Bài viết: 52 

Chương 20:
Trong tiếng nhạc cổ điển, Hàn Thanh Từ dẫn dắt cô khiêu vũ, tiến lên một bước, lùi xuống một bước, sang phải một bước, sang trái một bước. Vào lúc học đại học cô chỉ học một chút, cũng không phải là rất giỏi, hơn nữa lại ít thực hành nên có chút không theo kịp.
Hàn Thanh Từ cũng phát hiện cô không theo kịp, đành phải thả chậm nhịp điệu, mang theo cô cùng nhau khiêu vũ.
Khoảng cách hai người rất gần, Khương Bích Tuyết có thể ngửi được mùi nước hoa nam nhàn nhạt trên người hắn, cô cố ý nhìn sang hướng khác, chỉ nhìn tóc mai của hắn, chuyên tâm khiêu vũ.
Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm ở phía bên kia nhìn hai người bọn họ đều rất vừa lòng mà nhìn nhau cười.
Địch Mỹ Tâm nói: "Ông có phát hiện hay không, từ sau khi Bích Tuyết kết hôn, dường như đã thay đổi."
Khương Sở Hà cảm khái nói: "Hiểu chuyện hơn nhiều so với trước kia, đây là chuyện tốt."
"Lúc trước tôi còn lo lắng tính tình Thanh Từ lãnh đạm, Bích Tuyết sẽ cô đơn nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại xem ra cũng ổn."
Khương Bích Tuyết mang giày cao gót, khiêu vũ cùng Hàn Thanh Từ vài phút liền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Chân cô chiều nay lúc đóng phim đã bị trẹo, lúc sau lại bị NG, cộng thêm việc cô đã đi giày cao gót hơn hai tiếng đồng hồ nên hiện tại khi mắt cá chân chạm vào da giày cao gót có cảm giác như bị dao cắt.
Kết quả là gót giày cô bị lệch, thân thể mất đi cân bằng, Hàn Thanh Từ động tác cực nhanh mà ôm cô.
Cằm Khương Bích Tuyết đặt ở trên vai Hàn Thanh Từ, thân thể cũng dán chặt vào hắn.
Trên trán cô tràn đầy mồ hôi lạnh, sau khi đứng vững bước chân, cô nói: "Xin lỗi."
"Có thể đi được không?"
"Có thể."
Hàn Thanh Từ đưa cô ra khỏi đại sảnh yến tiệc bằng cửa hông, ngồi xuống ở bên cạnh đài phun nước, sau đó ngồi xổm người xuống xem mắt cá chân cho cô. Chỗ mắt cá chân đã sưng to lên, chuyển sang màu hồng tím, có vẻ như đã bị trẹo vào buổi chiều lúc quay phim.
Cô vẫn luôn nhịn đau.
Hàn Thanh Từ hít sâu một hơi, "Tôi phát hiện em rất hay cậy mạnh."
Khương Bích Tuyết lúc này mặc dù đang đau nhưng khoé môi lại cong lên, "Cậy mạnh cùng yếu đuối đôi khi chỉ cách nhau một khoảng cách rất ngắn, tôi chỉ là cảm thấy tôi còn có thể chịu đựng được nên không cần thiết phải tỏ ra yếu đuối."
Hàn Thanh từ nhướng mày, "Tôi không cho rằng thừa nhận mình bị thương là hành vi yếu đuối, em có quyền làm vậy."
"Nhưng cũng không phải là nghĩa vụ." Bản thân Hàn Thanh Từ không yêu cô, nếu nói cho hắn biết chân cô bị trẹo, không thể cùng hắn tham gia yến tiệc, ở trong mắt hắn chính là làm ra vẻ yếu đuối, "Phụ nữ đi giày cao gót bị trẹo chân hoặc sưng chân vốn dĩ là chuyện rất bình thường."
Hàn Thanh Từ giả vờ ở trước mặt Khương Sở Hà và Địch Mỹ Tâm mời cô khiêu vũ, cô cũng không thể cự tuyệt một cách vô tình, kết quả cô cũng phải diễn theo.
Hai người đều giả vờ, hà tất phải làm mất mặt nhau.
"Sau này, ở trước mặt tôi, em có thể không cần cậy mạnh." Những lời này là Hàn Thanh Từ nói.
Khương Bích Tuyết chỉ coi những lời hắn nói là lời xã giao, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.
