấy giá trị sinh mệnh ở trên chỉ còn bốn ngày, ánh mắt cô ám ám: "Đi thôi, chị mang em đi ăn pudding."

Đột nhiên bị chị gái nắm, tiểu Tô Ninh có chút sợ hãi, lại có chút thẹn thùng.

"Tốt, hai người các con đi chơi đi." Tô mẫu còn phải giúp con gái chọn lựa kiểu quần áo cho tháng này.

Tiểu Tô Ninh đi theo Tô Từ lên tầng một.

"Em muốn pudding hương vị nào?" Tô Từ mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có một chỗ rất lớn đặt đầy các loại pudding, hiển nhiên là cố ý vì tiểu gia hỏa mà chuẩn bị.

"Pudding dâu tây." Khi thấy Tô Từ cầm lấy một cái pudding màu hồng nhạt, mắt to đen bóng của Tiểu Tô Ninh nháy mắt sáng lên, miệng nhỏ bên trong như thể lưu trữ vết nước.

Tô Từ đưa pudding cho em ấy: "Tiểu Tô Ninh ngoài pudding vị dâu tây còn thích ăn cái gì?"

Tiểu Tô Ninh âu yếm cầm pudding, trả lời: "Thích ăn pudding chị Yên làm."

"Chị Yên?" Tô Từ híp mắt: "Tần Thi Yên?"

Tiểu Tô Ninh gật đầu nhỏ: "Chị Yên làm pudding ăn ngon."

Tô Từ sờ đầu em ấy, lại hỏi: "Vậy em thích chị, hay là thích chị Yên nhiều hơn một chút?"

Nghe được vấn đề này của chị gái, tiểu Tô Ninh vừa sầu vừa rối rắm. Bình thường mẹ cũng hay hỏi cậu thích ba ba hay thích ma ma, mỗi lần trả lời cậu đều nói thích ma ma, ba ba đều sẽ xụ mặt, không vui.

Cho nên, nếu chọn chị gái hoặc chọn chị Yên, một người khác đều sẽ không vui.

Nhưng ma ma đã nói trẻ con không thể nói dối.

Tiểu Tô Ninh sầu đến hai lông mày nhỏ cũng đều rối rắm, miệng nhỏ dẩu dẩu, vẫn là thành thật mà nói: "Chị Yên."

Tô Từ giờ khắc này rất có ý nghĩ muốn cướp pudding từ trong tay tiểu gia hỏa, hành cho em ấy khóc!

Đôi mắt nhỏ của Tiểu Tô Ninh trộm nhìn chị gái, sợ hãi chị sẽ thương tâm, em ấy nhanh chóng cường điệu: "Em cũng thích chị."

Tô Từ nửa ngồi xổm xuống, nhìn tiểu gia hỏa: "Nhưng em càng thích Tần Thi Yên kia hơn, đúng không."

Tiểu Tô Ninh nắm chặt pudding, tỷ tỷ hung lên, em ấy có chút sợ.

Tính cách Tô Từ cũng không phải là ôn nhu. Cô vươn tay, đặt lên hai bên sườn mặt của tiểu Tô Ninh, kẹp lấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của em ấy, miệng nhỏ em ấy bị ép đến chu lên, trông như một con cá vàng nhỏ.

Cô xoa nắn tiểu gia hỏa một phen, xoa em ấy đến tóc cũng bị làm cho rối loạn, khuôn mặt xoa đến hồng hồng, tiểu thiên sứ nháy mắt biến thành tiểu đáng thương, nhưng vẫn như cũ bạo cute.

"Tiểu Tô Ninh không thích chị gái, chị gái thương tâm muốn chết." Tô Từ làm bộ làm tịch mà xoa nhẹ đôi mắt.

Tiểu Tô Ninh sợ tới mức một phen bỏ qua pudding trong tay, nhanh chóng ôm lấy chị gái, sốt ruột mà nói: "Thích chị gái, Ninh Ninh thích chị gái."

Em ấy thành thục mà dùng tay nhỏ vỗ vỗ Tô Từ, trấn an: "Ninh Ninh không thích chị Yên, chỉ thích chị, chị đừng khóc."

"Thật sự?" Tô Từ dừng lại động tác dụi mắt.

"Ninh Ninh không nói dối." Tiểu Tô Ninh thẳng eo, bụng nhỏ ưỡn lên, đáng yêu đến không chịu được.

Tô Từ cảm thấy vị em trai này dỗ thật tốt, so với Lục Chiết thì dỗ tốt hơn nhiều.

Cô nhịn không được mà nhéo khuôn mặt đầy thịt của em ấy: "Được, vậy chị tin tưởng em."

