Ngôn Tình [Edit] Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y - Mỹ Nhân Vô Sương

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi MưaThángTám, 8 Tháng một 2021.

  1. MưaThángTám

    Bài viết:
    291
    Chương 11.1

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rất nhiều lần Tô Từ từng nghĩ tới cảnh bản thân sẽ biến trở về thành người trước mặt Lục Chiết, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ là ở trên giường!

    Hơn nữa còn đột ngột không kịp đề phòng như vậy!

    Quan trọng nhất chính là, khi cô biến trở về thành người thì toàn thân sẽ trần trụi. Vậy có phải.. Có phải cô bị Lục Chiết thấy hết rồi không?

    Nhìn thoáng qua thiếu niên đang cau mày trước mặt, đôi mắt đen nhánh đang nhìn cô, Tô Từ nhanh chóng kéo chăn đơn đang sắp rớt xuống.

    Cái gì gọi là mặt mũi, cô đều không còn một móng!

    Tô Từ hỏi Phú Quý: "Làm sao tôi lại đột nhiên biến về thành người? Chẳng lẽ trong lúc ngủ mơ tôi có hôn Lục Chiết?"

    Phú Quý: 【 Là hắn hôn cô. 】

    Tô Từ khó tin nhìn về phía Lục Chiết. Hắn hôn cô sao?

    Nhưng vì sao lại cố tình ở ngay lúc cô đang ngủ cơ chứ!

    Lục Chiết dùng lòng bàn tay lau nơi vừa bị Tô Từ hôn một cái, chau mày: "Cô là ai? Tại sao lại ở trong phòng của tôi?"

    Tô Từ ngơ ngác nhìn Lục Chiết đang lau môi, vẻ mặt tràn đầy không thể tưởng tượng: "Anh ấy ghét bỏ bị tôi hôn sao?"

    Dáng vẻ hiện tại này của cô, đừng nói là đàn ông, ngay cả bản thân cô thấy cũng muốn tự hôn mình một cái. Nhưng Lục Chiết thế mà lại ghét bỏ cô hôn hắn sao?

    Cô bị đả kích không hề nhẹ đó!

    Phú Quý run bần bật: 【 Có thể là miệng ngứa, hắn lau một chút. 】

    Tô Từ cười lạnh một tiếng.

    Giây tiếp theo, cô dùng đôi mắt ướt át tràn đầy đáng thương mà nhìn đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết, thanh âm mềm mại kéo dài: "Em là con thỏ mà anh nuôi. Anh hôn em một cái, em liền có thể biến lại thành người."

    "Cảm ơn anh." Vẻ mặt Tô Từ hồn nhiên.

    Mi tâm Lục Chiết càng thêm nhíu chặt: "Con thỏ?"

    Ánh mắt hắn lại lần nữa dừng trên mắt cá chân bị lộ ra ngoài chăn đơn của cô gái, ở trên xác thật có mang chiếc vòng màu đỏ mà hắn mua cho thỏ con, hơn nữa hắn cũng không thấy con thỏ đâu hết.

    Tô Từ gật đầu: "Anh còn nổi hứng đặt tên em là Đoàn Đoàn."

    Hắn chỉ nói tên của con thỏ với Tiểu Khoái Nhạc, những người khác căn bản không thể biết.

    Mặc dù độ vớ vẩn của chuyện này ở trình vô cực, không thể tưởng tượng được, nhưng Lục Chiết cũng không thể không tin cô gái trước mặt này chính là con thỏ mà hắn nuôi.

    Tô Từ lo lắng Lục Chiết sẽ cho rằng cô là yêu ma quỷ quái hay con thỏ thành tinh gì đó, cô liền nói cho Lục Chiết, cô không phải là thỏ, mà thật sự là người, nhưng không biết vì sao cô lại bị biến thành thỏ, sau đó được hắn nhặt về.

    Lục Chiết nhìn về phía cô: "Nhà cô ở đâu?"

    Tô Từ không nghĩ tới cô lại tự mình đào hố mình, cô mím môi rũ mi mắt xuống, thanh âm thấp thấp có phần đáng thương: "Em không biết, em chỉ nhớ rõ em không thuộc về nơi này, tên của em là Tô Từ."

    Lục Chiết nhéo mi tâm. Hơn nửa đêm lại phát sinh chuyện thế này, khiến suy nghĩ của hắn cũng trở nên hỗn loạn: "Nếu hiện tại cô đã biến thành người, ngày mai cô liền rời đi đi."

    Lục Chiết muốn đuổi cô đi ư?

    Nhưng sao cô có thể đi được? Có khi còn chưa ra khỏi cửa, ngày mai cô đã biến lại thành thỏ mất rồi!

    Tô Từ đáng thương mà nhìn Lục Chiết, cô giải thích: "Lục Chiết, em không thể rời đi. Em chỉ có thể duy trì dạng người được vài giờ. Em cần phải hôn anh mới có thể tiếp tục duy trì. Em cũng không biết lý do vì sao, nhưng nếu em rời khỏi anh, rất nhanh em sẽ bị biến lại thành con thỏ."

    "Hơn nữa nếu em hôn anh, em có thể giúp anh.. Giúp anh.."

    Tô Từ phát hiện, lời mà mình muốn nói nhất làm thế nào cũng không nói ra được: "Phú Quý, đây là có chuyện gì?"

    Phú Quý: 【 Chủ nhân, chuyện cô có thể thấy được giá trị sinh mệnh không thể nói cho bất kỳ ai khác, và chuyện hôn Lục Chiết có thể giúp hắn khôi phục tuổi thọ cũng không thể nói ra, đây là thiên cơ. 】

    Có thể nhìn thấu sinh mệnh một người, là vi phạm thiên lý.

    Tô Từ im lặng một chút, sau đó cô nói với Lục Chiết: "Bé thỏ nhỏ đáng yêu như em sẽ bị người khác bắt đi."

    Một tay Tô Từ giữ chặt chăn đơn, một tay khác lại kéo vạt áo của Lục Chiết.

    Dưới ánh đèn, đầu ngón tay mảnh khảnh lộ ra màu trắng hồng, mong manh lại yếu ớt: "Nói không chừng còn sẽ bị người ta ăn mất! Anh nuôi em nhiều ngày như vậy, anh sẽ nhẫn tâm để em bị người ta ăn luôn sao?"

    Vừa nói, cô vừa học con thỏ lúc trước, dùng đầu cọ vào cánh tay đang rũ xuống của hắn.

    Không nhận được đáp lại, Tô Từ âm thầm cắn chặt răng, cô xòe ngón tay xinh đẹp bắt đầu đếm số: "Hơn nữa, em còn có thể giặt quần áo cho anh."

    "Em có thể nấu cơm cho anh."

    "Em cũng có thể quét dọn phòng ở cho anh nữa."

    * * *

    Sau khi đếm xong, Tô Từ cười khanh khách nói với Lục Chiết: "Em rất hữu dụng đó." Nghĩ đến Lục Chiết không có tiền, khả năng sẽ nuôi không nổi cô, cô lại tri kỷ nói tiếp: "Em còn có thể tự mình kiếm tiền, chắc chắn sẽ không gia tăng gánh nặng cho anh."

    Lục Chiết rũ mắt, nhìn ngón tay của cô gái đang lôi kéo vạt áo của mình, trông chúng mong manh, đầu ngón tay còn lộ ra màu hồng nhạt. Hắn nhớ rõ, khi cô còn là con thỏ, móng vuốt của cô cũng có màu trắng hồng.

    Giọng nói của hắn rất nhạt: "Ở nơi này chỉ có một phòng, không có chỗ cho cô ở."

    "Không sao đâu, em có thể ở phòng chứa đồ linh tinh." Cô biết bên cạnh phòng khách có một cái phòng nhỏ dùng để chứa tạp vật.

    Lục Chiết nhìn cô, từ tay cô rút lại vạt áo, hắn cầm lấy cái gối của mình: "Hiện tại đã khuya, tôi ra ngoài ngủ đây."

    Sau đó cửa bị đóng lại.

    Tô Từ chớp mắt: "Phú Quý, có phải anh ấy đã đồng ý cho tôi ở lại đây không?"

    Phú Quý: 【 Chủ nhân xinh đẹp như vậy, lại còn mười hạng toàn năng, hắn tuyệt đối sẽ đồng ý cho cô ở lại chỗ này. 】

    Phú Quý không hề có nguyên tắc, trước tiên là thổi một tràng cầu vồng thí [1] .

    Tô Từ vừa lòng gật đầu: "Nhưng những lời tôi vừa nói đều là lừa anh ấy, tôi sẽ không giặt quần áo."

    Từ nhỏ đến lớn quần áo của cô đều được người hầu có chuyên môn phụ trách. Thậm chí sau khi nhà cô phá sản, lúc cô tiến vào giới giải trí công ty cũng mời một trợ lý sinh hoạt cho cô.

    "Tôi sẽ không nấu cơm." Cô chỉ thích ăn, chưa từng vào nhà bếp bao giờ.

    "Tôi cũng sẽ không quét dọn vệ sinh." Đừng nói là cầm cây chổi, đến cả giẻ lau cô còn chưa từng chạm qua.

    Phú Quý che lại lương tâm: 【 Chủ nhân, cô là cô gái xinh đẹp nhất thế giới, cô không cần phải học mấy cái đó đâu. 】

    Phú Quý đột nhiên ý thức được, vị chủ nhân hiện tại của nó, mặt ngoài thì trông như một viên kẹo sữa thơm ngọt, nhưng trên thực tế, cô lại là một viên hạt mè màu đen mặn chát!

    * * *

    Ngày hôm sau, cửa phòng bị gõ vang.

    Lần này Tô Từ cũng không ngủ say như chết, cô còn nhớ rõ chuyện bản thân bị bại lộ thân phận, cho nên khi nghe được tiếng động trước cửa phòng, cô vẫn rời giường mở cửa.

    "Còn sớm nha." Tô Từ cười khanh khách chào hỏi Lục Chiết.

    Cô gái mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, vạt áo trực tiếp bao trùm phần đùi của cô, phía dưới lộ ra hai chân dài trắng nõn thẳng tắp, lắc lư qua lại trông rất mê người.

    Lục Chiết nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng biết tại sao lúc trước đồng phục trong tủ quần áo của hắn lại bị làm dơ. Chắc hắn là đã bị cô cầm đi cọ vào chỗ nào đó.

    "Tôi đi lấy quần áo." Lục Chiết đi vào trong.

    Biết hắn muốn đổi đồng phục đến trường, Tô Từ nhanh chóng tránh ra.

    Tô Từ không biết Lục Chiết có thể đuổi cô đi hay không, hiện tại cô chỉ có thể giả bộ làm một tiểu đáng thương ngoan ngoãn: "Anh đi học, trên đường nhớ chú ý an toàn. Em ở chỗ này ngoan ngoãn chờ anh trở về nhà."

    Từ tủ quần áo, Lục Chiết lấy ra đồng phục. Hắn xoay người, liền thấy Tô Từ đứng ở bên cạnh cửa ra vào. Bởi vì không có giày, hai chân trần của cô dẫm lên mặt đất. Cũng không biết có phải mặt đất lạnh lẽo hay không, đầu ngón chân của cô đều hơi cuộn tròn.

    Lục Chiết thu hồi ánh mắt, hắn lạnh lùng nói: "Giữa trưa sau khi trở về tôi sẽ dẫn cô đi mua quần áo." Dù gì cô cũng không thể luôn mặc quần áo của hắn.