"Chúng ta trở về đi." Hàn Thanh Từ nói.
"Yến tiệc còn chưa kết thúc."
"Chân của em bị thương thành như vây, nếu không trở về bôi thuốc, e là ngày mai không đi lại được."
Ngày mai Khương Bích Tuyết còn muốn đi đóng phim nên đành nghe theo lời hắn, cô vừa mới đi giày vào, đang muốn đứng lên, thân thể liền nhẹ bẫng trên không trung.
Là Hàn Thanh Từ bế cô lên.
"Anh.."
Hàn Thanh Từ ôm cô đi ra ngoài đường, "Chân của em không thể lại tiếp tục đi giày cao gót đi ra ngoài."
Cho nên hắn dứt khoát bế cô lên.
Khương Bích Tuyết cũng không giãy giụa, hôn nhân của bọn họ chỉ là hình thức, quan hệ vợ chồng cũng chỉ là hình thức, nếu như bây giờ hắn cũng là theo hình thức mà ôm cô thì cũng không có gì lạ.
Hàn Thanh Từ cũng coi như là làm người tốt tới cùng, đến cửa nhà rồi vẫn ôm cô vào nhà.
Lan di nhìn thấy Khương Bích Tuyết bị ôm, cho rằng đã xảy ra chuyện, "Thiếu gia, thiếu phu nhân bị làm sao vậy?"
Khương Bích Tuyết mở miệng lên tiếng trước, "Lan di, không có việc gì, chỉ bị trẹo mắt cá chân thôi."
"Tại sao lại bất cẩn như vậy? Bị thương nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng."
Hàn Thanh Từ ôm Khương Bích Tuyết đến sô pha, "Mang hòm thuốc lại đây."
"Vâng." Lan di xoay người đi lấy hòm thuốc.
Hàn Thanh Từ đem Khương Bích Tuyết đặt ở trên sô pha, quỳ một chân xuống, đem giày cao gót của cô cởi ra."
Khương Bích Tuyết đột nhiên muốn nhìn một chút xem hắn có thể làm những gì cho người vợ mà hắn không yêu, vì thế toàn bộ quá trình cô đều không ngăn cản.
Lan di mang hòm thuốc tới, từ bên trong lấy ra lọ thuốc tiêu sưng đưa cho Hàn Thanh Từ.
Hàn Thanh Từ cũng phát hiện cô không theo kịp, đành phải thả chậm nhịp điệu, mang theo cô cùng nhau khiêu vũ.
Khoảng cách hai người rất gần, Khương Bích Tuyết có thể ngửi được mùi nước hoa nam nhàn nhạt trên người hắn, cô cố ý nhìn sang hướng khác, chỉ nhìn tóc mai của hắn, chuyên tâm khiêu vũ.
Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm ở phía bên kia nhìn hai người bọn họ đều rất vừa lòng mà nhìn nhau cười.
Địch Mỹ Tâm nói: "Ông có phát hiện hay không, từ sau khi Bích Tuyết kết hôn, dường như đã thay đổi."
Khương Sở Hà cảm khái nói: "Hiểu chuyện hơn nhiều so với trước kia, đây là chuyện tốt."
"Lúc trước tôi còn lo lắng tính tình Thanh Từ lãnh đạm, Bích Tuyết sẽ cô đơn nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại xem ra cũng ổn."
Khương Bích Tuyết mang giày cao gót, khiêu vũ cùng Hàn Thanh Từ vài phút liền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Chân cô chiều nay lúc đóng phim đã bị trẹo, lúc sau lại bị NG, cộng thêm việc cô đã đi giày cao gót hơn hai tiếng đồng hồ nên hiện tại khi mắt cá chân chạm vào da giày cao gót có cảm giác như bị dao cắt.
Kết quả là gót giày cô bị lệch, thân thể mất đi cân bằng, Hàn Thanh Từ động tác cực nhanh mà ôm cô.
Cằm Khương Bích Tuyết đặt ở trên vai Hàn Thanh Từ, thân thể cũng dán chặt vào hắn.
Trên trán cô tràn đầy mồ hôi lạnh, sau khi đứng vững bước chân, cô nói: "Xin lỗi."
"Có thể đi được không?"
"Có thể."