Tiểu Tô Ninh thấy mình rốt cuộc cũng dỗ chị gái thật tốt, lúc này em ấy mới nở nụ cười: "Chị gái khóc, xấu hổ xấu hổ."

"Tiểu hoạt đầu, đi, mang em đi chơi trò chơi." Tô Từ đem pudding nhặt lên nhét trở lại tay em ấy, nắm một cái tay nhỏ khác của em ấy, đi đến phòng khách.

"Chị gái chơi cùng Ninh Ninh nha, không cần ghét bỏ Ninh Ninh phiền toái." Thanh âm Tiểu Tô Ninh non nớt.

"Khi nào thì chị lại ghét bỏ em phiền toái." Nói xong, dưới chân Tô Từ dừng một chút: "Trước kia chị có nói vậy sao?"

Tiểu Tô Ninh bẹp bẹp miệng nhỏ, mắt to đen bóng có chút ủy khuất.

Tô Từ nửa ngồi xổm trước mặt em ấy, xoa đầu em ấy, ngữ khí lần đầu tiên ôn nhu như vậy: "Thực xin lỗi, chị gái vô tâm nói lại làm tiểu Tô Ninh thương tâm, chị gái sai rồi. Em là tiểu thiên sứ, không phải là tiểu phiền toái, chị gái rất thích em."

Đôi mắt tròn tròn của Tiểu Tô Ninh sáng lên: "Ninh Ninh cũng thích chị gái."

"Đi, chia cho chị một nửa pudding của em nha."

"Vâng ạ, Ninh Ninh chia cho chị gái một nửa."

* * *
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Chương 27.2

catKPGB.jpg

[HIDE-THANKS]Khi giá trị sinh mệnh của Tiểu Tô Ninh chỉ còn lại ba ngày, Tô Từ từ trong miệng Phú Quý biết được em trai là bị chết đuối.

Tiền viện Tô gia có một cái bể phun nước, hậu viện có một cái hồ hoa sen đường. Sau khi Tô Từ biết, lập tức bảo người một lần nữa đi kiểm tra đường rào chắn ở hồ hoa sen.

"Tiểu thư, rào chắn ở bể phun nước và hồ nước đều không có vấn đề gì." Quản gia báo với Tô Từ.

"Cho người tùy thời lưu ý động tĩnh ở hai nơi này một chút." Tô Từ luôn luôn cẩn thận, nếu đã biết nguyên nhân, cô liền phải đem tất cả ngọn lửa toàn bộ bóp chết.

Quản gia tuy rằng không rõ dụng ý của Tô Từ, nhưng vẫn như cũ phân phó xuống, cho người thỉnh thoảng tuần tra.

Tới ngày cuối cùng, Tô Từ nhìn giá trị sinh mệnh của tiểu Tô Ninh, cô biết nguy hiểm còn chưa qua đi.

Sáng tinh mơ, Tô Từ liền bồi tiểu Tô Ninh.

Từ sau khi cô cho thấy bản thân sẽ không ghét bỏ em ấy là phiền toái, tiểu Tô Ninh thân cận với cô nhiều hơn, cũng không có như trước sẽ có nét mặt sợ hãi lại sợ hãi.

Tiểu hài tử thật sự rất hồn nhiên.

Cơm trưa qua đi, Tô Từ thấy sau khi tiểu Tô Ninh đi ngủ, cô vừa lúc cũng mệt rã rời, tính toán trở về phòng ngủ trưa trong chốc lát, chờ tiểu Tô Ninh tỉnh ngủ rồi lại tiếp tục chơi cùng em ấy.

Ánh nắng buổi chiều càng thêm mãnh liệt, cây cối trong viện bị nướng đến lá cây cũng muốn uể oải.

Tô Từ đột nhiên chợt tỉnh, trong lòng hoảng đến lợi hại.

Cô ngồi dậy, nghĩ tới tiểu Tô Ninh, nhanh chóng mang dép lê vào rồi chạy tới phòng em ấy.

Phòng Tiểu Tô Ninh cùng phòng Tô Từ cách thư phòng và phòng cho khách.

Cô mở cửa phòng ra, chỉ thấy trên cái giường nhỏ màu lam, không có thân ảnh của em ấy.

"Em trai tôi đâu?" Tô Từ kéo lấy người hầu đang bước qua.

"Tần tiểu thư tới đón tiểu thiếu gia đi ra ngoài chơi rồi ạ." Người hầu nhanh chóng trả lời.

Giữa mày Tô Từ nhíu chặt, liên tiếp chất vấn ra tiếng: "Tần Thi Yên? Vì sao không có người tới nói cho tôi? Mấy người vì sao lại cho em trai tôi cùng cô ta đi ra ngoài? Vì sao lại không ngăn cản?"

Trên dưới Tô gia đều biết Tô Từ bị mất trí nhớ, đã quên mất sự tình trước kia, người hầu nhanh chóng giải thích: "Tiểu thư, trước kia là ngài đồng ý để Tần tiểu thư giúp mang tiểu thiếu gia ra ngoài du ngoạn, bên người tiểu thiếu gia còn đi theo tài xế, bà Nguyệt, còn có vệ sĩ. Ngài đã nói nếu Tần tiểu thư mang tiểu thiếu gia ra ngoài, thì không cần phải bảo lại với ngài."

Trước kia Tô Từ đều không kiên nhẫn mà mang tiểu Tô Ninh đi chơi, cho nên cô liền đẩy cho Tần Thi Yên mang em trai mình đi chơi.

Tô Từ sửng sốt: "Tần Thi Yên mang em trai tôi đi đâu?"

"Tần tiểu thư không có nói, chỉ nói buổi chiều trước bốn giờ sẽ đưa tiểu thiếu gia trở về." Người hầu trả lời.

Giữa mày Tô Từ nhíu chặt: "Cha mẹ tôi đâu?"

"Tiên sinh đến công ty, thái thái có việc ra ngoài." Người hầu vừa nói xong, liền thấy tiểu thư nhà mình đã nhanh chóng chạy xuống lầu.

Trong xe, Tô Từ từ chỗ Tô mẫu hỏi được phương thức liên lạc của Tần Thi Yên, nhưng mà điện thoại của Tần Thi Yên vẫn luôn không có người tiếp máy.

Tô Từ cắt điện thoại, cuối cùng cô gọi cho bà Nguyệt đang chiếu cố em trai, mới biết Tần Thi Yên mang em trai cô đi bể bơi!

Tô Từ thật tức chết rồi. Cô ngàn lần đề phòng, vạn lần đề phòng, nhưng không nghĩ tới trong chốc lát lại bị Tần Thi Yên làm bừa. Cô ta thế nhưng lại mang theo tiểu Tô Ninh đi bể bơi.

Không cần nghĩ nhiều, tiểu Tô Ninh chính là bị chết đuối ở bể bơi.

Tô Từ báo địa chỉ, bảo tài xế lập tức chạy tới nơi.

Từ sau khi biết Tô Từ trở lại Tô gia, trong lòng Tần Thi Yên vẫn luôn có loại bất an. Ẩn ẩn, cô ta cảm thấy chính mình sẽ mất đi chỗ dựa Tô gia này, cô ta bức thiết phải làm một chút gì đó.

Tô phụ Tô mẫu đều thiên vị Tô Từ, Tô Trí Viễn đối với cô ta hờ hững, vô luận cô ta vứt đi bao nhiêu nhiêu mị nhãn, đều như thể vứt cho người mù.

Trên dưới Tô gia duy nhất thích cô ta, chỉ có đứa bé Tô Ninh này.

Tô Ninh chính là thích cô ta hơn thích chị gái ruột Tô Từ.

Cô ta nhất thiết phải nắm chặt cái lợi thế Tô Ninh này.

Hôm nay cô ta không có thông báo, trước kia Tô Ninh lại cùng cô ta nói qua em ấy muốn bơi lội, cô ta cũng đáp ứng rồi, vừa lúc hôm nay có thể dẫn em ấy đi.

Tần Thi Yên bảo bà Nguyệt cùng vệ sĩ chờ ở bên ngoài hồ bơi. Dù gì thì cái bể bơi này là một trong những sản nghiệp của Tô gia, thuộc về hồ bơi tư nhân, người ngoài không thể tùy ý ra vào, cũng sẽ không tồn tại cái gì nguy hiểm.

"Ninh Ninh, tới, chị Yên giúp em đặt phao cứu sinh. Đợi lát nữa chị Yên bơi xong, sẽ dạy em, em ngồi ở bể bơi bên này xem chị bơi trước đi." Tần Thi Yên hôm nay hẹn [1] tư giáo, cô ta tới bơi lội chính là vì bảo trì dáng người.

"Vâng ạ." Tiểu Tô Ninh mặc quần bơi lội nhỏ, ngoan ngoãn mà ngồi ở bờ bể bơi, hai chân nhỏ bỏ vào trong nước bể bơi.

Tần Thi Yên biết Tô Ninh luôn rất dễ mang theo, cô ta cho người bưng tới một ly nước trái cây cho em ấy, sau đó đi theo tư giáo bơi tới bể bơi bên kia.

Tư giáo tuấn lãng, hơn nữa dáng người rất tốt, kỹ thuật bơi lội cũng lợi hại, đã thế còn là fan của Tần Thi Yên. Tần Thi Yên khi đối diện với ánh mắt si mê của đối phương, cô ta rất hưởng thụ.

Hai người thỉnh thoảng đối mắt cùng da thịt tiếp xúc, làm nhiệt độ nước xung quanh cũng dần dần cao lên.

Tiếp theo, hai người cũng không biết vì sao, Tần Thi Yên lôi tư giáo ra khỏi bể bơi, đi đến phòng thay quần áo.

Xe ngừng ở ngoài hồ bơi, Tô Từ nhìn bà Nguyệt cùng vệ sĩ đang ngồi ở đường lớn bên ngoài, ánh mắt cô phát lạnh: "Em trai tôi đâu?"

"Tiểu thư." Bà Nguyệt nhanh chóng đứng lên: "Tần tiểu thư mang theo tiểu thiếu gia vào bên trong bơi lội."

"Các người vì sao lại không đi vào theo!" Tô Từ cắn răng ném xuống một câu, sau đó chạy vào bên trong.

Tô Từ luôn luôn không am hiểu chạy bộ. Trước khi xuyên qua cô có bệnh tim, căn bản không thể làm vận động kịch liệt, chạy bộ là chuyện không có khả năng.

Mà thân thể này hiển nhiên cũng rất ít vận động. Tô Từ chỉ cảm thấy bản thân như không thể chạy, hô hấp cô cấp tốc, lảo đảo một phen mà đẩy cửa hồ bơi ra.

Ánh mắt dừng ở bể bơi bên kia, mắt cô gần như muốn nứt!

Tiểu Tô Ninh ở bể bơi giãy giụa, mà chung quanh một người cũng không có, càng không cần nói đến bóng dáng Tần Thi Yên.

Tô Từ nhanh chóng vọt qua, cả người không chút do dự nhảy vào bể bơi.

Bà Nguyệt và vệ sĩ sau khi đã phản ứng lại cũng chạy theo tới đây. Thấy tình hình trước mặt, trong lòng bọn họ cả kinh, lập tức chạy tới cứu người.

Tô Từ bơi tới bên cạnh em trai, một phen nâng thân thể thịt thịt nhỏ nhắn của em ấy lên.

"Đừng sợ, chị gái ở chỗ này." Cô gắt gao ôm chặt em trai, tiểu gia hỏa bị sặc đến sắc mặt trắng bệch, hai tay nhỏ vô thức ôm lấy chị mình.

Tô Từ nâng em ấy lên gần mép bể bơi, bảo vệ sĩ ở trên nhanh chóng bế người lên. Bà Nguyệt lấy ghế nghỉ chân và khăn lông, bao lấy tiểu thiếu gia.

"Trời ơi, đây là có chuyện gì, tiểu thiếu gia tại sao lại chết đuối? Tần tiểu thư đâu?" Bà Nguyệt sợ tới mức tay đang giúp Tô Ninh lau mình cũng run rẩy.

Nếu không phải tiểu thư kịp thời vọt vào, bên trong bể bơi lớn như vậy chỉ có một mình tiểu thiếu gia, chẳng phải là bị sống sờ sờ mà chết đuối sao?

Tiểu thiếu gia nếu xảy ra chuyện gì, bà nghĩ đến khi Tô gia truy cứu, hậu quả căn bản không phải bà có thể gánh vác.

Nghĩ như vậy, bà Nguyệt một bên trong lòng phát run, một bên bao lấy Tô Ninh: "Tiểu thiếu gia, ngài không sao chứ, có nơi nào khó chịu không?"

Tô Từ từ bể bơi đi lên, cô không rảnh lo toàn thân ướt đẫm, mà nhanh chóng đi đến bên người em trai: "Có nơi nào không thoải mái không?"

Tiểu Tô Ninh khóc đến nghẹn ngào, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nãi thanh nãi khí mà nói: "Ninh Ninh có chút sợ hãi."

Tô Từ đánh giá sắc mặt của em trai một chút, hẳn là em ấy mới vừa rớt xuống bể bơi không lâu, cô tới còn xem như kịp thời.

Cô giúp em ấy xoa nước mắt trên mặt: "Không có việc gì, về sau tiểu Tô Ninh đều sẽ bình bình an an, sống lâu trăm tuổi."

Trên cổ tay Tiểu Tô Ninh, giá trị sinh mệnh là toàn bộ ô vuông màu xanh lục đang sáng lên.

Tiểu Tô Ninh ỷ lại mà dựa vào chị gái, em ấy vẫn rất sợ hãi.

Lúc này, cửa phòng thay quần áo ở phía cuối mở ra, Tần Thi Yên cùng tư giáo từ bên trong đi ra.

Chú thích:

[1] Tư giáo: Thầy giáo/Cô giáo dạy riêng, ở đây là thầy giáo dạy bơi riêng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back