    Nghe vậy, hai mắt Tô Từ sáng ngời: "Còn có nội y nữa." Nếu không mặc nội y, cô quả thực không có cảm giác an toàn.

    Lục Chiết nhìn cô một cái: "Ừ."

    Hắn đi ra ngoài, sau khi thay đồng phục liền rời đi.

    Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Lục Chiết, Tô Từ biết Lục Chiết rất khó tới gần. Chỉ cần hiện tại Lục Chiết không đuổi cô đi, cô liền có rất nhiều cơ hội chậm rãi hòa hợp với hắn.

    Tô Từ ngâm nga một khúc nhạc không biết tên, sau đó trở về giường ngủ bù.

    * * *

    Chú thích:

    [1] Cầu vồng thí: Rắm cầu vồng, dùng để chỉ những lời nói tâng bốc, sai sự thật, mục đích là để nịnh ngọt người khác.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2022
  2. MưaThángTám

    Bài viết:
    291
    Chương 11.2

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, học sinh lần lượt tiến vào cổng trường.

    Một chiếc siêu xe ngừng ngay trước cổng, khiến mọi người sôi nổi [1] chú mục. Có không ít người nhận ra, chiếc xe này chính là chiếc xe ngày hôm qua tới đón nam sinh mới chuyển đến - Phó Bạch Lễ.

    Quả nhiên, ngay sau đó cửa xe mở ra, Phó Bạch Lễ từ trong xe bước xuống.

    Cậu ta không mặc đồng phục, mà là mặc thường phục màu đen tràn đầy soái khí, đẹp trai đến mức khiến mọi người xung quanh nhịn không được muốn thét chói tai.

    Toán bộ quá trình Phó Bạch Lễ đều làm lơ mọi người, cậu ta cao lãnh mà đi vào trường học.

    "A, người kia có phải là học sinh mới chuyển đến lớp bên cạnh không? Đẹp trai thật sự luôn ấy! Khó trách mọi bài đăng trên diễn đàn ngày hôm qua đều là về cậu ta." Nữ sinh tóc ngắn nói với hoa khôi Khương Mộng Kỳ bên cạnh.

    Khương Mộng Kỳ chậm rãi lấy lại tinh thần, cô ta khẽ nâng cằm, ánh mắt cao ngạo: "Phó Bạch Lễ là người thừa kế duy nhất của Phó gia ở thành phố S." Ngày hôm qua nghe thấy tên của Phó Bạch Lễ cô ta liền cảm thấy quen tai, còn cố ý trở về hỏi cha Khương. Không nghĩ tới cậu ta thật sự là người thừa kế của Phó gia.

    Nhà cô ta cũng coi như có tiền, nhưng nếu so với Phó gia, thì chính là cách xa vạn dặm.

    "Phó gia?" Vẻ mặt nữ sinh tóc ngắn nghi hoặc.

    "Cậu không cần biết, người kia không phải người cậu có thể tiếp xúc đâu." Trong giọng nói của Khương Mộng Kỳ tràn đầy kiêu ngạo.

    Nữ sinh tóc ngắn gật đầu: "A, Mộng Kỳ, đó là Lục Chiết." Làm tuỳ tùng của Khương Mộng Kỳ, cô ta đương nhiên biết đối phương thích nhất là Lục Chiết.

    Lục Chiết lớn lên đẹp trai, thành tích lại ưu tú, trước kia trong trường học cũng là một nhân vật phong vân.

    Nhưng từ khi Lục Chiết bị em gái hắn là Triệu Ưu Ưu tuồn ra thân thế ở trên diễn đàn, hơn nữa còn nói ra chuyện hắn bị bệnh nan y, Lục Chiết liền thành thiên chi kiêu tử rớt xuống thần đàn.

    Hiện tại mọi người đều không chú ý đến Lục Chiết.

    Khương Mộng Kỳ nhìn qua, xác thật là Lục Chiết.

    Chỉ thấy trên người hắn mặc đồng phục, vòng eo đĩnh bạt, khuôn mặt cương lãnh, trước kia ở trong mắt cô ta đối phương có bao nhiêu soái khí, hiện tại ở trong mắt cô ta chỉ có đen đủi.

    Cô ta thu hồi ánh mắt: "Có cái gì đẹp, không cần đề cập cậu ta ở trước mặt tôi."

    Lục Chiết đi vào phòng học. Hắn vừa mới ngồi xuống, Lý Đống Lương vốn đang chào hỏi cùng Phó Bạch Lễ lập tức đi qua: "Chiết ca, cậu đã đến rồi."

    "Cậu mau để bé thỏ ra đi. Hôm nay tôi có mang theo một con rùa đen, để tôi cho rùa đen thi chạy với bé thỏ của cậu." Lý Đống Lương thích động vật nhỏ có lông xù, đáng tiếc cậu ta không thể nuôi, chỉ có thể lấy lui làm tiến, nuôi một con rùa đen.

    Từ trong một cái hộp trong suốt, cậu ta lấy "tiểu vương bát đản" ra.

    Lục Chiết nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta: "Tôi không mang con thỏ."

    Nghĩ đến "Con thỏ" đang ở nhà, lại nhìn đến con rùa đen trước mặt, Lục Chiết cong môi: "Cho dù có mang theo, con thỏ của tôi cũng sẽ không chịu thi chạy với con rùa của cậu."

    Lý Đống Lương nghe thấy Lục Chiết nói không mang thỏ con tới, cậu ta liền kêu rên một tiếng, chất vấn: "Tại sao cậu lại không mang bé thỏ tới chứ? Chẳng lẽ lúc đi học không được sờ thỏ con cậu sẽ không cô đơn sao? Tay sẽ không ngứa sao?"

    "Sẽ không."

    Lý Đống Lương tức giận nhưng bất lực, cậu ta ghét bỏ mà thả rùa đen về hộp. Nếu không được nhìn thấy bé thỏ nhỏ, tâm tình của cậu ta hôm nay liền không tốt chút nào.

    Buổi sáng có bốn tiết, tiết cuối cùng vốn là tiết toán, nhưng vì giáo viên dạy toán bận chút việc, nên tiết này được đổi thành tiết tự học buổi chiều.

    Trong tiết tự học, có không ít người đều tự giác [2] xoát đề. Dù gì kì thi đại học đã tới gần, bọn họ không thể không khẩn trương.

    Nhưng bầu không khí ở hàng cuối cùng lại hoàn toàn tương phản.

    Lục Chiết làm bài vừa nhanh vừa chuẩn, một phần bài thi đã sớm làm xong, thế nên hắn đang đọc sách. Mà Lý Đống Lương kéo ghế dựa vào bên Phó Bạch Lễ, cả hai người đang hăng say chơi game.

    Trưởng bối trong nhà của Lý Đống Lương từng có vài lần hợp tác với Phó gia, cho nên Lý Đống Lương với Phó Bạch Lễ cũng coi như có quen biết.

    Nếu Tô Từ ở đây, cô nhất định sẽ chửi bậy Lý Đống Lương chính là một trong ba tùy tùng hùng mạnh nhất của nam chủ Phó Bạch Lễ.

    "Lễ ca, tại sao cậu lại đến thành phố D? Hơn nữa còn chuyển tới trường Nhất Trung?" Lý Đống Lương chỉ thuần túy chơi cùng. Trong mắt cậu ta, chơi game còn không thú vị bằng sờ lông thỏ nhỏ.

    Phó Bạch Lễ tùy ý mà dựa vào lưng ghế, thao tác ngón tay rất nhanh: "Thân thể bà tôi không tốt, tôi trở về giải sầu với bà. Dù sao tôi học ở nơi nào đều chẳng giống nhau."

    Lý Đống Lương tán đồng gật đầu. Đối với học tra như bọn họ, đổi trường học chẳng khác gì đổi chỗ ngủ với chỗ chơi game.

    Cậu ta nghiêng mình liếc nhìn Lục Chiết bên cạnh. Ai yêu cầu bọn họ phải giống Lục Chiết mà nghiêm túc học tập chứ?

    Bất quá, có thể nhiều lần giành được cái ghế đệ nhất, đã thế còn bỏ xa đệ nhị hơn hai mươi điểm, cái này thật sự rất đáng kinh ngạc. Cậu ta làm học tra mà vẫn rất bội phục Lục Chiết.

    Chuông tan học vang lên.

    Lục Chiết bỏ sách trong tay vào ba lô, sau đó đứng dậy rời đi.

    "Chiết ca, giữa trưa cậu phải về nhà sao?" Lý Đống Lương ngẩng đầu hỏi Lục Chiết đang từ bên cạnh đi qua.

    "Ừ."

    "Buổi chiều cậu nhớ mang bé thỏ đến nha. Tôi còn mua cho bé một cái nơ bướm hồng nhạt rất xinh đẹp nữa đó. Bé mà mang lên chắc chắn sẽ đẹp lắm đấy." Lý Đống Lương chân chó nói.

    "Không mang theo." Lục Chiết đi ra ngoài.

    Lý Đống Lương suy sụp cúi mặt, không còn tâm trạng chơi game. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Phó Bạch Lễ, cậu ta lập tức chia sẻ: "Lục Chiết có nuôi một em thỏ trắng trông đáng yêu vô cùng."

    Phó Bạch Lễ cúi đầu tiếp tục chơi game, hiển nhiên một chút hứng thú cậu ta cũng không có.

    Thời điểm Lục Chiết trở về nhà, vừa lúc cũng là mười hai giờ trưa.

    Lục Chiết mới vừa mở cửa, cô gái lập tức đến đón: "Anh đã về rồi sao?"

    Trên người Tô Từ vẫn mặc cái áo sơ mi màu đen to rộng của hắn. Phía dưới miễn cưỡng mặc một cái quần dài, ống quần cuốn lên vài vòng, làm lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh của cô.

    Lục Chiết đặt một đôi giày vải màu trắng ở trước mặt cô, hắn mua được trên đường trở về: "Tôi không biết số giày của cô. Trước hết cô cứ đeo vào. Nếu đeo không vừa thì đợi lát nữa lại mua một đôi khác."

    "Cảm ơn anh." Làm sao Tô Từ có thể cự tuyệt được.

    Cô cầm lấy giày rồi đi đến sô pha bên kia mang vào. Cô duỗi chân đi vào, gót chân còn rộng ít nhất phải bằng hai ngón tay.

    Nhưng tổng thể so với giày của hắn thì tốt hơn nhiều.

    "Tốt, chúng ta đi thôi."

    Trừ lần trước cô biến thành người rồi ra ngoài cứu Tiểu Khoái Nhạc, đây là lần thứ hai cô lấy thân phận con người để đi ra ngoài.

    Nhưng mà vừa mới đi ra tiểu khu vài bước, Tô Từ liền cao hứng không nổi. Cô phát hiện đế giày vải trắng rất cứng, hiển nhiên là loại giày rẻ tiền, một chút thoải mái cũng không có. Không biết có phải do bị trạng thái của con thỏ ảnh hưởng hay không, cho dù biến trở về thành người, chân cô vẫn như cũ mẫn cảm đến quá mức, khiến giày mang vào thật không thoải mái chút nào.

    Lục Chiết đi phía trước, hắn cảm thấy quần áo của mình đột nhiên bị giữ chặt.

    Rũ mắt, đầu ngón tay trắng hồng của cô gái lại quấn lên vạt áo của hắn.

    Hắn quay đầu lại, lập tức đối diện với đôi mắt đen nhánh ẩm ướt của Tô Từ.

    "Lục Chiết, chúng ta phải đi bộ sao?" Cô có chút ngượng ngùng hỏi hắn: "Có cần phải đi rất xa không? Chân em đau."

    Nghe thấy Tô Từ nói chân đau, hắn liền nhíu mày. Từ trên lầu xuống dưới rồi đến cửa lớn cũng không đi được mấy bước. Hơn nữa từ nơi này đến trung tâm mua sắm chỉ cần đi mười mấy phút, cũng không tính xa, cho nên Lục Chiết không định gọi xe.

    Tô Từ lo lắng hắn không tin, cô chỉ đơn giản rút chân ra khỏi chiếc giày vải trắng, để cho Lục Chiết xem chân của mình.

    Dưới ánh mặt trời, chân của cô gái trắng như ngọc, một bàn chân nho nhỏ, bởi vì giày khá rộng, chân của Tô Từ yêu cầu trọng tâm phải hướng về phía trước, khiến đầu ngón chân mượt mà bị ma sát đến đỏ bừng.

    Lần trước, sau khi cô mang giày của Lục Chiết ra ngoài rồi trở về, chân cô đều nổi lên bọng nước, nhưng mà khi đó cô đã biến lại thành thỏ, do được Lục Chiết ôm nên cô không cần phải tự mình đi.

    Lục Chiết là được [3] nuôi dưỡng thô mà lớn. Lúc còn ở cô nhi viện, dù cho quần áo hay giày có bị mặc đến thủng lỗ, hắn vẫn sẽ tiếp tục mặc. Cho dù sau đó được Triệu gia nhận nuôi, hắn cũng là [4] nuôi thả mà lớn, quần áo hay giày chỉ cần có thể xỏ là được.

    Nhưng đây là lần đầu tiên hắn biết, trên thế giới này thế mà lại có người yếu ớt như vậy, đi có vài bước mà đã cọ xát chân đến đỏ hồng.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Từ Từ: Chuyện anh không biết còn nhiều lắm đấy.

    * * *

    Chú thích:

    [1] Chú mục: Chăm chú nhìn vào một đối tượng nào đó.

    [2] Xoát đề: Từ xoát có nghĩa là tẩy sạch, lau, chùi, đánh (cho sạch) (Nguồn: Hvdic. Thivien.net) Hai từ "Xoát đề" gộp lại có nghĩa là ôn lại, xem lại tất cả các đề, bài kiểm tra.. một cách sạch sành sanh. Tức là có bao nhiêu đề, kiến thức, bài kiểm tra.. tất cả đều đem nhét hết vào đầu.

    [3] Nuôi dưỡng thô: Cách nuôi dưỡng dựa vào bản năng sống, không cần quá chú trọng vào việc săn sóc, quan tâm. Tóm lại, chỉ cần có thể sống là được.

    [4] Nuôi thả: Gần giống nuôi dưỡng thô, tự sinh tự diệt, chỉ cần có thể sống là được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2022
  3. MưaThángTám

    Bài viết:
    291
    Chương 12.1

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lông mày Lục Chiết nhíu chặt.

    Tô Từ để ý sắc mặt của hắn, yếu ớt mở miệng: "Nếu như không xa, Em.. Em có thể kiên trì thêm chút xíu nữa."

    Không, cô căn bản không nghĩ muốn đi tiếp.

    Trước kia Tô Từ được kiều dưỡng đại [1], nhưng cô không trở nên kiều khí [2] . Hiện tại đổi qua thân thể này, quả thực khiến cô vừa yêu vừa hận.

    Lục Chiết thu hồi ánh mắt: "Không cần, gọi xe đi."

    Nắng giữa trưa đặc biệt nóng bức. Từ trên xe xuống, Tô Từ liền cảm thấy một trận khí nóng thổi vào mặt. Cô đi theo Lục Chiết tiến vào một trung tâm mua sắm nhỏ gần đó.

    Người dạo quanh trung tâm mua sắm không tính là nhiều, chỉ là nhan sắc của Lục Chiết và Tô Từ đều rất xuất chúng, lúc đi vào cửa hàng đặc biệt thu hút ánh nhìn, dẫn tới người đi qua đều liên tiếp quay đầu lại nhìn.

    Lầu một của trung tâm mua sắm đều là một ít cửa hàng bán đồ trang điểm cùng với vài cửa hàng chuyên bán phục dụng. Hai người đi lên lầu hai.

    "Trước tiên đi mua một đôi giày."

    Lục Chiết mua cho Tô Từ giày vải bố màu trắng có số là 39, hiển nhiên không vừa với cô. Hơn nữa cô còn kiều khí như vậy, căn bản là không đeo được giày có chất lượng thế này.

    Tô Từ gật đầu, cô đi theo Lục Chiết tiến vào một cửa hàng chuyên bán giày dành cho nữ.

    Nhân viên tiêu thụ đi lên, nét mặt tươi cười hỏi: "Hoan nghênh quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho hai vị?"

    Lục Chiết: "Chọn cho cô ấy một đôi giày, loại chất liệu mềm."

    Nhân viên tiêu thụ lần đầu tiên thấy được một nam sinh soái khí như vậy, ánh mắt cô ấy sáng ngời. Lại nhìn cô gái bên cạnh nam sinh, cô ấy lập tức liền bị kinh diễm. Cô gái ấy rất tinh xảo, xinh đẹp đến mức khiến người khác không dời mắt được.

    Nhân viên tiêu thụ nhìn đến thiếu chút thì mất hồn: "Mời hai vị qua bên này."

    Nhân viên tiêu thụ cầm một đôi giày xăng-đan được khảm ngọc thủy tinh lấp lánh hiện đang rất lưu hành: "Kiểu dáng này rất thời thượng, là mẫu hot nhất của năm nay. Tiểu thư, cô có muốn thử một chút không?"

    Lục Chiết nhìn trên giày xăng-đan có gót cao, hắn nhíu mày: "Không hợp với cô ấy, không cần phải thử." Cô mang giày vải cũng có thể bị sưng chân, mang giày cao gót lại càng không thích hợp với cô.

    Tô Từ cũng lắc đầu, đối với cô kiểu dáng của đôi giày này không đẹp chút nào.

    "Đây là một đôi giày đế bằng, kiểu dáng này hiện đang thu được doanh số nhiều nhất, hơn nữa đế giày còn tương đối mềm mại." Nhân viên tiêu thụ cầm lấy một đôi giày khác. Đó là một đôi giày da láng màu hồng nhạt, bên trên còn có một cái nơ bướm lớn.

    Lục Chiết cầm lấy giày, nhéo nhéo đế giày, ngữ khí nhàn nhạt: "Đế giày không đủ mềm."

    Nhân viên tiêu thụ sửng sốt, đế giày kiểu này còn không đủ mềm mại sao? Khách tới mua giày đều giống nhau thích chọn kiểu dáng đẹp, rất ít người chỉ chọn giày có đế mềm như vậy.

    Nhân viên tiêu thụ đành phải đi đến giá để giày khác. Cô ấy lấy xuống một đôi giày: "Đôi giày này là kiểu mới, sáng nay vừa được chuyển đến tiệm, đế giày tuyệt đối rất mềm."

    Lục Chiết nhận lấy giày, nhéo nhẹ, lại cong giày một chút rồi mới đưa cho Tô Từ: "Cô thử nó đi."

    Tô Từ nhìn bàn tay to lớn của Lục Chiết cầm theo một đôi giày màu trắng gạo, thiết kế rất đơn giản, cô không có ý kiến.

    "Tiểu thư, xin hỏi số giày cô mang là số mấy?" Nhân viên tiêu thụ hỏi Tô Từ.

    Tô Từ cũng không biết chân mình hiện tại lớn bao nhiêu, nhìn thì chắc cũng không khác biệt lắm so với cô của trước kia: "Số 36."

    "Vừa vặn cũng là số 36."

    Nhân viên tiêu thụ buông giày xuống, chuẩn bị giúp cô gái mang giày vào, cô ấy nhìn cô gái cởi chiếc giày vải lỏng lẻo ra rồi vươn chân tới.

    Gặp qua quá nhiều khách hàng nữ, nhưng đây là lần đầu tiên nhân viên tiêu thụ thấy được một đôi chân lớn lên xinh đẹp như vậy. Nhỏ nhắn tinh xảo, ngón chân mượt mà đáng yêu, làm người khác chỉ muốn quỳ xuống giúp cô xỏ giày!

    Tô Từ thử mang một chút, số giày thích hợp, chỗ bàn chân đang được đế giày bao giữ có chất liệu rất nhẹ, mềm mại vô cùng.

    Lục Chiết hỏi cô: "Muốn đôi này không?"

    Tô Từ lắc đầu, cô đi đến bên người Lục Chiết, hơi nhón chân. Tiến đến bên tai hắn, cô nhẹ giọng nói: "Đôi giày này không rẻ đâu anh."

    Cô nhìn mác trên đôi giày, gần sáu trăm đồng.

    Trước kia, cho dù là giày có lên đến bảy con số, Tô Từ đều sẽ không để trong mắt. Nhưng hiện tại không giống vậy. Cô đang ăn nhờ ở đậu Lục Chiết - một cô nhi, còn là một học sinh trung học, hiện đang ở trong một tiểu khu, mỗi ngày còn muốn uống thuốc, làm sao hắn sẽ có tiền?

    Trong lúc vô ý Tô Từ có nghe được người hầu trong nhà nói chuyện phiếm. Các cô ấy nói nam nhân đều rất sĩ diện, thế nên cô nói khẽ với Lục Chiết: "Chúng ta đi nhìn đôi giày khác đi."

    Cô gái đột nhiên nghiên qua, hơi thở ấm áp phun vào sau mang tai của hắn, khiến hắn có chút ngứa.

    Lục Chiết rũ mắt hỏi cô: "Số giày có vừa không?"

    "Rất vừa ạ."

    "Ừ." Lục Chiết nói nhân viên tiêu thụ tính tiền.

    "Lục Chiết?" Tô Từ có chút kinh ngạc. Sáu trăm đồng đối với Lục Chiết mà nói không phải là rất tốn kém sao.

    Nghe được trong giọng nói của cô có kinh ngạc, Lục Chiết cong môi: "Tôi trả được."

    Nghe được lời này, Tô Từ cùng Lục Chiết liếc mắt nhìn nhau một cái, cô không nói gì nữa.

    Nếu Lục Chiết nguyện ý mua cho cô, làm sao cô có thể phản đối? Dù gì cô xỏ vừa đôi giày này, hơn nữa so với giày vải bố màu trắng lúc nãy thì thoải mái hơn nhiều.

    Tô Từ thoải mái mang giày mới cùng Lục Chiết đi tới cửa hàng trang phục dành cho nữ.

    Cô lớn lên rất xinh đẹp, dáng người lả lướt hấp dẫn, nên mặc gì cũng đẹp. Nhân viên cửa hàng hết lời khen ngợi cô như thể họ không cần tiền, chỉ luôn muốn khen cô xinh đẹp.

    Tô Từ gọi Phú Quý ra, bảo nó học hỏi họ "nhiều" chút.

    Phú Quý: 【 Gần đây Phú Quý đã học không ít. 】 Chủ nhân nhà nó thích nghe cầu vồng thí, nó cần phải cố gắng mà học tập.

    Tô Từ chọn vài bộ quần áo mới, vải dệt đều chọn theo chất liệu mềm mại, giá cả khẳng định không rẻ chút nào, nhưng Lục Chiết cũng không phản đối, mà im lặng giúp cô trả tiền.

    Chú thích:

    [1] Kiều dưỡng đại: Trẻ con bị người nhà nuông chiều đến khi lớn lên.

    [2] Kiều khí: Tính cách công tử, đại tiểu thư.
     
    Cố Dao, ElsaTran, myngboo29 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2022
  4. MưaThángTám

    Bài viết:
    291
    Chương 12.2

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước kia khi đi mua đồ, Tô Từ đều tự mình trả tiền. Hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu một chút tại sao phụ nữ lại thích để đàn ông trả tiền. Không sai, chính là cực kỳ sảng khoải.

    Cô đứng một bên chờ Lục Chiết, hỏi Phú Quý nó đã học được gì.

    Tiểu nãi âm của Phú Quý kích động đến khẽ run: 【 Đôi mắt của chủ nhân đen sì như quả nho, mặt nhọn hoắc như hạt dưa, miệng đỏ chót như anh đào, tóc dài ngoằn ngoèo như thác nước.. 】

    Tô Từ nghe thấy thiếu chút thì hít thở không thông: "Cậu có thể im miệng!"

    Một viên hạt dưa, hai quả nho cùng một quả anh đào?

    Đây là cái quỷ gì?

    Phú Quý ủy khuất, nhân loại không phải đều thích được ca ngợi như vậy sao?

    Thấy Lục Chiết đã trả xong tiền, Tô Từ không để ý đến Phú Quý nữa, cô đến bên cạnh Lục Chiết: "Số tiền ngày hôm nay em sẽ trả lại anh sau, sẽ không khiến anh chịu thiệt đâu."

    Lục Chiết nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Tùy cô."

    Tiếp theo, Tô Từ muốn mua nội y. Bởi vì Lục Chiết muốn giúp cô trả tiền, nên cô liền kéo hắn vào tiệm với cô.

    Tô Từ đối với nội y có yêu cầu cao hơn so với quần áo. Dù sao cũng là đồ bên trong người, nhất định phải thật thoải mái.

    Cô cũng không biết vòng một hiện tại của mình là bao nhiêu, cô cần phải thử trước. Cầm lấy một bộ nội y màu trắng, cô đi vào phòng thử đồ: "Lục Chiết, anh ở bên ngoài chờ em nha."

    Tô Từ đóng cửa phòng thử đồ lại.

    Một hồi lâu, từ khe cửa cô vươn tay ra: "Lục Chiết, cái này không vừa, anh nói nhân viên cửa hàng giúp em đổi số lớn một chút."

    Lục Chiết nhìn qua, chỉ thấy trên đầu ngón trắng hồng của cô gái là bộ nội y màu trắng cô vừa mang vào, ở trên còn điểm xuyến một viền hoa nhỏ.

    Hắn dời ánh mắt, cũng không tiến lên mà là gọi nhân viên nữ đến hỗ trợ.

    Bên trong phòng thử đồ, Tô Từ một lần nữa lấy được nội y cỡ lớn nhất, cô cúi đầu nhìn nơi lớn quá mức ở trên người mình. Ui, cô quá xem nhẹ dáng người của mình rồi.

    Tô Từ từ trong phòng thử đồ đi ra, thấy Lục Chiết đang đứng một chỗ, bộ mặt cương lãnh, một chút cũng không bị cô làm cho ngượng đến quẫn bách.

    "Em đổi xong rồi."

    Tô Từ không chỉ thay nội y, cô còn mặc luôn bộ váy mới mua hôm nay. So với mặc bộ đồ rộng thùng thình, hoàn toàn không vừa vặn của Lục Chiết, cái này thuận mắt hơn rất nhiều, hơn nữa còn có cảm giác an toàn.

    Chiếc váy liền áo mang theo dải sáng màu tím làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Tô Từ, vừa xinh đẹp lại động lòng người. Cô chỉ hơi nhướng đuôi mắt, là có thể câu hồn người đến choáng đầu.

    Bên trong phòng thử đồ có gương, Tô Từ đối với bộ dạng hiện tại của mình cũng thực vừa lòng.

    "Lục Chiết, em có đẹp không?" Tô Từ một chút cũng không thẹn thùng, trực tiếp hỏi thiếu niên trước mặt.

    Lục Chiết không có trả lời vấn đề của cô, hắn nhìn đồng hồ: "Đợi lát nữa ăn cơm xong tôi sẽ đưa tiền để cô gọi xe về. Buổi chiều tôi còn có lớp."

    "Vâng ạ." Tô Từ ngoan ngoãn đáp lời.

    Lúc ăn cơm trưa, Tô Từ ăn rất tận hưởng. Cô ăn thức ăn cho thỏ lâu ngày như vậy, hiện tại rốt cuộc có thể ăn thịt mà mọi người thường ăn. Cô đã sớm thèm lắm rồi.

    Đối diện, Lục Chiết rót ly trà, đưa tới tay của Tô Từ: "No rồi sao?"

    Đôi mắt Tô Từ sáng sáng: "No rồi ạ."

    Lục Chiết lấy một tờ một trăm đồng ra đưa cho Tô Từ: "Đợi lát nữa tự cô gọi xe về, biết địa chỉ tiểu khu không?"

    "Biết ạ." Lần đầu tiên cô biến thành người chạy ra, cô cũng có chú ý những biển báo trên đường.

    "Sau khi tan học tôi còn đến cửa hàng máy tính làm việc, cơm chiều cô có thể tự làm, hoặc là ra ngoài ăn." Lục Chiết lại cho Tô Từ một trăm đồng nữa.

    Tô Từ nhìn tiền trong tay mình, cô đột nhiên có phần đồng tình với Lục Chiết.

    Người khác tuổi giống hắn vẫn còn được trong nhà nuông chiều, chỉ cần tập trung học tập là được. Nhưng Lục Chiết đã sớm đi ra xã hội, một bên đi học, một bên đi làm.

    Hiện tại, hắn còn phải tốn thêm sức lực để nuôi thêm cô nữa.

    Thật là một tiểu đáng thương.

    Sau khi rời khỏi nhà hàng, lúc Lục Chiết chuẩn bị rời đi, Tô Từ nhanh chóng giữ chặt hắn: "Lục Chiết, anh chưa thể đi! Anh còn quên một chuyện rất quan trọng."

    Lục Chiết nhìn về phía cô.

    "Anh quên hôn em."

    Tối hôm qua lúc cô tỉnh lại là hơn một giờ, Lục Chiết hôn cô một lần, so với lần trước là sáu tiếng đồng hồ thì được cộng thêm một giờ, là bảy tiếng đồng hồ. Thời điểm cô mơ màng tỉnh dậy lại hôn Lục Chiết thêm một lần nữa, đó chính là tám tiếng đồng hồ. Tổng cộng lại chính là mười lăm tiếng đồng hồ.

    Cô xòe ngón tay xinh đẹp đếm số trước mặt Lục Chiết: "Tính từ một giờ sáng thì đến tầm bốn giờ chiều em phải biến trở về con thỏ. Như vậy không được, Lục Chiết, anh phải hôn em nhiều hơn."

    Lục Chiết nhớ rõ tối hôm qua cô có nói với hắn, bởi vì hắn hôn cô, nên cô mới biến trở về thành người.

    Vạt áo bị Tô Từ lôi kéo, cô kéo hắn đi tới một góc của toilet. Thời điểm này, hành lang không có ai cả.

    Sau đó, hắn thấy Tô Từ chớp mắt hỏi hắn: "Là anh hôn em, hay vẫn là em hôn anh? Dù sao thì hiệu quả đều giống nhau."

    Cô gái dùng đôi mắt lấp lánh mà nhìn hắn, một chút ngượng ngùng cũng không có.

    Lục Chiết không cử động.

    "Nhanh lên, nhanh lên, nhân lúc hiện tại không có người, nếu không đợi lát nữa sẽ có người tới đấy." Tô Từ thúc giục hắn, lo sợ hắn sẽ cự tuyệt hôn cô.

    Tô Từ biết Lục Chiết khó gần bao nhiêu. Rõ ràng cô lớn lên so với yêu tinh còn muốn xinh đẹp hơn, thế mà cô còn phải lo lắng thiếu niên trước mặt sẽ không hôn cô. Ô, cô thật quá thảm!

    Một hồi lâu, Lục Chiết thở dài.

    Hắn vươn bàn tay to ra, bàn tay lạnh băng đột ngột dừng trên đôi mắt của Tô Từ, hắn che kín đôi mắt quá mức sáng chói của cô.

    Tô Từ sửng sốt, phối hợp nhắm mắt lại.

    Cô cảm thấy một mảnh lạnh lẽo trên mí mắt của mình.

    Giây tiếp theo, có cái gì điểm nhẹ trên môi cô một chút.

    Mềm mại, lạnh lẽo.

    Chỉ là nhẹ nhàng chạm vào một cái.

    Tiếp theo, thanh âm của Lục Chiết vang lên bên tai cô: "Được rồi sao?"

    Tô Từ nhanh chóng lắc đầu, cô rất tham lam: "Không đủ nha, anh lại hôn thêm vài lần nữa đi."

    Lục Chiết giữ tay Tô Từ, hơi run lên.

    Đôi môi lạnh lẽo của hắn lại lần nữa dừng trên môi đỏ mọng của Tô Từ, vẫn như cũ là nhẹ nhàng chạm vào một cái liền rút lui.

    Hết sức thân sĩ.
     
    Cố Dao, ElsaTran, myngboo26 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2022
  5. MưaThángTám

    Bài viết:
    291
    Chương 13.1

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc mở to mắt, Tô Từ thấy Lục Chiết đã xoay người nhanh chân rời đi.

    Tô Từ cũng không tiếp tục quấn lấy hắn. Cô lo sợ chính mình quá thúc giục sẽ dọa lùi Lục Chiết.

    Lục Chiết rốt cuộc cũng không đuổi kịp thời gian. Lúc hắn đi vào phòng học đã trễ mười mấy phút.

    Đây là lần đầu tiên hắn đến trễ.

    Giáo viên đối với vị học sinh đứng đầu toàn trường, thân mang bệnh nan y này rất khoan dung, cũng không có nói gì cả, trực tiếp bảo hắn về chỗ ngồi.

    "Chiết ca." Lý Đống Lương thấy Lục Chiết ngồi xuống, cậu ta lập tức thò qua: "Anh có mang thỏ con đến không?"

    "Không có." Lục Chiết lấy sách giáo khoa ra.

    Lý Đống Lương nháy mắt héo úa, nhàm chán ghé vào mặt bàn. Không nhìn thấy bé thỏ thật là không có ý nghĩa gì.

    Tại một góc cầu thang nối ngã rẽ.

    Phó Bạch Lễ cúi đầu, nhìn nữ sinh trước mặt thần sắc thẹn thùng, sợ hãi đến mức không dám nhìn mình, đôi tay cậu ta bỏ túi, từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Cậu rất sợ tôi?"

    Không giống như những nữ sinh khác, nữ sinh trước mặt này rất nhiều lần nếu gặp phải cậu ta đều sẽ né tránh đầu tiên.

    Lạt mềm buộc chặt?

    Vậy hiện tại cô ta xác thật đã khiến cậu ta chú ý.

    "Không phải! Phó Bạch Lễ, mời cậu nhường đường một chút, hiện tại đã đến giờ lên lớp." Khóe mắt Triệu Ưu Ưu hồng hồng, thanh âm kiều tế [1] .

    Buổi chiều ngay lúc ra cửa, cửa nhà cô ta lại bị đổ rất nhiều rác.

    Đôi vợ chồng ở trên lầu kia càng thêm quá đáng. Sau khi bọn họ biết nhà cô ta lãnh được năm trăm vạn tiền thưởng, không biết từ nơi nào tìm được rất nhiều cơm thừa canh cặn cùng một ít rác rưởi tanh tưởi. Mỗi ngày họ đều đổ vào cửa nhà bọn họ, cho dù có đi tìm quản lý tiểu khu, cũng không có cách nào giải quyết.

    Lần này mẹ cô ta lên lầu cùng đôi vợ chồng kia tranh luận, thiếu chút đã bị đẩy xuống lầu.

    Cô ta cũng bị đối phương nói mấy lời khó nghe, tức giận đến khóc một hồi.

    Thân thể Phó Bạch Lễ cao lớn, cậu ta cũng không có ý tránh ra. Cô gái trước mặt nói chuyện hữu khí vô lực, đôi mắt đỏ hồng, như là một con thỏ con, khiến người khác không nhịn được rất muốn trêu chọc.

    "Dù sao cậu cũng đã đến trễ, trễ thêm chút nữa có khác gì sao?" Phó Bạch Lễ ngăn trước mặt Triệu Ưu Ưu: "Cậu vẫn luôn trốn tránh tôi, có phải là thích tôi hay không?"

    "Cậu.." Triệu Ưu Ưu không dám tin tưởng mà ngẩng đầu nhìn cậu ta.

    Trước khi trọng sinh đều là cô ta thích cậu ta, truy đuổi cậu ta, Phó Bạch Lễ chỉ có khinh thường chẳng thèm nhìn cô ta.

    Triệu Ưu Ưu ủy khuất cắn môi. Dựa vào cái gì mà thời điểm cô ta thích cậu ta, cậu ta hờ hững, hiện tại cô ta không muốn thích cậu ta, cậu ta liền quấn lại đây?

    Cô ta lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Phó Bạch Lễ: "Cậu nghĩ nhiều, tôi cũng không thích cậu." Lo lắng Phó Bạch Lễ không tin, Triệu Ưu Ưu cực lực biện giải: "Người tôi thích chính là Lục Chiết, tôi mới không thích cậu."

    Cô ta không sợ lời nói dối của mình sẽ bị vạch trần. Tuy rằng cô ta không thích Lục Chiết, nhưng cô ta biết Lục Chiết thích mình.

    Ý cười trên môi Phó Bạch Lễ rút đi, cậu ta lạnh lùng chế giễu: "Lục Chiết? Cậu thích một con ma đoản mệnh?"

    "Không liên quan đến chuyện của cậu." Triệu Ưu Ưu bị Phó Bạch Lễ nhìn đến trái tim loạn nhảy, cô ta lập tức cúi đầu.

    "Xác thật không có liên quan đến chuyện của tôi." Phó Bạch Lễ lạnh lùng cười một tiếng, cậu ta xoay người rời đi.

    Trong phòng học chỉ có thanh âm giáo viên đang giảng bài. Đột nhiên, cửa bị một chân đá văng ra.

    Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Phó Bạch Lễ tiến vào, cả người mang theo tức giận, cũng không biết là ai đã trêu chọc vị đại thiếu gia này.

    Sắc mặt của giáo viên phẫn nộ, muốn mở miệng răn dạy, nhưng khi nghĩ đến lời hiệu trưởng cố ý dặn dò, ông ấy vẫn là nhịn xuống. Ông ấy nặng nề gõ bục giảng một cái: "Chuyên tâm nghe giảng!"

    Mọi người nhanh chóng hoàn hồn.

    Phó Bạch Lễ kéo ghế ra, tùy ý tựa lưng vào ghế ngồi. Cậu ta nghiêng mắt nhìn Lục Chiết cách lối đi nhỏ bên kia một cái.

    Xúy, con mọt sách chết tiệt.

    * * *

    Sau khi Tô Từ rời khỏi trung tâm mua sắm, cô đột nhiên nhớ đến mình không có chìa khóa vào nhà Lục Chiết. Vậy là, cho dù cô có trở về cũng vào nhà không được.

    Nghĩ đến đêm nay Lục Chiết còn muốn làm thêm, buổi tối chín giờ mới tan tầm, cô buồn bực thở dài. Cô cũng không thể cả ngày đều chờ ở bên ngoài, chỉ có thể đến trường học tìm Lục Chiết lấy chìa khóa.

    Nắng mùa hè cực kỳ mãnh liệt, ánh sáng gay gắt dừng trên ngọn cây hai bên đường phố, khiến tán lá bị nướng đến cong vẹo.

    Tô Từ rất sợ nóng, cô mua một ly trà sữa thêm đá, đi dạo, cũng không vội mà đến trường học của Lục Chiết tìm hắn. Dù sao hắn cũng không thể tan học nhanh như vậy.

    Cô một bên hút trà sữa ngọt ngào, một bên nhìn giá trị sinh mệnh trên cổ tay của người đi đường. Cô phát hiện, đại đa số đều là ô vuông màu vàng, hình như cô chưa gặp qua màu xanh lục, tuổi thọ hơn trăm tuổi.

    Cô kêu Phú Quý: "Vì sao tôi không thể thấy giá trị sinh mệnh của mình?"

    Phú Quý: 【 Phú Quý cũng không biết. 】

    Tô Từ: "Trước kia cậu đã nói sinh mệnh của tôi với Lục Chiết bị cột chặt bên nhau, anh ấy chết tôi cũng chết. Nói cách khác, giá trị sinh mệnh của Lục Chiết chính là giá trị sinh mệnh của tôi đúng không?"

    Phú Quý: 【 Không phải, Lục Chiết chết, chủ nhân khẳng định chết, nhưng nếu chủ nhân chết, Lục Chiết không nhất định sẽ chết. 】

    Tô Từ cảm thấy mình tức đến đôi mắt nổi lửa. Cô hung hăng cắn ống hút trong miệng một cái, cũng không hy vọng xa vời cái gì gọi là công bằng: "Nói cách khác, tuổi thọ của tôi là không biết, đúng không?"

    Phú Quý run bần bật: 【 Đúng vậy. 】

    Tô Từ hừ một tiếng, lại hung hăng hút thêm một ngụm to trà sữa.

    Mà lúc này, phía trước có một bà lão mái tóc trắng bệch, mặc vàng đeo bạc, chậm rãi đi tới. Cô thấy phía sau còn có hai người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen đi theo, khiến cho không ít người qua đường chú ý. Hiển nhiên thân phận của bà lão không bình thường.

    Tô Từ cũng nhìn qua, nhưng ánh mắt cô là dừng trên cổ tay của bà lão.

    Giá trị sinh mệnh của đối phương chỉ có một đường thẳng màu đỏ mảnh khảnh, như ẩn như hiện, sắp biến mất.

    Tình huống như vậy không phải lần đầu tiên Tô Từ gặp được. Người lần trước chính là Tiểu Khoái Nhạc.

    Tuổi thọ của bà lão chỉ còn lại một phút.

    Tô Từ đánh giá sắc mặt đối phương. Sắc mặt của bà lão hồng nhuận, cũng không giống sẽ vì phát bệnh mà chết.

    Vậy là ngoài ý muốn?

    Nhưng phía sau bà ấy còn có hai vệ sĩ cao lớn như vậy, làm sao có thể là ngoài ý muốn?

    Tô Từ cũng không thích xen vào việc của người khác. Đối với cô mà nói, có hai vị vệ sĩ uy mãnh cường tráng như vậy mà bà lão vẫn sẽ chết đi như cũ, vậy thì tiểu nữ sinh gầy yếu vô lực như cô lại càng không có cách nào ngăn cản việc ngoài ý muốn này.

    Ánh mắt tiếc hận nhìn đường chỉ đỏ đang dần biến mất trên tay của bà lão, Tô Từ cùng bà ấy thoáng chạm qua nhau.

    Phú Quý: 【 Chủ nhân, cứu bà ấy! Cứu bà ấy! 】

    Tô Từ: "Cậu im miệng đi. Cậu không nhìn thấy bà ấy có vệ sĩ sao? Cậu cảm thấy tôi chân yếu tay mềm thế này, có thể làm được cái gì?"

    Phú Quý: 【 Trên lầu có vật nặng rơi xuống, đập trên đầu bà ấy! Chủ nhân, mau cứu bà ấy! 】

    Tô Từ cắn ống hút dừng lại, cô không thể tưởng tượng được mà ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được trên nhà cao tầng có đồ vứt xuống.

    Thân thể thành thật hơn đại não, Tô Từ một phen bỏ qua ly trà sữa trong tay, bước nhanh đến đẩy bà lão đang định đi qua cô: "Cẩn thận!"

    Vệ sĩ thấy lão phu nhân đột nhiên bị đẩy qua một bên, hai người lập tức ổn định lão phu nhân. Trong đó có một người xoay người liền muốn bắt Tô Từ, anh ta lớn tiếng quát lớn: "Cô làm cái gì đấy?"

    Đột nhiên: "Phanh!" một tiếng, một cái ấm thủy tinh bắn nước vào thân thể của vệ sĩ, từ trước mặt anh ta rơi xuống, nháy mắt vỡ thành từng mảnh ở dưới chân anh ta.

    Hai vị vệ sĩ cùng bà lão đều ngây ngẩn cả người.

    Tô Từ ngẩng đầu nhìn lên nhà cao tầng, cô nhìn không tới, thế nên không biết là tầng nào ném xuống.

    "Tôi cứu được bà ấy." Tô Từ trừng mắt liếc nhìn vị vệ sĩ đang muốn lại đây bắt cô một cái.

    "Cảm ơn cháu, cô bé."

    Bà lão nhìn mảnh vỡ thủy tinh dưới đất, nghĩ lại mà thấy sợ. Nếu không phải cô bé này đẩy bà ấy ra, ấm nước pha lê lớn như vậy dừng lại trên đầu bà ấy, chỉ sợ bà ấy đã tử vong tại chỗ.

    Bà ấy phân phó vệ sĩ đang đỡ mình: "Cậu đi tra xem, vừa rồi là ai vứt đồ xuống. Kêu cảnh sát tới, nên xử lý thế nào, liền xử lý thế đó."

    Vệ sĩ lên tiếng: "Vâng, lão phu nhân."

    Bà lão đi đến trước mặt Tô Từ, bà ấy cười đến hòa ái hiền từ: "Cháu đã cứu bà một mạng."

    Tô Từ chớp mắt, cô hào phóng thừa nhận, một chút ý tứ khiêm tốn cũng không có: "Đúng vậy ạ."

    Thế là Tô Từ được bà lão mời đến nhà làm khách.

    * * *

    Chú thích:

    [1] Kiều tế: Thanh âm mềm mềm, có chút nóng giận, nóng vội. (thivien)
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2022
  6. MưaThángTám

    Bài viết:
    291
    Chương 13.2

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn biệt thự trang hoành cùng quang cảnh xung quanh, khó trách lúc bà lão ra ngoài phải có vệ sĩ đi theo.

    Lão phu nhân lên lầu thay một bộ quần áo khác. Bà ấy vẫn mặc vàng đeo bạc như cũ, trên cổ đeo mấy cái vòng cổ hạt châu phỉ thúy, còn có vòng cổ trang sức bạch ngọc, trên cổ tay chính là vòng tay vàng lấp lánh, trên ngón tay còn mang nhẫn khắc ngọc lục bảo phỉ thúy hình giọt nước.

    Quý khí mười phần.

    Tô Từ ngồi trên ghế sofa màu rượu đỏ, uống trà ngon người hầu pha, cử chỉ tư thái vừa vặn đúng mực, cũng không có sắc thái khẩn trương.

    Lão phu nhân nhìn đến liên tiếp gật đầu. Bà ấy đối với cô bé trước mặt này rất yêu thích. Ngoại trừ là ân nhân cứu mạng của mình, cô bé ấy còn lớn lên rất xinh đẹp.

    Bà ấy đã gặp qua không ít thiên kim, nhưng chỉ luận về tướng mạo, không có vị nào có diện mạo so được với cô bé này. Hơn nữa, cho dù đuôi mắt cô bé có một nốt ruồi câu nhân, nhưng ánh mắt cô bé thanh chính, phẩm tính nhất định rất tốt.

    "Vừa rồi may mà có cháu." Lão phu nhân cảm khái nói: "Không nghĩ tới bà lại dạo quanh quỷ môn quan một vòng rồi rời đi dễ dàng như vậy."

    Tô Từ đồng ý gật đầu.

    Cô nhìn giá trị sinh mệnh trên cổ tay lão phu nhân, ở đó đã biến thành hai ô vuông màu vàng và ba ô vuông màu hồng, bên cạnh đánh dấu: Hai mươi ba năm.

    Tô Từ nghiêm túc nói với lão phu nhân: "Đại nạn không chết, tất sẽ hạnh phúc đến cuối đời."

    Giọng nói của cô bé rất dễ nghe, hơn nữa vừa rồi còn được cô cứu, hiện tại nghe cô nói vậy, lão phu nhân nở nụ cười, che kín dấu vết năm tháng trên khuôn mặt, cười càng thêm hòa ái: "Cháu nói đúng."

    Lúc này, một thân hình cao thon vững chắc từ bên ngoài tiến vào: "Bà nội, bà sao rồi ạ? Không có bị thương chứ?"

    "Bà không có việc gì. Không phải cháu đáng ở trường học sao? Tại sao lại đột nhiên trở về?" Lão phu nhân hỏi cháu trai.

    "Quản gia nói bà gặp tai nạn ngoài ý muốn, cháu không yên tâm." Phó Bạch Lễ mím môi, trên khuôn mặt tuấn tú xác thật có vài phần khẩn trương.

    Tô Từ chậm rãi uống ngụm trà, thì ra lão phu nhân là bà nội của Phó Bạch Lễ?

    "Bà không có việc gì, ít nhiều cũng là nhờ cô bé này. Là cô bé đã cứu bà, chúng ta phải báo đáp cô bé thật tốt." Lão phu nhân Phó gia cười giới thiệu với cháu trai: "Cô bé tên là Tô Từ."

    "Đây là cháu trai bà, nó tên là Phó Bạch Lễ."

    Tính cách Phó Bạch Lễ kiêu ngạo, nhưng cũng xem như có chừng mực, cậu ta nói cảm tạ với Tô Từ: "Cảm ơn cô đã vì chuyện nhỏ không tốn sức gì mà tiện tay cứu bà nội tôi."

    Chuyện nhỏ không tốn sức cái gì?

    Tại sao cô lại có cảm giác Phó Bạch Lễ nói ân cứu mạng của cô nhẹ nhàng như vậy?

    "Bên trong thẻ có hai vạn, là để đáp tạ cô." Phó Bạch Lễ móc ra một tấm thẻ.

    Tô Từ có chút há hốc mồm.

    Không phải! Cô nhớ rõ trong sách có ghi Phó gia là hào môn mà? Tại sao Phó Bạch Lễ chỉ dùng có hai vạn để tống cổ cô đi chứ?

    Phó Bạch Lễ thấy cô gái trước mặt ngơ ngác nhìn mình, cậu ta nhíu mày theo bản năng. Cậu ta gặp qua quá nhiều nữ sinh hoa si hắn, trừ bỏ Triệu Ưu Ưu.

    "Cô không cần?" Phó Bạch Lễ hỏi Tô Từ.

    Tô Từ một tay nhận thẻ: "Cần!"

    Cô bán mạng lao động, vì sao lại không cần!

    Tuy rằng cô biết hào môn thế gia lo lắng nhất chính là thiếu nhân tình, Phó Bạch Lễ hy vọng dùng tiền để báo đáp ân cứu mạng của cô. Nhưng mà làm nam chủ, Phó Bạch Lễ không phải là nên điếu tạc thiên [2], tiêu tiền như nước sao?

    Hai vạn không xứng với thân phận của cậu ta nha!

    Tô Từ sâu sắc cảm thấy Phó Bạch Lễ chính là một đại thiếu gia quá mức keo kiệt.

    "Tôi gọi tài xế đưa cô đi." Phó Bạch Lễ bắt đầu tiễn khách.

    "À."

    Tô Từ đối với vị nam chủ Phó Bạch Lễ thật sự một chút ấn tượng tốt cũng đều không có. Cô cầm thẻ, nói tạm biệt với lão phu nhân rồi rời đi.

    Tô Từ bảo tài xế đưa mình đến trước cổng trường THPT Nhất Trung.

    Vì không phải học sinh trường Nhất Trung thì không thể tiến vào trường học, nên Tô Từ tìm một vị trí che nắng đứng chờ Lục Chiết tan học.

    Lúc này cô mới rảnh rỗi hỏi Phú Quý: "Làm sao cậu biết lão phu nhân Phó gia sẽ chết như thế nào?"

    Lại ăn xong một cây kẹo bông gòn màu vàng kim, Phú Quý thực thỏa mãn: 【 Lần trước sau khi chủ nhân cứu người, Phú Quý được nhận một vật thể màu vàng kim. Sau khi ăn xong sau, Phú Quý liền có thể đoán trước được người khác chết như thế nào. 】

    Tô Từ kinh ngạc: "Vậy vì sao vừa rồi cậu luôn bắt tôi phải cứu người?"

    Phú Quý: 【 Chủ nhân cứu người, Phú Quý lại có thêm một cái kẹo bông gòn màu vàng lấp lánh. 】

    Tô Từ lãnh đạm: "Cho nên, chỗ tốt đến tay cậu, còn tôi thì ra sức?"

    Phú Quý run bần bật: 【 Chủ nhân là người thiện lương nhất thế giới. 】

    Tô Từ: "Tôi chỉ thừa nhận tôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới, tôi một chút cũng không thiện lương. Tôi lại không phải chúa cứu thế, cậu cũng đừng hy vọng tôi giúp cậu cứu người."

    Phú Quý: 【 Ăn kẹo bông gòn kim sắc có thể giúp Phú Quý thăng cấp. Chờ sau khi thăng cấp, chủ nhân sẽ nhận được một kinh hỉ lớn. 】

    Tô Từ: "Ha, tôi không hiếm lạ."

    Tô Từ cũng không hỏi kinh hỉ là gì, cô bảo Phú Quý câm miệng.

    Cũng không biết đã đợi bao lâu, mặt Tô Từ đã đỏ đến hồng. Tựa như tuyết trắng lộ ra màu hồng nhạt, trông rất xinh đẹp.

    Trước mặt cô có vài học sinh đi ngang qua đều không nhịn được quay đầu lại nhìn cô vài lần, nhiều nam sinh còn hơi đỏ mặt.

    Tô Từ đến nửa ánh mắt cũng không cho những người khác. Đến khi cô thấy thân ảnh cao lớn đang thong thả mà từ bên trong đi ra, đôi mắt đen nhánh rốt cuộc cũng sáng lên.

    "Lục Chiết."

    Chờ Lục Chiết đi ra cổng trường, cô chạy nhanh đến giữ chặt vạt áo của hắn.

    Đối với ánh mắt kinh ngạc của Lục Chiết, cô giải thích: "Anh không có đưa em chìa khóa, em không thể quay về."

    Lục Chiết im lặng, hắn quên mất.

    Tô Từ nói cho hắn: "Em phải đứng trước cổng trường đợi rất lâu."

    Lục Chiết trong mắt có tia xin lỗi.

    Tô Từ nhẹ giọng nói với hắn: "Em đứng đợi đến hai đùi đều nhũn ra, đi bộ không được đâu."

    "Thật xin lỗi." Lục Chiết xin lỗi, xác thật là hắn quên đưa chìa khóa cho cô.

    Trong đôi mắt đen trắng của Tô Từ lộ ra tia giảo hoạt: "Không sao đâu. Lúc anh trở về thì đưa chìa khóa dự phòng cho em là được."

    Đưa chìa khóa cho cô, cũng là đại biểu, hắn sẽ không đuổi cô đi.

    "Ừ." Lục Chiết lên tiếng.

    Tô Từ nháy mắt cười rộ lên, trong đôi mắt màu hoàng hôn phát sáng, giọng nói của cô nhẹ nhàng, có điểm như làm nũng: "Lục Chiết, chân em mềm, đợi lát nữa đi đến nơi không có người, anh cõng em nha."

    Không gọi xe, cô còn giúp tiểu đáng thương tiết kiệm tiền.

    Lục Chiết không có đồng ý, Tô Từ không nhanh không chậm đi theo sau hắn, mặc kệ ánh mắt khiếp sợ xung quanh.

    Nơi nào lại có nữ sinh xinh đẹp như vậy? Không phải là bạn gái của Lục Chiết chứ?

    Tô Từ từ chối một mình trở lại chỗ ở, nơi đó cái gì cũng không có, còn không bằng cùng Lục Chiết đi đến cửa hàng máy tính.

    Từ trường học đến cửa hàng máy tính, đi hẻm nhỏ tương đối gần, Lục Chiết cũng theo thói quen đi hẻm nhỏ.

    Tô Từ đi theo sau hắn, mới phát hiện chân trái của Lục Chiết lúc đi đường có điểm không thuận. Là bệnh tình của hắn trở nên nghiêm trọng sao?

    Cô suy nghĩ, bản thân hôn Lục Chiết sẽ giúp hắn tăng tuổi thọ, như thế có phải có thể giúp bệnh của hắn tốt lên hay không?

    Đang lúc cô muốn hỏi hỏi Phú Quý, thiếu niên đi trước đột nhiên ngừng lại.

    Thân thể Lục Chiết hướng về phía trước, đầu gối hắn nửa ngồi xổm xuống: "Đi lên đi."

    Hả?

    Vốn khi Tô Từ nói hai cái đùi đứng đợi đến nhũn ra chỉ là trêu chọc Lục Chiết mà thôi, cô không nghĩ tới hắn sẽ thật sự cõng cô.

    Tô Từ chớp mắt, môi đỏ cong lên.

    Cô thật sự leo lên lưng Lục Chiết, hai cánh tay ngọc ngà ôm cổ hắn, cô quay đầu đi, tiến đến bên tai Lục Chiết, nhẹ giọng khen hắn: "Lục Chiết, làm sao anh lại tốt như vậy."

    * * *

    Chú thích:

    [2] Điếu tạc thiên (吊炸天) hoặc là Điểu tạc thiên (屌炸天) : Là một từ lưu hành trên mạng TQ, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc. (thanvucu. Wordpress)
     
    Khanhchien, ElsaTran, myngboo25 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2022
  7. MưaThángTám

    Bài viết:
    291
    Chương 14.1

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Chiết không lên tiếng.

    Hẻm nhỏ bên này rất yên tĩnh. Ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất, phản chiếu bóng dáng của hai người chồng lên nhau.

    Tô Từ nhìn cái bóng trên mặt đất, cô hỏi Lục Chiết: "Lục Chiết, em nhẹ lắm đúng không?"

    Trước kia khi còn là con thỏ cô thường xuyên nhìn Lục Chiết rèn luyện, đương nhiên sẽ biết hắn thoạt nhìn thon chắc, nhưng trên người có không ít cơ bắp. Thân hình cô mảnh khảnh, với hắn mà nói khẳng định là không nặng.

    Lục Chiết vốn không rên một tiếng lại mở miệng, nghe không ra ngữ khí: "Không nhẹ."

    Nhàn nhạt hai chữ, lập tức khiến Tô Từ xù lông. Nếu hiện tại cô vẫn ở thân hình con thỏ, lông tuyết trắng nhất định sẽ dựng thẳng lên, nổ tung thành quả bóng tuyết.

    Lục Chiết nói cô không nhẹ, chính là hắn cảm thấy cô nặng!

    Bốn bỏ năm thêm, đồng nghĩa là hắn cảm thấy cô béo!

    Đối với thiếu nữ mà nói, trọng lượng cùng dáng người chính là vảy ngược không thể đụng vào.

    Cô dán sau lưng Lục Chiết, ghé vào bên tai Lục Chiết, hầm hừ mà nói: "Chỗ nào của em nặng? Chỗ nên gầy thì mảnh khảnh, nên nhiều thịt một chút cũng rất rõ ràng, dáng người của em là tiêu chuẩn thật sự!"

    Bên tai là thanh âm nghiến răng nghiến lợi của thiếu nữ, hơi thở ấm áp phun lên sau tai, khiến Lục Chiết cảm thấy lỗ tai có chút ngứa.

    Hắn nhìn phía trước, trong ánh mắt đen nhánh lộ ra một chút ý cười: "Ừ."

    Tô Từ hừ một tiếng, ánh mắt cô dừng trên lỗ tai của Lục Chiết, kinh ngạc phát hiện trên thùy tai của hắn có một nốt ruồi nhỏ, thế nhưng lại có chút đáng yêu.

    Cô vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai hắn.

    Lục Chiết đang cõng cô cứng đờ cả người.

    "Tô Từ." Thanh âm thiếu niên thanh lãnh.

    "Ở đây."

    Tô Từ như là phát hiện ra sự tình hiếm lạ gì đó, cô cười nói: "Lục Chiết, trên lỗ tai bên trái của anh một nốt ruồi nhỏ, dưới đuôi mắt bên trái của em cũng có một nốt ruồi nhỏ, bất quá anh không có đáng yêu như em."

    Thân thể thiếu nữ trên lưng rất mềm mại, tiếng cười linh động, vừa nói vừa dùng ngón tay chạm vào lỗ tai hắn.

    Trong thanh âm thanh lãnh của Lục Chiết nhiều thêm một tia bất đắc dĩ: "Ừ."

    Dọc theo đường đi, Lục Chiết đi đường không chậm, nhưng bước đi lại rất ổn định.

    Lúc sắp đi ra hẻm nhỏ, Tô Từ từ trên lưng hắn nhảy xuống.

    Cô đi theo bên cạnh Lục Chiết: "Đợi lát nữa ông chủ Phương thấy được em chắc chắn sẽ rất kinh ngạc."

    Lục Chiết nhìn cô một cái, đẩy cửa cửa hàng máy tính ra.

    Trong cửa hàng, Tiểu Khoái Nhạc ngồi trên xe lăn nhỏ đang chơi đồ chơi, còn ông chủ Phương đang sửa máy tính.

    "Anh Chiết tới rồi."

    Tiểu Khoái Nhạc thấy Lục Chiết, mắt to đen nhánh nháy mắt sáng lên. Chờ khi cậu bé thấy Tô Từ bên cạnh Lục Chiết, em ấy kinh ngạc đến mức miệng nhỏ mở ra, kích động đến mức bỏ luôn món đồ chơi trong tay: "Là chị gái xinh đẹp! Ba ba, là chị gái xinh đẹp!"

    Dù chỉ thấy qua Tô Từ một lần, nhưng Tiểu Khoái Nhạc lại nhớ cô rất rõ.

    "Thằng nhóc thúi, cái gì mà xinh đẹp.." Ông chủ Phương từ sau máy tính ngẩng đầu lên, lúc thấy Tô Từ, biểu tình cũng không khác gì Tiểu Khoái Nhạc cho lắm.

    Cứu.. Là ân nhân cứu mạng!

    Chú ấy bỏ qua công cụ trong tay, kích động đến nhanh chóng đứng lên: "Tiểu Chiết, cháu giúp chú tìm được ân nhân cứu mạng rồi sao? Thật tốt quá."

    Tô Từ dùng tay chạm vào Lục Chiết bên cạnh, nhìn hắn cười khanh khách: "Em không có nói sai đâu."

    Lục Chiết rất thông minh, lập tức liền nhận ra ngay, thì ra người cứu Tiểu Khoái Nhạc trước kia, và ân nhân cứu mạng ông chủ Phương vẫn luôn miệng đề cập chính là Tô Từ.

    Làn da rất trắng, một đầu tóc dài, mặc đồng phục trường Nhất Trung, trên chân còn cột sợi dây đỏ giống con thỏ của hắn.

    Bộ dáng đó toàn bộ đều là hình dung Tô Từ.

    Ông chủ Phương nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Từ, chú ấy kích động đến mức muốn cùng Tô Từ bắt tay. Nhưng nhìn hai tay mình đều dính đầy mồ hôi, lập tức chú ấy liền cọ qua cọ lại vào quần áo của mình.

    Cô bé nhỏ có một đôi tay trắng nõn sạch sẽ, ông chủ Phương rốt cuộc vẫn không muốn không có mặt mũi mà vươn tay ra, chú ấy sợ sẽ làm dơ tay cô bé ấy.

    "Cuối cùng tìm được cháu. Lần trước cháu cứu con trai chú, chú còn chưa kịp cảm tạ cháu thật tốt." Ông chủ Phương bình phục cảm xúc một chút, cảm kích mà nhìn Tô Từ.

    Tô Từ: "Lần trước chú đã nói cảm tạ rồi ạ." Cô cũng ăn kẹo của Tiểu Khoái Nhạc nữa.

    "Ân tình lớn như vậy, làm sao một lời cảm tạ có thể trả hết? Về sau nếu muốn chú hỗ trợ, cháu cứ việc tìm chú." Ông chủ Phương hứa hẹn.

    Tô Từ tùy ý lên tiếng, cô cảm thấy bản thân không có gì cần ông chủ Phương hỗ trợ, người cô cần chỉ có Lục Chiết mà thôi.

    Tiểu Khoái Nhạc tự mình đẩy xe lăn đến bên chân Tô Từ, cậu bé ngẩng đầu nhỏ lên nhìn cô: "Chị gái xinh đẹp."

    Tô Từ cúi đầu: "Còn nhớ rõ chị sao?"

    Tiểu Khoái Nhạc dùng sức gật đầu: "Chị gái xinh đẹp như vậy, Khoái Nhạc đương nhiên nhớ rõ."

    Tô Từ đối với cầu vồng thí của cậu bé nhỏ rất hưởng thụ, cô thưởng cậu bé thêm một gương mặt tươi cười thật lớn: "Lần sau chị sẽ mời nhóc ăn kẹo nha."

    Bên cạnh, ông chủ Phương vỗ vai Lục Chiết: "Tiểu Chiết, lần này thật sự cảm ơn cháu vì đã giúp chú tìm được ân nhân cứu mạng." Tìm được ân nhân cứu mạng, cuối cùng chú ấy cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

    Lục Chiết: "Cháu cũng mới biết ân nhân cứu mạng mà Chú Phương nói chính là cô ấy."

    Ông chủ Phương kinh ngạc mà nhìn Lục Chiết: "Cháu đã sớm biết cô bé đó?"

    "Vâng."

    Ông chủ Phương lại cảm khái mà vỗ bả vai của Lục Chiết: "Cái này cũng thật là có duyên." Chú ấy thuê Lục Chiết, bạn của Lục Chiết lại cứu con của chú.

    Chú ấy thấy cô bé nhỏ đang trêu đùa cùng Tiểu Khoái Nhạc, chú ấy liền kéo Lục Chiết đến một bên, hạ giọng hỏi: "Tiểu Chiết, bạn của cháu có muốn ăn chút gì không? Chú đi xào vài món ngon để chiêu đãi cô bé nhé."

    Lục Chiết trả lời: "Cháu không rõ lắm."

    Ông chủ Phương liếc mắt nhìn hắn: "Thằng nhóc này, như thế nào lại không biết? Là đàn ông con trai thì nên chủ.." Chú ấy đang nói đột nhiên im bặt.

    Ông chủ Phương vốn nghĩ Lục Chiết và cô bé kia bộ dáng rất xứng đôi. Hiện tại vẫn là bạn bè, nói không chừng về sau hai người có thể trở thành một cặp. Nhưng chú ấy đột nhiên nghĩ đến bệnh của Lục Chiết, lời kế tiếp nói làm sao cũng không nói được.

    Nếu là thiếu niên bình thường, Lục Chiết còn có thể có một đoạn tình luyến ái.

    Trước kia chú ấy có cố ý lên mạng tìm hiểu bệnh ALS, chỉ biết bệnh này không có cách nào chữa khỏi. Cô bé kia còn có thanh xuân tươi đẹp, rất xinh đẹp, mà sinh mệnh của Lục Chiết chỉ bằng một cái liếc mắt, bệnh nan y sẽ bào mòn sức sống của hắn, làm hắn khô héo, chết đi.

    Hai người không có khả năng ở bên nhau.

    Ông chủ Phương thay Lục Chiết cảm thấy chua xót: "Không có gì, đợi lát nữa chú lại hỏi cô bé thích ăn gì sau."

    "Đúng rồi, ngày mai có một tờ đơn, cháu có nhận không?"

    Ông chủ Phương không chỉ mở cửa hàng máy tính mà còn làm thêm nhiều việc khác, trong đó có bán sản phẩm mới, và nhận đơn sửa máy tính. Lục Chiết có đôi khi cũng sẽ hỗ trợ. Suy xét đến tình trạng của Lục Chiết, ông chủ Phương không có trích ra phần trăm của Lục Chiết.

    "Vâng."

    Ông chủ Phương: "Chú đi lấy địa chỉ cho cháu." Từ khi bắt đầu quen biết Lục Chiết, không có ngày nào là chú ấy không thay hắn cảm thấy tiếc hận.

    Không nói đến giá trị nhan sắc của Lục Chiết, không nói đến thành tích học tập ưu tú của hắn, thì kỹ thuật máy tính của hắn cũng rất lợi hại.

    Tuổi còn trẻ mà đã tạo ra mấy cái sản phẩm. Trước kia chú ấy giật dây, giúp Lục Chiết bán ra với giá không thấp.

    Nếu Lục Chiết không phải có bệnh ALS, tương lai hắn nhất định sẽ là một vầng hào quang sáng chói.

    Lục Chiết: "Cảm ơn chú Phương."

    Thời điểm cơm tối, ông chủ Phương phô bày trù nghệ, Tô Từ cảm thấy hương vị khá tốt, cô ăn không ít
     
    Khanhchien, Cố Dao, ElsaTran23 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2022
  8. MưaThángTám

    Bài viết:
    291
    Chương 14.2

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc rời khỏi cửa hàng máy tính, cô chỉ còn chút chống đỡ.

    Lục Chiết nhìn cô một cái, đi đến tiệm đồ ăn vặt gần đó mua một lọ sữa chua: "Uống đi."

    Tô Từ nhận lấy sữa chua, cắm ống hút rồi cái miệng nhỏ hút lên. Cô thu hồi lời nói Lục Chiết là thẳng nam.

    Tiểu đáng thương còn rất cẩn thận.

    "Lục Chiết, hiện tại chúng ta không phải trở về sao?" Tô Từ đi theo Lục Chiết, phía trước không phải đường trở về tiểu khu.

    "Chỗ ở của tôi không có đồ dùng sinh hoạt cô có thể dùng."

    Lục Chiết mang Tô Từ đi siêu thị, mua khăn lông, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dép lê.. Tất cả đều mua hết.

    Tô Từ chưa từng đi mua ở chỗ thế này, cô cắn ống hút, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lục Chiết, nhìn hắn đẩy xe mua sắm, chậm rãi giúp cô chọn lựa.

    "Lục Chiết, em thích bàn chải đánh răng màu hồng nhạt."

    "Cái ly muốn mua cái màu trắng kia ạ."

    "Khăn lông muốn chọn loại mềm mại."

    "Sữa tắm em muốn loại mùi hương mật đào."

    "Đế của đôi dép lê này đủ mềm sao?"

    * * *

    Tô Từ chỉ động miệng, toàn bộ hành trình đều là Lục Chiết động tay.

    Nhìn thiếu niên đứng trước kệ hàng, một tiếng cũng không nói, yên tĩnh mà giúp cô chọn lựa dép lê, ống hút trong miệng Tô Từ bị cắn đến hoàn toàn cong vẹo.

    Tại sao cô lại có ảo giác chính mình thật ác độc, đang khi dễ tiểu đáng thương?

    "Cô thử xem đôi này có thích hợp không." Lục Chiết chọn một đôi dép lê màu hồng nhạt đế mềm, hắn đặt xuống mặt đất, bảo Tô Từ mang thử.

    Tô Từ thử một chút, vừa lòng gật đầu: "Rất thoải mái."

    "Ừ."

    Lục Chiết bỏ dép lê vào trong xe mua sắm.

    Từ siêu thị đi ra, hai tay Lục Chiết đều cầm đầy đồ vật, Tô Từ tự nhận mình không phải người vô lương tâm: "Lục Chiết, để em giúp anh xách một ít đi."

    Nhìn bàn tay thiếu nữ duỗi lại đây, ngón tay tinh tế, đầu ngón tay lộ ra màu trắng hồng, tinh xảo đến mức một chút cũng không giống bàn tay có thể làm được việc.

    "Không cần." Lục Chiết cự tuyệt.

    Tô Từ cũng không kiên trì. Từ trong cái túi trên tay Lục Chiết cô lấy ra một chai nước uống, cô vặn cái nắp ra, đưa miệng bình tới bên môi Lục Chiết: "Để em giúp anh uống nước, môi anh khô lắm đấy."

    Tô Từ cảm thấy, Lục Chiết cái gì cũng làm, nếu cô lại không làm gì, cô sẽ thực ghét bỏ chính mình.

    Lục Chiết cũng không để Tô Từ giúp. Hắn buông túi trong tay xuống, nhận cái chai trong tay Tô Từ, liên tục uống hai ngụm.

    Được rồi, lần cống hiến giá trị duy nhất của cô cũng bị bóc lột.

    Lúc trở lại chỗ ở, bóng đêm đã tối đen, ánh trăng trên cao chỉ lộ ra nửa bên mặt.

    Trong phòng ở ngoại trừ phòng của Lục Chiết, cũng chỉ có một gian phòng để đồ linh tinh. Tối hôm qua Tô Từ đưa ra đề nghị ở lại, cô nguyện ý ở trong phòng tạp vật.

    Cô mở cửa phòng tạp vật, ấn chốt đèn xuống.

    Cửa sổ bên trong đóng chặt, một cổ mùi mốc truyền đến. Ngoại trừ ghế dựa đã bị hư, còn có mấy thùng bìa cát-tông, ngoài ra cái gì cũng không có. Không gian nhỏ hẹp, so với phòng của Lục Chiết nhỏ hơn một nửa.

    Tô Từ tính toán, phỏng chừng nơi này khó khăn lắm mới có thể để vừa một cái giường đơn và một tủ quần áo nhỏ, muốn nhiều hơn liền không thể để vừa nữa.

    Cô cảm thấy chua xót.

    Bản thân cô ngoại trừ hai vạn ra thì không còn gì cả. Cho dù cô có đi thuê nhà một lần nữa, thì cũng thuê không được bao nhiêu tháng.

    Hơn nữa cô còn tiêu không ít tiền của Lục Chiết, đến lúc đó cô còn muốn trả tiền cho hắn nữa.

    Tô Từ cảm thấy bản thân cần nghĩ cách kiếm tiền.

    Tâm tắc mà rời khỏi phòng tạp vật, Tô Từ chuẩn bị quét dọn vệ sinh, đêm nay liền phải ngủ nơi này.

    "Tôi đã trải khăn trải giường mới, gối đầu cũng đã đổi mới, cô ngủ phòng tôi đi." Lục Chiết từ trong phòng đi ra, nói với Tô Từ.

    Tô Từ nhìn sang bên cạnh hắn, khăn trải giường màu xám xịt trên giường đơn đã bị đổi đi, biến thành chăn đơn màu hồng nhạt, ngay cả gối đầu cũng là cùng một bộ.

    Đây là vừa rồi ở siêu thị, hắn giúp cô chọn.

    "Vậy còn anh?" Tô Từ hỏi thiếu niên trước mặt.

    "Đợi lát nữa tôi đi dọn dẹp phòng tạp vật."

    Ý tứ rất rõ ràng, hắn ngủ ở phòng tạp vật.

    Đầu quả tim của Tô Từ như bị cái gì nhẹ nhàng chọc một chút, cô trực tiếp hỏi Lục Chiết: "Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy chứ? Thu nhận em, mua quần áo, giày dép cho em, mua đồ dùng sinh hoạt cho em, hiện tại còn nhường phòng của anh cho em. Lục Chiết, có phải anh thích em hay không?"

    Lục Chiết nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái: "Không phải. Là cô bắt tôi thu nhận cô."

    "Cô cũng không cần nghĩ nhiều, lúc cô là con thỏ, tôi cũng mua cho cô thức ăn cho thỏ với lồng sắt." Nói xong, Lục Chiết đi dọn dẹp phòng tạp vật.

    Tô Từ mím môi, cô hỏi Phú Quý: "Lục Chiết nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ, ở trong mắt anh ấy tôi vẫn là một con thỏ như cũ sao!"

    Phú Quý: 【 Cho dù chủ nhân là con thỏ, cũng là con thỏ đáng yêu nhất thế giới! 】

    Tô Từ: "Lăn!"

    Phú Quý: 【 Tuân lệnh. 】

    Sau khi tắm rửa xong, Tô Từ gõ cửa phòng tạp vật.

    Rất nhanh, Lục Chiết mở cửa.

    Phòng tạp vật đã được quét dọn sạch sẽ, cửa sổ cũng được mở ra, nhưng mùi vị trong phòng vẫn không dễ ngửi như cũ.

    Tô Từ nhìn về phía bên trong, phát hiện ở giữa có một chiếc giường gấp, chắc hẳn đêm nay Lục Chiết sẽ ngủ trên chiếc giường gấp này.

    Trong lúc nhất thời, Tô Từ cảm thấy Lục Chiết càng thêm đáng thương.

    "Nếu không hay là em ở đây đi?" Tuy rằng Tô Từ kiều khí, nhưng cô cảm thấy mình cũng không phải người không thể chịu khổ.

    "Không cần."

    Đối với Lục Chiết mà nói, ngủ ở nơi nào cũng giống nhau, đối với cái này hắn không có yêu cầu.

    Khi còn nhỏ ở cô nhi viện, hai mươi mấy đứa trẻ chen chút trên một chiếc giường lớn. Mỗi người đều phải cực lực rụt thân mình lại, mới có chỗ để ngủ một chút. Ngủ giường gấp, cũng không phải chuyện vất vả gì.

    Tô Từ ngẩng đầu, một đôi mắt đen nhánh nhiễm chút ẩm ướt, nghiêm túc mà liếc mắt đánh giá Lục Chiết một cái. Giây tiếp theo, cô tiến lên hai bước, đầu ngón tay lôi kéo vạt áo của Lục Chiết.

    "Lục Chiết, anh nên hôn em đi."

    Lục Chiết: "Buổi chiều đã hôn hai lần."

    Một lần chín giờ, một lần nữa mười giờ, tổng cộng là mười chín giờ, có thể giúp cô duy trì đến ngày mai.

    Tô Từ mới tắm xong, trên người mặc váy ngủ mới mua, là một cái váy vải cotton màu trắng. Vải dệt mềm mại dán vào làn da, trên làn váy thêu mấy đóa hoa đáng yêu, khiến hơi thở thiếu nữ càng thêm dày đặc.

    Cũng không biết có phải vừa rồi lúc tắm rửa nhiệt độ nước rất cao hay không, da thịt lộ ra ngoài váy của Tô Từ có màu hồng nhợt nhạt.

    Ngọn tóc mềm mại có chút ướt nhẹp, dán ở trước ngực.

    Tô Từ trước mắt chính là tiểu yêu tinh câu nhân, nếu là người đàn ông khác nghe được Tô Từ mời hôn, chắc chắn đã sớm đáp ứng. Ai lại giống như Lục Chiết sẽ từ chối cô.

    Tô Từ mới không muốn nghe hắn. Theo cô mà nói, hôn môi càng nhiều càng tốt.

    Đây là chuyện tốt có lợi cho cô, cũng có lợi cho hắn.

    Càng nhiều càng tốt!

    Tô Từ nhón mũi chân, chủ động hôn Lục Chiết.

    Môi đỏ mềm mại trực tiếp dừng trên môi lạnh băng của thiếu niên.

    Đáy mắt đen nhánh của Lục Chiết hiện lên kinh ngạc.

    Tô Từ tham lam hôn hai cái, mắt thấy Lục Chiết đã hồi thần muốn duỗi tay đẩy mình ra, Tô Từ gấp đến độ một phen dùng tay bám lấy bả vai của Lục Chiết, lại hôn thêm một cái.

    Trước khi lui lại, hàm răng cô khẽ nhếch, khẽ cắn môi mỏng của thiếu niên.

    Tô Từ cao hứng mà lui ra phía sau.

    Cô nhìn Lục Chiết, có chút xấu xa hỏi hắn: "Có chút mặn. Lục Chiết, có phải em ăn luôn mồ hôi của anh hay không?"

    Thời tiết mùa hè rất nóng, bên trong phòng tạp vật không thông gió, lại càng thêm oi bức. Lục Chiết mới vừa quét dọn xong, trên người xác thật có ra không ít mồ hôi.

    Trong mắt thiếu nữ trước mặt ẩn giấu tia xấu xa.

    Đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết nhàn nhạt nhìn cô một cái, ngay trước mặt Tô Từ, đóng sập cửa lại.
     
    Khanhchien, Cố Dao, ElsaTran25 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2022
  9. MưaThángTám

    Bài viết:
    291
    Chương 15.1

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    LaylaLa757, Cam2801, Rosieee175 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2022
  10. MưaThángTám

    Bài viết:
    291
    Chương 15.2

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    LaylaLa757, Cam2801, Rosieee185 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...