Hàn Thanh Từ đưa cô ra khỏi đại sảnh yến tiệc bằng cửa hông, ngồi xuống ở bên cạnh đài phun nước, sau đó ngồi xổm người xuống xem mắt cá chân cho cô. Chỗ mắt cá chân đã sưng to lên, chuyển sang màu hồng tím, có vẻ như đã bị trẹo vào buổi chiều lúc quay phim.
Cô vẫn luôn nhịn đau.
Hàn Thanh Từ hít sâu một hơi, "Tôi phát hiện em rất hay cậy mạnh."
Khương Bích Tuyết lúc này mặc dù đang đau nhưng khoé môi lại cong lên, "Cậy mạnh cùng yếu đuối đôi khi chỉ cách nhau một khoảng cách rất ngắn, tôi chỉ là cảm thấy tôi còn có thể chịu đựng được nên không cần thiết phải tỏ ra yếu đuối."
Hàn Thanh từ nhướng mày, "Tôi không cho rằng thừa nhận mình bị thương là hành vi yếu đuối, em có quyền làm vậy."
"Nhưng cũng không phải là nghĩa vụ." Bản thân Hàn Thanh Từ không yêu cô, nếu nói cho hắn biết chân cô bị trẹo, không thể cùng hắn tham gia yến tiệc, ở trong mắt hắn chính là làm ra vẻ yếu đuối, "Phụ nữ đi giày cao gót bị trẹo chân hoặc sưng chân vốn dĩ là chuyện rất bình thường."
Hàn Thanh Từ giả vờ ở trước mặt Khương Sở Hà và Địch Mỹ Tâm mời cô khiêu vũ, cô cũng không thể cự tuyệt một cách vô tình, kết quả cô cũng phải diễn theo.
Hai người đều giả vờ, hà tất phải làm mất mặt nhau.
"Sau này, ở trước mặt tôi, em có thể không cần cậy mạnh." Những lời này là Hàn Thanh Từ nói.
Khương Bích Tuyết chỉ coi những lời hắn nói là lời xã giao, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.
"Chúng ta trở về đi." Hàn Thanh Từ nói.
"Yến tiệc còn chưa kết thúc."
"Chân của em bị thương thành như vây, nếu không trở về bôi thuốc, e là ngày mai không đi lại được."
Ngày mai Khương Bích Tuyết còn muốn đi đóng phim nên đành nghe theo lời hắn, cô vừa mới đi giày vào, đang muốn đứng lên, thân thể liền nhẹ bẫng trên không trung.
Là Hàn Thanh Từ bế cô lên.
"Anh.."
Hàn Thanh Từ ôm cô đi ra ngoài đường, "Chân của em không thể lại tiếp tục đi giày cao gót đi ra ngoài."
Cho nên hắn dứt khoát bế cô lên.
Khương Bích Tuyết cũng không giãy giụa, hôn nhân của bọn họ chỉ là hình thức, quan hệ vợ chồng cũng chỉ là hình thức, nếu như bây giờ hắn cũng là theo hình thức mà ôm cô thì cũng không có gì lạ.
Hàn Thanh Từ cũng coi như là làm người tốt tới cùng, đến cửa nhà rồi vẫn ôm cô vào nhà.
Lan di nhìn thấy Khương Bích Tuyết bị ôm, cho rằng đã xảy ra chuyện, "Thiếu gia, thiếu phu nhân bị làm sao vậy?"
Khương Bích Tuyết mở miệng lên tiếng trước, "Lan di, không có việc gì, chỉ bị trẹo mắt cá chân thôi."
"Tại sao lại bất cẩn như vậy? Bị thương nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng."
Hàn Thanh Từ ôm Khương Bích Tuyết đến sô pha, "Mang hòm thuốc lại đây."
"Vâng." Lan di xoay người đi lấy hòm thuốc.
Hàn Thanh Từ đem Khương Bích Tuyết đặt ở trên sô pha, quỳ một chân xuống, đem giày cao gót của cô cởi ra."
Khương Bích Tuyết đột nhiên muốn nhìn một chút xem hắn có thể làm những gì cho người vợ mà hắn không yêu, vì thế toàn bộ quá trình cô đều không ngăn cản.
Lan di mang hòm thuốc tới, từ bên trong lấy ra lọ thuốc tiêu sưng đưa cho Hàn Thanh Từ.
Chỉnh sửa cuối: